Chương 101
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Những người kia đều là các thế lực đến từ khắp nơi trên đại lục, tất nhiên đã từng nghe nói truyền thuyết hồ Phong Ngọc, lúc này mới tới muốn tranh cướp thần thú.
Hừ, có trăm vạn đại quân của bọn họ ở đây, những thế lực khác đừng hòng thực hiện được.
"Đủ mọi thành phần." Ánh mắt Phong Trú tối sầm, hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn mấy đội nhân mã đối diện.
Đêm khuya mấy tháng trước, một tiếng gào thét kinh thiên động địa vực dậy phần lớn mọi người từ trong giấc mộng.
Bóng đêm bao phủ, chỉ nhớ mang máng âm thanh khủng bố này là từ hồ Phong Ngọc truyền đến, lúc đó Vạn Lý Sơn Trang vẫn chưa cử hành Thiên Kiếm Đại Hội, vì lẽ đó mà Dương Vạn Lý phải trì hoãn chuyện này.
Hôm nay tới đây, tự nhiên là vì tìm tòi hư thực.
Dương Vạn Lý nhìn sơn bích cực cao chếch về phía Bắc, trong lòng hồi tưởng, nơi lá cây dày đặc này lại có sơn động, Phục Ma Phổ chính là được tìm thấy ở trong hang núi kia, hiện tại nhớ về tình cảnh lúc ban đầu, ngược lại cũng có chút kỳ lạ.
Giang Nam đứng một bên, tầm mắt vẫn nhìn xung quanh, thở dài, hắn theo đám người Dương Vạn Lý đến đây đã thật nhiều ngày, vốn định mở mang kiến thức một chút về con Kỳ Lân trong truyền thuyết trước, không ngờ khi bọn họ đến thì đám quân đội đối diện xa lạ kia cũng đến hồi lâu.
Tiếp theo, những chưởng môn khác cũng kéo tới, mấy cỗ thế lực đối lập nhau, ai cũng không muốn mạo muội ra tay.
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, huống hồ, mặt hồ này gió êm sóng lặng, căn bản không có lý do để ra tay, còn không bằng lấy tịnh chế động, quan sát đối phương.
Thanh Phong đạo trưởng nhàn nhã ngồi ở trên ghế, thưởng thức phất trần nhũ bạch trong tay, một đôi mắt tinh lượng nhìn các thế lực xung quanh, bên môi mỉm cười.
Mọi người cả kinh, thấy Thanh Phong một thân khí tức cực kỳ mênh mông giống như ẩn nấp, dáng dấp không lộ liễu làm cho người ta cảm thấy xuất kì bất ý*.
*tấn công bất ngờ
Ánh mắt Dương Vạn Lý hơi động, luồng hơi thở này cực kỳ quen thuộc, hắn kết luận Thanh Phong lão già này khẳng định đã đột phá rồi.
"Dương trang chủ, vị trí lúc trước tìm được Phục Ma Phổ, chính là sơn bích phía Bắc kia à? Nhưng ta luôn cảm thấy vách núi kia có gì đó đặc biệt." Giang Nam nhìn chằm chằm vách núi rồi trầm tư suy nghĩ.
Vách núi cao chót vót, mọc đầy bích lục cỏ dại, bốn phía tất cả đều là dây leo, hang động sâu thẳm kia lại ở dưới vách núi, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng đều rất tò mò sự ảo diệu của hang núi kia, tuy nhiên không có một thế lực nào dám xuất thủ trước.
Thời điểm gió êm sóng lặng này, nếu ai xuất thủ trước, kẻ đó tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu chung.
Dương Vạn Lý gật đầu nói: "Không sai, Phục Ma Phổ chính là tìm được trong hang núi kia. Hang núi kia rất nhỏ, tình cảnh bên trong vừa xem thì hiểu ngay, cũng không có chuyện gì ngạc nhiên."
Giang Nam thở dài, xem ra kỳ vọng của Thủy Vân e là muốn thất bại.
Nhìn hào quang phía chân trời, mắt thấy liền muốn giữa trưa.
Sương Hoa có chút cấp bách, Lâu chủ muốn Phục Ma Phổ, ai có thể nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như vậy, mấy triệu cấm quân kia không biết từ đâu như lang như hổ, mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, tên tướng quân thủ lĩnh kia một thân khí tức nhìn không thấu, nàng muốn vào hang núi, tuy nhiên phải thấy rõ tình thế mới có thể quyết định.
