Ta Mở Thương Trường Tại Tây Huyễn
Chương 107
Tây Phong
06/04/2023
Bộ lễ phục 'người nhảy múa dưới ánh trăng' cuối cùng bị một vị thương gia giàu có dùng 420 tiền vàng đấu giá thắng.
Số kim ngạch này nhìn qua so với gậy chống của thành chủ ít hơn nhiều, mà nếu ấn nguyên bản giá trị của quần áo để tính, giá tiền này kỳ thực đã là nhiều gấp hai mươi lăm lần giá gốc, đủ để nhìn ra nhân khí cao bao nhiêu.
Vưu Hạ mơ hồ nghe đến vị thương gia giàu có kia tán gẫu về mục đích hắn mua bộ lễ phục này, tựa hồ là dùng để nâng nữ diễn viên ở rạp hát nào đó, đồng bạn của hắn đều thay hắn đáng tiếc, nói bốn trăm tiền vàng không biết có thể mua nhiều ít bộ váy, huống hồ đây cũng không phải là khoản giới hạn làm riêng gì.
"Ta dùng bốn trăm tiền vàng mua lại chính là muốn khắc tên trên bia đá, váy chỉ là lễ vật mua về mà thôi!" Hắn nói như vậy.
Vưu Hạ nghĩ thầm người này ngược lại là nhìn rất rõ ràng.
Xác thực, ở đây thương nhân cũng không có mấy cái là đơn thuần yêu thích vật phẩm trên đài mới tham dự đấu giá, tất cả mọi người muốn đem quảng cáo đặt ở trung tâm quảng trường, vì thế chi ít tiền là đáng giá, còn mua chính là thứ gì cũng liền không quan trọng như vậy.
* * *
Đêm đó, lúc tiệc rượu kết thúc, làm ra kế hoạch buổi đấu giá lần này, Vưu Hạ cùng Hayla thành chủ ở phía trước phòng chính gặp mặt một lần.
Tinh linh trưởng bối rời đi sau, Vưu Hạ bên người cũng chỉ còn sót lại Rice một người làm bạn, thành chủ bên cạnh ngược lại là nhiều người, trừ pháp sư Rodrik của hắn ra, còn có một người trẻ tuổi ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
Người trẻ tuổi có một đầu tóc ngắn màu vàng nhạt, ngũ quan coi như đoan chính, chỉ là mặt trắng giống như mặt nạ, hiển nhiên là không chọn đúng màu sắc phấn nền cho nên màu trên mặt cùng cái cổ nghiêm trọng khác biệt.
Theo như thành chủ giới thiệu, đó là con thứ hai của hắn tên là Ors Hodge.
Vưu Hạ chợt nhớ tới chính mình là từng nghe qua cái tên Ors Hodge này, chính là xuyên thấu qua gương đồng của Rice. Hắn mơ hồ còn nhớ lúc đó đối phương đối với Rice nói chuyện khiêu khích trào phúng, hiện tại đại khái bởi vì có thành chủ ở bên cạnh, hắn có ý định bày ra dáng vẽ của đứa con ngoan, bất quá cặp mắt kia nhìn thấy Rice thì không tự chủ biểu lộ thái độ ngạo mạn tuỳ tiện, thật là khiến người khác cảm thấy không thích.
"Nhờ có kiến nghị của ngài, ngày hôm nay bán đấu giá mới có thể thuận lợi như thế." Thành chủ đầy mặt nụ cười nói cảm ơn.
"Ta chỉ là đề ra chút ý nghĩ mà thôi, bỏ tiền xuất lực đều là ngài, ta còn muốn cảm ơn ngài tổ chức buổi tiệc tối này, khiến ta có cơ hội tuyên truyền cửa hàng mới của chính mình." Vưu Hạ khách sáo nói.
"Bất luận làm sao, lần này có nhiều tiền quyên như vậy, đủ để đem tòa thành phía tây cải tạo cùng thống trị tốt một phen."
"Hi vọng vấn đề quấy nhiễu ngài hồi lâu có thể thuận lợi giải quyết."
Hai người ngươi tới ta đi mà khen vài câu, sau đó thành chủ liền bị hội trưởng thương hội người mà đấu cái gậy chống của hắn đến gần kéo qua một bên tán gẫu đôi lời.
Vưu Hạ cùng Rice đang chuẩn bị rời đi, lúc này, ở trước mặt thành chủ giả vờ làm con ngoan hồi lâu Ors bỗng nhiên lên tiếng nói: "Vận may thật tốt, Rice!"
Rice quét ánh mắt hờ hững về phía hắn.
"Đừng có nhìn ta như vậy, lẽ nào vận may của ngươi không tốt sao, quen biết bạn thân nào là mang ngươi tham gia buổi tiệc, nào là cho ngươi làm lễ phục riêng, khó trách ngươi liền cố sống cố chết ở lại trong nhà của người ta, liền trong phủ cũng không quay về." Hắn vừa nói, vừa nhìn từ trên xuống dưới cách ăn mặc của Rice, tật lưỡi nói: "Bộ trang phục này xác thực rất đặc biệt, chọc đến không ít người đều đang bàn luận về ngươi, ta xem đời này của ngươi đều chưa từng có được danh tiếng lớn như vậy đi!"
Giọng điệu này của hắn nghe vào rất chanh chua.
