Chương 96: Ăn Chực
Trần Khiết Hào
23/10/2022
Như đã hứa khi nãy, đến 11 giờ trưa thì Hoàng Vĩ đã phóng xe tới quán của chú Sáu toạ lạc nơi ngã tư đường. Vì là thời điểm ăn trưa nên quán rất đông khách, Hoàng Vĩ phải rất vất vả chen qua dòng người mới đi vào được tới trong bếp.
Hoàng Vĩ vừa đặt chân vào căn bếp quen thuộc thì đã thấy chú Sáu, hai đứa Thanh Sơn với đồng nghiệp nhân viên ở đó sẵn đấy. Vừa thấy hắn xuất hiện là họ đã kéo lại vây kín hắn, lo lắng hỏi han rất nhiều câu.
Đáng lẽ Hoàng Vĩ sẽ còn bị họ vây hỏi lâu nếu không có tiếng quát đầy quyền uy của chú Sáu:
"Chuyện gì ra chuyện đó, tụi bây mau mau đi làm việc đi cái đã. Xong rồi thì muốn hỏi gì thì hỏi, thằng Vĩ nó có chạy mô đâu mà sợ!"
Không biết có phải vì nghe thấy có lý hay vì không muốn bị trừ lương mà sau khi chú Sáu quát mắng thì cả đám liền quay trở lại làm việc ngay, không đả động gì đến hắn nữa.
Chú Sáu bưng ra một tô mỳ quảng nóng hổi, trên đó có đầy đủ topping rau sống, tôm tươi, trứng cút,... cùng với một cái bánh đa nướng giòn đặt trước mặt Hoàng Vĩ.
"Ăn đi, ăn cho lại sức đã. Lát nữa ta cũng có chuyện muốn hỏi mi đây. Mà mi không muốn nói thì thôi, ta cũng không ép!" Chú Sáu nói, thân là một người chú - dù không phải ruột thịt - kiêm luôn người chủ, ông sớm đã biết tính cách của Hoàng Vĩ ra sao rồi. Nếu Hoàng Vĩ đã muốn giấu chuyện gì thì cho dù trời có sập hắn cũng không nói ra.
"Đúng là chú Sáu có khác!" Hoàng Vĩ cười khổ, lấy đũa ra và bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
'Mỳ chú Sáu nấu vẫn ngon như ngày nào!' Hoàng Vĩ run lên sung sướng. Dù sao cũng lâu rồi hắn mới lại được ăn đồ Việt Nam còn gì, thức ăn ở Ma Pháp thế giới tuy ngon nhưng nếu so sánh với ẩm thực quê nhà thì đúng là không thể bì được.
Hoàng Vĩ tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này một lúc lâu rồi nhanh chóng giải quyết nốt chỗ thức ăn còn lại. Sạch bong, không còn lấy một mảnh vụn!
Chỉ mới có một tô thôi thì làm sao đủ no được. Phải biết, sức ăn của Hoàng Vĩ hiện tại là rất lớn, hắn có thể hốc thêm 8 9 tô mỳ cỡ bự nữa lận.
'Thôi thì lát nữa nhờ chú Sáu làm thêm vài tô nữa vậy! Còn bây giờ..."
Hoàng Vĩ xắn tay áo lên rồi nhào vô phụ bưng bê cho quán, hắn đâu thể ăn không ngồi rồi trong khi người khác đang chăm chỉ làm việc được, làm vậy hắn cảm thấy rất khó chịu. Vả lại, Hoàng Vĩ cũng đang rảnh, vận động một chút cũng chả sao!
...
2 giờ chiều.
Vị khách cuối cùng đã ra về, lúc này Hoàng Vĩ và các bạn nhân viên khác mới có thể thở phào.
Lượng khách hàng hôm nay đông kỉ lục so với mọi hôm, làm Hoàng Vĩ và những người khác mệt bở cả người. À mà cũng không đúng cho lắm vì Hoàng Vĩ mới chỉ hơi mệt mà thôi, khoảng thời gian luyện tập trước kia ở Ma Pháp thế giới với Roland quả là không uổng phí. Không chỉ giúp Hoàng Vĩ làm chủ được các kĩ năng mà còn khiến thể lực của hắn tăng lên rất nhiều.