Thanh Mộc Tử gắt gao trừng Dương Vạn Lý một chút, trong lòng không ngừng kiêu ngạo, lão thất phu chết tiệt, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây, hừ, chỉ cần có cơ hội xuất thủ, ngươi cũng đừng hòng thoát.
Dương Vạn Lý cảm nhận được một tầm mắt thâm độc dừng lại ở trên người, không cần nghĩ cũng biết là Thanh Mộc Tử, bên môi lộ ra cười nhạt, căn bản không có để hắn ta vào trong mắt.
Mặt trời ấm áp chiếu lên vách núi, một vệt sáng đỏ đột nhiên lấp loé.
Khi mọi người phát hiện biến cố này, lập tức ngừng thở, nghìn con mắt gắt gao chăm chú dòm nơi phát ra màu đỏ lóng lánh.
Trong khe hở trên vách núi cứng rắn, một búp hoa tinh tế sinh trưởng, theo búp hoa mở rộng, một nụ hoa nho nhỏ chậm rãi trướng mở, như phá kén thành bướm, trong chớp mắt, nở ra một đóa hoa sen tinh xảo trắng nõn.
Một luồng hương thơm thanh tân đạm nhã bay ra, vờn quanh chóp mũi mọi người, bọn họ say mê, híp mắt cảm thụ mùi hoa đặc biệt, thật là phong tình.
"Mẹ của ta a! Mau nhìn đóa hoa sen kia!"
Không biết ai kêu lên một tiếng sợ hãi, tất cả mọi người đều trợn to mắt, nhìn chòng chọc đoá hoa sen đang tiếp tục nở ra kia, đáy mắt mỗi người đều tràn đầy kinh hãi, càng xem càng khiếp sợ.
Đóa hoa sen thuần khiết hoàn mỹ nở ra trong trời đất, sau khi hấp thu ánh mặt trời và khí tức tinh túy trong không khí, từ gốc rễ bắt đầu chậm rãi biến đỏ, lại như bị huyết dịch xâm nhiễm, màu đỏ càng ngày càng đậm, càng ngày càng tà tứ, mãi đến khi tập quyển toàn bộ đóa hoa, bạch liên thuần khiết đã biến thành một đóa huyết liên xinh đẹp.
"Huyết Liên Hoa! Là một đóa sen máu!"
"Ngay cả rễ cây cũng bị ô nhiễm, vách núi này nhất định có vấn đề!"
Tất cả ngạc nhiên không thôi, trong mắt mang theo sợ hãi, hoa sen máu, rõ ràng chính là đại biểu cho sự tà tứ.
Vật đại biểu cho khí tức thánh khiết lại bị sự quỷ dị ô nhiễm, sau vách núi này đến tột cùng là xảy ra cái gì, làm ô uế hoa sen trắng của Phật môn, thật là bất khả tư nghị.
Giang Nam khó tin lắc đầu, vách núi này làm sao sẽ nở ra một đóa huyết liên?
Một bóng đen chợt như một cơn gió, dưới mắt mọi người bay về hướng đoá huyết liên rực rỡ.
"Thanh Vũ Lâu quả thật là lớn mật!" Phong Trú trừng to hai mắt, bàn tay vỗ vào trên tay vịn, phịch một tiếng, cái ghế nhất thời nứt toác vỡ tan.
Phong Trú trong nháy mắt bay đến phía sau cái bóng đen kia, đánh ra một chưởng.
Thanh Mộc Tử vội vã vung tay, kim tôn khí tốc độ cực nhanh, lại bị Dương Vạn Lý xuất hiện giữa đường ngăn trở.
Ầm! Sau một tiếng vang thật lớn, bụi mù lượn lờ.
Vì lưng Sương Hoa trúng một chưởng, sắc mặt trắng bệch nhưng nàng vẫn không lùi bước, lật bàn tay một cái, phóng ra một luồng sức hút cực mạnh, muốn hút đóa huyết liên chập chờn ở trong gió kia vào trong tay.
Mặt Phong Trú biến sắc, kim tôn khí ngưng tụ ở trên đùi, một cước đạp tới.
Ầm! Sương Hoa đáng thương bất thình lình bị một cước đạp bay.
