Chương 51
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Nhưng mấy con mãnh hổ này căn bản không phải mãnh hổ bình thường, quanh thân chúng nó đều phóng xạ ánh vàng cường hãn, nếu phàm nhân có tu vi thì những sinh vật này tự nhiên cũng có thể tu luyện, chẳng trách những cao thủ đó có đi mà không có về, vài con mãnh hổ thánh cấp này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sinh vật một mình tu luyện phi thường khó khăn, trừ phi có người lãnh đạo tu vi cao thâm dẫn dắt chúng nó tu luyện, bằng không rất khó thành tinh.
Chẳng biết lúc nào, ý cười bên môi Tuyết Phong đã biến mất, trong ánh mắt lộ ra khí tức lạnh lùng, cỗ lãnh ý này vô hạn khuếch tán, ảnh hưởng đến những con mãnh hổ hung hăng chực xông tới kia. Khi nàng hững hờ tiến lên, tụi nó lần lượt lùi về sau, mắt loé sáng lộng lẫy.
Tuyết Phong vẫn thong thả cất bước, bọn mãnh hổ kia đột nhiên dừng lại, ánh mắt hung ác rồi toàn bộ xông lên!
Mấy chục thánh quang từ bốn phương tám hướng kéo tới, móng vuốt sắc bén đều lập loè sâm bạch, nếu là bị cào, e là không chết cũng sẽ trọng thương!
Tuyết Phong không phải những cao thủ thánh cấp kia, năm ngón tay nhỏ dài xoè ra, bốn phía thánh khí bị trục xuất, mãnh hổ đang xông tới giống như bị một luồng khí ngăn cách ở ngoài, thân mình giãy giụa giữa không trung.
Ầm một tiếng! Một đoàn khí tím tranh tương khuếch tán, vài chục con mãnh hổ bị công kích văng ra xa, trừng hai mắt thống khổ gào thét.
"Đây chính là thần thú canh giữ Xích Hồn Nhai trong truyền thuyết à? Kêu vài con mãnh hổ thánh cấp đến ngăn cản ta, thật là thất vọng." Tuyết Phong lắc đầu cười, trên mặt nạ phản xạ một tia sáng mãnh liệt.
Không khí biến đổi, một con mãnh hổ khác vóc dáng oai hùng đi ra, mỗi một bước đều rất tao nhã, nó giống như vương giả trời sinh, có một khí thế của đế vương. Bốn con khác cũng đồng thời bước ra, lẳng lặng đứng sau lưng nó, thân phận cao thấp đã hết sức rõ ràng.
Con mãnh hổ đứng giữa trung tâm làm Tuyết Phong cực kỳ kinh ngạc, bộ lông của nó không giống những con khác, là màu bạc tự nhiên, trên da không thấy những vằn sọc đen vốn thuộc về loài hổ, toàn bộ vóc dáng mạnh mẽ ưu mỹ, màu trắng bạc làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ.
Làm cho nàng càng thêm kinh ngạc chính là hai mắt của con hổ bạc này là màu đỏ sẫm, thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, lãnh ý không hề tầm thường.
Một tầng khí lưu trắng bạc như ẩn như hiện nhiếp thả, kim tôn khí mãnh liệt khuếch tán ngoài trăm dặm, núi rừng yên tĩnh phi thường. Ánh mắt sâu thẳm, nó biết nữ nhân này đến có ý đồ gì, dĩ vãng những tu vi giả kia vì muốn khế ước nó mà đi tới nơi này, nhưng không thể ngờ rằng, chỉ làm cho bọn họ chết nhanh hơn mà thôi.
Bên trong vực sâu này linh khí vẫn còn đầy đủ, nguyên bản nó muốn ở chỗ này tu luyện thêm mấy chục năm nữa, sau khi đột phá tiên cấp sẽ xuất hiện tranh bá một phương, địa phương này quá nhỏ, nó căn bản không vừa lòng trú ngụ ở đây, mỗi thần thú đều có mục tiêu của chính mình, mục tiêu của nó, chính là Ẩn Tinh Vực!
Nhìn dáng vẻ nữ tử thản nhiên đến cực điểm, ánh mắt hổ bạc bén nhọn, con ngươi đỏ sẫm thoáng hiện ra một tia mông lung, loáng một cái, thể phách nhỏ bé đang vô hạn bành trướng.