Vưu Hạ cố nhịn mới không có mắng ra chữ thô tục. Hắn liếc nhìn người bên cạnh, thấy Rice biểu tình nhàn nhạt như trước, không hề tức giận cũng không có đỏ mắt, lúc này mới yên lòng lại, lập tức đối với Ors nhếch một bên khoé môi nói: "Ngài nói vậy cũng không đúng, là ta mời hắn đi cùng ta đến đây, Rice không chỉ có cố gắng, săn sóc, hiền lành, mạnh mẽ, hơn nữa lớn lên đẹp vóc dáng cũng đẹp, làm người mẫu cho ta còn không lấy tiền, ta vẫn luân rất cảm kích hắn."
Ors nghe xong, không biết nghĩ đến cái gì, cười nói: "Ta cũng có thể làm người mẫu của ngài, tướng mạo vóc dáng của ta cũng không kém hắn."
Vưu Hạ thiếu chút nữa bật cười lớn, hắn giả vờ xoắn xuýt mà chép miệng: "Ngài à.."
Ors ưỡn ngực nhấc cằm, nỗ lực để cho mình hiện ra càng uy vũ chút.
Đoán chừng là lo lắng hắn thật sự đồng ý, Rice đứng ở bên cạnh giống như lơ đãng đụng một cái cánh tay phải của Vưu Hạ.
"Là ngài thì e là không được." Vưu Hạ nói, tay phải ngược lại vỗ vỗ cánh tay của Rice khiến hắn an tâm.
"Ta không được, tại sao?" Ors có chút không thể nào tin.
"Ngài cần thiết thay đổi chuyên gia trang điểm," Vưu Hạ ngữ khí chân thành mà đề nghị, "Một vị chuyên gia trang điểm biết thoa phấn nền lên mặt của ngài, đồng thời không quên đem cái cổ cũng thoa lên."
Ors sửng sốt hai giây, mới phản ứng được Vưu Hạ đang giễu cợt vẽ ngoài của chính mình, thân là con trai của thành chủ, từ nhỏ đến lớn không chịu sỉ nhục trắng ra như vậy, hắn nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng lên.
Vưu Hạ nói xong tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, liền không thèm cùng Ors cải cọ, chào tạm biệt thành chủ sau liền dẫn Rice đi ra ngoài.
Bước qua hẹp dài hành lang đến cửa câu lạc bộ, ngoài cửa trên đường phố đèn đuốc lấp loé, dừng lại nhiều chiếc xe ngựa của quý tộc, mặc dù đã gần chín giờ tối, trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn như trước rất là náo nhiệt.
Hai người chậm rãi đi xuống hình cung bậc thềm, dọc theo đường phố hướng cách vách cửa hàng mỹ phẩm đi đến.
Vưu Hạ nhớ tới vừa nãy Ors lời nói vô tình tiết lộ ra thông tin, hỏi: "Bọn họ trước đây không đặt làm lễ phục cho ngươi sao?"
Rice lắc đầu một cái: "Cha chưa bao giờ mang theo ta tham gia bất kỳ buổi tiệc nào."
Vưu Hạ nhíu nhíu mày, khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Hắn nhấp môi dưới, an ủi: "Không sao, sau đó trang phục của ngươi, cửa hàng của ta lo hết."
Dứt lời, Vưu Hạ tận lực yên tĩnh chờ một phút chốc, không có nghe được bất kỳ lời đáp lại nào, hắn không nhịn được nghiêng đầu đến xem biểu tình của Rice.
Da của đối phương bị ánh trăng chiếu đến trắng bệt, ảm đạm ánh sáng phác họa ra đường viền gò má duyên dáng. Vưu Hạ nhớ lại ban nãy Tilia nói, thầm nghĩ Rice nếu là thật sự yêu thích mình như vậy, hiện tại không phải rất cảm động sao? Tại sao chính mình nói ra muốn lo hết tủ quần áo của hắn cả đời như vậy, Rice lại không có một chút biểu đạt gì, chẳng lẽ là đang chờ mình mở miệng tỏ tình trước?
Trước tiên tỏ tình, kỳ thực cũng không phải là không thể..
Vưu Hạ cảm thấy tình cảm của mình đối với Rice là rất đặc biệt, nếu nói là đột nhiên rơi vào lưới tình, không bằng là nói bởi vì thói quen đối phương ở bên cạnh, từ từ ở chung với nhau vô số lần hành động hiểu ý lẫn nhau mà thích đối phương.
Chỉ là chi tiết nhỏ hằng ngày thứ này tạo thành tình cảm rất khó thay đổi, cho nên chuyện đến nước này, hắn chỉ cần phát hiện Rice biểu đạt xác nhận ra hắn có ý muốn kết giao, chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể đồng ý phát triển đoạn tình cảm này.
Vưu Hạ tâm lý suy nghĩ nhưng điều này đó, tâm tình tự dưng mà có chút bối rối thấp thỏm, càng gần tới cửa hàng mỹ phẩm, hắn đột nhiên dừng bước.
Rice cũng dừng chân, quay người lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Cừa hàng mỹ phẩm giờ khắc này còn không có đóng cửa, từ phía trước cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu ra ánh đèn xuyên qua thấu kính mắt của Rice, che đi đôi mắt tối như màu mực.
