Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai
Chương 58: Vô sắc (5)
PhongTuLinh
19/09/2022
Trong một toà nhà đá lâu đời, nơi nơi đều là năm tháng lưu lại dấu vết.
Alexande tích cực giúp Tạ Tinh tra khảo phạm nhân. Leo nói từng mua được một người như miêu tả, nhưng đám cấp dưới vì bất cẩn nên đã để chạy thoát.
Còn Tạ Tinh tìm ra Lâm Khanh rồi. Nhưng mà lại lỡ đánh trói người ta.
Nên y quyết định lựa chọn im lặng làm thinh, tiếp tục giả bộ như cái gì cũng không biết.
Bảo Bảo [ ... ] Quá chó.
Tạ Tinh quả thực tâm quá chó.
Đã vậy còn thuận tiện sai sử đám nhân thú và thủ hạ của Leo đến thuận tay, để bọn họ đi mua đủ loại đồ loạn thất bát tao về. Còn là đồ chuyên dành cho thai phụ.
Lâm Khanh đầu óc vẫn còn ngây ngốc choáng váng bị Tạ Tinh ôm đút cho đủ loại thuốc dinh dưỡng.
Trước đây thì đói khổ chật vật, hiện tại thì mỗi ngày đều no đến mức suýt bội thực. Cuộc đời lên voi xuống chó, thay đổi nghiêng trời lệch đất. Thái độ thù địch đối với y cũng theo đó hòa hoãn xuống.
Nhưng phố đèn đỏ cũng không phải địa phương có thể ở lại lâu. Lâu đài thú tộc còn có một tên chồng hờ của Lâm Khanh. Tính đi tính lại, Thánh điện vừa an tĩnh vừa có nhiều dược sĩ là lựa chọn tốt nhất trong thời gian dưỡng thai này. Tạ Tinh rất nhanh liền hạ quyết định.
: "Vậy chúng ta sẽ đến ( đánh chiếm ) Thánh điện."
Nhắc tới Thánh điện, vẻ mặt Thoth hơi đổi. Alexande, dù là thiếu gia thuộc dòng dõi quý tộc. Nhưng vì không có tư chất nên chưa từng tới thánh điện. Đối với việc này rất có hứng thú.
Phố đèn đỏ đối với việc Tạ Tinh rời đi thì ra sức níu kéo.
Trước đây con phố này luôn bị Leo đè đầu cưỡi cổ. Mãi mới có người đủ sức đập hắn, hiện tại rời đi không phải họ sẽ tiếp tục bị trấn áp sao?
Tạ Tinh chẳng quan tâm đâu.
Kệ con mẹ nó thế giới hoà bình.
Lâm Khanh vui vẻ là quan trọng nhất.
Ba người lịch kịch vác túi đồ rời khỏi thị trấn. Thú nhỏ đầy lông từ trên vai Tạ Tinh nhảy xuống. Cả người đụng vào trong lòng ngực y, móng vuốt loạng choạng víu vào áo. Thanh âm mềm mại lại khàn khàn kêu lên vài tiếng.
Tạ Tinh mù. Nhưng đối với sự mềm mại này, thanh âm ngọt ngào này.
Y cảm thấy liêm sỉ đã gửi tín hiệu không khả quan lắm, sắp thất thủ rồi.
Đối với vẻ mặt suиɠ sướиɠ của Tạ Tinh. Thú nhỏ âm thầm liếm răng, ức chế nội tâm xúc động. Ỷ vào y không nhìn thấy mà vẻ mặt bắt đầu tính toán đủ loại kế sách.
Vừa rời khỏi địa phương kia, mấy người liền bị Leo khoả thân chặn đường. Bộ dạng kính phục quỳ xuống cầu mang theo học tập.
Ba người một thú: "...
Biết tên này không đánh nổi Tạ Tinh. Alexande gan lớn hơn nhiều, mắng hắn một câu biếи ŧɦái muốn từ chối.
Bị mắng thẳng mặt như vậy, Leo liền ngẩng đầu.
Đôi môi tái nhợt hơi mím lại, mắt tóe ra lửa.
Ngọn lửa của hưng phấn.
Hai người một thú: "..."
Tên Leo này...
Không phải biếи ŧɦái thì chính là bệnh tâm thần.
