Chương 66
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Liệt Phong sắc mặt lạnh lẽo, đáp xuống cách đó không xa, ầm một tiếng, Tư Đồ Liên Thành cũng bay trở về bên cạnh hắn.
Nguyên Hải và Yến Hà song song thu tay lại, đồng thời rút về bên cạnh Mộc Thủy Vân, hai phe ra sức giằng co.
Chu Vũ Nhi thấy nàng không có chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay Yến Tiểu Điệp chạy tới nắm lấy tay Thủy Vân: "Ngươi không sao chứ?"
Mộc Thủy Vân lắc lắc đầu, nói: "Ta không có chuyện gì."
"Xì xì, thật không nghĩ tới, nữ nhân kia của Bích Hải cũng có hứng thú với Ẩn Tinh Vực, còn phái một tên tiểu bạch kiểm tới, hừ!" Tư Đồ Liên Thành xử sự lão lạt, vừa nghe tiếng tiêu thì biết thân phận của nam tử.
Liệt Phong dửng dưng, không nói tiếng nào, hắn vẫn nhìn mặt Mộc Thủy Vân, hận không thể lập tức tháo miếng vải che trên mặt nàng xuống, xem rốt cuộc có phải hắn suy nghĩ đúng.
"Tiểu bạch kiểm..." Tiêu Hằng run run, nhưng cũng không tức giận, nhạt nói: "Bích Hải vẫn cùng hoàng thất nước giếng không phạm nước sông, Hầu gia muốn động thủ với ta, không cần đả kích bằng lời nói như vậy. Nếu ngươi có ý đó, ta sẽ tiếp tới cùng."
"Bổn hầu không rảnh tiếp nhận phụng bồi của ngươi, nếu ngươi không muốn Bích Hải trong một đêm bị tiêu diệt, thì nên lập tức rời đi. Cùng bổn hầu đối nghịch, thật sự không kết quả gì tốt." Tư Đồ Liên Thành bĩu môi xem thường, chỉ cần hắn nghĩ, thiên quân vạn mã sẽ lập tức san bằng ngọn núi này, ở trên đại lục, ngoại trừ Thanh Vũ Lâu có thể làm cho hắn e ngại, những thế lực khác, căn bản không đủ gây sợ hãi.
Mộc Thủy Vân vỗ tay, cười: "Hầu gia đúng là kiêu ngạo của hoàng thất, thậm chí nếu Kính vương đương triều ở đây, ngươi cũng sẽ không để vào mắt. Ta muốn biết ngươi dự định lấy cái gì đến uy hiếp Bích Hải Linh Âm Các đây?"
Tất cả mọi người giật mình, ngay cả Nguyên Hải cũng hơi ngây người, nam tử áo lam này là người của Bích Hải Linh Âm Các, chẳng trách tiếng tiêu lúc nãy đặc biệt như vậy, người có thể tiến vào Ẩn Tinh Vực, tu vi có thể tưởng tượng được.
Nam tử này còn có gan khiêu chiến hoàng thất và Thanh Vũ Lâu, trong lòng mọi người thán phục, người được Bích Hải Các Các chủ tự tay bồi dưỡng, quả thật không giống người thường.
Tư Đồ Liên Thành cau mày, chăm chú nhìn Mộc Thủy Vân, nhìn thấy cặp đồng tử trong suốt bình tĩnh kia của nàng thì trong lòng hơi kinh hãi, lúc đầu hắn không có chú ý đến thiếu niên này, nhưng bây giờ càng xem hắn ta càng thấy đặc biệt, vừa đặc biệt vừa mang theo cảm giác quen thuộc.
Có điều, cảm giác quen thuộc không tên này lại bị mạnh mẽ ép xuống, hắn không khống chế được tình thế lần này rồi, âm trầm nói: "Địa vị của bổn hầu cực cao, cũng có thiên quân vạn mã dốc sức cống hiến, sao lại không có thế lực san bằng tất cả?"
