Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 44: Thanh Bì Thú Nhân

Tiểu Tiểu Yêu Tiên

19/07/2021

Man Hoang bình nguyên, một chi đội ngũ khổng lồ đang chậm rãi di chuyển.

- Nhanh cái chân lên!

Một sinh linh mặt mày hung dữ, tay cầm roi gai vung hướng một người mặc đồ da thú, roi gai vút xuống, da chóc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Người bị đánh kêu thảm, lại không thể không cúi đầu tăng thêm tốc độ, đám người khác nhìn cũng hoảng sợ theo, ai ấy cũng dảo bước nhanh hơn mấy phần.

Đám người này, đều là người của mấy bộ lạc nguyên thủy, bị một đám sinh linh dữ tợn khống chế áp tải hàng hóa.

Trước đội ngũ, sinh linh dẫn đầu cưỡi một đầu Khủng Lang dài tới ba mét, mặt mũi hắn đầy hung dữ, cơ bắp toàn thân lộ rõ một luồng thanh quang nhàn nhạt, cực kỳ khiếp người.

Phía sau hắn, còn có một đám sinh linh dữ tợn tương tự, áp tải mấy trăm người nguyên thủy.

- Nhanh lên nhanh lên, trước khi mặt trời xuống núi, nhất định phải đi tới quặng mỏ.

Chỉ thấy tên Thủ lĩnh quay người hét lớn, toàn thân tản ra áp bách, khiến đám người đã sợ càng sợ thêm.

Mấy trăm người nguyên thủy này đều là thanh niên trai tráng, ai nấy đầy biệt khuất, nhưng lại chỉ dám giận mà không dám nói gì, cúi đầu yên lặng đi đường.

- Đám Thanh Bì Thú Nhân đáng chết.

Có người phẫn hận thấp giọng mắng, ánh mắt còn mang theo cừu hận nồng đậm.

- Ai, đừng nói nữa, bộ lạc của chúng ta chiến bại, đội ngũ bị đánh tan, người trốn được đã trốn, còn lại đều bị bắt lại.

Một tên to con khôi ngô than thở nói.

Đám người nghe xong cũng trầm mặc, nguyên một đám từ phẫn hận chuyển sang đầy bi thương.

Một thanh niên trong nhóm lại nói:

- Hy vọng các tộc nhân có thể trốn qua kiếp này, nếu không bộ lạc chúng ta thực xong đời rồi.

- Khó, Thanh Bì Thú Nhân quá mạnh mẽ, chúng ta căn bản khó thể chống lại.

Có người lắc đầu, buông bỏ nói.

Hắn lại thở dài:

- Xem như tộc trưởng của chúng ta, cũng đều bị một tên tiểu đội trưởng của đối phương đánh bại, chúng ta căn bản không có lực phản khảng chúng no.

- Hơn nữa, bộ lạc của chúng ta đã có thể nói là tốt lắm rồi, nghe nói Hoàng Thạch bộ lạc ở phụ cận, vì có người bất kính với Tế Thần, mà cả tộc đều bị diệt.

- Thảm!

- Tế Thần của chúng ta đâu, sao không bảo vệ chúng ta?



Có người tức giận gầm nhẹ, phát tiết phẫn hận trong lòng.

Bộ lạc bọn họ cũng có Tế Thần, nhưng tại sao lại không bảo vệ bọn họ?

- Không sai, hàng năm chúng ta đều phải dâng tế phẩm, vì sao không bảo hộ bộ lạc chúng ta?

Lúc này, đám người bắt đầu oán giận sang Tế Thần, hơn nữa oán niệm lại càng thêm sâu, hàng năm bọn họ đều phải dâng Tế phẩm a.

Cái gọi là tế phẩm đương nhiên cũng là tộc nhân trong bộ lạc, nhưng khi Thanh Bì Thú Nhân đánh tới, Tế Thần lại không hề xuất hiện.

- Ta nghe nói, Tế Thần của chúng ta là một đầu Ngân lang, không biết thực hư thế nào.

Một vị trung niên thấp giọng nói.

- Xem ra Tế Thần sợ đám thú nhân nên không dám xuất hiện, chúng ta không thể trông chờ vào nó.

Đám người vừa tuyệt vọng vừa phẫn hận, oán giận với Tế Thần bộ lạc đạt tới đỉnh điểm.

Có điều bọn họ không biết, Tế Thần của bọn họ, đã biến thành bộ thi thể trên đỉnh núi không xa.

...

- Đám này là loài gì đây? Nửa người nửa thú? Bán thú? Thú nhân?

Lúc này, trên đỉnh núi không xa, Kiếm Xỉ hổ toàn thân tuyết trắng nhìn chằm chằm đội ngũ phía dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khát máu.

Còn bên cạnh nó, đương nhiên là Cổ Trần.

Từ khi rời Lang cốc, hắn một đường chạy vội tới đây, ý đồ muốn xuyên qua Man Hoang bình nguyên trở lại bộ lạc, kết quả nửa đường gặp cảnh này.

Cổ Trần ẩn thân trên đỉnh núi, hai mắt lặng lẽ đánh giá đội ngũ cách không xa, ánh mắt đảo qua đám sinh linh da xanh.