Tuyết Phong thấy cảnh này thì trong lòng hiểu rõ, nàng suýt chút nữa quên một điểm, thần thú trên tôn cấp đã có thể ngưng tụ thành hình, con hổ bạc này ra trận, vóc dáng chính là phóng to hơn, quả nhiên thần thú đều khó đối phó.
"Nữ nhân, bổn vương nhìn ra tâm tư của ngươi. Vực sâu này đã chôn vùi vô số tu luyện giả, ngươi nghĩ, bổn vương sẽ thương hương tiếc ngọc đi? Vượt chủng tộc, bổn vương xem thường." Hổ bạc bành trướng đến mức lớn nhất, thái dương đã bị thân thể cao lớn che lấp, bầu trời lờ mờ bởi vì sức mạnh bạo phát của nó mà càng thêm âm trầm, sấm sét mưa to gần trong gang tấc.
Vượt chủng tộc? Tuyết Phong suýt nữa phá công, con hổ này sẽ không cho rằng nàng muốn làm chuyện xấu xa gì với nó đi.
Liếc hổ bạc một cái, nhìn rõ sự xem thường trong tròng mắt nó, Tuyết Phong ôm ngực, nhẹ nhàng xoa xoa cằm, tư thái thung nhiên: "Hiện tại không phải mùa động dục, việc vượt chủng tộc, ngươi không cần cân nhắc, bởi vì ta đối với ngươi không có hứng thú."
"Vậy ngươi tới làm gì? Không cần nói cho ta, ngươi đến đáy vực ngắm phong cảnh?" Hổ bạc trừng mắt, nữ nhân che mặt này lại dùng thái độ nhàn nhã nói chuyện với nó, quả thật là khiêu chiến uy nghiêm của nó mà.
Bốn con mãnh hổ bên cạnh cũng là hai mắt trừng to, ra dáng muốn nhào tới, lại bị hổ bạc gầm một tiếng, không cam lòng lui xuống.
Lúc nãy nữ nhân này ra tay quá nhanh, hổ bạc căn bản không thấy rõ động tác của nàng, nhưng nó biết nàng không đơn giản, chí ít so với những phàm nhân vụng về trong dĩ vãng kia khôn khéo hơn rất nhiều, vì lẽ đó, nó mới không có tùy tiện ra tay, thần thú uy nghiêm, quyết không cho phép có kẻ xâm phạm, chỉ cần nữ nhân này dám động đậy nó sẽ cho nàng biết hậu quả của việc khiêu chiến vương giả.
Tuyết Phong hai mắt lạnh lẽo, chậm rãi bay lên không, đứng đối diện hai mắt của nó. Từ trước đến nay đều là người khác ngưỡng mộ nàng, con hổ bạc này thật là làm càn, thần thú quả nhiên là vừa tự luyến lại vừa tự đại.
Thấy hổ bạc hơi giận, Tuyết Phong lạnh nhạt: "Ta đương nhiên không phải đến ngắm phong cảnh, mà là đến tìm thú cưỡi."
"Thú cưỡi?" Hổ bạc chấn động, liệt hỏa ầm một tiếng bắt đầu cháy rừng rực suýt nữa thiêu đốt nội tạng của nó, nữ nhân này thật sự là quá kiêu ngạo, hai mắt nhắm lại: "Vậy, ngươi tìm được chưa?"
Quanh thân Tuyết Phong toả khói tím bao trùm kim tôn khí trong vòng trăm thước, mãnh hổ hoảng sợ, hổ bạc khó tin, nàng đạm mạc nói: "Tìm được rồi, nó ở ngay trước mắt!"
Ầm một tiếng, vàng tím chói lọi dây dưa, động một cái liền bùng nổ!
Kinh Luân Tự lịch sử lâu đời, sau khi Thất Tịnh đại sư thoái vị, Dịch Tâm thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí phương trượng, Dịch Tâm thiên tư thông tuệ, không tới trăm năm thời gian đã phi thăng đăng tiên, không còn quan hệ gì với phàm giới, tư chất và thành tựu của hắn vượt qua Thất Tịnh, đây là thời đại vinh quang nhất của Kinh Luân Tự.
Tây Sơn khói tiên mờ ảo, dưới chân núi đường đá uốn lượn gồ ghề, muốn leo núi, tất phải trải qua một hẻm núi hiểm trở bên dưới.