Đám thuộc hạ Thanh Vũ Lâu trợn mắt xông lên, bị cấm vệ quân đè xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn hộ pháp đại nhân như viên lưu tinh biến mất ở chân trời.
Lúc này mặt hồ gợn sóng, Thanh Phong híp lại hai mắt, hắn không quan tâm đóa Huyết Liên Hoa trên vách núi kia, mục đích hắn tới đây, chính là vì thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Thanh Mộc Tử và Dương Vạn Lý giao chiến, ra tay tàn nhẫn, căn bản không ai nhường ai.
Nhìn Huyết Liên Hoa gần trong gang tấc, ánh mắt Phong Trú vui vẻ, vừa muốn đưa tay lấy xuống, trong không khí bỗng dưng có phong thanh lãnh lệ kéo tới.
"Muốn bắt được Huyết Liên Hoa, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh kia hay không đã!" Một tiếng nói ngạo mạn vang động trời cao, thân ảnh tím thoáng chốc tràn ngập kim quang.
Phịch một tiếng! Phong Trú bị cỗ kim tôn lực cường hãn này công kích, lùi về sau mấy chục bước, trong nháy mắt đã rời xa Huyết Liên Hoa.
Tư Đồ Liên Thành châm chọc trừng hắn một chút, dư quang nhìn sắc đỏ lóe lên, bên môi lộ ra một nụ cười đắc ý, đưa tay mò lên vách núi, đột nhiên một trận trống rỗng, lập tức quay đầu, thấy đóa sen kia biến mất, gầm lên: "Là ai? Ai cướp đi Huyết Liên Hoa của bổn hầu?"
"Huyết Liên Hoa của ngươi? Hầu gia thật đúng là nói khoác không biết ngượng, trên đóa hoa này không có khắc tên của ngươi, thấy thế nào cũng không giống như của ngươi." Một giọng nói thanh nhuận từ xa xôi truyền đến, bóng đen trong đám người lóe lên, nữ tử tay nâng hoa sen, tư thái thản nhiên tự đắc.
Trên mặt nam tử áo lam mang theo nụ cười mỉm hệt như gió xuân, lẳng lặng thủ hộ ở bên cạnh cô gái, tầm mắt dịu dàng vẫn đặt trên mặt nàng.
Mọi người giật nảy mình, trong mắt tất cả đều là kinh diễm, cô gái này dung mạo tinh khiết, dáng người tuy nhỏ yếu nhưng lại biểu lộ ra khí chất không tầm thường, quá đặc biệt.
Mà khiến mọi người quan tâm là vật trong tay cô gái này, nguyên bản Huyết Liên Hoa người người dồn dập tranh cướp, giờ phút này trở thành phông nền, Phật châu viên viên óng ánh long lanh màu máu kia mới chính là phong cảnh!
Tư Đồ Liên Thành không thể tin tưởng, cả giận nói: "Mộc Thủy Vân! Bổn hầu tìm ngươi tìm thật là khổ, ngươi lại đưa tới cửa!"
Tiếng thét làm chim bay tan tác, hồ nước rung chuyển nhưng quỷ dị bình tĩnh lại.
Mộc Thủy Vân lãnh đạm cong môi mỏng lên, ngón tay dài nhỏ vẫn xoa xoa cánh hoa sen, ngữ khí ngạo mạn: "Trước mặt nhiều người như vậy, lẽ nào Hầu gia muốn ra tay đánh nhau, lấy thân phận cao quý của ngài tranh đấu với một tiểu nữ tử bình dân như ta hay sao?"
"Ngươi!" Tư Đồ Liên Thành quả thật tức giận nghiến răng, nhưng do vấn đề thân phận, hắn không thể công khai giáo huấn nàng.
Mộc Thủy Vân cười yếu ớt, trước mặt bay đến một bóng đen, nàng lộ vẻ kinh ngạc: "Là ngươi?"
Phong Trú ánh mắt ôn hòa, chắp tay, cười nhạt nói: "Cô nương, Dược Tiên Cốc từ biệt, chúng ta lại gặp mặt."
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, hắn là nam tử mặc áo đen ngày ấy ở Dược Tiên Cốc trợ giúp nàng phá phong ấn phía sau núi, nàng lễ phép gật đầu, liền không nói gì nữa.