Vưu Hạ nghĩ thầm: Không lý nào người khác có thể nhận ra, chính mình liền một chút cũng không ra nhận được. Liền giơ tay lên, đem kính mắt của hắn lấy xuống, kéo sợi xích mỏng manh màu vàng treo trên cổ tay của chính mình, lập tức mở miệng nói: "Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?"
Rice mờ mịt chớp mắt.
"Tilia nói ngươi rất yêu thích ta."
Lời này vừa nói ra, Rice sắc mặt nháy mắt đọng lại, hầu kết nhẹ nhàng trượt một chút, hai con mắt lại vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào Vưu Hạ.
"Có đúng như thế không?"
"Ừm." Rice không hề do dự lên tiếng đáp lại.
"Trước đó, ngươi tại sao không trực tiếp nói với ta?"
Rice trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Ma rồng bản tính, tham lam, ác liệt, đòi hỏi vô độ."
Vưu Hạ còn tưởng là hắn muốn nói lý do gì, nói thẳng: "Ngươi và những Ma rồng khác là không giống nhau."
"Giống nhau, kỳ thực ta cũng giống như vậy." Rice dùng giọng điệu nhỏ nhẹ cùng kiên định nói rằng, "Một khi ta có cơ hội nắm chặt tay ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ rời đi ta."
Tuy rằng không phải lúc, mà Vưu Hạ nghe nói như thế, liền nghĩ đến bản thể to nhỏ của đối phương lúc là Ma rồng, phản ứng đầu tiên là muốn cười.
Hắn quả thật cũng không nhịn được mà cong lên khoé miệng.
Không khỏi hiện ra mình quá mức không nghiêm túc, khiến đối phương mất hứng, hắn vội vàng nắm lên bàn tay của Rice, đem tay của chính mình từng ngón đan xen mà bỏ vào trong lòng bàn tay của đối phương, giả bộ thuần khiết vô tội nói: "Liền như vậy phải không?"
Hô hấp của Rice lập tức rối loạn, trong ánh mắt của hắn loé lên trơn bóng ánh sáng.
Hắn nắm chặt chẽ tay của tinh linh, giả vờ bình tĩnh nói: "Ta lại cho ngươi cơ hội suy nghĩ kỹ càng."
Nói thì nói như thế, mà tay hắn lại càng nắm chặt, trong lòng bàn tay một chút không khí xuyên qua cũng không có.
Vưu Hạ tâm lý oán thầm: Ngươi miệng nói vậy mà thật ra không cho ta có cơ hội lựa chọn.
Nếu cơ hội cho như vậy không có thành ý, hắn liền có ý trì hoãn vài giây, nghĩ rõ ràng đáp án sau vừa muốn mở miệng, Rice liền ngắt lời: "Đã hết giờ, không có cơ hội khác."
"Hả? Nhanh như vậy sao."
Rice bộ dạng nghiêm túc gật đầu.
"Vậy cũng tốt." Vưu Hạ không nhịn được cười, thở dài nói: "Vậy liền không có cách nào, ta từ trước đến giờ nói được là làm được, nói bên nhau liền ở bên nhau."
"Ừm." lên tiếng đáp lại sau, Rice trước mắt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, trong mắt sáng lấp lánh.
Vưu Hạ thiếu chút nữa cho là hắn muốn khóc, nhưng mà xoay chuyển cái góc độ nhìn lại đối phương, đã thấy Rice thần sắc như thường, không chỉ có không khóc, trên mặt còn tràn trề ý cười hạnh phúc, phảng phất vừa nãy hắn nhìn thấy đều là do ánh đèn chế tạo ra ảo giác.
Không thấy Rice chảy nước mắt, Vưu Hạ tâm lý khó giải thích được mà có chút tiếc nuối, cũng không biết vì sao hắn lại có suy nghĩ này.
Lập tức hai người tiếp tục chậm rãi hướng cửa hàng đi đến, Vưu Hạ cân nhắc đến bên trong cửa hàng có người, vốn muốn đem tay rút ra, nhưng mà bàn tay cảm nhận được cường độ cùng nhiệt độ, vẫn là bỏ đi cái ý niệm này.
Mặc dù là ban đêm, gió thổi cũng lành lạnh, bên tai lại tỏa nhiệt nóng lên.
Hắn có chút muốn nói hội thoại nên hỏi: "Kỳ lạ, cha của ngươi nhìn ra được lúc tuổi trẻ trắng trẽo t anh tuấn, em gái của ngươi cũng trắng nõn xinh đẹp, vậy sao người anh kia của ngươi màu da cùng các ngươi có khác biệt nhiều như vậy?"
"Cha của ta từng có ba đời vợ," Rice trả lời, "Người đầu tiên là sinh ra người anh thứ hai không bao lâu bệnh qua đời, người thứ hai cũng chính là mẹ của Regina, thứ ba chính là vợ bây giờ của hắn, nói là mẹ của chúng ta, kỳ thực chỉ so với anh lớn thêm hai tuổi."
Trải qua Rice vừa nói như thế, Vưu Hạ mới nhớ tới chính mình từng ở nhà hàng lẩu gặp qua một lần Hodge phu nhân, lúc đó liền cảm thấy đối phương vô cùng trẻ tuổi, còn tưởng rằng là được bảo dưỡng nhan sắc tốt, không nghĩ tới đúng thật là trẻ tuổi.
"Không nhận ra được, thành chủ đại nhân, tình trường còn rất phong phú nha!" Vưu Hạ thuận miệng cảm thán.
"Ừm," Rice đầu tiên là đáp một tiếng, nhân tiện lại nói, "Ta và hắn không giống nhau."
"Hả?"
"Ta chỉ có một mình người."
Vưu Hạ bật cười: "Tại sao đột nhiên nói lời tâm tình."
Rice một chút đùa giỡn đều không có, biểu tình nghiêm túc nhìn hắn cường điệu nói: "Ngươi cũng phải vậy, chỉ được có một mình ta."
Rõ ràng là đối phương muốn hắn cam kết, Vưu Hạ không chút nghĩ ngợi, đồng ý nói: "Được được được, chỉ có một mình ngươi."
Hắn vừa mới nói như vậy xong, quay đầu lại thì thấy ngay cửa hàng mỹ phẩm, Matler dựa vào một bên cửa kính, trong ánh mắt tràn đầy tò mò ánh sáng.
* * *
Khu Wickenburg, phủ thành chủ.
Bóng đêm mặc dù đã rất sâu đậm, Hayla lại không có ý định nghỉ ngơi, như trước ngồi ở trong gian phòng, phía trước bàn đọc sách viết kế hoạch cải tạo khu Maria.
Đột nhiên, một trận gió lạnh kéo tới, thổi đến mức trên bàn ánh nến chợt lay động hai lần.
Tưởng cửa sổ quên đóng, Hayla nhanh chóng viết xong vài chữ còn lại, để bút xuống đang muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ, khi ngẩng đầu lên đã thấy trên bệ cửa sổ không biết từ lúc nào xuất hiện một người phụ nữ quần áo cùng mái tóc dài màu đen.
Đối phương tư thái nhàn nhã ngồi ở trên bệ cửa sổ, ngoẹo cái cổ nhìn chăm chú hắn, khuôn mặt lộ liễu sáng rực rỡ kia cùng cặp mắt màu đen u ám, hắn cả đời cũng không cách nào quên mất.
"Rodrik!" Hayla nhìn chằm chằm trên bệ cửa sổ nữ nhân, há miệng liền la lên tên của vị pháp sư hắn thuê mướn.
Chỉ trong chớp mắt, cửa phòng bị đá văng ra, cột cái đuôi ngựa thấp cao cấp ma pháp sư tay cầm pháp trượng bước vào cửa, nhìn thấy kẻ ngồi trên bệ cửa sổ, khuôn mặt vẫn luôn nản lòng chán chường hiếm thấy thay đổi thần sắc, hiện ra vẻ sốt sắng.
Athina liếc nhìn Rodrik liền nở nụ cười ngạo nghễ, nhảy xuống bệ cửa sổ nói: "Đừng lo lắng, người đều già như vậy, ta có thể đối với ngươi làm cái gì chứ?"
Hayla cùng Rodrik như trước bày ra một bộ biểu tình sẵn sàng đón quân địch mà nhìn nàng.
"Tậch, già như vậy, nhân loại thời tươi trẻ thật là ngắn ngủi nha, hai mươi năm trước ngươi là người tuấn tú, khi cười rộ lên như muốn đem trái tim của ta hòa tan, hiện tại.." Athina quan sát một phen Hayla cái bụng phồng ra cùng sắp mọc ra thêm mỡ cằm, đáng tiếc mà lắc lắc đầu.
Hayla nhăn mày lên, giả vờ trấn định hỏi: "Ngươi đến cùng tới đây làm gì?"
"Ngươi đoán xem, ta đương nhiên là tới thấy con trai ta."
Hayla cười lạnh một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ giữ lại hắn sao?"
"Đừng giả bộ." Athina dựa vào bên tường, lười biếng nói, "Tuy rằng ở cùng ngươi thời gian không lâu, bất quá theo hiểu biết của ta đối với người, dù như thế nào, ngươi đều nhất định đem đứa bé kia nuôi lớn, hắn nhiều lằm là sống cực khổ một chút, mà cũng không có gì ghê gớm, mỗi một con Ma rồng quá trình thức tỉnh huyết thống đều phải trải qua ác liệt mài giũa, ta chỉ lo lắng ngươi nhẹ dạ, cho hắn khó khăn không được nhiều."
Hayla không hề bị lay động nói: "Nói cho cùng ngươi tại sao tới đây?"
"Cái này không có liên quan gì với ngươi, hắn ở đâu?"
Hayla không nói một lời.
"Thôi, ngươi không nói thì ta đi hỏi người khác." Athina bĩu môi dưới, quay người liền muốn rời khỏi.
Rodrik nắm chặt pháp trượng đang muốn chạy lên phía trước truy đuổi, lại thấy đối phương tiếp theo một cái chớp mắt tực tiếp biến mất tại chỗ.
"Không gian ma pháp?" Rodrik tỏ ra nghi ngờ.
Mặc dù là đại ma pháp sư cũng sẽ không dễ dàng mà sử dụng không gian ma pháp, dù sao nó tiêu hao lớn vô cùng, sẽ ở bất kỳ trường hợp nào tuỳ ý sử dụng năng lực không gian chỉ có rồng mà thôi.
Rodrik cau mày suy nghĩ sâu xa, trong truyền thuyết dưới địa ngục vực sâu Ma rồng chính là hậu đại của Tộc rồng bị sa đọa, chẳng lẽ đây là thật?
