Chương 169
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân nheo mắt, toàn bộ đường viền thanh thuần mỹ lệ nhất thời phát sinh thay đổi, khóe mắt khẽ nhếch hiển hiện cảm giác yêu mị tuyệt thế, khẽ vuốt lông mày, ánh mắt sắc bén, lẳng lặng nhìn sáu người: "Ta đi tới ký ức chi đô, những ký ức ta từng nắm giữ cũng đã trở về đầu óc của ta, còn cần cảm ơn các ngươi a. Nhưng vì sao Lâm Pháp tiên tôn không ở nơi này? Ta đang muốn hảo hảo cảm tạ hắn đối với ta đặc biệt 'chăm sóc' giúp ta không cần chịu đựng đau đớn vì nước ao giội rửa mà tăng mạnh tu vi, lúc này mới có thể xuất quan sớm. Ai biết ta vừa ra nhưng không thấy đến bóng người của hắn, hắn đang ở đâu?"
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu hàm nghĩa hai chữ "chăm sóc", lồng tiên khí bỗng nhiên rung chuyển, vốn là Lâm Pháp từ bên trong làm khó dễ, giờ khắc này hắn đã thoát đi, không đánh đã khai.
Để tránh khỏi lúng túng, Thương Phong Dạ hòa hoãn, ngữ khí càng mang theo ý cung kính: "Mộc cô nương đã tìm được ký ức, tu vi tăng mạnh cũng là tất nhiên. Bởi vì những sức mạnh kia nguyên bản thuộc về ngài, ta đại biểu Thất Tiên Phong, cung chúc ngài gặt hái tân sinh."
Thương Phong Dạ lại khom lưng đối với Mộc Thủy Vân lễ bái? Tất cả mọi người đều kinh hoảng, sửng sốt, đặc biệt là Tử Vân Trúc, thời khắc này trong lòng nàng đang suy tư Thương đại ca vì sao hành động như thế, nhưng làm sư phụ Mộc Thủy Vân, nàng tất yếu tìm hiểu một chút, Thủy Vân đã trải qua cái gì, ký ức chi đô, người bình thường không đi được, nơi đó bao bọc đều là ký ức tiên nhân thượng cổ, nàng rất tò mò kiếp trước của Thủy Vân, đến tột cùng là người như thế nào.
Mộc Thủy Vân không để ý Thương Phong Dạ cử động cung kính, mà là đem tầm mắt nhìn nguyệt quang trong tầng mây lờ mờ: "Sau ba ngày, quyết chiến trên đỉnh Thiên Sơn."
Tử Vân Trúc lo lắng nói: "Thủy Vân, oán khí của ngươi..."
Mộc Thủy Vân đánh gãy lời nàng, trầm giọng nói: "Nên phát sinh cũng đã phát sinh, sư phụ đừng lo lắng. Đại chiến Thiên Sơn, ta không hy vọng bất luận người nào nhúng tay, bao quát Thất Tiên Phong, chúng ta đi trước."
Tinh tú tô điểm trời đêm, hoa sen khổng lồ bị gió thổi, nhàn nhạt tiêu tan, hình bóng các nàng cũng bồng bềnh đi xa dưới thần tinh lóng lánh.
Tử Vân Trúc có chút đau lòng, Mộc Thủy Vân lần này biến hóa quá to lớn, thật sự làm nàng không ứng phó kịp.
Tân Duyệt Tâm an ủi: "Không nên nghĩ quá nhiều, nếu nàng còn gọi sư phụ, đã nói rõ nàng không có quên tình cảm thầy trò, Thương đại ca đang đợi, chúng ta mau qua thương lượng đối sách một chút về Thiên Sơn quyết chiến đi."
Tử Vân Trúc bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ truy tìm Mộc Thủy Vân, nàng ngóng nhìn chân trời phương xa, Thủy Vân, ngươi rất mạnh mẽ, nhưng đó đều là Huyết Phật châu giao cho, từ xưa tà không thể thắng chính, ngươi đã vào tà, ngươi và ta nhất định phải đối lập hay sao?
