Chương 60
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Mộc Thủy Vân, nàng cho là nàng có thể thoát được sao? Hiếm khi bổn hầu yêu thích một nữ tử, nàng phải suy nghĩ cho kỹ. Đừng tưởng rằng nàng có thể trốn ở Kinh Luân Tự cả đời, chỉ cần nàng còn trên đại lục này, bổn hầu nhất định mang nàng về Hầu phủ. Hiện tại, chính là thời khắc chứng thực!" Ánh mắt Tư Đồ Liên Thành hiện ra sự hưng phấn, cuồng đao vung lên, toàn bộ nước ở trên mặt hồ bị lực đạo này hất lên.
"Má ơi, chạy mau!"
"Cứu mạng! Cái kia hẳn là chân khí đỉnh cao!"
Tất cả mọi người sợ hãi gào thét, những vị thế gia công tử đa số đều được nuông chiều từ bé, căn bản chưa từng nhìn thấy khí thế khổng lồ tranh đấu như vậy, lần này bị khí lực cường đại kia đánh cho bất tỉnh mấy lần.
Mộc Thủy Vân cảm thụ được đao phong kéo tới, một luồng chiến khí mơ hồ bị kích phát ra, tròng mắt lấp loé đỏ, nàng bay lên, Hồn Nghiệp Kiếm vung giữa trời, kim tôn khí thoáng chốc phi dương bạt hỗ*.
*phóng túng, ngang tàng, không coi ai ra gì
Khi hai cỗ cường lực chạm vào nhau, chỉ nghe phịch một tiếng, bọt nước trên mặt hồ dũng thiên*, rất nhiều thuyền bè trong phút chốc bị lật, đủ loại kêu la vang trời, rất lâu không thể ngừng lại.
*bay khắp trời
Cổ Phật phập phồng, mơ hồ có xu hướng co lại, Nguyên Hải nhỏ mồ hôi lạnh, đao khí tràn lan bốn phía, hắn có nguy cơ tổn hại đan điền. Hắn cảm thấy khó kiên trì thêm, thật sự không nghĩ tới Hiếu Thành hầu lại là tôn cấp đỉnh cao, với tu vi nhất cảnh thì hắn căn bản không thể nào chống đỡ.
Mộc Thủy Vân giữa không trung, bạch sam bị đao phong thổi bay cuồng loạn, vạt áo rối tung, một chuỗi kinh Phật màu vàng quấn quanh cơ thể nàng, kim quang rực rỡ cực kỳ chói mắt, mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ đao khí đỉnh cao của Tư Đồ Liên Thành.
"Thủy Vân!" Yến Dương Thiên cùng Chu Vũ Nhi song song hô lên.
Yến Dương Thiên trợn mắt, không dám tin tưởng. Lần trước Thủy Vân còn ở thánh cấp ngũ cảnh, giờ khắc này lại đột phá vào tôn, vậy cũng quá nhanh đi, hắn hoàn toàn không thể theo kịp nàng.
Chu Vũ Nhi căng thẳng không thôi, nhìn thấy Mộc Thủy Vân không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, trong mắt vô thức nổi lên hơi nước.
Tư Đồ Liên Thành kinh ngạc nhìn Mộc Thủy Vân, vẻ đẹp của các tia sáng đang quấn quanh nàng khiến hắn càng thêm hưng phấn, vạn lần không nghĩ tới thân thể nhỏ bé yếu đuối mong manh này lại bộc phát khí lực rất cường hãn, làm cho hắn mở mang tầm mắt, hắn điên cuồng cười một tiếng: "Thanh kiếm này thật sự rất rực rỡ, cũng là Phật quang tôn kiếm độc nhất vô nhị. Thủy Vân, nàng thật sự làm cho ta kinh hỷ. Nhưng đáng tiếc người mà ta muốn chiếm được, dù cho nàng mạnh mẽ cỡ nào, cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Những công tử đang giãy giụa trong hồ kia sau khi nghe được câu này, tất cả đều quên động tác, trợn mắt nhìn lên bầu trời.
Nguyên Hải sắc mặt tái nhợt, đan điền lại càng hư không, cảm thụ không khí bốn phía mơ hồ biến hóa, giống như bị mấy trăm loại sức mạnh khóa chặt lại. Hư ảnh của cổ Phật ở trên bầu trời càng ngày càng mờ, tiêu tán đi.
Mộc Thủy Vân cau mày, kinh văn trên người đều quấn quanh thân kiếm, Hồn Nghiệp Kiếm nhiếp thả ám kim quang, không cho Tư Đồ Liên Thành thời gian ra tay, kiếm khí sắc bén giống như thuỷ triều cấp tốc tuôn tới.
Nhìn thấy tốc độ nhanh chóng tập kích, Tư Đồ Liên Thành cười nhẹ, kim đao trong tay đột nhiên tan ra, rồi lại nhanh chóng ngưng tụ, một kim tiên tuyệt thế xuất hiện, uốn lượn như không xương. Chiếc roi dài trăm mét nhẹ nhàng xoay tròn, bay đi.
Đùng đùng đùng... . Truyện Đông Phương
Vô số chiêu thức phức tạp của roi trong phút chốc được triển khai, mọi người ở phía dưới trợn mắt ngoác mồm, Yến Dương Thiên cũng kinh ngạc, hắn cho rằng nam nhân này dùng đao, không nghĩ tới vũ khí của hắn lại có thể tùy tâm niệm mà biến hóa, quả thật chưa từng nhìn thấy.
Bốn phía gió mạnh gào thét, số lượng mấy trăm bóng mờ màu vàng dần dần vượt qua tổng số kinh văn của Mộc Thủy Vân, Nguyên Hải vô cùng kinh tâm, hoàn toàn không để ý đan điền hư không, một cước bước lên, che trước mặt Mộc Thủy Vân.
"Đại sư!" Mộc Thủy Vân ngẩn ra, liền vội vàng đẩy hắn ra, né bốn phương tám hướng tập kích.
Ánh vàng Hồn Nghiệp Kiếm phóng ra, đều không thể chống lại mấy trăm thế tiến công, Mộc Thủy Vân cau mày, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh xông tới trước mặt.
Nguyên Hải lập tức phi thân ngăn cản, chỉ cảm thụ một luồng chưởng phong lạnh lẽo kéo tới, ngực đau đớn không ngớt, cả người của hắn cũng bị đánh bay trong nháy mắt.
"Đại sư!" Mộc Thủy Vân kinh hô một tiếng, mãi đến bên hông bị cường lực của một cánh tay khoá lại, nàng đột nhiên nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn dung nhan tuấn mỹ ở trước mặt, mặc dù ý cười của hắn rất ôn hòa, nhưng từ đáy mắt của hắn có thể nhìn ra được sự xâm lược.
Kim tôn khí cấp tốc đánh thẳng vào hai người, Tư Đồ Liên Thành ôm Mộc Thủy Vân, xoay tròn, tóc hai người dưới chân khí dồi dào quấn vào nhau, vẻ đẹp và địch ý khi đối mắt nhìn nhau khiến thời gian như yên tĩnh dừng lại.
Mọi người đang xem ở phía dưới trợn mắt lên, nam nhân này quả thật vô sỉ đến cực điểm, hắn dám chiếm tiện nghi của mỹ nữ trước mặt mọi người?
Nhưng hắn xác thực có tư bản này.
Hai ngón tay đè lại eo nhỏ của Mộc Thủy Vân, mắt Tư Đồ Liên Thành, có ý cười nói nhỏ: "Không cần giãy giụa, đan điền của nàng đã bị ta khóa lại rồi, hiện tại nàng chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào ngực ta."
Mộc Thủy Vân hơi động, chỉ cảm thấy đan điền hoàn toàn lạnh lẽo, bị hắn phóng thích hơi lạnh, cả người một chút khí lực cũng không có, nàng cuối cùng cũng kiến thức được sự chênh lệch giữa tôn cấp nhất cảnh và tôn cấp đỉnh cao, chỉ cần hắn muốn, nàng hoàn toàn không thể trốn khỏi hắn. Dáng người hoành lược như một trận gió, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.