Trong rừng rậm sương mù dày đặc, phi thường tĩnh lặng.
Một tiểu hòa thượng đi đi lại lại trong sơn đạo, hệt như đạp mây, dáng người nhẹ nhàng như gió.
Liếc nhìn qua, người bình thường sẽ sợ hết hồn. Tiểu hòa thượng cực kỳ gầy gò nhưng hai vai đơn bạc gánh hai thùng nước đầy, lúc hắn cất bước, nước trong hai thùng gỗ nửa giọt cũng không vung vãi ra ngoài, quả thật là tu vi cao thâm.
"Ai u, tiểu hòa thượng rất đẹp trai, bước đi như bay rất uy vũ a." Một ngữ điệu trêu đùa truyền tới.
Khe núi này vô cùng yên tĩnh, giờ khắc này đột nhiên truyền đến một tiếng nói, suýt nữa quấy rầy bước tiến của tiểu hòa thượng, hắn vội vã dừng bước, vì nguyên bản đề khí đan điền bất động, nhất thời cảm thấy đòn gánh trên đầu vai hơi nặng.
Tiểu hòa thượng nhìn xung quanh, nhưng không thấy người khác, nghi hoặc có phải do mình nghe nhầm rồi, vừa muốn tiếp tục lên núi, xa xa lại truyền tới âm thanh của người kia: "Chớ vội đi, sơn đạo của Kinh Luân Tự không dễ leo. Chúng ta mới đến, tiểu sư phụ có thể chỉ điểm một hai hay không, giúp chúng ta thuận lợi leo núi nha."
Tiểu hòa thượng lần này xác định được phương hướng, kinh ngạc nhìn lại, thấy ba nam nữ trẻ tuổi đi tới, hai nam tử thân thể thạc rộng, tư thái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, xen lẫn một ít khí tức cuồng dã, mà cô gái kia lại nhu nhược, giống như chỉ cần một cơn gió thổi đến cũng sẽ mang theo nàng, bồng bềnh đi xa.
"A di đà Phật, ba vị thí chủ muốn leo núi sao?" Tiểu hòa thượng bừng tỉnh, mặt đỏ lên, vị cô nương này tướng mạo thanh tú, cỗ khí tức nhu nhược trên người nàng rất dễ khiến cho người ta sản sinh kích động muốn thương tiếc nàng, trong lòng nhảy dựng, chỉ tự trách mình định lực nông cạn.
"Không sai, chúng ta muốn đến Kinh Luân Tự. Tiểu sư phụ hẳn là đệ tử ở trong chùa đi, một mình xuống núi nấu nước, thật là chịu khó." Một nam tử thô cuồng liếc nhìn sơn phong cực cao, thở dài, xem ra muốn leo lên cũng không dễ dàng a.
"Cái này là quy định ở trong chùa, tiểu tăng không dám vượt qua. Xin hỏi ba vị thí chủ đến bổn tự là vì chuyện gì?" Tiểu hòa thượng thả thùng nước xuống, đan hai tay, thái độ ôn hòa.
"Thật không dám giấu giếm, chúng ta muốn tìm Dịch Tâm phương trượng, hỏi dò một ít chuyện." Một nam tử khác đan tay, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Tiểu hòa thượng nhìn về phía nữ tử yếu đuối mong manh kia, than thở: "Nhưng bổn tự đã có quy định, nữ tử không thể đi vào."
"Tiểu sư phụ, ngươi giúp đỡ đi, tiểu thư chúng ta nhất định phải vào Kinh Luân Tự, gặp mặt Dịch Tâm phương trượng." Hai nam tử tiến lên phía trước, vây tiểu hòa thượng lại, song song thi lễ.
"Nhưng... Chuyện này... Bổn tự xác thực quy định như thế. Ba vị thí chủ chẳng lẽ muốn tiểu tăng phá giới sao?" Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ, nhưng trên mặt không thể buông lỏng, tự quy là tuyệt đối không thể chạm đến, bằng không phương trượng trách tội xuống, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Tiểu sư phụ, ngươi thật không chịu giúp chúng ta?" Một nam tử ánh mắt ám trầm, khí thế quanh người mơ hồ gợn sóng, lời hay đều nói cả rồi, tiểu hòa thượng này vô cùng cố chấp, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
"Các ngươi muốn làm gì?" Tiểu hòa thượng nảy lên phòng bị, đồng dạng toả ra khí tức.
