Chương 126
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Nhớ tới lời nói của nữ tử kia, nàng ta nhất định nhận thức Tuyết Phong, hơn nữa có tình ý sâu nặng với Tuyết Phong, giống như bạn cũ nhiều năm, hiện ra cấp bách và kích động đến không nhẫn nại được, Mộc Thủy Vân nhíu mày, có nên nói cho Tuyết Phong biết không?
Tay đột nhiên bị nắm chặt, cảm giác ấm áp khiến Mộc Thủy Vân tỉnh táo, thấy Tuyết Phong đang lẳng lặng nhìn nàng, liền cười nhẹ rồi lắc đầu: "Ta không sao."
Diệp Cổ bưng chén trà lên, nói: "Bổn vương nghe Phong Trú miêu tả, nữ tử kia có hình tượng quỷ dị, toàn thân được bao phủ bên trong một làn khói đen, trong mắt huyết quang lan tỏa, không khác nào Tu La. Từ bề ngoài, chỉ có thể nhìn ra màu tóc của nàng là nâu tự nhiên xen lẫn bạch ti*, mang theo cảm giác bi thương, trên khắp đại lục cũng không có nghe tới cao thủ nào như vậy, bổn vương nhất định phải điều tra rõ lai lịch của nữ tử kia."
*tóc trắng . Ngôn Tình Hay
Nghe Diệp Cổ nói, hai mắt Tuyết Phong đột nhiên co rút lại, trong lòng rất khiếp sợ, tóc nâu sảm trắng, lẽ nào là nàng?
Mộc Thủy Vân căng thẳng quan sát biến hóa trong ánh mắt Tuyết Phong, tuy mặt nạ che lấp không thấy được vẻ mặt, nhưng nhìn ra ánh mắt khiếp sợ kia của nàng, tâm run lên, xem ra, Tuyết Phong cùng nữ tử kia, thật sự là quen biết.
"Như vậy, Hắc Kỳ Lân nhất định đã bị nàng ta khế ước." Tuyết Phong nhíu mày nói.
Mộc Thủy Vân quay đầu nói: "Vương gia, nếu đã như vậy, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Xin hỏi, hoàng lăng khi nào mở ra?"
Diệp Cổ nhíu mi nói: "Về chuyện này trước đó vài ngày Dịch Tâm phương trượng suy tính ra được là hoàng lăng sẽ có dị biến. Mấy ngày trước, Hoàng huynh đã tự mình đi tới hoàng lăng Tây Giao, nhưng không phát hiện điều gì khác thường nên hồi cung, nếu muốn xin phép mở hoàng lăng nữa, e rằng không dễ. Nếu các ngươi tới đây sớm một chút phỏng chừng có cơ hội. Đáng tiếc, các ngươi đã bỏ qua thời cơ tốt nhất."
"Không còn biện pháp nào khác à?" Mộc Thủy Vân lo lắng, nếu không tiến vào hoàng lăng, thì sẽ không lấy được Linh châu, nàng đã đáp ứng Tuyết Phong, nhất định sẽ tập hợp được bảy viên Linh châu, lần này để lỡ, hối hận đến cực điểm. Nếu mấy ngày trước chạy đến vương phủ sớm một chút, nói không chừng có thể lấy được Linh châu, thật sự là thất sách.
Tuyết Phong vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Không vội."
Diệp Cổ nhíu mày nói: "Thủy Vân, nàng thật sự muốn lấy được Linh châu hả? Nó đối với nàng có ích lợi gì?"
"Vương gia nên hiểu ta đã dung hợp Huyết Phật châu, sau lại khế ước Luyện Ngục Hỏa. Đáng tiếc Luyện Ngục Hỏa rất khó áp chế, mỗi khi vận khí thì sẽ có một luồng khí lưu cực nóng áp bức kinh mạch, cứ thế mãi, ta sợ làm tổn thương đan điền. Thứ duy nhất có thể ngăn được nguồn sức mạnh này, chỉ có Linh hồn nguyên châu." Sắc mặt Mộc Thủy Vân bình thản, dù nói dối, gương mặt cũng rất bình tĩnh, khí lưu trong cơ thể đang áp bức đan điền, ăn mòn kinh mạch của nàng là không giả, Linh hồn nguyên châu có thể ngăn được sức mạnh của nàng hay không thì nàng không biết, nhưng nàng nhất định phải có một lý do danh chính ngôn thuận để thuyết phục Diệp Cổ, hắn đối với nàng có tình, biết được tính mạng của nàng nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ không mặc kệ, điểm này, nàng thật sự đang lợi dụng hắn.