"Được rồi, nhưng ta chỉ nhìn thấy một mình Hầu gia, cũng không nhìn thấy thiên quân vạn mã của ngươi." Mắt Mộc Thủy Vân có tiếu ý, nhưng trong đó lại hiện ra một tia lạnh lẽo, nhìn Tư Đồ Liên Thành thay đổi sắc mặt, nàng xem thường, nhỏ nhẹ nói: "Nơi đây là Ẩn Tinh Vực, thiên quân vạn mã cũng không tiến vào được. Bên chúng ta có bốn tôn cấp, thử hỏi Hầu gia làm sao nghịch chuyển tình thế? Cho dù ngươi dự định san bằng nơi đây, cũng phải chờ ra ngoài mới được. Giờ khắc này, đơn thân độc mã, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, còn sống thật tốt."
"Ngươi! Ngươi dám uy hiếp bổn hầu!" Hai mắt Tư Đồ Liên Thành trừng một cái, suýt nữa tức sốc hông tại chỗ.
Tiêu Hằng hơi run run, bên môi nổi lên ý cười, ánh mắt hơi động, lặng yên đưa tay kéo ống tay áo của Mộc Thủy Vân thấp xuống, triệt để che lấp một vệt đỏ trên cổ tay nàng.
Chi tiết này không ai phát hiện, ngay cả Chu Vũ Nhi cũng chưa từng lưu ý, nàng chỉ một mực lưu ý Thủy Vân, cũng sẽ không lưu ý những chuyện khác.
Tâm tư Mộc Thủy Vân hơi động, nguyên lai hắn đã nhận ra nàng, trong lòng thở dài, nói: "Không biết các vị có nghe âm thanh đặc biệt nào không?"
Nghe được nàng nói câu này, Nguyên Hải và Chu Vũ Nhi mặt lộ vẻ kinh dị, câu nói này trước đây không lâu nàng đã nói qua, lúc đó Giới Duẫn bị hai nữ tử chèn ép, Thủy Vân thi kế mà cứu.
Giờ khắc này, bọn họ không khỏi nghi hoặc, cái này chẳng lẽ lại là kế sách của Thủy Vân hay sao?
Hai người suy tư, mọi người kinh hãi, Thanh Phong nghi ngờ: "Âm thanh đặc biệt gì? Hoàn toàn không nghe thấy"
Liệt Phong và Tư Đồ Liên Thành liếc mắt nhìn nhau, đều cho rằng thiếu niên này đang triển khai kế sách kéo dài thời gian, vừa muốn song song xuất kích, bên tai lại truyền đến một tiếng thở dài quỷ dị.
"Ta nghe được!" Yến Tiểu Điệp đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếng thở dài này quả thật làm nàng sởn cả tóc gáy.
Yến Dương Thiên lập tức ôm chặt em gái, cau mày nhìn bốn phía, trong mắt cất chứa phòng bị.
Tiếng thở dài xuất phát từ đâu khiến người ta nhìn không thấu, nhưng lại cảm thấy là ở bốn phương tám hướng, bàn tay Tiêu Hằng hướng lên, Ngọc Bích Tiêu xoay tròn hiện ra, hắn đứng trước người Mộc Thủy Vân, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Khi tất cả bình tĩnh lại, mọi người cho rằng nghe nhầm rồi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, âm thanh thở dài quỷ dị lại truyền tới.
Ngay cả Tư Đồ Liên Thành cũng suýt nữa tạc mao*, đột nhiên kêu lên: "Rốt cuộc là thứ gì? Mau ra đây!"
*xù lông
Mọi người cuồng hãn, ngươi có thể nhỏ giọng một chút, khiêm tốn một chút hay không, ngươi gọi như vậy, không phải là đem phiền phức hấp dẫn lại đây sao? Ngu đòi mạng!
Nguyệt quang tĩnh tung, thanh tùng lục thảo, xa xa giữa núi rừng đột nhiên có một đoàn sáng.
Đoàn sáng này nguyên bản ẩn nấp trong góc, nhưng không biết có phải là bị khí tức của mọi người ảnh hưởng, càng loé sáng hơn.