Sắc trời mờ sáng, một đóa mây tím khổng lồ trôi nổi trên không, hai cô gái dựa vào nhau, yên tĩnh hưởng thụ khí tức sáng sớm mang đến, cùng xem triều dương dâng lên.
Nhìn người bình nhiên trong lòng, Tuyết Phong thật sự cho rằng, nàng vẫn là Thuỷ Vân bình tĩnh, lãnh đạm ban đầu, trải qua biến cố ký ức chi đô, Thủy Vân đã không chỉ là Thủy Vân, nàng còn là Chiêu Huyền, lẩm bẩm: "Chiêu Huyền, triều dương thiên địa, cộng phó hợp âm. Tên của nàng rất đặc biệt, khiến ta nghĩ tới một huyền khúc duyên dáng."
"Ồ? Vậy nàng có nguyện ý vì ta gảy một khúc?" Mộc Thủy Vân nhíu mày cười nói, đuôi lông mày hơi giương lên, một vệt phong hoa nhàn nhạt hiển lộ, càng khiến Tuyết Phong muốn đụng vào.
Một tiếng cười nhạt vang vọng đất trời, lúc này trích đi mặt nạ, nàng rất xinh đẹp, mỗi một lần tần mi cười đều tác động trái tim Mộc Thủy Vân, tay dừng lại động tác xoa khóe mắt nàng, trên không trung mềm mại kích thích, tư thế duyên dáng như phất huyền, thoáng chốc, một giai điệu tươi đẹp vang ở bên tai.
Tầng mây mềm mại đến cực điểm, như ngồi trên cây bông, Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn thái dương dâng lên, bốn phía mây mù vàng óng như tiên cảnh, chân trời thanh nhuận, xa hoa mông lung, giai điệu quá mức mỹ hảo, mây mù chậm rãi tản ra, bao vây triều dương, từ từ hình thành một trái tim khổng lồ, dương quang xuyên thấu qua tầng mây tứ tán, lóe lên gợn sóng như tiết tấu tim đập.
"Xì xì... Không ngờ nàng cũng lãng mạn nhỉ." Mộc Thủy Vân nhìn trái tim được tạo ra từ vân thải, thỏa mãn cười, ngón tay uyển chuyển phác hoạ, ánh mắt chuyên chú miêu tả, từng tia sáng đỏ lộng lẫy tung bay, chậm rãi vây quanh kim vân to lớn bắt đầu nhuộm đẫm, chỉ thoáng chốc, ái tâm vàng chói đã biến thành đỏ sẫm.
Con ngươi Tuyết Phong co rút, dừng cử động phất huyền, thở dài nói: "Trái tim này quá thật, được nàng phác hoạ mấy lần, càng trở nên sống động, cứ như một trái tim được lấy ra từ trong phủ tạng, sinh động hữu tình."
"Ta muốn, chính là chân tâm." Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn nàng, trong con ngươi cất giấu thâm tình, gằn từng chữ: "Đây là lễ vật nàng tặng cho ta, ta có thể nào cam lòng để nó phai nhạt?"
Vươn một bàn tay, một luồng khí lực dâng lên, từ trung ương hồng tâm bắt đầu thu nạp, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ rệt, cực nhanh bị nàng thu vào lòng bàn tay, đồ hình cao tới trăm trượng ngưng tụ không ít bạch vân, lại bị nàng dễ dàng thu vào bên trong đan điền.
Hành động này làm Tuyết Phong hơi kinh ngạc, lập tức cười nói: "Ta đã từng cho rằng, đồ vật đẹp vĩnh viễn không thể bảo lưu, nó đều sẽ phai nhạt. Tỷ như dung nhan, trải qua năm tháng cuối cùng cũng có một ngày già yếu. Cho dù chúng ta thanh xuân mãi mãi, đó cũng chỉ là tu vi. Tuổi thọ tiên cấp không phải là vô tận, luôn có một ngày mất đi."