Biết được sẽ uy hiếp đến tính mạng Mộc Thủy Vân, Diệp Cổ hoảng sợ đến cực điểm, trầm mặt đi qua đi lại trong chính sảnh.
Tuyết Phong nắm chặt tay Mộc Thủy Vân nói nhỏ: "Hoàng lăng là nơi đặt di hài Mộ Dung thị, Mộ Dung hoàng thất khi còn sống bạo ngược thành tính, giết rất nhiều người. Hiện nay hoàng thất còn bảo lưu di hài Mộ Dung thị là vì coi trọng bọn họ. Nếu không được, ta sẽ huỷ toàn bộ hoàng lăng."
"Không được! Hoàng lăng là mạch máu hoàng triều, tuyệt đối không thể bị phá hư." Diệp Cổ bình tĩnh nhìn chằm chằm Tuyết Phong.
Tuyết Phong miễn cưỡng dựa vào ghế, híp mắt nói: "Kính Vương gia nói như vậy là có biện pháp?"
Diệp Cổ ngẩn ra, muốn nói nhưng lại trầm mặc xuống.
Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nói: "Nếu khó xử, chúng ta cũng không miễn cưỡng."
"Cũng không phải như vậy." Diệp Cổ châm chước trong chốc lát, trầm ẩn nói: "Chỉ có một phương pháp có thể mở ra hoàng lăng, nhưng phương pháp này có chút mạo hiểm."
"Vương gia có gì cứ nói." Mộc Thủy Vân nhìn hắn.
Diệp Cổ nói: "Mở ra hoàng lăng cần hai tín vật, ngọc Bích Long và trâm Bích Phượng. Hai tín vật này dùng ngọc tỷ chế tạo, đại diện cho Phụng Thiên Quốc, cũng liên quan đến vận mệnh của hoàng thất. Lúc đó thành lập Phụng Thiên Quốc, thì Hoàng huynh của ta gặp phải Quý phi Tư Đồ Thấm, vì chung tình nên đã đem ngọc tỷ chế tạo thành tín vật cho tình nhân, ngọc Bích Long đại diện cho đế vương oai, Hoàng huynh đeo bên mình. Một cái khác là trâm Bích Phượng được tặng cho Thấm phi, mỗi ngày đặt trên bàn trang điểm. Long và phượng vĩnh cửu không rời, chứng kiến ái tình của bọn họ."
"Không nghĩ tới Hoàng đế si tình như vậy, nếu không phải hắn đem ngọc tỷ tách ra làm hai, chúng ta sẽ không có cơ hội tốt." Khoé môi Mộc Thủy Vân vểnh lên, khiến dung nhan theo nét cười của nàng trở nên càng thêm hoàn mỹ tinh xảo.
Hào quang giống như một luồng lưu quang huyễn thải, nhàn nhạt phất qua dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ của nàng, ý cười thanh nhuận đó càng làm cho tâm thần Tuyết Phong hoảng hốt một trận, không khỏi dựa gần Mộc Thủy Vân, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Diệp Cổ hoàn hồn, miễn cưỡng bình phục rung động trong lòng, không nhịn được nói: "Ngọc Bích Long không bao giờ rời khỏi người Hoàng huynh, lẽ nào Thủy Vân có biện pháp lấy được? Quên nói cho nàng, tu vi của Hoàng huynh là tôn cấp đỉnh cao, mỗi lần hắn xuất hành đều sẽ có rất nhiều thị vệ đi theo bên cạnh, ngay cả ta tiến cung yết kiến đều chỉ có thể cùng hắn giữ một khoảng cách. Hơn nữa bảo vệ hắn cũng không chỉ có những người này. Theo ta được biết, trong cung còn có hai cao thủ tiên cấp thần bí bảo vệ Hoàng huynh, bình thường bọn họ sẽ không hiện thân, chỉ khi gặp phải nguy hiểm đặc thù thì bọn họ mới xuất thủ. Nếu như các ngươi muốn cường ngạch cướp đoạt, nhất định không được."