"Thủy Vân!" Chu Vũ Nhi rưng rưng mềm yếu ngã xuống, Yến Dương Thiên bên cạnh tiếp được, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng nam nhân kia tu vi quá cao, ngay cả Nguyên Hải cũng không phải đối thủ của hắn, bọn họ phải làm thế nào đây?
Khi mọi người hết ngây người thì bắt đầu gào thét: "Cứu mạng a!"
Nguyên Hải che ngực, thâm thúy nhìn phương hướng hai người vừa biến mất, hắn căn bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện biến cố như vậy, nhất định phải tìm cho ra Thủy Vân, bằng không, hắn không có cách nào giải thích với sư phụ.
Mặt trời ngã về Tây, ánh sáng mờ tối bao phủ đại địa.
Cảm thụ gió lạnh từ bốn phía nghịch đâm, nhìn hai bên rừng cây nhanh chóng lùi về phía sau, Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ, nơi này càng ngày càng gần Đông Hải, thậm chí đã nghe thấy được âm thanh của thủy triều.
Thân ảnh xoay tròn hạ xuống, trong nháy mắt, hai bên rừng cây hơi rung chuyển khi hắn đáp xuống đất, một làn sương mù nổi lên rồi khuếch tán, lẳng lặng ẩn nấp trong không khí.
Nhìn nữ tử dịu ngoan ở trong lòng, thời khắc này tâm tình của Tư Đồ Liên Thành có thể dùng bốn chữ "vô cùng kích động" hình dung, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cơ thể này rất mềm mại, còn phát ra mùi thơm nữa, ngoại trừ trên người nàng có một cỗ đàn hương nhàn nhạt, mọi thứ khác hắn đều rất hài lòng.
"Lúc nào thì ngươi mới chịu mở cấm chế của ta ra?" Mộc Thủy Vân rời khỏi cái ôm của hắn, đan điền bị phong tỏa làm nàng có chút vô lực, hắn cũng không hạn chế hành động của nàng, cho nên nàng có thể bước đi như người bình thường, cũng chỉ có thể là người bình thường.
"Chờ nàng làm phu nhân của ta, ta sẽ giúp nàng mở cấm chế." Tư Đồ Liên Thành hai tay ôm ngực, khóe môi lộ ra một vệt cân nhắc.
Tà dương chiếu vào khuôn mặt của hắn khiến dung nhan tuấn mỹ kia thêm một tầng ung dung, tuy một thân khí tức không giống khí phách tôn quý của Diệp Cổ, nhưng lại có thêm thái độ tàn nhẫn, đây chính là điều khác biệt giữa Hiếu Thành hầu và Kính vương.
Mộc Thủy Vân âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói: "Dung nhan của Hầu gia thật tuấn mỹ, chỉ sợ bất luận nữ tử nào thấy đều sẽ khuynh tâm."
Tư Đồ Liên Thành ngửa đầu cười nói: "Vậy nàng nói cho ta biêt, trong số những cô gái đó có nàng hay không?"
"Tự nhiên, Thủy Vân cũng là tục nhân thôi. Huống hồ mọi người ai cũng yêu thích cái đẹp, sao ta có thể ngoại lệ?" Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ chỉ có thể làm như vậy, trước tiên ổn định Tư Đồ Liên Thành, mới có thể nghĩ biện pháp thoát đi, lấy cứng đối cứng, một điểm hữu dụng cũng không có, không làm được còn có thể hại cả chính mình.
Tư Đồ Liên Thành ánh mắt như nước, lặng im nhìn nàng, đột nhiên ghé sát vào nói: "Lời của nàng, ta có thể lý giải là nàng yêu thích ta không?"
Mộc Thủy Vân lùi về sau nửa bước, âm thầm cùng hắn giữ khoảng cách, cười nhạt: "Hầu gia nói cái này có chút sớm, chúng ta mới gặp nhau hai lần thôi. Hơn nữa, Kính Vương gia trước, Hầu gia sau, ngụ ý trong này, ta nghĩ Hầu gia hẳn là hiểu."
