Chương 70: Thiểm Vân (4)
Trần Khiết Hào
06/10/2022
Chương 68: Thiểm Vân (4)
Thiểm Vân đứng hình mất 2 giây, sau đó anh mau chóng trấn tĩnh lại:
"Ông nói vậy là sao?"
Chu Trường An đáp:
"Ngươi chậm tiêu thế, ta bảo là ngươi sắp trở thành một tu tiên giả rồi đấy!"
Tuy đã nghe lại lần thứ hai nhưng Thiểm Vân vẫn chưa thể tin nổi. Chu Trường An muốn anh trở thành một tu sĩ sao?
"Sao vậy, không muốn thành tiên nhân hả?"
"Cũng không hẳn, chỉ là đột ngột quá nên ta không tiêu hoá kịp ấy mà."
Đối với những đứa trẻ, luôn sẽ có một hình tượng anh hùng trong lòng chúng. Dù là nông thôn hay thành phố thì điều này cũng không khác biệt là mấy. Dĩ nhiên, Thiểm Vân cũng không ngoại lệ.
Hình tượng anh hùng mà Thiểm Vân vẫn hay liên tưởng tới khi còn nhỏ là một tráng sĩ đầu đội trời chân đạp đất, vì nghĩa quên thân. Sẵn sàng ra tay bảo vệ cho những ai bị ức hiếp không màng thân thế. Đó mới thực sự là một người hùng.
Thiểm Vân đã từng có thời mơ mộng như thế, nhưng anh không bao giờ ngờ đến việc chính bản thân mình lại có thể trở thành tu tiên giả cả.
Phải biết rằng ở thế giới này thì "Cường giả vi tôn". Nghĩa là kẻ mạnh chính là chân lý. Tu tiên giả là tầng lớp cao nhất tại đây, đối với những phàm nhân thấp cổ bé họng thì họ chẳng khác thần linh là bao. Ngược lại, tu tiên giả coi phàm nhân như cỏ rác, muốn giết bao nhiêu thì giết.
Ngôi làng mà Thiểm Vân sống là nơi chôn rau cắt rốn, anh sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Chính vì vậy nên Thiểm Vân yêu con người, yêu cả nhánh cây ngọn cỏ. Anh không muốn nơi này bị lũ người luôn cho mình là cao quý đó tàn phá. Nếu Thiểm Vân trở thành tu tiên giả thì ít nhất anh có thể bảo vệ được quê nhà của mình.
Chu Trường An lên tiếng:
"Thế... câu trả lời của ngươi là gì?"
Thiểm Vân mất vài giây sau mới đáp:
"Ta nghĩ kỹ rồi!...
Nói xong Thiểm Vân quỳ xuống, cúi đầu hành lễ:
"Chu sư phụ, xin hãy nhận ta làm đồ đệ!"
Chu Trường An đưa tay lên vút chòm râu dê trắng muốt, vẻ mặt hài lòng:
"Đồ nhi ngoan, kể từ giờ vi sư sẽ huấn luyện ngươi trên con đường trở thành cường giả. Vất vả và đầy chông gai lắm đấy, ngươi có chắc mình có thể vượt qua được không?"
"Thưa, dù có khó khăn tới mấy thì ta cũng sẽ chịu được. Chỉ cần có đủ sức mạnh để bảo vệ ngôi làng thì chừng đó vất vả nào có xá gì!"
"Tinh thần rất tốt. Giờ thì, đeo chiếc nhẫn lên tay đi."
Thiểm Vân nghe lời, anh đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái của mình. Chu Trường An nói tiếp:
"Tập trung tinh thần lực vào trong chiếc nhẫn, cưỡng ép lấy toàn bộ đồ vật trong đó ra đi."
Thiểm Vân tập trung tinh thần đưa vào trong chiếc nhẫn, sau đó liên tục dùng suy nghĩ muốn lấy đồ ra.
