Chương 84
Khúc Lạc Vô Ngân
05/05/2021
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mắt Lâm Tường kinh diễm nồng đậm, trái tim không ngừng cuồng loạn nhảy lên, mất đi nhịp đập vốn có.
Mộc Thủy Vân mềm mại đáp xuống mặt đất, thấy khuôn mặt hai người lộ vẻ kinh hỷ, cười nhạt: "Hoa Ngưng, Giang Nam, chúng ta đã lâu không gặp."
"Thủy Vân!" Hoa Ngưng không để ý ánh mắt mọi người, ôm lấy nàng.
Mộc Thủy Vân bị sức mạnh này xung kích lùi về sau hai bước, nàng hoàn toàn không hiểu rõ tình hình: "Làm sao vậy?"
"May mà không có đi Kinh Luân Tự, bằng không ta và ngươi liền đúng là thiên Nam địa Bắc rồi." Hoa Ngưng chăm chú ôm nàng, hít lấy mùi đàn hương ôn hoà ở cổ nàng.
Chỉ cảm thấy trong đất trời không có gì có thể khiến nàng động dung, chỉ có Mộc Thủy Vân, khiến nàng từ bỏ tất cả mà truy tìm.
Thấy hai người chia lìa khó khăn, Giang Nam cười khổ lắc đầu, đây rốt cuộc là tình huống thế nào. "Thủy Vân, sao ngươi ở Dược Tiên Cốc? Hơn nữa tu vi cũng vào tôn, này quá nhanh đi!"
Nghe được lời Giang Nam nói, cơ thể Hoa Ngưng run lên, Mộc Thủy Vân mới có cơ hội đẩy nàng ra một chút, nói nhỏ: "Ta là vì cứu một người bạn, cho nên mới cùng nàng tới nơi này cầu y. Còn tu vi, chỉ là thuận theo thượng thiên mà đột phá."
"Thủy Vân, ngươi thật sự là quá khiêm tốn." Giang Nam vẫn cười khổ.
Lâm Thanh bị ném qua một bên, sắc mặt tái xanh, nỗi tức giận trong lòng lúc này triệt để bạo phát, nộ quát: "Là ngươi! Lần trước chính là ngươi đã phá hoại chuyện tốt của ta! Không nghĩ tới ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, thật là phi lý!"
"Người phi lý là ngươi mới đúng! Ngươi muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của ta có phải không?" Mộc Thủy Vân im lặng nhìn hắn, kim tôn khí quanh thân mơ hồ nhiếp thả, tên nam nhân này, dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu đối phó Hoa Ngưng, lần này oan gia ngõ hẹp đụng tới, cho dù hắn chịu bỏ qua, nàng cũng sẽ truy cứu tới cùng.
Lâm Thanh trừng mắt cả giận: "Ngươi!"
"Mấy tiểu bối, tưởng Dược Tiên Cốc của ta không có người à?" Một tiếng quát vang vọng bên tai, từng người ôm đầu đau xót.
Một quả cầu đột nhiên rơi xuống, ngăn cản cuộc tấn công ác liệt trên phương diện tinh thần, trong nháy mắt quả cầu ánh sáng bị triệt hồi, Mộc Thủy Vân nhìn lên trời, đúng như dự đoán.
Vân Ngũ Châu chậm rãi đi xuống thang trời, Thượng Quan Ngân và Mộ Ngôn phân biệt đứng hai bên, áo choàng rộng lớn làm hình dáng kiên cường của hắn trở nên gầy gò, tiên linh khí vờn quanh thân thể, biểu lộ ra khí tức hào hiệp không câu nệ.
Mộc Thủy Vân nhắm mắt, cười nhạt: "Nếu Vân cốc chủ đến, vậy chẳng phải lập tức có phán xét?"
Lâm Thanh cười lạnh một tiếng, hướng Vân Ngũ Châu chắp tay: "Tại hạ là nhi tử của chưởng môn Tùng Lâm Phái, mà Lâm Pháp tiên tôn là chú ta. Mục đích ta đến Dược Tiên Cốc chính là vì muốn thăm thúc công, nhưng đệ tử Thiên Huyền Môn lại phục kích ta ở trên đường, đánh ta thành dáng vẻ này. Xin mời Vân cốc chủ phán xét!"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Hoa Ngưng lạnh lùng đánh tới.