Tiêu Hằng xem thẳng mắt, nam tử này lại là từ đâu tới? Hơn nữa nhìn thái độ của hắn đối với Thủy Vân, rõ ràng là quan hệ không bình thường, thở dài, Thủy Vân a Thủy Vân, mị lực của ngươi đúng là không chê vào đâu được.
Giang Nam mắt đầy mừng rỡ, kích động nhìn vóc dáng hoàn mỹ của nàng, cùng gò má mỹ lệ sạch sẽ, Thủy Vân.
Dương Vạn Lý và Thanh Mộc Tử cũng tạm đình chiến, bình tĩnh nhìn tình cảnh này.
Mộc Thủy Vân thoáng nhìn, thấy Giang Nam cách đó không xa, liền ngoắc hắn: "Còn không mau lại đây."
"Thủy Vân, ngươi rốt cuộc đến rồi, ta đã chờ ngươi hết mấy ngày!" Giang Nam vọt đến bên người Mộc Thủy Vân, ngưng mắt như nước nhìn nàng.
Tiêu Hằng lắc đầu thở dài, lại thêm một tên tới nữa.
Mộc Thủy Vân không hiểu tâm tư mọi người, nàng đang nghiên cứu đóa hoa sen yêu dị trong tay, lẩm bẩm nói: "Đóa huyết liên này, xác thực rất đặc biệt."
Nhuỵ hoa cùng thân rễ có vẻ là đã đỏ như máu từ lúc sinh ra, hơn nữa năm cánh hoa đều ngập tràn hương thơm đặc biệt, khiến cho người ngửi thấy tâm tình khoan khoái.
Mộc Thủy Vân tỉ mỉ quan sát đóa hoa, cảm giác Huyết Phật châu nóng lên, đau đớn trên lưng cũng kéo tới.
Sắc mặt Mộc Thủy Vân trong phút chốc trắng đi rất nhiều, làm Tiêu Hằng và Giang Nam gấp gáp không ngớt, Phong Trú cũng cau mày hỏi dò: "Ngươi làm sao vậy?"
Hôm qua bỏ công chơi Dance Central Spotlight cả ngày, ê hết 2 chân mà không biết có giảm được kí lô nào không =))))
Những người kia đều là các thế lực đến từ khắp nơi trên đại lục, tất nhiên đã từng nghe nói truyền thuyết hồ Phong Ngọc, lúc này mới tới muốn tranh cướp thần thú.
Hừ, có trăm vạn đại quân của bọn họ ở đây, những thế lực khác đừng hòng thực hiện được.
"Đủ mọi thành phần." Ánh mắt Phong Trú tối sầm, hai tay ôm ngực, lẳng lặng nhìn mấy đội nhân mã đối diện.
Đêm khuya mấy tháng trước, một tiếng gào thét kinh thiên động địa vực dậy phần lớn mọi người từ trong giấc mộng.
Bóng đêm bao phủ, chỉ nhớ mang máng âm thanh khủng bố này là từ hồ Phong Ngọc truyền đến, lúc đó Vạn Lý Sơn Trang vẫn chưa cử hành Thiên Kiếm Đại Hội, vì lẽ đó mà Dương Vạn Lý phải trì hoãn chuyện này.
Hôm nay tới đây, tự nhiên là vì tìm tòi hư thực.
Dương Vạn Lý nhìn sơn bích cực cao chếch về phía Bắc, trong lòng hồi tưởng, nơi lá cây dày đặc này lại có sơn động, Phục Ma Phổ chính là được tìm thấy ở trong hang núi kia, hiện tại nhớ về tình cảnh lúc ban đầu, ngược lại cũng có chút kỳ lạ.
Giang Nam đứng một bên, tầm mắt vẫn nhìn xung quanh, thở dài, hắn theo đám người Dương Vạn Lý đến đây đã thật nhiều ngày, vốn định mở mang kiến thức một chút về con Kỳ Lân trong truyền thuyết trước, không ngờ khi bọn họ đến thì đám quân đội đối diện xa lạ kia cũng đến hồi lâu.
Tiếp theo, những chưởng môn khác cũng kéo tới, mấy cỗ thế lực đối lập nhau, ai cũng không muốn mạo muội ra tay.
Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, huống hồ, mặt hồ này gió êm sóng lặng, căn bản không có lý do để ra tay, còn không bằng lấy tịnh chế động, quan sát đối phương.