Mộc Thủy Vân nhíu mi suy nghĩ, hồi lâu nói: "Nếu đã có cao thủ trong tối, ta sẽ không hành sự lỗ mãng. Vương gia, ngươi đã quên thân phận của ta rồi sao?"
Diệp Cổ ngẩn ra, bừng tỉnh nở nụ cười: "Lẽ nào Vương muội muốn dùng thân phận Quận chúa để tiếp cận Hoàng huynh? Nhưng ngay cả ta là thân đệ đệ, hắn cũng sẽ duy trì khoảng cách nhất định, huống hồ nghĩa muội nàng. Ngoại trừ Thấm phi có thể thân cận hắn, chỉ còn thái giám hầu hạ hắn, nhưng cũng chỉ là hầu hạ ăn mặc bình thường mà thôi."
Ánh mắt Mộc Thủy Vân ẩn ý cười, giơ ngón tay quét nhẹ lông mày một cái, thản nhiên nói: "Nghi thức sắc phong vẫn chưa tiến hành, ta trên danh nghĩa là Quận chúa có phải nên sớm tiến cung bái kiến Hoàng đế một cái không, đó là vấn đề lễ nghi. Huống hồ, chuyện ta đến vương phủ, tất nhiên không che giấu nổi. Nếu như không đến hoàng cung, Hoàng đế nhất định sẽ không có ấn tượng tốt với ta, ta có thể nào không đúng mực khiến ngươi mất mặt. Còn nữa, chỉ là đi yết kiến một hồi mà thôi, làm quen cách ăn mặc của hắn một chút. Đến buổi tối, ta hoá trang thành thái giám thiếp thân của hắn, hầu hạ hắn cởi y phục, sẽ lấy được ngọc bội."
Tim Diệp Cổ nhảy lên một cái, cái này không phải một kế sách tồi.
"Ta không cho phép." Tuyết Phong trừng nàng một chút, cái chủ ý quỷ quái gì đó, hoá trang thành tiểu thái giám, còn muốn hầu hạ Hoàng đế, tuyệt đối không thể.
"Phong nhi, đây chỉ là một kế sách mà thôi. Chờ ta lấy được ngọc bội liền lập tức trở về, nàng hãy ở vương phủ chờ ta." Mộc Thủy Vân trấn an tâm tình của nàng, nghe được hai chữ "hầu hạ", Tuyết Phong khó tránh khỏi kích động, mặc dù chỉ là hai chữ đơn thuần, nàng cười nói: "Huống hồ, chỉ là cởi quần áo mà thôi."
"Vậy cũng không được, hãy nghĩ biện pháp khác đi." Tuyết Phong cau mày, nói cái gì cũng không đồng ý.
Mộc Thủy Vân than nhẹ một tiếng, định nói, lại bị Diệp Cổ đánh gãy: "Tuyết Phong cô nương, kế sách đó của Thủy Vân chính là thượng sách. Trong cung ngoại trừ Thấm phi, thì cũng chỉ có Phàm Sanh công công ở bên người Hoàng huynh là có thể gần người. Huống hồ, Thủy Vân chỉ là hầu hạ Hoàng đế cởi y phục thôi, không phải thị tẩm, Hoàng huynh đối với thái giám lại không hứng thú. Ta biết ngươi là bằng hữu của Thủy Vân a, nếu muốn lấy được hai tín vật, còn cần ngươi trợ giúp."