Mộc Thủy Vân không nói gì, không nghĩ tới nam nhân vô liêm sỉ này lại cáo trạng trước, nhìn mặt mũi sưng phù của hắn, chắc là chọc mầm họa ở nơi nào rồi, bị người ta đánh cho một trận tơi bời, sau đó lại tới Dược Tiên Cốc tố khổ, việc này liên quan tới Thất Tiên Phong và Thiên Huyền Môn, nàng ngược lại muốn xem xem, Vân Ngũ Châu sẽ xử lí như thế nào.
Vân Ngũ Châu mặt không chút thay đổi: "Sự tình này, không phải chỉ dựa vào ngôn từ phiến diện là có khả năng bình luận. Ngươi đã chạy đến chỗ Lâm Pháp, vậy thì tìm hắn đi. Bổn Cốc chủ dạo gần đây bởi vì lo liệu đại hội luyện đan mà bận rộn, không muốn tham dự mấy chuyện nhàm chán. Mộc Thủy Vân là khách quý của bổn Cốc chủ, bất kỳ người nào cũng không được vô lễ. Bằng hữu của nàng, Dược Tiên Cốc tự nhiên cũng sẽ lấy lễ để tiếp đón."
"Hahaha! Bình luận thiên vị, được lắm!" Một tiếng nói từ tính từ khắp nơi truyền đến, kỳ ảo làm cho người ta tìm không ra khởi nguồn.
Có điều thanh âm đó quá quen thuộc, quen thuộc làm Mộc Thủy Vân luôn bình thản cũng khẽ cau mày, Hoa Ngưng cùng Giang Nam âm thầm cảnh giác, hai người đều giật mình khi nghe thấy âm thanh này, hắn làm sao sẽ đến?
Vân Ngũ Châu nhàn nhạt nhìn trời.
Chỉ thấy một bóng đen đạp không mà đến, vóc người nhìn như mịt mờ, nhưng trong chớp mắt liền xuất hiện trên đài ngọc.
Nam tử đứng chắp tay, trường bào đón gió tung bay, cặp mắt ôn nhu nhưng ẩn hàm tàn bạo, không e dè nhìn chằm chằm Mộc Thủy Vân: "Chúng ta lại gặp mặt."
Mộc Thủy Vân hờ hững nói: "Đáng tiếc, ta rất không tình nguyện nhìn thấy ngươi."
"Hahaha! Ngươi không tình nguyện hơi nhiều a. Nhưng là thiên Nam địa Bắc, chúng ta có thể gặp gỡ ở đây, chẳng lẽ không có duyên phận hay sao?" Tâm tình của Liệt Phong rất tốt, tới Dược Tiên Cốc một lần, nhưng trùng hợp gặp phải Mộc Thủy Vân, còn có chuyện gì, đáng giá hắn thoải mái.
Tiếng cười kia quá ngông cuồng, cũng quá tà tứ, khiến Hoa Ngưng một trận căm ghét, đúng là oan gia ngõ hẹp hàng thật giá thật.
Sắc mặt Vân Ngũ Châu trầm xuống, khí tức quanh thân nam tử này quỷ dị mãnh liệt, giờ phút này tu vi của hắn còn ở tôn cấp, đã có sức ảnh hưởng như vậy, nếu đột phá, thì khí thế khó có thể tưởng tượng nổi.
Thượng Quan Ngân giật mình, hộ pháp Thanh Vũ Lâu đột nhiên đến Dược Tiên Cốc làm chi?
Liệt Phong cười lạnh, nhưng ánh mắt chuyển về phía Vân Ngũ Châu trên bậc thang, thái độ thu lại rất nhiều: "Vân cốc chủ, tại hạ là Liệt Phong của Thanh Vũ Lâu. Mạo muội tới chơi, thực tại đường đột, có điều, ta là phụng mệnh Lâu chủ, đến bái phỏng ngài."