Khi hai phe sắp bùng nổ, mặt đất truyền đến một tiếng thân ngâm thống khổ, cô gái yếu đuối mềm mại co quắp ngã xuống, lại được một gã nam tử khác ôm lấy, kinh hãi nói: "Tiểu thư!"
"Bệnh của tiểu thư không thể làm lỡ, xin mời tiểu sư phụ mang chúng ta lên núi, mạng người quan trọng a!" Nam tử vừa muốn ra tay thái độ mềm nhũn ra, miệng đầy khẩn cầu.
Tiểu hòa thượng thấy dáng vẻ đau đớn của cô gái kia, tâm tư không khỏi thay đổi, cửa Phật từ bi, không cho phép hắn có nửa điểm chần chừ, liền nói ngay: "Được rồi, các ngươi theo ta lên núi đi."
Sau khi tiểu hòa thượng dứt lời, liền nâng lên đòn gánh, đề khí tiếp tục leo núi.
Hai người thấy thế liền vui vẻ, một tên nam tử lập tức ôm lấy nữ tử, hai người đồng thời đề khí leo về phía trước, ánh sáng hiện ra quanh thân là khí dịch.
Ngay khi leo tới giữa sườn núi, hai nam tử có chút không chống đỡ nổi, nữ tử lúc này đã đau đớn ngất đi, mỗi lần nàng đều phải chịu đựng nỗi thống khổ này, lúc hôn mê khóe mắt cũng chảy xuống nước mắt.
"Tiểu sư phụ, ngươi bay quá nhanh, chúng ta theo không kịp!" Đối với dáng người nhẹ nhàng của tiểu hòa thượng, cả hai người vừa ước ao vừa đố kỵ, lẽ nào người xuất gia đều lợi hại như thế hay sao? Một tăng sư nấu nước lại có tu vi tốt như vậy, thật sự khiến người ta đỏ mắt!
Trong lúc Phong nhi tìm thú cưng thì một tình địch khác của nàng, Chu Vũ Nhi, cũng đã hoa hoa lệ lệ lên sàn ~
Nhưng mấy con mãnh hổ này căn bản không phải mãnh hổ bình thường, quanh thân chúng nó đều phóng xạ ánh vàng cường hãn, nếu phàm nhân có tu vi thì những sinh vật này tự nhiên cũng có thể tu luyện, chẳng trách những cao thủ đó có đi mà không có về, vài con mãnh hổ thánh cấp này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sinh vật một mình tu luyện phi thường khó khăn, trừ phi có người lãnh đạo tu vi cao thâm dẫn dắt chúng nó tu luyện, bằng không rất khó thành tinh.
Chẳng biết lúc nào, ý cười bên môi Tuyết Phong đã biến mất, trong ánh mắt lộ ra khí tức lạnh lùng, cỗ lãnh ý này vô hạn khuếch tán, ảnh hưởng đến những con mãnh hổ hung hăng chực xông tới kia. Khi nàng hững hờ tiến lên, tụi nó lần lượt lùi về sau, mắt loé sáng lộng lẫy.
Tuyết Phong vẫn thong thả cất bước, bọn mãnh hổ kia đột nhiên dừng lại, ánh mắt hung ác rồi toàn bộ xông lên!
Mấy chục thánh quang từ bốn phương tám hướng kéo tới, móng vuốt sắc bén đều lập loè sâm bạch, nếu là bị cào, e là không chết cũng sẽ trọng thương!
Tuyết Phong không phải những cao thủ thánh cấp kia, năm ngón tay nhỏ dài xoè ra, bốn phía thánh khí bị trục xuất, mãnh hổ đang xông tới giống như bị một luồng khí ngăn cách ở ngoài, thân mình giãy giụa giữa không trung.
Ầm một tiếng! Một đoàn khí tím tranh tương khuếch tán, vài chục con mãnh hổ bị công kích văng ra xa, trừng hai mắt thống khổ gào thét.
"Đây chính là thần thú canh giữ Xích Hồn Nhai trong truyền thuyết à? Kêu vài con mãnh hổ thánh cấp đến ngăn cản ta, thật là thất vọng." Tuyết Phong lắc đầu cười, trên mặt nạ phản xạ một tia sáng mãnh liệt.