Lộp bộp lộp bộp lộp bộp...
Tức khắc một đống hạ phẩm, thượng phẩm linh thạch cùng pháp bảo liên tục bay ra từ trong nạp giới chất thành một núi tài nguyên khổng lồ.
Thiểm Vân tròn xoe cả mắt, phía sau Hoàng Vĩ cứng đơ cả người.
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nhanh chóng đánh thức nhân vật chính, bằng cách cho hắn một đá vào đầu:
"Anh có còn tố chất của người hiện đại nữa không vậy, mới nhìn đống tài nguyên đó mà đã thèm nhỏ rãi ra rồi!"
Hoàng Vĩ đưa tay lên quệt miệng, chống chế:
"Anh mày thèm nhỏ rãi bao giờ?"
"Ừ thì đúng là anh không nhỏ rãi thật, nhưng cái tôi muốn nói là nghĩa bóng chứ không phải nghĩa đen."
Hoàng Vĩ thở dài:
"Biết sao được, cái đống đó đúng là có sức hấp dẫn mê người!"
Nếu Hoàng Vĩ có đống tài nguyên đó mà tiến hành nâng cấp sức mạnh cho bản thân thì có lẽ hắn đã chẳng bị Thiểm Vong giã cho nhừ người rồi.
Thiểm Vân cầm lấy một viên linh thạch hạ phẩm, luồng năng lượng tinh khiết toả ra len lỏi vào cơ thể tạo cho anh một cảm giác dễ chịu.
"Sư phụ, đây là...
"Đây là toàn bộ tài nguyên mà ta còn giữ lại được trong lúc trốn chạy. Tuy hơi ít nhưng với ngươi thì có lẽ là quá đủ rồi! Thiểm Vân, lại đây."
Để viên linh thạch xuống đất, Thiểm Vân đi tới gần Chu Trường An. Ông ta bảo anh ngồi xuống, đan hai chân vào nhau. Hoàng Vĩ nhận ra là Chu Trường An đang bắt Thiểm Vân ngồi vào tư thế thiền.
"Đồ nhi ngoan, ta chuẩn bị giúp ngươi dẫn khí nhập thể. Nhưng vì ngươi đã quá độ tuổi tốt nhất để tu luyện mất rồi cho nên ta phải làm một việc trước, việc này sẽ gây ra không ít đau đớn đấy, có chịu nổi không?"
Thiểm Vân giõng dạc đáp:
"Sư phụ cứ làm đi, đau đớn mấy ta vẫn chịu được!"
Thấy khí phách của Thiểm Vân như vậy, Chu Trường An cũng không nói gì thêm nữa. Ông ta bảo Thiểm Vân cởi áo rồi dùng niệm lực lấy từ trong đống thiên tài địa bảo ra một túi kim châm lớn.
Do chỉ là tàn hồn nên Chu Trường An không thể trực tiếp di chuyển vật thể được, ông ta chỉ có thể dùng niệm lực thao túng vật thể.
Những cái kim châm nhỏ bé từ từ bay lơ lửng trên không. Chu Trường An mím môi, sau đó điều khiển những cây kim châm đó đâm vào từng huyệt đạo trên cơ thể Thiểm Vân.
"Ư!!!"
Nghe tiếng rên có thể thấy quá trình này gây đau đớn tới mức nào, Thiểm Vân cắn chặt răng để không cố không thốt lên tiếng rên la nào khác. Nhìn cảnh này, Hoàng Vĩ cũng lạnh cả người.
Quá trình này gọi là "Đả thông kinh mạch". Thiểm Vân do tu luyện quá trễ dẫn đến tạp chất làm tắc nghẽn kinh mạch trong cơ thể, vì vậy mà làm chậm quá trình hấp thụ linh khí. Chu Trường An phải dùng kim châm đả thông các huyệt đạo quan trọng mới giúp Thiểm Vân dễ dàng tu luyện hơn được.