Đó là một dòng sông nhỏ yên tĩnh, ánh sáng mơ hồ bồng bềnh trong đó, Yến Hà đột nhiên cả kinh, nói nhỏ: "Linh hồn nguyên châu?"
"Cái gì?" Mắt Mộc Thủy Vân ngưng lại, hèn chi nàng thấy đoàn sáng quen thuộc như vậy, hóa ra là Linh hồn nguyên châu!
Quả là chiếm được mà không uổng phí chút công phu, nhưng tuyệt đối không thể phô trương, vạn nhất bị những người khác biết đó là ánh sáng của Linh châu, sợ là chốc lát sẽ cùng nhau tiến lên.
Cũng còn tốt, Yến Hà nói nhỏ không người phát hiện, bọn họ chỉ lo phân tích tiếng thở dài đó khởi nguồn từ đâu, căn bản không thể nào chú ý chi tiết này.
Mộc Thủy Vân nhìn chằm chằm đoàn sáng, cách đó không xa trên mặt đất chiếu ra một bóng dáng đen kịt, nàng hãi hùng chỉ tay nói: "Mau nhìn kìa!"
Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, nhưng giây tiếp theo suýt nữa rớt luôn con mắt!
Bóng dáng trên mặt đất từ từ mở rộng, ánh trăng chiếu rọi thân thể cao lớn kia.
Mọi người sợ hãi lùi về sau, ngửa đầu nhìn sinh vật khổng lồ, đáy mắt tràn đầy sợ hãi cùng e ngại.
Một đôi sừng rồng mở rộng uốn lượn dài cỡ hai mét, toàn bộ thân thể còn đang bành trướng không ngừng, hai con mắt đỏ kích cỡ tương đương hai cái đèn lồng hiện ra ánh sáng cuồng tứ, thể phách mạnh mẽ hùng tráng y như báo săn, tứ chi thô thạc cùng răng nanh hung ác doạ Yến Tiểu Điệp sợ chết khiếp, lên tiếng rít gào.
"Đầu rồng thân báo, khí tức hung tàn, là Nhai Tý trong truyền thuyết!" Nguyên Hải ngơ ngác thất sắc, hắn từ trước tới nay chưa từng kinh hồn như thế.
"Hung thú Nhai Tý!" Liệt Phong và Tư Đồ Liên Thành rất hưng phấn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, song song hướng Nhai Tý bay qua.
Mộc Thủy Vân lôi kéo Chu Vũ Nhi nhanh chóng lùi về sau, hai mắt nhắm lại, nàng không có hứng thú với thần thú, chỉ muốn bắt được Linh châu.
Tiêu Hằng thần sắc nghiêm túc, thấy hai người kia chán sống xông lên, rùng mình, cũng nắm Ngọc Bích Tiêu bay đến, hắn vạn vạn không nghĩ tới thần thú này lại là Nhai Tý, Nhai Tý trong truyền thuyết là loài rồng hung tàn nhất, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến đây rồi thì không thể đem cơ hội nhường cho người khác được.
"Lớn mật! Ngươi dám can đảm ngăn trở ta?" Liệt Phong xoay thần thương một cái, càng thêm liều lĩnh đâm tới.
Tiêu Hằng xem thường, bích tiêu trong tay bay ra, thân tiêu màu xanh biếc toả ra kim quang, chính là kim tôn khí thuần khiết.
Tư Đồ Liên Thành hưng phấn trong lòng, đánh nhau là tốt, các ngươi tốt nhất là đánh đến một mất một còn, sẽ không còn ai có thể cùng hắn cướp giật Nhai Tý, haha!
Lúc Tư Đồ Liên Thành hưng phấn kích động, phía trước một trận kinh hưởng, hai cỗ lệ khí cường hãn đột nhiên bay đến, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, mạnh mẽ va chạm!
Phịch một tiếng! Xì xì... Một ngụm máu tươi phun trên không!
