Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 31: Bất Ngờ Từ Phía Roland

Trần Khiết Hào

06/10/2022

Chương 29: Bất Ngờ Từ Phía Roland

Không đợi ai phải nói Hoàng Vĩ và Duy Nam liền kéo tên Tần trẩu qua một bên, rồi hai người cho hắn ăn hai cú cốc đầu.

Tần Tử: A! Sao lại đánh tôi hả?

Duy Nam: Còn hỏi nữa, mất mặt vậy chưa đủ hay sao? Mau tránh sang một bên.

Tần Tử vốn chỉ muốn trang bức một chút. Dù rất bất mãn nhưng hắn cũng ngậm đắng mà lùi về sau.

Mà Robert khi thấy có kẻ dám lên mặt dạy đời mình thì không giấu nỗi vẻ tức giận, hướng ánh nhìn đầy sát khí về phía Tần Tử, nói:

Robert: Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói với ta như thế hả?

Melina: Thế ông nghĩ ông là ai mà bọn tôi không có quyền nói chứ?

Rồi xong! Cô ta lại thêm dầu vào lửa rồi.

Robert: Ai cho phép ngươi được nói chuyện hỡi cái thứ man di mọi rợ?

Định kiến của hắn ta về các chủng tộc khác ngoài con người quả thật rất lớn. Không biết vì lý do gì mà hắn lại ghét họ đến vậy?

Melina: Ông nói chúng tôi là man di nhưng những gì ông thể hiện cho thấy ông không khác mọi rợ là mấy đâu!

Robert: Ngươi... Được lắm!

Nói rồi hắn bỏ đi một mạch về phía của mình. Roland cũng bất ngờ:

Roland: Thằng nhóc này vậy mà nhịn được sao? Nếu là mọi khi thì sẽ ăn thua đủ với những kẻ dám xúc phạm hắn đấy!

Tần Tử: Xiiiì! Chẳng qua là muốn giữ hình tượng của mình trước công chúng thôi.

Caryln: Nhóc mày im lặng một chút cũng không chết ai đâu!

Tần Tử: ...

Roland: Cũng sắp đến giờ rồi! Chúng ta về chỗ của mình thôi!

Hoàng Vĩ: Nghe chưa H? Đi thôi!

H lúc này đang cúi xuống nhặt một thứ gì đó trông giống như lá cây rơi trên đất.

Hoàng Vĩ: Cái gì thế?

H: Không có gì!

Nghe cậu ta nói vậy Hoàng Vĩ cũng không hỏi thêm nữa.

...

"Chào mọi người! Tôi là Glenda, dẫn chương trình cho trận so tài ngày hôm nay!"

Người nói là một cô gái nhân tộc tầm 17, 18 tuổi. Mái tóc màu cam nhạt, thân hình đầy đặn quyến rũ, khuôn mặt xinh xắn có thể dễ dàng làm những người đàn ông khó tính nhất cũng phải gục ngã.

Glenda vừa nói xong thì khắp khán đài vang lên, hầu hết là giọng của nam sinh:

"Hú hú! Glenda dễ thương quá!"



"Xong vụ này đi chơi với anh đi!"

"Đừng có mơ nữa! Có đi chơi thì phải đi với tôi mới phải này!"

"Mấy ông đừng tranh, cô ấy phải đi với tôi."

Duy Nam: Dù ở đâu đi chăng nữa thì nạn hám gái vẫn luôn tồn tại nhỉ?

Duy Nam bình luận khi thấy sự phấn khích của đám nam sinh.

Glenda nói tiếp:

"Như chúng ta đã biết đây là trận so tài giữa thầy Robert và hiệu trưởng Roland. Người thắng cuộc sẽ có cho mình chiếc ghế hiệu trưởng học viện!

Luật thi rất đơn giản, cả hai người sẽ đưa 3 phát minh của mình ra xem thử cái nào hữu dụng và có tính thực tiễn hơn. Điểm số sẽ do các học sinh, giáo viên và người dân trên khán đài bầu chọn bằng cách truyền mana vào tấm bảng mà mọi người được phát cho trước khi vào đây. Bên màu đỏ là dành cho hiệu trưởng đương nhiệm Roland còn màu xanh là của Robert."

Ra vậy! Bầu chọn bằng cách này sẽ công bằng hơn khi lấy ý kiến từ phía khán giả, đồng thời ngăn chặn các hành vi gian lận như số điểm không trùng khớp với số khán giả.

"Và không để mất thời gian của quý vị nữa, trận đấu xin được phép BẮT ĐẦU!"

Khắp khán đài vang vọng tiếng la hét phấn khích:

"Hiệu trưởng vô địch! Hiệu trưởng vô địch! Hiệu trưởng...