"Dung nhan chỉ là túi da, già yếu đi thì thế nào? Chân tình là vĩnh hằng, nó sẽ không thay đổi theo thời gian. Chúng ta chỉ cần đánh vỡ cấm chế này, là có thể hưởng thụ vĩnh hằng." Mộc Thủy Vân định nhãn nhìn nàng, đưa tay cùng nàng tương khấu.
Tuyết Phong híp mắt nói: "Ý của nàng là..."
"Phi thăng thuỷ tổ, đột phá nguyền rủa." Hai mắt Mộc Thủy Vân loé lên một vệt sáng, sâu sắc nói: "Ta đã từng dùng sức mạnh suốt đời, nguyền rủa Xá Lợi Tử, ai có nó, chắc chắn vĩnh viễn rơi vào vạn kiếp bất phục. Nhưng trời định duyên phận, để nàng và ta cùng một chỗ. Hiện tại phương pháp giải trừ duy nhất là thuỷ tổ, đột phá ràng buộc của đất trời, mới có thể thoát khỏi nguyền rủa."
"Thuỷ tổ..." Tuyết Phong nhìn chằm chằm nơi nào đó, chân khí ở trong cơ thể từ lâu đến đỉnh cao, nhưng thời cơ đột phá còn chưa tới, cho nên nàng không cách nào triệu hồi lôi kiếp.
Mộc Thủy Vân nắm chặt tay nàng, đem sức mạnh thông qua phương thức này lan truyền cho nàng, trong con ngươi có niềm tin kiên định: "Đừng nản chí, chúng ta sẽ cùng tìm kiếm thời cơ đột phá."
Tuyết Phong ôn nhu đáp: "Được."
Sắc trời biến ảo, gió nổi mây vần.
Núi cao xa xa phun trào khói đen dày đặc, sương mù tràn ngập, thoáng chốc ở chân trời hình thành một con hung thú to lớn.
Hống! Cự thú gào thét.
Bỗng nhiên, Thương Long màu xanh tái hiện, lần này hiện thân, nó cũng không phải hư huyễn mà là thực thể, hai con ngươi một xanh một đỏ tỏa ra sức mạnh băng hoả, không khí đều bị ảnh hưởng, nhất thời trở nên hoàn toàn mông lung.
Hai cự thú đều rít gào trong tầng mây, mây đen khuếch tán, lộ ra hạo nguyệt êm dịu đến cực điểm.
Nguyệt quang tỏa ra, Thiên Sơn quyết chiến.
Nam tử hoàng bào bay lượn, hai mắt âm trầm, gương mặt tuấn mỹ dưới nguyệt quang có vẻ âm lệ, là Thất Tiên Phong Lâm Pháp mất tích nhiều ngày, hắn nhìn chằm chằm khói đen trên không trung bao phủ hung thú, chắp tay nói: "Không nghĩ tới Hắc Kỳ Lân của Mộng đại nhân đã dung hợp với Minh Hồn Hỏa, biến thành cự thú uy mãnh, sức mạnh có thể so với tiên cấp đỉnh cao a, chúc mừng Mộng đại nhân."
Mộng Tử Nhan nghe được lời khen tặng, tất nhiên thư thái, nàng chắp tay đứng trên tầng cao nhất của cung các, đón dạ phong thổi, ánh mắt oán hận bắn thẳng đến nơi xa: "Hắc Kỳ Lân không chịu thua kém, ta tự nhiên rất hài lòng. Lâm Pháp ngươi, công phu nịnh hót đúng là tăng trưởng a. Trăm năm trước, tràng đại chiến kia, Thất Tiên Phong các ngươi lợi dụng lúc ta gặp khó khăn, mạnh mẽ đánh tan linh hồn của ta, có từng nghĩ tới hôm nay chưa?"
