Chương 70
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân nhìn động tác lau tóc của Tuyết Phong thật là duyên dáng, biểu hiện quyến rũ hoàn toàn tách biệt với khí tức lạnh lùng, tư thái thoạt nhìn lười biếng nhưng lại vô cùng trang nhã, nàng vì sự thay đổi của nàng ấy mà cảm thán.
"Sao ngươi lại cảm ứng được vị trí của Linh châu?" Mộc Thủy Vân ổn định tâm tình, hỏi.
Tuyết Phong nhẹ vỗ tóc, nói: "Vì ta đã từng tiếp xúc với Xá Lợi Tử, từ khí tức phân liệt của nó, ta có thể cảm ứng được. Nhưng cũng chỉ là phương hướng chung chung thôi, từ đó ta mới suy đoán ra có bốn nơi. Linh châu cụ thể ở nơi nào, ta không cách nào biết được."
"Thì ra là như vậy." Mộc Thủy Vân gật gật đầu, ôm ngực, châm chước nói: "Hoàng lăng mà ngươi nói, ta ngược lại có thể đi vào. Ta đáp ứng Kính vương rồi, ta muốn đi hoàng cung một chuyến."
Tuyết Phong sâu sắc nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ngươi rất có bản lĩnh, hiện nay hai người có quyền lực nhất hoàng triều đều để bụng ngươi. Hoàng lăng, ta căn bản không cần lo lắng."
"Kính vương đối với ta như vậy là bởi vì ở Thiên Kiếm Đại Hội ta không làm mất mặt hoàng thất, còn Hiếu Thành Hầu là vì Huyết Phật châu của ta." Mộc Thủy Vân khẽ vuốt cằm, xem ra lần này Tư Đồ Liên Thành hẳn là hận nàng lắm, chỉ cần hắn không có tâm tư kia với nàng, những thứ khác đều dễ xử lý.
"Năng lực hiện tại của ngươi chưa đủ chống lại Tư Đồ Liên Thành và Thanh Vũ Lâu, nơi này cách Dược Tiên Cốc rất gần, ngươi có thể thử đến Dược Tiên Cốc, tìm kiếm Linh châu." Tuyết Phong nhúng khăn lụa vào trong ao, nhìn mạt đỏ tươi kia từ từ khuếch tán, tâm trở nên khác thường.
"Tôn cấp tam cảnh, xác thực kém xa. Thanh Vũ Lâu cao thủ tầng tầng lớp lớp, Mạc Vô Hoan đối với Huyết Phật châu cũng chắc chắn không dễ dàng dừng tay. Thế nhưng hiện nay, ta thật sự muốn đến Dược Tiên Cốc một chuyến, bởi vì ta có bằng hữu ở đó." Mộc Thủy Vân có chút bận tâm Chu Vũ Nhi, không có Huyết Phật vhâu trấn áp, e là tà khí trong cơ thể nàng rất nhanh sẽ thức tỉnh nữa.
Tuyết Phong sao không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, xoay người nói: "Không cần khiến người ta sốt ruột chờ đợi, hiện tại ngươi đi đi."
Mộc Thủy Vân kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng ấy, tim nhảy lên một cái, chỉ cảm thấy dáng người của Tuyết Phong thật sự rất gầy gò, làm cho nàng kích động muốn ôm ấp.
Trong lòng giật thót, doạ Mộc Thủy Vân ra mồ hôi lạnh, sao nàng lại có ý nghĩ này?
"Ngươi thật sự ổn rồi sao? Ẩn tật trong cơ thể không quan trọng lắm chứ?" Mộc Thủy Vân có chút không xác định Tuyết Phong có mạnh khỏe hay không, nàng luôn cảm thấy nếu nàng vừa đi, không biết Tuyết Phong trải qua thống khổ lần nữa thì có thể chịu đựng hay không, dù sao, vạn nhất nàng ấy có chuyện gì bất trắc, nàng cũng vô vọng về nhà.
Nàng chỉ có thể nghĩ như vậy, cũng chỉ có nghĩ như vậy, tâm mới có thể yên ổn.
Nhưng mà yên ổn, lại không ngừng được bồi hồi, lúc đó một chút thương tiếc kia, là tình cảm vĩnh viễn vung không đi.
"Ta không có ẩn tật." Biểu hiện Tuyết Phong lạnh xuống, nhưng nét quyến rũ trong ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt, loại thần vận này từ lúc sinh ra đã mang theo, dù cho mặt không hề cảm xúc, đường nét vẫn là quyến rũ, bởi vì nàng trời sinh liền như vậy.
Mộc Thủy Vân cho rằng nàng đang giận, liền đi tới trước mặt nàng, hỏi: "Ngươi vẫn không có nói cho ta, vì sao ngươi lại sợ trăng? Mấy lần trước ta thấy ngươi, ngươi đạp trăng mà đến, cũng không có như vậy. Thế nhưng hôm nay, lại làm cho ta mở rộng tầm mắt. Tuyết Phong, trong lòng ngươi đến tột cùng ẩn giấu cái gì?"
"Ngươi hỏi hơi nhiều." Tuyết Phong lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền xoay người.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, nàng chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân, vì sao phải ép bức Tuyết Phong, vì sao nhất định phải biết năm đó phát sinh tất cả, trong lòng thở dài, nàng chỉ muốn vì sự đau lòng của mình tìm một lý do thôi.
"Được rồi, nếu ngươi không muốn nói, vậy ta đi." Mộc Thủy Vân cuối cùng vẫn rời khỏi nơi này, rời khỏi nữ nhân làm cho nàng đau lòng này.
Tuyết Phong nghiêng đầu nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt lờ mờ nhưng xẹt qua một tia dị dạng, trong lòng vẫn bồi hồi, không thể phỏng đoán.
Sáng sớm đến trong lúc vô tình, vạn vật lại bắt đầu thức tỉnh.
Thanh Vũ Lâu tối tăm không thấy mặt trời, khí tức ở tầng cao nhất càng quỷ dị hơn.
Sau tầng tầng lều vải, nam tử lật xem kiếm phổ màu vàng ở trong tay, nói: "Thanh Mộc Tử, ngươi từng thấy qua Phục Ma Phổ. Bản trên tay bổn lâu, đúng là Phục Ma Phổ sao?"
Thanh Mộc Tử chột dạ, Lâu chủ hỏi câu này, rốt cuộc là có ý gì đây? Chẳng lẽ hắn hoài nghi Phục Ma Phổ không phải hàng thật?
"Lúc đó mấy chưởng môn chúng ta tìm được Phục Ma Phổ, vì tránh để người khác đắc thủ, đã lập tức phong ấn nó. Ngày đó ở Vạn Lý Sơn Trang, ta tự mình nhìn bọn họ liên thủ giải trừ phong ấn, chắc chắn không phạm sai lầm." Thanh Mộc Tử cách liêm trướng trực tiếp nhìn kiếm phổ kia, xác thực là bản phong ấn lúc trước.
"Nhưng bổn lâu cảm thấy kiếm chiêu bên trong quá bình thường, bình thường đến nỗi đem ra chợ bán, cũng sẽ không có người mua. Đây không phải bản kiếm phổ chí tôn đệ nhất thiên hạ, quả thật không đáng một đồng!" Mạc Vô Hoan trầm mắt hừ lạnh, bộp một tiếng quăng Phục Ma Phổ, văng xuống bên chân Thanh Mộc Tử.
Thanh Mộc Tử hoảng sợ, vội vàng nhặt Phục Ma Phổ lên, lật xem chốc lát, không thể tin nói: "Sao lại như vậy? Đây rõ ràng chính là Phục Ma Phổ! Làm sao sẽ biến thành kiếm phổ phổ thông?"
Sương Hoa đoạt lấy Phục Ma Phổ, lật xem một phen rồi cười lạnh: "Nói nó là kiếm phổ phổ thông, chỉ sợ là quá khoa trương."
Thanh Mộc Tử rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, run như cầy sấy chắp tay nói: "Lâu chủ, ngài nhất định phải tin tưởng ta, đây thật sự chính là Phục Ma Phổ!"
"Được rồi! Đây có phải là Phục Ma Phổ không, bổn lâu tự có bình luận." Mạc Vô Hoan nhìn móng tay mới vừa tu bổ xong, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Thanh Mộc Tử đã đi đến tình cảnh như vậy, hắn ta không dám lừa gạt hắn, nhưng Phục Ma Phổ là kiếm phổ thiên hạ chí tôn, sao nội dung lại như vầy? Trên đường không bị đánh tráo, chỉ có một khả năng.
"Thanh Mộc Tử, lúc đó các ngươi tìm được Phục Ma Phổ ở đâu?" Mạc Vô Hoan nhíu mày hỏi.
Thanh Mộc Tử suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Là ở trong sơn động, phía Tây hồ Phong Ngọc." . Truyện Điền Văn
"Hồ Phong Ngọc..." Mạc Vô Hoan nhẹ nhàng nỉ non, hai mắt sau mặt nạ đồng xanh xuất hiện một tâm ý không tên, phân phó: "Sương Hoa! Ngươi lập tức cùng hắn tới hồ Phong Ngọc, bổn lâu hoài nghi hang núi kia ẩn giấu bí mật. Có thể che giấu Phục Ma Phổ, e sợ không đơn giản. Có chuyện, tức khắc báo lại."
"Vâng, Lâu chủ." Sương Hoa lĩnh mệnh.
Trong lòng Thanh Mộc Tử hơi động, chẳng lẽ hang núi kia thật sự ẩn giấu bí mật gì? Xem ra Phục Ma Phổ, không đơn giản như vậy.
Non xanh nước biếc, mùi hoa phân tán.
Đây là một sơn dã yên tĩnh, khắp nơi hoa cỏ nở ra, tĩnh dật mỹ hảo.
Khe suối trong suốt phản chiếu ra một khuôn mặt thuần tịnh, nàng dùng hai tay nhẹ nâng lên thanh thủy, nhàn nhã rửa mặt.
Cảm giác mát mẻ thư nhuận tập quyển cả người, nơi này yên tĩnh, sơn thủy như họa, quả thật tươi đẹp thoải mái.
Mộc Thủy Vân không cột tóc nữa, mà là xoã dài phân tán, sấn dáng người yểu điệu của nàng càng thêm tinh tế ôn nhu.
Nàng nhìn dung nhan trong khe suối, mỉm cười, đường viền nhất thời phát sinh thay đổi, đó là một cảm giác kỳ diệu khi mỹ lệ kết hợp thanh thuần, mặt mày ẩn ẩn thần vận thánh khiết.
Mộc Thủy Vân ngẩng đầu nhìn vách núi xa xa có mây mù mờ ảo, đi thêm ba trăm dặm sẽ đến Vân Nhai Cốc, một đường phi hành, tiêu hao không ít chân khí, trước tiên ở đây nghỉ một chút đi.
Mộc Thủy Vân ngồi lên nham thạch, gò má còn đọng nước, gió phất phơ thổi, đặc biệt mát mẻ.
Một mùi thơm nức mũi truyền đến, trên đỉnh núi lại xuất hiện một đoàn sáng trắng, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, nàng lần đầu chú ý tới.
Chẳng lẽ là kỳ hoa dị thảo? Lúc Mộc Thủy Vân tâm niệm trằn trọc, trong không khí có hai cơn gió cực nhanh kéo tới, trực tiếp bay về phía đoàn sáng lấp loé kia.
"Hắc! Tiên thảo kia là ta thấy trước, ngươi xuống đây cho ta!" Một tiếng quát truyền khắp khe núi, một bóng người bay vọt, tay áo vung lên, đánh ra mấy chục quang ảnh màu trắng.
Liếc mắt, mấy chục phất trần từ trên trời giáng xuống, bao vây toàn bộ rừng cây, từng tia từng sợi tràn ra từ trên phất trần, bao phủ nửa bầu trời.
Hai thanh búa lớn đánh ngang trời, nam tử lỗ mãng trợn mắt, lăng không vươn mình.
Phịch một tiếng! Ánh sáng của phất trần lập tức tiêu tan, bị man lực mạnh mẽ làm cho nổ tung.
Bụi bặm trắng xoá bay múa, Mộc Thủy Vân thấy vậy, liền phi thân lên, tay áo vung vẩy, trục xuất các mảnh vụn của phất trần.
Đạo bào nam tử thấy thế, liền nhảy dựng, hắn ta có thể phá tan mưa bụi của mình? Tâm tư hơi đổi, hắn vội vã từ bỏ dây dưa, bay thẳng đến tiên thảo toả ra bạch quang phía trên ngọn núi.
Đó là một cây linh chi, quanh thân che kín tiên khí, tỏa ra giữa trời đất, hương vị nức mũi nhất thời tràn ngập toàn bộ khe núi, hai người truy tìm ngửi mùi thơm lại phát hiện mục đích của đối phương, liền ra tay đánh nhau.
