Chương 31: Dương Phi
Đông Phương Ngọc Đình
03/02/2018
Tự Ly Cung xa hơn Mạc Hi Cung, sau khi nàng về, Mỵ Vỹ Nghi còn phải đi thêm một đoạn nữa.
Mạc Tử Kỳ vừa vào cổng, Mỵ Vỹ Nghi bất giác ngoái lại. Trong tầm mắt nàng chỉ có bốn cung nữ với bốn hoạn quan, còn lại là tường hồng ngói vàng, gạch xanh lát đường. Con đường dài như vậy mà chẳng có ai. Lúc này, nàng đột nhiên thấu hiểu sâu sắc sự cô độc của phi tần.
Nàng thôi không ngoái lại nữa, thì bất ngờ gặp Dương Phi.
Dương Phi năm nay 25 tuổi, tuổi tác cao hơn Hoàng Thượng. Lúc đầu vị này là a hoàn thông phòng nhỏ bé, hai ba năm sau mới được lên làm thiếp trong phủ, cứ vậy cho tới khi Ân Mạc Thần đăng cơ, nàng được phong thành Tần, thế nhưng một năm trước vì có ơn cứu giá Thái Hậu nên được phong phi.
“Tham kiến tỷ tỷ.” Mỵ Vỹ Nghi nhún nhẹ gối một chút.
Vì cùng phân vị Phi nên nàng không cần đợi Dương Phi cho bình thân. Lúc này, hai nữ tử đứng đối diện nhau.
Dương Phi nhìn kỹ Mỵ Vỹ Nghi, thấy nàng mặc váy xanh nhạt làm nổi bật vóc dáng yêu kiều, nhan sắc xinh đẹp như bông hoa nở rộ, chợt nghĩ tới mình cũng đang mặc váy xanh nhạt như nàng ta, thế nhưng nhan sắc đã không còn tươi trẻ, lòng ghen ghét lại tăng lên.
Nàng ta chỉ dựa vào thân phận Công Chúa, là có thể vừa gả sang đã một bước làm Phi, lại rất được thánh thượng ân sủng, nhan sắc tươi trẻ vạn phần. Còn nàng, vất vả từ một nha hoàn thông phòng lên tới thiếp, bị Mạc Tử Kỳ đè đầu cưỡi cổ mấy năm nên cũng chẳng lên được trắc phúc tấn. Đến khi Ân Mạc Thần lên ngôi, nàng trở thành Dương Tần, năm đó nàng mới chỉ 21, nhan sắc cũng còn trẻ. Thế nhưng không hay được Hoàng Thượng chú ý, trong lần đi chùa cầu phúc năm ngoái, tình cờ đỡ được Thái Hậu, mới được phong làm Phi, nhận ân sủng của thánh thượng hai ba ngày, nàng cứ ngỡ mình có thể lội ngược dòng, nào ngờ sau đấy chẳng thấy thánh thượng ngó ngàng gì đến.
“Không biết Nghi muội muội có nhã hứng đi dạo với ta một chút không?”
Mỵ Vỹ Nghi khẽ cười: “Muội muội vừa đi dạo với Hoàng Quý Phi về, thân thể có chút mệt mỏi, e là phải từ chối rồi, mong tỷ tỷ thông cảm.” Mấy trò đi dạo này nàng còn không hiểu hay sao, đợi lúc nào thời cơ thích hợp rồi thì diễn một màn nào là ngã xuống hồ, nào là ngã cầu thang,…đủ thứ loại. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa nàng cũng thực sự đang mệt.
Dương Phi nghe vậy, thần sắc thoáng qua tia không hài lòng, hỏi: “Muội muội thân với Hoàng Quý Phi lắm sao?”
“Chúng ta tình hơn cả tỷ muội ruột.” Nàng đáp ngắn gọn.
“Ồ.” Dương Phi ra chiều kinh ngạc: “Thế muội đã từng nhìn rõ hậu cung hôm nay chưa? Tỷ tỷ thân ái của muội muội bị cả hậu cung cô lập đấy, sao lại ngu ngốc đi theo cái vị không được ân sủng đấy chứ. Ta nói Nghi muội này, hậu cung này chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình tỷ muội đâu.” Càng về cuối, Dương Phi càng nhấn mạnh từng chữ.
