Chương 38: Vạn dặm giang sơn (13)
Đông Phương Ngọc Đình
21/11/2018
Đến hơn một tuần sau, rốt cuộc Sở Hạ Nghi không còn chịu nổi Huyền Dạ đi đằng sau. Cô đem hắn dẫn vào một con ngõ nhỏ, sau đó ép hắn vào tường,
một tay một chân đều chống lên tường, mái tóc phất ra đằng sau, toát một khí thế soái ngầu.
Đến William Kỳ cũng bị khí chất mạnh mẽ bất ngờ này khiến anh ta bất giác đứng thẳng.
“Này, Huyền Vương gia. Rốt cuộc mấy ngày nay anh đi theo tôi muốn làm gì?” Tên Huyền Dạ này đi theo không phải là phiền, chỉ là cô bỗng thấy chán cảm giác có người theo sau lưng thôi.
Lúc Sở Hạ Nghi nói ra mấy chữ “Huyền Vương gia” này, Hệ thống Y Y của William Kỳ càng thêm khẳng định, dường như Vân Hoàng quý phi trước mặt cũng là một vị ký chủ. Không lí nào cô có thể biết thân phận William Kỳ, huống chi mấy ngày nay ký chủ của nó đi theo cô ta, không hề thấy cô ta liên lạc với bất kỳ tổ chức nào. Vậy thì sao có thể có được thông tin về thân phận của William thiếu nhà nó chứ? Vô lý, quá phi lý rồi. Trừ phi cô ta cũng là ký chủ.
“Tôi ấy à?” William Kỳ bị đè vào tường với tư thế như sắp bị cưỡng bức đó, vẫn nở nụ cười ngả ngớn: “Chính là đã cảm nắng Vân tiểu thư.”
Sở Hạ Nghi dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn nam nhân trước mặt, ngón tay gõ vào mặt tường. Huyền vương gia này, hình như cũng là người xuyên không.
Cái thời cổ đại cổ hủ này, từ “cảm nắng” còn chưa xuất hiện đâu. Bổn cô nương tuy rằng dốt lịch sử nhiều năm, nhưng cũng không ngốc đến mức không biết từ “cảm nắng” xuất hiện từ thời đại nào đâu.
“Anh nói…là cảm nắng tôi sao?” Sở Hạ Nghi không hỏi thẳng, chỉ lặp lại câu hỏi.
Người trước mặt chỉ chớp chớp mắt nhìn cô. Ánh mắt rắn rỏi mạnh mẽ, bỗng khiến Sở Hạ Nghi như lạc đi trong đôi mắt có thần ấy.
“Đồng hương.” William Kỳ bỗng nói một câu không đầu không cuối. Từ “cảm nắng” kia hắn là cố ý nói với cô. Nếu cô thực sự chỉ là người bình thường thì chắc chắn sẽ hỏi lại, cảm nắng là gì. Nhưng giờ cô lặp lại một cách như vậy, đã khiến hắn đủ thông tin xác định, cô không phải người thời cổ đại này. Tuy rằng không biết là cô chỉ xuyên không đơn thuần hay là sở hữu hệ thống xuyên nhanh như hắn nữa.
“Đồng hương, rồi sao?” Sở Hạ Nghi sao có thể không nhìn ra cái bẫy của hắn chứ.
“Rồi sao à? Rồi vẫn là có tình ý với cô.” William Kỳ nở nụ cười ranh mãnh.
P.s: =))) Hai người này bẫy nhau kinh quá.
Đến William Kỳ cũng bị khí chất mạnh mẽ bất ngờ này khiến anh ta bất giác đứng thẳng.
“Này, Huyền Vương gia. Rốt cuộc mấy ngày nay anh đi theo tôi muốn làm gì?” Tên Huyền Dạ này đi theo không phải là phiền, chỉ là cô bỗng thấy chán cảm giác có người theo sau lưng thôi.
Lúc Sở Hạ Nghi nói ra mấy chữ “Huyền Vương gia” này, Hệ thống Y Y của William Kỳ càng thêm khẳng định, dường như Vân Hoàng quý phi trước mặt cũng là một vị ký chủ. Không lí nào cô có thể biết thân phận William Kỳ, huống chi mấy ngày nay ký chủ của nó đi theo cô ta, không hề thấy cô ta liên lạc với bất kỳ tổ chức nào. Vậy thì sao có thể có được thông tin về thân phận của William thiếu nhà nó chứ? Vô lý, quá phi lý rồi. Trừ phi cô ta cũng là ký chủ.
“Tôi ấy à?” William Kỳ bị đè vào tường với tư thế như sắp bị cưỡng bức đó, vẫn nở nụ cười ngả ngớn: “Chính là đã cảm nắng Vân tiểu thư.”
Sở Hạ Nghi dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn nam nhân trước mặt, ngón tay gõ vào mặt tường. Huyền vương gia này, hình như cũng là người xuyên không.
Cái thời cổ đại cổ hủ này, từ “cảm nắng” còn chưa xuất hiện đâu. Bổn cô nương tuy rằng dốt lịch sử nhiều năm, nhưng cũng không ngốc đến mức không biết từ “cảm nắng” xuất hiện từ thời đại nào đâu.
“Anh nói…là cảm nắng tôi sao?” Sở Hạ Nghi không hỏi thẳng, chỉ lặp lại câu hỏi.
Người trước mặt chỉ chớp chớp mắt nhìn cô. Ánh mắt rắn rỏi mạnh mẽ, bỗng khiến Sở Hạ Nghi như lạc đi trong đôi mắt có thần ấy.
“Đồng hương.” William Kỳ bỗng nói một câu không đầu không cuối. Từ “cảm nắng” kia hắn là cố ý nói với cô. Nếu cô thực sự chỉ là người bình thường thì chắc chắn sẽ hỏi lại, cảm nắng là gì. Nhưng giờ cô lặp lại một cách như vậy, đã khiến hắn đủ thông tin xác định, cô không phải người thời cổ đại này. Tuy rằng không biết là cô chỉ xuyên không đơn thuần hay là sở hữu hệ thống xuyên nhanh như hắn nữa.
“Đồng hương, rồi sao?” Sở Hạ Nghi sao có thể không nhìn ra cái bẫy của hắn chứ.
“Rồi sao à? Rồi vẫn là có tình ý với cô.” William Kỳ nở nụ cười ranh mãnh.
P.s: =))) Hai người này bẫy nhau kinh quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.