Chương 114: Thử Động Ta Xem?
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Huyền Cát công tử phun ra một ngụm máu, bị phản kích thảm thiết, hắn nhịn không được hoảng sợ kêu to, mặt mũi hốt hoảng không dám tin, thậm chí lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc.
Những người khác cũng sững sờ không kém, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cổ Trần ngạo nghễ đứng đó, dùng một quyền đánh nổ tung Bảo khí bia đá của Huyền Cát công tử.
- Nát!
Cổ Trần đột nhiên quát lớn, sau đó tiếp tục đánh ra một quyền, không khí bùng nổ, tất cả đều bị ép thành chân không.
Hắn tung ra hai quyền nhanh như chớp, đánh vào hai món Bảo khí một đao và một thương kia, một tiếng nổ kinh thiên động địa xảy ra trong tích tắc.
Khói bụi tan đi, tất cả mọi người muốn lồi hẳn mắt ra ngoài, bởi vì họ vừa thấy một cảnh kinh dị, hai món Bảo khí đã bị đánh vỡ thành từng khúc, rơi lả tả xuống đất.
Cổ Trần cường thế vô địch, quyền lực vô song, dùng hai quyền bằng bằng xương bằng thịt của mình lần lượt đánh nát ba món Bảo khí, khiến mọi người chấn động tâm thần.
- Phốc...
- A...
Bảo khí bị một quyền đánh nát, hai tiếng hét thảm vang lên, hai tên thị vệ của Huyền Cát công tử đồng thời thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Cổ Trần, giống như gặp phải Ma Thần.
Liên tiếp đánh nổ ba món bảo khí, Cổ Trần không hề dừng lại, hắn tiếp tục vươn vai đứng thẳng, vung cánh tay phải lên, dùng một quyền chứa lực lượng trăm vạn quân lực đánh vào thanh Cốt Kiếm bay tới sau cùng.
Cốt Kiếm này phát ra ánh hào quang sâu thẳm, chính là một món Bảo khí do Thanh Dương trưởng lão luyện chế ra.
Chỉ tiếc, chỉ trong một quyền, Bảo khí Cốt Kiếm đã bị đánh nổ giữa không trung, hóa thành vô số mảnh vỡ văng khắp nơi, cắm thẳng xuống đất tạo thành mấy lỗ sâu hoắm.
Đến tận lúc này, cả bốn món Bảo khí đều Cổ Trần ngang ngược đánh nổ.
- A... Ngươi đáng chết.
Thanh Dương thê lương kêu rên, thương tổn càng thêm thương tổn, thiếu điều ngất đi.
Nhưng hắn lại bị lửa giận trong tâm thiêu đốt lý trí, giống như phát điên mà chạy thẳng về phía Cổ Trần.
- Ta muốn ngươi đền mạng!
Thanh Dương điên cuồng, miệng mũi phun máu, một cổ khí diễm kinh khủng tràn ngập cả người hắn, Chiến khí hoàn toàn bùng cháy.
Hắn dùng cánh tay còn lại vung ra một quyền, Chiến khí cường đại ngưng tụ thành hính dáng một con Man Hổ, Man Hổ hét lên giận dữ, nhảy bổ vào Cổ Trần.
- Hừ!
Cổ Trần hừ lạnh, khinh thường nói:
- Đi xuống cùng ngươi nhi tử đi.
Oanh!
Chỉ thấy một bóng người xông tới, vung tay đánh ra một quyền, lực lượng cường đại, trầm trọng, kinh khủng như phá vỡ cả hư không, trong nháy mắt đánh nổ Man Hổ, mà uy thế vẫn không giảm tiếp tục ập về phía Thanh Dương.
- Không...
Thanh Dương đột nhiên tỉnh lại, hét lên một tiếng.
Đùng!
Thân thể Thanh Dương nổ tung, hóa thành thịt vụn văng ra ngoài, tình cảnh cực kỳ khủng bố, dọa sợ vô số người.
Thanh Dương, Nhị trưởng lão của Thanh Thạch bộ lạc, một vị cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong, vốn lập mưu đoạt vị trí tộc trưởng, đã sắp thành công, chỉ tiếc gặp phải tên yêu nghiệt Cổ Trần.
Cuối cùng đành nuốt hận thảm chết ở chỗ này, hai cha con cùng về chốn U Minh.
- Trời ạ!
