Chương 41: Thu Phục Bạch Hổ
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
19/07/2021
Ngoài hang động, Kiếm Xỉ hổ toàn thâm đẫm máu đang hấp hối nằm bệt dưới đất.
Cổ Trần kéo hai cái xác sói ném sang một bên, lại mới đi tới trước mặt Kiếm Xỉ hổ, thầm nghĩ có nên một đao bổ chết nó hay không.
Theo lời Ngân Nguyệt Lang vương nói, Kiếm Xỉ hổ đã giác tỉnh một tia Bạch hổ huyết mạch, Bạch Hổ là cái gì? Cổ Trần không thể tưởng nổi.
Nhưng từ việc đầu Kiếm Xỉ hổ này có thể đại chiếu với Ngân Nguyệt Lang vương, lại có thêm cả ngàn đầu Khủng Lang nữa, có thể thấy được sự cường đại của nó.
Nếu giết nó thu thập bảo huyết, nhất định có thể thu được chỗ tốt khó tưởng nổi.
- Rống...
Kiếm Xỉ hổ thấy Cổ Trần tới gần, miệng khẽ gầm một tiếng, ánh mắt lộ thần sắc tuyệt vọng, nhưng nó vẫn không ngừng nhìn chòng chọc vào Linh quả trên tay Cổ Trần.
Đó là Huyết mạch Linh quả, một mai cuối cùng, thứ này do nó thủ hộ, vốn nên là đồ của nó.
Không nghĩ tới, cuối cùng bị Ngân Nguyệt Lang vương phát hiện, giờ lại hấp hối sắp chết ở đây.
- Ngươi cũng sắp chết rồi, còn băn khoăn cái này?
Cổ Trần có chút im lặng nhìn Kiếm Xỉ hổ, bó tay với nó.
- Rống....
Kiếm Xỉ hổ gầm nhẹ, ánh mắt lại bỗng lộ một tia điềm đạm đáng yêu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Nó tràn đầy khẩn cầu nhìn Cổ Trần, trong mắt lộ rõ vẻ khát vọng, tựa như đang nói, hãy cứu ta.
Cổ Trần khẽ cau mày, lại lắc đầu thở dài:
- Thương thế của ngươi quá nặng, ta cũng không thể cứu được, hơn nữa, sao ta phải cứu ngươi?
Câu này vừa nói xong, Kiếm Xỉ hổ rõ ràng có chút kích động, Cổ Trần nói như thế, khiến nó cảm thấy có hy vọng, lại làm bộ đáng thương nhìn Cổ Trần, há mồm gào thét, muốn biểu đạt gì đó...
Nhưng Cổ Trần không thể hiểu ý nó, nhưng nhìn nơi ánh mắt nó nhìn tới, lại cau mày hỏi dò:
- Ngươi muốn Linh quả? Chẳng lẽ nó có thể giúp ngươi khôi phục?
Kiếm Xỉ hổ lập tức cố sức gật gật, ánh mắt ấp ủ hơi nước nhìn Cổ Trần, hy vọng sống lại nổi lên.
Có lẽ, nó không muốn chết. Đúng, có thể sống, ai lại muốn chết chứ?
Cổ Trần trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn Kiếm Xỉ hổ trước mắt, khí tức của Kiếm Xỉ hổ càng lúc càng yếu, hắn đang suy nghĩ, nên cứu hay không?
Trong tay là mai Linh quả cuối cùng, thứ này hắn đã ăn tới tám mai, chỉ còn lại một mai cuối cùng, căn bản chưa từng thấy có hiệu quả.
Thứ này, thực có thể cứu nó sao?
Nhìn Kiếm Xỉ hổ gần như tuyệt khí, Cổ Trần khẽ động, nghĩ tới xem có thể thu nó làm tọa kỵ được hay không, nhìn bộ dáng cũng rất uy vũ nha.
Cưỡi một đầu Kiếm Xỉ hổ trắng như tuyết, cảm giác này rất không tệ, hơn nữa, Kiếm Xỉ hổ này còn giác tỉnh một tia Bạch hổ huyết mạch, tiềm lực trưởng thành không tệ.