"Kính vương nói thật dễ dàng, Thủy Vân là một giới nữ lưu làm sao phẫn thành thái giám? Từ xưa Hoàng đế đều không thiếu người khôn khéo, nếu hắn nhận ra Thủy Vân, phiền phức sẽ lũ lượt kéo đến. Vào hay không vào hoàng lăng chỉ là phụ, ta không cho phép an nguy của Thủy Vân sai sót." Ngôn từ của Tuyết Phong nhấp nháy, không phải là sợ Hoàng đế, mà là không muốn trêu chọc vào phiền phức không tất yếu, hoàng thất không thể so với cái khác, một Tư Đồ Liên Thành, một Kính vương cũng đã đủ phiền lòng, nếu như thêm một thiên tử, e là khó có thể qua ngày lành, huống hồ, còn có hai cao thủ tiên cấp tọa trấn, vạn nhất bất trắc, hối hận cũng đã muộn.
Diệp Cổ nói: "Dưới trướng của bổn vương có một cao thủ dịch dung, tài nghệ tinh xảo, không lưu kẽ hở nào, Thủy Vân tự thân xuất mã sẽ không lưu lại manh mối, nếu ngày khác Hoàng huynh biết được ngọc bội đã mất, nhất định sẽ lục soát cả hoàng cung. Coi như hắn hoài nghi, cũng sẽ không nghĩ tới Thủy Vân. Chờ chúng ta từ hoàng lăng trở về, sẽ đem ngọc bội còn nguyên trả lại chỗ cũ."
Thấy trong mắt Tuyết Phong không gợn sóng, Mộc Thủy Vân cũng khuyên nhủ thêm: "Vương gia đã nói đến mức này, chúng ta cũng khó có thể từ chối. Huống hồ, chúng ta nhất định phải lấy được Linh châu. Việc này trọng đại, nàng rõ ràng hơn ta mà."
"Nhưng ta không muốn để cho nàng mạo hiểm." Tuyết Phong sâu sắc nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân cười yếu ớt: "Ta sẽ cẩn thận đề phòng hai tên cao thủ tiên cấp, sẽ làm kín kẽ không một lỗ hổng."
"Tất cả mọi việc đều có vạn nhất, ta không thể không cẩn thận. Nếu như nàng cố ý, ta sẽ theo nàng đi." Tuyết Phong cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng không thể cho Thủy Vân hành động một mình, nhất định phải theo nàng.
Diệp Cổ chen lời nói: "Tuyết Phong cô nương, lúc nãy bổn vương nói muốn ngươi trợ giúp, chính là muốn ngươi nhân lúc Thủy Vân hành động, đến hậu cung một chuyến."
"Ồ?" Hai người đồng thời ngẩn ra.
Mộc Thủy Vân rũ mắt, nói nhỏ: "Ta quên, hai tín vật này, nếu thiếu một thứ cũng không được. Ta ấy ngọc Bích Long, nàng hãy đến tẩm cung Thấm phi, lấy trâm Bích Phượng."
Tuyết Phong suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đáp ứng: "Được rồi, ta sẽ đi hậu cung một chuyến. Giờ Tý* đêm nay, chúng ta tập hợp trước cửa vương phủ."
*từ 23h đến 1h
"Được! Bổn vương chờ tin tức tốt của các ngươi. Sau đó, bổn vương sẽ cùng các ngươi vào hoàng lăng." Diệp Cổ vui vẻ nở nụ cười, rốt cuộc có thể cùng Thủy Vân đơn độc ở chung, hắn có thể nào không thoải mái.
Tuyết Phong tất nhiên nhìn ra được tâm tư của hắn, sắc mặt dưới mặt nạ kia có chút trầm, tóc bạc tự chủ bay lên, quanh thân thả ra hơi lạnh.
Bốn phía đột nhiên hiện lên một mảnh lãnh sương, làm tóc Diệp Cổ đông lại, hắn nhìn chằm chằm Tuyết Phong, xác thực là đang cùng nàng đối diện, ánh mắt lạnh lẽo và vệt cong lạnh lẽo bên môi, khiến lãnh phong bốn phía càng lan tỏa, có xu hướng tăng vù vù, thổi tung áo của hai người, chân khí hiển lộ ra ngoài.
Phong nhi, không thể không yêu!