- Thanh Dương trưởng lão chết rồi?
- Bị, bị đánh nổ rồi?
Vô số người trong bộ lạc kinh hãi, chấn động, họ ngơ ngác nhìn huyết nhục bay đầy trời, chợt thấy trong lòng lạnh run.
Bọn họ không nghĩ tới, Thanh Dương trưởng lão, một vị cường giả của bộ lạc lại bị đánh bạo chết thảm như vậy.
Có người hoảng sợ nói:
- Người thanh niên này thật đáng sợ, rốt cuộc hắn là ai?
- Hắn là quái vật sao?
Nam tử trung niên bị đánh trọng thương bay ra ngoài lúc nãy chính là một cường giả Đoán Cốt cảnh, vậy mà cũng bị sự hung tàn khủng bố của Cổ Trần dọa sợ.
Hắn hãi hùng nói:
- Chẳng lẽ hắn ta thật sự là một Hung thú đội lốt người?
- Quái vật!
Mọi người hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau, không ai dám tới gần, ánh mắt cả đám đều sợ hãi sâu sắc.
Bọn họ đã xem Cổ Trần như một con quái vật.
Lúc này, sau khi đánh chết Thanh Dương, ánh mắt Cổ Trần rơi vào ba người Huyền Cát đứng đối diện, dọa cả ba run lên vì sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Đến lượt các ngươi
Cổ Trần vừa mới nói xong, nhiệt độ không khí giảm xuống một cách khó hiểu, băng lãnh thấu xương.
Trông thấy Cổ Trần đi tới từng bước một, Huyền Cát công tử cùng hai tên hộ vệ Đoán Cốt cảnh cường đại kinh hãi, cả ba liên tục lui ra sau, sắc mặt sợ sệt.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Huyền Cát sợ.
Hắn nhìn Cổ Trần đang đi tới, vẫn cứng miệng:
- Ta chính là Tam công tử của Huyền Điểu bộ lạc, ngươi thử đụng đến ta một chút xem?
- Đứng lại, chúng ta nhận thua!
- Mong các hạ cho chúng ta một con đường sống.
Hai tên hộ vệ lập tức đứng chắn trước mặt Huyền Cát, mỗi người một câu, sắc mặt vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Cổ Trần, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng kiêng kị.
Những người khác cũng sững sờ không kém, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cổ Trần ngạo nghễ đứng đó, dùng một quyền đánh nổ tung Bảo khí bia đá của Huyền Cát công tử.
- Nát!
Cổ Trần đột nhiên quát lớn, sau đó tiếp tục đánh ra một quyền, không khí bùng nổ, tất cả đều bị ép thành chân không.
Hắn tung ra hai quyền nhanh như chớp, đánh vào hai món Bảo khí một đao và một thương kia, một tiếng nổ kinh thiên động địa xảy ra trong tích tắc.
Khói bụi tan đi, tất cả mọi người muốn lồi hẳn mắt ra ngoài, bởi vì họ vừa thấy một cảnh kinh dị, hai món Bảo khí đã bị đánh vỡ thành từng khúc, rơi lả tả xuống đất.
Cổ Trần cường thế vô địch, quyền lực vô song, dùng hai quyền bằng bằng xương bằng thịt của mình lần lượt đánh nát ba món Bảo khí, khiến mọi người chấn động tâm thần.
- Phốc...
- A...
Bảo khí bị một quyền đánh nát, hai tiếng hét thảm vang lên, hai tên thị vệ của Huyền Cát công tử đồng thời thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Cổ Trần, giống như gặp phải Ma Thần.
Liên tiếp đánh nổ ba món bảo khí, Cổ Trần không hề dừng lại, hắn tiếp tục vươn vai đứng thẳng, vung cánh tay phải lên, dùng một quyền chứa lực lượng trăm vạn quân lực đánh vào thanh Cốt Kiếm bay tới sau cùng.
Cốt Kiếm này phát ra ánh hào quang sâu thẳm, chính là một món Bảo khí do Thanh Dương trưởng lão luyện chế ra.
Chỉ tiếc, chỉ trong một quyền, Bảo khí Cốt Kiếm đã bị đánh nổ giữa không trung, hóa thành vô số mảnh vỡ văng khắp nơi, cắm thẳng xuống đất tạo thành mấy lỗ sâu hoắm.