Ánh mắt Vân Ngũ Châu ám trầm, cười nhạt nói: "Dược Tiên Cốc mấy ngày nay muốn tổ chức đại hội luyện đan, bổn Cốc chủ vì thế bận rộn. Nếu có chỗ nào không chu toàn, mong Liệt Phong công tử bỏ qua. Nếu Mạc lâu chủ đã có tâm ý giao hảo, Dược Tiên Cốc của ta tất nhiên sẽ lấy lễ để tiếp đón. Mộ Ngôn, mang Liệt Phong công tử đến thiên điện nghỉ ngơi."
"Vâng." Mộ Ngôn cung kính đáp, đi xuống làm tư thế xin mời: "Liệt Phong công tử theo ta."
Liệt Phong cười, khi lướt qua người Mộc Thủy Vân thì cùng ánh mắt của nàng đối lập, trong mắt mỗi người đều tồn tại lãnh ý.
Không có nhìn bóng lưng Liệt Phong, vẻ mặt Mộc Thủy Vân lãnh đạm trước sau như một, nhưng trong lòng kinh ngạc, hắn đến Dược Tiên Cốc khẳng định không phải vì mở rộng quan hệ, Thanh Vũ Lâu luôn luôn muốn lấy được vật có giá trị, chẳng lẽ mục đích Liệt Phong này tới đây, là hướng về đại hội luyện đan?
Phần thưởng của đại hội luyện đan, chính là Linh hồn nguyên châu bị phong ấn sau núi!
Sắc mặt Vân Ngũ Châu không phải rất tốt, vung tay áo một cái liền muốn rời đi.
Lâm Thanh vội hét: "Vân cốc chủ! Ngài cũng không thể đi a! Ngài phải làm chủ cho ta!"
Phịch một tiếng! Lâm Thanh bị một luồng sức mạnh cường hãn đánh bay, biến mất ở chân trời.
Hí! Mọi người hít một hơi, chưa thấy Vân cốc chủ ra tay thế nào, Lâm Thanh đã không còn bóng dáng rồi.
Mộc Thủy Vân nở nụ cười, Lâm Thanh này thật không biết nghe lời đoán ý, tâm tình Vân cốc chủ đã không mấy tươi đẹp, vậy mà hắn còn muốn đụng vào lưỡi thương, đáng đời bị đánh bay.
Hoa Ngưng mạnh mẽ thở ra một hơi, Vân cốc chủ giúp nàng hả giận, tâm tình khoan khoái trước nay chưa từng có!
Ngược lại, Lâm Tường không dám làm càn, từ lúc Vân Ngũ Châu đến đây, hắn lập tức không nói lời nào, chỉ trầm mặc đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thiên sơn vạn thủy đi tới Dược Tiên Cốc, một đường phong trần mệt mỏi, các ngươi theo ta đến sau núi đi." Mộc Thủy Vân vung tay, kim quang bắn ra, ba người đã biến mất.
Thanh sơn bích thủy, hoa thơm chim hót.
"Đây là phía sau Dược Tiên Cốc sao? Thật sự quá thanh tịnh. Hơn nữa lại gần núi, cạnh sông, đây có phải quá mức nhàn nhã không?" Giang Nam nhìn cảnh sắc ưu mỹ khắp bốn phía, không ngừng cảm thán.
Dược Tiên Cốc thật là nhân gian tiên cảnh, chưa kể phong cảnh tĩnh dật sau núi, thang trời cực cao phía trước, rất nhiều cung điện tráng lệ, cũng đã rất kỳ dị rồi.
Khói lượn lờ ưu mỹ, khí thế rộng rãi bàng bạc, đủ sánh ngang với kiến trúc của Thất Tiên Phong.
"Xem đình đài hoa nở hoa tàn, nhưng không nghĩ sau núi vẫn có hoa thơm chim hót." Hoa Ngưng nhắm mắt lại, hít thở hương vị bồng bềnh của không khí.