Toàn bộ khán đài hô lên như vậy là để cổ vũ Roland nhưng Robert lại nghĩ rằng họ đang cổ vũ hắn, trên mặt nở một nụ cười tự tin.

Stella: Ông ta ngu thật hay giả vờ vậy?

Lý Long: Nhìn kiểu này là biết ngu thật rồi!

Robert không biết rằng đang có người nói xấu mình, gã lấy trong túi ra một chiếc nhẫn với màu chủ đạo là xanh ngọc có khảm đá màu tím.

Robert: Chiếc nhẫn này là phát minh đầu tiên. Hãy nhìn đây!

Nói rồi gã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trên bàn tay trái, hướng đầu đá quý về phía 3 hình nhân bằng gỗ đã được chuẩn bị sẵn, lẩm nhẩm niệm chú:

"Fire ball !"

3 quả cầu lửa với đường kính 50 cm từ từ thành hình rồi lao thẳng tới mấy hình nộm với tốc độ kinh người.

Phừng! Phừng! Phừng!

3 hình nhân gỗ vừa chạm phải mấy quả cầu lửa liền bốc cháy và bị thiêu rụi thành tro trong nháy mắt.

Chứng kiến cảnh này khán giả đều không nhịn được cảm thán:

"Thật... thật đấy à? Hắn ta dùng ma pháp mà không cần tới quyền trượng."

"Đã vậy tốc độ thi triển ma pháp còn nhanh hơn so với bình thường nữa!"

"Đây quả thật là phát minh thế kỷ!"

Chiêm ngưỡng thành quả của mình, Robert nhếch mép nở nụ cười tự tin, hướng Roland khiêu khích:

Robert: Sao hả tiền bối? Tới lượt ông rồi đấy!



Caryln: Tức chết đi mà! Gã nghĩ gã là ai chứ!

Elment: Bình tĩnh đi! Roland sẽ không thua đâu!

Caryln: Làm sao cậu chắc chắn như thế?

Elment: Cứ xem đi rồi sẽ biết, nói trước mất vui!

"Tiếp theo xin mời thầy Roland!"

Glenda vừa dứt câu thì đột nhiên Roland xuất hiện giữa sân thi đấu trước sự ngỡ ngàng của hàng nghìn con mắt đang theo dõi.

"Cái này... là ma pháp dịch chuyển!" Một nữ giáo viên nói.

"Gì cơ? Là thật sao?"

"Không chỉ vậy đâu, hiệu trưởng thậm chí còn chẳng mang theo bất kỳ một vật dụng hỗ trợ nào cả!"

Toàn khán đài chấn động trước câu nói đó. Đúng thật Roland chẳng mang theo vật nào bên mình.

Mà Robert lúc này cũng đã há hốc mồm vì kinh ngạc, từ trước tới nay trong lịch sử chưa từng nghe nói tới người nào sử dụng ma pháp bằng tay không hết. Gã hiệu trưởng từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?

Không để ý tới những lời bàn tán xung quanh, Roland đưa bàn tay ra, một vòng tròn ma pháp màu nâu với những họa tiết lạ mắt xuất hiện trên tay.

Ầmmmmm!

Từ hướng bàn tay một bức tường khổng lồ bất ngờ trồi lên từ dưới mặt đất. Đây chính là ma pháp địa hình của Roland.

Roland: Ta tặng ngươi một câu!

Robert: ???

Roland: Đừng bao giờ cười lớn khi kịch vẫn chưa hạ màn!

Từ vòng tròn ma pháp màu cam trên tay Roland tạo ra một ngọn lửa nhỏ hơn rất nhiều so với của Robert, chỉ to ngang đầu ngón tay cái.

Roland ném ngọn lửa đó và bức tường đất khổng lồ, ngay khi va chạm xảy ra...

Bùnggggggg!

Ngọn lửa nhỏ bé tưởng chừng sẽ dập tắt ngay khi va phải bức tường thì bất ngờ phát nổ thổi bay toàn bộ bức tường. Ra sân thi đấu có chức năng bảo vệ nên khán giả không có ai bị thương do mảnh vụn va phải.

Đến khi bụi tan đi thì toàn khán đài lại vang lên tiếng hò reo phấn khích:

"Hiệu trưởng quá đỉnh!"

"Như vậy là đã ăn đứt Robert rồi!"

Glenda: Tiếp đến là phần bình chọn của khán giả!

Trên khán đài có cả thảy là 7000 người đang theo dõi, đồng nghĩa với 3500 nếu cả hai bên có số phiếu bằng nhau.

...

Glenda: Sau 1 phút bình chọn thì kết quả đã có! Thầy hiệu trưởng dẫn trước với điểm số là 7000 - 0, hoàn toàn chẳng có ai bầu cho thầy Robert cả!

Hết chương 29

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook