Chương 9: Trời Không Tuyệt Đường Người
Phẫn Nộ Đích Ô Tặc
01/07/2022
Nhìn khẩu cung của Khấu Hồng nằm trên bàn, Lý Phàm cảm thấy nản lòng thoái chí.
Khấu Hồng không nói dối, hắn thật sự không biết phương pháp có thể đưa người phàm ra khỏi Tiên Tuyệt Chi Địa.
"Tiên Tuyệt Chi Địa..." Năm đời luân hồi, 300 năm chờ đợi, tất cả lúc này đều hoá thành bọt nước nhìn thấy được nhưng không thể chạm đến.
Giấc mộng tu tiên trường sinh tan vỡ, Lý Phàm như triệt để già nua chỉ trong một đêm.
Không chỉ về mặt thân thể mà còn về mặt tinh thần.
"Tiên Tuyệt Chi Địa a..." Hắn thầm đọc cái tên này lần thứ hai, trong lòng dâng lên nỗi không cam vô tận.
"Tại sao mình lại chuyển kiếp đến loại địa phương này đây? Nếu được chuyển sinh đến tu tiên giới bên ngoài thì dựa vào "Hoàn Chân" với khả năng luân hồi vô hạn, mình nhất định có hi vọng đạt được trường sinh. Đáng hận, hết lần này tới lần khác lại là Tiên Tuyệt Chi Địa này!"
Tình báo trong khẩu cung của Khấu Hồng lần thứ hai xẹt qua trong đầu Lý Phàm.
Nơi gọi là Tiên Tuyệt Chi Địa, ý nghĩa như tên, là nơi không có tiên nhân tồn tại.
Vài ngàn năm trước, tu tiên giới thượng cổ gặp phải đại biến. Lúc đầu, đó chỉ là một trận ôn dịch lớn trong chốn phàm nhân, không có tu tiên giả nào chú ý tới.
Thế nhưng về sau, khi có một tên tu tiên giả tình cờ bị mắc phải loại ôn dịch không rõ này, sự việc từ đó đã không thể khống chế.
Sau khi người tu tiên này bị lây nhiễm, đại dịch đột biến biến mạnh, có khả năng lan truyền cho tu tiên giả.
Phương thức lan truyền là thông qua linh khí mà người tu tiên hấp thụ.
Ôn dịch nhanh chóng truyền khắp toàn bộ tu tiên giới thông qua thiên địa linh khí. Người tu tiên mà nhiễm phải ôn dịch, nhẹ thì tu vi thụt lùi, bị rớt cảnh giới; nặng thì mất hết tu vi chỉ trong một đêm, trở nên không khác gì người phàm, sau đó vài ngày có thể sẽ thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời.
Theo rất nhiều người tu tiên tử vong, một luồng tuyệt vọng bắt đầu bao trùm cả tu tiên giới.
Có người tu tiên trong lúc tuyệt vọng đã trút lửa giận xuống phàm nhân, ngọn nguồn của dịch bệnh. Vì vậy, một cuộc đại tàn sát bắt đầu.
Đối mặt với người tu tiên cao cao tại thượng, người phàm cơ hồ không có bất kỳ khả năng chống cự nào, chỉ có thể bị chém giết tuỳ tiện.
Nhưng không bao lâu, loại hành động này bị đình chỉ mạnh mẽ.
Cũng không phải do lương tâm của bọn hắn trỗi dậy, mà do người tu tiên phát hiện: khi bọn họ tàn sát người phàm số lượng lớn, ôn dịch trong cơ thể phàm nhân không tiêu tán theo mà như mất đi trói buộc, càng khuếch tán mạnh hơn ra thiên địa linh khí.
Phút chốc, hàm lượng ôn dịch trong tu tiên giới tăng vọt.
Điều này trái lại còn khiến nhiều người tu tiên ngã xuống hơn nữa.
Rơi vào đường cùng, lúc này người tu tiên mới bỏ qua việc tàn sát phàm nhân.
Chỉ biết ngồi chờ chết hiển nhiên không phải phong cách hành sự của tu tiên giả, một mặt, có người tu tiên bắt đầu nghiên cứu cách chống lại dịch bệnh, mặt khác, có người tu tiên đưa ra biện pháp tiếng xấu lan xa là "Kế hoạch đại di dời".
Tuy kế hoạch này khi mới được đề xuất bị một bộ phận không nhỏ tu tiên giả phản đối, nhưng vì sinh tồn của bản thân, đa phần tu tiên giả cuối cùng đều bỏ phiếu thuận.