Thân thể Tư Đồ Liên Thành cứ như diều đứt dây, cực nhanh bay ngược trong trời đêm, dáng người giống một tử tinh, chịu đựng máu nhuộm bi ai, mạnh mẽ đánh vào trên vách núi.
Hống! Một tiếng rống vang vọng thiên địa, bầu trời đầy sao hỗn loạn, đại địa rung động kịch liệt!
Hai mắt hung ác bốc lên huyết quang, hai lỗ mũi lần lượt phun hai luồng lệ khí, thân thể Nhai Tý ngưng bành trướng, nó lẳng lặng nhìn xuống phàm nhân nhỏ bé bên dưới, khi nhìn đến Mộc Thủy Vân, ánh mắt hơi động, nhưng chưa có hành động gì.
Nó ở Ẩn Tinh Vực đã hơn trăm năm, nó không hiểu vì sao tên nam nhân áo tím kia mặt mày hưng phấn bay về hướng nó, nhưng mà tiềm thức không để cho nó trầm mặc, hai lỗ mũi phun trào lệ khí thành công đánh bay nam tử kia, nhưng nó vẫn mê man, thời gian trăm năm, nó thật giống như cái gì đều không có trải qua.
Phịch một tiếng! Hai cỗ tôn khí tương giao rồi bạo phát!
Liệt Phong và Tiêu Hằng đánh ngang tay, trong nháy mắt lúc Tư Đồ Liên Thành bị đánh bay, bọn họ đồng thời cả kinh, giờ khắc này song song đáp xuống đất, triệt để rời xa sinh vật nguy hiểm kia.
Một màn Tư Đồ Liên Thành bị đánh bay lúc nãy đều bị mọi người thu hết vào đáy mắt, giật mình đổ mồ hôi hột, hai luồng lệ khí này cư nhiên là phun ra từ trong hai lỗ mũi to lớn của Nhai Tý, có cần đáng sợ như thế hay không a.
Thở một hơi liền có thể đánh bay một cao thủ tôn cấp đỉnh cao, Mộc Thủy Vân không biết nói gì, nhưng nàng lại phát hiện một chi tiết nhỏ thú vị.
Tất cả mọi người đều sợ hãi sức mạnh của Nhai Tý, nhưng lại quên tròng mắt nó đang bốc lên màu đỏ như máu, cho dù thoạt nhìn rất khát máu, nhưng nàng hiểu rõ là nó đang mê man.
Thần thú làm sao lộ ra thần vận mê man như vậy, Mộc Thủy Vân không nghĩ ra, bình thường Thần thú khi gặp phải kẻ xâm lược lãnh địa của mình thì sẽ lộ ra mê man sao? Hẳn là không đi.
Chùm sáng rực rỡ mơ hồ nhiếp thả, nhưng không như ẩn như hiện, mà là toả ra toàn bộ quang hoa.
Bảy màu rực rỡ triệt để hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân, Liệt Phong cả kinh nói: "Là bảo bối!"
Nhai Tý đột nhiên phát hiện ra biến cố này, sự mê man trong tròng mắt đã không còn tồn tại nữa, nó không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nhằm về phía dòng sông kia.
Mộc Thủy Vân run rẩy, tuyệt đối không thể để Nhai Tý đắc thủ, cả người lóe lên, bay lướt về phía dòng sông.
Mọi người giật mình, chẳng lẽ Liên Phong công tử muốn cùng Nhai Tí cướp đồ vật hả? Muốn chết cũng không cần nhanh như vậy nha!
Lỗ mũi Liệt Phong phun khí, trong nháy mắt, vọt tới bên cạnh Mộc Thủy Vân, ngân thương mạnh mẽ đâm tới, Tiêu Hằng ở mặt sau kinh hãi liền phi thân chống đối, xì xì, ngực bị đâm thủng, chảy máu không ngừng.
Tác giả có lời muốn nói: Nhai Tý này, đại gia hẳn phải biết là ai đi. Nó sẽ mau nhận chủ thôi.