Không khí biến đổi, một con mãnh hổ khác vóc dáng oai hùng đi ra, mỗi một bước đều rất tao nhã, nó giống như vương giả trời sinh, có một khí thế của đế vương. Bốn con khác cũng đồng thời bước ra, lẳng lặng đứng sau lưng nó, thân phận cao thấp đã hết sức rõ ràng.
Con mãnh hổ đứng giữa trung tâm làm Tuyết Phong cực kỳ kinh ngạc, bộ lông của nó không giống những con khác, là màu bạc tự nhiên, trên da không thấy những vằn sọc đen vốn thuộc về loài hổ, toàn bộ vóc dáng mạnh mẽ ưu mỹ, màu trắng bạc làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ.
Làm cho nàng càng thêm kinh ngạc chính là hai mắt của con hổ bạc này là màu đỏ sẫm, thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, lãnh ý không hề tầm thường.
Một tầng khí lưu trắng bạc như ẩn như hiện nhiếp thả, kim tôn khí mãnh liệt khuếch tán ngoài trăm dặm, núi rừng yên tĩnh phi thường. Ánh mắt sâu thẳm, nó biết nữ nhân này đến có ý đồ gì, dĩ vãng những tu vi giả kia vì muốn khế ước nó mà đi tới nơi này, nhưng không thể ngờ rằng, chỉ làm cho bọn họ chết nhanh hơn mà thôi.
Bên trong vực sâu này linh khí vẫn còn đầy đủ, nguyên bản nó muốn ở chỗ này tu luyện thêm mấy chục năm nữa, sau khi đột phá tiên cấp sẽ xuất hiện tranh bá một phương, địa phương này quá nhỏ, nó căn bản không vừa lòng trú ngụ ở đây, mỗi thần thú đều có mục tiêu của chính mình, mục tiêu của nó, chính là Ẩn Tinh Vực!
Nhìn dáng vẻ nữ tử thản nhiên đến cực điểm, ánh mắt hổ bạc bén nhọn, con ngươi đỏ sẫm thoáng hiện ra một tia mông lung, loáng một cái, thể phách nhỏ bé đang vô hạn bành trướng.
Tuyết Phong thấy cảnh này thì trong lòng hiểu rõ, nàng suýt chút nữa quên một điểm, thần thú trên tôn cấp đã có thể ngưng tụ thành hình, con hổ bạc này ra trận, vóc dáng chính là phóng to hơn, quả nhiên thần thú đều khó đối phó.
"Nữ nhân, bổn vương nhìn ra tâm tư của ngươi. Vực sâu này đã chôn vùi vô số tu luyện giả, ngươi nghĩ, bổn vương sẽ thương hương tiếc ngọc đi? Vượt chủng tộc, bổn vương xem thường." Hổ bạc bành trướng đến mức lớn nhất, thái dương đã bị thân thể cao lớn che lấp, bầu trời lờ mờ bởi vì sức mạnh bạo phát của nó mà càng thêm âm trầm, sấm sét mưa to gần trong gang tấc.
Vượt chủng tộc? Tuyết Phong suýt nữa phá công, con hổ này sẽ không cho rằng nàng muốn làm chuyện xấu xa gì với nó đi.
Liếc hổ bạc một cái, nhìn rõ sự xem thường trong tròng mắt nó, Tuyết Phong ôm ngực, nhẹ nhàng xoa xoa cằm, tư thái thung nhiên: "Hiện tại không phải mùa động dục, việc vượt chủng tộc, ngươi không cần cân nhắc, bởi vì ta đối với ngươi không có hứng thú."
"Vậy ngươi tới làm gì? Không cần nói cho ta, ngươi đến đáy vực ngắm phong cảnh?" Hổ bạc trừng mắt, nữ nhân che mặt này lại dùng thái độ nhàn nhã nói chuyện với nó, quả thật là khiêu chiến uy nghiêm của nó mà.
Bốn con mãnh hổ bên cạnh cũng là hai mắt trừng to, ra dáng muốn nhào tới, lại bị hổ bạc gầm một tiếng, không cam lòng lui xuống.