"Hừ!" Tên nam tử lỗ mãng tay cầm song chùy, lực cánh tay kinh người, quanh người hắn phủ một tầng sáng trắng, cùng đạo bào nam tử tu vi không phân cao thấp.
Mộc Thủy Vân nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, hóa ra là hai tông cấp, vì một cây linh chi nở rộ dưới nắng ấm, không tiếc ra tay đánh nhau.
Xem tư thế vung cặp chuỳ lên, nam tử lỗ mãng hẳn là đệ tử Kình Thiên Phái, còn đạo bào nam tử lại đánh ra phất trần, chiêu thức tuyệt diệu y như Lạc Trần Cửu Thiên của Thanh Phong đạo trưởng.
Mộc Thủy Vân yên lặng cười, Thanh Phong và Chu Vĩnh tuy rằng bên ngoài sống chung hòa bình nhưng bên trong lại lén lút tranh đấu, đệ tử hai phe đều không đem đối phương để vào mắt, rõ ràng là kết quả của việc hai nhà ám đấu lâu dài tới nay.
Đạo bào nam tử xem thường lườm hắn một cái, chỉ chút nữa là bắt được cây linh chi kia rồi, nhưng không ngờ gió mạnh lại ùn ùn kéo tới.
Hai cây búa lớn một trước một sau áp sát, bức bách nam tử lùi về sau mấy chục bước, hắn tức giận, phất trần trong tay lần thứ hai xuất kích, nội tâm càng thêm phẫn nộ: "Trần Cát! Đây là ngươi buộc ta đó!"
Mấy chục phất trần lần thứ hai đánh ra nhưng trong nháy mắt biến thành mấy trăm quang ảnh, ánh sáng quanh người hắn tăng vọt, bầu trời nhất thời loạn xạ, phất trần bay múa trên không trung xanh thẳm hình thành một tấm võng lớn, chụp xuống đầu Trần Cát.
Tác giả có lời muốn nói: Tạm thời tách ra, lần sau gặp gỡ liền gần như thành đôi.
Editors cũng có lời muốn nói: Lần tới gặp mặt liền đè con người ta xuống XXX, Phong nhi a...
Mộc Thủy Vân nhìn động tác lau tóc của Tuyết Phong thật là duyên dáng, biểu hiện quyến rũ hoàn toàn tách biệt với khí tức lạnh lùng, tư thái thoạt nhìn lười biếng nhưng lại vô cùng trang nhã, nàng vì sự thay đổi của nàng ấy mà cảm thán.
"Sao ngươi lại cảm ứng được vị trí của Linh châu?" Mộc Thủy Vân ổn định tâm tình, hỏi.
Tuyết Phong nhẹ vỗ tóc, nói: "Vì ta đã từng tiếp xúc với Xá Lợi Tử, từ khí tức phân liệt của nó, ta có thể cảm ứng được. Nhưng cũng chỉ là phương hướng chung chung thôi, từ đó ta mới suy đoán ra có bốn nơi. Linh châu cụ thể ở nơi nào, ta không cách nào biết được."
"Thì ra là như vậy." Mộc Thủy Vân gật gật đầu, ôm ngực, châm chước nói: "Hoàng lăng mà ngươi nói, ta ngược lại có thể đi vào. Ta đáp ứng Kính vương rồi, ta muốn đi hoàng cung một chuyến."
Tuyết Phong sâu sắc nhìn nàng, đột nhiên nói: "Ngươi rất có bản lĩnh, hiện nay hai người có quyền lực nhất hoàng triều đều để bụng ngươi. Hoàng lăng, ta căn bản không cần lo lắng."
"Kính vương đối với ta như vậy là bởi vì ở Thiên Kiếm Đại Hội ta không làm mất mặt hoàng thất, còn Hiếu Thành Hầu là vì Huyết Phật châu của ta." Mộc Thủy Vân khẽ vuốt cằm, xem ra lần này Tư Đồ Liên Thành hẳn là hận nàng lắm, chỉ cần hắn không có tâm tư kia với nàng, những thứ khác đều dễ xử lý.
"Năng lực hiện tại của ngươi chưa đủ chống lại Tư Đồ Liên Thành và Thanh Vũ Lâu, nơi này cách Dược Tiên Cốc rất gần, ngươi có thể thử đến Dược Tiên Cốc, tìm kiếm Linh châu." Tuyết Phong nhúng khăn lụa vào trong ao, nhìn mạt đỏ tươi kia từ từ khuếch tán, tâm trở nên khác thường.