- Ngươi, nguyện làm tọa kỵ cho ta sao?
Cổ Trần bỗng mở miệng hỏi, Kiếm Xỉ hổ vốn đã nhắm mắt lại chờ chết, lập tức kinh hỉ gắng sức mở mắt.
Nó đồng ý!
- Được!
Cổ Trần nghĩ nghĩ, lập tức đem mai Linh quả cuối cùng ném vào trong miệng Kiếm Xỉ hổ.
Quả vừa vào miệng liền tan, nháy mắt hóa thành năng lượng thần bí khuếch tán khắp toàn thân Kiếm Xỉ hổ, mơ hồ có thể nhìn thấy quang mang mông lung tràn ngập.
Cổ Trần kinh ngạc nhìn tới, vết thương trên người Kiếm Xỉ hổ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại.
- Cái này... Khó thể tin nổi!
Hắn trừng lớn hai mắt, Kiếm Xỉ hổ này vốn chỉ còn nửa hơi, gần như chỉ còn chờ chết, vậy mà sau khi dùng mai Linh quả kia, đã thần kỳ khôi phục lại.
Chỉ vẻn vẹn mười hơi thở, Kiếm Xỉ hổ đã hoàn toàn khôi phục.
Thậm chí thế còn chưa xong, Kiếm Xỉ hổ khôi phục thương thế đứng dậy, một hít một thở, phun ra một cỗ khí lưu cường đại, thổi tan một mảng cát bụi lớn.
Cổ Trần nhìn không động, ánh mắt lấp lóe không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ chín mai Linh quả, chỉ có mai cuối cùng này là thật?
Tình huống này, khiến hắn cảm thấy vô vàn nghi vấn.
Oanh!
Đột nhiên, một cỗ khí thế bạo phát, vết máu trên người Kiếm Xỉ hổ lập tức tán loạn, lộ ra da lông trắng không tì vết, vô cùng thần tuấn.
Nó đứng lên, ngửa mặt lên trời gào thét!
- Rống! !!
Một tiếng gầm gừ kia mang theo uy thế cường đại, còn có một cỗ cảm xúc vui sướng nồng đậm.
Kiếm Xỉ hổ khôi phục, hơn nữa khí tức lại trở nên càng thêm cường đại, thậm chí Cổ Trần hắn cảm thấy, Kiếm Xỉ hổ hiện tại còn càng mạnh hơn Ngân Nguyệt Lang vương lúc trước.
- Rống...
Chỉ thấy Kiếm Xỉ hổ đi tới trước mắt Cổ Trần, cúi cái đầu cao ngạo, thân mật ủi ủi, tựa như vừa cảm tạ vừa nịnh nọt.
Đầu Man Hoang Hung thú Kiếm Xỉ hổ thức tỉnh một tia huyết mạch Bạch hổ này, vậy mà có thể làm ra động tác thân mật như thế, khiến Cổ Trần cũng có thể thở nhẹ một hơi.
- Không nghĩ tới, ngươi còn có thể sống sót, thậm chí còn trở nên càng mạnh hơn. Chẳng lẽ, Linh quả chỉ có tác dụng với thú loại, còn đối với người không có tác dụng?
Cổ Trần vừa ngạc nhiên đánh giá, vừa vuốt ve đầu Kiếm Xỉ hổ, chữ Vương kim sắc trên đỉnh đầu nó càng thêm rực rỡ.
- Rống!
Kiếm Xỉ hổ gầm nhẹ một tiếng, tiếp đó lại ép người xuống, ý rất rõ, mời Cổ Trần cưỡi lên, đây là muốn làm tọa kỵ cho hắn.
Nhìn thấy động tác của Kiếm Xỉ hổ, Cổ Trần vui vẻ cười:
- Không phí công ta cho ngươi một mai Linh quả, không tệ, sau này gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé?
