Chương 234: Tình Thế
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
- Tộc trưởng!
Hắc Thổ bước lên trước, chiến đao dựng trước người, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên Thanh Đồng giáp còn sót lại chút vết máu loang lổ, sát khí cực đậm.
Hắc Thổ lớn tiếng nói:
- Với sự dẫn dắt của tộc trưởng, trận chiến này lấy được toàn thắng, năm nghìn Đao Thuẫn thủ đã bị trọng thương tám trăm mười sáu người, bị thương nhẹ có một nghìn hai trăm lẻ tám người, sáu trăm tọa kỵ Khủng lang thì chết hết ba trăm sáu mươi con, không có người bỏ mình.
Hắc Thổ đầu tiên là báo cáo tình huống thương vong của trận chiến này, sáu trăm Lang kỵ, năm nghìn Đao Thuẫn chiến sĩ của Hoang Cổ bộ lạc không có một ai bỏ mình, có thể nói là rung động lòng người.
- Cái gì?
- Không ai bỏ mình?
- Ui!
Trong đám người xung quanh rộ lên từng tiếng hút ngụm khí lạnh, mọi người nhỏ giọng xì xầm bàn tán, đều cảm giác không tin nổi, bị tin tức này rung động.
Bọn họ thế nhưng không có ai bỏ mình?
Đừng nói mấy người khác, Thiết Mộc cũng lộ vẻ mặt rung động, trong lòng thật lâu không cách nào bình ổn.
Thiết Mộc liếc trộm chiến sĩ đông đúc đứng sau lưng Hắc Thổ, ai nấy đứng ngay ngắn, tay cầm Thanh Đồng đao thuẫn, người khoác Thanh Đồng giáp, người đẫm máu, khí túc sát tràn ngập.
Đội quân đoàn này không có ai bỏ mình, khiến người không dám tin tưởng, rồi lại không thể không tin.
Khác với những người khác, Thiết Mộc thấy tận mắt đội quân đoàn đột nhiên giết ra này mặc Thanh Đồng giáp có lực phòng ngự kinh người.
Binh khí Thanh Đồng càng là sắc bén không gì sánh được, có thể chặt đứt thạch khí của Thạch tộc, có thể nói là khiến người khiếp sợ.
“Quả nhiên mạnh mẽ!”
Thiết Mộc thầm thở dài, không thể không phục, nếu như đánh nhau, hắn cảm giác bộ lạc nhà mình căn bản không có biện pháp đối kháng, chỉ có một kết quả, bị đè ép.
Hắn không rõ ràng chiến giáp, binh khí mặc trên Thạch nhânm người này là làm từ cái gì, rất giống Hắc đồng nhưng lại không phải.
- Không tệ.
Cổ Trần vừa lòng gật đầu, trận chiến đầu tiên của bộ lạc có thể nói lấy được toàn thắng, tự nhiên đặc biệt vừa lòng.
Phải công nhận, Thanh Đồng chế tạo binh khí áo giáp mạnh mẽ hơn quá nhiều, khiến sức chiến đấu tổng thể của bộ lạc lên đến đỉnh.
Cổ Trần tin tưởng, xuất hiện Thanh Đồng khiến bộ lạc từng bước một nhanh chóng trưởng thành, tương lai đối diện các Man Hoang chư tộc không cần sợ vũ khí trang bị lạc hậu.
Hít sâu một hơi, Cổ Trần mỉm cười nói:
- Tiểu Hắc, nói tiếp, trận chiến này thu hoạch như thế nào?
- Rõ thưa tộc trưởng!
Hắc Thổ cung kính nói:
- Trải qua một phen thanh lý, trận chiến này chúng ta thu được ba nghìn tám trăm con Giao mã, mỗi một con tọa kỵ đều không yếu hơn Khủng lang, tốc độ, sức mạnh, sức chịu đựng đều cực kỳ tốt đẹp.
Ba nghìn tám trăm con Giao mã là tọa kỵ còn sót lại sau khi tiêu diệt kỵ binh của Thạch tộc, số còn lại đều là tàn phế hoặc đã chết, chỉ có thể ăn thịt.
Cổ Trần lặng lẽ gật đầu, không nói chuyện, nghe Hắc Thổ tiếp tục báo cáo.
Chỉ nghe Hắc Thổ nói tiếp:
- Còn nữa, trận chiến này thu được hai, ba nghìn bộ thạch binh của Thạch tộc, thứ khác đều vỡ nát, thu thập hơn tám trăm vò máu.
Thu thập được hơn tám trăm vò đựng máu, đây là máu rút từ thi thể của Thạch tộc, có công hiệu năng lượng mạnh mẽ, có thể dùng để luyện dược tôi thể.