Nhớ tới lời nói của nữ tử kia, nàng ta nhất định nhận thức Tuyết Phong, hơn nữa có tình ý sâu nặng với Tuyết Phong, giống như bạn cũ nhiều năm, hiện ra cấp bách và kích động đến không nhẫn nại được, Mộc Thủy Vân nhíu mày, có nên nói cho Tuyết Phong biết không?
Tay đột nhiên bị nắm chặt, cảm giác ấm áp khiến Mộc Thủy Vân tỉnh táo, thấy Tuyết Phong đang lẳng lặng nhìn nàng, liền cười nhẹ rồi lắc đầu: "Ta không sao."
Diệp Cổ bưng chén trà lên, nói: "Bổn vương nghe Phong Trú miêu tả, nữ tử kia có hình tượng quỷ dị, toàn thân được bao phủ bên trong một làn khói đen, trong mắt huyết quang lan tỏa, không khác nào Tu La. Từ bề ngoài, chỉ có thể nhìn ra màu tóc của nàng là nâu tự nhiên xen lẫn bạch ti*, mang theo cảm giác bi thương, trên khắp đại lục cũng không có nghe tới cao thủ nào như vậy, bổn vương nhất định phải điều tra rõ lai lịch của nữ tử kia."
*tóc trắng . Ngôn Tình Hay
Nghe Diệp Cổ nói, hai mắt Tuyết Phong đột nhiên co rút lại, trong lòng rất khiếp sợ, tóc nâu sảm trắng, lẽ nào là nàng?
Mộc Thủy Vân căng thẳng quan sát biến hóa trong ánh mắt Tuyết Phong, tuy mặt nạ che lấp không thấy được vẻ mặt, nhưng nhìn ra ánh mắt khiếp sợ kia của nàng, tâm run lên, xem ra, Tuyết Phong cùng nữ tử kia, thật sự là quen biết.
"Như vậy, Hắc Kỳ Lân nhất định đã bị nàng ta khế ước." Tuyết Phong nhíu mày nói.
Mộc Thủy Vân quay đầu nói: "Vương gia, nếu đã như vậy, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Xin hỏi, hoàng lăng khi nào mở ra?"
Diệp Cổ nhíu mi nói: "Về chuyện này trước đó vài ngày Dịch Tâm phương trượng suy tính ra được là hoàng lăng sẽ có dị biến. Mấy ngày trước, Hoàng huynh đã tự mình đi tới hoàng lăng Tây Giao, nhưng không phát hiện điều gì khác thường nên hồi cung, nếu muốn xin phép mở hoàng lăng nữa, e rằng không dễ. Nếu các ngươi tới đây sớm một chút phỏng chừng có cơ hội. Đáng tiếc, các ngươi đã bỏ qua thời cơ tốt nhất."
"Không còn biện pháp nào khác à?" Mộc Thủy Vân lo lắng, nếu không tiến vào hoàng lăng, thì sẽ không lấy được Linh châu, nàng đã đáp ứng Tuyết Phong, nhất định sẽ tập hợp được bảy viên Linh châu, lần này để lỡ, hối hận đến cực điểm. Nếu mấy ngày trước chạy đến vương phủ sớm một chút, nói không chừng có thể lấy được Linh châu, thật sự là thất sách.
Tuyết Phong vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: "Không vội."
Diệp Cổ nhíu mày nói: "Thủy Vân, nàng thật sự muốn lấy được Linh châu hả? Nó đối với nàng có ích lợi gì?"
"Vương gia nên hiểu ta đã dung hợp Huyết Phật châu, sau lại khế ước Luyện Ngục Hỏa. Đáng tiếc Luyện Ngục Hỏa rất khó áp chế, mỗi khi vận khí thì sẽ có một luồng khí lưu cực nóng áp bức kinh mạch, cứ thế mãi, ta sợ làm tổn thương đan điền. Thứ duy nhất có thể ngăn được nguồn sức mạnh này, chỉ có Linh hồn nguyên châu." Sắc mặt Mộc Thủy Vân bình thản, dù nói dối, gương mặt cũng rất bình tĩnh, khí lưu trong cơ thể đang áp bức đan điền, ăn mòn kinh mạch của nàng là không giả, Linh hồn nguyên châu có thể ngăn được sức mạnh của nàng hay không thì nàng không biết, nhưng nàng nhất định phải có một lý do danh chính ngôn thuận để thuyết phục Diệp Cổ, hắn đối với nàng có tình, biết được tính mạng của nàng nguy hiểm, hắn chắc chắn sẽ không mặc kệ, điểm này, nàng thật sự đang lợi dụng hắn.
Biết được sẽ uy hiếp đến tính mạng Mộc Thủy Vân, Diệp Cổ hoảng sợ đến cực điểm, trầm mặt đi qua đi lại trong chính sảnh.
Tuyết Phong nắm chặt tay Mộc Thủy Vân nói nhỏ: "Hoàng lăng là nơi đặt di hài Mộ Dung thị, Mộ Dung hoàng thất khi còn sống bạo ngược thành tính, giết rất nhiều người. Hiện nay hoàng thất còn bảo lưu di hài Mộ Dung thị là vì coi trọng bọn họ. Nếu không được, ta sẽ huỷ toàn bộ hoàng lăng."
"Không được! Hoàng lăng là mạch máu hoàng triều, tuyệt đối không thể bị phá hư." Diệp Cổ bình tĩnh nhìn chằm chằm Tuyết Phong.
Tuyết Phong miễn cưỡng dựa vào ghế, híp mắt nói: "Kính Vương gia nói như vậy là có biện pháp?"
Diệp Cổ ngẩn ra, muốn nói nhưng lại trầm mặc xuống.
Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nói: "Nếu khó xử, chúng ta cũng không miễn cưỡng."
"Cũng không phải như vậy." Diệp Cổ châm chước trong chốc lát, trầm ẩn nói: "Chỉ có một phương pháp có thể mở ra hoàng lăng, nhưng phương pháp này có chút mạo hiểm."
"Vương gia có gì cứ nói." Mộc Thủy Vân nhìn hắn.
Diệp Cổ nói: "Mở ra hoàng lăng cần hai tín vật, ngọc Bích Long và trâm Bích Phượng. Hai tín vật này dùng ngọc tỷ chế tạo, đại diện cho Phụng Thiên Quốc, cũng liên quan đến vận mệnh của hoàng thất. Lúc đó thành lập Phụng Thiên Quốc, thì Hoàng huynh của ta gặp phải Quý phi Tư Đồ Thấm, vì chung tình nên đã đem ngọc tỷ chế tạo thành tín vật cho tình nhân, ngọc Bích Long đại diện cho đế vương oai, Hoàng huynh đeo bên mình. Một cái khác là trâm Bích Phượng được tặng cho Thấm phi, mỗi ngày đặt trên bàn trang điểm. Long và phượng vĩnh cửu không rời, chứng kiến ái tình của bọn họ."
"Không nghĩ tới Hoàng đế si tình như vậy, nếu không phải hắn đem ngọc tỷ tách ra làm hai, chúng ta sẽ không có cơ hội tốt." Khoé môi Mộc Thủy Vân vểnh lên, khiến dung nhan theo nét cười của nàng trở nên càng thêm hoàn mỹ tinh xảo.
Hào quang giống như một luồng lưu quang huyễn thải, nhàn nhạt phất qua dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ của nàng, ý cười thanh nhuận đó càng làm cho tâm thần Tuyết Phong hoảng hốt một trận, không khỏi dựa gần Mộc Thủy Vân, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Diệp Cổ hoàn hồn, miễn cưỡng bình phục rung động trong lòng, không nhịn được nói: "Ngọc Bích Long không bao giờ rời khỏi người Hoàng huynh, lẽ nào Thủy Vân có biện pháp lấy được? Quên nói cho nàng, tu vi của Hoàng huynh là tôn cấp đỉnh cao, mỗi lần hắn xuất hành đều sẽ có rất nhiều thị vệ đi theo bên cạnh, ngay cả ta tiến cung yết kiến đều chỉ có thể cùng hắn giữ một khoảng cách. Hơn nữa bảo vệ hắn cũng không chỉ có những người này. Theo ta được biết, trong cung còn có hai cao thủ tiên cấp thần bí bảo vệ Hoàng huynh, bình thường bọn họ sẽ không hiện thân, chỉ khi gặp phải nguy hiểm đặc thù thì bọn họ mới xuất thủ. Nếu như các ngươi muốn cường ngạch cướp đoạt, nhất định không được."