Lâm Pháp khúm núm, thái độ thấp kém: "Trời đất chứng giám, Thất Tiên Phong lúc đó cũng không có ra tay với Mộng đại nhân."
"Hừ, các ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì các ngươi mà chết*. Chẵng lẽ đó chính là mục đích tu luyện cuối cùng của các ngươi sao?" Mộng Tử Nhan trừng mắt nhìn hắn, nhưng không tính toán ra tay, nàng đang đợi, đợi nhân vật chính của một hồi chiến dịch kinh thế, không rảnh tính sổ tên Lâm Pháp này, có điều, chờ nàng diệt trừ Mộc Thủy Vân rồi, bảy người Thất Tiên Phong, một người, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
*tuy lòng mang oán hận không có ý làm tổn hại đối phương, song đối phương vẫn vì lòng oán hận của mình mà bị người hại chết, câu này xuất hiện từ một điển cố giữa Vương Đạo và Chu Bá Nhân thời Tấn Trung Tông, ai muốn hiểu rõ thì Google nghen (nguồn: tasieucuongcong.wordpress.com)
Chính tà bất lưỡng lập, ai bảo ngươi là tà ma đây? Lâm Pháp không dám phản bác, chỉ là nghĩ linh tinh trong lòng.
Mộng Tử Nhan không nhìn vẻ mặt của hắn, cũng biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, Thất Tiên Phong có một tên dị sổ như thế, Thương Phong Dạ nhất định sẽ thổ huyết.
"Đến rồi." Vân Ngũ Châu nghiêm túc, nhìn chằm chằm đằng xa, tu vi vào tiên, mắt thấy vạn dặm, hai tia sáng kia đến quá nhanh, loáng một cái liền đến đối diện.
Áo đen phân tán theo gió, tóc bạc hào hiệp phiêu dật, Tuyết Phong cầm cung, ánh tím quanh thân, nửa gương mặt dưới mặt nạ tinh xảo muốn bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh, dù cho trên Thiên Sơn đóng băng, cũng không ngăn nổi vẻ mặt lãnh sương của nàng.
Bốn người ngưng hô hấp, Mộng Tử Nhan tham lam nhìn Tuyết Phong, lại bị một cỗ khí tức nhiếp hồn khác ảnh hưởng, không thể không thu hồi tầm mắt.
Bạch y tung bay, phong thái trác tuyệt, nàng đón gió đứng trên không, dáng người tao nhã hiện ra vẻ đẹp, như một phong cảnh độc tú, mỹ lệ mà tự nhiên, hai mắt ngạo thế lăng nhân, lẳng lặng nhìn bốn người, Lâm Pháp vặn vẹo, Vân Ngũ Châu ghen ghét, cả mặt nạ quỷ dị của Mạc Vô Hoan, đều nhất nhất xem tận trong mắt, đương nhiên, ánh mắt Mộng Tử Nhan nhìn Tuyết Phong lúc nãy, tràn ngập tham lam, nàng thậm chí muốn tiến lên móc nó xuống, cuối cùng, chỉ thấp giọng cười: "Đêm trăng tròn, đại gia đều đến rất đúng giờ. Hai chọi bốn, xem ra các ngươi rất chắc chắn."
"Mộc Thủy Vân! Ít phí lời! Hôm nay, bổn lâu muốn giáo huấn ngươi, dĩ úy Liệt Phong linh thiêng trên trời!" Mạc Vô Hoan giở một chiêu, Thương Long giữa không trung lập tức giương nanh múa vuốt, rít gào nhào tới.
Vèo một tiếng! Hống! Một mũi tên bạc sắc bén xẹt qua bầu trời xuyên thấu một mắt Thương Long, máu tươi tung toé, nó thét lên, rít gào càng tăng, người đã đi tới trước mắt.
