Chương 83: Tức Giận Tới Thổ Huyết
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
19/07/2021
Khoảnh khắc hỏa diễm bao trùm, một tiếng thét chói tai vang lên bên trong sơn cốc, tác động khủng khiếp tới linh hồn, khiến Cổ Trần đang bỏ trốn dưới lòng đất thiếu chút nữa bị chấn động ngất đi.
May mà trong ý thức có Bảo Cốt cùng hạt châu thần bí trấn áp, lúc này mới không có việc gì, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút xanh xám, hắn kinh hãi không thôi trước sự cường đại của Ma Khô Huyết Thụ, lại càng không dám dừng lại, cấp tốc xuyên qua đám rể đỏ máu.
Oanh!
Đột nhiên, toàn bộ sơn cốc chấn động, vô số hài cốt nổ tung, từ dưới lòng đất chui lên hàng loạt bộ rễ kinh khủng, lít nha lít nhít như hàng loạt con rắn độc, doạ người vô cùng.
Ma Khô Huyết Thụ bị đánh thức.
- Đồ sâu kiến, các ngươi đáng chết!
Một tiếng gào thét bén nhọn truyền đến, trong sơn cốc, Ma Khô Huyết Thụ điên cuồng lay động nhánh cây, trên dưới toàn thân bốc lên một cỗ huyết quang nồng đậm.
Oanh!
Cốt Sơn vỡ nát, đám rễ cây dày đặc chui ra khoỉ lòng đất, vung vẫy giữa không trung, tỏa ra ánh sáng đỏ máu.
- Ngay tại lúc này, nhanh lấy đi Ma quán!
Bên kia, Xích Xà bộc phát ra Chiến khí cường đại, đánh nát từng cái rễ cây một, hấp dẫn lực chú ý của Ma Khô Huyết Thụ.
Mà Hỏa Tang Nhi cầm Hỏa Vũ trong tay, liên tục vung ra liệt diễm thiêu đốt cả sơn cốc, bao phủ toàn bộ Ma Khô Huyết Thụ vào bên trong liệt diễm.
- Thu!
Hai người hấp dẫn sự chú ý của Ma Khô Huyết Thụ, Thạch Phong tế ra một cái bát đá, nhắm thẳng vào vị trí đã tỏa định trước đó, chụp xuống, trong nháy mắt thu hồi lại.
- Xong rồi!
Thạch Phong vui mừng quá đỗi, thế nhưng khi hắn xem xét đồ vật thu được vào trong bát đá lại đơ ra, nụ cười cứng đờ, hai mắt trừng lớn, trợn tròn mắt.
- Ma quán đâu?
Thạch Phong ngơ ngác, hắn nhìn một cái đầu lâu nằm im lìm trong bát đá, không phải Ma quán, chỉ là một cái xương sọ mà thôi.
Oanh!
Ngay tại lúc hắn đang sững sờ, một gốc cây to khủng bố phá đất chui lên, giống như Cuồng Long nện thẳng xuống, hung hăng bổ về phía ót hắn.
Chỉ nghe “đùng” một tiếng, Thạch Phong bị đánh gục ngay trên Cốt Sơn, xương cốt chung quanh văng lên trên cao, một bóng người bay lên rồi rơi xuống, hộc ra một ngụm máu.
Thạch Phong thổ huyết, không dám nhìn kĩ thương thế, trực tiếp quay người bay đi.
- Đi mau!
Hắn hét lớn một tiếng, Hỏa Tang Nhi và Xích Xà đang hấp dẫn Ma Khô Huyết Thụ ở bên kia cùng nhau chạy tới, vừa chạy vừa đánh nát mấy rễ cây vung tới trước mặt.
- Tới tay?
Xích Xà kích động vọt tới.
Toàn thân Hỏa Tang Nhi bốc lên hỏa diễm, nhiệt độ nóng rực nung chảy hài cốt bốn phía.
Ba người hội tụ, nhưng khi nhìn thấy đầu lâu ở trong bát đá của Thạch Phong, hai người kia đơ ra, mặt mày ngơ ngác.
- Ma quán đâu?
Xích Xà hung tợn trừng Thạch Phong, có xúc động muốn nuốt chửng đối phương.
Hỏa Tang Nhi nhẹ nhàng rung động Hỏa Vũ, lửa cháy bừng bừng, một mực khóa chặt Thạch Phong.
Oanh!
Đột nhiên, ở đằng kia vang lên một tiếng nổ dữ dội, sắc mặt của ba người khẽ biến đổi, đồng loạt nhìn nhau, chợt nhìn thấy một màn khiến bọn họ nôn ra máu.
Chỉ thấy dưới núi xương nổ tung, một bóng người vung vẩy nắm đấm đánh nát Cốt Sơn xông ra ngoài, rễ cây chằng chịt chui lên, ý đồ ngăn cản hắn.
- Là hắn?
Hỏa Tang Nhi trừng lớn hai mắt.
Xích Xà, Thạch Phong kinh ngạc vô cùng, nhìn người đang vung nắm đấm đánh nổ từng rễ cây một, tên khốn nấp dưới đất trộm mất bảo vật.
Người kia chính là Cổ Trần.
Hắn xông thẳng ra, huyết khí toàn thân như rồng, bành trướng vô cùng, một quyền đánh ra, Cốt Sơn phía trước bị đánh nổ tung, văng thành từng mảnh vụn.
Huyết khí cường đại đó như một đầu Bạo long, nắm đấm lướt qua, không gì cản nổi.
Ầm!
Cổ Trần vung ra một quyền, lực lượng nguyên thủy trong cơ thể bạo phát, đánh nát đám rễ cây trước mặt, hắn nhảy tới phía trước.
Xương nát bay đầy trời, còn có cả rễ cây bị đánh nát văng tung tóe khắp nơi, Cổ Trần nhảy lên mấy chục thước, chớp mắt phóng qua Cốt Sơn biến mất không còn tăm tích.
- Đáng chết!
Nhìn thấy thế, ba người lập tức tỉnh ngộ, nhất định bảo vật đã bị tên khốn kia cướp đi rồi.
- Phốc!
Thạch Phong trực tiếp phun một ngụm máu, tức đến toàn thân phát run, sắc mặt tím xanh, trong mắt tràn đầy lửa giận hừng hực, quả thực giận điên lên.
- A... Tiểu tử Nhân tộc đáng chết!
Thạch Phong ngửa cổ lên trời rống to, hai mắt đỏ bừng, long lên sòng sọc.
- Đuổi theo!
Xích Xà tức giận hét lớn một tiếng, nổ tung tốc độ đuổi theo.
Ngay sau đó, hai người Thạch Phong và Hỏa Tang Nhi cũng nổ tung tốc độ theo sát phía sau, nhất quyết truy sát Cổ Trần cho bằng được, trong lòng ba người cực hận cái tên tiểu tử Nhân tộc Cổ Trần này, hận không thể xé nát hắn.
Ba người bị Cổ Trần chọc tức, Thạch Phong thì tức giận đến mức thổ huyết, có thể hiểu ba người phẫn nộ đến cỡ nào
May mà trong ý thức có Bảo Cốt cùng hạt châu thần bí trấn áp, lúc này mới không có việc gì, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút xanh xám, hắn kinh hãi không thôi trước sự cường đại của Ma Khô Huyết Thụ, lại càng không dám dừng lại, cấp tốc xuyên qua đám rể đỏ máu.
Oanh!
Đột nhiên, toàn bộ sơn cốc chấn động, vô số hài cốt nổ tung, từ dưới lòng đất chui lên hàng loạt bộ rễ kinh khủng, lít nha lít nhít như hàng loạt con rắn độc, doạ người vô cùng.
Ma Khô Huyết Thụ bị đánh thức.
- Đồ sâu kiến, các ngươi đáng chết!
Một tiếng gào thét bén nhọn truyền đến, trong sơn cốc, Ma Khô Huyết Thụ điên cuồng lay động nhánh cây, trên dưới toàn thân bốc lên một cỗ huyết quang nồng đậm.
Oanh!
Cốt Sơn vỡ nát, đám rễ cây dày đặc chui ra khoỉ lòng đất, vung vẫy giữa không trung, tỏa ra ánh sáng đỏ máu.
- Ngay tại lúc này, nhanh lấy đi Ma quán!
Bên kia, Xích Xà bộc phát ra Chiến khí cường đại, đánh nát từng cái rễ cây một, hấp dẫn lực chú ý của Ma Khô Huyết Thụ.
Mà Hỏa Tang Nhi cầm Hỏa Vũ trong tay, liên tục vung ra liệt diễm thiêu đốt cả sơn cốc, bao phủ toàn bộ Ma Khô Huyết Thụ vào bên trong liệt diễm.
- Thu!
Hai người hấp dẫn sự chú ý của Ma Khô Huyết Thụ, Thạch Phong tế ra một cái bát đá, nhắm thẳng vào vị trí đã tỏa định trước đó, chụp xuống, trong nháy mắt thu hồi lại.
- Xong rồi!
Thạch Phong vui mừng quá đỗi, thế nhưng khi hắn xem xét đồ vật thu được vào trong bát đá lại đơ ra, nụ cười cứng đờ, hai mắt trừng lớn, trợn tròn mắt.
- Ma quán đâu?
Thạch Phong ngơ ngác, hắn nhìn một cái đầu lâu nằm im lìm trong bát đá, không phải Ma quán, chỉ là một cái xương sọ mà thôi.
Oanh!
Ngay tại lúc hắn đang sững sờ, một gốc cây to khủng bố phá đất chui lên, giống như Cuồng Long nện thẳng xuống, hung hăng bổ về phía ót hắn.
Chỉ nghe “đùng” một tiếng, Thạch Phong bị đánh gục ngay trên Cốt Sơn, xương cốt chung quanh văng lên trên cao, một bóng người bay lên rồi rơi xuống, hộc ra một ngụm máu.
Thạch Phong thổ huyết, không dám nhìn kĩ thương thế, trực tiếp quay người bay đi.
- Đi mau!
Hắn hét lớn một tiếng, Hỏa Tang Nhi và Xích Xà đang hấp dẫn Ma Khô Huyết Thụ ở bên kia cùng nhau chạy tới, vừa chạy vừa đánh nát mấy rễ cây vung tới trước mặt.
- Tới tay?
Xích Xà kích động vọt tới.
Toàn thân Hỏa Tang Nhi bốc lên hỏa diễm, nhiệt độ nóng rực nung chảy hài cốt bốn phía.
Ba người hội tụ, nhưng khi nhìn thấy đầu lâu ở trong bát đá của Thạch Phong, hai người kia đơ ra, mặt mày ngơ ngác.
- Ma quán đâu?
Xích Xà hung tợn trừng Thạch Phong, có xúc động muốn nuốt chửng đối phương.
Hỏa Tang Nhi nhẹ nhàng rung động Hỏa Vũ, lửa cháy bừng bừng, một mực khóa chặt Thạch Phong.
Oanh!
Đột nhiên, ở đằng kia vang lên một tiếng nổ dữ dội, sắc mặt của ba người khẽ biến đổi, đồng loạt nhìn nhau, chợt nhìn thấy một màn khiến bọn họ nôn ra máu.
Chỉ thấy dưới núi xương nổ tung, một bóng người vung vẩy nắm đấm đánh nát Cốt Sơn xông ra ngoài, rễ cây chằng chịt chui lên, ý đồ ngăn cản hắn.
- Là hắn?
Hỏa Tang Nhi trừng lớn hai mắt.
Xích Xà, Thạch Phong kinh ngạc vô cùng, nhìn người đang vung nắm đấm đánh nổ từng rễ cây một, tên khốn nấp dưới đất trộm mất bảo vật.
Người kia chính là Cổ Trần.
Hắn xông thẳng ra, huyết khí toàn thân như rồng, bành trướng vô cùng, một quyền đánh ra, Cốt Sơn phía trước bị đánh nổ tung, văng thành từng mảnh vụn.
Huyết khí cường đại đó như một đầu Bạo long, nắm đấm lướt qua, không gì cản nổi.
Ầm!
Cổ Trần vung ra một quyền, lực lượng nguyên thủy trong cơ thể bạo phát, đánh nát đám rễ cây trước mặt, hắn nhảy tới phía trước.
Xương nát bay đầy trời, còn có cả rễ cây bị đánh nát văng tung tóe khắp nơi, Cổ Trần nhảy lên mấy chục thước, chớp mắt phóng qua Cốt Sơn biến mất không còn tăm tích.
- Đáng chết!
Nhìn thấy thế, ba người lập tức tỉnh ngộ, nhất định bảo vật đã bị tên khốn kia cướp đi rồi.
- Phốc!
Thạch Phong trực tiếp phun một ngụm máu, tức đến toàn thân phát run, sắc mặt tím xanh, trong mắt tràn đầy lửa giận hừng hực, quả thực giận điên lên.
- A... Tiểu tử Nhân tộc đáng chết!
Thạch Phong ngửa cổ lên trời rống to, hai mắt đỏ bừng, long lên sòng sọc.
- Đuổi theo!
Xích Xà tức giận hét lớn một tiếng, nổ tung tốc độ đuổi theo.
Ngay sau đó, hai người Thạch Phong và Hỏa Tang Nhi cũng nổ tung tốc độ theo sát phía sau, nhất quyết truy sát Cổ Trần cho bằng được, trong lòng ba người cực hận cái tên tiểu tử Nhân tộc Cổ Trần này, hận không thể xé nát hắn.
Ba người bị Cổ Trần chọc tức, Thạch Phong thì tức giận đến mức thổ huyết, có thể hiểu ba người phẫn nộ đến cỡ nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.