Chương 36:
Mê Dương
07/11/2023
Tô Điềm vừa chuẩn bị xong trước một ít đồ ăn, rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút:
“Hôm qua đang xem hoa đăng bên bờ sông thì nhặt được đứa nhỏ, nó bị một đám con nít bắt nạt. Nó không nói gì cả, chắc là vì được ta cứu nên mới ỷ lại vào ta như vậy.”
“ Ai da, nếu nó không nói gì, thì việc tìm người nhà sẽ khó khăn lắm.”
“Chỉ có thể cố gắng tìm thôi, buổi sáng cha dắt nó đi nha môn khai thông tin rồi, chờ xem duyên số của đứa trẻ thế nào, nếu thật sự không tìm được, nhà ta cũng chỉ là có thêm một miệng ăn thôi mà.”, Nói xong, Tô Điềm cũng nhìn xuyên qua cửa sổ hướng về phía đứa nhỏ, cười vẫy vẫy tay.
Đứa bé được Tô Điềm đáp lại ánh mắt sáng lên, đong đưa liếm chiếc kẹo đường.
“Vẫn chưa biết tên đứa nhỏ này là gì, cũng không thể gọi là ‘đứa nhỏ’ mãi được.”, Tô Điềm như suy tư điều gì.
“Có rồi!” Tô Điềm vỗ tay nói: “Hay gọi là An An đi, đứa bé một thân lưu lạc chẳng biết đã bao lâu, hy vọng về sau nó sẽ luôn bình bình an an.”
“Tên này không tồi, đơn giản nghe một lần là nhớ.” Lý Hồng Nguyệt bê đồ ăn lên bàn.
……
“An An! Đi ăn cơm nào!”
An An đang ở dưới tán cây nghịch đất, nghe được Tô Điềm gọi, vội vàng ném nhánh cây nhỏ xuống, lạch bạch chạy đến bên cái giếng, múc một gáo nước rửa sạch.
Tô Điềm nhìn động tác của nó, đáy mắt hiện lên ý cười.
Từ lúc đưa An An về đây đã hơn một tháng, đứa nhỏ này vừa thông minh lại biết nghe lời, đã học được cách tự mình ăn cơm, Tô Điềm dạy nó thói quen sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần nói một lần là đã có thể nhớ rõ, chỉ là vẫn không chịu nói chuyện như cũ.
Sau đó nàng cũng mời đại phu kiểm tra thử, ông chỉ nói giọng đứa trẻ không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Tô Điềm liền có chút đau lòng: Không biết bị điều gì tác động mà có thể khiến An An không muốn mở miệng nói chuyện.
An An rửa tay xong liền nhảy nhót chạy đến giơ tay lên trước mặt Tô Điềm, ý muốn nói mình rất nghe lời, hai tay đã rửa sạch sẽ.
Tô Điềm nhân cơ hội nhéo nhéo mặt An An, mặt đứa trẻ này thật sự mềm quá nha!
“Phương bộ khoái, nha môn vẫn không có tin tức gì sao?”
Hôm nay Tô Điềm đưa Trương Quế Hoa quay lại tiểu viện, vừa lúc đụng mặt hàng xóm sống ở căn bên phải, Phương bộ khoái làm việc trong nha môn, lần trước Tô Vạn Thanh mang An An đi đăng ký cũng có sự giúp đỡ của y.
“Tạm thời chưa có tin tức gì, đừng nóng vội, các đặc điểm diện mạo của An An cùng với các vết bớt trên người đều đã được ghi chép lại, nếu có người tới tìm, sẽ không trì hoãn quá lâu.”, Phương Bộ Khoái an ủi nói.
“Hôm qua đang xem hoa đăng bên bờ sông thì nhặt được đứa nhỏ, nó bị một đám con nít bắt nạt. Nó không nói gì cả, chắc là vì được ta cứu nên mới ỷ lại vào ta như vậy.”
“ Ai da, nếu nó không nói gì, thì việc tìm người nhà sẽ khó khăn lắm.”
“Chỉ có thể cố gắng tìm thôi, buổi sáng cha dắt nó đi nha môn khai thông tin rồi, chờ xem duyên số của đứa trẻ thế nào, nếu thật sự không tìm được, nhà ta cũng chỉ là có thêm một miệng ăn thôi mà.”, Nói xong, Tô Điềm cũng nhìn xuyên qua cửa sổ hướng về phía đứa nhỏ, cười vẫy vẫy tay.
Đứa bé được Tô Điềm đáp lại ánh mắt sáng lên, đong đưa liếm chiếc kẹo đường.
“Vẫn chưa biết tên đứa nhỏ này là gì, cũng không thể gọi là ‘đứa nhỏ’ mãi được.”, Tô Điềm như suy tư điều gì.
“Có rồi!” Tô Điềm vỗ tay nói: “Hay gọi là An An đi, đứa bé một thân lưu lạc chẳng biết đã bao lâu, hy vọng về sau nó sẽ luôn bình bình an an.”
“Tên này không tồi, đơn giản nghe một lần là nhớ.” Lý Hồng Nguyệt bê đồ ăn lên bàn.
……
“An An! Đi ăn cơm nào!”
An An đang ở dưới tán cây nghịch đất, nghe được Tô Điềm gọi, vội vàng ném nhánh cây nhỏ xuống, lạch bạch chạy đến bên cái giếng, múc một gáo nước rửa sạch.
Tô Điềm nhìn động tác của nó, đáy mắt hiện lên ý cười.
Từ lúc đưa An An về đây đã hơn một tháng, đứa nhỏ này vừa thông minh lại biết nghe lời, đã học được cách tự mình ăn cơm, Tô Điềm dạy nó thói quen sinh hoạt hằng ngày, chỉ cần nói một lần là đã có thể nhớ rõ, chỉ là vẫn không chịu nói chuyện như cũ.
Sau đó nàng cũng mời đại phu kiểm tra thử, ông chỉ nói giọng đứa trẻ không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Tô Điềm liền có chút đau lòng: Không biết bị điều gì tác động mà có thể khiến An An không muốn mở miệng nói chuyện.
An An rửa tay xong liền nhảy nhót chạy đến giơ tay lên trước mặt Tô Điềm, ý muốn nói mình rất nghe lời, hai tay đã rửa sạch sẽ.
Tô Điềm nhân cơ hội nhéo nhéo mặt An An, mặt đứa trẻ này thật sự mềm quá nha!
“Phương bộ khoái, nha môn vẫn không có tin tức gì sao?”
Hôm nay Tô Điềm đưa Trương Quế Hoa quay lại tiểu viện, vừa lúc đụng mặt hàng xóm sống ở căn bên phải, Phương bộ khoái làm việc trong nha môn, lần trước Tô Vạn Thanh mang An An đi đăng ký cũng có sự giúp đỡ của y.
“Tạm thời chưa có tin tức gì, đừng nóng vội, các đặc điểm diện mạo của An An cùng với các vết bớt trên người đều đã được ghi chép lại, nếu có người tới tìm, sẽ không trì hoãn quá lâu.”, Phương Bộ Khoái an ủi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.