Số kim ngạch này nhìn qua so với gậy chống của thành chủ ít hơn nhiều, mà nếu ấn nguyên bản giá trị của quần áo để tính, giá tiền này kỳ thực đã là nhiều gấp hai mươi lăm lần giá gốc, đủ để nhìn ra nhân khí cao bao nhiêu.
Vưu Hạ mơ hồ nghe đến vị thương gia giàu có kia tán gẫu về mục đích hắn mua bộ lễ phục này, tựa hồ là dùng để nâng nữ diễn viên ở rạp hát nào đó, đồng bạn của hắn đều thay hắn đáng tiếc, nói bốn trăm tiền vàng không biết có thể mua nhiều ít bộ váy, huống hồ đây cũng không phải là khoản giới hạn làm riêng gì.
"Ta dùng bốn trăm tiền vàng mua lại chính là muốn khắc tên trên bia đá, váy chỉ là lễ vật mua về mà thôi!" Hắn nói như vậy.
Vưu Hạ nghĩ thầm người này ngược lại là nhìn rất rõ ràng.
Xác thực, ở đây thương nhân cũng không có mấy cái là đơn thuần yêu thích vật phẩm trên đài mới tham dự đấu giá, tất cả mọi người muốn đem quảng cáo đặt ở trung tâm quảng trường, vì thế chi ít tiền là đáng giá, còn mua chính là thứ gì cũng liền không quan trọng như vậy.
* * *
Đêm đó, lúc tiệc rượu kết thúc, làm ra kế hoạch buổi đấu giá lần này, Vưu Hạ cùng Hayla thành chủ ở phía trước phòng chính gặp mặt một lần.
Tinh linh trưởng bối rời đi sau, Vưu Hạ bên người cũng chỉ còn sót lại Rice một người làm bạn, thành chủ bên cạnh ngược lại là nhiều người, trừ pháp sư Rodrik của hắn ra, còn có một người trẻ tuổi ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
Người trẻ tuổi có một đầu tóc ngắn màu vàng nhạt, ngũ quan coi như đoan chính, chỉ là mặt trắng giống như mặt nạ, hiển nhiên là không chọn đúng màu sắc phấn nền cho nên màu trên mặt cùng cái cổ nghiêm trọng khác biệt.
Theo như thành chủ giới thiệu, đó là con thứ hai của hắn tên là Ors Hodge.
Vưu Hạ chợt nhớ tới chính mình là từng nghe qua cái tên Ors Hodge này, chính là xuyên thấu qua gương đồng của Rice. Hắn mơ hồ còn nhớ lúc đó đối phương đối với Rice nói chuyện khiêu khích trào phúng, hiện tại đại khái bởi vì có thành chủ ở bên cạnh, hắn có ý định bày ra dáng vẽ của đứa con ngoan, bất quá cặp mắt kia nhìn thấy Rice thì không tự chủ biểu lộ thái độ ngạo mạn tuỳ tiện, thật là khiến người khác cảm thấy không thích.
"Nhờ có kiến nghị của ngài, ngày hôm nay bán đấu giá mới có thể thuận lợi như thế." Thành chủ đầy mặt nụ cười nói cảm ơn.
"Ta chỉ là đề ra chút ý nghĩ mà thôi, bỏ tiền xuất lực đều là ngài, ta còn muốn cảm ơn ngài tổ chức buổi tiệc tối này, khiến ta có cơ hội tuyên truyền cửa hàng mới của chính mình." Vưu Hạ khách sáo nói.
"Bất luận làm sao, lần này có nhiều tiền quyên như vậy, đủ để đem tòa thành phía tây cải tạo cùng thống trị tốt một phen."
"Hi vọng vấn đề quấy nhiễu ngài hồi lâu có thể thuận lợi giải quyết."
Hai người ngươi tới ta đi mà khen vài câu, sau đó thành chủ liền bị hội trưởng thương hội người mà đấu cái gậy chống của hắn đến gần kéo qua một bên tán gẫu đôi lời.
Vưu Hạ cùng Rice đang chuẩn bị rời đi, lúc này, ở trước mặt thành chủ giả vờ làm con ngoan hồi lâu Ors bỗng nhiên lên tiếng nói: "Vận may thật tốt, Rice!"
Rice quét ánh mắt hờ hững về phía hắn.
"Đừng có nhìn ta như vậy, lẽ nào vận may của ngươi không tốt sao, quen biết bạn thân nào là mang ngươi tham gia buổi tiệc, nào là cho ngươi làm lễ phục riêng, khó trách ngươi liền cố sống cố chết ở lại trong nhà của người ta, liền trong phủ cũng không quay về." Hắn vừa nói, vừa nhìn từ trên xuống dưới cách ăn mặc của Rice, tật lưỡi nói: "Bộ trang phục này xác thực rất đặc biệt, chọc đến không ít người đều đang bàn luận về ngươi, ta xem đời này của ngươi đều chưa từng có được danh tiếng lớn như vậy đi!"
Giọng điệu này của hắn nghe vào rất chanh chua.