Cái gọi là "Kế hoạch đại di dời" được vạch ra dựa trên những phân tích:
Tu tiên giả không thể giết người phàm, việc tìm được giải pháp chấm dứt triệt để dịch bệnh thì khó như lên trời. Nếu để cho phàm nhân tự do sinh sôi nảy nở thì dịch bệnh sẽ ngày một mạnh hơn, đến khi đó, tất cả tu tiên giả cũng khó mà sống nổi.
Vì loại ôn dịch này lan truyền thông qua linh khí nên một kế hoạch theo đó được đề ra.
Đó là di dời toàn bộ người phàm đến những tiểu thế giới không có linh khí rồi dùng trận pháp phá vỡ, phong ấn lối đi những nơi ấy khiến cho đám người phàm không thể quay về tu tiên giới.
Trước tiên cứ đày người phàm đi nơi khác, sau đó lại chậm rãi nghiên cứu biện pháp đối phó ôn dịch.
Ngoài ra, tiểu thế giới chưa được khai thác thì nhiều vô kể, không cần lo lắng không đủ chỗ cho đám người phàm này.
Vì vậy, dưới sự thống nhất của toàn bộ tu tiên giới, toàn thể phàm nhân bắt đầu hành trình “di dời” dài mấy trăm năm.
Về phần sẽ có bao nhiêu người phàm chết trên hành trình mấy trăm năm này thì không vị tu tiên giả nào quan tâm. Bên cạnh đó, trước lực lượng tuyệt đối của tu tiên giả, phàm nhân không có cơ hội phản kháng nào.
Cứ như vậy, qua vài trăm năm di chuyển, người phàm khắp tu tiên giới đều đã được đưa đến bên trong những tiểu thế giới riêng biệt. Lại qua nghìn năm, nồng độ ôn dịch trong tu tiên giới mới hạ thấp xuống một trình độ nhất định.
Trong thời gian nghìn năm, những tu tiên giả không ngừng nghiên cứu, rốt cuộc cũng tìm ra được biện pháp thanh lọc ôn dịch.
Lại mấy nghìn năm qua đi, tu tiên giả đã hoàn toàn loại bỏ mối đe doạ đến từ loại ôn dịch này.
Nhưng mà, điều khiến các tu tiên giả băn khoăn đó là loại ôn dịch này như âm hồn bất tán, vẫn ẩn nấp trong huyết mạch của người phàm.
Vốn toàn bộ tu tiên giới lúc này đã không còn phàm nhân, nhưng đời sau của những tu tiên giả không phải ai cũng có tư chất để tu tiên.
Vì vậy, về lâu dài, một lượng lớn người phàm lại xuất hiện trong tu tiên giới. Trong cơ thể những phàm nhân này đều có bóng dáng của ôn dịch.
Cũng bởi vì loại ôn dịch này có ảnh hưởng đặc biệt đối với tu tiên giả, các phàm nhân đời sau muốn tu tiên đều nhất định phải thanh trừ ôn dịch ra khỏi cơ thể.
Dần dà, loại ôn dịch này được gán cho nhiều tên gọi khác nhau, cuối cùng, mọi người thống nhất gọi nó là Tiên Phàm chướng.
Tiên Phàm chướng trước đây hoành hành nên bị hết thảy người tu tiên cực kỳ căm ghét, để phòng ngừa Tiên Phàm chướng ngóc đầu trở lại, những tu tiên giả đã cùng nhau lập ra ước định, hạn chế tối đa việc đi đến những tiểu thế giới có phàm nhân bị trục xuất trước đó.
Lâu dần, những nơi này được gọi là Tiên Tuyệt Chi Địa.
Tiên Tuyệt Chi Địa có lớn có nhỏ không biết bao nhiêu nơi, mà tu tiên giả nguyện ý mạo hiểm tính mạng đi vào đó thì lại ít càng thêm ít.
Mà bản thân Lý Phàm thế mà gặp được hai vị tu tiên giả thì có thể nói là vô cùng may mắn
Nhưng mà bây giờ, đến hai vị tu tiên giả này còn không thể đưa người phàm ra ngoài Tiên Tuyệt Chi Địa thì chẳng lẽ Lý Phàm mong có thể gặp được vị tu tiên giả nào có tu vi cao thâm hơn xông vào đây hay sao?
