Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai
Chương 11: Đuổi bắt anh quỷ (2)
PhongTuLinh
19/09/2022
Phòng được bố trí cho các khách nhân vô cùng rộng rãi, tiện nghi.
Nếu không tính đến mấy cái cửa sổ bị bịt kín bởi gỗ trông hơi rùng rợn thì hoàn cảnh này thật khiến người ta hài lòng.
Tạ Tinh một hơi uống hết nửa bình sữa trên bàn, gợi khóe môi kêu Bảo Bảo thống kê lại các thông tin cần thiết.
[ Truyện: Thiên sư thật bá đạo!
Đây là một quyển đam mỹ viết theo đề tài trò chơi kinh dị.
Chính là kiểu sống mà vượt qua thì thắng, thua thì chết.
Bối cảnh ở một vị diện trò chơi Châu Âu, màn chơi cấp địa ngục. Chưa từng có người chơi nào toàn mạng mà trở ra.
Bởi vì các NPC trong vị diện tự mình thức tỉnh linh tính, chủ động tách ra làm một thế giới riêng biệt.
Thân phận thụ chính là chủ nhân vị diện, một con quỷ hút máu giữa lâu đài cổ quái.
Sau khi thức tỉnh, thụ chính đối với việc tham gia trò chơi trở lên nhàm chán, chuyển sang góc độ quan sát, ngày ngày nhàn nhã thưởng trà. Toàn bộ việc xử lý các vị khách chuyển giao cho quỷ quái dưới tay.
Mỗi tháng đều đến một nhóm khách nhân. Xong tất cả đều chết.
Cho đến lần này.
Nam chính công tham gia.
Công chính là một vị thiên sư phương Đông, bị cưỡng ép gia nhập trò chơi.
Hắn một đường công tiến, đánh bại các loại yêu ma, thành công thu hút sự chú ý của thụ chính, ép y ra mặt.
Lúc này, anh quỷ công chính phong ấn trong hòm lại thoát ra, bám vào người thụ chính, ký sinh trên đó.
Nam chính thụ bị nó hút khô năng lực, vô pháp chống đối công chính, bị hắn tùy tiện sai bảo.
Tra công lộ bộ mặt thật, ép buộc thụ chính dùng sức mạnh thiết lập lại vị diện. Tăng số lượng khách nhân mỗi lần đến. Từ đó dựa vào người chét hút đi nguyên khí mà từ từ trở lên cường đại. Thậm chí cắn nuốt được cả các vị diện trò chơi khác.
Thụ chính bị cạn kiệt sức mạnh, mang theo tinh thần bất ổn chống đỡ không quá lâu liền hồn phi phách tán.
Sau đó tra công hối hận tưởng nhớ. Nguyên nửa quyển còn lại chính là kể vè việc hắn đau khổ tuyệt vọng nhớ thụ như nào, ngược tâm các thứ.
Cuối cùng lựa chọn lặp lại quá khứ, tái sinh thụ hết lần này đến lần khác.
Vòng lặp chết chóc vĩnh viễn không có điểm dừng. BE. ]
Bảo Bảo trầm mặc tiếp tục khai báo
[ Dựa trên tín hiệu nhiệm vụ thu được. Anh quỷ kia là do nam chính công thả ra, cho nó bám lên người thụ chính. Vậy nên lần này phải bắt anh quỷ kia lại, nuôi cho đến khi nó phát triển ý thức là hoàn thành nhiệm vụ. ]
Nam chính công là một trong tám người cùng vào lâu đài. Tên La Kiêu. Một tên ngũ quan anh tuấn nhưng lại cực kỳ điệu thấp. Luôn thích xài bùa phép để trở lên mờ nhạt không ấn tượng trong mắt người ngoài.
Nếu không phải Tạ Tinh biết trước cốt truyện, cũng suýt nữa coi hắn là người qua đường mà bỏ qua.
Tạ Tinh từ lúc đến đây đã suy nghĩ rất nhiều cách tiếp cận tiểu thụ.
Cũng không thể tặng quà hay tiền cho quỷ được. Càng không biết y trốn ở đâu mà tình cờ gặp mặt.
Thôi thì khó quá mình bỏ qua. Tạ Tinh quyết định thuận theo tự nhiên đảm bảo an toàn cho tiểu thụ, tìm cách bắt nhóc quỷ từ chỗ công chính trước.
Căn phòng đột nhiên tràn ngập mùi huân hương dễ chịu, khiến người khoẻ mạnh nhất cũng mơ màng ngủ mất.
Trần nhà nhễu xuống từng dòng máu đỏ tươi, lách tách rơi trên nền đất.
Cửa sổ bị chặn đột nhiên loé sáng hời hợt.
Nam nhân vẻ mặt vẫn vô cùng tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn ra.
Bên ngoài cửa kính trong suốt treo một cái bóng đen lớn.
Là một sinh vật to lớn dị dạng trông như con người, toàn thân trắng toát tái nhợt. Không có lông tóc, hốc mắt đen kịt như bị khoét mất con ngươi. Cái miệng đầy răng kéo dài mãi dài mãi. Đến mức mà khi mở miệng, trông nửa đầu của nó giống như bị xé toạc làm đôi.
Sinh vật đó bám vào khung cửa sổ. Móng tay dài đến không giống người len qua kẽ hở cực hẹp, đẩy ra chốt khoá.
Cửa sổ kẹt một tiếng, hoàn toàn mở ra.
Xung quanh im bặt không tiếng động, giống như lạc vào chiều không gian khác.
Sinh vật nọ vặn vẹo xoay cổ, phát ra tiếng kèn kẹt chói tai.
Sau đó đột ngột dùng tứ chi bám trên mặt đất, bò với tốc độ cực nhanh về phía con người duy nhất trong phòng.
Tạ Tinh nhẹ nhàng vươn tay, một nhát tóm được cần cổ của nó.
Sinh vật kỳ quái :"..."
Nam nhân từ đâu rút ra vài con rắn, quấn lên tứ chi sinh vật dị dạng.
Mấy con rắn đen suết chặt đến mức sinh vật kia giãy dụa cách mấy cũng không thoát được.
Cũng may tâm tình của Tạ Tinh hôm nay hẳn không tệ, chưa quăng nó ra ngoài cửa sổ mà đem treo lên mặt tường đối diện giường ngủ.
Sinh vật nọ điên cuồng kêu mấy tiếng a a a.
Tạ Tinh trái lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, y bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài. Còn cẩn thận quay người đóng chặt cửa.
Hành lang dài như vô tận, Tạ Tinh theo trí nhớ mà tìm đường đến sảnh chính.
Mootj loạt cửa kính nối tiếp nhau hắt bóng đen lạnh lẽo đều đều lên tường.
Tạ Tinh dừng bước.
Cái bóng đến đây bị biến dạng.
Phản chiếu hình ảnh khiến người ta rợn gáy.
Tạ Tinh nhìn ra ngoài.
Là thanh niên kiêu ngạo và người mập mạp kia lựa chọn ở lại.
Tạ Tinh nhận ra họ qua quần áo.
Tay chân cả hai bị trói lại bằng dây thừng, treo ngược trên cành cây lớn trong sân.
Không có đầu.
Hẳn đã bị cắt ra đem đi rồi.
Gió thổi làm cái xác đung đưa. Máu chảy ồ ạt như suối, vừa nhớp nháp lại kinh dị.
Tạ Tinh đỡ gọng kính, tươi cười ôn nhã không đổi, cử chỉ thong dong tiến về phía trước.
Còn nửa tiếng nữa đến tám giờ tối.
Các phòng đã có người hét lên.
_
Ngoài lề chút:
Truyện tranh tui vẽ cho tiểu thuyết khác cũng do tui viết: 'Vương Giả Đã Chơi Đến Mãn Cấp' này:
Cái này vẽ chơi thôi. Nhưng nếu rảnh rỗi nhất định phải vẽ cho Tạ Tinh một cái.
Truyện này không đổi công đâu nhé~.
Nếu không tính đến mấy cái cửa sổ bị bịt kín bởi gỗ trông hơi rùng rợn thì hoàn cảnh này thật khiến người ta hài lòng.
Tạ Tinh một hơi uống hết nửa bình sữa trên bàn, gợi khóe môi kêu Bảo Bảo thống kê lại các thông tin cần thiết.
[ Truyện: Thiên sư thật bá đạo!
Đây là một quyển đam mỹ viết theo đề tài trò chơi kinh dị.
Chính là kiểu sống mà vượt qua thì thắng, thua thì chết.
Bối cảnh ở một vị diện trò chơi Châu Âu, màn chơi cấp địa ngục. Chưa từng có người chơi nào toàn mạng mà trở ra.
Bởi vì các NPC trong vị diện tự mình thức tỉnh linh tính, chủ động tách ra làm một thế giới riêng biệt.
Thân phận thụ chính là chủ nhân vị diện, một con quỷ hút máu giữa lâu đài cổ quái.
Sau khi thức tỉnh, thụ chính đối với việc tham gia trò chơi trở lên nhàm chán, chuyển sang góc độ quan sát, ngày ngày nhàn nhã thưởng trà. Toàn bộ việc xử lý các vị khách chuyển giao cho quỷ quái dưới tay.
Mỗi tháng đều đến một nhóm khách nhân. Xong tất cả đều chết.
Cho đến lần này.
Nam chính công tham gia.
Công chính là một vị thiên sư phương Đông, bị cưỡng ép gia nhập trò chơi.
Hắn một đường công tiến, đánh bại các loại yêu ma, thành công thu hút sự chú ý của thụ chính, ép y ra mặt.
Lúc này, anh quỷ công chính phong ấn trong hòm lại thoát ra, bám vào người thụ chính, ký sinh trên đó.
Nam chính thụ bị nó hút khô năng lực, vô pháp chống đối công chính, bị hắn tùy tiện sai bảo.
Tra công lộ bộ mặt thật, ép buộc thụ chính dùng sức mạnh thiết lập lại vị diện. Tăng số lượng khách nhân mỗi lần đến. Từ đó dựa vào người chét hút đi nguyên khí mà từ từ trở lên cường đại. Thậm chí cắn nuốt được cả các vị diện trò chơi khác.
Thụ chính bị cạn kiệt sức mạnh, mang theo tinh thần bất ổn chống đỡ không quá lâu liền hồn phi phách tán.
Sau đó tra công hối hận tưởng nhớ. Nguyên nửa quyển còn lại chính là kể vè việc hắn đau khổ tuyệt vọng nhớ thụ như nào, ngược tâm các thứ.
Cuối cùng lựa chọn lặp lại quá khứ, tái sinh thụ hết lần này đến lần khác.
Vòng lặp chết chóc vĩnh viễn không có điểm dừng. BE. ]
Bảo Bảo trầm mặc tiếp tục khai báo
[ Dựa trên tín hiệu nhiệm vụ thu được. Anh quỷ kia là do nam chính công thả ra, cho nó bám lên người thụ chính. Vậy nên lần này phải bắt anh quỷ kia lại, nuôi cho đến khi nó phát triển ý thức là hoàn thành nhiệm vụ. ]
Nam chính công là một trong tám người cùng vào lâu đài. Tên La Kiêu. Một tên ngũ quan anh tuấn nhưng lại cực kỳ điệu thấp. Luôn thích xài bùa phép để trở lên mờ nhạt không ấn tượng trong mắt người ngoài.
Nếu không phải Tạ Tinh biết trước cốt truyện, cũng suýt nữa coi hắn là người qua đường mà bỏ qua.
Tạ Tinh từ lúc đến đây đã suy nghĩ rất nhiều cách tiếp cận tiểu thụ.
Cũng không thể tặng quà hay tiền cho quỷ được. Càng không biết y trốn ở đâu mà tình cờ gặp mặt.
Thôi thì khó quá mình bỏ qua. Tạ Tinh quyết định thuận theo tự nhiên đảm bảo an toàn cho tiểu thụ, tìm cách bắt nhóc quỷ từ chỗ công chính trước.
Căn phòng đột nhiên tràn ngập mùi huân hương dễ chịu, khiến người khoẻ mạnh nhất cũng mơ màng ngủ mất.
Trần nhà nhễu xuống từng dòng máu đỏ tươi, lách tách rơi trên nền đất.
Cửa sổ bị chặn đột nhiên loé sáng hời hợt.
Nam nhân vẻ mặt vẫn vô cùng tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn ra.
Bên ngoài cửa kính trong suốt treo một cái bóng đen lớn.
Là một sinh vật to lớn dị dạng trông như con người, toàn thân trắng toát tái nhợt. Không có lông tóc, hốc mắt đen kịt như bị khoét mất con ngươi. Cái miệng đầy răng kéo dài mãi dài mãi. Đến mức mà khi mở miệng, trông nửa đầu của nó giống như bị xé toạc làm đôi.
Sinh vật đó bám vào khung cửa sổ. Móng tay dài đến không giống người len qua kẽ hở cực hẹp, đẩy ra chốt khoá.
Cửa sổ kẹt một tiếng, hoàn toàn mở ra.
Xung quanh im bặt không tiếng động, giống như lạc vào chiều không gian khác.
Sinh vật nọ vặn vẹo xoay cổ, phát ra tiếng kèn kẹt chói tai.
Sau đó đột ngột dùng tứ chi bám trên mặt đất, bò với tốc độ cực nhanh về phía con người duy nhất trong phòng.
Tạ Tinh nhẹ nhàng vươn tay, một nhát tóm được cần cổ của nó.
Sinh vật kỳ quái :"..."
Nam nhân từ đâu rút ra vài con rắn, quấn lên tứ chi sinh vật dị dạng.
Mấy con rắn đen suết chặt đến mức sinh vật kia giãy dụa cách mấy cũng không thoát được.
Cũng may tâm tình của Tạ Tinh hôm nay hẳn không tệ, chưa quăng nó ra ngoài cửa sổ mà đem treo lên mặt tường đối diện giường ngủ.
Sinh vật nọ điên cuồng kêu mấy tiếng a a a.
Tạ Tinh trái lại điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, y bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài. Còn cẩn thận quay người đóng chặt cửa.
Hành lang dài như vô tận, Tạ Tinh theo trí nhớ mà tìm đường đến sảnh chính.
Mootj loạt cửa kính nối tiếp nhau hắt bóng đen lạnh lẽo đều đều lên tường.
Tạ Tinh dừng bước.
Cái bóng đến đây bị biến dạng.
Phản chiếu hình ảnh khiến người ta rợn gáy.
Tạ Tinh nhìn ra ngoài.
Là thanh niên kiêu ngạo và người mập mạp kia lựa chọn ở lại.
Tạ Tinh nhận ra họ qua quần áo.
Tay chân cả hai bị trói lại bằng dây thừng, treo ngược trên cành cây lớn trong sân.
Không có đầu.
Hẳn đã bị cắt ra đem đi rồi.
Gió thổi làm cái xác đung đưa. Máu chảy ồ ạt như suối, vừa nhớp nháp lại kinh dị.
Tạ Tinh đỡ gọng kính, tươi cười ôn nhã không đổi, cử chỉ thong dong tiến về phía trước.
Còn nửa tiếng nữa đến tám giờ tối.
Các phòng đã có người hét lên.
_
Ngoài lề chút:
Truyện tranh tui vẽ cho tiểu thuyết khác cũng do tui viết: 'Vương Giả Đã Chơi Đến Mãn Cấp' này:
Cái này vẽ chơi thôi. Nhưng nếu rảnh rỗi nhất định phải vẽ cho Tạ Tinh một cái.
Truyện này không đổi công đâu nhé~.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.