Vưu Hạ cố nhịn mới không có mắng ra chữ thô tục. Hắn liếc nhìn người bên cạnh, thấy Rice biểu tình nhàn nhạt như trước, không hề tức giận cũng không có đỏ mắt, lúc này mới yên lòng lại, lập tức đối với Ors nhếch một bên khoé môi nói: "Ngài nói vậy cũng không đúng, là ta mời hắn đi cùng ta đến đây, Rice không chỉ có cố gắng, săn sóc, hiền lành, mạnh mẽ, hơn nữa lớn lên đẹp vóc dáng cũng đẹp, làm người mẫu cho ta còn không lấy tiền, ta vẫn luân rất cảm kích hắn."
Ors nghe xong, không biết nghĩ đến cái gì, cười nói: "Ta cũng có thể làm người mẫu của ngài, tướng mạo vóc dáng của ta cũng không kém hắn."
Vưu Hạ thiếu chút nữa bật cười lớn, hắn giả vờ xoắn xuýt mà chép miệng: "Ngài à.."
Ors ưỡn ngực nhấc cằm, nỗ lực để cho mình hiện ra càng uy vũ chút.
Đoán chừng là lo lắng hắn thật sự đồng ý, Rice đứng ở bên cạnh giống như lơ đãng đụng một cái cánh tay phải của Vưu Hạ.
"Là ngài thì e là không được." Vưu Hạ nói, tay phải ngược lại vỗ vỗ cánh tay của Rice khiến hắn an tâm.
"Ta không được, tại sao?" Ors có chút không thể nào tin.
"Ngài cần thiết thay đổi chuyên gia trang điểm," Vưu Hạ ngữ khí chân thành mà đề nghị, "Một vị chuyên gia trang điểm biết thoa phấn nền lên mặt của ngài, đồng thời không quên đem cái cổ cũng thoa lên."
Ors sửng sốt hai giây, mới phản ứng được Vưu Hạ đang giễu cợt vẽ ngoài của chính mình, thân là con trai của thành chủ, từ nhỏ đến lớn không chịu sỉ nhục trắng ra như vậy, hắn nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng lên.
Vưu Hạ nói xong tâm tình liền tốt hơn rất nhiều, liền không thèm cùng Ors cải cọ, chào tạm biệt thành chủ sau liền dẫn Rice đi ra ngoài.
Bước qua hẹp dài hành lang đến cửa câu lạc bộ, ngoài cửa trên đường phố đèn đuốc lấp loé, dừng lại nhiều chiếc xe ngựa của quý tộc, mặc dù đã gần chín giờ tối, trên đường dành riêng cho người đi bộ vẫn như trước rất là náo nhiệt.
Hai người chậm rãi đi xuống hình cung bậc thềm, dọc theo đường phố hướng cách vách cửa hàng mỹ phẩm đi đến.
Vưu Hạ nhớ tới vừa nãy Ors lời nói vô tình tiết lộ ra thông tin, hỏi: "Bọn họ trước đây không đặt làm lễ phục cho ngươi sao?"
Rice lắc đầu một cái: "Cha chưa bao giờ mang theo ta tham gia bất kỳ buổi tiệc nào."
Vưu Hạ nhíu nhíu mày, khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Hắn nhấp môi dưới, an ủi: "Không sao, sau đó trang phục của ngươi, cửa hàng của ta lo hết."
Dứt lời, Vưu Hạ tận lực yên tĩnh chờ một phút chốc, không có nghe được bất kỳ lời đáp lại nào, hắn không nhịn được nghiêng đầu đến xem biểu tình của Rice.
Da của đối phương bị ánh trăng chiếu đến trắng bệt, ảm đạm ánh sáng phác họa ra đường viền gò má duyên dáng. Vưu Hạ nhớ lại ban nãy Tilia nói, thầm nghĩ Rice nếu là thật sự yêu thích mình như vậy, hiện tại không phải rất cảm động sao? Tại sao chính mình nói ra muốn lo hết tủ quần áo của hắn cả đời như vậy, Rice lại không có một chút biểu đạt gì, chẳng lẽ là đang chờ mình mở miệng tỏ tình trước?
Trước tiên tỏ tình, kỳ thực cũng không phải là không thể..
Vưu Hạ cảm thấy tình cảm của mình đối với Rice là rất đặc biệt, nếu nói là đột nhiên rơi vào lưới tình, không bằng là nói bởi vì thói quen đối phương ở bên cạnh, từ từ ở chung với nhau vô số lần hành động hiểu ý lẫn nhau mà thích đối phương.
Chỉ là chi tiết nhỏ hằng ngày thứ này tạo thành tình cảm rất khó thay đổi, cho nên chuyện đến nước này, hắn chỉ cần phát hiện Rice biểu đạt xác nhận ra hắn có ý muốn kết giao, chính mình bất cứ lúc nào cũng có thể đồng ý phát triển đoạn tình cảm này.
Vưu Hạ tâm lý suy nghĩ nhưng điều này đó, tâm tình tự dưng mà có chút bối rối thấp thỏm, càng gần tới cửa hàng mỹ phẩm, hắn đột nhiên dừng bước.
Rice cũng dừng chân, quay người lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Cừa hàng mỹ phẩm giờ khắc này còn không có đóng cửa, từ phía trước cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu ra ánh đèn xuyên qua thấu kính mắt của Rice, che đi đôi mắt tối như màu mực.
Vưu Hạ nghĩ thầm: Không lý nào người khác có thể nhận ra, chính mình liền một chút cũng không ra nhận được. Liền giơ tay lên, đem kính mắt của hắn lấy xuống, kéo sợi xích mỏng manh màu vàng treo trên cổ tay của chính mình, lập tức mở miệng nói: "Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?"
Rice mờ mịt chớp mắt.
"Tilia nói ngươi rất yêu thích ta."
Lời này vừa nói ra, Rice sắc mặt nháy mắt đọng lại, hầu kết nhẹ nhàng trượt một chút, hai con mắt lại vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào Vưu Hạ.
"Có đúng như thế không?"
"Ừm." Rice không hề do dự lên tiếng đáp lại.
"Trước đó, ngươi tại sao không trực tiếp nói với ta?"
Rice trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Ma rồng bản tính, tham lam, ác liệt, đòi hỏi vô độ."
Vưu Hạ còn tưởng là hắn muốn nói lý do gì, nói thẳng: "Ngươi và những Ma rồng khác là không giống nhau."
"Giống nhau, kỳ thực ta cũng giống như vậy." Rice dùng giọng điệu nhỏ nhẹ cùng kiên định nói rằng, "Một khi ta có cơ hội nắm chặt tay ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ rời đi ta."
Tuy rằng không phải lúc, mà Vưu Hạ nghe nói như thế, liền nghĩ đến bản thể to nhỏ của đối phương lúc là Ma rồng, phản ứng đầu tiên là muốn cười.
Hắn quả thật cũng không nhịn được mà cong lên khoé miệng.
Không khỏi hiện ra mình quá mức không nghiêm túc, khiến đối phương mất hứng, hắn vội vàng nắm lên bàn tay của Rice, đem tay của chính mình từng ngón đan xen mà bỏ vào trong lòng bàn tay của đối phương, giả bộ thuần khiết vô tội nói: "Liền như vậy phải không?"
Hô hấp của Rice lập tức rối loạn, trong ánh mắt của hắn loé lên trơn bóng ánh sáng.
Hắn nắm chặt chẽ tay của tinh linh, giả vờ bình tĩnh nói: "Ta lại cho ngươi cơ hội suy nghĩ kỹ càng."
Nói thì nói như thế, mà tay hắn lại càng nắm chặt, trong lòng bàn tay một chút không khí xuyên qua cũng không có.
Vưu Hạ tâm lý oán thầm: Ngươi miệng nói vậy mà thật ra không cho ta có cơ hội lựa chọn.
Nếu cơ hội cho như vậy không có thành ý, hắn liền có ý trì hoãn vài giây, nghĩ rõ ràng đáp án sau vừa muốn mở miệng, Rice liền ngắt lời: "Đã hết giờ, không có cơ hội khác."
"Hả? Nhanh như vậy sao."
Rice bộ dạng nghiêm túc gật đầu.
"Vậy cũng tốt." Vưu Hạ không nhịn được cười, thở dài nói: "Vậy liền không có cách nào, ta từ trước đến giờ nói được là làm được, nói bên nhau liền ở bên nhau."
"Ừm." lên tiếng đáp lại sau, Rice trước mắt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, trong mắt sáng lấp lánh.
Vưu Hạ thiếu chút nữa cho là hắn muốn khóc, nhưng mà xoay chuyển cái góc độ nhìn lại đối phương, đã thấy Rice thần sắc như thường, không chỉ có không khóc, trên mặt còn tràn trề ý cười hạnh phúc, phảng phất vừa nãy hắn nhìn thấy đều là do ánh đèn chế tạo ra ảo giác.
Không thấy Rice chảy nước mắt, Vưu Hạ tâm lý khó giải thích được mà có chút tiếc nuối, cũng không biết vì sao hắn lại có suy nghĩ này.
Lập tức hai người tiếp tục chậm rãi hướng cửa hàng đi đến, Vưu Hạ cân nhắc đến bên trong cửa hàng có người, vốn muốn đem tay rút ra, nhưng mà bàn tay cảm nhận được cường độ cùng nhiệt độ, vẫn là bỏ đi cái ý niệm này.
Mặc dù là ban đêm, gió thổi cũng lành lạnh, bên tai lại tỏa nhiệt nóng lên.
Hắn có chút muốn nói hội thoại nên hỏi: "Kỳ lạ, cha của ngươi nhìn ra được lúc tuổi trẻ trắng trẽo t anh tuấn, em gái của ngươi cũng trắng nõn xinh đẹp, vậy sao người anh kia của ngươi màu da cùng các ngươi có khác biệt nhiều như vậy?"
"Cha của ta từng có ba đời vợ," Rice trả lời, "Người đầu tiên là sinh ra người anh thứ hai không bao lâu bệnh qua đời, người thứ hai cũng chính là mẹ của Regina, thứ ba chính là vợ bây giờ của hắn, nói là mẹ của chúng ta, kỳ thực chỉ so với anh lớn thêm hai tuổi."
Trải qua Rice vừa nói như thế, Vưu Hạ mới nhớ tới chính mình từng ở nhà hàng lẩu gặp qua một lần Hodge phu nhân, lúc đó liền cảm thấy đối phương vô cùng trẻ tuổi, còn tưởng rằng là được bảo dưỡng nhan sắc tốt, không nghĩ tới đúng thật là trẻ tuổi.
"Không nhận ra được, thành chủ đại nhân, tình trường còn rất phong phú nha!" Vưu Hạ thuận miệng cảm thán.