Mộc Thủy Vân ôm ngực cười to: "Có phải là như cảnh sắc trong tranh sơn thủy, mỹ lệ không cách nào truyền lời a?"
"Thật sự là vậy." Giang Nam gật đầu cười.
Mộc Thủy Vân cười nhạt lắc đầu, cùng hai người tiếp tục tiến lên.
Ốc xá ánh vào mắt, sơn thủy vờn quanh, hương thơm thoải mái, quả thật thanh u cực kỳ.
"A di đà Phật. Hoa Ngưng cô nương, Giang công tử, đã lâu không gặp." Nguyên Hải đan chéo tay, lúc nãy hắn đã cảm giác được khí tức của ba người, nên mới kết thúc việc ngồi thiền.
"Nguyên Hải đại sư!" Hoa Ngưng và Giang Nam song song giật mình, sao Nguyên Hải lại ở đây?
"Thủy Vân, cơm nước đã đưa tới, mau vào ăn đi." Chu Vũ Nhi đứng cạnh, ôn hòa nhìn Mộc Thủy Vân, sao bên người Thủy Vân lại có thêm hai người, chẳng lẽ là bằng hữu của nàng?
Yến Dương Thiên đi ra, trong lòng phi thường kinh ngạc, vì sao bên cạnh Thủy Vân luôn có tuấn nam mỹ nữ đi theo?
Mộc Thủy Vân cười giới thiệu: "Hai vị này là bằng hữu của ta, Hoa Ngưng và Giang Nam."
Chu Vũ Nhi chỉ gật gật đầu, liền tiến lên giữ tay nàng lại: "Chúng ta đi dùng cơm đi."
Hoa Ngưng nhìn chằm chằm hai người nắm tay, mày nhíu chặt, quan hệ của nữ nhân này với Thủy Vân, tựa hồ rất tốt.
Giang Nam không nói gì, chỉ nhướn mắt, vội vàng nói: "Ta đói rồi. Đi nhiều ngày ta chưa từng ăn một bữa no."
Nguyên Hải cười: "Không bằng ngươi theo ta dùng cơm đi, có điều, bên ta đều là thức ăn chay."
"Có cũng còn hơn không, đa tạ Nguyên Hải đại sư." Giang Nam hành lễ.
Mộc Thủy Vân bị Chu Vũ Nhi kéo vào phòng, nàng bất đắc dĩ rút tay, quay đầu nói: "Hoa Ngưng, lo lắng làm gì, mau vào."
Sắc mặt Hoa Ngưng lạnh lẽo, vào phòng nhưng một chút đều không có xem Chu Vũ Nhi.
Bữa cơm này đúng là quái di, Mộc Thủy Vân bưng bát, tầm mắt qua lại ở trên mặt Chu Vũ Nhi và Hoa Ngưng, vì sao nàng luôn cảm thấy khí tràng giữa hai người kia có cái gì đó không đúng, ngược lại dường như sóng ngầm cuộn dâng.
Hoa Ngưng vẫn lạnh mặt, lẳng lặng nhìn Chu Vũ Nhi, trong mắt loé lên sấm sét đùng đùng.
Chu Vũ Nhi mặt vẫn ôn hòa, gắp món ăn bỏ vào bát Mộc Thủy Vân, nói nhẹ: "Ăn nhiều một chút."
Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ thả bát đũa xuống, bên môi xả ra một tia cười nhạt: "Ta ăn no, các ngươi chậm dùng. Ta ra ngoài ngồi một lát, trong phòng quá bí bách."
Hoa Ngưng và Chu Vũ Nhi kinh ngạc, đã thấy Mộc Thủy Vân không quay đầu lại đi ra ngoài, liền song song đối diện, trong mắt từng người lập loè địch ý không tên.
Tác giả có lời muốn nói: Hoa Ngưng căn bản ngay cả tư cách làm tình địch cũng không đủ, nàng sẽ bị ta dạy dỗ ngay thôi.