Hên là Lâm Pháp không phải con tui, chứ là con tui thì chết moẹ với tui rồi -_-
Mộc Thủy Vân nheo mắt, toàn bộ đường viền thanh thuần mỹ lệ nhất thời phát sinh thay đổi, khóe mắt khẽ nhếch hiển hiện cảm giác yêu mị tuyệt thế, khẽ vuốt lông mày, ánh mắt sắc bén, lẳng lặng nhìn sáu người: "Ta đi tới ký ức chi đô, những ký ức ta từng nắm giữ cũng đã trở về đầu óc của ta, còn cần cảm ơn các ngươi a. Nhưng vì sao Lâm Pháp tiên tôn không ở nơi này? Ta đang muốn hảo hảo cảm tạ hắn đối với ta đặc biệt 'chăm sóc' giúp ta không cần chịu đựng đau đớn vì nước ao giội rửa mà tăng mạnh tu vi, lúc này mới có thể xuất quan sớm. Ai biết ta vừa ra nhưng không thấy đến bóng người của hắn, hắn đang ở đâu?"
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu hàm nghĩa hai chữ "chăm sóc", lồng tiên khí bỗng nhiên rung chuyển, vốn là Lâm Pháp từ bên trong làm khó dễ, giờ khắc này hắn đã thoát đi, không đánh đã khai.
Để tránh khỏi lúng túng, Thương Phong Dạ hòa hoãn, ngữ khí càng mang theo ý cung kính: "Mộc cô nương đã tìm được ký ức, tu vi tăng mạnh cũng là tất nhiên. Bởi vì những sức mạnh kia nguyên bản thuộc về ngài, ta đại biểu Thất Tiên Phong, cung chúc ngài gặt hái tân sinh."
Thương Phong Dạ lại khom lưng đối với Mộc Thủy Vân lễ bái? Tất cả mọi người đều kinh hoảng, sửng sốt, đặc biệt là Tử Vân Trúc, thời khắc này trong lòng nàng đang suy tư Thương đại ca vì sao hành động như thế, nhưng làm sư phụ Mộc Thủy Vân, nàng tất yếu tìm hiểu một chút, Thủy Vân đã trải qua cái gì, ký ức chi đô, người bình thường không đi được, nơi đó bao bọc đều là ký ức tiên nhân thượng cổ, nàng rất tò mò kiếp trước của Thủy Vân, đến tột cùng là người như thế nào.
Mộc Thủy Vân không để ý Thương Phong Dạ cử động cung kính, mà là đem tầm mắt nhìn nguyệt quang trong tầng mây lờ mờ: "Sau ba ngày, quyết chiến trên đỉnh Thiên Sơn."
Tử Vân Trúc lo lắng nói: "Thủy Vân, oán khí của ngươi..."
Mộc Thủy Vân đánh gãy lời nàng, trầm giọng nói: "Nên phát sinh cũng đã phát sinh, sư phụ đừng lo lắng. Đại chiến Thiên Sơn, ta không hy vọng bất luận người nào nhúng tay, bao quát Thất Tiên Phong, chúng ta đi trước."
Tinh tú tô điểm trời đêm, hoa sen khổng lồ bị gió thổi, nhàn nhạt tiêu tan, hình bóng các nàng cũng bồng bềnh đi xa dưới thần tinh lóng lánh.
Tử Vân Trúc có chút đau lòng, Mộc Thủy Vân lần này biến hóa quá to lớn, thật sự làm nàng không ứng phó kịp.
Tân Duyệt Tâm an ủi: "Không nên nghĩ quá nhiều, nếu nàng còn gọi sư phụ, đã nói rõ nàng không có quên tình cảm thầy trò, Thương đại ca đang đợi, chúng ta mau qua thương lượng đối sách một chút về Thiên Sơn quyết chiến đi."
Tử Vân Trúc bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ truy tìm Mộc Thủy Vân, nàng ngóng nhìn chân trời phương xa, Thủy Vân, ngươi rất mạnh mẽ, nhưng đó đều là Huyết Phật châu giao cho, từ xưa tà không thể thắng chính, ngươi đã vào tà, ngươi và ta nhất định phải đối lập hay sao?