Lúc nãy nữ nhân này ra tay quá nhanh, hổ bạc căn bản không thấy rõ động tác của nàng, nhưng nó biết nàng không đơn giản, chí ít so với những phàm nhân vụng về trong dĩ vãng kia khôn khéo hơn rất nhiều, vì lẽ đó, nó mới không có tùy tiện ra tay, thần thú uy nghiêm, quyết không cho phép có kẻ xâm phạm, chỉ cần nữ nhân này dám động đậy nó sẽ cho nàng biết hậu quả của việc khiêu chiến vương giả.
Tuyết Phong hai mắt lạnh lẽo, chậm rãi bay lên không, đứng đối diện hai mắt của nó. Từ trước đến nay đều là người khác ngưỡng mộ nàng, con hổ bạc này thật là làm càn, thần thú quả nhiên là vừa tự luyến lại vừa tự đại.
Thấy hổ bạc hơi giận, Tuyết Phong lạnh nhạt: "Ta đương nhiên không phải đến ngắm phong cảnh, mà là đến tìm thú cưỡi."
"Thú cưỡi?" Hổ bạc chấn động, liệt hỏa ầm một tiếng bắt đầu cháy rừng rực suýt nữa thiêu đốt nội tạng của nó, nữ nhân này thật sự là quá kiêu ngạo, hai mắt nhắm lại: "Vậy, ngươi tìm được chưa?"
Quanh thân Tuyết Phong toả khói tím bao trùm kim tôn khí trong vòng trăm thước, mãnh hổ hoảng sợ, hổ bạc khó tin, nàng đạm mạc nói: "Tìm được rồi, nó ở ngay trước mắt!"
Ầm một tiếng, vàng tím chói lọi dây dưa, động một cái liền bùng nổ!
Kinh Luân Tự lịch sử lâu đời, sau khi Thất Tịnh đại sư thoái vị, Dịch Tâm thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí phương trượng, Dịch Tâm thiên tư thông tuệ, không tới trăm năm thời gian đã phi thăng đăng tiên, không còn quan hệ gì với phàm giới, tư chất và thành tựu của hắn vượt qua Thất Tịnh, đây là thời đại vinh quang nhất của Kinh Luân Tự.
Tây Sơn khói tiên mờ ảo, dưới chân núi đường đá uốn lượn gồ ghề, muốn leo núi, tất phải trải qua một hẻm núi hiểm trở bên dưới.
Trong rừng rậm sương mù dày đặc, phi thường tĩnh lặng.
Một tiểu hòa thượng đi đi lại lại trong sơn đạo, hệt như đạp mây, dáng người nhẹ nhàng như gió.
Liếc nhìn qua, người bình thường sẽ sợ hết hồn. Tiểu hòa thượng cực kỳ gầy gò nhưng hai vai đơn bạc gánh hai thùng nước đầy, lúc hắn cất bước, nước trong hai thùng gỗ nửa giọt cũng không vung vãi ra ngoài, quả thật là tu vi cao thâm.
"Ai u, tiểu hòa thượng rất đẹp trai, bước đi như bay rất uy vũ a." Một ngữ điệu trêu đùa truyền tới.
Khe núi này vô cùng yên tĩnh, giờ khắc này đột nhiên truyền đến một tiếng nói, suýt nữa quấy rầy bước tiến của tiểu hòa thượng, hắn vội vã dừng bước, vì nguyên bản đề khí đan điền bất động, nhất thời cảm thấy đòn gánh trên đầu vai hơi nặng.
Tiểu hòa thượng nhìn xung quanh, nhưng không thấy người khác, nghi hoặc có phải do mình nghe nhầm rồi, vừa muốn tiếp tục lên núi, xa xa lại truyền tới âm thanh của người kia: "Chớ vội đi, sơn đạo của Kinh Luân Tự không dễ leo. Chúng ta mới đến, tiểu sư phụ có thể chỉ điểm một hai hay không, giúp chúng ta thuận lợi leo núi nha."
Tiểu hòa thượng lần này xác định được phương hướng, kinh ngạc nhìn lại, thấy ba nam nữ trẻ tuổi đi tới, hai nam tử thân thể thạc rộng, tư thái hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, xen lẫn một ít khí tức cuồng dã, mà cô gái kia lại nhu nhược, giống như chỉ cần một cơn gió thổi đến cũng sẽ mang theo nàng, bồng bềnh đi xa.