"Mới có mấy ngày không gặp mà mày cao lên nhiều rồi đó, bộ trốn tụi tao đi kéo chân hả mày?" Sơn huých vào khủy tay hắn, giở giọng bông đùa, nói.
"Đâu chỉ cao thôi đâu, còn đô con hơn nữa chứ. Nè, bộ ông bí mật đi tập gym hay võ gì hả?" Thanh lên tiếng phụ hoạ theo.
Đương nhiên, suốt cả tuần qua Hoàng Vĩ đã ăn hành liên tục không ngừng bởi Roland và Elment, họ đã tẩm quất hắn rất nhiệt tình. Nhất là Roland, mỗi khi tới giờ luyện tập là ông ta từ một vị hiền giả đáng kính trở thành ác ma. Với chừng đó Hoàng Vĩ không muốn mạnh lên được cũng khó!
Nhờ vậy mà thể trạng của Hoàng Vĩ đã phát triển nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Hắn từ một tên thư sinh trói gà không chặt trở thành một gã thanh niên cao lớn lực lưỡng, chiều cao phát triển vượt bậc từ 1 mét 76 vọt thẳng lên 1 mét 89, cân nặng cũng được tăng thêm vài chục ký lô, khắp người toàn là cơ bắp.
Lúc trước Hoàng Vĩ chỉ cao ngang bằng Sơn, còn bây giờ thì hắn đã cao hơn Sơn 1/3 cái đầu rồi. So với Thanh thì khỏi phải nói, cứ như người khổng lồ với người tí hon đứng cạnh nhau vậy! (Thanh chỉ cao có 1 mét 63)
Bỗng dưng thằng bạn mình mất tích, đến khi nó trở lại tự dưng phát triển to cao một cách bất thường. Thử hỏi ai mà không tò mò cho được!
Để đối phó với loại tình huống này, Hoàng Vĩ dở chiêu cũ, đó là... bịa lý do cho qua chuyện!
Chiêu này tuy cũ nhưng được cái hiệu quả tốt, dù Hoàng Vĩ có bịa ra câu chuyện nghe khó tin tới mức nào đi chăng nữa thì họ dù không muốn vẫn phải tạm chấp nhận theo mà thôi. Bởi vì cái chuyện đó thật hay giả thì họ cũng đâu thể chứng minh được.
Quả nhiên, sau khi nghe Hoàng Vĩ liên thuyên chém gió một hồi lâu thì những nhân viên kia bắt đầu nản, dần dần bỏ đi hết.
Chỉ trừ hai đứa Thanh, Sơn là vẫn hào hứng ngồi nghe hắn kể chuyện.
Hai đứa này không phải loại người ngốc tới mức ai nói gì cũng tin, mà thuộc dạng tin tưởng bạn bè vô điều kiện. Cộng thêm nhà cả hai đều là dạng khá giả nên Thanh và Sơn rất thoáng khi cho bạn mình mượn tiền.
Bản thân Hoàng Vĩ cũng mắc nợ hai người này rất nhiều, tánh Hoàng Vĩ không muốn mình phải nợ ơn bất kỳ ai vậy nên hắn mới phải cày bục mặt ra để kiếm tiền trả nợ. Mặc dù Thanh với Sơn chẳng ai giục hắn trả cả!
Ọc ọc ọc (đây không phải tiếng ngạt nước, thằng nào con nào joke người miền Trung là tới công chuyện. Tác người miền Trung! )
Tiếng bụng Hoàng Vĩ kêu lên biểu tình như muốn nói rằng: "Đậu má thằng chủ, mau chóng đi tìm thức ăn bỏ bụng nhanh!"
Chú Sáu thấy vậy chỉ nở một nụ cười nhạt, rồi sau đó làm nhanh một phần mỳ bê lên cho hắn.
"Muốn ăn bao nhiêu cứ nói với ta, gì chứ chuyện ăn uống thì chú thoáng lắm!" Chú Sáu nói.
Chỉ đợi có thế, Hoàng Vĩ liền nói:
"Vậy... chú làm cho con thêm... 5 6 tô nữa đi!"
Câu nói "5 6 tô của Hoàng Vĩ rất nhẹ nhàng nhưng những người xung quanh, kể cả chú Sáu nghe như sấm nổ bên tai.
Ăn một lần 8 tô mỳ quảng? Đây có còn là con người nữa không?!
Thanh với Sơn nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn một con thú lạ.
