Chương 1:
Mê Dương
19/10/2023
"Tiểu Điềm nhi, tiểu Điềm nhi, dậy uống thuốc", âm thanh ồn ào từ ngoài cửa vọng vào trong phòng. Tô Điềm chậm rãi mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ, ánh mắt mông lung, nàng lấy tay xoa xoa đôi mắt.
"Đây là... nơi nào?" Tô Điềm đau đầu, nàng nhớ rõ ràng là mình đã được đưa tới bệnh viện sau vụ tai nạn xe, làm thế nào lại ở chỗ này? Tô Điềm cố nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, khó khăn lắm mới để vừa một cái giường cùng một cái bàn nhỏ.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, một người phụ nữ gầy yếu bưng một cái bát đi đến:
"Tiểu Điềm nhi, tỉnh rồi sao? Mau uống hết bát thuốc này đi. Đứa nhỏ này, trời đã lạnh lại còn đi bắt cá, ngươi xứng đáng bị phạt", người phụ nữ này tuy rằng nói khó nghe, nhưng động tác nâng Tô Điềm dậy vẫn rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
Thân thể này còn đang bị sốt, Tô Điềm chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, cả người bủn rủn, thật sự không có sức mà suy nghĩ, liền uống hết bát thuốc từ tay phụ nhân, Tô Điềm lại ngủ say.
Tô Điềm dường như mơ một giấc mơ. Trong mơ, nguyên chủ cũng tên là Tô Điềm, năm nay nàng 14 tuổi, ở triều Đại Yến thịnh vượng. Nhưng năm thứ 16 Thuận Bình thì xảy ra thiên tai, dẫn đến việc thu hoạch hoa màu giảm sút. Tô gia tổng cộng gồm 16 người, ai cũng cần ăn cơm nên lương thực trong nhà không đủ. Ngoài những người lao động chính và hai đứa trẻ dưới 5 tuổi ăn nhiều hơn mấy phần thì những khác đều phải thắt lưng buộc bụng. Hiện tại, hai năm nay, cuộc sống có chút tốt lên, nhưng ăn uống vẫn phải cần kiệm.
Mấy tháng trước, đại bá Tô Vạn Hải vì muốn tìm thêm lương thực cho cả nhà, một mình leo lên ngọn núi sau thôn, kết quả không cẩn thận ngã từ sườn núi xuống khiến chân bị gãy. Trong nhà vốn không có nhiều tiền bạc, nay phải chi ra để tìm đại phu chữa bệnh cho đại bá, túi tiền giờ chỉ thấy đáy. Tiền mua thuốc thì không có, cuộc sống của mấy đứa trẻ trong nhà cũng lại càng thêm khó khăn.
Nguyên chủ thấy gia cảnh trong nhà mà mặt ủ mày ê, đau đớn trong lòng. Nàng đi bắt mấy con cá cho mọi người bồi bổ, mà không ngờ thời tiết ngày trở lạnh hơn, vì bắt cá mà cả người ướt nhẹp, về nhà liền bị ngã bệnh, mới dẫn đến việc Tô Điềm xuyên vào cơ thể nguyên chủ.
Từ nhỏ, Tô Điềm vốn là một cô nhi, sống bình đạm mà lớn lên ở cô nhi viện. Sau này, nhân cơ hội lúc Internet phát triển liền đi làm Food Blogger, trước khi xuyên đến thời Đại Yến, fan của Tô Điềm vừa đúng lúc đạt 300 vạn người, vốn dĩ tính dành cả đêm để cắt ghép video phát phúc lợi cho fan, nhưng trăm lần không tính được việc bản thân xuyên không vào quá khứ.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Tô Điềm có chút hâm mộ, nguyên chủ tuy rằng gia cảnh nghèo khó, nhưng gia đình hoà thuận, được trưởng bối yêu thương, còn mình dù không phải lo cơm áo nhưng lại là cô nhi từ nhỏ, chưa từng được cảm nhận tư vị tình thân.
"Đây là... nơi nào?" Tô Điềm đau đầu, nàng nhớ rõ ràng là mình đã được đưa tới bệnh viện sau vụ tai nạn xe, làm thế nào lại ở chỗ này? Tô Điềm cố nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, khó khăn lắm mới để vừa một cái giường cùng một cái bàn nhỏ.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, một người phụ nữ gầy yếu bưng một cái bát đi đến:
"Tiểu Điềm nhi, tỉnh rồi sao? Mau uống hết bát thuốc này đi. Đứa nhỏ này, trời đã lạnh lại còn đi bắt cá, ngươi xứng đáng bị phạt", người phụ nữ này tuy rằng nói khó nghe, nhưng động tác nâng Tô Điềm dậy vẫn rất nhẹ nhàng, ôn nhu.
Thân thể này còn đang bị sốt, Tô Điềm chỉ cảm thấy đầu nặng trịch, cả người bủn rủn, thật sự không có sức mà suy nghĩ, liền uống hết bát thuốc từ tay phụ nhân, Tô Điềm lại ngủ say.
Tô Điềm dường như mơ một giấc mơ. Trong mơ, nguyên chủ cũng tên là Tô Điềm, năm nay nàng 14 tuổi, ở triều Đại Yến thịnh vượng. Nhưng năm thứ 16 Thuận Bình thì xảy ra thiên tai, dẫn đến việc thu hoạch hoa màu giảm sút. Tô gia tổng cộng gồm 16 người, ai cũng cần ăn cơm nên lương thực trong nhà không đủ. Ngoài những người lao động chính và hai đứa trẻ dưới 5 tuổi ăn nhiều hơn mấy phần thì những khác đều phải thắt lưng buộc bụng. Hiện tại, hai năm nay, cuộc sống có chút tốt lên, nhưng ăn uống vẫn phải cần kiệm.
Mấy tháng trước, đại bá Tô Vạn Hải vì muốn tìm thêm lương thực cho cả nhà, một mình leo lên ngọn núi sau thôn, kết quả không cẩn thận ngã từ sườn núi xuống khiến chân bị gãy. Trong nhà vốn không có nhiều tiền bạc, nay phải chi ra để tìm đại phu chữa bệnh cho đại bá, túi tiền giờ chỉ thấy đáy. Tiền mua thuốc thì không có, cuộc sống của mấy đứa trẻ trong nhà cũng lại càng thêm khó khăn.
Nguyên chủ thấy gia cảnh trong nhà mà mặt ủ mày ê, đau đớn trong lòng. Nàng đi bắt mấy con cá cho mọi người bồi bổ, mà không ngờ thời tiết ngày trở lạnh hơn, vì bắt cá mà cả người ướt nhẹp, về nhà liền bị ngã bệnh, mới dẫn đến việc Tô Điềm xuyên vào cơ thể nguyên chủ.
Từ nhỏ, Tô Điềm vốn là một cô nhi, sống bình đạm mà lớn lên ở cô nhi viện. Sau này, nhân cơ hội lúc Internet phát triển liền đi làm Food Blogger, trước khi xuyên đến thời Đại Yến, fan của Tô Điềm vừa đúng lúc đạt 300 vạn người, vốn dĩ tính dành cả đêm để cắt ghép video phát phúc lợi cho fan, nhưng trăm lần không tính được việc bản thân xuyên không vào quá khứ.
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Tô Điềm có chút hâm mộ, nguyên chủ tuy rằng gia cảnh nghèo khó, nhưng gia đình hoà thuận, được trưởng bối yêu thương, còn mình dù không phải lo cơm áo nhưng lại là cô nhi từ nhỏ, chưa từng được cảm nhận tư vị tình thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.