"Hừ! Diệp Cổ có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng a, thậm chí so với hắn nhiều hơn!" Tư Đồ Liên Thành đứng thẳng, nhất phái khí thế lẫm liệt, hắn yên lặng nhìn quang ảnh của tà dương đang hạ xuống, âm trầm nói: "Chỉ có điều là vấn đề về thân phận, Diệp Cổ là một Vương gia, hắn không chỉ có một Vương phi, sẽ có tam thê tứ thiếp, thậm chí nhiều hơn nữa. Mà ta sẽ không như vậy, ta có thể thề với trời, chỉ cưới một mình nàng, như vậy được chưa?"
"Như vậy cũng không được." Mộc Thủy Vân thở dài lắc đầu.
Tư Đồ Liên Thành đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Vì sao? Lẽ nào lời nàng vừa nói, đều là lừa gạt ta sao?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là Vương gia đã bẩm báo Hoàng đế, thân phận của ta, e là phải ngồi vững rồi." Mộc Thủy Vân giả bộ thở dài, vẻ mặt chán nản đâm xuyên trái tim Tư Đồ Liên Thành.
Lửa giận trong lòng Tư Đồ Liên Thành dâng mạnh, vạn lần không nghĩ tới Diệp Cổ hành động rất nhanh, chẳng trách dáng vẻ của hắn lại kiên định như vậy, nguyên lai từ lâu đã bẩm báo với Hoàng đế, cái này không thể được, vạn nhất Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, vậy thì coi như xong!
"Lập tức theo ta trở về hoàng cung đi!" Tư Đồ Liên Thành một phát bắt được cánh tay Mộc Thủy Vân, chuẩn bị bay đi.
Mộc Thủy Vân lại nói: "Bây giờ trở về cũng vô dụng, chỉ sợ Hoàng đế đã biết chuyện này. Nếu ta trở về, sẽ bị hạ chỉ sắc phong."
"Ta sẽ không nhìn nàng trở thành Vương phi của hắn, hôm nay nhất định phải trở lại!" Tư Đồ Liên Thành vừa nghe hai chữ "sắc phong", mày nhíu chặt lại, một tay ôm lấy vòng eo của nàng, xẹt qua phía chân trời.
Tim Mộc Thủy Vân loạn nhảy, Tư Đồ Liên Thành này hoàn toàn xem nàng như đồ chơi rồi mang theo bên người mà bay đi, nàng thật sự phải về hoàng cung sao?
Không được, nàng chưa đi Ẩn Tinh Vực lấy Linh hồn nguyên châu, làm sao có thể tới hoàng cung, một khi tới hoàng cung, tất cả sự tình đều không làm được.
"Hầu gia, chúng ta không thể trở về a. Trở về hoàng cung, chờ đợi chúng ta chính là Hoàng đế hạ chỉ sắc phong. Hoàng mệnh không thể trái, lúc đó không thể xoay chuyển tình thế được nữa." Mộc Thủy Vân lập tức hiểu chi lấy lý*, tựa hồ càng làm nam nhân này tức giận, hắn sẽ càng hăng hái.
*lấy lý lẽ để giảng giải
Tư Đồ Liên Thành mũi chân đạp nhẹ cành cây, bay về phía chân trời, dưới trăng mông lung, hình bóng hắn càng thêm phiêu dật, liếc mắt nhìn Mộc Thủy Vân trong lòng: "Ta biết nên làm thế nào, Hoàng đế sẽ nể tình ta nhiều năm trợ giúp mà thu hồi thánh mệnh. Tỷ tỷ ta đã là sủng phi của hắn, hắn nhất định sẽ ban nàng cho ta."