Editors cũng có lời muốn nói: Mộc tỷ không muốn ăn thức ăn chế Ngưng và chế Vũ gắp đâu, người ta muốn Phong nhi gắp cơ =))
Mắt Lâm Tường kinh diễm nồng đậm, trái tim không ngừng cuồng loạn nhảy lên, mất đi nhịp đập vốn có.
Mộc Thủy Vân mềm mại đáp xuống mặt đất, thấy khuôn mặt hai người lộ vẻ kinh hỷ, cười nhạt: "Hoa Ngưng, Giang Nam, chúng ta đã lâu không gặp."
"Thủy Vân!" Hoa Ngưng không để ý ánh mắt mọi người, ôm lấy nàng.
Mộc Thủy Vân bị sức mạnh này xung kích lùi về sau hai bước, nàng hoàn toàn không hiểu rõ tình hình: "Làm sao vậy?"
"May mà không có đi Kinh Luân Tự, bằng không ta và ngươi liền đúng là thiên Nam địa Bắc rồi." Hoa Ngưng chăm chú ôm nàng, hít lấy mùi đàn hương ôn hoà ở cổ nàng.
Chỉ cảm thấy trong đất trời không có gì có thể khiến nàng động dung, chỉ có Mộc Thủy Vân, khiến nàng từ bỏ tất cả mà truy tìm.
Thấy hai người chia lìa khó khăn, Giang Nam cười khổ lắc đầu, đây rốt cuộc là tình huống thế nào. "Thủy Vân, sao ngươi ở Dược Tiên Cốc? Hơn nữa tu vi cũng vào tôn, này quá nhanh đi!"
Nghe được lời Giang Nam nói, cơ thể Hoa Ngưng run lên, Mộc Thủy Vân mới có cơ hội đẩy nàng ra một chút, nói nhỏ: "Ta là vì cứu một người bạn, cho nên mới cùng nàng tới nơi này cầu y. Còn tu vi, chỉ là thuận theo thượng thiên mà đột phá."
"Thủy Vân, ngươi thật sự là quá khiêm tốn." Giang Nam vẫn cười khổ.
Lâm Thanh bị ném qua một bên, sắc mặt tái xanh, nỗi tức giận trong lòng lúc này triệt để bạo phát, nộ quát: "Là ngươi! Lần trước chính là ngươi đã phá hoại chuyện tốt của ta! Không nghĩ tới ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, thật là phi lý!"
"Người phi lý là ngươi mới đúng! Ngươi muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của ta có phải không?" Mộc Thủy Vân im lặng nhìn hắn, kim tôn khí quanh thân mơ hồ nhiếp thả, tên nam nhân này, dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu đối phó Hoa Ngưng, lần này oan gia ngõ hẹp đụng tới, cho dù hắn chịu bỏ qua, nàng cũng sẽ truy cứu tới cùng.
Lâm Thanh trừng mắt cả giận: "Ngươi!"
"Mấy tiểu bối, tưởng Dược Tiên Cốc của ta không có người à?" Một tiếng quát vang vọng bên tai, từng người ôm đầu đau xót.
Một quả cầu đột nhiên rơi xuống, ngăn cản cuộc tấn công ác liệt trên phương diện tinh thần, trong nháy mắt quả cầu ánh sáng bị triệt hồi, Mộc Thủy Vân nhìn lên trời, đúng như dự đoán.
Vân Ngũ Châu chậm rãi đi xuống thang trời, Thượng Quan Ngân và Mộ Ngôn phân biệt đứng hai bên, áo choàng rộng lớn làm hình dáng kiên cường của hắn trở nên gầy gò, tiên linh khí vờn quanh thân thể, biểu lộ ra khí tức hào hiệp không câu nệ.
Mộc Thủy Vân nhắm mắt, cười nhạt: "Nếu Vân cốc chủ đến, vậy chẳng phải lập tức có phán xét?"
Lâm Thanh cười lạnh một tiếng, hướng Vân Ngũ Châu chắp tay: "Tại hạ là nhi tử của chưởng môn Tùng Lâm Phái, mà Lâm Pháp tiên tôn là chú ta. Mục đích ta đến Dược Tiên Cốc chính là vì muốn thăm thúc công, nhưng đệ tử Thiên Huyền Môn lại phục kích ta ở trên đường, đánh ta thành dáng vẻ này. Xin mời Vân cốc chủ phán xét!"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Hoa Ngưng lạnh lùng đánh tới.