Sắc trời mờ sáng, một đóa mây tím khổng lồ trôi nổi trên không, hai cô gái dựa vào nhau, yên tĩnh hưởng thụ khí tức sáng sớm mang đến, cùng xem triều dương dâng lên.
Nhìn người bình nhiên trong lòng, Tuyết Phong thật sự cho rằng, nàng vẫn là Thuỷ Vân bình tĩnh, lãnh đạm ban đầu, trải qua biến cố ký ức chi đô, Thủy Vân đã không chỉ là Thủy Vân, nàng còn là Chiêu Huyền, lẩm bẩm: "Chiêu Huyền, triều dương thiên địa, cộng phó hợp âm. Tên của nàng rất đặc biệt, khiến ta nghĩ tới một huyền khúc duyên dáng."
"Ồ? Vậy nàng có nguyện ý vì ta gảy một khúc?" Mộc Thủy Vân nhíu mày cười nói, đuôi lông mày hơi giương lên, một vệt phong hoa nhàn nhạt hiển lộ, càng khiến Tuyết Phong muốn đụng vào.
Một tiếng cười nhạt vang vọng đất trời, lúc này trích đi mặt nạ, nàng rất xinh đẹp, mỗi một lần tần mi cười đều tác động trái tim Mộc Thủy Vân, tay dừng lại động tác xoa khóe mắt nàng, trên không trung mềm mại kích thích, tư thế duyên dáng như phất huyền, thoáng chốc, một giai điệu tươi đẹp vang ở bên tai.
Tầng mây mềm mại đến cực điểm, như ngồi trên cây bông, Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn thái dương dâng lên, bốn phía mây mù vàng óng như tiên cảnh, chân trời thanh nhuận, xa hoa mông lung, giai điệu quá mức mỹ hảo, mây mù chậm rãi tản ra, bao vây triều dương, từ từ hình thành một trái tim khổng lồ, dương quang xuyên thấu qua tầng mây tứ tán, lóe lên gợn sóng như tiết tấu tim đập.
"Xì xì... Không ngờ nàng cũng lãng mạn nhỉ." Mộc Thủy Vân nhìn trái tim được tạo ra từ vân thải, thỏa mãn cười, ngón tay uyển chuyển phác hoạ, ánh mắt chuyên chú miêu tả, từng tia sáng đỏ lộng lẫy tung bay, chậm rãi vây quanh kim vân to lớn bắt đầu nhuộm đẫm, chỉ thoáng chốc, ái tâm vàng chói đã biến thành đỏ sẫm.
Con ngươi Tuyết Phong co rút, dừng cử động phất huyền, thở dài nói: "Trái tim này quá thật, được nàng phác hoạ mấy lần, càng trở nên sống động, cứ như một trái tim được lấy ra từ trong phủ tạng, sinh động hữu tình."
"Ta muốn, chính là chân tâm." Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn nàng, trong con ngươi cất giấu thâm tình, gằn từng chữ: "Đây là lễ vật nàng tặng cho ta, ta có thể nào cam lòng để nó phai nhạt?"
Vươn một bàn tay, một luồng khí lực dâng lên, từ trung ương hồng tâm bắt đầu thu nạp, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ rệt, cực nhanh bị nàng thu vào lòng bàn tay, đồ hình cao tới trăm trượng ngưng tụ không ít bạch vân, lại bị nàng dễ dàng thu vào bên trong đan điền.
Hành động này làm Tuyết Phong hơi kinh ngạc, lập tức cười nói: "Ta đã từng cho rằng, đồ vật đẹp vĩnh viễn không thể bảo lưu, nó đều sẽ phai nhạt. Tỷ như dung nhan, trải qua năm tháng cuối cùng cũng có một ngày già yếu. Cho dù chúng ta thanh xuân mãi mãi, đó cũng chỉ là tu vi. Tuổi thọ tiên cấp không phải là vô tận, luôn có một ngày mất đi."
