Chương 77: Thiểm Vân (11)
Trần Khiết Hào
06/10/2022
Chương 75: Thiểm Vân (11)
{Góc nhìn của Hoàng Vĩ}
Thiểm Vân biến mất cũng là lúc hai chúng tôi bị dịch chuyển sang một khu vực khác.
Điều này dễ hiểu thôi, ký ức của Thiểm Vân như nào thì chúng tôi sẽ được trải nghiệm như thế ấy. Giống như chơi game ở góc nhìn thứ nhất vậy.
Hiện giờ chúng tôi đang ở trong một căn phòng kháááááá... là quen thuộc.
Đây chẳng phải là cái phòng mà tôi với Thiểm Vong đang bem nhau sao?
Vậy ra Thiểm Vân đã rơi vào lỗ hổng không gian rồi à?
Thiểm Vân lúc này đang nằm bất động ở giữa một vòng tròn ma pháp lớn màu đỏ giữa căn phòng. Xung quanh là năm người, có vẻ như là pháp sư mặc áo choàng đen, tay cầm quyền trượng.
Một người trong số đó lên tiếng:
"Chà... Có vẻ chúng ta thành công một nửa rồi đấy nhỉ?"
Người đó nói bằng ngôn ngữ của ma pháp thế giới, đây đúng thật là ma pháp thế giới.
Những người này là ai? Họ làm gì trong lăng mộ của vua Arthur?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Chỉ là không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy đám người này... dường như không có ý tốt!
Và tôi nhanh chóng hiểu ra...
Phía xa kia, cách lũ pháp sư này vài trăm mét. Có một vật thể gì đó rất to, gồm nhiều thứ chất lên thành đống. Do tối quá nên chỉ nhìn được cái bóng mà thôi.
Khi tiến lại gần để nhìn rõ hơn, tôi đã muốn ói!
Một đống xác chết của trẻ con chất thành núi lớn!
Dựa vào ngoại hình gầy gò và quần áo rách rưới tôi có thể đoán được những đứa trẻ này hầu hết đều là nô lệ, còn lại thì cũng là trẻ mồ côi.
Những cái xác đều bị cắt cổ lấy máu khi đang còn sống, điều này sẽ giúp cho máu chảy ra nhanh hơn và nhiều hơn bởi tim vẫn còn đập. Giống như cắt cổ lấy tiết gà vậy, dù là vật hay người thì phương pháp này vẫn cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn vào những đôi mắt bé nhỏ vô hồn đầy vẻ tuyệt vọng đó, tôi có thể mường tượng ra được khung cảnh chúng (5 tên pháp sư) nhẫn tâm cắt cổ từng đứa trẻ một để lấy máu.
Cái chậu gỗ chứa thứ chất lỏng đỏ lòm đặc sệt ở bên cạnh chắc là thứ dùng để chứa máu.
Chúng dùng máu trẻ con để làm gì?
Tôi nhận ra ngay đó là thứ "mực" dùng để vẽ nên cái vòng tròn ma pháp dưới chân Thiểm Vân.
Phẫn nộ, đau thương, cảm thông. Cảm xúc trong tôi vỡ ra như ong vỡ tổ. Tôi thét lên:
"Lũ khốn khiếp!!!"
Nếu không phải thế giới Tinh Thần của Thiểm Vân không cho phép những "kẻ theo dõi" tương tác vào thì tôi đã lao tới sống mái với chúng một phen rồi!
Một đám súc vật không có tình người!
À không, đem chúng ra so sánh với súc vật thì cũng không bằng!
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] bay đến, nét mặt cô cũng không khá hơn tôi là bao. Tuy nhiên, giọng cô vẫn rất bình thản:
"Nơi đâu cũng sẽ luôn có những kẻ tàn bạo như vậy nhỉ?"
Tôi không hiểu tiêu chuẩn "nơi đâu" mà [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói cho lắm. Nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói tiếp:
"Nếu là anh, lúc đó anh sẽ làm gì?"
Tôi đáp:
"Còn phải hỏi, đương nhiên là anh sẽ dần chúng một trận nên thân rồi!"
"Vậy sau đó thì thế nào, anh có giết chúng không?"
"Cái... cái đó...
Tôi không biết phải trả lời như nào nữa.
Nếu là tôi, liệu tôi có thẳng tay giết chúng không?
Câu trả lời sẽ là không!
