Chương 131
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Diệp Minh Lãng nhếch mày nhìn chằm chằm nàng, lúc nãy chỉ cảm thấy thân hình Phàm Sanh gầy hơn trước đây, trong gầy gò còn lộ ra sự thướt tha, hắn bị hoa mắt sao? Lại gần, nhìn xuống khuôn mặt kia, xác thực là Phàm Sanh, hắn liền bỏ đi nghi ngờ trong lòng, trầm giọng nói: "Việc của Lệ phi cứ bỏ qua đi, nàng luôn xảo quyệt cay nghiệt, đối xử hạ nhân đều là nghiêm cẩn lệ hành. Ngươi tự mình đến tẩm cung nàng bồi tội ngược lại làm nàng càng kiêu căng, sau này có chuyện như vậy phát sinh, phải bẩm báo trẫm trước. Một bồn hoa thôi, cần ngươi tự mình đến sao? Ngươi là người bên cạnh trẫm, há có thể tùy ý nàng gào thét, dù là phi tử cũng không được!"
"Đa tạ Hoàng thượng thương cảm, nô tài đã hiểu." Mộc Thủy Vân nhàn nhạt đáp, thật không nghĩ tới Diệp Minh Lãng đối với người bên cạnh mình lại bảo vệ như vậy, đúng là tương phản với người uy nghiêm lẫm liệt ngồi trên long ỷ kia.
"Tối nay ánh trăng rất mê người. Trẫm đột nhiên không muốn ngủ sớm, trẫm muốn đến xem Thấm phi, bãi giá Minh Thấm Lâu." Diệp Minh Lãng phất tay đứng dậy, liền hướng về Minh Thấm Lâu.
Mộc Thủy Vân cả kinh, đúng là quên việc này. Hoàng đế và Thấm phi chính là một đôi phu thê ân ái, buổi tối nhất định sẽ ở cùng nhau, nếu đi tới Minh Thấm Lâu, đụng phải Tuyết Phong lộ tẩy thì làm sao. Nghĩ tới đây, nàng liền vội vàng đuổi theo, trong đầu vội vã suy tư, xem có phương pháp nào có thể ngăn Hoàng thượng lại không.
Nguyệt quang trút xuống tỏa ra màu trắng bạc, một bóng đen phiên diêu cung đình, đáp xuống lầu các cao tinh xảo. Tuyết Phong liếc ba chữ được phác họa cực kỳ phiêu dật kia, Minh Thấm Lâu.
Hoàng đế và Thấm phi yêu nhau như vậy, nên cung điện của nàng tất nhiên không lấy tên gọi bình thường, Minh Thấm Lâu lấy cả hai chữ trong tên hai người, ngược lại đọc cũng lưu loát, nàng cũng tìm được dễ như ăn bánh. Tuy nói hậu cung giai lệ ba nghìn, nhưng tòa lầu các điển nhã này lại là một trong số ít những nơi xinh đẹp trong hoàng cung. Bốn phía một mảnh sắc màu rực rỡ, cách đó không xa là bích trì yên tĩnh không gợn sóng, mấy toà núi giả vây quanh lầu các điển nhã, mỹ cảnh lớn nhất hoàng cung a, nàng làm sao sẽ không tìm được.
Tuyết Phong phất tay áo, dáng người lười biếng giống như một trận gió nhẹ, vô tức đã đứng ở mái hiên lầu ba, Minh Thấm Lâu tổng cộng có bốn tầng, tầng cao nhất hẳn là tẩm cung Thấm phi, nàng xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy, nhìn xuyên vào hình ảnh bên trong, không khỏi sững sờ.
Hơi nước tràn ngập trong thùng gỗ, một thân thể mỹ lệ xinh đẹp dập dờn, đường viền nữ tử ôn nhu tinh xảo, da thịt trắng nõn cộng thêm nhiệt khí hun đúc càng thêm bóng loáng mềm mại, mỗi một giọt nước đều phảng phất như lưu luyến nàng, không nỡ rời đi tấm da thịt đó. Dưới tẩm bổ của hơi ấm, làn da trắng tuyết lộ ra một tầng phấn hồng mê người, nàng nhàn nhã lười nhác dựa vào mộc dũng, thư thích hưởng thụ nước nóng vây quanh, thỉnh thoảng nâng bọt nước, mím môi cười duyên.
Sóng nước dập dờn, thấy nàng cong lên bắp chân trắng tuyết, bàn tay nhỏ nhắn theo đầu gối trượt một đường rồi biến mất ở nơi phương thảo um tùm kia, không biết vì tắm rửa hay vì đụng vào chỗ mẫn cảm kia mà một giai điệu tuyệt diệu phát ra từ đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
Thanh phong dằng dặc, đem theo mùi hoa bay vào chóp mũi.
Hai tay Tuyết Phong ôm ngực tựa ở bên cửa sổ, áo đen theo gió phiêu lãng. Ở dưới ánh trăng, dáng người lười nhác thản nhiên càng trở nên tuyệt ngạo. Hình ảnh ở trong đều bị nàng xem rõ ràng, nữ tử kia thật sự phong tao mê người, đáng tiếc nàng không phải nam nhân, sẽ không bị mê hoặc động tâm. Có điều, nếu Thủy Vân cũng mềm mại, mê hoặc như vậy, chắc chắn sẽ tạo ra phong vận khác.
Chân trời thâm thúy lập loè mấy đám mây tối tăm, nhưng mắt thường vẫn có thể thấy một lầu các hoa lệ cao chót vót khiến người khác ngẩn ngơ. Một cỗ khí đen lan tỏa khắp trời, nuốt chửng những chòm sao long lanh, đến mức không khí quanh lầu các như bị vùi lấp, cỗ khói đen có uy lực khổng lồ này lơ lửng giữa bầu trời một lúc lâu, sau đó không ngừng bay về hướng hoàng cung.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn chân trời, nhăn mày lại. Nàng vẫn cảm thấy ánh trăng đêm nay có chút quái dị, đám mây đen đang bay tới kia quá mức nồng đậm, có phải là thiên tượng dị biến?
Trong phòng truyền đến động tĩnh, tựa như sóng nước cuồn cuộn không ngừng vang lên, hơi nước ấm áp tràn ngập cả gian phòng, Tư Đồ Thấm từ trong thùng nước đứng lên, cơ thể tinh xảo trắng nõn không hề che lấp đâm thẳng vào mắt người nào đó, bất luận là hai ngọn núi trước ngực hay là phương thảo giữa đôi chân thon dài đều làm cho người ta kích động. Nam nhân chắc chắn sẽ không cầm giữ được mà xông tới, cho dù là nữ nhân, cũng sẽ không chống đỡ được tư thái mê người như vậy của nàng.
Tuyết Phong nhíu mày, tầm mắt xẹt qua cơ thể Tư Đồ Thấm rồi chuyển tới nơi khác, một vệt sáng tím lấp loé dưới đáy mắt, nàng trực tiếp xuyên qua bình phong, tiến đến bàn trang điểm, hộp gấm được mở hé, một cây ngọc trâm lóng lánh lộng lẫy trong đó, là trâm Bích Phượng, thật không uổng công đến đây.
Tỳ nữ cầm áo gấm màu trắng khoác lên người Tư Đồ Thấm, sau đó tiến lên gạt bấc đèn khiến gian phòng tối tăm trở nên rực rỡ.
Tỳ nữ cung kính hướng Tư Đồ Thấm hành lễ: "Quý phi nghỉ ngơi đi, nô tỳ xin cáo lui."
Tư Đồ Thấm tao nhã đến bên giường, ánh mắt nhu hòa liếc cửa sổ một cái, bên môi hiện lên tiếu ý, bàn tay cởi nhẹ, áo khoác trắng ở trên người liền bị kéo xuống, treo lên bình phong, đường cong lả lướt lần thứ hai bại lộ dưới ánh nến, mái tóc dài tựa như thác nước bị nàng vén qua một bên, mị nhãn như tơ, nhìn chằm chằm cửa sổ, cười nói: "Ngươi trốn ở đó rất lâu, cho rằng bổn cung không biết sao? Dám xông vào đại nội hoàng cung, còn nằm nhoài ngoài cửa sổ của bổn cung nữa, ngươi có ý gì?"
Gian phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài mông lung mê say, nhưng ẩn giấu một cảm giác quỷ dị.
Tư Đồ Thấm lẳng lặng nhìn cửa sổ được khép kín kia, thân thể vừa tắm rửa xong, nhiệt độ có chút thấp, lại cảm thấy chu vi bốn phía bị hơi lạnh bao trùm.
Đột nhiên ánh nến chớp động, áo choàng tự chủ bồng bềnh quấn lên người Tư Đồ Thấm. Nhất thời kinh ngạc, trước mắt nàng xuất hiện một tia sáng tím.
Tia sáng hóa thành sương mù khuếch tán, tóc bạc hoa mỹ bay xung quanh, Tuyết Phong nhìn chằm chằm nữ nhân này, lạnh nhạt nói: "Sao ngươi biết ta ở ngoài cửa sổ?"
"Mặc dù tu vi của ngươi sâu không lường được, nhưng ngươi đã quên một điều. Trên người ngươi có mùi đàn hương dày đặc, ta đối với mùi hoa đặc biệt mẫn cảm, lúc ngươi đến nơi này, ta đã biết." Ở trên mặt Tư Đồ Thấm không có chút rung động nào, nhưng trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nữ nhân này mang đến cho nàng một cảm giác lạnh lùng thần bí, mái tóc bạc hoa lệ như tuyết đoạn. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, thật sự khiến người ta kinh diễm.
Tuy không thấy mặt nàng, nhưng có thể cảm thụ quanh thân nàng toả ra ý vị đặc biệt, trong phong hoa lộ ra một tia trang nhã, lười biếng bao trùm lạnh lùng, không cần nhìn mặt nàng, cũng đủ khiến trái tim Tư Đồ Thấm run rẩy, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, e sợ gộp lại, cũng không bằng một phần mười nữ nhân này. Huống hồ, không nhìn thấy mặt, chỉ bằng ý vị, chính là độc nhất vô nhị.
Tuyết Phong bất đắc dĩ than nhẹ, cùng Thủy Vân một chỗ, ngay cả mùi thơm trên người nàng đều nhiễm một chút, vị Thấm phi này tâm tư quả thật cẩn thận, phải nói mũi nàng ấy quá tốt, ngón tay nhỏ bé nhẹ vuốt búi tóc trước ngực, híp mắt nói: "Đêm khuya thanh vắng, nơi này chỉ có hai chúng ta. Ngươi không sợ ta?"
Tư Đồ Thấm nhịn cười, nắm thật chặt áo choàng trên người bình tĩnh nói: "Ngươi không phải nam nhân, có gì đáng sợ chứ. Ta chính là ngửi thấy được mùi thơm trên người ngươi, liền biết ngươi là nữ nhân, mới không gọi người. Nếu ngươi là nam nhân, dám nhìn lén Quý phi tắm rửa, đó là phạm tội lớn, ta đã sớm gọi thị vệ bắt ngươi lại, làm sao có thể cùng ngươi nhàn tình đối thoại như vậy?"
"Đã như thế, vậy xin cảm tạ Quý phi khoan hồng độ lượng." Tuyết Phong tao nhã đi tới bên người nàng, nhìn dung nhan ôn nhu tinh xảo trước mắt, sẽ không khỏi nhớ tới Hoa Như Thương, híp mắt cười nói: "Chẳng trách Quý phi có thể chiếm được trái tim Hoàng đế, thử hỏi trên thiên hạ, có nam nhân nào không thích nữ tử mềm mại quyến rũ? Không còn sớm nữa, Quý phi nên nghỉ ngơi."
Một vệt lãnh hương nức mũi, Tư Đồ Thấm phảng phất như gặp ma, nàng ngơ ngác nhìn mắt Tuyết Phong, trong đó lấp loé một tia đỏ tinh xảo, giống như một vòng xoáy, triệt để cuốn lấy tâm tư của nàng, trước mắt xuất hiện trọng ảnh, mí mắt tối sầm lâm vào hôn mê.
Tuyết Phong ôm lấy cơ thể nàng, đặt lên giường, sau đó đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy trâm Bích Phượng, bên tai truyền đến một tiếng nổ vang mãnh liệt.
Tiếng sấm vang rền không gián đoạn kéo tới, từng làn cương khí mạnh mẽ gào thét, khiến mái tóc Tuyết Phong bị trùng kích bay lượn, phịch một tiếng, cửa sổ bị một luồng sức mạnh mãnh liệt triệt để đập nát, toàn bộ Minh Thấm Lâu mạnh mẽ rung động.
Khói đen khuếch tán, lửa khói cực nóng, đằng đằng thiêu đốt trong không khí, thân thể bị hắc diễm bao vây hiện lên mỹ cảm yểu điệu động nhân, hai mắt đỏ như máu nhắm thẳng Tuyết Phong, tiếng thở dài quen thuộc truyền đến: "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi sống tốt như vậy."