...
Nửa canh giờ trôi qua (1 canh giờ là bằng 2 tiếng đồng hồ, nửa canh là 1 tiếng).
Chu Trường An lúc này cũng đã hoàn thành đả thông kinh mạch cho Thiểm Vân, ông ta thu lại kim châm vào trong bao. Nhẹ nhàng hỏi:
"Cảm thấy sao rồi, có nhẹ người hơn không?"
Thiểm Vân đưa tay lên nắn bóp một hồi sau đó đáp:
"Sư phụ, cơ thể ta đúng là đã trở nên nhẹ nhàng hơn rồi. Chẳng còn mệt mỏi nữa."
"Đó là dấu hiệu cho thấy kinh mạch của ngươi đều đã được đả thông hoàn toàn, có thể bước đầu tiến vào tu luyện. Cách dẫn khí nhập thể ta đã nói rõ với ngươi rồi, cứ thế mà làm. Sau khi xong thì ta sẽ kiểm tra linh căn cho ngươi."
"Đợi đã sư phụ!" Thiểm Vân lên tiếng. "Ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, vì lý do gì mà sư phụ lại bị truy đuổi đến mức đường này?"
Chu Trường An nói:
"Ngươi thật sự muốn biết?"
Thiểm Vân gật đầu. Chu Trường An vuốt vuốt chòm râu rồi bảo anh lấy từ trong đống tài nguyên ra một cái hộp nhỏ. Bên trong là một viên đan dược.
"Sư phụ, thứ này là...?"
"Đây là [ Tẩy Tủy đan ] thượng phẩm. Chúng muốn cướp thứ này." Chu Trường An nói.
"Nhưng theo ta biết, [ Tẩy Tủy đan ] đâu có gì quá quý giá mà phải cướp chứ?"
Chu Trường An đưa mắt nhìn xa xăm:
"Chuyện dài lắm, ngồi xuống nghe ta kể đây!"
Hết chương 68.
Bình luận đóng góp ý kiến đi mọi người!
Thiểm Vân đứng hình mất 2 giây, sau đó anh mau chóng trấn tĩnh lại:
"Ông nói vậy là sao?"
Chu Trường An đáp:
"Ngươi chậm tiêu thế, ta bảo là ngươi sắp trở thành một tu tiên giả rồi đấy!"
Tuy đã nghe lại lần thứ hai nhưng Thiểm Vân vẫn chưa thể tin nổi. Chu Trường An muốn anh trở thành một tu sĩ sao?
"Sao vậy, không muốn thành tiên nhân hả?"
"Cũng không hẳn, chỉ là đột ngột quá nên ta không tiêu hoá kịp ấy mà."
Đối với những đứa trẻ, luôn sẽ có một hình tượng anh hùng trong lòng chúng. Dù là nông thôn hay thành phố thì điều này cũng không khác biệt là mấy. Dĩ nhiên, Thiểm Vân cũng không ngoại lệ.
Hình tượng anh hùng mà Thiểm Vân vẫn hay liên tưởng tới khi còn nhỏ là một tráng sĩ đầu đội trời chân đạp đất, vì nghĩa quên thân. Sẵn sàng ra tay bảo vệ cho những ai bị ức hiếp không màng thân thế. Đó mới thực sự là một người hùng.
Thiểm Vân đã từng có thời mơ mộng như thế, nhưng anh không bao giờ ngờ đến việc chính bản thân mình lại có thể trở thành tu tiên giả cả.
Phải biết rằng ở thế giới này thì "Cường giả vi tôn". Nghĩa là kẻ mạnh chính là chân lý. Tu tiên giả là tầng lớp cao nhất tại đây, đối với những phàm nhân thấp cổ bé họng thì họ chẳng khác thần linh là bao. Ngược lại, tu tiên giả coi phàm nhân như cỏ rác, muốn giết bao nhiêu thì giết.