Tước đi sinh mạng của một ai đó vốn chẳng phải một việc dễ dàng như nói được. Cảm giác tội lỗi sẽ đè nén tôi suốt cả cuộc đời.
Nếu giây phút đó tới, tôi chắc chắn sẽ do dự.
Tôi không phải một chiến binh đã kinh qua hàng trăm, hàng ngàn trận chiến. Tôi chỉ là một tên sinh viên bình thường may mắn sở hữu sức mạnh siêu nhiên mà thôi.
Càng nghĩ tôi càng khâm phục những kẻ có thể giết người mà nét mặt vẫn rất bình thản.
Nhưng giết người là giết người, đó là tội lỗi không thể xoá nhoà trong tiềm thức những người bình thường như tôi.
Thấy tôi không đáp, [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] thở dài. Cô nói:
"Xem ra anh vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Thôi thì xem tiếp đi."
Không cần tới nhóc phải nhắc đâu!
Lúc này, một người khác nói:
"Đúng là thành công 'một nửa' thật! Chúng ta mất hai tiếng đồng hồ để triệu hồi ra một người phương Đông - nhìn có vẻ như là nô lệ - và một nửa cái xác."
Một nửa cái xác mà chúng nói đến là của tên tu sĩ trẻ xấu số kia. Khi đang định tra tấn Thiểm Vân thì bất ngờ vòng tròn ma pháp xuất hiện, hắn không kịp thoát ra nên đã bị dịch chuyển không gian cắt làm đôi. Một nửa ở tu tiên giới, nửa còn lại dịch chuyển tới đây.
Cơ mà mấy người dựa vào trang phục rách rưới để xác định người ta là nô lệ luôn sao?
"Khỉ thật, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian và công sức vào cái ma pháp [ Triệu Hồi ] này rồi. Vậy mà kết quả thu được chẳng mấy khả quan."
Ma pháp [ Triệu Hồi ]? Nó giống như quay gacha ấy hả?
Lúc trở về tôi phải hỏi Roland mới được.
Độc giả: "Sao không hỏi [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] luôn đi cho nhanh?"
Tác: "Vì không thích!"
Hết chương 75.
{Góc nhìn của Hoàng Vĩ}
Thiểm Vân biến mất cũng là lúc hai chúng tôi bị dịch chuyển sang một khu vực khác.
Điều này dễ hiểu thôi, ký ức của Thiểm Vân như nào thì chúng tôi sẽ được trải nghiệm như thế ấy. Giống như chơi game ở góc nhìn thứ nhất vậy.
Hiện giờ chúng tôi đang ở trong một căn phòng kháááááá... là quen thuộc.
Đây chẳng phải là cái phòng mà tôi với Thiểm Vong đang bem nhau sao?
Vậy ra Thiểm Vân đã rơi vào lỗ hổng không gian rồi à?
Thiểm Vân lúc này đang nằm bất động ở giữa một vòng tròn ma pháp lớn màu đỏ giữa căn phòng. Xung quanh là năm người, có vẻ như là pháp sư mặc áo choàng đen, tay cầm quyền trượng.
Một người trong số đó lên tiếng:
"Chà... Có vẻ chúng ta thành công một nửa rồi đấy nhỉ?"
Người đó nói bằng ngôn ngữ của ma pháp thế giới, đây đúng thật là ma pháp thế giới.
Những người này là ai? Họ làm gì trong lăng mộ của vua Arthur?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Chỉ là không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy đám người này... dường như không có ý tốt!
Và tôi nhanh chóng hiểu ra...
Phía xa kia, cách lũ pháp sư này vài trăm mét. Có một vật thể gì đó rất to, gồm nhiều thứ chất lên thành đống. Do tối quá nên chỉ nhìn được cái bóng mà thôi.
Khi tiến lại gần để nhìn rõ hơn, tôi đã muốn ói!
Một đống xác chết của trẻ con chất thành núi lớn!
Dựa vào ngoại hình gầy gò và quần áo rách rưới tôi có thể đoán được những đứa trẻ này hầu hết đều là nô lệ, còn lại thì cũng là trẻ mồ côi.
Những cái xác đều bị cắt cổ lấy máu khi đang còn sống, điều này sẽ giúp cho máu chảy ra nhanh hơn và nhiều hơn bởi tim vẫn còn đập. Giống như cắt cổ lấy tiết gà vậy, dù là vật hay người thì phương pháp này vẫn cực kỳ tàn nhẫn.