Tuyết Phong than thở: "Ngươi cũng thế, tu vi khôi phục quá nhanh. Ta nên sớm nghĩ đến, đoàn tà khí trong Thanh Vũ Lâu là ngươi. Có ma đỉnh Huyền Lễ, thì ngươi bất tử rồi."
Mộng Tử Nhan là Các chủ Luyện Ma Các, tự nhiên hiểu thấu sự tinh túy của tinh luyện, nàng sáng tạo phép lấy hồn tế ti, chính là hy sinh lực hắc ám suốt đời tạo nên ma thuỷ tổ, nhưng phương pháp này có di chứng rất lớn, sau khi tế ti thành công, chỉ có thể lợi dụng tu vi một canh giờ, sau đó hồn phi phách tán.
Trận tiên ma đại chiến kia, Tuyết Phong cũng đã từng nghe nói, nhưng không biết được nhiều, chỉ vì ma thất bại, dưới sự hiểu biết của nàng với Mộng Tử Nhan, Mộng Tử Nhan tất nhiên không tiếc tất cả cũng phải tìm Nguyệt Lạc báo thù, nhưng rơi vào kết quả giống nàng.
"Sau khi linh hồn tan biến, ta vô lực sống lại. May mà có ma đỉnh Huyền Lễ, ta mới có cơ hội khôi phục thực lực. Linh hồn nguyên châu có ba phần năm là sức mạnh Tà Minh, ta dựa vào nó tu luyện. Hồn phách của ta đã bị tổ lực chính tông đánh tan, rất khó tụ tập. Trăm năm qua, tuy rằng tu vi của ta đã tới tiên cấp, đáng tiếc, chung quy chỉ là một linh hồn." Huyết mâu của Mộng Tử Nhan ẩn đi, hắc diễm cũng biến mất trong nháy mắt.
Đăng chương mới sau 8 tháng, tui nhớ bà con quá =)) có ai biết tài khoản của thím admin Ổ Phim Les bên Facebook không, tui trả Phong nhi cho thím ấy rồi nè =))
Diệp Minh Lãng nhếch mày nhìn chằm chằm nàng, lúc nãy chỉ cảm thấy thân hình Phàm Sanh gầy hơn trước đây, trong gầy gò còn lộ ra sự thướt tha, hắn bị hoa mắt sao? Lại gần, nhìn xuống khuôn mặt kia, xác thực là Phàm Sanh, hắn liền bỏ đi nghi ngờ trong lòng, trầm giọng nói: "Việc của Lệ phi cứ bỏ qua đi, nàng luôn xảo quyệt cay nghiệt, đối xử hạ nhân đều là nghiêm cẩn lệ hành. Ngươi tự mình đến tẩm cung nàng bồi tội ngược lại làm nàng càng kiêu căng, sau này có chuyện như vậy phát sinh, phải bẩm báo trẫm trước. Một bồn hoa thôi, cần ngươi tự mình đến sao? Ngươi là người bên cạnh trẫm, há có thể tùy ý nàng gào thét, dù là phi tử cũng không được!"
"Đa tạ Hoàng thượng thương cảm, nô tài đã hiểu." Mộc Thủy Vân nhàn nhạt đáp, thật không nghĩ tới Diệp Minh Lãng đối với người bên cạnh mình lại bảo vệ như vậy, đúng là tương phản với người uy nghiêm lẫm liệt ngồi trên long ỷ kia.
"Tối nay ánh trăng rất mê người. Trẫm đột nhiên không muốn ngủ sớm, trẫm muốn đến xem Thấm phi, bãi giá Minh Thấm Lâu." Diệp Minh Lãng phất tay đứng dậy, liền hướng về Minh Thấm Lâu.
Mộc Thủy Vân cả kinh, đúng là quên việc này. Hoàng đế và Thấm phi chính là một đôi phu thê ân ái, buổi tối nhất định sẽ ở cùng nhau, nếu đi tới Minh Thấm Lâu, đụng phải Tuyết Phong lộ tẩy thì làm sao. Nghĩ tới đây, nàng liền vội vàng đuổi theo, trong đầu vội vã suy tư, xem có phương pháp nào có thể ngăn Hoàng thượng lại không.
