Chương 424: Thuần Phục?
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
- Tộc trưởng!
Cổ Trần đi qua, kỵ binh đang dọn dẹp chiến trường đều nhất nhất cung kính hành lễ, bên trong ánh mắt lộ ra sự sùng bái nồng đậm.
Lần cứu viện thần tốc này toàn thắng.
Không chỉ có đánh tan bầy sói, còn chém giết hai tên cao tầng Lang tộc, càng quan trọng hơn là giết chết Lang Vương, từ đó trên mảnh bình nguyên Man Hoang này, Lang tộc không còn gây sợ hãi nữa.
- Tham kiến đại nhân!
Lúc này, tám tên cầm đầu bộ tộc Du Mục cùng nhau đi tới, đứng cách đó không xa, cung kính hành lễ.
Bọn họ sợ hãi nhìn hung thú khủng bố cao đến mười thước ở trước mắt, khí tức bạo ngược đập vào mặt, dọa đến mứuc tim gan sắp nứt cả ra.
Man Hoang Bạo Long, vô cùng hung sát, đứng ở trước mắt là có thể khiến cho người ta bị chấn nhiếp mạnh mẽ, chân cũng run lên.
- Lang tộc đã thua, tiếp đó, các ngươi có tính toán gì?
Cổ Trần cưỡi trên người Bạo Long, từ trên cao nhìn xuống tám người trước mặt.
Tám người A Cổ Lạp, Tề Mộc Đức, Ba Nhĩ Tư liếc nhau, đều thấy được sự lo lắng trong nội tâm của nhau.
Bọn họ sợ, tuy đã đuổi được bầy sói, giải trừ nguy cơ, nhưng kế tiếp lại phải đối mặt với vị tộc trưởng bộ lạc mạnh mẽ đến đây trợ giúp.
Tọa kỵ vị tộc trưởng này chính là một đầu Bạo Long đáng sợ, thủ hạ của hắn cưỡi một đầu Man Long yếu hơn một chút, dẫn theo kỵ binh thanh lý chiến trường.
Một vạn Long Kỵ trọng giáp, hai vạn kỵ binh Tấn Mãnh Long hạng nhẹ, lên sàn đánh bại Lang tộc, một đường xung phong nghiền ép, chém giết vô số Lang tộc.
Nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, mấy người này mới sợ hãi phát hiện, đội quân này vậy mà không ai chiến tử, nói cách khác, con số thương vong là không.
Kết quả đó làm cho người ta khiếp sợ, nghiền ngẫm mà hoảng.
Quân đoàn chiến đấu mạnh mẽ như thế, làm sao bọn họ có thể không run sợ, tâm lý có một loại lo lắng, có thể bị trực tiếp thôn tính hay không?
Nhưng bọn họ dám phản đối sao?
Trong lúc nhất thời, tám thủ lĩnh bộ lạc Du Mục xoắn xuýt.
- Bộ tộc A Cổ Lạp, nguyện ý đi theo tộc trưởng.
Vị tộc trưởng bộ tộc thứ nhất đứng ra, trực tiếp quỳ thứ nhất xuống, làm ra quyết định, mang theo tất cả bộ tộc tuyên bố đi theo Cổ Trần.
Hết cách rồi, biểu hiện của họ mạnh mẽ, ngươi không đồng ý, không làm ra lựa chọn khả năng sẽ phải lập tức đối mặt với quân đoàn mạnh mẽ của Cổ Trần tiến công.
Mấy chục vạn Lang tộc đều bị đánh bại, Lang Vương mạnh mẽ cũng chết ở trong tay Cổ Trần, đây chính là lực uy hiếp.
- Bộ tộc Tề Mộc Đức, nguyện ý đi theo tộc trưởng!
Rất nhanh, thủ lĩnh bộ tộc thứ hai cũng đưa ra lựa chọn, cắn răng quyết định tuyên bố hiệu trung với Cổ Trần, gia nhập thế lực của hắn.
- Nguyện ý đi theo tộc trưởng!
Sau đó năm vị đứng đầu các bộ tộc khác cũng lần lượt biểu thị quyết định của mình, mang theo bộ tộc gia nhập vào trong bộ lạc của Cổ Trần.
Đây coi như là hoàn toàn thần phục, Cổ Trần còn chưa mở miệng, mấy người này đã biểu thị thần phục, từ đó có thể biết lần này Cổ Trần mang tới rung động và uy hiếp lớn đến bao nhiêu.
Chính hắn cũng kinh ngạc, mặc dù nói trong lòng nghĩ thốn tính bọn họ, nhưng dù sao cũng là tới trợ giúp, không có đạo lý trực tiếp mở miệng bắt người ta thần phục như vậy.
Cho nên Cổ Trần chỉ muốn hỏi thăm bọn họ có tính toán gì không, chứ không phải là muốn muốn thừa cơ chiếm đoạt, nhưng không nghĩ rằng năm cái bộ tộc Du Mục lại tuyên bố thần phục.
Người cầm đầu ba cái bộ tộc Du Mục còn lại lúng túng.
- Cái này...
Một lão giả mặc da thú chần chừ một lúc, thận trọng nói:
- Đại nhân, bộ tộc chúng ta quen thuộc sinh hoạt trên thảo nguyên, ngài xem?
- Đúng đúng, chúng ta đã có thói quen sinh sống trên thảo nguyên.
Hai người khác lập tức gật đầu phụ họa theo, ba người đạt thành nhất trí, không muốn thần phục Cổ Trần, dù sao thần phục cũng đại biểu cho tương lai bộ tộc không còn tồn tại, chỉ có thể gia nhập vào bộ lạc của Cổ Trần.
- Ta có thể hiểu được, các ngươi đã quyết định, ta cũng không muốn nói nhiều.
Mặt Cổ Trần không thay đổi gật đầu, ngữ khí rất bình thản, không có một tia chấn động, giống như không có để ở trong lòng vậy.
Chuyện này khiến ba thủ lĩnh nhẹ nhàng thở ra, tâm lý nhẹ nhõm không ít, thật may, xem ra vị tộc trưởng mạnh mẽ này rất dễ nói chuyện.
Nhưng bọn họ không biết, Cổ Trần đã xếp ba người vào sổ đen, ta khổ cực từ xa chạy tới cứu viện các ngươi, không thần phục thì thôi, vậy mà không nói một tiếng nào.
Dù sao các ngươi cũng phải bày tỏ một chút chứ, tốt xấu gì ta cũng cứu được các ngươi, bây giờ chỉ nói một tiếng cám ơn, rồi mang theo bộ tộc rời đi là xong sao?
- Vậy chúng ta liền cáo từ!
Cổ Trần đi qua, kỵ binh đang dọn dẹp chiến trường đều nhất nhất cung kính hành lễ, bên trong ánh mắt lộ ra sự sùng bái nồng đậm.
Lần cứu viện thần tốc này toàn thắng.
Không chỉ có đánh tan bầy sói, còn chém giết hai tên cao tầng Lang tộc, càng quan trọng hơn là giết chết Lang Vương, từ đó trên mảnh bình nguyên Man Hoang này, Lang tộc không còn gây sợ hãi nữa.
- Tham kiến đại nhân!
Lúc này, tám tên cầm đầu bộ tộc Du Mục cùng nhau đi tới, đứng cách đó không xa, cung kính hành lễ.
Bọn họ sợ hãi nhìn hung thú khủng bố cao đến mười thước ở trước mắt, khí tức bạo ngược đập vào mặt, dọa đến mứuc tim gan sắp nứt cả ra.
Man Hoang Bạo Long, vô cùng hung sát, đứng ở trước mắt là có thể khiến cho người ta bị chấn nhiếp mạnh mẽ, chân cũng run lên.
- Lang tộc đã thua, tiếp đó, các ngươi có tính toán gì?
Cổ Trần cưỡi trên người Bạo Long, từ trên cao nhìn xuống tám người trước mặt.
Tám người A Cổ Lạp, Tề Mộc Đức, Ba Nhĩ Tư liếc nhau, đều thấy được sự lo lắng trong nội tâm của nhau.
Bọn họ sợ, tuy đã đuổi được bầy sói, giải trừ nguy cơ, nhưng kế tiếp lại phải đối mặt với vị tộc trưởng bộ lạc mạnh mẽ đến đây trợ giúp.
Tọa kỵ vị tộc trưởng này chính là một đầu Bạo Long đáng sợ, thủ hạ của hắn cưỡi một đầu Man Long yếu hơn một chút, dẫn theo kỵ binh thanh lý chiến trường.
Một vạn Long Kỵ trọng giáp, hai vạn kỵ binh Tấn Mãnh Long hạng nhẹ, lên sàn đánh bại Lang tộc, một đường xung phong nghiền ép, chém giết vô số Lang tộc.