Mộc Thủy Vân nhíu mi suy nghĩ, hồi lâu nói: "Nếu đã có cao thủ trong tối, ta sẽ không hành sự lỗ mãng. Vương gia, ngươi đã quên thân phận của ta rồi sao?"
Diệp Cổ ngẩn ra, bừng tỉnh nở nụ cười: "Lẽ nào Vương muội muốn dùng thân phận Quận chúa để tiếp cận Hoàng huynh? Nhưng ngay cả ta là thân đệ đệ, hắn cũng sẽ duy trì khoảng cách nhất định, huống hồ nghĩa muội nàng. Ngoại trừ Thấm phi có thể thân cận hắn, chỉ còn thái giám hầu hạ hắn, nhưng cũng chỉ là hầu hạ ăn mặc bình thường mà thôi."
Ánh mắt Mộc Thủy Vân ẩn ý cười, giơ ngón tay quét nhẹ lông mày một cái, thản nhiên nói: "Nghi thức sắc phong vẫn chưa tiến hành, ta trên danh nghĩa là Quận chúa có phải nên sớm tiến cung bái kiến Hoàng đế một cái không, đó là vấn đề lễ nghi. Huống hồ, chuyện ta đến vương phủ, tất nhiên không che giấu nổi. Nếu như không đến hoàng cung, Hoàng đế nhất định sẽ không có ấn tượng tốt với ta, ta có thể nào không đúng mực khiến ngươi mất mặt. Còn nữa, chỉ là đi yết kiến một hồi mà thôi, làm quen cách ăn mặc của hắn một chút. Đến buổi tối, ta hoá trang thành thái giám thiếp thân của hắn, hầu hạ hắn cởi y phục, sẽ lấy được ngọc bội."
Tim Diệp Cổ nhảy lên một cái, cái này không phải một kế sách tồi.
"Ta không cho phép." Tuyết Phong trừng nàng một chút, cái chủ ý quỷ quái gì đó, hoá trang thành tiểu thái giám, còn muốn hầu hạ Hoàng đế, tuyệt đối không thể.
"Phong nhi, đây chỉ là một kế sách mà thôi. Chờ ta lấy được ngọc bội liền lập tức trở về, nàng hãy ở vương phủ chờ ta." Mộc Thủy Vân trấn an tâm tình của nàng, nghe được hai chữ "hầu hạ", Tuyết Phong khó tránh khỏi kích động, mặc dù chỉ là hai chữ đơn thuần, nàng cười nói: "Huống hồ, chỉ là cởi quần áo mà thôi."
"Vậy cũng không được, hãy nghĩ biện pháp khác đi." Tuyết Phong cau mày, nói cái gì cũng không đồng ý.
Mộc Thủy Vân than nhẹ một tiếng, định nói, lại bị Diệp Cổ đánh gãy: "Tuyết Phong cô nương, kế sách đó của Thủy Vân chính là thượng sách. Trong cung ngoại trừ Thấm phi, thì cũng chỉ có Phàm Sanh công công ở bên người Hoàng huynh là có thể gần người. Huống hồ, Thủy Vân chỉ là hầu hạ Hoàng đế cởi y phục thôi, không phải thị tẩm, Hoàng huynh đối với thái giám lại không hứng thú. Ta biết ngươi là bằng hữu của Thủy Vân a, nếu muốn lấy được hai tín vật, còn cần ngươi trợ giúp."