"A di đà Phật, ba vị thí chủ muốn leo núi sao?" Tiểu hòa thượng bừng tỉnh, mặt đỏ lên, vị cô nương này tướng mạo thanh tú, cỗ khí tức nhu nhược trên người nàng rất dễ khiến cho người ta sản sinh kích động muốn thương tiếc nàng, trong lòng nhảy dựng, chỉ tự trách mình định lực nông cạn.
"Không sai, chúng ta muốn đến Kinh Luân Tự. Tiểu sư phụ hẳn là đệ tử ở trong chùa đi, một mình xuống núi nấu nước, thật là chịu khó." Một nam tử thô cuồng liếc nhìn sơn phong cực cao, thở dài, xem ra muốn leo lên cũng không dễ dàng a.
"Cái này là quy định ở trong chùa, tiểu tăng không dám vượt qua. Xin hỏi ba vị thí chủ đến bổn tự là vì chuyện gì?" Tiểu hòa thượng thả thùng nước xuống, đan hai tay, thái độ ôn hòa.
"Thật không dám giấu giếm, chúng ta muốn tìm Dịch Tâm phương trượng, hỏi dò một ít chuyện." Một nam tử khác đan tay, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Tiểu hòa thượng nhìn về phía nữ tử yếu đuối mong manh kia, than thở: "Nhưng bổn tự đã có quy định, nữ tử không thể đi vào."
"Tiểu sư phụ, ngươi giúp đỡ đi, tiểu thư chúng ta nhất định phải vào Kinh Luân Tự, gặp mặt Dịch Tâm phương trượng." Hai nam tử tiến lên phía trước, vây tiểu hòa thượng lại, song song thi lễ.
"Nhưng... Chuyện này... Bổn tự xác thực quy định như thế. Ba vị thí chủ chẳng lẽ muốn tiểu tăng phá giới sao?" Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ, nhưng trên mặt không thể buông lỏng, tự quy là tuyệt đối không thể chạm đến, bằng không phương trượng trách tội xuống, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Tiểu sư phụ, ngươi thật không chịu giúp chúng ta?" Một nam tử ánh mắt ám trầm, khí thế quanh người mơ hồ gợn sóng, lời hay đều nói cả rồi, tiểu hòa thượng này vô cùng cố chấp, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
"Các ngươi muốn làm gì?" Tiểu hòa thượng nảy lên phòng bị, đồng dạng toả ra khí tức.
Khi hai phe sắp bùng nổ, mặt đất truyền đến một tiếng thân ngâm thống khổ, cô gái yếu đuối mềm mại co quắp ngã xuống, lại được một gã nam tử khác ôm lấy, kinh hãi nói: "Tiểu thư!"
"Bệnh của tiểu thư không thể làm lỡ, xin mời tiểu sư phụ mang chúng ta lên núi, mạng người quan trọng a!" Nam tử vừa muốn ra tay thái độ mềm nhũn ra, miệng đầy khẩn cầu.
Tiểu hòa thượng thấy dáng vẻ đau đớn của cô gái kia, tâm tư không khỏi thay đổi, cửa Phật từ bi, không cho phép hắn có nửa điểm chần chừ, liền nói ngay: "Được rồi, các ngươi theo ta lên núi đi."
Sau khi tiểu hòa thượng dứt lời, liền nâng lên đòn gánh, đề khí tiếp tục leo núi.
Hai người thấy thế liền vui vẻ, một tên nam tử lập tức ôm lấy nữ tử, hai người đồng thời đề khí leo về phía trước, ánh sáng hiện ra quanh thân là khí dịch.
Ngay khi leo tới giữa sườn núi, hai nam tử có chút không chống đỡ nổi, nữ tử lúc này đã đau đớn ngất đi, mỗi lần nàng đều phải chịu đựng nỗi thống khổ này, lúc hôn mê khóe mắt cũng chảy xuống nước mắt.
"Tiểu sư phụ, ngươi bay quá nhanh, chúng ta theo không kịp!" Đối với dáng người nhẹ nhàng của tiểu hòa thượng, cả hai người vừa ước ao vừa đố kỵ, lẽ nào người xuất gia đều lợi hại như thế hay sao? Một tăng sư nấu nước lại có tu vi tốt như vậy, thật sự khiến người ta đỏ mắt!
Trong lúc Phong nhi tìm thú cưng thì một tình địch khác của nàng, Chu Vũ Nhi, cũng đã hoa hoa lệ lệ lên sàn ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.