Chương 60: Nguy Hiểm!!! (4)
Trần Khiết Hào
06/10/2022
Chương 58: Nguy Hiểm!!! (4)
"Từ trước tới nay ngoại trừ chủ nhân mình ra ta đều không thích lũ pháp sư, chính vì vậy..."
Dullahan nói, gã kỵ sĩ không đầu đưa chân phải lên dậm xuống sàn lát gạch khiến nó vỡ vụn. Một áp lực kỳ lạ toả ra bao lấy toàn bộ con người ở đây, đương nhiên Elment cũng không phải ngoại lệ.
"Ngươi... Ngươi vừa làm gì chúng ta?" Jennifer lên tiếng, cô ta sờ soạng khắp người xem thử có chỗ nào bị thương không với biểu cảm lo sợ.
"Chẳng làm gì cả!" - Dullahan nói - "Ta chỉ là phong tỏa hết toàn bộ Mana trong khu vực này mà thôi. Cũng có nghĩa là, các ngươi không thể sử dụng ma pháp được ở đây đâu!"
"Không thể nào!"
Jennifer kêu lên, cô và toàn quân đều không tin vào những gì Dullahan vừa nói. Họ cố gắng vận chuyển Mana để dùng ma pháp nhưng thất bại. Điều này làm cho mọi người rất hoảng loạn.
Pháp sư và linh mục mà không dùng được ma pháp thì chẳng khác gì bia ngắm di động cho địch mặc sức tiêu diệt cả. Như vậy thì sức chiến đấu của toàn quân đã bị giảm đi một nữa rồi.
"Mục đích thật sự của ngươi là gì đây?" - Elment hỏi - "Ngươi phong toả Mana lại cũng đồng nghĩa với việc chính ngươi cũng không thể sử dụng ma pháp, phải không?"
"Câu hỏi hay đấy, đúng thật là ta không thể sử dụng ma pháp nữa nhưng điều đó không quan trọng." - Dullahan nói - "Ta căm hận lũ pháp sư nhưng lại rất tôn trọng tinh thần kỵ sĩ. Mana tuy đã bị phong tỏa hết toàn bộ nhưng Aura thì vẫn sử dụng được.
Thứ ta muốn rất đơn giản, từng người lên đấu 1 chọi 1 với ta. Tất nhiên các ngươi có thể lên hết một lượt cũng được."
Lúc này Dullahan vẫn chưa biết rằng, gã tuy đã có nhân cách riêng nhưng ý thức của chủ nhân bộ giáp cũ vẫn còn đó, vô tình tạo nên tính cách của gã như lúc này. Cụ thể, người chủ cũ trước đây vốn là một trung thần dưới trướng vua Arthur, trong một lần ra trận thì không mấy bị một tên pháp sư phe địch đánh lén dẫn đến tử trận, từ đó oán niệm vẫn còn ám trên bộ giáp này.
"Nếu ngươi muốn đấu công bằng vậy thì cớ gì lại núp ở đây chờ chúng ta tìm đến?" Jennifer hỏi.
"Ta không hề núp nhá! Cánh cổng dẫn vào đây là một bài kiểm tra dành cho các ngươi thôi, nếu không vượt qua được thì các ngươi chẳng có tư cách gì để đứng trước mặt ta cả!"
Suy nghĩ một lúc lâu, Elment nói: "Cho bọn ta 5 phút hội ý." - Dullahan gật đầu, mặt dù đầu thật của gã đang kẹp bên tay trái kia.
"Giờ thì, ai có ý kiến gì nào?"
Jennifer giơ tay lên: "Theo tôi thấy, chúng ta nên đồng ý yêu cầu 1 chọi 1 với gã. Bởi nếu không hạ được hắn thì chúng ta không thoát ra khỏi đây được đâu!"
"Tại sao?"
"Bởi vì nếu không thể sử dụng ma pháp thì không thể mở cổng ra được, lúc đóng lại cấm chế đã được khởi động rồi, tôi vừa cho người xem xét lúc nãy. Nói tóm lại, muốn thoát ra phải hạ được Dullahan."
Phân tích rất nhanh gọn và đưa ra hướng giải quyết vấn đề dứt khoát. Xem ra ba tháng huấn luyện trước kia của cô ta cũng không hề uổng phí nhỉ?
"Được rồi! Cứ quyết định vậy đi. Nhưng giờ ai sẽ là người lên đấu với gã đây?" - Elment nói tiếp - "Hay là hội đồng hắn một lượt luôn đi...
"Phản đối!!!" Toàn quân đồng thanh. "Chơi bẩn như vậy thì thật mất mặt, là con dân đế quốc chúng tôi không chấp nhận điều này!"
"Nói hay lắm! Nhưng tôi có phải người của đế quốc đâu!"
"..."
Một binh sĩ đưa tay lên, anh ta là người to cao nhất cũng như trông già dặn nhất toán quân: "Trận này để tôi, tôi có nhiều kinh nghiệm đấu tay đôi nhất trong đội."
Tức thì một người binh sĩ khác đứng lên, người này thấp hơn người trước nhưng anh ta có vẻ kiêu ngạo hơn rất nhiều: "Không, người đấu với Dullahan sẽ là tôi!"
Người binh sĩ già dặn kia trừng mắt nhìn sang: "Này Daniel, đứa nhóc như cậu chưa đủ trình để tham gia đâu. Ngoan ngoãn ngồi ngoài mà xem đi."
Người tên Daniel khịt mũi, nói: "Trên chiến trường thì không phân biệt tuổi tác đâu, Brian à!"
Thấy sắp có cãi vã xảy ra Jennifer liền nhanh chóng xen vào: "Nào cả hai, bình tĩnh lại!"
Nhưng họ bỏ ngoài tai những lời can ngăn của Jennifer, đôi mắt toé lên tia lửa cho thấy hai người họ sắp lao vào choảng nhau ngay lập tức rồi.
Brian: "Không nói nhiều, tôi sẽ là người đấu với hắn!"
Daniel: "Tôi giỏi kiếm thuật hơn anh, tôi lên đấu mới phải!"
Brian: "Nhưng tôi khoẻ và nhiều kinh nghiệm hơn cậu!"
Jennifer: "Từ từ giải quyết xem nào, hai người làm gì mà như trẻ con thế."
Daniel: "Cô tránh ra đi Jennifer, đây là chuyện giữa chúng tôi. Bây giờ, anh có gan thì ra đây đọ sức xem ai là người mạnh hơn."
Brian: "Điều đó hợp ý tôi đấy!"
...
5 phút trôi qua.
"Rồi, các ngươi đã quyết định xong chưa?" Dullahan nói, có vẻ như gã đã hết kiên nhẫn rồi.
"Đã xong, người đấu với ngươi sẽ là ta!"
Dullahan rất bất ngờ, bởi người vừa bước ra không ai khác chính là Elment. Gã không ngờ tới cậu sẽ là đối thủ của hắn.
"Ngươi... Nhìn đâu có giống chiến binh chứ!?"
"Ngươi có nói người ra trận phải là chiến binh đâu chứ hả?" Elment hỏi vặn lại, gã kỵ sĩ không biết phải trả lời như thế nào chỉ đành ngậm tăm.
Sự thực là không chỉ Dullahan mà cả toàn đội cũng phải bất ngờ khi Elment nhận phần trách nhiệm này.
Trở lại vài phút trước.
"Hai người không cần phải cãi nhau nữa. Tôi sẽ là người đấu với Dullahan." Elment xen vào khi Brian và Daniel định lôi nhau ra so tài. Điều này khiến ai cũng kinh ngạc còn hai người kia thì bất mãn.
"Làm sao được chứ." - Daniel nói - "Chúng tôi không thể để một pháp sư như cậu đấu tay đôi được, nếu cậu mà bị thương ở đâu thì chúng tôi sẽ bị ngài hiệu trưởng quở trách mất. Với lại, không có Mana thì sao cậu dùng ma pháp được. Nói tóm lại, chúng tôi không đồng ý!"
"Thứ nhất, tôi chưa hề nói mình là pháp sư. Thứ hai, sức mạnh của tôi không chỉ riêng ma pháp nên có Mana hay không không quan trọng. Cuối cùng, 'đừng có trông mặt mà bắt hình dong', nhìn tôi vậy thôi chứ mạnh hơn mọi người nhiều đấy."
Nghe cậu nói thế mọi người vẫn còn bán tin bán nghi, Elment chỉ đành nói thêm rằng: "Yên tâm đi, nếu mọi người có bị Roland trách mắng thì tôi sẽ xin cho."
"Tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao cậu lại cố nhận phần nguy hiểm về mình như vậy?" Jennifer nói. Quả thật đối với một người ngoài cuộc như Elment thì chẳng việc gì phải tham gia vào chiến dịch này cả. Nếu bây giờ cậu có trốn chạy đi chăng nữa bọn họ cũng không thể oán trách cậu được, bởi lẽ vận mệnh của đất nước này đâu có liên quan tới Elment.
Đáp lại Jennifer, Elment nở nụ cười kèm theo một câu nói: "Đơn giản thôi, vì tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai chết trước mặt mình!"
Jennifer định nói thêm gì đó nhưng chợt khựng lại, bởi cô nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt ấy. Một nụ cười tự nhiên nhưng phản phất nỗi buồn cũng như nỗi ân hận vì một lỗi lầm trong quá khứ. Đã có một cái gì đó trong cô vỡ tan ra, một xúc cảm mãnh liệt cho con người trước mặt này mà chính Jennifer cũng không hiểu nó là gì.
Trở về hiện tại.
Elment và Dullahan đứng đối diện nhau giữa một vòng tròn lớn giữa phòng, toàn đội thì đã kéo ra xa để quan sát trận đấu nhằm tránh nguy hiểm.
Không mất nhiều thời gian, Dullahan là người tấn công trước.
"Ta tới đây!"
Quả không hổ danh kỵ sĩ, đánh mà cũng phải hô lên cho địch biết.
Dullahan lao tới với tốc độ phi thường, việc mà một người mặc giáp nặng toàn thân gần như không thể làm được, nhưng gã kỵ sĩ đâu phải con người. Món khai vị bắt đầu bằng một nhát chém thẳng từ trên xuống nhằm thẳng đầu Elment. Điều kỳ lạ là cậu ta chẳng tỏ ra gấp gáp hay né tránh gì cả, mà chỉ đứng im như tượng.
"Nguy hiểm, né đi!" Jennifer kêu lên báo hiệu cho Elment vì tưởng rằng cậu ta không phản ứng kịp.
Nhưng bất chấp lời cảnh báo của cô gái, Elment vẫn chẳng thèm động đậy lấy một ly. Jennifer và các thành viên nữ cũng như yếu bóng vía trong đoàn quân liền quay mặt đi chỗ khác vì sợ cảnh máu me.
Keng
Điều bất ngờ xảy ra khiến cả Dullahan lẫn toàn quân đều ngây người bởi tiếng động vừa rồi không phải là tiếng da thịt bị cắt ra mà là tiếng va chạm giữa hai miếng kim loại với nhau. Jennifer khi thấy không có gì xảy ra, lúc này mới quay mặt lại và biểu cảm kinh ngạc của cô phải nói là rất buồn cười nếu đây là truyện tranh.
Thanh kiếm của Dullahan hiện tại đang bị nắm đấm của Elment giữ chặt trong tay không rút ra được. Lý do tại sao khi nãy lại có tiếng "keng" là vì Elment đã bao bọc cánh tay trái bằng kim loại - cụ thể là sắt - rồi đỡ lấy nhát chém từ gã kỵ sĩ.
"Bất ngờ chưa!" Elment giễu cợt.
Ở Helem, quê hương của Elment có một thứ gọi là Ultimate Skills (Kĩ Năng Tối Thượng). Người dân mà thường là Dũng Giả mới có được. Về cơ bản nó giống như Thiên chức ở Ma Pháp thế giới hay Ấn chú ở thế giới của Cao Thiết, chỉ khác là không phải ai cũng có.
Kĩ năng tối thượng Chiến Thần Nguyên Tố của Elment là thành quả khi cậu cố dung hợp 10 loại sức mạnh nguyên tố vào cơ thể. 10 nguyên tố đó bao gồm: 5 nguyên tố ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ và 5 nguyên tố còn lại là Phong, Lôi, Quang, Ám (bóng tối) và Băng.
Điều làm nên sự bá đạo của Chiến Thần Nguyên Tố không chỉ nằm ở khả năng giúp Elment vận dụng tốt ma pháp, bởi năng lượng mà cậu tiêu hao để sử dụng kĩ năng không phải Mana mà là năng lượng linh hồn (soul energy). Ma pháp chỉ là một trong số những cách dùng kĩ năng này mà thôi.
"Giờ thì... Tới lượt ta!"
Hết chương 58
"Từ trước tới nay ngoại trừ chủ nhân mình ra ta đều không thích lũ pháp sư, chính vì vậy..."
Dullahan nói, gã kỵ sĩ không đầu đưa chân phải lên dậm xuống sàn lát gạch khiến nó vỡ vụn. Một áp lực kỳ lạ toả ra bao lấy toàn bộ con người ở đây, đương nhiên Elment cũng không phải ngoại lệ.
"Ngươi... Ngươi vừa làm gì chúng ta?" Jennifer lên tiếng, cô ta sờ soạng khắp người xem thử có chỗ nào bị thương không với biểu cảm lo sợ.
"Chẳng làm gì cả!" - Dullahan nói - "Ta chỉ là phong tỏa hết toàn bộ Mana trong khu vực này mà thôi. Cũng có nghĩa là, các ngươi không thể sử dụng ma pháp được ở đây đâu!"
"Không thể nào!"
Jennifer kêu lên, cô và toàn quân đều không tin vào những gì Dullahan vừa nói. Họ cố gắng vận chuyển Mana để dùng ma pháp nhưng thất bại. Điều này làm cho mọi người rất hoảng loạn.
Pháp sư và linh mục mà không dùng được ma pháp thì chẳng khác gì bia ngắm di động cho địch mặc sức tiêu diệt cả. Như vậy thì sức chiến đấu của toàn quân đã bị giảm đi một nữa rồi.
"Mục đích thật sự của ngươi là gì đây?" - Elment hỏi - "Ngươi phong toả Mana lại cũng đồng nghĩa với việc chính ngươi cũng không thể sử dụng ma pháp, phải không?"
"Câu hỏi hay đấy, đúng thật là ta không thể sử dụng ma pháp nữa nhưng điều đó không quan trọng." - Dullahan nói - "Ta căm hận lũ pháp sư nhưng lại rất tôn trọng tinh thần kỵ sĩ. Mana tuy đã bị phong tỏa hết toàn bộ nhưng Aura thì vẫn sử dụng được.
Thứ ta muốn rất đơn giản, từng người lên đấu 1 chọi 1 với ta. Tất nhiên các ngươi có thể lên hết một lượt cũng được."
Lúc này Dullahan vẫn chưa biết rằng, gã tuy đã có nhân cách riêng nhưng ý thức của chủ nhân bộ giáp cũ vẫn còn đó, vô tình tạo nên tính cách của gã như lúc này. Cụ thể, người chủ cũ trước đây vốn là một trung thần dưới trướng vua Arthur, trong một lần ra trận thì không mấy bị một tên pháp sư phe địch đánh lén dẫn đến tử trận, từ đó oán niệm vẫn còn ám trên bộ giáp này.
"Nếu ngươi muốn đấu công bằng vậy thì cớ gì lại núp ở đây chờ chúng ta tìm đến?" Jennifer hỏi.
"Ta không hề núp nhá! Cánh cổng dẫn vào đây là một bài kiểm tra dành cho các ngươi thôi, nếu không vượt qua được thì các ngươi chẳng có tư cách gì để đứng trước mặt ta cả!"
Suy nghĩ một lúc lâu, Elment nói: "Cho bọn ta 5 phút hội ý." - Dullahan gật đầu, mặt dù đầu thật của gã đang kẹp bên tay trái kia.
"Giờ thì, ai có ý kiến gì nào?"
Jennifer giơ tay lên: "Theo tôi thấy, chúng ta nên đồng ý yêu cầu 1 chọi 1 với gã. Bởi nếu không hạ được hắn thì chúng ta không thoát ra khỏi đây được đâu!"
"Tại sao?"
"Bởi vì nếu không thể sử dụng ma pháp thì không thể mở cổng ra được, lúc đóng lại cấm chế đã được khởi động rồi, tôi vừa cho người xem xét lúc nãy. Nói tóm lại, muốn thoát ra phải hạ được Dullahan."
Phân tích rất nhanh gọn và đưa ra hướng giải quyết vấn đề dứt khoát. Xem ra ba tháng huấn luyện trước kia của cô ta cũng không hề uổng phí nhỉ?
"Được rồi! Cứ quyết định vậy đi. Nhưng giờ ai sẽ là người lên đấu với gã đây?" - Elment nói tiếp - "Hay là hội đồng hắn một lượt luôn đi...
"Phản đối!!!" Toàn quân đồng thanh. "Chơi bẩn như vậy thì thật mất mặt, là con dân đế quốc chúng tôi không chấp nhận điều này!"
"Nói hay lắm! Nhưng tôi có phải người của đế quốc đâu!"
"..."
Một binh sĩ đưa tay lên, anh ta là người to cao nhất cũng như trông già dặn nhất toán quân: "Trận này để tôi, tôi có nhiều kinh nghiệm đấu tay đôi nhất trong đội."
Tức thì một người binh sĩ khác đứng lên, người này thấp hơn người trước nhưng anh ta có vẻ kiêu ngạo hơn rất nhiều: "Không, người đấu với Dullahan sẽ là tôi!"
Người binh sĩ già dặn kia trừng mắt nhìn sang: "Này Daniel, đứa nhóc như cậu chưa đủ trình để tham gia đâu. Ngoan ngoãn ngồi ngoài mà xem đi."
Người tên Daniel khịt mũi, nói: "Trên chiến trường thì không phân biệt tuổi tác đâu, Brian à!"
Thấy sắp có cãi vã xảy ra Jennifer liền nhanh chóng xen vào: "Nào cả hai, bình tĩnh lại!"
Nhưng họ bỏ ngoài tai những lời can ngăn của Jennifer, đôi mắt toé lên tia lửa cho thấy hai người họ sắp lao vào choảng nhau ngay lập tức rồi.
Brian: "Không nói nhiều, tôi sẽ là người đấu với hắn!"
Daniel: "Tôi giỏi kiếm thuật hơn anh, tôi lên đấu mới phải!"
Brian: "Nhưng tôi khoẻ và nhiều kinh nghiệm hơn cậu!"
Jennifer: "Từ từ giải quyết xem nào, hai người làm gì mà như trẻ con thế."
Daniel: "Cô tránh ra đi Jennifer, đây là chuyện giữa chúng tôi. Bây giờ, anh có gan thì ra đây đọ sức xem ai là người mạnh hơn."
Brian: "Điều đó hợp ý tôi đấy!"
...
5 phút trôi qua.
"Rồi, các ngươi đã quyết định xong chưa?" Dullahan nói, có vẻ như gã đã hết kiên nhẫn rồi.
"Đã xong, người đấu với ngươi sẽ là ta!"
Dullahan rất bất ngờ, bởi người vừa bước ra không ai khác chính là Elment. Gã không ngờ tới cậu sẽ là đối thủ của hắn.
"Ngươi... Nhìn đâu có giống chiến binh chứ!?"
"Ngươi có nói người ra trận phải là chiến binh đâu chứ hả?" Elment hỏi vặn lại, gã kỵ sĩ không biết phải trả lời như thế nào chỉ đành ngậm tăm.
Sự thực là không chỉ Dullahan mà cả toàn đội cũng phải bất ngờ khi Elment nhận phần trách nhiệm này.
Trở lại vài phút trước.
"Hai người không cần phải cãi nhau nữa. Tôi sẽ là người đấu với Dullahan." Elment xen vào khi Brian và Daniel định lôi nhau ra so tài. Điều này khiến ai cũng kinh ngạc còn hai người kia thì bất mãn.
"Làm sao được chứ." - Daniel nói - "Chúng tôi không thể để một pháp sư như cậu đấu tay đôi được, nếu cậu mà bị thương ở đâu thì chúng tôi sẽ bị ngài hiệu trưởng quở trách mất. Với lại, không có Mana thì sao cậu dùng ma pháp được. Nói tóm lại, chúng tôi không đồng ý!"
"Thứ nhất, tôi chưa hề nói mình là pháp sư. Thứ hai, sức mạnh của tôi không chỉ riêng ma pháp nên có Mana hay không không quan trọng. Cuối cùng, 'đừng có trông mặt mà bắt hình dong', nhìn tôi vậy thôi chứ mạnh hơn mọi người nhiều đấy."
Nghe cậu nói thế mọi người vẫn còn bán tin bán nghi, Elment chỉ đành nói thêm rằng: "Yên tâm đi, nếu mọi người có bị Roland trách mắng thì tôi sẽ xin cho."
"Tôi chỉ thắc mắc một điều, tại sao cậu lại cố nhận phần nguy hiểm về mình như vậy?" Jennifer nói. Quả thật đối với một người ngoài cuộc như Elment thì chẳng việc gì phải tham gia vào chiến dịch này cả. Nếu bây giờ cậu có trốn chạy đi chăng nữa bọn họ cũng không thể oán trách cậu được, bởi lẽ vận mệnh của đất nước này đâu có liên quan tới Elment.
Đáp lại Jennifer, Elment nở nụ cười kèm theo một câu nói: "Đơn giản thôi, vì tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai chết trước mặt mình!"
Jennifer định nói thêm gì đó nhưng chợt khựng lại, bởi cô nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt ấy. Một nụ cười tự nhiên nhưng phản phất nỗi buồn cũng như nỗi ân hận vì một lỗi lầm trong quá khứ. Đã có một cái gì đó trong cô vỡ tan ra, một xúc cảm mãnh liệt cho con người trước mặt này mà chính Jennifer cũng không hiểu nó là gì.
Trở về hiện tại.
Elment và Dullahan đứng đối diện nhau giữa một vòng tròn lớn giữa phòng, toàn đội thì đã kéo ra xa để quan sát trận đấu nhằm tránh nguy hiểm.
Không mất nhiều thời gian, Dullahan là người tấn công trước.
"Ta tới đây!"
Quả không hổ danh kỵ sĩ, đánh mà cũng phải hô lên cho địch biết.
Dullahan lao tới với tốc độ phi thường, việc mà một người mặc giáp nặng toàn thân gần như không thể làm được, nhưng gã kỵ sĩ đâu phải con người. Món khai vị bắt đầu bằng một nhát chém thẳng từ trên xuống nhằm thẳng đầu Elment. Điều kỳ lạ là cậu ta chẳng tỏ ra gấp gáp hay né tránh gì cả, mà chỉ đứng im như tượng.
"Nguy hiểm, né đi!" Jennifer kêu lên báo hiệu cho Elment vì tưởng rằng cậu ta không phản ứng kịp.
Nhưng bất chấp lời cảnh báo của cô gái, Elment vẫn chẳng thèm động đậy lấy một ly. Jennifer và các thành viên nữ cũng như yếu bóng vía trong đoàn quân liền quay mặt đi chỗ khác vì sợ cảnh máu me.
Keng
Điều bất ngờ xảy ra khiến cả Dullahan lẫn toàn quân đều ngây người bởi tiếng động vừa rồi không phải là tiếng da thịt bị cắt ra mà là tiếng va chạm giữa hai miếng kim loại với nhau. Jennifer khi thấy không có gì xảy ra, lúc này mới quay mặt lại và biểu cảm kinh ngạc của cô phải nói là rất buồn cười nếu đây là truyện tranh.
Thanh kiếm của Dullahan hiện tại đang bị nắm đấm của Elment giữ chặt trong tay không rút ra được. Lý do tại sao khi nãy lại có tiếng "keng" là vì Elment đã bao bọc cánh tay trái bằng kim loại - cụ thể là sắt - rồi đỡ lấy nhát chém từ gã kỵ sĩ.
"Bất ngờ chưa!" Elment giễu cợt.
Ở Helem, quê hương của Elment có một thứ gọi là Ultimate Skills (Kĩ Năng Tối Thượng). Người dân mà thường là Dũng Giả mới có được. Về cơ bản nó giống như Thiên chức ở Ma Pháp thế giới hay Ấn chú ở thế giới của Cao Thiết, chỉ khác là không phải ai cũng có.
Kĩ năng tối thượng Chiến Thần Nguyên Tố của Elment là thành quả khi cậu cố dung hợp 10 loại sức mạnh nguyên tố vào cơ thể. 10 nguyên tố đó bao gồm: 5 nguyên tố ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ và 5 nguyên tố còn lại là Phong, Lôi, Quang, Ám (bóng tối) và Băng.
Điều làm nên sự bá đạo của Chiến Thần Nguyên Tố không chỉ nằm ở khả năng giúp Elment vận dụng tốt ma pháp, bởi năng lượng mà cậu tiêu hao để sử dụng kĩ năng không phải Mana mà là năng lượng linh hồn (soul energy). Ma pháp chỉ là một trong số những cách dùng kĩ năng này mà thôi.
"Giờ thì... Tới lượt ta!"
Hết chương 58
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.