Huống chi, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, giới hạn tuổi thọ của hắn không cao. Dù hắn có thể không ngừng mô phỏng luân hồi nhưng tuổi thọ mỗi đời của hắn vẫn bị giới hạn.
Hắn năm nay đã 70 tuổi, trong khi đó, giới hạn tuổi thọ cao nhất của hắn là 86 tuổi.
Trong 16 năm cuối cùng này, cơ hội để hắn gặp được người tu tiên khác gần như là bằng 0.
VÌ vậy, sao Lý Phàm có thể không cảm thấy tuyệt vọng đây?
Rõ ràng đã thấy được hy vọng vọng tu tiên trường sinh, không nghĩ rằng kết quả chỉ là một hồi ảo não, hụt hẫng.
Chẳng lẽ mình chỉ có thể muôn đời sống kiếp người phàm hay sao?
Lý Phàm thực sự không cam lòng.
Con đường trường sinh đang ở trước mắt, tưởng chừng như có thể chạm đến nhưng thực chất lại xa tít tận chân trời, không thể với tới.
Làm sao Lý Phàm có thể cam tâm cho được?
Tính luôn đời này, hắn đã sống 5 kiếp rồi, gần 300 năm chờ đợi khổ sở, dù thế nào Lý Phàm vẫn quyết không buông tha con đường trường sinh.
Thực sự không có cách nào sao?
Đột nhiên, như có ánh chớp loé lên trong đầu phá vỡ mây đen mù mịt, Lý Phàm bỗng nghĩ đến một chuyện mấu chốt.
Vài ngàn năm trước, người phàm di chuyển đến đây bằng cách nào?
Không lẽ là đi bộ tới nơi này, chắc không phải chứ?
Vậy chắc hẳn họ đi trên phương tiện nào đó đúng không?
Nếu tìm được phương tiện này thì chẳng phải mình có thể đến được tu tiên giới rồi hay sao?
Dù cho đó chỉ là một khả năng cực kỳ nhỏ bé, Lý Phàm như nhìn thấy cơ hội tu tiên đang chờ mình phía trước.
Tâm tình trở nên hưng phấn, hắn vội bật dậy đi đến nhà tù đang giam giữ Khấu Hồng.
Hắn muốn tìm Khấu Hồng để chứng thực xem suy nghĩ của mình có khả thi hay không.
Khấu Hồng không nói dối, hắn thật sự không biết phương pháp có thể đưa người phàm ra khỏi Tiên Tuyệt Chi Địa.
"Tiên Tuyệt Chi Địa..." Năm đời luân hồi, 300 năm chờ đợi, tất cả lúc này đều hoá thành bọt nước nhìn thấy được nhưng không thể chạm đến.
Giấc mộng tu tiên trường sinh tan vỡ, Lý Phàm như triệt để già nua chỉ trong một đêm.
Không chỉ về mặt thân thể mà còn về mặt tinh thần.
"Tiên Tuyệt Chi Địa a..." Hắn thầm đọc cái tên này lần thứ hai, trong lòng dâng lên nỗi không cam vô tận.
"Tại sao mình lại chuyển kiếp đến loại địa phương này đây? Nếu được chuyển sinh đến tu tiên giới bên ngoài thì dựa vào "Hoàn Chân" với khả năng luân hồi vô hạn, mình nhất định có hi vọng đạt được trường sinh. Đáng hận, hết lần này tới lần khác lại là Tiên Tuyệt Chi Địa này!"
Tình báo trong khẩu cung của Khấu Hồng lần thứ hai xẹt qua trong đầu Lý Phàm.
Nơi gọi là Tiên Tuyệt Chi Địa, ý nghĩa như tên, là nơi không có tiên nhân tồn tại.
Vài ngàn năm trước, tu tiên giới thượng cổ gặp phải đại biến. Lúc đầu, đó chỉ là một trận ôn dịch lớn trong chốn phàm nhân, không có tu tiên giả nào chú ý tới.
Thế nhưng về sau, khi có một tên tu tiên giả tình cờ bị mắc phải loại ôn dịch không rõ này, sự việc từ đó đã không thể khống chế.
Sau khi người tu tiên này bị lây nhiễm, đại dịch đột biến biến mạnh, có khả năng lan truyền cho tu tiên giả.
Phương thức lan truyền là thông qua linh khí mà người tu tiên hấp thụ.
Ôn dịch nhanh chóng truyền khắp toàn bộ tu tiên giới thông qua thiên địa linh khí. Người tu tiên mà nhiễm phải ôn dịch, nhẹ thì tu vi thụt lùi, bị rớt cảnh giới; nặng thì mất hết tu vi chỉ trong một đêm, trở nên không khác gì người phàm, sau đó vài ngày có thể sẽ thân tử đạo tiêu, trả đạo về trời.
Theo rất nhiều người tu tiên tử vong, một luồng tuyệt vọng bắt đầu bao trùm cả tu tiên giới.
Có người tu tiên trong lúc tuyệt vọng đã trút lửa giận xuống phàm nhân, ngọn nguồn của dịch bệnh. Vì vậy, một cuộc đại tàn sát bắt đầu.
Đối mặt với người tu tiên cao cao tại thượng, người phàm cơ hồ không có bất kỳ khả năng chống cự nào, chỉ có thể bị chém giết tuỳ tiện.
Nhưng không bao lâu, loại hành động này bị đình chỉ mạnh mẽ.
Cũng không phải do lương tâm của bọn hắn trỗi dậy, mà do người tu tiên phát hiện: khi bọn họ tàn sát người phàm số lượng lớn, ôn dịch trong cơ thể phàm nhân không tiêu tán theo mà như mất đi trói buộc, càng khuếch tán mạnh hơn ra thiên địa linh khí.
Phút chốc, hàm lượng ôn dịch trong tu tiên giới tăng vọt.
Điều này trái lại còn khiến nhiều người tu tiên ngã xuống hơn nữa.
Rơi vào đường cùng, lúc này người tu tiên mới bỏ qua việc tàn sát phàm nhân.
Chỉ biết ngồi chờ chết hiển nhiên không phải phong cách hành sự của tu tiên giả, một mặt, có người tu tiên bắt đầu nghiên cứu cách chống lại dịch bệnh, mặt khác, có người tu tiên đưa ra biện pháp tiếng xấu lan xa là "Kế hoạch đại di dời".
Tuy kế hoạch này khi mới được đề xuất bị một bộ phận không nhỏ tu tiên giả phản đối, nhưng vì sinh tồn của bản thân, đa phần tu tiên giả cuối cùng đều bỏ phiếu thuận.
Cái gọi là "Kế hoạch đại di dời" được vạch ra dựa trên những phân tích:
Tu tiên giả không thể giết người phàm, việc tìm được giải pháp chấm dứt triệt để dịch bệnh thì khó như lên trời. Nếu để cho phàm nhân tự do sinh sôi nảy nở thì dịch bệnh sẽ ngày một mạnh hơn, đến khi đó, tất cả tu tiên giả cũng khó mà sống nổi.
Vì loại ôn dịch này lan truyền thông qua linh khí nên một kế hoạch theo đó được đề ra.
Đó là di dời toàn bộ người phàm đến những tiểu thế giới không có linh khí rồi dùng trận pháp phá vỡ, phong ấn lối đi những nơi ấy khiến cho đám người phàm không thể quay về tu tiên giới.
Trước tiên cứ đày người phàm đi nơi khác, sau đó lại chậm rãi nghiên cứu biện pháp đối phó ôn dịch.
Ngoài ra, tiểu thế giới chưa được khai thác thì nhiều vô kể, không cần lo lắng không đủ chỗ cho đám người phàm này.
Vì vậy, dưới sự thống nhất của toàn bộ tu tiên giới, toàn thể phàm nhân bắt đầu hành trình “di dời” dài mấy trăm năm.
Về phần sẽ có bao nhiêu người phàm chết trên hành trình mấy trăm năm này thì không vị tu tiên giả nào quan tâm. Bên cạnh đó, trước lực lượng tuyệt đối của tu tiên giả, phàm nhân không có cơ hội phản kháng nào.
Cứ như vậy, qua vài trăm năm di chuyển, người phàm khắp tu tiên giới đều đã được đưa đến bên trong những tiểu thế giới riêng biệt. Lại qua nghìn năm, nồng độ ôn dịch trong tu tiên giới mới hạ thấp xuống một trình độ nhất định.
Trong thời gian nghìn năm, những tu tiên giả không ngừng nghiên cứu, rốt cuộc cũng tìm ra được biện pháp thanh lọc ôn dịch.
Lại mấy nghìn năm qua đi, tu tiên giả đã hoàn toàn loại bỏ mối đe doạ đến từ loại ôn dịch này.
Nhưng mà, điều khiến các tu tiên giả băn khoăn đó là loại ôn dịch này như âm hồn bất tán, vẫn ẩn nấp trong huyết mạch của người phàm.
Vốn toàn bộ tu tiên giới lúc này đã không còn phàm nhân, nhưng đời sau của những tu tiên giả không phải ai cũng có tư chất để tu tiên.
Vì vậy, về lâu dài, một lượng lớn người phàm lại xuất hiện trong tu tiên giới. Trong cơ thể những phàm nhân này đều có bóng dáng của ôn dịch.
Cũng bởi vì loại ôn dịch này có ảnh hưởng đặc biệt đối với tu tiên giả, các phàm nhân đời sau muốn tu tiên đều nhất định phải thanh trừ ôn dịch ra khỏi cơ thể.
Dần dà, loại ôn dịch này được gán cho nhiều tên gọi khác nhau, cuối cùng, mọi người thống nhất gọi nó là Tiên Phàm chướng.
Tiên Phàm chướng trước đây hoành hành nên bị hết thảy người tu tiên cực kỳ căm ghét, để phòng ngừa Tiên Phàm chướng ngóc đầu trở lại, những tu tiên giả đã cùng nhau lập ra ước định, hạn chế tối đa việc đi đến những tiểu thế giới có phàm nhân bị trục xuất trước đó.
Lâu dần, những nơi này được gọi là Tiên Tuyệt Chi Địa.
Tiên Tuyệt Chi Địa có lớn có nhỏ không biết bao nhiêu nơi, mà tu tiên giả nguyện ý mạo hiểm tính mạng đi vào đó thì lại ít càng thêm ít.
Mà bản thân Lý Phàm thế mà gặp được hai vị tu tiên giả thì có thể nói là vô cùng may mắn
Nhưng mà bây giờ, đến hai vị tu tiên giả này còn không thể đưa người phàm ra ngoài Tiên Tuyệt Chi Địa thì chẳng lẽ Lý Phàm mong có thể gặp được vị tu tiên giả nào có tu vi cao thâm hơn xông vào đây hay sao?
Huống chi, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, giới hạn tuổi thọ của hắn không cao. Dù hắn có thể không ngừng mô phỏng luân hồi nhưng tuổi thọ mỗi đời của hắn vẫn bị giới hạn.
Hắn năm nay đã 70 tuổi, trong khi đó, giới hạn tuổi thọ cao nhất của hắn là 86 tuổi.
Trong 16 năm cuối cùng này, cơ hội để hắn gặp được người tu tiên khác gần như là bằng 0.
VÌ vậy, sao Lý Phàm có thể không cảm thấy tuyệt vọng đây?
Rõ ràng đã thấy được hy vọng vọng tu tiên trường sinh, không nghĩ rằng kết quả chỉ là một hồi ảo não, hụt hẫng.
Chẳng lẽ mình chỉ có thể muôn đời sống kiếp người phàm hay sao?
Lý Phàm thực sự không cam lòng.
Con đường trường sinh đang ở trước mắt, tưởng chừng như có thể chạm đến nhưng thực chất lại xa tít tận chân trời, không thể với tới.
Làm sao Lý Phàm có thể cam tâm cho được?
Tính luôn đời này, hắn đã sống 5 kiếp rồi, gần 300 năm chờ đợi khổ sở, dù thế nào Lý Phàm vẫn quyết không buông tha con đường trường sinh.
Thực sự không có cách nào sao?
Đột nhiên, như có ánh chớp loé lên trong đầu phá vỡ mây đen mù mịt, Lý Phàm bỗng nghĩ đến một chuyện mấu chốt.
Vài ngàn năm trước, người phàm di chuyển đến đây bằng cách nào?
Không lẽ là đi bộ tới nơi này, chắc không phải chứ?
Vậy chắc hẳn họ đi trên phương tiện nào đó đúng không?
Nếu tìm được phương tiện này thì chẳng phải mình có thể đến được tu tiên giới rồi hay sao?
Dù cho đó chỉ là một khả năng cực kỳ nhỏ bé, Lý Phàm như nhìn thấy cơ hội tu tiên đang chờ mình phía trước.
Tâm tình trở nên hưng phấn, hắn vội bật dậy đi đến nhà tù đang giam giữ Khấu Hồng.
Hắn muốn tìm Khấu Hồng để chứng thực xem suy nghĩ của mình có khả thi hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.