Nói xong, hắn liền xoay người cưỡi lên lưng Kiếm Xỉ hổ, tâm tình lập tức có chút kích động khó nhịn.
Sinh vật sớm đã tuyệt chủng trên Địa cầu, thậm chí có huyết mạch của tồn tại trong truyền thuyết, tự nhiên là không tầm thường.
- Tiểu Bạch, đi thôi, chúng ta qua Lang cốc xem một chuyến, sau đó trở về bộ lạc của ta!
Cổ Trần vỗ vỗ đầu Kiếm Xỉ hổ, một tay cầm chắc Cốt mâu, trên vai vác theo thi thể Ngân Nguyệt Lang vương cưỡi Kiếm Xỉ hổ di chuyển.
Còn thi thể Hắc lang, hiện bị Kiếm Xỉ hổ ngậm trong miệng.
- Rống! !!
Tiểu Bạch gầm nhẹ, thân thể nhảy lên, tốc độ nhanh như thiểm điện rời thâm cốc.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng Cổ Trần ngồi trên lại như ngồi trên đất bằng, không chút xóc nảy.
Chuyến đi này, thu hoạch thực lớn.
Không chỉ giải quyết được Ngân Nguyệt Lang vương, còn ăn tám mai Linh quả, ừm, chưa thấy có tác dụng gì, nhưng lại thu phục được một đầu Man Hoang Kiếm Xỉ hổ có huyết mạch Bạch hổ.
Càng khỏi nói, Cổ Trần từ trong miệng Ngân Nguyệt Lang vương thu được một cái Nguyệt luân, thứ kia có thể là pháp bảo nào đó, trở về có lẽ có thể nghiên cứu khống chế.
Có điều, Cổ Trần không vội về bộ lạc, hắn muốn đi Lang cốc xem một chút.
Ngân Nguyệt Lang vương chết rồi, nơi đó còn có hàng vạn đầu Khủng Lang tồn tại, nếu có thể nghĩ cách thu phục được đám Khủng Lang, vậy quá tuyệt.
Dù sao, đám Khủng Lang này thực sự là nhân tuyển làm tọa kỵ cực tốt.
Cổ Trần kéo hai cái xác sói ném sang một bên, lại mới đi tới trước mặt Kiếm Xỉ hổ, thầm nghĩ có nên một đao bổ chết nó hay không.
Theo lời Ngân Nguyệt Lang vương nói, Kiếm Xỉ hổ đã giác tỉnh một tia Bạch hổ huyết mạch, Bạch Hổ là cái gì? Cổ Trần không thể tưởng nổi.
Nhưng từ việc đầu Kiếm Xỉ hổ này có thể đại chiếu với Ngân Nguyệt Lang vương, lại có thêm cả ngàn đầu Khủng Lang nữa, có thể thấy được sự cường đại của nó.
Nếu giết nó thu thập bảo huyết, nhất định có thể thu được chỗ tốt khó tưởng nổi.
- Rống...
Kiếm Xỉ hổ thấy Cổ Trần tới gần, miệng khẽ gầm một tiếng, ánh mắt lộ thần sắc tuyệt vọng, nhưng nó vẫn không ngừng nhìn chòng chọc vào Linh quả trên tay Cổ Trần.
Đó là Huyết mạch Linh quả, một mai cuối cùng, thứ này do nó thủ hộ, vốn nên là đồ của nó.
Không nghĩ tới, cuối cùng bị Ngân Nguyệt Lang vương phát hiện, giờ lại hấp hối sắp chết ở đây.
- Ngươi cũng sắp chết rồi, còn băn khoăn cái này?
Cổ Trần có chút im lặng nhìn Kiếm Xỉ hổ, bó tay với nó.
- Rống....
Kiếm Xỉ hổ gầm nhẹ, ánh mắt lại bỗng lộ một tia điềm đạm đáng yêu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Nó tràn đầy khẩn cầu nhìn Cổ Trần, trong mắt lộ rõ vẻ khát vọng, tựa như đang nói, hãy cứu ta.