Phong nhi lại xuất trướng, chúng ta sẽ có cảnh "mỹ nhân cứu mỹ nhân" tập 2 =)) còn xôi thịt, đợi 30 chap nữa đi =))
"Mộc Thủy Vân, nàng cho là nàng có thể thoát được sao? Hiếm khi bổn hầu yêu thích một nữ tử, nàng phải suy nghĩ cho kỹ. Đừng tưởng rằng nàng có thể trốn ở Kinh Luân Tự cả đời, chỉ cần nàng còn trên đại lục này, bổn hầu nhất định mang nàng về Hầu phủ. Hiện tại, chính là thời khắc chứng thực!" Ánh mắt Tư Đồ Liên Thành hiện ra sự hưng phấn, cuồng đao vung lên, toàn bộ nước ở trên mặt hồ bị lực đạo này hất lên.
"Má ơi, chạy mau!"
"Cứu mạng! Cái kia hẳn là chân khí đỉnh cao!"
Tất cả mọi người sợ hãi gào thét, những vị thế gia công tử đa số đều được nuông chiều từ bé, căn bản chưa từng nhìn thấy khí thế khổng lồ tranh đấu như vậy, lần này bị khí lực cường đại kia đánh cho bất tỉnh mấy lần.
Mộc Thủy Vân cảm thụ được đao phong kéo tới, một luồng chiến khí mơ hồ bị kích phát ra, tròng mắt lấp loé đỏ, nàng bay lên, Hồn Nghiệp Kiếm vung giữa trời, kim tôn khí thoáng chốc phi dương bạt hỗ*.
*phóng túng, ngang tàng, không coi ai ra gì
Khi hai cỗ cường lực chạm vào nhau, chỉ nghe phịch một tiếng, bọt nước trên mặt hồ dũng thiên*, rất nhiều thuyền bè trong phút chốc bị lật, đủ loại kêu la vang trời, rất lâu không thể ngừng lại.
*bay khắp trời
Cổ Phật phập phồng, mơ hồ có xu hướng co lại, Nguyên Hải nhỏ mồ hôi lạnh, đao khí tràn lan bốn phía, hắn có nguy cơ tổn hại đan điền. Hắn cảm thấy khó kiên trì thêm, thật sự không nghĩ tới Hiếu Thành hầu lại là tôn cấp đỉnh cao, với tu vi nhất cảnh thì hắn căn bản không thể nào chống đỡ.
Mộc Thủy Vân giữa không trung, bạch sam bị đao phong thổi bay cuồng loạn, vạt áo rối tung, một chuỗi kinh Phật màu vàng quấn quanh cơ thể nàng, kim quang rực rỡ cực kỳ chói mắt, mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ đao khí đỉnh cao của Tư Đồ Liên Thành.
"Thủy Vân!" Yến Dương Thiên cùng Chu Vũ Nhi song song hô lên.
Yến Dương Thiên trợn mắt, không dám tin tưởng. Lần trước Thủy Vân còn ở thánh cấp ngũ cảnh, giờ khắc này lại đột phá vào tôn, vậy cũng quá nhanh đi, hắn hoàn toàn không thể theo kịp nàng.
Chu Vũ Nhi căng thẳng không thôi, nhìn thấy Mộc Thủy Vân không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, trong mắt vô thức nổi lên hơi nước.
Tư Đồ Liên Thành kinh ngạc nhìn Mộc Thủy Vân, vẻ đẹp của các tia sáng đang quấn quanh nàng khiến hắn càng thêm hưng phấn, vạn lần không nghĩ tới thân thể nhỏ bé yếu đuối mong manh này lại bộc phát khí lực rất cường hãn, làm cho hắn mở mang tầm mắt, hắn điên cuồng cười một tiếng: "Thanh kiếm này thật sự rất rực rỡ, cũng là Phật quang tôn kiếm độc nhất vô nhị. Thủy Vân, nàng thật sự làm cho ta kinh hỷ. Nhưng đáng tiếc người mà ta muốn chiếm được, dù cho nàng mạnh mẽ cỡ nào, cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Những công tử đang giãy giụa trong hồ kia sau khi nghe được câu này, tất cả đều quên động tác, trợn mắt nhìn lên bầu trời.