Tạ Tinh mù loà không thấy. Vì vậy đối với khuyết điểm của người khác bao dung hơn rất nhiều. Trong mắt nhiều vài phần ý cười: "Muốn đi cùng cũng được. Nhưng hắn phải có khả năng hỗ trợ được gì đó cho đội ngũ."
Thoth cau mày biểu tình phiền chán
: "Hừm, khó phết đấy. Cũng tại tên này biếи ŧɦái quá mà."
Alexande thở dài: "Này đừng có nói quá đáng như..."
: "Nhưng cậu nói đúng, xin lỗi."
Leo: "..."
Leo: "Thật ra tôi có tiền."
Alexande buồn bực lấy ra gia huy gia tộc và giấy tờ công chứng tài sản hàng tỷ.
Leo cảm thấy mình là một người có tiền, nhưng trước mặt giai cấp địa chủ quý tộc thối tha thì thật sự là thằng khố rách áo ôm.
Cuối cùng hắn ta dùng việc chăm sóc cho đám ma thú kiêm chân sai vặt đổi lấy một vé vào đội ngũ. Dĩ nhiên vẫn phải có quy định mặc đồ nghiêm chỉnh, không cho khỏa thân đã được thống nhất và đưa ra bởi hai người một thú.
Tạ Tinh mù, không tính.
_
Trên đường tới chỗ Thánh điện, đoàn người nghỉ lại trong một toà kiến trúc cũ nát bỏ hoang ven đường.
Thiếu niên tóc đỏ ngồi lẳng lặng bên đống lửa đã mấy tiếng. Nghĩ tới ngày mai đã trở lại Thánh điện kia. Đầu cậu rũ thấp, vẻ mặt âm trầm.
Tạ Tinh bế thú nhỏ lần mò đi từ ngoài vào. Nghe động thì biểu tình đạm mạc: "Ngủ không đủ giấc có hại cho sức khoẻ."
Thoth xoa xoa thái dương đau nhức: "Tôi biết thức đêm là có hại chứ, nhưng làm sao có thể ngủ nổi với một đống suy nghĩ ở trong đầu."
Tạ Tinh vỗ vỗ vào bả vai thiếu niên tóc đỏ.
Lần này thì vỗ trúng người.
Y an tâm hẳn, bắt đầu rót súp gà chữa lành tâm hồn
: "Khi còn sống đôi khi chúng ta phải điên cuồng một lần... Cho dù là vì một người, một cuộc tình, một hành trình, hay một giấc mơ."
Nghĩ nghĩ lại nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như làn nước xuân
: "Làm những gì mình muốn.Đến khi không muốn nữa thì dừng lại.Cho đi không cần họ mang ơn.Dừng lại cũng không bận tâm họ suy nghĩ gì về mình. Bản thân cũng tự khắc trở nên mạnh mẽ."
: "Không cần phải chạy trốn khỏi bóng tối. Đơn giản chỉ cần thắp sáng lên."
Tâm an vạn sự an.
Thoth ngẩn người.
Ngay cả Lâm Khanh được y ôm trong ngực cùng dùng ánh mắt thâm thuý nhìn lên.
Tạ Tinh đè thấp tiếng nói
: "Cùng lắm khó quá thì chúng ta dùng vũ lực bẻ lại ngôn luận. Đứa nào không nghe cũng sẽ phải tự động nghe theo thôi."
Thoth: "..."
Lâm Khanh: "Ha ha ha ha."
_
Gọi là Thánh điện. Nhưng thực chất là một toà giáo đường nguy nga nằm giữa lòng vương quốc với lãnh thổ hình vòng cung. Là nơi học tập của các ma pháp sư đến từ gia tộc lớn, hoặc do quý tộc đích thân 'tuyển chọn' những người có tư chất.
Nơi này người dân tín ngưỡng vào thần linh. Tôn thờ thần ánh sáng và ma pháp ánh sáng, căm ghét ma pháp bóng tối.
Ma pháp sư cũng nhiều hơn hẳn các tộc khác. Ai nấy đều mặc áo bào trắng thêu kim sắc ám văn. Càng là địa phận gần sát thánh điện thì số lượng cũng càng nhiều.