"Dung nhan chỉ là túi da, già yếu đi thì thế nào? Chân tình là vĩnh hằng, nó sẽ không thay đổi theo thời gian. Chúng ta chỉ cần đánh vỡ cấm chế này, là có thể hưởng thụ vĩnh hằng." Mộc Thủy Vân định nhãn nhìn nàng, đưa tay cùng nàng tương khấu.
Tuyết Phong híp mắt nói: "Ý của nàng là..."
"Phi thăng thuỷ tổ, đột phá nguyền rủa." Hai mắt Mộc Thủy Vân loé lên một vệt sáng, sâu sắc nói: "Ta đã từng dùng sức mạnh suốt đời, nguyền rủa Xá Lợi Tử, ai có nó, chắc chắn vĩnh viễn rơi vào vạn kiếp bất phục. Nhưng trời định duyên phận, để nàng và ta cùng một chỗ. Hiện tại phương pháp giải trừ duy nhất là thuỷ tổ, đột phá ràng buộc của đất trời, mới có thể thoát khỏi nguyền rủa."
"Thuỷ tổ..." Tuyết Phong nhìn chằm chằm nơi nào đó, chân khí ở trong cơ thể từ lâu đến đỉnh cao, nhưng thời cơ đột phá còn chưa tới, cho nên nàng không cách nào triệu hồi lôi kiếp.
Mộc Thủy Vân nắm chặt tay nàng, đem sức mạnh thông qua phương thức này lan truyền cho nàng, trong con ngươi có niềm tin kiên định: "Đừng nản chí, chúng ta sẽ cùng tìm kiếm thời cơ đột phá."
Tuyết Phong ôn nhu đáp: "Được."
Sắc trời biến ảo, gió nổi mây vần.
Núi cao xa xa phun trào khói đen dày đặc, sương mù tràn ngập, thoáng chốc ở chân trời hình thành một con hung thú to lớn.
Hống! Cự thú gào thét.
Bỗng nhiên, Thương Long màu xanh tái hiện, lần này hiện thân, nó cũng không phải hư huyễn mà là thực thể, hai con ngươi một xanh một đỏ tỏa ra sức mạnh băng hoả, không khí đều bị ảnh hưởng, nhất thời trở nên hoàn toàn mông lung.
Hai cự thú đều rít gào trong tầng mây, mây đen khuếch tán, lộ ra hạo nguyệt êm dịu đến cực điểm.
Nguyệt quang tỏa ra, Thiên Sơn quyết chiến.
Nam tử hoàng bào bay lượn, hai mắt âm trầm, gương mặt tuấn mỹ dưới nguyệt quang có vẻ âm lệ, là Thất Tiên Phong Lâm Pháp mất tích nhiều ngày, hắn nhìn chằm chằm khói đen trên không trung bao phủ hung thú, chắp tay nói: "Không nghĩ tới Hắc Kỳ Lân của Mộng đại nhân đã dung hợp với Minh Hồn Hỏa, biến thành cự thú uy mãnh, sức mạnh có thể so với tiên cấp đỉnh cao a, chúc mừng Mộng đại nhân."
Mộng Tử Nhan nghe được lời khen tặng, tất nhiên thư thái, nàng chắp tay đứng trên tầng cao nhất của cung các, đón dạ phong thổi, ánh mắt oán hận bắn thẳng đến nơi xa: "Hắc Kỳ Lân không chịu thua kém, ta tự nhiên rất hài lòng. Lâm Pháp ngươi, công phu nịnh hót đúng là tăng trưởng a. Trăm năm trước, tràng đại chiến kia, Thất Tiên Phong các ngươi lợi dụng lúc ta gặp khó khăn, mạnh mẽ đánh tan linh hồn của ta, có từng nghĩ tới hôm nay chưa?"