Đến tận lúc này, cả bốn món Bảo khí đều Cổ Trần ngang ngược đánh nổ.
- A... Ngươi đáng chết.
Thanh Dương thê lương kêu rên, thương tổn càng thêm thương tổn, thiếu điều ngất đi.
Nhưng hắn lại bị lửa giận trong tâm thiêu đốt lý trí, giống như phát điên mà chạy thẳng về phía Cổ Trần.
- Ta muốn ngươi đền mạng!
Thanh Dương điên cuồng, miệng mũi phun máu, một cổ khí diễm kinh khủng tràn ngập cả người hắn, Chiến khí hoàn toàn bùng cháy.
Hắn dùng cánh tay còn lại vung ra một quyền, Chiến khí cường đại ngưng tụ thành hính dáng một con Man Hổ, Man Hổ hét lên giận dữ, nhảy bổ vào Cổ Trần.
- Hừ!
Cổ Trần hừ lạnh, khinh thường nói:
- Đi xuống cùng ngươi nhi tử đi.
Oanh!
Chỉ thấy một bóng người xông tới, vung tay đánh ra một quyền, lực lượng cường đại, trầm trọng, kinh khủng như phá vỡ cả hư không, trong nháy mắt đánh nổ Man Hổ, mà uy thế vẫn không giảm tiếp tục ập về phía Thanh Dương.
- Không...
Thanh Dương đột nhiên tỉnh lại, hét lên một tiếng.
Đùng!
Thân thể Thanh Dương nổ tung, hóa thành thịt vụn văng ra ngoài, tình cảnh cực kỳ khủng bố, dọa sợ vô số người.
Thanh Dương, Nhị trưởng lão của Thanh Thạch bộ lạc, một vị cường giả Đoán Cốt cảnh đỉnh phong, vốn lập mưu đoạt vị trí tộc trưởng, đã sắp thành công, chỉ tiếc gặp phải tên yêu nghiệt Cổ Trần.
Cuối cùng đành nuốt hận thảm chết ở chỗ này, hai cha con cùng về chốn U Minh.
- Trời ạ!
- Thanh Dương trưởng lão chết rồi?
- Bị, bị đánh nổ rồi?
Vô số người trong bộ lạc kinh hãi, chấn động, họ ngơ ngác nhìn huyết nhục bay đầy trời, chợt thấy trong lòng lạnh run.
Bọn họ không nghĩ tới, Thanh Dương trưởng lão, một vị cường giả của bộ lạc lại bị đánh bạo chết thảm như vậy.
Có người hoảng sợ nói:
- Người thanh niên này thật đáng sợ, rốt cuộc hắn là ai?
- Hắn là quái vật sao?
Nam tử trung niên bị đánh trọng thương bay ra ngoài lúc nãy chính là một cường giả Đoán Cốt cảnh, vậy mà cũng bị sự hung tàn khủng bố của Cổ Trần dọa sợ.
Hắn hãi hùng nói:
- Chẳng lẽ hắn ta thật sự là một Hung thú đội lốt người?
- Quái vật!
Mọi người hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau, không ai dám tới gần, ánh mắt cả đám đều sợ hãi sâu sắc.
Bọn họ đã xem Cổ Trần như một con quái vật.
Lúc này, sau khi đánh chết Thanh Dương, ánh mắt Cổ Trần rơi vào ba người Huyền Cát đứng đối diện, dọa cả ba run lên vì sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Đến lượt các ngươi
Cổ Trần vừa mới nói xong, nhiệt độ không khí giảm xuống một cách khó hiểu, băng lãnh thấu xương.
Trông thấy Cổ Trần đi tới từng bước một, Huyền Cát công tử cùng hai tên hộ vệ Đoán Cốt cảnh cường đại kinh hãi, cả ba liên tục lui ra sau, sắc mặt sợ sệt.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Huyền Cát sợ.
Hắn nhìn Cổ Trần đang đi tới, vẫn cứng miệng:
- Ta chính là Tam công tử của Huyền Điểu bộ lạc, ngươi thử đụng đến ta một chút xem?
- Đứng lại, chúng ta nhận thua!
- Mong các hạ cho chúng ta một con đường sống.
Hai tên hộ vệ lập tức đứng chắn trước mặt Huyền Cát, mỗi người một câu, sắc mặt vừa khẩn trương vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Cổ Trần, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng kiêng kị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.