Đây là tài nguyên quý giá.
Dị tộc ăn thịt người, nhân tộc thì lợi dụng tài nguyên cực mạnh của dị tộc, không có gì đáng trách, càng không có vấn đề gì, thế giới lớn Man Hoang thì dã man máu me như vậy đấy.
Cổ Trần không có chút dao động nào, nhẹ gật đầu biểu thị đã biết.
- Còn nữa, đây là một chiếc thạch nhẫn thu được từ kỵ tướng của Thạch tộc.
Chỉ thấy Hắc Thổ đưa một chiếc thạch nhẫn đến trước mặt Cổ Trần.
Cổ Trần nhận lấy nhìn kỹ, là một chiếc thạch nhẫn trữ vật, hắn không có mở ra xem xét, mà là tạm cất vào, chờ sau khi về sẽ kiểm kê kỹ hơn.
Cổ Trần vừa lòng gật đầu nói:
- Tốt lắm, sau khi trở về ban thưởng cho mỗi người mười cân thịt, một phần linh dược tôi thể.
- Cảm tạ tộc trưởng!
Đám người Hắc Thổ vừa nghe lập tức kích động cảm ơn, không nói đến thịt để ăn, linh dược tôi thể là tài nguyên tốt nhất trong bộ lạc, đó là cổ dược tôi thể, hiệu quả rất kinh người.
Tiếp đến, Cổ Trần nhìn sang Thiết Mộc.
Cổ Trần mở miệng hỏi:
- Thiết Mộc, ngươi hãy báo tình huống thương vong bên các ngươi.
Chỉ thấy Thiết Mộc hơi vái chào rồi mới nói:
- Tộc trưởng, trận chiến này thương vong thảm trọng, nếu không phải tộc trưởng xuất hiện thì có lẽ tộc nhân của chúng ta đã bị diệt hoàn toàn.
- Trận chiến này chúng ta có một nghìn sáu trăm người bị thương nặng, ba nghìn bảy trăm sáu mươi người bị thương nhẹ, một nghìn tám trăm chín mươi mốt người chết, thương vong thảm trọng.
Khi Thiết Mộc nói đến đoạn này thì lộ vẻ mặt xấu hổ, so sánh rồi mọi người mới phát hiện thương vong thảm hơn bên đám người Hắc Thổ.
Hắc Thổ bước lên trước, chiến đao dựng trước người, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên Thanh Đồng giáp còn sót lại chút vết máu loang lổ, sát khí cực đậm.
Hắc Thổ lớn tiếng nói:
- Với sự dẫn dắt của tộc trưởng, trận chiến này lấy được toàn thắng, năm nghìn Đao Thuẫn thủ đã bị trọng thương tám trăm mười sáu người, bị thương nhẹ có một nghìn hai trăm lẻ tám người, sáu trăm tọa kỵ Khủng lang thì chết hết ba trăm sáu mươi con, không có người bỏ mình.
Hắc Thổ đầu tiên là báo cáo tình huống thương vong của trận chiến này, sáu trăm Lang kỵ, năm nghìn Đao Thuẫn chiến sĩ của Hoang Cổ bộ lạc không có một ai bỏ mình, có thể nói là rung động lòng người.
- Cái gì?
- Không ai bỏ mình?
- Ui!
Trong đám người xung quanh rộ lên từng tiếng hút ngụm khí lạnh, mọi người nhỏ giọng xì xầm bàn tán, đều cảm giác không tin nổi, bị tin tức này rung động.
Bọn họ thế nhưng không có ai bỏ mình?
Đừng nói mấy người khác, Thiết Mộc cũng lộ vẻ mặt rung động, trong lòng thật lâu không cách nào bình ổn.
Thiết Mộc liếc trộm chiến sĩ đông đúc đứng sau lưng Hắc Thổ, ai nấy đứng ngay ngắn, tay cầm Thanh Đồng đao thuẫn, người khoác Thanh Đồng giáp, người đẫm máu, khí túc sát tràn ngập.
Đội quân đoàn này không có ai bỏ mình, khiến người không dám tin tưởng, rồi lại không thể không tin.
Khác với những người khác, Thiết Mộc thấy tận mắt đội quân đoàn đột nhiên giết ra này mặc Thanh Đồng giáp có lực phòng ngự kinh người.
Binh khí Thanh Đồng càng là sắc bén không gì sánh được, có thể chặt đứt thạch khí của Thạch tộc, có thể nói là khiến người khiếp sợ.
“Quả nhiên mạnh mẽ!”
Thiết Mộc thầm thở dài, không thể không phục, nếu như đánh nhau, hắn cảm giác bộ lạc nhà mình căn bản không có biện pháp đối kháng, chỉ có một kết quả, bị đè ép.
Hắn không rõ ràng chiến giáp, binh khí mặc trên Thạch nhânm người này là làm từ cái gì, rất giống Hắc đồng nhưng lại không phải.
- Không tệ.
Cổ Trần vừa lòng gật đầu, trận chiến đầu tiên của bộ lạc có thể nói lấy được toàn thắng, tự nhiên đặc biệt vừa lòng.
Phải công nhận, Thanh Đồng chế tạo binh khí áo giáp mạnh mẽ hơn quá nhiều, khiến sức chiến đấu tổng thể của bộ lạc lên đến đỉnh.
Cổ Trần tin tưởng, xuất hiện Thanh Đồng khiến bộ lạc từng bước một nhanh chóng trưởng thành, tương lai đối diện các Man Hoang chư tộc không cần sợ vũ khí trang bị lạc hậu.
Hít sâu một hơi, Cổ Trần mỉm cười nói:
- Tiểu Hắc, nói tiếp, trận chiến này thu hoạch như thế nào?
- Rõ thưa tộc trưởng!
Hắc Thổ cung kính nói:
- Trải qua một phen thanh lý, trận chiến này chúng ta thu được ba nghìn tám trăm con Giao mã, mỗi một con tọa kỵ đều không yếu hơn Khủng lang, tốc độ, sức mạnh, sức chịu đựng đều cực kỳ tốt đẹp.
Ba nghìn tám trăm con Giao mã là tọa kỵ còn sót lại sau khi tiêu diệt kỵ binh của Thạch tộc, số còn lại đều là tàn phế hoặc đã chết, chỉ có thể ăn thịt.
Cổ Trần lặng lẽ gật đầu, không nói chuyện, nghe Hắc Thổ tiếp tục báo cáo.
Chỉ nghe Hắc Thổ nói tiếp:
- Còn nữa, trận chiến này thu được hai, ba nghìn bộ thạch binh của Thạch tộc, thứ khác đều vỡ nát, thu thập hơn tám trăm vò máu.
Thu thập được hơn tám trăm vò đựng máu, đây là máu rút từ thi thể của Thạch tộc, có công hiệu năng lượng mạnh mẽ, có thể dùng để luyện dược tôi thể.
Đây là tài nguyên quý giá.
Dị tộc ăn thịt người, nhân tộc thì lợi dụng tài nguyên cực mạnh của dị tộc, không có gì đáng trách, càng không có vấn đề gì, thế giới lớn Man Hoang thì dã man máu me như vậy đấy.
Cổ Trần không có chút dao động nào, nhẹ gật đầu biểu thị đã biết.
- Còn nữa, đây là một chiếc thạch nhẫn thu được từ kỵ tướng của Thạch tộc.
Chỉ thấy Hắc Thổ đưa một chiếc thạch nhẫn đến trước mặt Cổ Trần.
Cổ Trần nhận lấy nhìn kỹ, là một chiếc thạch nhẫn trữ vật, hắn không có mở ra xem xét, mà là tạm cất vào, chờ sau khi về sẽ kiểm kê kỹ hơn.
Cổ Trần vừa lòng gật đầu nói:
- Tốt lắm, sau khi trở về ban thưởng cho mỗi người mười cân thịt, một phần linh dược tôi thể.
- Cảm tạ tộc trưởng!
Đám người Hắc Thổ vừa nghe lập tức kích động cảm ơn, không nói đến thịt để ăn, linh dược tôi thể là tài nguyên tốt nhất trong bộ lạc, đó là cổ dược tôi thể, hiệu quả rất kinh người.
Tiếp đến, Cổ Trần nhìn sang Thiết Mộc.
Cổ Trần mở miệng hỏi:
- Thiết Mộc, ngươi hãy báo tình huống thương vong bên các ngươi.
Chỉ thấy Thiết Mộc hơi vái chào rồi mới nói:
- Tộc trưởng, trận chiến này thương vong thảm trọng, nếu không phải tộc trưởng xuất hiện thì có lẽ tộc nhân của chúng ta đã bị diệt hoàn toàn.
- Trận chiến này chúng ta có một nghìn sáu trăm người bị thương nặng, ba nghìn bảy trăm sáu mươi người bị thương nhẹ, một nghìn tám trăm chín mươi mốt người chết, thương vong thảm trọng.
Khi Thiết Mộc nói đến đoạn này thì lộ vẻ mặt xấu hổ, so sánh rồi mọi người mới phát hiện thương vong thảm hơn bên đám người Hắc Thổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.