Chương 310: Triệu Tập
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Đây là tư thái của cường giả, kẻ yếu nhất định phải kính sợ và thần phục.
- Ngưu Lực, ngươi chuẩn bị đi, thời gian gấp gáp, lập tức phái người đi bộ lạc khác, triệu tập bọn họ lại đây.
- Nếu như không đến...
Cổ Trần thản nhiên nói một câu, trong giọng nói lộ ra thiết huyết túc sát, khiến người kính sợ.
Cổ Trần vừa đến liền truyền chỉ lệnh, thu phục Mang Ngưu bộ lạc liền bắt Ngưu Lực phái người đi kêu mấy bộ lạc khác bị thống trị tụ tập lại đây.
Rõ là muốn dùng thủ đoạn sấm sét trực tiếp khuất phục bọn họ, thu nạp tất cả bộ lạc.
Ngưu Lực thầm sợ, rất dứt khoát lĩnh mệnh:
- Rõ thưa tộc trưởng!
Nếu đã thần phục thì phải hết lòng hết dạ, huống chi tộc trưởng trẻ tuổi trước mắt trông như một vị cường giả khủng bố.
Nhìn một vạn Long kỵ ở sau lưng hắn liền biết, mỗi người đều cưỡi trên một loài Long thú Man Hoang to lớn, bọn họ từng gặp Tam Giác long nhưng không săn giết bao giờ.
Loài Á Long này rất cường đại, đầu thuẫn to lớn, ba cái sừng bén, chúng là tọa kỵ thượng hảo hạng.
Một vạn Long kỵ, sức uy hiếp rất khủng bố, đặc biệt là những kỵ binh này người yếu nhất cũng có thực lực cỡ Tôi Thể ngũ trọng, ngẫm nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp.
Cho nên, trong lòng Ngưu Lực hoàn toàn không có một chút kháng cự và bất mãn, thậm chí không có ý đồ gì khác, cam tâm tình nguyện thần phục.
- Ngưu Lực, nói cho ta nghe ngươi hiểu rõ bao nhiêu về lãnh địa Thạch tộc ở gần đây?
Cổ Trần xoay người xuống, đi đến bên cạnh Ngưu Lực, hai người trực tiếp đi vào bộ lạc.
Dọc đường đi, đông đúc tộc nhân bộ lạc tụ tập hai bên đường, ánh mắt kính sợ nhìn hắn, trong mắt mang theo chút mong mỏi và hy vọng.
Có lẽ, vị cường giả cùng tộc đột nhiên đến này, tộc trưởng mới này sẽ mang lại sinh hoạt và hy vọng hoàn toàn mới cho họ?
- Tộc trưởng, bộ lạc chỗ chúng ta đều bị Thạch tộc nuôi thả.
Ngưu Lực sắc mặt bi thương mở miệng, cay đắng nói:
- Nơi này thật ra là trại chăn nuôi của Thạch tộc, mỗi bộ lạc chúng ta đều bị Thạch tộc nô dục.
- Chúng ta muốn chạy khỏi nơi này, nhưng đều không ngoại lệ bị thất bại, một lần lại một lần, chúng ta đã sắp tê dại và tuyệt vọng.
Khi Ngưu Lực nói đến việc này thì vẻ mặt u ám và tuyệt vọng, nhưng rất nhanh phấn chấn lên, trên mặt lộ ra một chút hy vọng và mong mỏi nhìn Cổ Trần.
Hắn trịnh trọng nói:
- Tộc trưởng, trong lãnh địa của Thạch tộc còn có rất nhiều cùng tộc, bên trong có vô số người bị bắt nhốt, có rất nhiều con nít.
- A?
Cổ Trần hơi khựng lại, gật đầu hỏi:
- Nói tiếp đi, chỗ Thạch tộc có bao nhiêu sức mạnh phòng thủ?
Ngưu Lực nhẹ lắc đầu cười gượng gạo:
- Việc này thì ta không rõ ràng.
Hắn giải thích:
- Ta chưa từng đến gần nơi đó, dù sao một khi đến gần sẽ lập tức bị người của Thạch tộc chém giết.
- Nhưng tháng trước Thạch tộc mới mang đi một đám thanh niên trai tráng và con nít trong bộ lạc, ít nhất có một vạn thanh niên trai tráng, tám nghìn con nít.
Ngưu Lực kể ra hết tin tức này, tháng trước Thạch tộc từng bắt đi một số lớn thanh niên trai tráng và con nít trong các bộ lạc.
Gần hai vạn người, những người này bị Thạch tộc mang đi, thanh niên trai tráng tự nhiên thành nô lệ khổ sai, con nít càng thảm.