Nguyên Hải sắc mặt tái nhợt, đan điền lại càng hư không, cảm thụ không khí bốn phía mơ hồ biến hóa, giống như bị mấy trăm loại sức mạnh khóa chặt lại. Hư ảnh của cổ Phật ở trên bầu trời càng ngày càng mờ, tiêu tán đi.
Mộc Thủy Vân cau mày, kinh văn trên người đều quấn quanh thân kiếm, Hồn Nghiệp Kiếm nhiếp thả ám kim quang, không cho Tư Đồ Liên Thành thời gian ra tay, kiếm khí sắc bén giống như thuỷ triều cấp tốc tuôn tới.
Nhìn thấy tốc độ nhanh chóng tập kích, Tư Đồ Liên Thành cười nhẹ, kim đao trong tay đột nhiên tan ra, rồi lại nhanh chóng ngưng tụ, một kim tiên tuyệt thế xuất hiện, uốn lượn như không xương. Chiếc roi dài trăm mét nhẹ nhàng xoay tròn, bay đi.
Đùng đùng đùng... . Truyện Đông Phương
Vô số chiêu thức phức tạp của roi trong phút chốc được triển khai, mọi người ở phía dưới trợn mắt ngoác mồm, Yến Dương Thiên cũng kinh ngạc, hắn cho rằng nam nhân này dùng đao, không nghĩ tới vũ khí của hắn lại có thể tùy tâm niệm mà biến hóa, quả thật chưa từng nhìn thấy.
Bốn phía gió mạnh gào thét, số lượng mấy trăm bóng mờ màu vàng dần dần vượt qua tổng số kinh văn của Mộc Thủy Vân, Nguyên Hải vô cùng kinh tâm, hoàn toàn không để ý đan điền hư không, một cước bước lên, che trước mặt Mộc Thủy Vân.
"Đại sư!" Mộc Thủy Vân ngẩn ra, liền vội vàng đẩy hắn ra, né bốn phương tám hướng tập kích.
Ánh vàng Hồn Nghiệp Kiếm phóng ra, đều không thể chống lại mấy trăm thế tiến công, Mộc Thủy Vân cau mày, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh xông tới trước mặt.
Nguyên Hải lập tức phi thân ngăn cản, chỉ cảm thụ một luồng chưởng phong lạnh lẽo kéo tới, ngực đau đớn không ngớt, cả người của hắn cũng bị đánh bay trong nháy mắt.
"Đại sư!" Mộc Thủy Vân kinh hô một tiếng, mãi đến bên hông bị cường lực của một cánh tay khoá lại, nàng đột nhiên nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn dung nhan tuấn mỹ ở trước mặt, mặc dù ý cười của hắn rất ôn hòa, nhưng từ đáy mắt của hắn có thể nhìn ra được sự xâm lược.
Kim tôn khí cấp tốc đánh thẳng vào hai người, Tư Đồ Liên Thành ôm Mộc Thủy Vân, xoay tròn, tóc hai người dưới chân khí dồi dào quấn vào nhau, vẻ đẹp và địch ý khi đối mắt nhìn nhau khiến thời gian như yên tĩnh dừng lại.
Mọi người đang xem ở phía dưới trợn mắt lên, nam nhân này quả thật vô sỉ đến cực điểm, hắn dám chiếm tiện nghi của mỹ nữ trước mặt mọi người?
Nhưng hắn xác thực có tư bản này.
Hai ngón tay đè lại eo nhỏ của Mộc Thủy Vân, mắt Tư Đồ Liên Thành, có ý cười nói nhỏ: "Không cần giãy giụa, đan điền của nàng đã bị ta khóa lại rồi, hiện tại nàng chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào ngực ta."
Mộc Thủy Vân hơi động, chỉ cảm thấy đan điền hoàn toàn lạnh lẽo, bị hắn phóng thích hơi lạnh, cả người một chút khí lực cũng không có, nàng cuối cùng cũng kiến thức được sự chênh lệch giữa tôn cấp nhất cảnh và tôn cấp đỉnh cao, chỉ cần hắn muốn, nàng hoàn toàn không thể trốn khỏi hắn. Dáng người hoành lược như một trận gió, trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người.