Liệt Phong sắc mặt lạnh lẽo, đáp xuống cách đó không xa, ầm một tiếng, Tư Đồ Liên Thành cũng bay trở về bên cạnh hắn.
Nguyên Hải và Yến Hà song song thu tay lại, đồng thời rút về bên cạnh Mộc Thủy Vân, hai phe ra sức giằng co.
Chu Vũ Nhi thấy nàng không có chuyện gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay Yến Tiểu Điệp chạy tới nắm lấy tay Thủy Vân: "Ngươi không sao chứ?"
Mộc Thủy Vân lắc lắc đầu, nói: "Ta không có chuyện gì."
"Xì xì, thật không nghĩ tới, nữ nhân kia của Bích Hải cũng có hứng thú với Ẩn Tinh Vực, còn phái một tên tiểu bạch kiểm tới, hừ!" Tư Đồ Liên Thành xử sự lão lạt, vừa nghe tiếng tiêu thì biết thân phận của nam tử.
Liệt Phong dửng dưng, không nói tiếng nào, hắn vẫn nhìn mặt Mộc Thủy Vân, hận không thể lập tức tháo miếng vải che trên mặt nàng xuống, xem rốt cuộc có phải hắn suy nghĩ đúng.
"Tiểu bạch kiểm..." Tiêu Hằng run run, nhưng cũng không tức giận, nhạt nói: "Bích Hải vẫn cùng hoàng thất nước giếng không phạm nước sông, Hầu gia muốn động thủ với ta, không cần đả kích bằng lời nói như vậy. Nếu ngươi có ý đó, ta sẽ tiếp tới cùng."
"Bổn hầu không rảnh tiếp nhận phụng bồi của ngươi, nếu ngươi không muốn Bích Hải trong một đêm bị tiêu diệt, thì nên lập tức rời đi. Cùng bổn hầu đối nghịch, thật sự không kết quả gì tốt." Tư Đồ Liên Thành bĩu môi xem thường, chỉ cần hắn nghĩ, thiên quân vạn mã sẽ lập tức san bằng ngọn núi này, ở trên đại lục, ngoại trừ Thanh Vũ Lâu có thể làm cho hắn e ngại, những thế lực khác, căn bản không đủ gây sợ hãi.
Mộc Thủy Vân vỗ tay, cười: "Hầu gia đúng là kiêu ngạo của hoàng thất, thậm chí nếu Kính vương đương triều ở đây, ngươi cũng sẽ không để vào mắt. Ta muốn biết ngươi dự định lấy cái gì đến uy hiếp Bích Hải Linh Âm Các đây?"
Tất cả mọi người giật mình, ngay cả Nguyên Hải cũng hơi ngây người, nam tử áo lam này là người của Bích Hải Linh Âm Các, chẳng trách tiếng tiêu lúc nãy đặc biệt như vậy, người có thể tiến vào Ẩn Tinh Vực, tu vi có thể tưởng tượng được.
Nam tử này còn có gan khiêu chiến hoàng thất và Thanh Vũ Lâu, trong lòng mọi người thán phục, người được Bích Hải Các Các chủ tự tay bồi dưỡng, quả thật không giống người thường.
Tư Đồ Liên Thành cau mày, chăm chú nhìn Mộc Thủy Vân, nhìn thấy cặp đồng tử trong suốt bình tĩnh kia của nàng thì trong lòng hơi kinh hãi, lúc đầu hắn không có chú ý đến thiếu niên này, nhưng bây giờ càng xem hắn ta càng thấy đặc biệt, vừa đặc biệt vừa mang theo cảm giác quen thuộc.
Có điều, cảm giác quen thuộc không tên này lại bị mạnh mẽ ép xuống, hắn không khống chế được tình thế lần này rồi, âm trầm nói: "Địa vị của bổn hầu cực cao, cũng có thiên quân vạn mã dốc sức cống hiến, sao lại không có thế lực san bằng tất cả?"