Nguyệt quang trút xuống tỏa ra màu trắng bạc, một bóng đen phiên diêu cung đình, đáp xuống lầu các cao tinh xảo. Tuyết Phong liếc ba chữ được phác họa cực kỳ phiêu dật kia, Minh Thấm Lâu.
Hoàng đế và Thấm phi yêu nhau như vậy, nên cung điện của nàng tất nhiên không lấy tên gọi bình thường, Minh Thấm Lâu lấy cả hai chữ trong tên hai người, ngược lại đọc cũng lưu loát, nàng cũng tìm được dễ như ăn bánh. Tuy nói hậu cung giai lệ ba nghìn, nhưng tòa lầu các điển nhã này lại là một trong số ít những nơi xinh đẹp trong hoàng cung. Bốn phía một mảnh sắc màu rực rỡ, cách đó không xa là bích trì yên tĩnh không gợn sóng, mấy toà núi giả vây quanh lầu các điển nhã, mỹ cảnh lớn nhất hoàng cung a, nàng làm sao sẽ không tìm được.
Tuyết Phong phất tay áo, dáng người lười biếng giống như một trận gió nhẹ, vô tức đã đứng ở mái hiên lầu ba, Minh Thấm Lâu tổng cộng có bốn tầng, tầng cao nhất hẳn là tẩm cung Thấm phi, nàng xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy, nhìn xuyên vào hình ảnh bên trong, không khỏi sững sờ.
Hơi nước tràn ngập trong thùng gỗ, một thân thể mỹ lệ xinh đẹp dập dờn, đường viền nữ tử ôn nhu tinh xảo, da thịt trắng nõn cộng thêm nhiệt khí hun đúc càng thêm bóng loáng mềm mại, mỗi một giọt nước đều phảng phất như lưu luyến nàng, không nỡ rời đi tấm da thịt đó. Dưới tẩm bổ của hơi ấm, làn da trắng tuyết lộ ra một tầng phấn hồng mê người, nàng nhàn nhã lười nhác dựa vào mộc dũng, thư thích hưởng thụ nước nóng vây quanh, thỉnh thoảng nâng bọt nước, mím môi cười duyên.
Sóng nước dập dờn, thấy nàng cong lên bắp chân trắng tuyết, bàn tay nhỏ nhắn theo đầu gối trượt một đường rồi biến mất ở nơi phương thảo um tùm kia, không biết vì tắm rửa hay vì đụng vào chỗ mẫn cảm kia mà một giai điệu tuyệt diệu phát ra từ đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
Thanh phong dằng dặc, đem theo mùi hoa bay vào chóp mũi.
Hai tay Tuyết Phong ôm ngực tựa ở bên cửa sổ, áo đen theo gió phiêu lãng. Ở dưới ánh trăng, dáng người lười nhác thản nhiên càng trở nên tuyệt ngạo. Hình ảnh ở trong đều bị nàng xem rõ ràng, nữ tử kia thật sự phong tao mê người, đáng tiếc nàng không phải nam nhân, sẽ không bị mê hoặc động tâm. Có điều, nếu Thủy Vân cũng mềm mại, mê hoặc như vậy, chắc chắn sẽ tạo ra phong vận khác.
Chân trời thâm thúy lập loè mấy đám mây tối tăm, nhưng mắt thường vẫn có thể thấy một lầu các hoa lệ cao chót vót khiến người khác ngẩn ngơ. Một cỗ khí đen lan tỏa khắp trời, nuốt chửng những chòm sao long lanh, đến mức không khí quanh lầu các như bị vùi lấp, cỗ khói đen có uy lực khổng lồ này lơ lửng giữa bầu trời một lúc lâu, sau đó không ngừng bay về hướng hoàng cung.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn chân trời, nhăn mày lại. Nàng vẫn cảm thấy ánh trăng đêm nay có chút quái dị, đám mây đen đang bay tới kia quá mức nồng đậm, có phải là thiên tượng dị biến?
Trong phòng truyền đến động tĩnh, tựa như sóng nước cuồn cuộn không ngừng vang lên, hơi nước ấm áp tràn ngập cả gian phòng, Tư Đồ Thấm từ trong thùng nước đứng lên, cơ thể tinh xảo trắng nõn không hề che lấp đâm thẳng vào mắt người nào đó, bất luận là hai ngọn núi trước ngực hay là phương thảo giữa đôi chân thon dài đều làm cho người ta kích động. Nam nhân chắc chắn sẽ không cầm giữ được mà xông tới, cho dù là nữ nhân, cũng sẽ không chống đỡ được tư thái mê người như vậy của nàng.