"Thủy Vân!" Chu Vũ Nhi rưng rưng mềm yếu ngã xuống, Yến Dương Thiên bên cạnh tiếp được, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng nam nhân kia tu vi quá cao, ngay cả Nguyên Hải cũng không phải đối thủ của hắn, bọn họ phải làm thế nào đây?
Khi mọi người hết ngây người thì bắt đầu gào thét: "Cứu mạng a!"
Nguyên Hải che ngực, thâm thúy nhìn phương hướng hai người vừa biến mất, hắn căn bản không nghĩ tới sẽ xuất hiện biến cố như vậy, nhất định phải tìm cho ra Thủy Vân, bằng không, hắn không có cách nào giải thích với sư phụ.
Mặt trời ngã về Tây, ánh sáng mờ tối bao phủ đại địa.
Cảm thụ gió lạnh từ bốn phía nghịch đâm, nhìn hai bên rừng cây nhanh chóng lùi về phía sau, Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ, nơi này càng ngày càng gần Đông Hải, thậm chí đã nghe thấy được âm thanh của thủy triều.
Thân ảnh xoay tròn hạ xuống, trong nháy mắt, hai bên rừng cây hơi rung chuyển khi hắn đáp xuống đất, một làn sương mù nổi lên rồi khuếch tán, lẳng lặng ẩn nấp trong không khí.
Nhìn nữ tử dịu ngoan ở trong lòng, thời khắc này tâm tình của Tư Đồ Liên Thành có thể dùng bốn chữ "vô cùng kích động" hình dung, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cơ thể này rất mềm mại, còn phát ra mùi thơm nữa, ngoại trừ trên người nàng có một cỗ đàn hương nhàn nhạt, mọi thứ khác hắn đều rất hài lòng.
"Lúc nào thì ngươi mới chịu mở cấm chế của ta ra?" Mộc Thủy Vân rời khỏi cái ôm của hắn, đan điền bị phong tỏa làm nàng có chút vô lực, hắn cũng không hạn chế hành động của nàng, cho nên nàng có thể bước đi như người bình thường, cũng chỉ có thể là người bình thường.
"Chờ nàng làm phu nhân của ta, ta sẽ giúp nàng mở cấm chế." Tư Đồ Liên Thành hai tay ôm ngực, khóe môi lộ ra một vệt cân nhắc.
Tà dương chiếu vào khuôn mặt của hắn khiến dung nhan tuấn mỹ kia thêm một tầng ung dung, tuy một thân khí tức không giống khí phách tôn quý của Diệp Cổ, nhưng lại có thêm thái độ tàn nhẫn, đây chính là điều khác biệt giữa Hiếu Thành hầu và Kính vương.
Mộc Thủy Vân âm thầm nghĩ, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, lạnh nhạt nói: "Dung nhan của Hầu gia thật tuấn mỹ, chỉ sợ bất luận nữ tử nào thấy đều sẽ khuynh tâm."
Tư Đồ Liên Thành ngửa đầu cười nói: "Vậy nàng nói cho ta biêt, trong số những cô gái đó có nàng hay không?"
"Tự nhiên, Thủy Vân cũng là tục nhân thôi. Huống hồ mọi người ai cũng yêu thích cái đẹp, sao ta có thể ngoại lệ?" Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ chỉ có thể làm như vậy, trước tiên ổn định Tư Đồ Liên Thành, mới có thể nghĩ biện pháp thoát đi, lấy cứng đối cứng, một điểm hữu dụng cũng không có, không làm được còn có thể hại cả chính mình.
Tư Đồ Liên Thành ánh mắt như nước, lặng im nhìn nàng, đột nhiên ghé sát vào nói: "Lời của nàng, ta có thể lý giải là nàng yêu thích ta không?"
Mộc Thủy Vân lùi về sau nửa bước, âm thầm cùng hắn giữ khoảng cách, cười nhạt: "Hầu gia nói cái này có chút sớm, chúng ta mới gặp nhau hai lần thôi. Hơn nữa, Kính Vương gia trước, Hầu gia sau, ngụ ý trong này, ta nghĩ Hầu gia hẳn là hiểu."