Thanh Phong đạo trưởng nhàn nhã ngồi ở trên ghế, thưởng thức phất trần nhũ bạch trong tay, một đôi mắt tinh lượng nhìn các thế lực xung quanh, bên môi mỉm cười.
Mọi người cả kinh, thấy Thanh Phong một thân khí tức cực kỳ mênh mông giống như ẩn nấp, dáng dấp không lộ liễu làm cho người ta cảm thấy xuất kì bất ý*.
*tấn công bất ngờ
Ánh mắt Dương Vạn Lý hơi động, luồng hơi thở này cực kỳ quen thuộc, hắn kết luận Thanh Phong lão già này khẳng định đã đột phá rồi.
"Dương trang chủ, vị trí lúc trước tìm được Phục Ma Phổ, chính là sơn bích phía Bắc kia à? Nhưng ta luôn cảm thấy vách núi kia có gì đó đặc biệt." Giang Nam nhìn chằm chằm vách núi rồi trầm tư suy nghĩ.
Vách núi cao chót vót, mọc đầy bích lục cỏ dại, bốn phía tất cả đều là dây leo, hang động sâu thẳm kia lại ở dưới vách núi, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng đều rất tò mò sự ảo diệu của hang núi kia, tuy nhiên không có một thế lực nào dám xuất thủ trước.
Thời điểm gió êm sóng lặng này, nếu ai xuất thủ trước, kẻ đó tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu chung.
Dương Vạn Lý gật đầu nói: "Không sai, Phục Ma Phổ chính là tìm được trong hang núi kia. Hang núi kia rất nhỏ, tình cảnh bên trong vừa xem thì hiểu ngay, cũng không có chuyện gì ngạc nhiên."
Giang Nam thở dài, xem ra kỳ vọng của Thủy Vân e là muốn thất bại.
Nhìn hào quang phía chân trời, mắt thấy liền muốn giữa trưa.
Sương Hoa có chút cấp bách, Lâu chủ muốn Phục Ma Phổ, ai có thể nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như vậy, mấy triệu cấm quân kia không biết từ đâu như lang như hổ, mắt nhìn chằm chằm bọn hắn, tên tướng quân thủ lĩnh kia một thân khí tức nhìn không thấu, nàng muốn vào hang núi, tuy nhiên phải thấy rõ tình thế mới có thể quyết định.
Thanh Mộc Tử gắt gao trừng Dương Vạn Lý một chút, trong lòng không ngừng kiêu ngạo, lão thất phu chết tiệt, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây, hừ, chỉ cần có cơ hội xuất thủ, ngươi cũng đừng hòng thoát.
Dương Vạn Lý cảm nhận được một tầm mắt thâm độc dừng lại ở trên người, không cần nghĩ cũng biết là Thanh Mộc Tử, bên môi lộ ra cười nhạt, căn bản không có để hắn ta vào trong mắt.
Mặt trời ấm áp chiếu lên vách núi, một vệt sáng đỏ đột nhiên lấp loé.
Khi mọi người phát hiện biến cố này, lập tức ngừng thở, nghìn con mắt gắt gao chăm chú dòm nơi phát ra màu đỏ lóng lánh.
Trong khe hở trên vách núi cứng rắn, một búp hoa tinh tế sinh trưởng, theo búp hoa mở rộng, một nụ hoa nho nhỏ chậm rãi trướng mở, như phá kén thành bướm, trong chớp mắt, nở ra một đóa hoa sen tinh xảo trắng nõn.
Một luồng hương thơm thanh tân đạm nhã bay ra, vờn quanh chóp mũi mọi người, bọn họ say mê, híp mắt cảm thụ mùi hoa đặc biệt, thật là phong tình.
"Mẹ của ta a! Mau nhìn đóa hoa sen kia!"
Không biết ai kêu lên một tiếng sợ hãi, tất cả mọi người đều trợn to mắt, nhìn chòng chọc đoá hoa sen đang tiếp tục nở ra kia, đáy mắt mỗi người đều tràn đầy kinh hãi, càng xem càng khiếp sợ.
Đóa hoa sen thuần khiết hoàn mỹ nở ra trong trời đất, sau khi hấp thu ánh mặt trời và khí tức tinh túy trong không khí, từ gốc rễ bắt đầu chậm rãi biến đỏ, lại như bị huyết dịch xâm nhiễm, màu đỏ càng ngày càng đậm, càng ngày càng tà tứ, mãi đến khi tập quyển toàn bộ đóa hoa, bạch liên thuần khiết đã biến thành một đóa huyết liên xinh đẹp.