Cổ Trần khẽ cau mày, lại lắc đầu thở dài:
- Thương thế của ngươi quá nặng, ta cũng không thể cứu được, hơn nữa, sao ta phải cứu ngươi?
Câu này vừa nói xong, Kiếm Xỉ hổ rõ ràng có chút kích động, Cổ Trần nói như thế, khiến nó cảm thấy có hy vọng, lại làm bộ đáng thương nhìn Cổ Trần, há mồm gào thét, muốn biểu đạt gì đó...
Nhưng Cổ Trần không thể hiểu ý nó, nhưng nhìn nơi ánh mắt nó nhìn tới, lại cau mày hỏi dò:
- Ngươi muốn Linh quả? Chẳng lẽ nó có thể giúp ngươi khôi phục?
Kiếm Xỉ hổ lập tức cố sức gật gật, ánh mắt ấp ủ hơi nước nhìn Cổ Trần, hy vọng sống lại nổi lên.
Có lẽ, nó không muốn chết. Đúng, có thể sống, ai lại muốn chết chứ?
Cổ Trần trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn Kiếm Xỉ hổ trước mắt, khí tức của Kiếm Xỉ hổ càng lúc càng yếu, hắn đang suy nghĩ, nên cứu hay không?
Trong tay là mai Linh quả cuối cùng, thứ này hắn đã ăn tới tám mai, chỉ còn lại một mai cuối cùng, căn bản chưa từng thấy có hiệu quả.
Thứ này, thực có thể cứu nó sao?
Nhìn Kiếm Xỉ hổ gần như tuyệt khí, Cổ Trần khẽ động, nghĩ tới xem có thể thu nó làm tọa kỵ được hay không, nhìn bộ dáng cũng rất uy vũ nha.
Cưỡi một đầu Kiếm Xỉ hổ trắng như tuyết, cảm giác này rất không tệ, hơn nữa, Kiếm Xỉ hổ này còn giác tỉnh một tia Bạch hổ huyết mạch, tiềm lực trưởng thành không tệ.
- Ngươi, nguyện làm tọa kỵ cho ta sao?
Cổ Trần bỗng mở miệng hỏi, Kiếm Xỉ hổ vốn đã nhắm mắt lại chờ chết, lập tức kinh hỉ gắng sức mở mắt.
Nó đồng ý!
- Được!
Cổ Trần nghĩ nghĩ, lập tức đem mai Linh quả cuối cùng ném vào trong miệng Kiếm Xỉ hổ.
Quả vừa vào miệng liền tan, nháy mắt hóa thành năng lượng thần bí khuếch tán khắp toàn thân Kiếm Xỉ hổ, mơ hồ có thể nhìn thấy quang mang mông lung tràn ngập.
Cổ Trần kinh ngạc nhìn tới, vết thương trên người Kiếm Xỉ hổ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại.
- Cái này... Khó thể tin nổi!
Hắn trừng lớn hai mắt, Kiếm Xỉ hổ này vốn chỉ còn nửa hơi, gần như chỉ còn chờ chết, vậy mà sau khi dùng mai Linh quả kia, đã thần kỳ khôi phục lại.
Chỉ vẻn vẹn mười hơi thở, Kiếm Xỉ hổ đã hoàn toàn khôi phục.
Thậm chí thế còn chưa xong, Kiếm Xỉ hổ khôi phục thương thế đứng dậy, một hít một thở, phun ra một cỗ khí lưu cường đại, thổi tan một mảng cát bụi lớn.
Cổ Trần nhìn không động, ánh mắt lấp lóe không nhịn được hoài nghi, chẳng lẽ chín mai Linh quả, chỉ có mai cuối cùng này là thật?
Tình huống này, khiến hắn cảm thấy vô vàn nghi vấn.
Oanh!
Đột nhiên, một cỗ khí thế bạo phát, vết máu trên người Kiếm Xỉ hổ lập tức tán loạn, lộ ra da lông trắng không tì vết, vô cùng thần tuấn.
Nó đứng lên, ngửa mặt lên trời gào thét!
- Rống! !!