Mộc Thủy Vân không nói gì, không nghĩ tới nam nhân vô liêm sỉ này lại cáo trạng trước, nhìn mặt mũi sưng phù của hắn, chắc là chọc mầm họa ở nơi nào rồi, bị người ta đánh cho một trận tơi bời, sau đó lại tới Dược Tiên Cốc tố khổ, việc này liên quan tới Thất Tiên Phong và Thiên Huyền Môn, nàng ngược lại muốn xem xem, Vân Ngũ Châu sẽ xử lí như thế nào.
Vân Ngũ Châu mặt không chút thay đổi: "Sự tình này, không phải chỉ dựa vào ngôn từ phiến diện là có khả năng bình luận. Ngươi đã chạy đến chỗ Lâm Pháp, vậy thì tìm hắn đi. Bổn Cốc chủ dạo gần đây bởi vì lo liệu đại hội luyện đan mà bận rộn, không muốn tham dự mấy chuyện nhàm chán. Mộc Thủy Vân là khách quý của bổn Cốc chủ, bất kỳ người nào cũng không được vô lễ. Bằng hữu của nàng, Dược Tiên Cốc tự nhiên cũng sẽ lấy lễ để tiếp đón."
"Hahaha! Bình luận thiên vị, được lắm!" Một tiếng nói từ tính từ khắp nơi truyền đến, kỳ ảo làm cho người ta tìm không ra khởi nguồn.
Có điều thanh âm đó quá quen thuộc, quen thuộc làm Mộc Thủy Vân luôn bình thản cũng khẽ cau mày, Hoa Ngưng cùng Giang Nam âm thầm cảnh giác, hai người đều giật mình khi nghe thấy âm thanh này, hắn làm sao sẽ đến?
Vân Ngũ Châu nhàn nhạt nhìn trời.
Chỉ thấy một bóng đen đạp không mà đến, vóc người nhìn như mịt mờ, nhưng trong chớp mắt liền xuất hiện trên đài ngọc.
Nam tử đứng chắp tay, trường bào đón gió tung bay, cặp mắt ôn nhu nhưng ẩn hàm tàn bạo, không e dè nhìn chằm chằm Mộc Thủy Vân: "Chúng ta lại gặp mặt."
Mộc Thủy Vân hờ hững nói: "Đáng tiếc, ta rất không tình nguyện nhìn thấy ngươi."
"Hahaha! Ngươi không tình nguyện hơi nhiều a. Nhưng là thiên Nam địa Bắc, chúng ta có thể gặp gỡ ở đây, chẳng lẽ không có duyên phận hay sao?" Tâm tình của Liệt Phong rất tốt, tới Dược Tiên Cốc một lần, nhưng trùng hợp gặp phải Mộc Thủy Vân, còn có chuyện gì, đáng giá hắn thoải mái.
Tiếng cười kia quá ngông cuồng, cũng quá tà tứ, khiến Hoa Ngưng một trận căm ghét, đúng là oan gia ngõ hẹp hàng thật giá thật.
Sắc mặt Vân Ngũ Châu trầm xuống, khí tức quanh thân nam tử này quỷ dị mãnh liệt, giờ phút này tu vi của hắn còn ở tôn cấp, đã có sức ảnh hưởng như vậy, nếu đột phá, thì khí thế khó có thể tưởng tượng nổi.
Thượng Quan Ngân giật mình, hộ pháp Thanh Vũ Lâu đột nhiên đến Dược Tiên Cốc làm chi?
Liệt Phong cười lạnh, nhưng ánh mắt chuyển về phía Vân Ngũ Châu trên bậc thang, thái độ thu lại rất nhiều: "Vân cốc chủ, tại hạ là Liệt Phong của Thanh Vũ Lâu. Mạo muội tới chơi, thực tại đường đột, có điều, ta là phụng mệnh Lâu chủ, đến bái phỏng ngài."