Nhìn vào những đôi mắt bé nhỏ vô hồn đầy vẻ tuyệt vọng đó, tôi có thể mường tượng ra được khung cảnh chúng (5 tên pháp sư) nhẫn tâm cắt cổ từng đứa trẻ một để lấy máu.
Cái chậu gỗ chứa thứ chất lỏng đỏ lòm đặc sệt ở bên cạnh chắc là thứ dùng để chứa máu.
Chúng dùng máu trẻ con để làm gì?
Tôi nhận ra ngay đó là thứ "mực" dùng để vẽ nên cái vòng tròn ma pháp dưới chân Thiểm Vân.
Phẫn nộ, đau thương, cảm thông. Cảm xúc trong tôi vỡ ra như ong vỡ tổ. Tôi thét lên:
"Lũ khốn khiếp!!!"
Nếu không phải thế giới Tinh Thần của Thiểm Vân không cho phép những "kẻ theo dõi" tương tác vào thì tôi đã lao tới sống mái với chúng một phen rồi!
Một đám súc vật không có tình người!
À không, đem chúng ra so sánh với súc vật thì cũng không bằng!
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] bay đến, nét mặt cô cũng không khá hơn tôi là bao. Tuy nhiên, giọng cô vẫn rất bình thản:
"Nơi đâu cũng sẽ luôn có những kẻ tàn bạo như vậy nhỉ?"
Tôi không hiểu tiêu chuẩn "nơi đâu" mà [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói cho lắm. Nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
[ Bóng Tối Khởi Nguyên ] nói tiếp:
"Nếu là anh, lúc đó anh sẽ làm gì?"
Tôi đáp:
"Còn phải hỏi, đương nhiên là anh sẽ dần chúng một trận nên thân rồi!"
"Vậy sau đó thì thế nào, anh có giết chúng không?"
"Cái... cái đó...
Tôi không biết phải trả lời như nào nữa.
Nếu là tôi, liệu tôi có thẳng tay giết chúng không?
Câu trả lời sẽ là không!
Tước đi sinh mạng của một ai đó vốn chẳng phải một việc dễ dàng như nói được. Cảm giác tội lỗi sẽ đè nén tôi suốt cả cuộc đời.
Nếu giây phút đó tới, tôi chắc chắn sẽ do dự.
Tôi không phải một chiến binh đã kinh qua hàng trăm, hàng ngàn trận chiến. Tôi chỉ là một tên sinh viên bình thường may mắn sở hữu sức mạnh siêu nhiên mà thôi.
Càng nghĩ tôi càng khâm phục những kẻ có thể giết người mà nét mặt vẫn rất bình thản.
Nhưng giết người là giết người, đó là tội lỗi không thể xoá nhoà trong tiềm thức những người bình thường như tôi.
Thấy tôi không đáp, [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] thở dài. Cô nói:
"Xem ra anh vẫn chưa thực sự sẵn sàng. Thôi thì xem tiếp đi."
Không cần tới nhóc phải nhắc đâu!
Lúc này, một người khác nói:
"Đúng là thành công 'một nửa' thật! Chúng ta mất hai tiếng đồng hồ để triệu hồi ra một người phương Đông - nhìn có vẻ như là nô lệ - và một nửa cái xác."
Một nửa cái xác mà chúng nói đến là của tên tu sĩ trẻ xấu số kia. Khi đang định tra tấn Thiểm Vân thì bất ngờ vòng tròn ma pháp xuất hiện, hắn không kịp thoát ra nên đã bị dịch chuyển không gian cắt làm đôi. Một nửa ở tu tiên giới, nửa còn lại dịch chuyển tới đây.
Cơ mà mấy người dựa vào trang phục rách rưới để xác định người ta là nô lệ luôn sao?
"Khỉ thật, chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian và công sức vào cái ma pháp [ Triệu Hồi ] này rồi. Vậy mà kết quả thu được chẳng mấy khả quan."
Ma pháp [ Triệu Hồi ]? Nó giống như quay gacha ấy hả?
Lúc trở về tôi phải hỏi Roland mới được.
Độc giả: "Sao không hỏi [ Bóng Tối Khởi Nguyên ] luôn đi cho nhanh?"
Tác: "Vì không thích!"
Hết chương 75.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.