Cổ Trần lặng lẽ nghe, không nói một câu, trong lòng tích lũy sát cơ mãnh liệt. Đám dị tộc này đúng là đáng hận, không giết không được.
Cổ Trần hừ lạnh một tiếng:
- Nếu vậy thì... Tiêu diệt chúng nó!
Trước khi đến đây Cổ Trần đã có quyết định, tiêu diệt lãnh địa Thạch tộc này, mặc kệ như thế nào, quyết phải cứu ra Nhân tộc ở bên trong, đây là nhân khẩu.
Hơn nữa, Cổ Trần nhắm vào tài nguyên trong lãnh địa Thạch tộc, tiêu diệt chúng nó, cướp đoạt tất cả tài nguyên chỗ đó có thể bổ sung tiêu hao lớn trong bộ lạc.
Càng miễn bàn hành động này của Thạch tộc, căn bản không cần suy xét, giết sạch đều không đủ.
- Ngươi đi xuống chuẩn bị, triệu tập tất cả tộc nhân. Ngươi hãy cầm chiếc nhẫn này, đi thu thập toàn bộ vật tư của bộ lạc, chuẩn bị di chuyển.
Cổ Trần nói rồi giao một chiếc nhẫn xương trữ vật cho Ngưu Lực.
Ngưu Lực đôi mắt tỏa sáng, vui sướng bất ngờ nhận lấy nhẫn xương, không ngờ là bảo bối trữ vật, hắn vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Kích động, hưng phấn, Ngưu Lực vẻ mặt đỏ rực, hai tay run rẩy nhận lấy nhẫn.
Hắn bùm một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt trịnh trọng tuyên thệ, trong mắt tràn đầy kích động:
- Tộc trưởng yên tâm, Ngưu Lực thề sống chết đi theo tộc trưởng!
Cổ Trần gật đầu ra hiệu Ngưu Lực nên đi làm việc:
- Đứng lên đi, đi xuống chuẩn bị đi.
Ngưu Lực dập đầu cảm ơn rồi hưng phấn chạy đi triệu tập tộc nhân, thu thập tất cả tài nguyên trong bộ lạc mang đi.
Giây phút này, toàn bộ Mãng Ngưu bộ lạc sôi trào, có bộ lạc cường đại đến thu nạp bọn họ tương đương với có thêm một lớp bảo đảm.
“Nơi này không có Tế Thần.”
- Ngưu Lực, ngươi chuẩn bị đi, thời gian gấp gáp, lập tức phái người đi bộ lạc khác, triệu tập bọn họ lại đây.
- Nếu như không đến...
Cổ Trần thản nhiên nói một câu, trong giọng nói lộ ra thiết huyết túc sát, khiến người kính sợ.
Cổ Trần vừa đến liền truyền chỉ lệnh, thu phục Mang Ngưu bộ lạc liền bắt Ngưu Lực phái người đi kêu mấy bộ lạc khác bị thống trị tụ tập lại đây.
Rõ là muốn dùng thủ đoạn sấm sét trực tiếp khuất phục bọn họ, thu nạp tất cả bộ lạc.
Ngưu Lực thầm sợ, rất dứt khoát lĩnh mệnh:
- Rõ thưa tộc trưởng!
Nếu đã thần phục thì phải hết lòng hết dạ, huống chi tộc trưởng trẻ tuổi trước mắt trông như một vị cường giả khủng bố.
Nhìn một vạn Long kỵ ở sau lưng hắn liền biết, mỗi người đều cưỡi trên một loài Long thú Man Hoang to lớn, bọn họ từng gặp Tam Giác long nhưng không săn giết bao giờ.
Loài Á Long này rất cường đại, đầu thuẫn to lớn, ba cái sừng bén, chúng là tọa kỵ thượng hảo hạng.
Một vạn Long kỵ, sức uy hiếp rất khủng bố, đặc biệt là những kỵ binh này người yếu nhất cũng có thực lực cỡ Tôi Thể ngũ trọng, ngẫm nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp.
Cho nên, trong lòng Ngưu Lực hoàn toàn không có một chút kháng cự và bất mãn, thậm chí không có ý đồ gì khác, cam tâm tình nguyện thần phục.
- Ngưu Lực, nói cho ta nghe ngươi hiểu rõ bao nhiêu về lãnh địa Thạch tộc ở gần đây?
Cổ Trần xoay người xuống, đi đến bên cạnh Ngưu Lực, hai người trực tiếp đi vào bộ lạc.
Dọc đường đi, đông đúc tộc nhân bộ lạc tụ tập hai bên đường, ánh mắt kính sợ nhìn hắn, trong mắt mang theo chút mong mỏi và hy vọng.