"Kính vương nói thật dễ dàng, Thủy Vân là một giới nữ lưu làm sao phẫn thành thái giám? Từ xưa Hoàng đế đều không thiếu người khôn khéo, nếu hắn nhận ra Thủy Vân, phiền phức sẽ lũ lượt kéo đến. Vào hay không vào hoàng lăng chỉ là phụ, ta không cho phép an nguy của Thủy Vân sai sót." Ngôn từ của Tuyết Phong nhấp nháy, không phải là sợ Hoàng đế, mà là không muốn trêu chọc vào phiền phức không tất yếu, hoàng thất không thể so với cái khác, một Tư Đồ Liên Thành, một Kính vương cũng đã đủ phiền lòng, nếu như thêm một thiên tử, e là khó có thể qua ngày lành, huống hồ, còn có hai cao thủ tiên cấp tọa trấn, vạn nhất bất trắc, hối hận cũng đã muộn.
Diệp Cổ nói: "Dưới trướng của bổn vương có một cao thủ dịch dung, tài nghệ tinh xảo, không lưu kẽ hở nào, Thủy Vân tự thân xuất mã sẽ không lưu lại manh mối, nếu ngày khác Hoàng huynh biết được ngọc bội đã mất, nhất định sẽ lục soát cả hoàng cung. Coi như hắn hoài nghi, cũng sẽ không nghĩ tới Thủy Vân. Chờ chúng ta từ hoàng lăng trở về, sẽ đem ngọc bội còn nguyên trả lại chỗ cũ."
Thấy trong mắt Tuyết Phong không gợn sóng, Mộc Thủy Vân cũng khuyên nhủ thêm: "Vương gia đã nói đến mức này, chúng ta cũng khó có thể từ chối. Huống hồ, chúng ta nhất định phải lấy được Linh châu. Việc này trọng đại, nàng rõ ràng hơn ta mà."
"Nhưng ta không muốn để cho nàng mạo hiểm." Tuyết Phong sâu sắc nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân cười yếu ớt: "Ta sẽ cẩn thận đề phòng hai tên cao thủ tiên cấp, sẽ làm kín kẽ không một lỗ hổng."
"Tất cả mọi việc đều có vạn nhất, ta không thể không cẩn thận. Nếu như nàng cố ý, ta sẽ theo nàng đi." Tuyết Phong cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhưng không thể cho Thủy Vân hành động một mình, nhất định phải theo nàng.
Diệp Cổ chen lời nói: "Tuyết Phong cô nương, lúc nãy bổn vương nói muốn ngươi trợ giúp, chính là muốn ngươi nhân lúc Thủy Vân hành động, đến hậu cung một chuyến."
"Ồ?" Hai người đồng thời ngẩn ra.
Mộc Thủy Vân rũ mắt, nói nhỏ: "Ta quên, hai tín vật này, nếu thiếu một thứ cũng không được. Ta ấy ngọc Bích Long, nàng hãy đến tẩm cung Thấm phi, lấy trâm Bích Phượng."
Tuyết Phong suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng đáp ứng: "Được rồi, ta sẽ đi hậu cung một chuyến. Giờ Tý* đêm nay, chúng ta tập hợp trước cửa vương phủ."
*từ 23h đến 1h
"Được! Bổn vương chờ tin tức tốt của các ngươi. Sau đó, bổn vương sẽ cùng các ngươi vào hoàng lăng." Diệp Cổ vui vẻ nở nụ cười, rốt cuộc có thể cùng Thủy Vân đơn độc ở chung, hắn có thể nào không thoải mái.
Tuyết Phong tất nhiên nhìn ra được tâm tư của hắn, sắc mặt dưới mặt nạ kia có chút trầm, tóc bạc tự chủ bay lên, quanh thân thả ra hơi lạnh.
Bốn phía đột nhiên hiện lên một mảnh lãnh sương, làm tóc Diệp Cổ đông lại, hắn nhìn chằm chằm Tuyết Phong, xác thực là đang cùng nàng đối diện, ánh mắt lạnh lẽo và vệt cong lạnh lẽo bên môi, khiến lãnh phong bốn phía càng lan tỏa, có xu hướng tăng vù vù, thổi tung áo của hai người, chân khí hiển lộ ra ngoài.
Phong nhi, không thể không yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.