"Được rồi, nhưng ta chỉ nhìn thấy một mình Hầu gia, cũng không nhìn thấy thiên quân vạn mã của ngươi." Mắt Mộc Thủy Vân có tiếu ý, nhưng trong đó lại hiện ra một tia lạnh lẽo, nhìn Tư Đồ Liên Thành thay đổi sắc mặt, nàng xem thường, nhỏ nhẹ nói: "Nơi đây là Ẩn Tinh Vực, thiên quân vạn mã cũng không tiến vào được. Bên chúng ta có bốn tôn cấp, thử hỏi Hầu gia làm sao nghịch chuyển tình thế? Cho dù ngươi dự định san bằng nơi đây, cũng phải chờ ra ngoài mới được. Giờ khắc này, đơn thân độc mã, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, còn sống thật tốt."
"Ngươi! Ngươi dám uy hiếp bổn hầu!" Hai mắt Tư Đồ Liên Thành trừng một cái, suýt nữa tức sốc hông tại chỗ.
Tiêu Hằng hơi run run, bên môi nổi lên ý cười, ánh mắt hơi động, lặng yên đưa tay kéo ống tay áo của Mộc Thủy Vân thấp xuống, triệt để che lấp một vệt đỏ trên cổ tay nàng.
Chi tiết này không ai phát hiện, ngay cả Chu Vũ Nhi cũng chưa từng lưu ý, nàng chỉ một mực lưu ý Thủy Vân, cũng sẽ không lưu ý những chuyện khác.
Tâm tư Mộc Thủy Vân hơi động, nguyên lai hắn đã nhận ra nàng, trong lòng thở dài, nói: "Không biết các vị có nghe âm thanh đặc biệt nào không?"
Nghe được nàng nói câu này, Nguyên Hải và Chu Vũ Nhi mặt lộ vẻ kinh dị, câu nói này trước đây không lâu nàng đã nói qua, lúc đó Giới Duẫn bị hai nữ tử chèn ép, Thủy Vân thi kế mà cứu.
Giờ khắc này, bọn họ không khỏi nghi hoặc, cái này chẳng lẽ lại là kế sách của Thủy Vân hay sao?
Hai người suy tư, mọi người kinh hãi, Thanh Phong nghi ngờ: "Âm thanh đặc biệt gì? Hoàn toàn không nghe thấy"
Liệt Phong và Tư Đồ Liên Thành liếc mắt nhìn nhau, đều cho rằng thiếu niên này đang triển khai kế sách kéo dài thời gian, vừa muốn song song xuất kích, bên tai lại truyền đến một tiếng thở dài quỷ dị.
"Ta nghe được!" Yến Tiểu Điệp đột nhiên kinh hô một tiếng, tiếng thở dài này quả thật làm nàng sởn cả tóc gáy.
Yến Dương Thiên lập tức ôm chặt em gái, cau mày nhìn bốn phía, trong mắt cất chứa phòng bị.
Tiếng thở dài xuất phát từ đâu khiến người ta nhìn không thấu, nhưng lại cảm thấy là ở bốn phương tám hướng, bàn tay Tiêu Hằng hướng lên, Ngọc Bích Tiêu xoay tròn hiện ra, hắn đứng trước người Mộc Thủy Vân, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Khi tất cả bình tĩnh lại, mọi người cho rằng nghe nhầm rồi, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, âm thanh thở dài quỷ dị lại truyền tới.
Ngay cả Tư Đồ Liên Thành cũng suýt nữa tạc mao*, đột nhiên kêu lên: "Rốt cuộc là thứ gì? Mau ra đây!"
*xù lông
Mọi người cuồng hãn, ngươi có thể nhỏ giọng một chút, khiêm tốn một chút hay không, ngươi gọi như vậy, không phải là đem phiền phức hấp dẫn lại đây sao? Ngu đòi mạng!
Nguyệt quang tĩnh tung, thanh tùng lục thảo, xa xa giữa núi rừng đột nhiên có một đoàn sáng.
Đoàn sáng này nguyên bản ẩn nấp trong góc, nhưng không biết có phải là bị khí tức của mọi người ảnh hưởng, càng loé sáng hơn.