"Tôn cấp tam cảnh, xác thực kém xa. Thanh Vũ Lâu cao thủ tầng tầng lớp lớp, Mạc Vô Hoan đối với Huyết Phật châu cũng chắc chắn không dễ dàng dừng tay. Thế nhưng hiện nay, ta thật sự muốn đến Dược Tiên Cốc một chuyến, bởi vì ta có bằng hữu ở đó." Mộc Thủy Vân có chút bận tâm Chu Vũ Nhi, không có Huyết Phật vhâu trấn áp, e là tà khí trong cơ thể nàng rất nhanh sẽ thức tỉnh nữa.
Tuyết Phong sao không nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, xoay người nói: "Không cần khiến người ta sốt ruột chờ đợi, hiện tại ngươi đi đi."
Mộc Thủy Vân kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng ấy, tim nhảy lên một cái, chỉ cảm thấy dáng người của Tuyết Phong thật sự rất gầy gò, làm cho nàng kích động muốn ôm ấp.
Trong lòng giật thót, doạ Mộc Thủy Vân ra mồ hôi lạnh, sao nàng lại có ý nghĩ này?
"Ngươi thật sự ổn rồi sao? Ẩn tật trong cơ thể không quan trọng lắm chứ?" Mộc Thủy Vân có chút không xác định Tuyết Phong có mạnh khỏe hay không, nàng luôn cảm thấy nếu nàng vừa đi, không biết Tuyết Phong trải qua thống khổ lần nữa thì có thể chịu đựng hay không, dù sao, vạn nhất nàng ấy có chuyện gì bất trắc, nàng cũng vô vọng về nhà.
Nàng chỉ có thể nghĩ như vậy, cũng chỉ có nghĩ như vậy, tâm mới có thể yên ổn.
Nhưng mà yên ổn, lại không ngừng được bồi hồi, lúc đó một chút thương tiếc kia, là tình cảm vĩnh viễn vung không đi.
"Ta không có ẩn tật." Biểu hiện Tuyết Phong lạnh xuống, nhưng nét quyến rũ trong ánh mắt càng ngày càng mãnh liệt, loại thần vận này từ lúc sinh ra đã mang theo, dù cho mặt không hề cảm xúc, đường nét vẫn là quyến rũ, bởi vì nàng trời sinh liền như vậy.
Mộc Thủy Vân cho rằng nàng đang giận, liền đi tới trước mặt nàng, hỏi: "Ngươi vẫn không có nói cho ta, vì sao ngươi lại sợ trăng? Mấy lần trước ta thấy ngươi, ngươi đạp trăng mà đến, cũng không có như vậy. Thế nhưng hôm nay, lại làm cho ta mở rộng tầm mắt. Tuyết Phong, trong lòng ngươi đến tột cùng ẩn giấu cái gì?"
"Ngươi hỏi hơi nhiều." Tuyết Phong lạnh lùng nhìn nàng một cái, liền xoay người.
Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, nàng chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân, vì sao phải ép bức Tuyết Phong, vì sao nhất định phải biết năm đó phát sinh tất cả, trong lòng thở dài, nàng chỉ muốn vì sự đau lòng của mình tìm một lý do thôi.
"Được rồi, nếu ngươi không muốn nói, vậy ta đi." Mộc Thủy Vân cuối cùng vẫn rời khỏi nơi này, rời khỏi nữ nhân làm cho nàng đau lòng này.
Tuyết Phong nghiêng đầu nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt lờ mờ nhưng xẹt qua một tia dị dạng, trong lòng vẫn bồi hồi, không thể phỏng đoán.
Sáng sớm đến trong lúc vô tình, vạn vật lại bắt đầu thức tỉnh.
Thanh Vũ Lâu tối tăm không thấy mặt trời, khí tức ở tầng cao nhất càng quỷ dị hơn.
Sau tầng tầng lều vải, nam tử lật xem kiếm phổ màu vàng ở trong tay, nói: "Thanh Mộc Tử, ngươi từng thấy qua Phục Ma Phổ. Bản trên tay bổn lâu, đúng là Phục Ma Phổ sao?"
Thanh Mộc Tử chột dạ, Lâu chủ hỏi câu này, rốt cuộc là có ý gì đây? Chẳng lẽ hắn hoài nghi Phục Ma Phổ không phải hàng thật?
"Lúc đó mấy chưởng môn chúng ta tìm được Phục Ma Phổ, vì tránh để người khác đắc thủ, đã lập tức phong ấn nó. Ngày đó ở Vạn Lý Sơn Trang, ta tự mình nhìn bọn họ liên thủ giải trừ phong ấn, chắc chắn không phạm sai lầm." Thanh Mộc Tử cách liêm trướng trực tiếp nhìn kiếm phổ kia, xác thực là bản phong ấn lúc trước.
"Nhưng bổn lâu cảm thấy kiếm chiêu bên trong quá bình thường, bình thường đến nỗi đem ra chợ bán, cũng sẽ không có người mua. Đây không phải bản kiếm phổ chí tôn đệ nhất thiên hạ, quả thật không đáng một đồng!" Mạc Vô Hoan trầm mắt hừ lạnh, bộp một tiếng quăng Phục Ma Phổ, văng xuống bên chân Thanh Mộc Tử.
Thanh Mộc Tử hoảng sợ, vội vàng nhặt Phục Ma Phổ lên, lật xem chốc lát, không thể tin nói: "Sao lại như vậy? Đây rõ ràng chính là Phục Ma Phổ! Làm sao sẽ biến thành kiếm phổ phổ thông?"
Sương Hoa đoạt lấy Phục Ma Phổ, lật xem một phen rồi cười lạnh: "Nói nó là kiếm phổ phổ thông, chỉ sợ là quá khoa trương."
Thanh Mộc Tử rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, run như cầy sấy chắp tay nói: "Lâu chủ, ngài nhất định phải tin tưởng ta, đây thật sự chính là Phục Ma Phổ!"
"Được rồi! Đây có phải là Phục Ma Phổ không, bổn lâu tự có bình luận." Mạc Vô Hoan nhìn móng tay mới vừa tu bổ xong, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Thanh Mộc Tử đã đi đến tình cảnh như vậy, hắn ta không dám lừa gạt hắn, nhưng Phục Ma Phổ là kiếm phổ thiên hạ chí tôn, sao nội dung lại như vầy? Trên đường không bị đánh tráo, chỉ có một khả năng.
"Thanh Mộc Tử, lúc đó các ngươi tìm được Phục Ma Phổ ở đâu?" Mạc Vô Hoan nhíu mày hỏi.
Thanh Mộc Tử suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Là ở trong sơn động, phía Tây hồ Phong Ngọc." . Truyện Điền Văn
"Hồ Phong Ngọc..." Mạc Vô Hoan nhẹ nhàng nỉ non, hai mắt sau mặt nạ đồng xanh xuất hiện một tâm ý không tên, phân phó: "Sương Hoa! Ngươi lập tức cùng hắn tới hồ Phong Ngọc, bổn lâu hoài nghi hang núi kia ẩn giấu bí mật. Có thể che giấu Phục Ma Phổ, e sợ không đơn giản. Có chuyện, tức khắc báo lại."
"Vâng, Lâu chủ." Sương Hoa lĩnh mệnh.
Trong lòng Thanh Mộc Tử hơi động, chẳng lẽ hang núi kia thật sự ẩn giấu bí mật gì? Xem ra Phục Ma Phổ, không đơn giản như vậy.
Non xanh nước biếc, mùi hoa phân tán.
Đây là một sơn dã yên tĩnh, khắp nơi hoa cỏ nở ra, tĩnh dật mỹ hảo.
Khe suối trong suốt phản chiếu ra một khuôn mặt thuần tịnh, nàng dùng hai tay nhẹ nâng lên thanh thủy, nhàn nhã rửa mặt.
Cảm giác mát mẻ thư nhuận tập quyển cả người, nơi này yên tĩnh, sơn thủy như họa, quả thật tươi đẹp thoải mái.
Mộc Thủy Vân không cột tóc nữa, mà là xoã dài phân tán, sấn dáng người yểu điệu của nàng càng thêm tinh tế ôn nhu.
Nàng nhìn dung nhan trong khe suối, mỉm cười, đường viền nhất thời phát sinh thay đổi, đó là một cảm giác kỳ diệu khi mỹ lệ kết hợp thanh thuần, mặt mày ẩn ẩn thần vận thánh khiết.
Mộc Thủy Vân ngẩng đầu nhìn vách núi xa xa có mây mù mờ ảo, đi thêm ba trăm dặm sẽ đến Vân Nhai Cốc, một đường phi hành, tiêu hao không ít chân khí, trước tiên ở đây nghỉ một chút đi.
Mộc Thủy Vân ngồi lên nham thạch, gò má còn đọng nước, gió phất phơ thổi, đặc biệt mát mẻ.
Một mùi thơm nức mũi truyền đến, trên đỉnh núi lại xuất hiện một đoàn sáng trắng, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, nàng lần đầu chú ý tới.
Chẳng lẽ là kỳ hoa dị thảo? Lúc Mộc Thủy Vân tâm niệm trằn trọc, trong không khí có hai cơn gió cực nhanh kéo tới, trực tiếp bay về phía đoàn sáng lấp loé kia.
"Hắc! Tiên thảo kia là ta thấy trước, ngươi xuống đây cho ta!" Một tiếng quát truyền khắp khe núi, một bóng người bay vọt, tay áo vung lên, đánh ra mấy chục quang ảnh màu trắng.
Liếc mắt, mấy chục phất trần từ trên trời giáng xuống, bao vây toàn bộ rừng cây, từng tia từng sợi tràn ra từ trên phất trần, bao phủ nửa bầu trời.
Hai thanh búa lớn đánh ngang trời, nam tử lỗ mãng trợn mắt, lăng không vươn mình.
Phịch một tiếng! Ánh sáng của phất trần lập tức tiêu tan, bị man lực mạnh mẽ làm cho nổ tung.
Bụi bặm trắng xoá bay múa, Mộc Thủy Vân thấy vậy, liền phi thân lên, tay áo vung vẩy, trục xuất các mảnh vụn của phất trần.
Đạo bào nam tử thấy thế, liền nhảy dựng, hắn ta có thể phá tan mưa bụi của mình? Tâm tư hơi đổi, hắn vội vã từ bỏ dây dưa, bay thẳng đến tiên thảo toả ra bạch quang phía trên ngọn núi.
Đó là một cây linh chi, quanh thân che kín tiên khí, tỏa ra giữa trời đất, hương vị nức mũi nhất thời tràn ngập toàn bộ khe núi, hai người truy tìm ngửi mùi thơm lại phát hiện mục đích của đối phương, liền ra tay đánh nhau.
"Hừ!" Tên nam tử lỗ mãng tay cầm song chùy, lực cánh tay kinh người, quanh người hắn phủ một tầng sáng trắng, cùng đạo bào nam tử tu vi không phân cao thấp.
Mộc Thủy Vân nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, hóa ra là hai tông cấp, vì một cây linh chi nở rộ dưới nắng ấm, không tiếc ra tay đánh nhau.
Xem tư thế vung cặp chuỳ lên, nam tử lỗ mãng hẳn là đệ tử Kình Thiên Phái, còn đạo bào nam tử lại đánh ra phất trần, chiêu thức tuyệt diệu y như Lạc Trần Cửu Thiên của Thanh Phong đạo trưởng.
Mộc Thủy Vân yên lặng cười, Thanh Phong và Chu Vĩnh tuy rằng bên ngoài sống chung hòa bình nhưng bên trong lại lén lút tranh đấu, đệ tử hai phe đều không đem đối phương để vào mắt, rõ ràng là kết quả của việc hai nhà ám đấu lâu dài tới nay.
Đạo bào nam tử xem thường lườm hắn một cái, chỉ chút nữa là bắt được cây linh chi kia rồi, nhưng không ngờ gió mạnh lại ùn ùn kéo tới.
Hai cây búa lớn một trước một sau áp sát, bức bách nam tử lùi về sau mấy chục bước, hắn tức giận, phất trần trong tay lần thứ hai xuất kích, nội tâm càng thêm phẫn nộ: "Trần Cát! Đây là ngươi buộc ta đó!"
Mấy chục phất trần lần thứ hai đánh ra nhưng trong nháy mắt biến thành mấy trăm quang ảnh, ánh sáng quanh người hắn tăng vọt, bầu trời nhất thời loạn xạ, phất trần bay múa trên không trung xanh thẳm hình thành một tấm võng lớn, chụp xuống đầu Trần Cát.
Tác giả có lời muốn nói: Tạm thời tách ra, lần sau gặp gỡ liền gần như thành đôi.
Editors cũng có lời muốn nói: Lần tới gặp mặt liền đè con người ta xuống XXX, Phong nhi a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.