Đoàn người Tạ Tinh với nhan sắc kinh diễm cùng trang phục kỳ quái phá lệ bất đồng, thu hút rất nhiều ánh nhìn tò mò tìm hiểu. Vì vậy vừa mới vào thành phố đã phải mua vải quấn quanh người và đầu che bớt đi, giả thành một đoàn thương nhân lai vãng.
Đối với một người yêu thích phóng khoáng và tự do như Leo. Thêm một lớp vải dày như thế trên người thực sự là cực hình.
Chẳng ai quan tâm hắn.
Leo vô pháp gánh vác sự thống khổ vì bị ghẻ lạnh, ngồi một bên ôm ma thú hình báo trầm mặc. Để Tạ Tinh, Thoth và Alexande thương lượng đối sách đạp đổ Thánh điện một cách đàng hoàng nơi góc chợ.
Đúng vậy. Là đánh chiếm một cách lịch sự.
Thánh Điện là nơi học tập của quý tộc, đa số toàn kẻ cao ngạo. Sẽ không có lý nào chứa chấp đám tạp nham bọn họ vài tháng liên tục.
Muốn có chỗ ở và đãi ngộ tốt nhất thì cần dùng vũ lực.
Nhưng náo động quá lớn rất dễ gây sự chú ý với các tộc khác. Lại nói Thánh điện cũng thuộc một phần tín ngưỡng của người dân nơi đây. Muốn bọn họ yên lặng chấp thuận kẻ xâm nhập thì không thể nào.
Để bàn ra kế sách hợp lý, ba người một thú cảm thấy cực kỳ gay go.
Leo ôm báo ở bên cạnh tinh thần bức bối đến không chịu nổi. Ngẫm lại hắn không được phép tự cởi, nhưng lừa người khác phá nát đồ thì chắc không sao đâu nhỉ.
Mục tiêu được dời đến lên người Thoth.
Leo: "..." E he.
Leo dùng thâm tình quyến luyến và chân tâm đả động. Thành công đổi lấy một tiếng hét thảm cùng năm sáu chùm sáng ma thuật của Thoth đập tới.
Quần áo và vải trùm rách nát trong sự hạnh phúc của Leo.
Tóc vàng óng như Thái Dương xoã tung, đôi mắt xanh trong suốt tựa biển hồ. Vải vóc thêu hoa văn tím rách nát biến thành tấm áo choàng vắt hờ ngang hông và bả vai. Làn da trắng sứ và đường cong cơ bắp rắn chắc ẩn hiện. Dưới chân là báo lớn uy mãnh. Ngược lại toát ra mỹ cảm kinh người, chấn nhϊếp ánh nhìn.
Nhưng vẫn là biếи ŧɦái!
Alexande còn chưa kịp gào khác, có người đã hô lên trước.
Chẳng biết người nào đột nhiên chỉ tay về phía này mà gào lên, kinh thiên động địa
: "Thần linh kìa! Thật sự là ngài ấy!!!"
Alexande: "..."
Thoth: "..."
Lâm Khanh: "..." Hở?
Tầng ma pháp Thoth ném qua còn lưu lại chút dư chấn, phủ đầy trên người Leo đang hạnh phúc vì được thoát y.
Lại một ma pháp sư áo choàng kinh hoảng thét lên
: "Thánh quang! Là thánh quang!"
Người này kéo tay người kia chạy đến. Rất nhanh đã hình thành một đám đông vây quanh họ
: "Ngài ấy nghe thấy lời cầu nguyện của tín chúng, chắc chắn như vậy!"
Mọi người thổi phồng vô cùng lợi hại, đồng thanh hô to: "Thần linh hiện thế!!!"
Có người đã kích động đến mức quỳ sụp xuống dập đầu liên tục: "Tạ ơi trời đất."
Nhìn kỹ lại, trong tay mấy người này cầm theo tranh vẽ một vị thần ngự trên đài cao. Ở mấy cửa hàng gần đó cũng bán tượng điêu khắc hình dáng tương tự. Còn có miếu thờ thần trong mỗi nhà...
Tất cả đều cùng một hình dáng. Nam nhân tóc dài màu ánh dương, mắt xanh tựa biển. Người khoác áo choàng tím, bên chân có báo lớn thủ hộ.
Hai người một thú: "..."