"Ngày nào mi cũng ăn chực ta kiểu ni (này) thì có mà dẹp tiệm sớm!" Chú Sáu lắc đầu thở dài.
Hoàng Vĩ vừa đặt chân vào căn bếp quen thuộc thì đã thấy chú Sáu, hai đứa Thanh Sơn với đồng nghiệp nhân viên ở đó sẵn đấy. Vừa thấy hắn xuất hiện là họ đã kéo lại vây kín hắn, lo lắng hỏi han rất nhiều câu.
Đáng lẽ Hoàng Vĩ sẽ còn bị họ vây hỏi lâu nếu không có tiếng quát đầy quyền uy của chú Sáu:
"Chuyện gì ra chuyện đó, tụi bây mau mau đi làm việc đi cái đã. Xong rồi thì muốn hỏi gì thì hỏi, thằng Vĩ nó có chạy mô đâu mà sợ!"
Không biết có phải vì nghe thấy có lý hay vì không muốn bị trừ lương mà sau khi chú Sáu quát mắng thì cả đám liền quay trở lại làm việc ngay, không đả động gì đến hắn nữa.
Chú Sáu bưng ra một tô mỳ quảng nóng hổi, trên đó có đầy đủ topping rau sống, tôm tươi, trứng cút,... cùng với một cái bánh đa nướng giòn đặt trước mặt Hoàng Vĩ.
"Ăn đi, ăn cho lại sức đã. Lát nữa ta cũng có chuyện muốn hỏi mi đây. Mà mi không muốn nói thì thôi, ta cũng không ép!" Chú Sáu nói, thân là một người chú - dù không phải ruột thịt - kiêm luôn người chủ, ông sớm đã biết tính cách của Hoàng Vĩ ra sao rồi. Nếu Hoàng Vĩ đã muốn giấu chuyện gì thì cho dù trời có sập hắn cũng không nói ra.
"Đúng là chú Sáu có khác!" Hoàng Vĩ cười khổ, lấy đũa ra và bắt đầu thưởng thức bữa ăn.
'Mỳ chú Sáu nấu vẫn ngon như ngày nào!' Hoàng Vĩ run lên sung sướng. Dù sao cũng lâu rồi hắn mới lại được ăn đồ Việt Nam còn gì, thức ăn ở Ma Pháp thế giới tuy ngon nhưng nếu so sánh với ẩm thực quê nhà thì đúng là không thể bì được.
Hoàng Vĩ tận hưởng cái cảm giác hạnh phúc này một lúc lâu rồi nhanh chóng giải quyết nốt chỗ thức ăn còn lại. Sạch bong, không còn lấy một mảnh vụn!
Chỉ mới có một tô thôi thì làm sao đủ no được. Phải biết, sức ăn của Hoàng Vĩ hiện tại là rất lớn, hắn có thể hốc thêm 8 9 tô mỳ cỡ bự nữa lận.
'Thôi thì lát nữa nhờ chú Sáu làm thêm vài tô nữa vậy! Còn bây giờ..."
Hoàng Vĩ xắn tay áo lên rồi nhào vô phụ bưng bê cho quán, hắn đâu thể ăn không ngồi rồi trong khi người khác đang chăm chỉ làm việc được, làm vậy hắn cảm thấy rất khó chịu. Vả lại, Hoàng Vĩ cũng đang rảnh, vận động một chút cũng chả sao!
...
2 giờ chiều.
Vị khách cuối cùng đã ra về, lúc này Hoàng Vĩ và các bạn nhân viên khác mới có thể thở phào.
Lượng khách hàng hôm nay đông kỉ lục so với mọi hôm, làm Hoàng Vĩ và những người khác mệt bở cả người. À mà cũng không đúng cho lắm vì Hoàng Vĩ mới chỉ hơi mệt mà thôi, khoảng thời gian luyện tập trước kia ở Ma Pháp thế giới với Roland quả là không uổng phí. Không chỉ giúp Hoàng Vĩ làm chủ được các kĩ năng mà còn khiến thể lực của hắn tăng lên rất nhiều.
"Mới có mấy ngày không gặp mà mày cao lên nhiều rồi đó, bộ trốn tụi tao đi kéo chân hả mày?" Sơn huých vào khủy tay hắn, giở giọng bông đùa, nói.