Ánh mắt Vân Ngũ Châu ám trầm, cười nhạt nói: "Dược Tiên Cốc mấy ngày nay muốn tổ chức đại hội luyện đan, bổn Cốc chủ vì thế bận rộn. Nếu có chỗ nào không chu toàn, mong Liệt Phong công tử bỏ qua. Nếu Mạc lâu chủ đã có tâm ý giao hảo, Dược Tiên Cốc của ta tất nhiên sẽ lấy lễ để tiếp đón. Mộ Ngôn, mang Liệt Phong công tử đến thiên điện nghỉ ngơi."
"Vâng." Mộ Ngôn cung kính đáp, đi xuống làm tư thế xin mời: "Liệt Phong công tử theo ta."
Liệt Phong cười, khi lướt qua người Mộc Thủy Vân thì cùng ánh mắt của nàng đối lập, trong mắt mỗi người đều tồn tại lãnh ý.
Không có nhìn bóng lưng Liệt Phong, vẻ mặt Mộc Thủy Vân lãnh đạm trước sau như một, nhưng trong lòng kinh ngạc, hắn đến Dược Tiên Cốc khẳng định không phải vì mở rộng quan hệ, Thanh Vũ Lâu luôn luôn muốn lấy được vật có giá trị, chẳng lẽ mục đích Liệt Phong này tới đây, là hướng về đại hội luyện đan?
Phần thưởng của đại hội luyện đan, chính là Linh hồn nguyên châu bị phong ấn sau núi!
Sắc mặt Vân Ngũ Châu không phải rất tốt, vung tay áo một cái liền muốn rời đi.
Lâm Thanh vội hét: "Vân cốc chủ! Ngài cũng không thể đi a! Ngài phải làm chủ cho ta!"
Phịch một tiếng! Lâm Thanh bị một luồng sức mạnh cường hãn đánh bay, biến mất ở chân trời.
Hí! Mọi người hít một hơi, chưa thấy Vân cốc chủ ra tay thế nào, Lâm Thanh đã không còn bóng dáng rồi.
Mộc Thủy Vân nở nụ cười, Lâm Thanh này thật không biết nghe lời đoán ý, tâm tình Vân cốc chủ đã không mấy tươi đẹp, vậy mà hắn còn muốn đụng vào lưỡi thương, đáng đời bị đánh bay.
Hoa Ngưng mạnh mẽ thở ra một hơi, Vân cốc chủ giúp nàng hả giận, tâm tình khoan khoái trước nay chưa từng có!
Ngược lại, Lâm Tường không dám làm càn, từ lúc Vân Ngũ Châu đến đây, hắn lập tức không nói lời nào, chỉ trầm mặc đứng ở nơi đó, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thiên sơn vạn thủy đi tới Dược Tiên Cốc, một đường phong trần mệt mỏi, các ngươi theo ta đến sau núi đi." Mộc Thủy Vân vung tay, kim quang bắn ra, ba người đã biến mất.
Thanh sơn bích thủy, hoa thơm chim hót.
"Đây là phía sau Dược Tiên Cốc sao? Thật sự quá thanh tịnh. Hơn nữa lại gần núi, cạnh sông, đây có phải quá mức nhàn nhã không?" Giang Nam nhìn cảnh sắc ưu mỹ khắp bốn phía, không ngừng cảm thán.
Dược Tiên Cốc thật là nhân gian tiên cảnh, chưa kể phong cảnh tĩnh dật sau núi, thang trời cực cao phía trước, rất nhiều cung điện tráng lệ, cũng đã rất kỳ dị rồi.
Khói lượn lờ ưu mỹ, khí thế rộng rãi bàng bạc, đủ sánh ngang với kiến trúc của Thất Tiên Phong.
"Xem đình đài hoa nở hoa tàn, nhưng không nghĩ sau núi vẫn có hoa thơm chim hót." Hoa Ngưng nhắm mắt lại, hít thở hương vị bồng bềnh của không khí.