Lâm Pháp khúm núm, thái độ thấp kém: "Trời đất chứng giám, Thất Tiên Phong lúc đó cũng không có ra tay với Mộng đại nhân."
"Hừ, các ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì các ngươi mà chết*. Chẵng lẽ đó chính là mục đích tu luyện cuối cùng của các ngươi sao?" Mộng Tử Nhan trừng mắt nhìn hắn, nhưng không tính toán ra tay, nàng đang đợi, đợi nhân vật chính của một hồi chiến dịch kinh thế, không rảnh tính sổ tên Lâm Pháp này, có điều, chờ nàng diệt trừ Mộc Thủy Vân rồi, bảy người Thất Tiên Phong, một người, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
*tuy lòng mang oán hận không có ý làm tổn hại đối phương, song đối phương vẫn vì lòng oán hận của mình mà bị người hại chết, câu này xuất hiện từ một điển cố giữa Vương Đạo và Chu Bá Nhân thời Tấn Trung Tông, ai muốn hiểu rõ thì Google nghen (nguồn: tasieucuongcong.wordpress.com)
Chính tà bất lưỡng lập, ai bảo ngươi là tà ma đây? Lâm Pháp không dám phản bác, chỉ là nghĩ linh tinh trong lòng.
Mộng Tử Nhan không nhìn vẻ mặt của hắn, cũng biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, Thất Tiên Phong có một tên dị sổ như thế, Thương Phong Dạ nhất định sẽ thổ huyết.
"Đến rồi." Vân Ngũ Châu nghiêm túc, nhìn chằm chằm đằng xa, tu vi vào tiên, mắt thấy vạn dặm, hai tia sáng kia đến quá nhanh, loáng một cái liền đến đối diện.
Áo đen phân tán theo gió, tóc bạc hào hiệp phiêu dật, Tuyết Phong cầm cung, ánh tím quanh thân, nửa gương mặt dưới mặt nạ tinh xảo muốn bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh, dù cho trên Thiên Sơn đóng băng, cũng không ngăn nổi vẻ mặt lãnh sương của nàng.
Bốn người ngưng hô hấp, Mộng Tử Nhan tham lam nhìn Tuyết Phong, lại bị một cỗ khí tức nhiếp hồn khác ảnh hưởng, không thể không thu hồi tầm mắt.
Bạch y tung bay, phong thái trác tuyệt, nàng đón gió đứng trên không, dáng người tao nhã hiện ra vẻ đẹp, như một phong cảnh độc tú, mỹ lệ mà tự nhiên, hai mắt ngạo thế lăng nhân, lẳng lặng nhìn bốn người, Lâm Pháp vặn vẹo, Vân Ngũ Châu ghen ghét, cả mặt nạ quỷ dị của Mạc Vô Hoan, đều nhất nhất xem tận trong mắt, đương nhiên, ánh mắt Mộng Tử Nhan nhìn Tuyết Phong lúc nãy, tràn ngập tham lam, nàng thậm chí muốn tiến lên móc nó xuống, cuối cùng, chỉ thấp giọng cười: "Đêm trăng tròn, đại gia đều đến rất đúng giờ. Hai chọi bốn, xem ra các ngươi rất chắc chắn."
"Mộc Thủy Vân! Ít phí lời! Hôm nay, bổn lâu muốn giáo huấn ngươi, dĩ úy Liệt Phong linh thiêng trên trời!" Mạc Vô Hoan giở một chiêu, Thương Long giữa không trung lập tức giương nanh múa vuốt, rít gào nhào tới.
Vèo một tiếng! Hống! Một mũi tên bạc sắc bén xẹt qua bầu trời xuyên thấu một mắt Thương Long, máu tươi tung toé, nó thét lên, rít gào càng tăng, người đã đi tới trước mắt.
Hên là Lâm Pháp không phải con tui, chứ là con tui thì chết moẹ với tui rồi -_-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.