"Hừ! Diệp Cổ có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng a, thậm chí so với hắn nhiều hơn!" Tư Đồ Liên Thành đứng thẳng, nhất phái khí thế lẫm liệt, hắn yên lặng nhìn quang ảnh của tà dương đang hạ xuống, âm trầm nói: "Chỉ có điều là vấn đề về thân phận, Diệp Cổ là một Vương gia, hắn không chỉ có một Vương phi, sẽ có tam thê tứ thiếp, thậm chí nhiều hơn nữa. Mà ta sẽ không như vậy, ta có thể thề với trời, chỉ cưới một mình nàng, như vậy được chưa?"
"Như vậy cũng không được." Mộc Thủy Vân thở dài lắc đầu.
Tư Đồ Liên Thành đột nhiên nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Vì sao? Lẽ nào lời nàng vừa nói, đều là lừa gạt ta sao?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là Vương gia đã bẩm báo Hoàng đế, thân phận của ta, e là phải ngồi vững rồi." Mộc Thủy Vân giả bộ thở dài, vẻ mặt chán nản đâm xuyên trái tim Tư Đồ Liên Thành.
Lửa giận trong lòng Tư Đồ Liên Thành dâng mạnh, vạn lần không nghĩ tới Diệp Cổ hành động rất nhanh, chẳng trách dáng vẻ của hắn lại kiên định như vậy, nguyên lai từ lâu đã bẩm báo với Hoàng đế, cái này không thể được, vạn nhất Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, vậy thì coi như xong!
"Lập tức theo ta trở về hoàng cung đi!" Tư Đồ Liên Thành một phát bắt được cánh tay Mộc Thủy Vân, chuẩn bị bay đi.
Mộc Thủy Vân lại nói: "Bây giờ trở về cũng vô dụng, chỉ sợ Hoàng đế đã biết chuyện này. Nếu ta trở về, sẽ bị hạ chỉ sắc phong."
"Ta sẽ không nhìn nàng trở thành Vương phi của hắn, hôm nay nhất định phải trở lại!" Tư Đồ Liên Thành vừa nghe hai chữ "sắc phong", mày nhíu chặt lại, một tay ôm lấy vòng eo của nàng, xẹt qua phía chân trời.
Tim Mộc Thủy Vân loạn nhảy, Tư Đồ Liên Thành này hoàn toàn xem nàng như đồ chơi rồi mang theo bên người mà bay đi, nàng thật sự phải về hoàng cung sao?
Không được, nàng chưa đi Ẩn Tinh Vực lấy Linh hồn nguyên châu, làm sao có thể tới hoàng cung, một khi tới hoàng cung, tất cả sự tình đều không làm được.
"Hầu gia, chúng ta không thể trở về a. Trở về hoàng cung, chờ đợi chúng ta chính là Hoàng đế hạ chỉ sắc phong. Hoàng mệnh không thể trái, lúc đó không thể xoay chuyển tình thế được nữa." Mộc Thủy Vân lập tức hiểu chi lấy lý*, tựa hồ càng làm nam nhân này tức giận, hắn sẽ càng hăng hái.
*lấy lý lẽ để giảng giải
Tư Đồ Liên Thành mũi chân đạp nhẹ cành cây, bay về phía chân trời, dưới trăng mông lung, hình bóng hắn càng thêm phiêu dật, liếc mắt nhìn Mộc Thủy Vân trong lòng: "Ta biết nên làm thế nào, Hoàng đế sẽ nể tình ta nhiều năm trợ giúp mà thu hồi thánh mệnh. Tỷ tỷ ta đã là sủng phi của hắn, hắn nhất định sẽ ban nàng cho ta."
Phong nhi lại xuất trướng, chúng ta sẽ có cảnh "mỹ nhân cứu mỹ nhân" tập 2 =)) còn xôi thịt, đợi 30 chap nữa đi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.