Tuyết Phong nhíu mày, tầm mắt xẹt qua cơ thể Tư Đồ Thấm rồi chuyển tới nơi khác, một vệt sáng tím lấp loé dưới đáy mắt, nàng trực tiếp xuyên qua bình phong, tiến đến bàn trang điểm, hộp gấm được mở hé, một cây ngọc trâm lóng lánh lộng lẫy trong đó, là trâm Bích Phượng, thật không uổng công đến đây.
Tỳ nữ cầm áo gấm màu trắng khoác lên người Tư Đồ Thấm, sau đó tiến lên gạt bấc đèn khiến gian phòng tối tăm trở nên rực rỡ.
Tỳ nữ cung kính hướng Tư Đồ Thấm hành lễ: "Quý phi nghỉ ngơi đi, nô tỳ xin cáo lui."
Tư Đồ Thấm tao nhã đến bên giường, ánh mắt nhu hòa liếc cửa sổ một cái, bên môi hiện lên tiếu ý, bàn tay cởi nhẹ, áo khoác trắng ở trên người liền bị kéo xuống, treo lên bình phong, đường cong lả lướt lần thứ hai bại lộ dưới ánh nến, mái tóc dài tựa như thác nước bị nàng vén qua một bên, mị nhãn như tơ, nhìn chằm chằm cửa sổ, cười nói: "Ngươi trốn ở đó rất lâu, cho rằng bổn cung không biết sao? Dám xông vào đại nội hoàng cung, còn nằm nhoài ngoài cửa sổ của bổn cung nữa, ngươi có ý gì?"
Gian phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài mông lung mê say, nhưng ẩn giấu một cảm giác quỷ dị.
Tư Đồ Thấm lẳng lặng nhìn cửa sổ được khép kín kia, thân thể vừa tắm rửa xong, nhiệt độ có chút thấp, lại cảm thấy chu vi bốn phía bị hơi lạnh bao trùm.
Đột nhiên ánh nến chớp động, áo choàng tự chủ bồng bềnh quấn lên người Tư Đồ Thấm. Nhất thời kinh ngạc, trước mắt nàng xuất hiện một tia sáng tím.
Tia sáng hóa thành sương mù khuếch tán, tóc bạc hoa mỹ bay xung quanh, Tuyết Phong nhìn chằm chằm nữ nhân này, lạnh nhạt nói: "Sao ngươi biết ta ở ngoài cửa sổ?"
"Mặc dù tu vi của ngươi sâu không lường được, nhưng ngươi đã quên một điều. Trên người ngươi có mùi đàn hương dày đặc, ta đối với mùi hoa đặc biệt mẫn cảm, lúc ngươi đến nơi này, ta đã biết." Ở trên mặt Tư Đồ Thấm không có chút rung động nào, nhưng trong lòng cực kỳ khiếp sợ, nữ nhân này mang đến cho nàng một cảm giác lạnh lùng thần bí, mái tóc bạc hoa lệ như tuyết đoạn. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, thật sự khiến người ta kinh diễm.
Tuy không thấy mặt nàng, nhưng có thể cảm thụ quanh thân nàng toả ra ý vị đặc biệt, trong phong hoa lộ ra một tia trang nhã, lười biếng bao trùm lạnh lùng, không cần nhìn mặt nàng, cũng đủ khiến trái tim Tư Đồ Thấm run rẩy, hậu cung ba nghìn mỹ nhân, e sợ gộp lại, cũng không bằng một phần mười nữ nhân này. Huống hồ, không nhìn thấy mặt, chỉ bằng ý vị, chính là độc nhất vô nhị.
Tuyết Phong bất đắc dĩ than nhẹ, cùng Thủy Vân một chỗ, ngay cả mùi thơm trên người nàng đều nhiễm một chút, vị Thấm phi này tâm tư quả thật cẩn thận, phải nói mũi nàng ấy quá tốt, ngón tay nhỏ bé nhẹ vuốt búi tóc trước ngực, híp mắt nói: "Đêm khuya thanh vắng, nơi này chỉ có hai chúng ta. Ngươi không sợ ta?"