Bảo Bảo [ Oà. ]
Tạ Tinh từ đầu đến cuối không nhìn được cái gì: "..."
_
Alexande tích cực giúp Tạ Tinh tra khảo phạm nhân. Leo nói từng mua được một người như miêu tả, nhưng đám cấp dưới vì bất cẩn nên đã để chạy thoát.
Còn Tạ Tinh tìm ra Lâm Khanh rồi. Nhưng mà lại lỡ đánh trói người ta.
Nên y quyết định lựa chọn im lặng làm thinh, tiếp tục giả bộ như cái gì cũng không biết.
Bảo Bảo [ ... ] Quá chó.
Tạ Tinh quả thực tâm quá chó.
Đã vậy còn thuận tiện sai sử đám nhân thú và thủ hạ của Leo đến thuận tay, để bọn họ đi mua đủ loại đồ loạn thất bát tao về. Còn là đồ chuyên dành cho thai phụ.
Lâm Khanh đầu óc vẫn còn ngây ngốc choáng váng bị Tạ Tinh ôm đút cho đủ loại thuốc dinh dưỡng.
Trước đây thì đói khổ chật vật, hiện tại thì mỗi ngày đều no đến mức suýt bội thực. Cuộc đời lên voi xuống chó, thay đổi nghiêng trời lệch đất. Thái độ thù địch đối với y cũng theo đó hòa hoãn xuống.
Nhưng phố đèn đỏ cũng không phải địa phương có thể ở lại lâu. Lâu đài thú tộc còn có một tên chồng hờ của Lâm Khanh. Tính đi tính lại, Thánh điện vừa an tĩnh vừa có nhiều dược sĩ là lựa chọn tốt nhất trong thời gian dưỡng thai này. Tạ Tinh rất nhanh liền hạ quyết định.
: "Vậy chúng ta sẽ đến ( đánh chiếm ) Thánh điện."
Nhắc tới Thánh điện, vẻ mặt Thoth hơi đổi. Alexande, dù là thiếu gia thuộc dòng dõi quý tộc. Nhưng vì không có tư chất nên chưa từng tới thánh điện. Đối với việc này rất có hứng thú.
Phố đèn đỏ đối với việc Tạ Tinh rời đi thì ra sức níu kéo.
Trước đây con phố này luôn bị Leo đè đầu cưỡi cổ. Mãi mới có người đủ sức đập hắn, hiện tại rời đi không phải họ sẽ tiếp tục bị trấn áp sao?
Tạ Tinh chẳng quan tâm đâu.
Kệ con mẹ nó thế giới hoà bình.
Lâm Khanh vui vẻ là quan trọng nhất.
Ba người lịch kịch vác túi đồ rời khỏi thị trấn. Thú nhỏ đầy lông từ trên vai Tạ Tinh nhảy xuống. Cả người đụng vào trong lòng ngực y, móng vuốt loạng choạng víu vào áo. Thanh âm mềm mại lại khàn khàn kêu lên vài tiếng.
Tạ Tinh mù. Nhưng đối với sự mềm mại này, thanh âm ngọt ngào này.
Y cảm thấy liêm sỉ đã gửi tín hiệu không khả quan lắm, sắp thất thủ rồi.
Đối với vẻ mặt suиɠ sướиɠ của Tạ Tinh. Thú nhỏ âm thầm liếm răng, ức chế nội tâm xúc động. Ỷ vào y không nhìn thấy mà vẻ mặt bắt đầu tính toán đủ loại kế sách.
Vừa rời khỏi địa phương kia, mấy người liền bị Leo khoả thân chặn đường. Bộ dạng kính phục quỳ xuống cầu mang theo học tập.
Ba người một thú: "...
Biết tên này không đánh nổi Tạ Tinh. Alexande gan lớn hơn nhiều, mắng hắn một câu biếи ŧɦái muốn từ chối.
Bị mắng thẳng mặt như vậy, Leo liền ngẩng đầu.
Đôi môi tái nhợt hơi mím lại, mắt tóe ra lửa.
Ngọn lửa của hưng phấn.
Hai người một thú: "..."
Tên Leo này...
Không phải biếи ŧɦái thì chính là bệnh tâm thần.