"Huyết Liên Hoa! Là một đóa sen máu!"
"Ngay cả rễ cây cũng bị ô nhiễm, vách núi này nhất định có vấn đề!"
Tất cả ngạc nhiên không thôi, trong mắt mang theo sợ hãi, hoa sen máu, rõ ràng chính là đại biểu cho sự tà tứ.
Vật đại biểu cho khí tức thánh khiết lại bị sự quỷ dị ô nhiễm, sau vách núi này đến tột cùng là xảy ra cái gì, làm ô uế hoa sen trắng của Phật môn, thật là bất khả tư nghị.
Giang Nam khó tin lắc đầu, vách núi này làm sao sẽ nở ra một đóa huyết liên?
Một bóng đen chợt như một cơn gió, dưới mắt mọi người bay về hướng đoá huyết liên rực rỡ.
"Thanh Vũ Lâu quả thật là lớn mật!" Phong Trú trừng to hai mắt, bàn tay vỗ vào trên tay vịn, phịch một tiếng, cái ghế nhất thời nứt toác vỡ tan.
Phong Trú trong nháy mắt bay đến phía sau cái bóng đen kia, đánh ra một chưởng.
Thanh Mộc Tử vội vã vung tay, kim tôn khí tốc độ cực nhanh, lại bị Dương Vạn Lý xuất hiện giữa đường ngăn trở.
Ầm! Sau một tiếng vang thật lớn, bụi mù lượn lờ.
Vì lưng Sương Hoa trúng một chưởng, sắc mặt trắng bệch nhưng nàng vẫn không lùi bước, lật bàn tay một cái, phóng ra một luồng sức hút cực mạnh, muốn hút đóa huyết liên chập chờn ở trong gió kia vào trong tay.
Mặt Phong Trú biến sắc, kim tôn khí ngưng tụ ở trên đùi, một cước đạp tới.
Ầm! Sương Hoa đáng thương bất thình lình bị một cước đạp bay.
Đám thuộc hạ Thanh Vũ Lâu trợn mắt xông lên, bị cấm vệ quân đè xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn hộ pháp đại nhân như viên lưu tinh biến mất ở chân trời.
Lúc này mặt hồ gợn sóng, Thanh Phong híp lại hai mắt, hắn không quan tâm đóa Huyết Liên Hoa trên vách núi kia, mục đích hắn tới đây, chính là vì thần thú Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Thanh Mộc Tử và Dương Vạn Lý giao chiến, ra tay tàn nhẫn, căn bản không ai nhường ai.
Nhìn Huyết Liên Hoa gần trong gang tấc, ánh mắt Phong Trú vui vẻ, vừa muốn đưa tay lấy xuống, trong không khí bỗng dưng có phong thanh lãnh lệ kéo tới.
"Muốn bắt được Huyết Liên Hoa, cũng phải nhìn ngươi có bản lãnh kia hay không đã!" Một tiếng nói ngạo mạn vang động trời cao, thân ảnh tím thoáng chốc tràn ngập kim quang.
Phịch một tiếng! Phong Trú bị cỗ kim tôn lực cường hãn này công kích, lùi về sau mấy chục bước, trong nháy mắt đã rời xa Huyết Liên Hoa.
Tư Đồ Liên Thành châm chọc trừng hắn một chút, dư quang nhìn sắc đỏ lóe lên, bên môi lộ ra một nụ cười đắc ý, đưa tay mò lên vách núi, đột nhiên một trận trống rỗng, lập tức quay đầu, thấy đóa sen kia biến mất, gầm lên: "Là ai? Ai cướp đi Huyết Liên Hoa của bổn hầu?"
"Huyết Liên Hoa của ngươi? Hầu gia thật đúng là nói khoác không biết ngượng, trên đóa hoa này không có khắc tên của ngươi, thấy thế nào cũng không giống như của ngươi." Một giọng nói thanh nhuận từ xa xôi truyền đến, bóng đen trong đám người lóe lên, nữ tử tay nâng hoa sen, tư thái thản nhiên tự đắc.