Tư Đồ Thấm nhịn cười, nắm thật chặt áo choàng trên người bình tĩnh nói: "Ngươi không phải nam nhân, có gì đáng sợ chứ. Ta chính là ngửi thấy được mùi thơm trên người ngươi, liền biết ngươi là nữ nhân, mới không gọi người. Nếu ngươi là nam nhân, dám nhìn lén Quý phi tắm rửa, đó là phạm tội lớn, ta đã sớm gọi thị vệ bắt ngươi lại, làm sao có thể cùng ngươi nhàn tình đối thoại như vậy?"
"Đã như thế, vậy xin cảm tạ Quý phi khoan hồng độ lượng." Tuyết Phong tao nhã đi tới bên người nàng, nhìn dung nhan ôn nhu tinh xảo trước mắt, sẽ không khỏi nhớ tới Hoa Như Thương, híp mắt cười nói: "Chẳng trách Quý phi có thể chiếm được trái tim Hoàng đế, thử hỏi trên thiên hạ, có nam nhân nào không thích nữ tử mềm mại quyến rũ? Không còn sớm nữa, Quý phi nên nghỉ ngơi."
Một vệt lãnh hương nức mũi, Tư Đồ Thấm phảng phất như gặp ma, nàng ngơ ngác nhìn mắt Tuyết Phong, trong đó lấp loé một tia đỏ tinh xảo, giống như một vòng xoáy, triệt để cuốn lấy tâm tư của nàng, trước mắt xuất hiện trọng ảnh, mí mắt tối sầm lâm vào hôn mê.
Tuyết Phong ôm lấy cơ thể nàng, đặt lên giường, sau đó đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy trâm Bích Phượng, bên tai truyền đến một tiếng nổ vang mãnh liệt.
Tiếng sấm vang rền không gián đoạn kéo tới, từng làn cương khí mạnh mẽ gào thét, khiến mái tóc Tuyết Phong bị trùng kích bay lượn, phịch một tiếng, cửa sổ bị một luồng sức mạnh mãnh liệt triệt để đập nát, toàn bộ Minh Thấm Lâu mạnh mẽ rung động.
Khói đen khuếch tán, lửa khói cực nóng, đằng đằng thiêu đốt trong không khí, thân thể bị hắc diễm bao vây hiện lên mỹ cảm yểu điệu động nhân, hai mắt đỏ như máu nhắm thẳng Tuyết Phong, tiếng thở dài quen thuộc truyền đến: "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi sống tốt như vậy."
Tuyết Phong than thở: "Ngươi cũng thế, tu vi khôi phục quá nhanh. Ta nên sớm nghĩ đến, đoàn tà khí trong Thanh Vũ Lâu là ngươi. Có ma đỉnh Huyền Lễ, thì ngươi bất tử rồi."
Mộng Tử Nhan là Các chủ Luyện Ma Các, tự nhiên hiểu thấu sự tinh túy của tinh luyện, nàng sáng tạo phép lấy hồn tế ti, chính là hy sinh lực hắc ám suốt đời tạo nên ma thuỷ tổ, nhưng phương pháp này có di chứng rất lớn, sau khi tế ti thành công, chỉ có thể lợi dụng tu vi một canh giờ, sau đó hồn phi phách tán.
Trận tiên ma đại chiến kia, Tuyết Phong cũng đã từng nghe nói, nhưng không biết được nhiều, chỉ vì ma thất bại, dưới sự hiểu biết của nàng với Mộng Tử Nhan, Mộng Tử Nhan tất nhiên không tiếc tất cả cũng phải tìm Nguyệt Lạc báo thù, nhưng rơi vào kết quả giống nàng.
"Sau khi linh hồn tan biến, ta vô lực sống lại. May mà có ma đỉnh Huyền Lễ, ta mới có cơ hội khôi phục thực lực. Linh hồn nguyên châu có ba phần năm là sức mạnh Tà Minh, ta dựa vào nó tu luyện. Hồn phách của ta đã bị tổ lực chính tông đánh tan, rất khó tụ tập. Trăm năm qua, tuy rằng tu vi của ta đã tới tiên cấp, đáng tiếc, chung quy chỉ là một linh hồn." Huyết mâu của Mộng Tử Nhan ẩn đi, hắc diễm cũng biến mất trong nháy mắt.
Đăng chương mới sau 8 tháng, tui nhớ bà con quá =)) có ai biết tài khoản của thím admin Ổ Phim Les bên Facebook không, tui trả Phong nhi cho thím ấy rồi nè =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.