Chương 333: Thanh Đồng Chi Thư
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Trừ một vạn Long kỵ, bọn họ không cần Cổ Trần luôn chỉ dẫn, chỉ cần Hắc Thổ không ngừng nỗ lực huấn luyện, dựa theo phương pháp của hắn huấn luyện cho Long kỵ thì có thể không ngừng tiến bộ.
Trước mắt, vũ lực của bộ lạc có một vạn Long kỵ, năm nghìn Lang kỵ, năm nghìn kỵ binh Giao mã.
Khủng lang là lúc trước Thú tộc đến đánh, sau khi bị đánh bại, bị bên Cổ Trần bắt được. Giao mã là lần trước chinh chiến lãnh địa Thạch tộc thu về.
Thống lĩnh của Lang kỵ là một tộc trưởng trong tám bộ lạc lớn nhỏ lúc trước thu nhận, là Ngưu Lực.
Người này cơ bắp cuồn cuộn, so với Hắc Thổ thì Ngưu Lực khi chiến đấu giống như con trâu rừng, cũng rất dữ dằn.
Cổ Trần sắp xếp hắn chỉ huy năm nghìn Lang kỵ, còn năm nghìn kỵ binh Giao mã thì giao cho Thiết Thạch thống lĩnh, hắn dù sao cũng là đệ đệ của Thiết Mộc, còn là một vị cao thủ Luyện Khí cảnh trong bộ lạc.
Thiết Thạch đang dẫn dắt năm nghìn kỵ binh Giao mã trấn giữ quặng mỏ lớn, phân công mười vạn thanh niên trai tráng đi đào quặng, mang đến khoáng thạch khổng lồ cuồn cuộn không dứt cho bộ lạc.
Trừ kỵ binh ra bộ lạc còn có một đội bộ binh đoàn tinh nhuệ cường đại, khoảng năm vạn người, vừa được phân phối Đao Thuẫn, áo Thanh Đồng giáp, sức chiến đấu cực mạnh, dùng để ra ngoài chinh chiến.
Thống lĩnh của họ là một tộc nhân bản bộ vừa mới đột phá Luyện Khí cảnh tên là Đại Sơn, một nam nhân chất phác thành thật.
Tu luyện Thanh Đồng chiến khí, mặc kệ là Hắc Thổ hay Đại Sơn thì sức chiến đấu đều cực kỳ cường đại, sức mạnh thân thể hơn xa người khác.
Chờ khi bọn họ rèn đúc Thanh Đồng chiến cốt thì càng mạnh nữa, có truyền thừa Thanh Đồng đồ khắc hoàn chỉnh, bộ lạc chỉ thiếu thời gian trưởng thành.
Còn có một đoàn phòng thủ vừa thành lập, cỡ năm vạn người, cũng được phân phối giáp, Thanh Đồng đao thuẫn, các loại lao, Thanh Đồng mâu.
Những người này cũng là dùng để phòng thủ bộ lạc, trấn giữ bộ lạc, không cần ra ngoài chinh chiến, thống lĩnh là một tộc nhân ban đầu của bộ lạc mới đột phá Luyện Khí cảnh.
Người này là một vị thanh niên, tên Đại Phong.
Nói thật, Cổ Trần không biết nên nói cái gì với kiểu đặt tên của tộc nhân bộ lạc ban đầu.
Nhưng không có cách nào khác, bộ lạc có tiếng nói của chính mình, không có chữ thuộc về Nhân tộc, ngươi có thể giao lưu, không có chữ Nhân tộc thống nhất.
Bởi vì Man Hoang bách tộc cho tới nay đều cố gắng xóa bỏ truyền thừa chữ Nhân tộc, bất kỳ chữ Nhân tộc nào mà xuất hiện sẽ bị hủy diệt ngay.
Điều này tương đương với cắt đứt truyền thừa Nhân tộc, không có chữ, Nhân tộc của ngươi dù mạnh cỡ nào cũng không được ghi lại và truyền thừa.
Cứ thế mãi, Nhân tộc đừng hòng vươn lên.
Cổ Trần vì vậy mà suy nghĩ có nên sáng tạo chữ thuộc về Nhân tộc không?
Dù sao chữ phương đông trong kiếp trước dù là chữ phương đông hiện đại hay cổ đại, ví dụ chữ cổ Tiên Tần, văn chung đỉnh, văn giáp cốt.
Nếu như sáng tạo ra thì phải chăng mang ý nghĩa bộ lạc có truyền thừa văn minh của riêng mình?
Một chủng tộc không có chữ viết thì nói gì đến văn minh?
“Sáng tạo chữ viết, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì không tốt?”
Trong Thanh Đồng điện, Cổ Trần yên lặng xếp bằng, ánh mắt lấp lóe, suy tư vấn đề này.
Trong lòng Cổ Trần linh cảm khi mà mình thật sự sáng tạo ra chữ viết thuộc về Nhân tộc thì chắc chắn sẽ có bất tường hoặc là tai ách buông xuống.
Thiên kiếp, hoặc là thiên phạt?
Cổ Trần không rành lắm, nhưng hắn có linh cảm thế giới này có thiên kiếp hoặc là thiên phạt tồn tại, muốn sáng tạo ra chữ viết của Nhân tộc thì nhất định có tai nạn hoặc là thử thách.
Nhưng sáng tạo chữ viết, muốn dùng loại chữ nào đây? Là chữ cổ tiểu triện thống nhất thời Tiên Tần? Hay văn chung đỉnh, hoặc là văn giáp cốt?
“Bộ lạc Nhân tộc ở thế giới này đa phần trong thời đại đồ đá, hay là lấy chữ giáp cốt thay thế?”
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu nghĩ đến phần này, nhưng vấn đề là, hắn cũng không biết chữ giáp cốt mặc dù đã gặp không ít chữ giáp cốt, nhưng hắn không hiểu ý nghĩ trong đó.
Tiếp theo là văn chung đỉnh, đùa sao, đó là chữ viết cổ xưa khắc trên đỉnh chung thời Tiên Tần, kiếp trước hắn không phải nhà khảo cổ, sao mà hiểu được?
Tiếp theo là tiểu triện thống nhất thời Tần triều, Cổ Trần biết chút ít, xem hiểu vài chữ nhưng không hoàn chỉnh, trình độ gà mờ.
“Hay là dùng chữ viết hiện đại?”
Trong đầu Cổ Trần nổi lên suy nghĩ này. Đậu xanh rau má, đây là chữ mà ta quen thuộc nhất, trực tiếp rập khuôn lại đây, sáng tạo ra loại chữ này.
Đã là thứ hắn quen thuộc nhất, một khi sáng tạo ra thì sẽ thành công chứ?
“Thử một chút không mất mát gì.”
Suy tư rất lâu, Cổ Trần cuối cùng quyết định nếm thử một phen, dù sao chẳng mất cái gì.
Trước mắt, vũ lực của bộ lạc có một vạn Long kỵ, năm nghìn Lang kỵ, năm nghìn kỵ binh Giao mã.
Khủng lang là lúc trước Thú tộc đến đánh, sau khi bị đánh bại, bị bên Cổ Trần bắt được. Giao mã là lần trước chinh chiến lãnh địa Thạch tộc thu về.
Thống lĩnh của Lang kỵ là một tộc trưởng trong tám bộ lạc lớn nhỏ lúc trước thu nhận, là Ngưu Lực.
Người này cơ bắp cuồn cuộn, so với Hắc Thổ thì Ngưu Lực khi chiến đấu giống như con trâu rừng, cũng rất dữ dằn.
Cổ Trần sắp xếp hắn chỉ huy năm nghìn Lang kỵ, còn năm nghìn kỵ binh Giao mã thì giao cho Thiết Thạch thống lĩnh, hắn dù sao cũng là đệ đệ của Thiết Mộc, còn là một vị cao thủ Luyện Khí cảnh trong bộ lạc.
Thiết Thạch đang dẫn dắt năm nghìn kỵ binh Giao mã trấn giữ quặng mỏ lớn, phân công mười vạn thanh niên trai tráng đi đào quặng, mang đến khoáng thạch khổng lồ cuồn cuộn không dứt cho bộ lạc.
Trừ kỵ binh ra bộ lạc còn có một đội bộ binh đoàn tinh nhuệ cường đại, khoảng năm vạn người, vừa được phân phối Đao Thuẫn, áo Thanh Đồng giáp, sức chiến đấu cực mạnh, dùng để ra ngoài chinh chiến.
Thống lĩnh của họ là một tộc nhân bản bộ vừa mới đột phá Luyện Khí cảnh tên là Đại Sơn, một nam nhân chất phác thành thật.
Tu luyện Thanh Đồng chiến khí, mặc kệ là Hắc Thổ hay Đại Sơn thì sức chiến đấu đều cực kỳ cường đại, sức mạnh thân thể hơn xa người khác.