Một tiếng gầm gừ kia mang theo uy thế cường đại, còn có một cỗ cảm xúc vui sướng nồng đậm.
Kiếm Xỉ hổ khôi phục, hơn nữa khí tức lại trở nên càng thêm cường đại, thậm chí Cổ Trần hắn cảm thấy, Kiếm Xỉ hổ hiện tại còn càng mạnh hơn Ngân Nguyệt Lang vương lúc trước.
- Rống...
Chỉ thấy Kiếm Xỉ hổ đi tới trước mắt Cổ Trần, cúi cái đầu cao ngạo, thân mật ủi ủi, tựa như vừa cảm tạ vừa nịnh nọt.
Đầu Man Hoang Hung thú Kiếm Xỉ hổ thức tỉnh một tia huyết mạch Bạch hổ này, vậy mà có thể làm ra động tác thân mật như thế, khiến Cổ Trần cũng có thể thở nhẹ một hơi.
- Không nghĩ tới, ngươi còn có thể sống sót, thậm chí còn trở nên càng mạnh hơn. Chẳng lẽ, Linh quả chỉ có tác dụng với thú loại, còn đối với người không có tác dụng?
Cổ Trần vừa ngạc nhiên đánh giá, vừa vuốt ve đầu Kiếm Xỉ hổ, chữ Vương kim sắc trên đỉnh đầu nó càng thêm rực rỡ.
- Rống!
Kiếm Xỉ hổ gầm nhẹ một tiếng, tiếp đó lại ép người xuống, ý rất rõ, mời Cổ Trần cưỡi lên, đây là muốn làm tọa kỵ cho hắn.
Nhìn thấy động tác của Kiếm Xỉ hổ, Cổ Trần vui vẻ cười:
- Không phí công ta cho ngươi một mai Linh quả, không tệ, sau này gọi ngươi là Tiểu Bạch nhé?
Nói xong, hắn liền xoay người cưỡi lên lưng Kiếm Xỉ hổ, tâm tình lập tức có chút kích động khó nhịn.
Sinh vật sớm đã tuyệt chủng trên Địa cầu, thậm chí có huyết mạch của tồn tại trong truyền thuyết, tự nhiên là không tầm thường.
- Tiểu Bạch, đi thôi, chúng ta qua Lang cốc xem một chuyến, sau đó trở về bộ lạc của ta!
Cổ Trần vỗ vỗ đầu Kiếm Xỉ hổ, một tay cầm chắc Cốt mâu, trên vai vác theo thi thể Ngân Nguyệt Lang vương cưỡi Kiếm Xỉ hổ di chuyển.
Còn thi thể Hắc lang, hiện bị Kiếm Xỉ hổ ngậm trong miệng.
- Rống! !!
Tiểu Bạch gầm nhẹ, thân thể nhảy lên, tốc độ nhanh như thiểm điện rời thâm cốc.
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng Cổ Trần ngồi trên lại như ngồi trên đất bằng, không chút xóc nảy.
Chuyến đi này, thu hoạch thực lớn.
Không chỉ giải quyết được Ngân Nguyệt Lang vương, còn ăn tám mai Linh quả, ừm, chưa thấy có tác dụng gì, nhưng lại thu phục được một đầu Man Hoang Kiếm Xỉ hổ có huyết mạch Bạch hổ.
Càng khỏi nói, Cổ Trần từ trong miệng Ngân Nguyệt Lang vương thu được một cái Nguyệt luân, thứ kia có thể là pháp bảo nào đó, trở về có lẽ có thể nghiên cứu khống chế.
Có điều, Cổ Trần không vội về bộ lạc, hắn muốn đi Lang cốc xem một chút.
Ngân Nguyệt Lang vương chết rồi, nơi đó còn có hàng vạn đầu Khủng Lang tồn tại, nếu có thể nghĩ cách thu phục được đám Khủng Lang, vậy quá tuyệt.
Dù sao, đám Khủng Lang này thực sự là nhân tuyển làm tọa kỵ cực tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.