Đó là một dòng sông nhỏ yên tĩnh, ánh sáng mơ hồ bồng bềnh trong đó, Yến Hà đột nhiên cả kinh, nói nhỏ: "Linh hồn nguyên châu?"
"Cái gì?" Mắt Mộc Thủy Vân ngưng lại, hèn chi nàng thấy đoàn sáng quen thuộc như vậy, hóa ra là Linh hồn nguyên châu!
Quả là chiếm được mà không uổng phí chút công phu, nhưng tuyệt đối không thể phô trương, vạn nhất bị những người khác biết đó là ánh sáng của Linh châu, sợ là chốc lát sẽ cùng nhau tiến lên.
Cũng còn tốt, Yến Hà nói nhỏ không người phát hiện, bọn họ chỉ lo phân tích tiếng thở dài đó khởi nguồn từ đâu, căn bản không thể nào chú ý chi tiết này.
Mộc Thủy Vân nhìn chằm chằm đoàn sáng, cách đó không xa trên mặt đất chiếu ra một bóng dáng đen kịt, nàng hãi hùng chỉ tay nói: "Mau nhìn kìa!"
Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, nhưng giây tiếp theo suýt nữa rớt luôn con mắt!
Bóng dáng trên mặt đất từ từ mở rộng, ánh trăng chiếu rọi thân thể cao lớn kia.
Mọi người sợ hãi lùi về sau, ngửa đầu nhìn sinh vật khổng lồ, đáy mắt tràn đầy sợ hãi cùng e ngại.
Một đôi sừng rồng mở rộng uốn lượn dài cỡ hai mét, toàn bộ thân thể còn đang bành trướng không ngừng, hai con mắt đỏ kích cỡ tương đương hai cái đèn lồng hiện ra ánh sáng cuồng tứ, thể phách mạnh mẽ hùng tráng y như báo săn, tứ chi thô thạc cùng răng nanh hung ác doạ Yến Tiểu Điệp sợ chết khiếp, lên tiếng rít gào.
"Đầu rồng thân báo, khí tức hung tàn, là Nhai Tý trong truyền thuyết!" Nguyên Hải ngơ ngác thất sắc, hắn từ trước tới nay chưa từng kinh hồn như thế.
"Hung thú Nhai Tý!" Liệt Phong và Tư Đồ Liên Thành rất hưng phấn, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, song song hướng Nhai Tý bay qua.
Mộc Thủy Vân lôi kéo Chu Vũ Nhi nhanh chóng lùi về sau, hai mắt nhắm lại, nàng không có hứng thú với thần thú, chỉ muốn bắt được Linh châu.
Tiêu Hằng thần sắc nghiêm túc, thấy hai người kia chán sống xông lên, rùng mình, cũng nắm Ngọc Bích Tiêu bay đến, hắn vạn vạn không nghĩ tới thần thú này lại là Nhai Tý, Nhai Tý trong truyền thuyết là loài rồng hung tàn nhất, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu đã đến đây rồi thì không thể đem cơ hội nhường cho người khác được.
"Lớn mật! Ngươi dám can đảm ngăn trở ta?" Liệt Phong xoay thần thương một cái, càng thêm liều lĩnh đâm tới.
Tiêu Hằng xem thường, bích tiêu trong tay bay ra, thân tiêu màu xanh biếc toả ra kim quang, chính là kim tôn khí thuần khiết.
Tư Đồ Liên Thành hưng phấn trong lòng, đánh nhau là tốt, các ngươi tốt nhất là đánh đến một mất một còn, sẽ không còn ai có thể cùng hắn cướp giật Nhai Tý, haha!
Lúc Tư Đồ Liên Thành hưng phấn kích động, phía trước một trận kinh hưởng, hai cỗ lệ khí cường hãn đột nhiên bay đến, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, mạnh mẽ va chạm!
Phịch một tiếng! Xì xì... Một ngụm máu tươi phun trên không!