"Đâu chỉ cao thôi đâu, còn đô con hơn nữa chứ. Nè, bộ ông bí mật đi tập gym hay võ gì hả?" Thanh lên tiếng phụ hoạ theo.
Đương nhiên, suốt cả tuần qua Hoàng Vĩ đã ăn hành liên tục không ngừng bởi Roland và Elment, họ đã tẩm quất hắn rất nhiệt tình. Nhất là Roland, mỗi khi tới giờ luyện tập là ông ta từ một vị hiền giả đáng kính trở thành ác ma. Với chừng đó Hoàng Vĩ không muốn mạnh lên được cũng khó!
Nhờ vậy mà thể trạng của Hoàng Vĩ đã phát triển nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Hắn từ một tên thư sinh trói gà không chặt trở thành một gã thanh niên cao lớn lực lưỡng, chiều cao phát triển vượt bậc từ 1 mét 76 vọt thẳng lên 1 mét 89, cân nặng cũng được tăng thêm vài chục ký lô, khắp người toàn là cơ bắp.
Lúc trước Hoàng Vĩ chỉ cao ngang bằng Sơn, còn bây giờ thì hắn đã cao hơn Sơn 1/3 cái đầu rồi. So với Thanh thì khỏi phải nói, cứ như người khổng lồ với người tí hon đứng cạnh nhau vậy! (Thanh chỉ cao có 1 mét 63)
Bỗng dưng thằng bạn mình mất tích, đến khi nó trở lại tự dưng phát triển to cao một cách bất thường. Thử hỏi ai mà không tò mò cho được!
Để đối phó với loại tình huống này, Hoàng Vĩ dở chiêu cũ, đó là... bịa lý do cho qua chuyện!
Chiêu này tuy cũ nhưng được cái hiệu quả tốt, dù Hoàng Vĩ có bịa ra câu chuyện nghe khó tin tới mức nào đi chăng nữa thì họ dù không muốn vẫn phải tạm chấp nhận theo mà thôi. Bởi vì cái chuyện đó thật hay giả thì họ cũng đâu thể chứng minh được.
Quả nhiên, sau khi nghe Hoàng Vĩ liên thuyên chém gió một hồi lâu thì những nhân viên kia bắt đầu nản, dần dần bỏ đi hết.
Chỉ trừ hai đứa Thanh, Sơn là vẫn hào hứng ngồi nghe hắn kể chuyện.
Hai đứa này không phải loại người ngốc tới mức ai nói gì cũng tin, mà thuộc dạng tin tưởng bạn bè vô điều kiện. Cộng thêm nhà cả hai đều là dạng khá giả nên Thanh và Sơn rất thoáng khi cho bạn mình mượn tiền.
Bản thân Hoàng Vĩ cũng mắc nợ hai người này rất nhiều, tánh Hoàng Vĩ không muốn mình phải nợ ơn bất kỳ ai vậy nên hắn mới phải cày bục mặt ra để kiếm tiền trả nợ. Mặc dù Thanh với Sơn chẳng ai giục hắn trả cả!
Ọc ọc ọc (đây không phải tiếng ngạt nước, thằng nào con nào joke người miền Trung là tới công chuyện. Tác người miền Trung! )
Tiếng bụng Hoàng Vĩ kêu lên biểu tình như muốn nói rằng: "Đậu má thằng chủ, mau chóng đi tìm thức ăn bỏ bụng nhanh!"
Chú Sáu thấy vậy chỉ nở một nụ cười nhạt, rồi sau đó làm nhanh một phần mỳ bê lên cho hắn.
"Muốn ăn bao nhiêu cứ nói với ta, gì chứ chuyện ăn uống thì chú thoáng lắm!" Chú Sáu nói.
Chỉ đợi có thế, Hoàng Vĩ liền nói:
"Vậy... chú làm cho con thêm... 5 6 tô nữa đi!"
Câu nói "5 6 tô của Hoàng Vĩ rất nhẹ nhàng nhưng những người xung quanh, kể cả chú Sáu nghe như sấm nổ bên tai.
Ăn một lần 8 tô mỳ quảng? Đây có còn là con người nữa không?!
Thanh với Sơn nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn một con thú lạ.
"Ngày nào mi cũng ăn chực ta kiểu ni (này) thì có mà dẹp tiệm sớm!" Chú Sáu lắc đầu thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.