Chương 6: Thần Tiên Trên Trời (6)
Đông Phương Ngọc Đình
06/08/2018
Tiệc tối, Sở Hạ Nghi theo sau Thiên quân và Thiên hậu đi vào. Sau khi
ngồi xuống, cô mới quan sát Thái tử đã lâu ngày không thấy mặt.
Thật sự chẳng có gì thay đổi cả, Sở Hạ Nghi chớp chớp mắt, liền cúi đầu xuống ăn. Cả bữa tiệc, cô thuận miệng đáp vài lời hỏi thăm, nhận quà chúc mừng, không có gì đặc sắc.
Sở Hạ Nghi phất tay, những ngày phía sau đây cũng không có gì thú vị làm điểm nhấn, miễn xem đi.
oOo
Đến ngày vào Thiên Địa:
Ầm ầm...
Cửa đá nặng nề dịch từng chút từng chút một, Sở Hạ Nghi bắt gặp bóng dáng Như Ý Ý đã lâu không thấy. Và nàng ta đã trở thành Thiếu Thần. Đúng là nữ chính có khác.
Tuy rằng có chuyện xấu bêu danh, Học viện Đế Minh vẫn không hủy tư cách đi vào Thiên Địa khảo hạch của nàng ta, cũng chẳng đuổi nàng ta ra khỏi học viện. Vậy nhưng thường ngày Như Ý Ý cũng chẳng xuất hiện, hôm nay đột ngột xuất hiện, nhận vô số ánh mắt ngạc nhiên, khinh thường, dè bỉu.
Cho đến lúc cửa đá mở hoàn toàn, Diệp hiệu trưởng bắt đầu đọc một bài diễn văn.
Thiên Địa là cái gì, Học viện Đế Minh là cái gì, bỏ đi. Bạn đọc hãy tự động não suy nghĩ, Sở công nương lười miêu tả cho các bạn.
Hệ thống: "Ký chủ, cô quá lười."
Sở Hạ Nghi: "Trước nay chưa bao giờ bổn cô nương tự nhận mình chăm." Ngừng một chút, lại nói: "Ngươi phải hiểu rằng, ta để bọn họ tự suy nghĩ Thiên Địa từ đâu mà hình thành, mấy chục mấy trăm năm rồi, Học viện Đế Minh rộng lớn đến thế nào, là giúp bọn họ...ừm, giúp gì cho bọn họ nhỉ?"
Hệ thống: "@@"
Khi một nhóm ba mươi người đã vào trong, cửa đá từ từ khép lại, một người đến chỗ cô: "Công chúa, chúng ta đi với nhau được chứ?"
"Xin lỗi, tôi thích một mình." Dứt lời, Sở Hạ Nghi liền vận khí bay đi mất. Những người khác hoặc là đi cùng, hoặc là tự đi, bắt đầu cuộc hành trình.
Hành lang ẩm ướt, tiếng bước chân của Sở Hạ Nghi vang lên đều đặn, cũng vọng lại đều đặn, ngoài tiếng bước chân thì chẳng có gì nữa, yên tĩnh tới cực điểm.
"Nơi này khá thích hợp làm trường quay phim ma." Sở Hạ Nghi kết luận.
Hệ thống dạo này chẳng hiểu sao rất thích ngoi lên nói chuyện: "Ký chủ không đi tiêu diệt Như Ý Ý sao?"
"Vội gì chứ." Sở Hạ Nghi đáp, cô đẩy cánh cửa gỗ. Nhất thời, mắt sáng lên rực rỡ.
Trong căn phòng không nhỏ bày biện rất nhiều đá quý, nữ trang. Cô vừa đi,vừa nhặt mấy viên ngọc đẹp, cùng một số nữ trang nhìn có vẻ quý hiếm bỏ vào trong túi.
Không phải cô không muốn gom hết chỗ này, là Sở Hạ Nghi hiện tại không có không gian để bỏ a~ Đáng thương.
Thật sự chẳng có gì thay đổi cả, Sở Hạ Nghi chớp chớp mắt, liền cúi đầu xuống ăn. Cả bữa tiệc, cô thuận miệng đáp vài lời hỏi thăm, nhận quà chúc mừng, không có gì đặc sắc.
Sở Hạ Nghi phất tay, những ngày phía sau đây cũng không có gì thú vị làm điểm nhấn, miễn xem đi.
oOo
Đến ngày vào Thiên Địa:
Ầm ầm...
Cửa đá nặng nề dịch từng chút từng chút một, Sở Hạ Nghi bắt gặp bóng dáng Như Ý Ý đã lâu không thấy. Và nàng ta đã trở thành Thiếu Thần. Đúng là nữ chính có khác.
Tuy rằng có chuyện xấu bêu danh, Học viện Đế Minh vẫn không hủy tư cách đi vào Thiên Địa khảo hạch của nàng ta, cũng chẳng đuổi nàng ta ra khỏi học viện. Vậy nhưng thường ngày Như Ý Ý cũng chẳng xuất hiện, hôm nay đột ngột xuất hiện, nhận vô số ánh mắt ngạc nhiên, khinh thường, dè bỉu.
Cho đến lúc cửa đá mở hoàn toàn, Diệp hiệu trưởng bắt đầu đọc một bài diễn văn.
Thiên Địa là cái gì, Học viện Đế Minh là cái gì, bỏ đi. Bạn đọc hãy tự động não suy nghĩ, Sở công nương lười miêu tả cho các bạn.
Hệ thống: "Ký chủ, cô quá lười."
Sở Hạ Nghi: "Trước nay chưa bao giờ bổn cô nương tự nhận mình chăm." Ngừng một chút, lại nói: "Ngươi phải hiểu rằng, ta để bọn họ tự suy nghĩ Thiên Địa từ đâu mà hình thành, mấy chục mấy trăm năm rồi, Học viện Đế Minh rộng lớn đến thế nào, là giúp bọn họ...ừm, giúp gì cho bọn họ nhỉ?"
Hệ thống: "@@"
Khi một nhóm ba mươi người đã vào trong, cửa đá từ từ khép lại, một người đến chỗ cô: "Công chúa, chúng ta đi với nhau được chứ?"
"Xin lỗi, tôi thích một mình." Dứt lời, Sở Hạ Nghi liền vận khí bay đi mất. Những người khác hoặc là đi cùng, hoặc là tự đi, bắt đầu cuộc hành trình.
Hành lang ẩm ướt, tiếng bước chân của Sở Hạ Nghi vang lên đều đặn, cũng vọng lại đều đặn, ngoài tiếng bước chân thì chẳng có gì nữa, yên tĩnh tới cực điểm.
"Nơi này khá thích hợp làm trường quay phim ma." Sở Hạ Nghi kết luận.
Hệ thống dạo này chẳng hiểu sao rất thích ngoi lên nói chuyện: "Ký chủ không đi tiêu diệt Như Ý Ý sao?"
"Vội gì chứ." Sở Hạ Nghi đáp, cô đẩy cánh cửa gỗ. Nhất thời, mắt sáng lên rực rỡ.
Trong căn phòng không nhỏ bày biện rất nhiều đá quý, nữ trang. Cô vừa đi,vừa nhặt mấy viên ngọc đẹp, cùng một số nữ trang nhìn có vẻ quý hiếm bỏ vào trong túi.
Không phải cô không muốn gom hết chỗ này, là Sở Hạ Nghi hiện tại không có không gian để bỏ a~ Đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.