Thân thể Tư Đồ Liên Thành cứ như diều đứt dây, cực nhanh bay ngược trong trời đêm, dáng người giống một tử tinh, chịu đựng máu nhuộm bi ai, mạnh mẽ đánh vào trên vách núi.
Hống! Một tiếng rống vang vọng thiên địa, bầu trời đầy sao hỗn loạn, đại địa rung động kịch liệt!
Hai mắt hung ác bốc lên huyết quang, hai lỗ mũi lần lượt phun hai luồng lệ khí, thân thể Nhai Tý ngưng bành trướng, nó lẳng lặng nhìn xuống phàm nhân nhỏ bé bên dưới, khi nhìn đến Mộc Thủy Vân, ánh mắt hơi động, nhưng chưa có hành động gì.
Nó ở Ẩn Tinh Vực đã hơn trăm năm, nó không hiểu vì sao tên nam nhân áo tím kia mặt mày hưng phấn bay về hướng nó, nhưng mà tiềm thức không để cho nó trầm mặc, hai lỗ mũi phun trào lệ khí thành công đánh bay nam tử kia, nhưng nó vẫn mê man, thời gian trăm năm, nó thật giống như cái gì đều không có trải qua.
Phịch một tiếng! Hai cỗ tôn khí tương giao rồi bạo phát!
Liệt Phong và Tiêu Hằng đánh ngang tay, trong nháy mắt lúc Tư Đồ Liên Thành bị đánh bay, bọn họ đồng thời cả kinh, giờ khắc này song song đáp xuống đất, triệt để rời xa sinh vật nguy hiểm kia.
Một màn Tư Đồ Liên Thành bị đánh bay lúc nãy đều bị mọi người thu hết vào đáy mắt, giật mình đổ mồ hôi hột, hai luồng lệ khí này cư nhiên là phun ra từ trong hai lỗ mũi to lớn của Nhai Tý, có cần đáng sợ như thế hay không a.
Thở một hơi liền có thể đánh bay một cao thủ tôn cấp đỉnh cao, Mộc Thủy Vân không biết nói gì, nhưng nàng lại phát hiện một chi tiết nhỏ thú vị.
Tất cả mọi người đều sợ hãi sức mạnh của Nhai Tý, nhưng lại quên tròng mắt nó đang bốc lên màu đỏ như máu, cho dù thoạt nhìn rất khát máu, nhưng nàng hiểu rõ là nó đang mê man.
Thần thú làm sao lộ ra thần vận mê man như vậy, Mộc Thủy Vân không nghĩ ra, bình thường Thần thú khi gặp phải kẻ xâm lược lãnh địa của mình thì sẽ lộ ra mê man sao? Hẳn là không đi.
Chùm sáng rực rỡ mơ hồ nhiếp thả, nhưng không như ẩn như hiện, mà là toả ra toàn bộ quang hoa.
Bảy màu rực rỡ triệt để hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân, Liệt Phong cả kinh nói: "Là bảo bối!"
Nhai Tý đột nhiên phát hiện ra biến cố này, sự mê man trong tròng mắt đã không còn tồn tại nữa, nó không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nhằm về phía dòng sông kia.
Mộc Thủy Vân run rẩy, tuyệt đối không thể để Nhai Tý đắc thủ, cả người lóe lên, bay lướt về phía dòng sông.
Mọi người giật mình, chẳng lẽ Liên Phong công tử muốn cùng Nhai Tí cướp đồ vật hả? Muốn chết cũng không cần nhanh như vậy nha!
Lỗ mũi Liệt Phong phun khí, trong nháy mắt, vọt tới bên cạnh Mộc Thủy Vân, ngân thương mạnh mẽ đâm tới, Tiêu Hằng ở mặt sau kinh hãi liền phi thân chống đối, xì xì, ngực bị đâm thủng, chảy máu không ngừng.
Tác giả có lời muốn nói: Nhai Tý này, đại gia hẳn phải biết là ai đi. Nó sẽ mau nhận chủ thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.