Tạ Tinh mù loà không thấy. Vì vậy đối với khuyết điểm của người khác bao dung hơn rất nhiều. Trong mắt nhiều vài phần ý cười: "Muốn đi cùng cũng được. Nhưng hắn phải có khả năng hỗ trợ được gì đó cho đội ngũ."
Thoth cau mày biểu tình phiền chán
: "Hừm, khó phết đấy. Cũng tại tên này biếи ŧɦái quá mà."
Alexande thở dài: "Này đừng có nói quá đáng như..."
: "Nhưng cậu nói đúng, xin lỗi."
Leo: "..."
Leo: "Thật ra tôi có tiền."
Alexande buồn bực lấy ra gia huy gia tộc và giấy tờ công chứng tài sản hàng tỷ.
Leo cảm thấy mình là một người có tiền, nhưng trước mặt giai cấp địa chủ quý tộc thối tha thì thật sự là thằng khố rách áo ôm.
Cuối cùng hắn ta dùng việc chăm sóc cho đám ma thú kiêm chân sai vặt đổi lấy một vé vào đội ngũ. Dĩ nhiên vẫn phải có quy định mặc đồ nghiêm chỉnh, không cho khỏa thân đã được thống nhất và đưa ra bởi hai người một thú.
Tạ Tinh mù, không tính.
_
Trên đường tới chỗ Thánh điện, đoàn người nghỉ lại trong một toà kiến trúc cũ nát bỏ hoang ven đường.
Thiếu niên tóc đỏ ngồi lẳng lặng bên đống lửa đã mấy tiếng. Nghĩ tới ngày mai đã trở lại Thánh điện kia. Đầu cậu rũ thấp, vẻ mặt âm trầm.
Tạ Tinh bế thú nhỏ lần mò đi từ ngoài vào. Nghe động thì biểu tình đạm mạc: "Ngủ không đủ giấc có hại cho sức khoẻ."
Thoth xoa xoa thái dương đau nhức: "Tôi biết thức đêm là có hại chứ, nhưng làm sao có thể ngủ nổi với một đống suy nghĩ ở trong đầu."
Tạ Tinh vỗ vỗ vào bả vai thiếu niên tóc đỏ.
Lần này thì vỗ trúng người.
Y an tâm hẳn, bắt đầu rót súp gà chữa lành tâm hồn
: "Khi còn sống đôi khi chúng ta phải điên cuồng một lần... Cho dù là vì một người, một cuộc tình, một hành trình, hay một giấc mơ."
Nghĩ nghĩ lại nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như làn nước xuân
: "Làm những gì mình muốn.Đến khi không muốn nữa thì dừng lại.Cho đi không cần họ mang ơn.Dừng lại cũng không bận tâm họ suy nghĩ gì về mình. Bản thân cũng tự khắc trở nên mạnh mẽ."
: "Không cần phải chạy trốn khỏi bóng tối. Đơn giản chỉ cần thắp sáng lên."
Tâm an vạn sự an.
Thoth ngẩn người.
Ngay cả Lâm Khanh được y ôm trong ngực cùng dùng ánh mắt thâm thuý nhìn lên.
Tạ Tinh đè thấp tiếng nói
: "Cùng lắm khó quá thì chúng ta dùng vũ lực bẻ lại ngôn luận. Đứa nào không nghe cũng sẽ phải tự động nghe theo thôi."
Thoth: "..."
Lâm Khanh: "Ha ha ha ha."
_
Gọi là Thánh điện. Nhưng thực chất là một toà giáo đường nguy nga nằm giữa lòng vương quốc với lãnh thổ hình vòng cung. Là nơi học tập của các ma pháp sư đến từ gia tộc lớn, hoặc do quý tộc đích thân 'tuyển chọn' những người có tư chất.
Nơi này người dân tín ngưỡng vào thần linh. Tôn thờ thần ánh sáng và ma pháp ánh sáng, căm ghét ma pháp bóng tối.
Ma pháp sư cũng nhiều hơn hẳn các tộc khác. Ai nấy đều mặc áo bào trắng thêu kim sắc ám văn. Càng là địa phận gần sát thánh điện thì số lượng cũng càng nhiều.