Trong lòng hắn có chút chấn động, suy đoán đám sinh linh này đến cùng là thứ gì?

Mặt mũi hung dữ, thân thể khôi ngô, thoạt nhìn như thú nhân trong tiểu thuyết hắn từng đọc miêu tả.

Đám sinh linh này đang giam giữ mấy trăm người nguyên thủy.

Hơn nữa, Cổ Trần phát hiện đám sinh linh này ai nấy đầy sát khí, vô cùng cường đại, lực lượng hung hãn dọa người, căn bản không phải đám người nguyên thủy có thể so sánh.

Ánh mắt Cổ Trần chú ý tới phía trước nhất đội ngũ, sinh linh mặt xanh cưỡi Khủng Lang đi đầu, khí tức trên người đối phương vô cùng nồng đậm, tràn ngập hung sát chi khí.

Kẻ này rất mạnh, chí ít theo phán đoán của Cổ Trần, nó có lực lượng không tầm thường.

Hắn không nghĩ tới, trên đường về lại gặp tình huống như vậy.

- Bọn nó muốn đi đâu?

Cổ Trần hơi ngưng trọng, bỗng cảm giác tình huống của nhân loại ở cái Man Hoang thế giới này có chút không ổn, hơn nữa, còn có rất nhiều chủng tộc cường đại khủng bố khác nữa.



Trước đó, tên Tế Thần của bọn hắn nói nó đến từ Hoang Lang tộc, mà Ngân Nguyệt Lang vương kia hẳn cũng đến từ Lang tộc nào đó.

Còn đám sinh linh mặt xanh này, đoán chừng cũng là một chủng tộc cường đại trên Man Hoang đại địa, hơn nữa còn cách nơi này cũng không xa.

Bộ lạc của hắn sớm muộn cũng sẽ phải chạm mặt, việc này khiến Cổ Trần hắn thực sự ngưng trọng, cảm giác nguy cơ thật sâu áp sát, ngoài kia, chắc chắn còn có càng nhiều chủng tộc cường đại không biết hơn nữa.

Chi đội ngũ kia vừa vặn đi qua dưới ngọn núi mà Cổ Trần ẩn thân, nhìn nhân loại bị bắt làm nô lệ, Cổ Trần hơi chút do dự, xuất thủ hay không?

Mấy lần muốn động thủ, nhưng Cổ Trần vẫn cố kìm lại, bởi hắn muốn xác định, gần đây có phải còn có sinh linh mặt xanh này tồn tại hay không?

Thậm chí, nếu gần đây có bộ lạc của chủng tộc này, vậy nhất định phải tính toán kỹ hơn, tránh cho đánh cỏ động rắn.

Cứ như vậy, Cổ Trần bám theo đội ngũ, mặc dù mang theo hai cái xác sói rất không tiện, nhưng vẫn yên lặng bám theo.

Hắn muốn xem xem, đám sinh linh mặt xanh này muốn đem mấy trăm nô lệ đi đâu?

- Ừm?

Lúc này, tên sinh linh mặt xanh đi đầu bỗng nghi hoặc, nó luôn có cảm giác không thích hợp nào đó, Khủng Lang dưới mông cũng có chút bất an xao động.

Hắn cực lực trấn an, có điều vẫn không hiệu quả, tựa như tọa kỵ của hắn đang gặp phải thứ gì đó khiến nó hoảng sợ bất an.

- Sắp đến mỏ quặng rồi, hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không đại nhân mà trách tội xuống, ta cũng không thể chịu nổi.

Nam tử hung dữ tự lẩm bẩm, lại nhìn chung quanh, vẫn chưa phát hiện điểm nào nguy hiểm, nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an.

Cổ Trần ở phía sau ẩn thân theo dõi cũng kinh ngạc, xa xa nhìn tới, có thể thấy tên Thủ lĩnh da xanh kia như đã phát giác được gì đó.

- Chẳng lẽ là bị phát hiện rồi?

Cổ Trần khẽ suy nghĩ, lập tức lại phủ nhận, hắn theo từ xa, thậm chí đã cực lực thu liễm khí tức bản thân, càng chưa hề lộ bất cứ sát ý nào, sao có thể phát hiện được?

Có lẽ, thứ này có thể gọi là giác quan thứ sáu, nhưng cũng không có gì đáng ngại, Cổ Trần chỉ muốn theo chân, xem tình huống cụ thể của đám sinh linh da xanh này như thế nào, lúc đó mới quyết định.

Bám theo một đoạn trọn vẹn ba giờ, chi đội ngũ kia bước tới một mảnh quặng mỏ vô cùng to lớn.

Nơi này không có dãy núi vờn quanh, nhưng dưới nền tất lại có đại lượng tư nguyên phong phú.

- Quặng mỏ?

Cổ Trần ẩn sau một tảng đá to từ xa nhìn tới, lặng lẽ đánh giá đám người phía trước.

Từ nơi này nhìn lại, có thể thấy đại lượng sinh linh da xanh đang đi tuần, thủ hộ sâm nghiêm, hơn nữa chỉ có một cái cửa vào.

- Tiểu Bạch, ngươi chờ ở đây.

Hắn để Bạch hổ ở lại, bản thân lặng lẽ lẻn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Man Hoang Bộ Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook