Chương 16:
Hồ Lục Nguyệt
16/04/2024
Một cốc rượu, bán một đồng tiền đế chế, quả thực rất rẻ.
Những người đàn ông làm việc mệt cả ngày, chỉ cần nhặt rác đủ 10 đồng là lại được vào quán nhậu ngồi một lát. Ở đây có rượu rẻ, có đậu phụ khô tổng hợp, có lạc bán theo hạt, còn có... gái đẹp. Sự tiêu dùng giá rẻ, nhưng lại được hưởng thụ giá trị cao. Quán nhậu Lưu Ký nằm trong khu ổ chuột của thành phố ngầm, nhưng làm ăn khá phát đạt. San Hô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đối với cô, quán rượu chính là nhà, là nơi an toàn và thư giãn nhất.
Đến thế giới xa lạ này. Nước giếng đã có, chất dinh dưỡng đã có, hạt giống cỏ ánh trăng cũng đã có. San Hô nhìn lên bầu trời tối đen như nhung, nơi đó có ánh sao rực rỡ lướt qua——thì ra, đây chính là bầu trời đầy sao xinh đẹp mà sách vở từng nói.
Đã đến lúc, mở một quán rượu rồi.
Hai tháng sau, căn cứ Lục Châu, khu C, một quán rượu lặng lẽ được mở ra.
Đèn neon cũ kỹ, nhấp nháy hai chữ "Tương Lai". Bàn ghế gỗ đơn giản, cây xanh tươi tốt, mùi rượu nồng nàn, San Hô mặc váy đỏ áo trắng, lười biếng đứng sau quầy.
Trên một tấm bảng đen nhỏ, dùng phấn màu vàng viết một dòng chữ, chữ do chính tay San Hô viết, viết ngoằn ngoèo.
"Một điểm tích luỹ một cốc rượu"
Đây quả là một tin tức lớn! Những dị năng giả trong căn cứ, truyền tai nhau: "Có người mở quán rượu ở khu C kìa."
Lọc sạch tạp chất và vi-rút có thể có, nước giếng trong vắt, ngọt ngào, tự có tác dụng làm mát. Thêm một giọt chất dinh dưỡng cô đặc, kết hợp với hương rượu đặc trưng của cỏ ánh trăng, trong miệng nhanh chóng có cảm giác hơi say. Dị năng giả uống xong, cả người sẽ cảm thấy tràn đầy năng lượng, thậm chí còn có ảo giác rằng cấp độ dị năng đã được nâng cao.
Loại rượu này... như vậy, sao có thể không được mọi người săn đón?
Một cốc rượu chỉ một điểm. Quá rẻ đi? Phải biết, nước uống mà trạm nước của căn cứ bán, một thùng nước nhỏ cũng phải mất hai điểm tích luỹ. Đây lại còn là rượu, loại rượu hiếm có khó tìm trong thời mạt thế.
Quán rượu của San Hô, không đi theo con đường đèn lộng lẫy, nhạc sôi động, mỹ nữ nóng bỏng. Mà có chút hương vị của quán rượu cổ xưa — cờ rượu phấp phới, không gian mở, một bình rượu ngon, vài chén trà nhạt, lúc rảnh rỗi ngồi lại, nói chuyện lý tưởng cuộc sống, kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Nói trắng ra, chính là nơi uống rượu, buôn chuyện phiếm. Quán rượu mỗi ngày chỉ mở cửa ba giờ, từ tám giờ tối đến mười một giờ đêm. Dị năng giả trong căn cứ, ban ngày đều cố gắng ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tích phân, chỉ có buổi tối mới là lúc thư giãn. Uống một cốc rượu ngon, thổi phồng câu chuyện phiêu lưu trong ngày... À, còn có thể ngắm San Hô xinh đẹp.
Căn cứ vốn chẳng có gì giải trí, tin này truyền từ người này sang người khác, quán rượu lập tức nổi tiếng.
Yến Vu Phi ngồi trên ghế cao trước quầy, nụ cười dịu dàng ấm áp, khuỷu tay phải chống lên quầy, chống cằm nhìn San Hô, giọng nói đầy trêu chọc: "San Hô, cô thật sự làm bà chủ sao?"
Trang phục của San Hô hôm nay hoàn toàn khác với bộ quân phục gọn gàng khi mới đến căn cứ.
Những người đàn ông làm việc mệt cả ngày, chỉ cần nhặt rác đủ 10 đồng là lại được vào quán nhậu ngồi một lát. Ở đây có rượu rẻ, có đậu phụ khô tổng hợp, có lạc bán theo hạt, còn có... gái đẹp. Sự tiêu dùng giá rẻ, nhưng lại được hưởng thụ giá trị cao. Quán nhậu Lưu Ký nằm trong khu ổ chuột của thành phố ngầm, nhưng làm ăn khá phát đạt. San Hô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, đối với cô, quán rượu chính là nhà, là nơi an toàn và thư giãn nhất.
Đến thế giới xa lạ này. Nước giếng đã có, chất dinh dưỡng đã có, hạt giống cỏ ánh trăng cũng đã có. San Hô nhìn lên bầu trời tối đen như nhung, nơi đó có ánh sao rực rỡ lướt qua——thì ra, đây chính là bầu trời đầy sao xinh đẹp mà sách vở từng nói.
Đã đến lúc, mở một quán rượu rồi.
Hai tháng sau, căn cứ Lục Châu, khu C, một quán rượu lặng lẽ được mở ra.
Đèn neon cũ kỹ, nhấp nháy hai chữ "Tương Lai". Bàn ghế gỗ đơn giản, cây xanh tươi tốt, mùi rượu nồng nàn, San Hô mặc váy đỏ áo trắng, lười biếng đứng sau quầy.
Trên một tấm bảng đen nhỏ, dùng phấn màu vàng viết một dòng chữ, chữ do chính tay San Hô viết, viết ngoằn ngoèo.
"Một điểm tích luỹ một cốc rượu"
Đây quả là một tin tức lớn! Những dị năng giả trong căn cứ, truyền tai nhau: "Có người mở quán rượu ở khu C kìa."
Lọc sạch tạp chất và vi-rút có thể có, nước giếng trong vắt, ngọt ngào, tự có tác dụng làm mát. Thêm một giọt chất dinh dưỡng cô đặc, kết hợp với hương rượu đặc trưng của cỏ ánh trăng, trong miệng nhanh chóng có cảm giác hơi say. Dị năng giả uống xong, cả người sẽ cảm thấy tràn đầy năng lượng, thậm chí còn có ảo giác rằng cấp độ dị năng đã được nâng cao.
Loại rượu này... như vậy, sao có thể không được mọi người săn đón?
Một cốc rượu chỉ một điểm. Quá rẻ đi? Phải biết, nước uống mà trạm nước của căn cứ bán, một thùng nước nhỏ cũng phải mất hai điểm tích luỹ. Đây lại còn là rượu, loại rượu hiếm có khó tìm trong thời mạt thế.
Quán rượu của San Hô, không đi theo con đường đèn lộng lẫy, nhạc sôi động, mỹ nữ nóng bỏng. Mà có chút hương vị của quán rượu cổ xưa — cờ rượu phấp phới, không gian mở, một bình rượu ngon, vài chén trà nhạt, lúc rảnh rỗi ngồi lại, nói chuyện lý tưởng cuộc sống, kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Nói trắng ra, chính là nơi uống rượu, buôn chuyện phiếm. Quán rượu mỗi ngày chỉ mở cửa ba giờ, từ tám giờ tối đến mười một giờ đêm. Dị năng giả trong căn cứ, ban ngày đều cố gắng ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tích phân, chỉ có buổi tối mới là lúc thư giãn. Uống một cốc rượu ngon, thổi phồng câu chuyện phiêu lưu trong ngày... À, còn có thể ngắm San Hô xinh đẹp.
Căn cứ vốn chẳng có gì giải trí, tin này truyền từ người này sang người khác, quán rượu lập tức nổi tiếng.
Yến Vu Phi ngồi trên ghế cao trước quầy, nụ cười dịu dàng ấm áp, khuỷu tay phải chống lên quầy, chống cằm nhìn San Hô, giọng nói đầy trêu chọc: "San Hô, cô thật sự làm bà chủ sao?"
Trang phục của San Hô hôm nay hoàn toàn khác với bộ quân phục gọn gàng khi mới đến căn cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.