Đoàn người Tạ Tinh với nhan sắc kinh diễm cùng trang phục kỳ quái phá lệ bất đồng, thu hút rất nhiều ánh nhìn tò mò tìm hiểu. Vì vậy vừa mới vào thành phố đã phải mua vải quấn quanh người và đầu che bớt đi, giả thành một đoàn thương nhân lai vãng.
Đối với một người yêu thích phóng khoáng và tự do như Leo. Thêm một lớp vải dày như thế trên người thực sự là cực hình.
Chẳng ai quan tâm hắn.
Leo vô pháp gánh vác sự thống khổ vì bị ghẻ lạnh, ngồi một bên ôm ma thú hình báo trầm mặc. Để Tạ Tinh, Thoth và Alexande thương lượng đối sách đạp đổ Thánh điện một cách đàng hoàng nơi góc chợ.
Đúng vậy. Là đánh chiếm một cách lịch sự.
Thánh Điện là nơi học tập của quý tộc, đa số toàn kẻ cao ngạo. Sẽ không có lý nào chứa chấp đám tạp nham bọn họ vài tháng liên tục.
Muốn có chỗ ở và đãi ngộ tốt nhất thì cần dùng vũ lực.
Nhưng náo động quá lớn rất dễ gây sự chú ý với các tộc khác. Lại nói Thánh điện cũng thuộc một phần tín ngưỡng của người dân nơi đây. Muốn bọn họ yên lặng chấp thuận kẻ xâm nhập thì không thể nào.
Để bàn ra kế sách hợp lý, ba người một thú cảm thấy cực kỳ gay go.
Leo ôm báo ở bên cạnh tinh thần bức bối đến không chịu nổi. Ngẫm lại hắn không được phép tự cởi, nhưng lừa người khác phá nát đồ thì chắc không sao đâu nhỉ.
Mục tiêu được dời đến lên người Thoth.
Leo: "..." E he.
Leo dùng thâm tình quyến luyến và chân tâm đả động. Thành công đổi lấy một tiếng hét thảm cùng năm sáu chùm sáng ma thuật của Thoth đập tới.
Quần áo và vải trùm rách nát trong sự hạnh phúc của Leo.
Tóc vàng óng như Thái Dương xoã tung, đôi mắt xanh trong suốt tựa biển hồ. Vải vóc thêu hoa văn tím rách nát biến thành tấm áo choàng vắt hờ ngang hông và bả vai. Làn da trắng sứ và đường cong cơ bắp rắn chắc ẩn hiện. Dưới chân là báo lớn uy mãnh. Ngược lại toát ra mỹ cảm kinh người, chấn nhϊếp ánh nhìn.
Nhưng vẫn là biếи ŧɦái!
Alexande còn chưa kịp gào khác, có người đã hô lên trước.
Chẳng biết người nào đột nhiên chỉ tay về phía này mà gào lên, kinh thiên động địa
: "Thần linh kìa! Thật sự là ngài ấy!!!"
Alexande: "..."
Thoth: "..."
Lâm Khanh: "..." Hở?
Tầng ma pháp Thoth ném qua còn lưu lại chút dư chấn, phủ đầy trên người Leo đang hạnh phúc vì được thoát y.
Lại một ma pháp sư áo choàng kinh hoảng thét lên
: "Thánh quang! Là thánh quang!"
Người này kéo tay người kia chạy đến. Rất nhanh đã hình thành một đám đông vây quanh họ
: "Ngài ấy nghe thấy lời cầu nguyện của tín chúng, chắc chắn như vậy!"
Mọi người thổi phồng vô cùng lợi hại, đồng thanh hô to: "Thần linh hiện thế!!!"
Có người đã kích động đến mức quỳ sụp xuống dập đầu liên tục: "Tạ ơi trời đất."
Nhìn kỹ lại, trong tay mấy người này cầm theo tranh vẽ một vị thần ngự trên đài cao. Ở mấy cửa hàng gần đó cũng bán tượng điêu khắc hình dáng tương tự. Còn có miếu thờ thần trong mỗi nhà...
Tất cả đều cùng một hình dáng. Nam nhân tóc dài màu ánh dương, mắt xanh tựa biển. Người khoác áo choàng tím, bên chân có báo lớn thủ hộ.
Hai người một thú: "..."
Bảo Bảo [ Oà. ]
Tạ Tinh từ đầu đến cuối không nhìn được cái gì: "..."
_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.