Nhưng sau khi chiến đấu kết thúc, mấy người này mới sợ hãi phát hiện, đội quân này vậy mà không ai chiến tử, nói cách khác, con số thương vong là không.
Kết quả đó làm cho người ta khiếp sợ, nghiền ngẫm mà hoảng.
Quân đoàn chiến đấu mạnh mẽ như thế, làm sao bọn họ có thể không run sợ, tâm lý có một loại lo lắng, có thể bị trực tiếp thôn tính hay không?
Nhưng bọn họ dám phản đối sao?
Trong lúc nhất thời, tám thủ lĩnh bộ lạc Du Mục xoắn xuýt.
- Bộ tộc A Cổ Lạp, nguyện ý đi theo tộc trưởng.
Vị tộc trưởng bộ tộc thứ nhất đứng ra, trực tiếp quỳ thứ nhất xuống, làm ra quyết định, mang theo tất cả bộ tộc tuyên bố đi theo Cổ Trần.
Hết cách rồi, biểu hiện của họ mạnh mẽ, ngươi không đồng ý, không làm ra lựa chọn khả năng sẽ phải lập tức đối mặt với quân đoàn mạnh mẽ của Cổ Trần tiến công.
Mấy chục vạn Lang tộc đều bị đánh bại, Lang Vương mạnh mẽ cũng chết ở trong tay Cổ Trần, đây chính là lực uy hiếp.
- Bộ tộc Tề Mộc Đức, nguyện ý đi theo tộc trưởng!
Rất nhanh, thủ lĩnh bộ tộc thứ hai cũng đưa ra lựa chọn, cắn răng quyết định tuyên bố hiệu trung với Cổ Trần, gia nhập thế lực của hắn.
- Nguyện ý đi theo tộc trưởng!
Sau đó năm vị đứng đầu các bộ tộc khác cũng lần lượt biểu thị quyết định của mình, mang theo bộ tộc gia nhập vào trong bộ lạc của Cổ Trần.
Đây coi như là hoàn toàn thần phục, Cổ Trần còn chưa mở miệng, mấy người này đã biểu thị thần phục, từ đó có thể biết lần này Cổ Trần mang tới rung động và uy hiếp lớn đến bao nhiêu.
Chính hắn cũng kinh ngạc, mặc dù nói trong lòng nghĩ thốn tính bọn họ, nhưng dù sao cũng là tới trợ giúp, không có đạo lý trực tiếp mở miệng bắt người ta thần phục như vậy.
Cho nên Cổ Trần chỉ muốn hỏi thăm bọn họ có tính toán gì không, chứ không phải là muốn muốn thừa cơ chiếm đoạt, nhưng không nghĩ rằng năm cái bộ tộc Du Mục lại tuyên bố thần phục.
Người cầm đầu ba cái bộ tộc Du Mục còn lại lúng túng.
- Cái này...
Một lão giả mặc da thú chần chừ một lúc, thận trọng nói:
- Đại nhân, bộ tộc chúng ta quen thuộc sinh hoạt trên thảo nguyên, ngài xem?
- Đúng đúng, chúng ta đã có thói quen sinh sống trên thảo nguyên.
Hai người khác lập tức gật đầu phụ họa theo, ba người đạt thành nhất trí, không muốn thần phục Cổ Trần, dù sao thần phục cũng đại biểu cho tương lai bộ tộc không còn tồn tại, chỉ có thể gia nhập vào bộ lạc của Cổ Trần.
- Ta có thể hiểu được, các ngươi đã quyết định, ta cũng không muốn nói nhiều.
Mặt Cổ Trần không thay đổi gật đầu, ngữ khí rất bình thản, không có một tia chấn động, giống như không có để ở trong lòng vậy.
Chuyện này khiến ba thủ lĩnh nhẹ nhàng thở ra, tâm lý nhẹ nhõm không ít, thật may, xem ra vị tộc trưởng mạnh mẽ này rất dễ nói chuyện.
Nhưng bọn họ không biết, Cổ Trần đã xếp ba người vào sổ đen, ta khổ cực từ xa chạy tới cứu viện các ngươi, không thần phục thì thôi, vậy mà không nói một tiếng nào.
Dù sao các ngươi cũng phải bày tỏ một chút chứ, tốt xấu gì ta cũng cứu được các ngươi, bây giờ chỉ nói một tiếng cám ơn, rồi mang theo bộ tộc rời đi là xong sao?
- Vậy chúng ta liền cáo từ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.