Có lẽ, vị cường giả cùng tộc đột nhiên đến này, tộc trưởng mới này sẽ mang lại sinh hoạt và hy vọng hoàn toàn mới cho họ?
- Tộc trưởng, bộ lạc chỗ chúng ta đều bị Thạch tộc nuôi thả.
Ngưu Lực sắc mặt bi thương mở miệng, cay đắng nói:
- Nơi này thật ra là trại chăn nuôi của Thạch tộc, mỗi bộ lạc chúng ta đều bị Thạch tộc nô dục.
- Chúng ta muốn chạy khỏi nơi này, nhưng đều không ngoại lệ bị thất bại, một lần lại một lần, chúng ta đã sắp tê dại và tuyệt vọng.
Khi Ngưu Lực nói đến việc này thì vẻ mặt u ám và tuyệt vọng, nhưng rất nhanh phấn chấn lên, trên mặt lộ ra một chút hy vọng và mong mỏi nhìn Cổ Trần.
Hắn trịnh trọng nói:
- Tộc trưởng, trong lãnh địa của Thạch tộc còn có rất nhiều cùng tộc, bên trong có vô số người bị bắt nhốt, có rất nhiều con nít.
- A?
Cổ Trần hơi khựng lại, gật đầu hỏi:
- Nói tiếp đi, chỗ Thạch tộc có bao nhiêu sức mạnh phòng thủ?
Ngưu Lực nhẹ lắc đầu cười gượng gạo:
- Việc này thì ta không rõ ràng.
Hắn giải thích:
- Ta chưa từng đến gần nơi đó, dù sao một khi đến gần sẽ lập tức bị người của Thạch tộc chém giết.
- Nhưng tháng trước Thạch tộc mới mang đi một đám thanh niên trai tráng và con nít trong bộ lạc, ít nhất có một vạn thanh niên trai tráng, tám nghìn con nít.
Ngưu Lực kể ra hết tin tức này, tháng trước Thạch tộc từng bắt đi một số lớn thanh niên trai tráng và con nít trong các bộ lạc.
Gần hai vạn người, những người này bị Thạch tộc mang đi, thanh niên trai tráng tự nhiên thành nô lệ khổ sai, con nít càng thảm.
Cổ Trần lặng lẽ nghe, không nói một câu, trong lòng tích lũy sát cơ mãnh liệt. Đám dị tộc này đúng là đáng hận, không giết không được.
Cổ Trần hừ lạnh một tiếng:
- Nếu vậy thì... Tiêu diệt chúng nó!
Trước khi đến đây Cổ Trần đã có quyết định, tiêu diệt lãnh địa Thạch tộc này, mặc kệ như thế nào, quyết phải cứu ra Nhân tộc ở bên trong, đây là nhân khẩu.
Hơn nữa, Cổ Trần nhắm vào tài nguyên trong lãnh địa Thạch tộc, tiêu diệt chúng nó, cướp đoạt tất cả tài nguyên chỗ đó có thể bổ sung tiêu hao lớn trong bộ lạc.
Càng miễn bàn hành động này của Thạch tộc, căn bản không cần suy xét, giết sạch đều không đủ.
- Ngươi đi xuống chuẩn bị, triệu tập tất cả tộc nhân. Ngươi hãy cầm chiếc nhẫn này, đi thu thập toàn bộ vật tư của bộ lạc, chuẩn bị di chuyển.
Cổ Trần nói rồi giao một chiếc nhẫn xương trữ vật cho Ngưu Lực.
Ngưu Lực đôi mắt tỏa sáng, vui sướng bất ngờ nhận lấy nhẫn xương, không ngờ là bảo bối trữ vật, hắn vui đến mức suýt nhảy cẫng lên.
Kích động, hưng phấn, Ngưu Lực vẻ mặt đỏ rực, hai tay run rẩy nhận lấy nhẫn.
Hắn bùm một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt trịnh trọng tuyên thệ, trong mắt tràn đầy kích động:
- Tộc trưởng yên tâm, Ngưu Lực thề sống chết đi theo tộc trưởng!
Cổ Trần gật đầu ra hiệu Ngưu Lực nên đi làm việc:
- Đứng lên đi, đi xuống chuẩn bị đi.
Ngưu Lực dập đầu cảm ơn rồi hưng phấn chạy đi triệu tập tộc nhân, thu thập tất cả tài nguyên trong bộ lạc mang đi.
Giây phút này, toàn bộ Mãng Ngưu bộ lạc sôi trào, có bộ lạc cường đại đến thu nạp bọn họ tương đương với có thêm một lớp bảo đảm.
“Nơi này không có Tế Thần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.