"Ừm," Rice đầu tiên là đáp một tiếng, nhân tiện lại nói, "Ta và hắn không giống nhau."
"Hả?"
"Ta chỉ có một mình người."
Vưu Hạ bật cười: "Tại sao đột nhiên nói lời tâm tình."
Rice một chút đùa giỡn đều không có, biểu tình nghiêm túc nhìn hắn cường điệu nói: "Ngươi cũng phải vậy, chỉ được có một mình ta."
Rõ ràng là đối phương muốn hắn cam kết, Vưu Hạ không chút nghĩ ngợi, đồng ý nói: "Được được được, chỉ có một mình ngươi."
Hắn vừa mới nói như vậy xong, quay đầu lại thì thấy ngay cửa hàng mỹ phẩm, Matler dựa vào một bên cửa kính, trong ánh mắt tràn đầy tò mò ánh sáng.
* * *
Khu Wickenburg, phủ thành chủ.
Bóng đêm mặc dù đã rất sâu đậm, Hayla lại không có ý định nghỉ ngơi, như trước ngồi ở trong gian phòng, phía trước bàn đọc sách viết kế hoạch cải tạo khu Maria.
Đột nhiên, một trận gió lạnh kéo tới, thổi đến mức trên bàn ánh nến chợt lay động hai lần.
Tưởng cửa sổ quên đóng, Hayla nhanh chóng viết xong vài chữ còn lại, để bút xuống đang muốn đứng dậy đi đóng cửa sổ, khi ngẩng đầu lên đã thấy trên bệ cửa sổ không biết từ lúc nào xuất hiện một người phụ nữ quần áo cùng mái tóc dài màu đen.
Đối phương tư thái nhàn nhã ngồi ở trên bệ cửa sổ, ngoẹo cái cổ nhìn chăm chú hắn, khuôn mặt lộ liễu sáng rực rỡ kia cùng cặp mắt màu đen u ám, hắn cả đời cũng không cách nào quên mất.
"Rodrik!" Hayla nhìn chằm chằm trên bệ cửa sổ nữ nhân, há miệng liền la lên tên của vị pháp sư hắn thuê mướn.
Chỉ trong chớp mắt, cửa phòng bị đá văng ra, cột cái đuôi ngựa thấp cao cấp ma pháp sư tay cầm pháp trượng bước vào cửa, nhìn thấy kẻ ngồi trên bệ cửa sổ, khuôn mặt vẫn luôn nản lòng chán chường hiếm thấy thay đổi thần sắc, hiện ra vẻ sốt sắng.
Athina liếc nhìn Rodrik liền nở nụ cười ngạo nghễ, nhảy xuống bệ cửa sổ nói: "Đừng lo lắng, người đều già như vậy, ta có thể đối với ngươi làm cái gì chứ?"
Hayla cùng Rodrik như trước bày ra một bộ biểu tình sẵn sàng đón quân địch mà nhìn nàng.
"Tậch, già như vậy, nhân loại thời tươi trẻ thật là ngắn ngủi nha, hai mươi năm trước ngươi là người tuấn tú, khi cười rộ lên như muốn đem trái tim của ta hòa tan, hiện tại.." Athina quan sát một phen Hayla cái bụng phồng ra cùng sắp mọc ra thêm mỡ cằm, đáng tiếc mà lắc lắc đầu.
Hayla nhăn mày lên, giả vờ trấn định hỏi: "Ngươi đến cùng tới đây làm gì?"
"Ngươi đoán xem, ta đương nhiên là tới thấy con trai ta."
Hayla cười lạnh một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta sẽ giữ lại hắn sao?"
"Đừng giả bộ." Athina dựa vào bên tường, lười biếng nói, "Tuy rằng ở cùng ngươi thời gian không lâu, bất quá theo hiểu biết của ta đối với người, dù như thế nào, ngươi đều nhất định đem đứa bé kia nuôi lớn, hắn nhiều lằm là sống cực khổ một chút, mà cũng không có gì ghê gớm, mỗi một con Ma rồng quá trình thức tỉnh huyết thống đều phải trải qua ác liệt mài giũa, ta chỉ lo lắng ngươi nhẹ dạ, cho hắn khó khăn không được nhiều."
Hayla không hề bị lay động nói: "Nói cho cùng ngươi tại sao tới đây?"
"Cái này không có liên quan gì với ngươi, hắn ở đâu?"
Hayla không nói một lời.
"Thôi, ngươi không nói thì ta đi hỏi người khác." Athina bĩu môi dưới, quay người liền muốn rời khỏi.
Rodrik nắm chặt pháp trượng đang muốn chạy lên phía trước truy đuổi, lại thấy đối phương tiếp theo một cái chớp mắt tực tiếp biến mất tại chỗ.
"Không gian ma pháp?" Rodrik tỏ ra nghi ngờ.
Mặc dù là đại ma pháp sư cũng sẽ không dễ dàng mà sử dụng không gian ma pháp, dù sao nó tiêu hao lớn vô cùng, sẽ ở bất kỳ trường hợp nào tuỳ ý sử dụng năng lực không gian chỉ có rồng mà thôi.
Rodrik cau mày suy nghĩ sâu xa, trong truyền thuyết dưới địa ngục vực sâu Ma rồng chính là hậu đại của Tộc rồng bị sa đọa, chẳng lẽ đây là thật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.