Ngôi làng mà Thiểm Vân sống là nơi chôn rau cắt rốn, anh sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Chính vì vậy nên Thiểm Vân yêu con người, yêu cả nhánh cây ngọn cỏ. Anh không muốn nơi này bị lũ người luôn cho mình là cao quý đó tàn phá. Nếu Thiểm Vân trở thành tu tiên giả thì ít nhất anh có thể bảo vệ được quê nhà của mình.
Chu Trường An lên tiếng:
"Thế... câu trả lời của ngươi là gì?"
Thiểm Vân mất vài giây sau mới đáp:
"Ta nghĩ kỹ rồi!...
Nói xong Thiểm Vân quỳ xuống, cúi đầu hành lễ:
"Chu sư phụ, xin hãy nhận ta làm đồ đệ!"
Chu Trường An đưa tay lên vút chòm râu dê trắng muốt, vẻ mặt hài lòng:
"Đồ nhi ngoan, kể từ giờ vi sư sẽ huấn luyện ngươi trên con đường trở thành cường giả. Vất vả và đầy chông gai lắm đấy, ngươi có chắc mình có thể vượt qua được không?"
"Thưa, dù có khó khăn tới mấy thì ta cũng sẽ chịu được. Chỉ cần có đủ sức mạnh để bảo vệ ngôi làng thì chừng đó vất vả nào có xá gì!"
"Tinh thần rất tốt. Giờ thì, đeo chiếc nhẫn lên tay đi."
Thiểm Vân nghe lời, anh đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái của mình. Chu Trường An nói tiếp:
"Tập trung tinh thần lực vào trong chiếc nhẫn, cưỡng ép lấy toàn bộ đồ vật trong đó ra đi."
Thiểm Vân tập trung tinh thần đưa vào trong chiếc nhẫn, sau đó liên tục dùng suy nghĩ muốn lấy đồ ra.
Lộp bộp lộp bộp lộp bộp...
Tức khắc một đống hạ phẩm, thượng phẩm linh thạch cùng pháp bảo liên tục bay ra từ trong nạp giới chất thành một núi tài nguyên khổng lồ.
Thiểm Vân tròn xoe cả mắt, phía sau Hoàng Vĩ cứng đơ cả người.
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nhanh chóng đánh thức nhân vật chính, bằng cách cho hắn một đá vào đầu:
"Anh có còn tố chất của người hiện đại nữa không vậy, mới nhìn đống tài nguyên đó mà đã thèm nhỏ rãi ra rồi!"
Hoàng Vĩ đưa tay lên quệt miệng, chống chế:
"Anh mày thèm nhỏ rãi bao giờ?"
"Ừ thì đúng là anh không nhỏ rãi thật, nhưng cái tôi muốn nói là nghĩa bóng chứ không phải nghĩa đen."
Hoàng Vĩ thở dài:
"Biết sao được, cái đống đó đúng là có sức hấp dẫn mê người!"
Nếu Hoàng Vĩ có đống tài nguyên đó mà tiến hành nâng cấp sức mạnh cho bản thân thì có lẽ hắn đã chẳng bị Thiểm Vong giã cho nhừ người rồi.
Thiểm Vân cầm lấy một viên linh thạch hạ phẩm, luồng năng lượng tinh khiết toả ra len lỏi vào cơ thể tạo cho anh một cảm giác dễ chịu.
"Sư phụ, đây là...
"Đây là toàn bộ tài nguyên mà ta còn giữ lại được trong lúc trốn chạy. Tuy hơi ít nhưng với ngươi thì có lẽ là quá đủ rồi! Thiểm Vân, lại đây."
Để viên linh thạch xuống đất, Thiểm Vân đi tới gần Chu Trường An. Ông ta bảo anh ngồi xuống, đan hai chân vào nhau. Hoàng Vĩ nhận ra là Chu Trường An đang bắt Thiểm Vân ngồi vào tư thế thiền.
"Đồ nhi ngoan, ta chuẩn bị giúp ngươi dẫn khí nhập thể. Nhưng vì ngươi đã quá độ tuổi tốt nhất để tu luyện mất rồi cho nên ta phải làm một việc trước, việc này sẽ gây ra không ít đau đớn đấy, có chịu nổi không?"
Thiểm Vân giõng dạc đáp:
"Sư phụ cứ làm đi, đau đớn mấy ta vẫn chịu được!"
Thấy khí phách của Thiểm Vân như vậy, Chu Trường An cũng không nói gì thêm nữa. Ông ta bảo Thiểm Vân cởi áo rồi dùng niệm lực lấy từ trong đống thiên tài địa bảo ra một túi kim châm lớn.
Do chỉ là tàn hồn nên Chu Trường An không thể trực tiếp di chuyển vật thể được, ông ta chỉ có thể dùng niệm lực thao túng vật thể.
Những cái kim châm nhỏ bé từ từ bay lơ lửng trên không. Chu Trường An mím môi, sau đó điều khiển những cây kim châm đó đâm vào từng huyệt đạo trên cơ thể Thiểm Vân.
"Ư!!!"
Nghe tiếng rên có thể thấy quá trình này gây đau đớn tới mức nào, Thiểm Vân cắn chặt răng để không cố không thốt lên tiếng rên la nào khác. Nhìn cảnh này, Hoàng Vĩ cũng lạnh cả người.
Quá trình này gọi là "Đả thông kinh mạch". Thiểm Vân do tu luyện quá trễ dẫn đến tạp chất làm tắc nghẽn kinh mạch trong cơ thể, vì vậy mà làm chậm quá trình hấp thụ linh khí. Chu Trường An phải dùng kim châm đả thông các huyệt đạo quan trọng mới giúp Thiểm Vân dễ dàng tu luyện hơn được.
...
Nửa canh giờ trôi qua (1 canh giờ là bằng 2 tiếng đồng hồ, nửa canh là 1 tiếng).
Chu Trường An lúc này cũng đã hoàn thành đả thông kinh mạch cho Thiểm Vân, ông ta thu lại kim châm vào trong bao. Nhẹ nhàng hỏi:
"Cảm thấy sao rồi, có nhẹ người hơn không?"
Thiểm Vân đưa tay lên nắn bóp một hồi sau đó đáp:
"Sư phụ, cơ thể ta đúng là đã trở nên nhẹ nhàng hơn rồi. Chẳng còn mệt mỏi nữa."
"Đó là dấu hiệu cho thấy kinh mạch của ngươi đều đã được đả thông hoàn toàn, có thể bước đầu tiến vào tu luyện. Cách dẫn khí nhập thể ta đã nói rõ với ngươi rồi, cứ thế mà làm. Sau khi xong thì ta sẽ kiểm tra linh căn cho ngươi."
"Đợi đã sư phụ!" Thiểm Vân lên tiếng. "Ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, vì lý do gì mà sư phụ lại bị truy đuổi đến mức đường này?"
Chu Trường An nói:
"Ngươi thật sự muốn biết?"
Thiểm Vân gật đầu. Chu Trường An vuốt vuốt chòm râu rồi bảo anh lấy từ trong đống tài nguyên ra một cái hộp nhỏ. Bên trong là một viên đan dược.
"Sư phụ, thứ này là...?"
"Đây là [ Tẩy Tủy đan ] thượng phẩm. Chúng muốn cướp thứ này." Chu Trường An nói.
"Nhưng theo ta biết, [ Tẩy Tủy đan ] đâu có gì quá quý giá mà phải cướp chứ?"
Chu Trường An đưa mắt nhìn xa xăm:
"Chuyện dài lắm, ngồi xuống nghe ta kể đây!"
Hết chương 68.
Bình luận đóng góp ý kiến đi mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.