Trên mặt nam tử áo lam mang theo nụ cười mỉm hệt như gió xuân, lẳng lặng thủ hộ ở bên cạnh cô gái, tầm mắt dịu dàng vẫn đặt trên mặt nàng.
Mọi người giật nảy mình, trong mắt tất cả đều là kinh diễm, cô gái này dung mạo tinh khiết, dáng người tuy nhỏ yếu nhưng lại biểu lộ ra khí chất không tầm thường, quá đặc biệt.
Mà khiến mọi người quan tâm là vật trong tay cô gái này, nguyên bản Huyết Liên Hoa người người dồn dập tranh cướp, giờ phút này trở thành phông nền, Phật châu viên viên óng ánh long lanh màu máu kia mới chính là phong cảnh!
Tư Đồ Liên Thành không thể tin tưởng, cả giận nói: "Mộc Thủy Vân! Bổn hầu tìm ngươi tìm thật là khổ, ngươi lại đưa tới cửa!"
Tiếng thét làm chim bay tan tác, hồ nước rung chuyển nhưng quỷ dị bình tĩnh lại.
Mộc Thủy Vân lãnh đạm cong môi mỏng lên, ngón tay dài nhỏ vẫn xoa xoa cánh hoa sen, ngữ khí ngạo mạn: "Trước mặt nhiều người như vậy, lẽ nào Hầu gia muốn ra tay đánh nhau, lấy thân phận cao quý của ngài tranh đấu với một tiểu nữ tử bình dân như ta hay sao?"
"Ngươi!" Tư Đồ Liên Thành quả thật tức giận nghiến răng, nhưng do vấn đề thân phận, hắn không thể công khai giáo huấn nàng.
Mộc Thủy Vân cười yếu ớt, trước mặt bay đến một bóng đen, nàng lộ vẻ kinh ngạc: "Là ngươi?"
Phong Trú ánh mắt ôn hòa, chắp tay, cười nhạt nói: "Cô nương, Dược Tiên Cốc từ biệt, chúng ta lại gặp mặt."
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, hắn là nam tử mặc áo đen ngày ấy ở Dược Tiên Cốc trợ giúp nàng phá phong ấn phía sau núi, nàng lễ phép gật đầu, liền không nói gì nữa.
Tiêu Hằng xem thẳng mắt, nam tử này lại là từ đâu tới? Hơn nữa nhìn thái độ của hắn đối với Thủy Vân, rõ ràng là quan hệ không bình thường, thở dài, Thủy Vân a Thủy Vân, mị lực của ngươi đúng là không chê vào đâu được.
Giang Nam mắt đầy mừng rỡ, kích động nhìn vóc dáng hoàn mỹ của nàng, cùng gò má mỹ lệ sạch sẽ, Thủy Vân.
Dương Vạn Lý và Thanh Mộc Tử cũng tạm đình chiến, bình tĩnh nhìn tình cảnh này.
Mộc Thủy Vân thoáng nhìn, thấy Giang Nam cách đó không xa, liền ngoắc hắn: "Còn không mau lại đây."
"Thủy Vân, ngươi rốt cuộc đến rồi, ta đã chờ ngươi hết mấy ngày!" Giang Nam vọt đến bên người Mộc Thủy Vân, ngưng mắt như nước nhìn nàng.
Tiêu Hằng lắc đầu thở dài, lại thêm một tên tới nữa.
Mộc Thủy Vân không hiểu tâm tư mọi người, nàng đang nghiên cứu đóa hoa sen yêu dị trong tay, lẩm bẩm nói: "Đóa huyết liên này, xác thực rất đặc biệt."
Nhuỵ hoa cùng thân rễ có vẻ là đã đỏ như máu từ lúc sinh ra, hơn nữa năm cánh hoa đều ngập tràn hương thơm đặc biệt, khiến cho người ngửi thấy tâm tình khoan khoái.
Mộc Thủy Vân tỉ mỉ quan sát đóa hoa, cảm giác Huyết Phật châu nóng lên, đau đớn trên lưng cũng kéo tới.
Sắc mặt Mộc Thủy Vân trong phút chốc trắng đi rất nhiều, làm Tiêu Hằng và Giang Nam gấp gáp không ngớt, Phong Trú cũng cau mày hỏi dò: "Ngươi làm sao vậy?"
Hôm qua bỏ công chơi Dance Central Spotlight cả ngày, ê hết 2 chân mà không biết có giảm được kí lô nào không =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.