Chờ khi bọn họ rèn đúc Thanh Đồng chiến cốt thì càng mạnh nữa, có truyền thừa Thanh Đồng đồ khắc hoàn chỉnh, bộ lạc chỉ thiếu thời gian trưởng thành.
Còn có một đoàn phòng thủ vừa thành lập, cỡ năm vạn người, cũng được phân phối giáp, Thanh Đồng đao thuẫn, các loại lao, Thanh Đồng mâu.
Những người này cũng là dùng để phòng thủ bộ lạc, trấn giữ bộ lạc, không cần ra ngoài chinh chiến, thống lĩnh là một tộc nhân ban đầu của bộ lạc mới đột phá Luyện Khí cảnh.
Người này là một vị thanh niên, tên Đại Phong.
Nói thật, Cổ Trần không biết nên nói cái gì với kiểu đặt tên của tộc nhân bộ lạc ban đầu.
Nhưng không có cách nào khác, bộ lạc có tiếng nói của chính mình, không có chữ thuộc về Nhân tộc, ngươi có thể giao lưu, không có chữ Nhân tộc thống nhất.
Bởi vì Man Hoang bách tộc cho tới nay đều cố gắng xóa bỏ truyền thừa chữ Nhân tộc, bất kỳ chữ Nhân tộc nào mà xuất hiện sẽ bị hủy diệt ngay.
Điều này tương đương với cắt đứt truyền thừa Nhân tộc, không có chữ, Nhân tộc của ngươi dù mạnh cỡ nào cũng không được ghi lại và truyền thừa.
Cứ thế mãi, Nhân tộc đừng hòng vươn lên.
Cổ Trần vì vậy mà suy nghĩ có nên sáng tạo chữ thuộc về Nhân tộc không?
Dù sao chữ phương đông trong kiếp trước dù là chữ phương đông hiện đại hay cổ đại, ví dụ chữ cổ Tiên Tần, văn chung đỉnh, văn giáp cốt.
Nếu như sáng tạo ra thì phải chăng mang ý nghĩa bộ lạc có truyền thừa văn minh của riêng mình?
Một chủng tộc không có chữ viết thì nói gì đến văn minh?
“Sáng tạo chữ viết, có khi nào sẽ xảy ra chuyện gì không tốt?”
Trong Thanh Đồng điện, Cổ Trần yên lặng xếp bằng, ánh mắt lấp lóe, suy tư vấn đề này.
Trong lòng Cổ Trần linh cảm khi mà mình thật sự sáng tạo ra chữ viết thuộc về Nhân tộc thì chắc chắn sẽ có bất tường hoặc là tai ách buông xuống.
Thiên kiếp, hoặc là thiên phạt?
Cổ Trần không rành lắm, nhưng hắn có linh cảm thế giới này có thiên kiếp hoặc là thiên phạt tồn tại, muốn sáng tạo ra chữ viết của Nhân tộc thì nhất định có tai nạn hoặc là thử thách.
Nhưng sáng tạo chữ viết, muốn dùng loại chữ nào đây? Là chữ cổ tiểu triện thống nhất thời Tiên Tần? Hay văn chung đỉnh, hoặc là văn giáp cốt?
“Bộ lạc Nhân tộc ở thế giới này đa phần trong thời đại đồ đá, hay là lấy chữ giáp cốt thay thế?”
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu nghĩ đến phần này, nhưng vấn đề là, hắn cũng không biết chữ giáp cốt mặc dù đã gặp không ít chữ giáp cốt, nhưng hắn không hiểu ý nghĩ trong đó.
Tiếp theo là văn chung đỉnh, đùa sao, đó là chữ viết cổ xưa khắc trên đỉnh chung thời Tiên Tần, kiếp trước hắn không phải nhà khảo cổ, sao mà hiểu được?
Tiếp theo là tiểu triện thống nhất thời Tần triều, Cổ Trần biết chút ít, xem hiểu vài chữ nhưng không hoàn chỉnh, trình độ gà mờ.
“Hay là dùng chữ viết hiện đại?”
Trong đầu Cổ Trần nổi lên suy nghĩ này. Đậu xanh rau má, đây là chữ mà ta quen thuộc nhất, trực tiếp rập khuôn lại đây, sáng tạo ra loại chữ này.
Đã là thứ hắn quen thuộc nhất, một khi sáng tạo ra thì sẽ thành công chứ?
“Thử một chút không mất mát gì.”
Suy tư rất lâu, Cổ Trần cuối cùng quyết định nếm thử một phen, dù sao chẳng mất cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.