Mộc Thủy Vân ôm ngực cười to: "Có phải là như cảnh sắc trong tranh sơn thủy, mỹ lệ không cách nào truyền lời a?"
"Thật sự là vậy." Giang Nam gật đầu cười.
Mộc Thủy Vân cười nhạt lắc đầu, cùng hai người tiếp tục tiến lên.
Ốc xá ánh vào mắt, sơn thủy vờn quanh, hương thơm thoải mái, quả thật thanh u cực kỳ.
"A di đà Phật. Hoa Ngưng cô nương, Giang công tử, đã lâu không gặp." Nguyên Hải đan chéo tay, lúc nãy hắn đã cảm giác được khí tức của ba người, nên mới kết thúc việc ngồi thiền.
"Nguyên Hải đại sư!" Hoa Ngưng và Giang Nam song song giật mình, sao Nguyên Hải lại ở đây?
"Thủy Vân, cơm nước đã đưa tới, mau vào ăn đi." Chu Vũ Nhi đứng cạnh, ôn hòa nhìn Mộc Thủy Vân, sao bên người Thủy Vân lại có thêm hai người, chẳng lẽ là bằng hữu của nàng?
Yến Dương Thiên đi ra, trong lòng phi thường kinh ngạc, vì sao bên cạnh Thủy Vân luôn có tuấn nam mỹ nữ đi theo?
Mộc Thủy Vân cười giới thiệu: "Hai vị này là bằng hữu của ta, Hoa Ngưng và Giang Nam."
Chu Vũ Nhi chỉ gật gật đầu, liền tiến lên giữ tay nàng lại: "Chúng ta đi dùng cơm đi."
Hoa Ngưng nhìn chằm chằm hai người nắm tay, mày nhíu chặt, quan hệ của nữ nhân này với Thủy Vân, tựa hồ rất tốt.
Giang Nam không nói gì, chỉ nhướn mắt, vội vàng nói: "Ta đói rồi. Đi nhiều ngày ta chưa từng ăn một bữa no."
Nguyên Hải cười: "Không bằng ngươi theo ta dùng cơm đi, có điều, bên ta đều là thức ăn chay."
"Có cũng còn hơn không, đa tạ Nguyên Hải đại sư." Giang Nam hành lễ.
Mộc Thủy Vân bị Chu Vũ Nhi kéo vào phòng, nàng bất đắc dĩ rút tay, quay đầu nói: "Hoa Ngưng, lo lắng làm gì, mau vào."
Sắc mặt Hoa Ngưng lạnh lẽo, vào phòng nhưng một chút đều không có xem Chu Vũ Nhi.
Bữa cơm này đúng là quái di, Mộc Thủy Vân bưng bát, tầm mắt qua lại ở trên mặt Chu Vũ Nhi và Hoa Ngưng, vì sao nàng luôn cảm thấy khí tràng giữa hai người kia có cái gì đó không đúng, ngược lại dường như sóng ngầm cuộn dâng.
Hoa Ngưng vẫn lạnh mặt, lẳng lặng nhìn Chu Vũ Nhi, trong mắt loé lên sấm sét đùng đùng.
Chu Vũ Nhi mặt vẫn ôn hòa, gắp món ăn bỏ vào bát Mộc Thủy Vân, nói nhẹ: "Ăn nhiều một chút."
Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ thả bát đũa xuống, bên môi xả ra một tia cười nhạt: "Ta ăn no, các ngươi chậm dùng. Ta ra ngoài ngồi một lát, trong phòng quá bí bách."
Hoa Ngưng và Chu Vũ Nhi kinh ngạc, đã thấy Mộc Thủy Vân không quay đầu lại đi ra ngoài, liền song song đối diện, trong mắt từng người lập loè địch ý không tên.
Tác giả có lời muốn nói: Hoa Ngưng căn bản ngay cả tư cách làm tình địch cũng không đủ, nàng sẽ bị ta dạy dỗ ngay thôi.
Editors cũng có lời muốn nói: Mộc tỷ không muốn ăn thức ăn chế Ngưng và chế Vũ gắp đâu, người ta muốn Phong nhi gắp cơ =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.