Mỵ Vỹ Nghi nghe vậy, thản nhiên đối đáp lại: “Hoàng Quý Phi ở bên cạnh Hoàng Thượng đã tới chục năm nay, dưới gối tỷ ấy còn có một Thái Tử được Hoàng Thượng hết lòng dạy dỗ, chưa hề có vị A Ca nào có đủ sức lực đối đầu với Thái Tử, các Thân Vương Gia thì chẳng còn rắp tâm cướp vị, Mạc Tướng Quân đóng quân tại biên cương phía Bắc, không hề có quân nào dám xâm lấn, khiến cả thiên hạ thái bình.”
Dương Phi nhíu mày, chưa hiểu hết ý của Nghi Phi trước mặt thì Nghi Phi lại tiếp tục cất lời: “Dương Phi tỷ tỷ hẳn cũng biết, cách đây chưa lâu Thái Hậu phế tỷ tỷ xuống làm Thục Phi, Hoàng Thượng đã lập tức nâng lại thành Hoàng Quý Phi. Thiết nghĩ, cho dù thường ngày Hoàng Thượng không hay tới lui Mạc Hi Cung, thì địa vị của Hoàng Quý Phi vẫn luôn được đảm bảo, Thái Tử lại tài giỏi, văn võ song toàn. Thế cục như vậy, cho dù Hoàng Quý Phi bị cả hậu cung cô lập, thì tỷ ấy vẫn có thể ăn ngon ngủ yên, vẫn vận áo gấm trâm ngọc như thường, vẫn quản lý lục cung. Còn cái việc hậu cung chưa bao giờ tồn tại tình tỷ muội, thì nay muội làm cho nó tồn tại là được.”
Dương Phi không ngờ nàng thản nhiên nói như vậy. Mạc Tướng Quân đương triều là biểu ca của Mạc Tử Kỳ, quả thực, cho dù bị cả hậu cung cô lập, thì nàng ta vẫn có thể đứng vững.
Thấy Dương Phi sửng sốt, Mỵ Vỹ Nghi cũng không thèm thi lễ nữa, đi thẳng qua, thế nhưng vừa bước được hai ba bước lại quay đầu nói: “Tỷ tỷ ta khi xưa còn là Kim Nguyệt Cách Cách, là viên ngọc quý trên tay Tiên đế. Cho dù Tiên đế đã sớm yên nghỉ nơi suối vàng, thì muội vẫn luôn tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi tỷ tỷ, huống chi tỷ tỷ còn gia tộc sau lưng chống đỡ. Muội nghĩ vẫn là Dương Phi tỷ tỷ nên suy nghĩ lại thì hơn.”
Nếu Dương Phi sau khi suy nghĩ tỉ mỉ lựa chọn phe của Hoàng Quý Phi thì cũng tốt, cũng có người để sai làm này làm nọ. Còn nếu nàng ta vẫn cố chấp theo cái vị Đức Phi kia, thì nàng cũng mặc kệ.
Mạc Tử Kỳ vừa vào cổng, Mỵ Vỹ Nghi bất giác ngoái lại. Trong tầm mắt nàng chỉ có bốn cung nữ với bốn hoạn quan, còn lại là tường hồng ngói vàng, gạch xanh lát đường. Con đường dài như vậy mà chẳng có ai. Lúc này, nàng đột nhiên thấu hiểu sâu sắc sự cô độc của phi tần.
Nàng thôi không ngoái lại nữa, thì bất ngờ gặp Dương Phi.
Dương Phi năm nay 25 tuổi, tuổi tác cao hơn Hoàng Thượng. Lúc đầu vị này là a hoàn thông phòng nhỏ bé, hai ba năm sau mới được lên làm thiếp trong phủ, cứ vậy cho tới khi Ân Mạc Thần đăng cơ, nàng được phong thành Tần, thế nhưng một năm trước vì có ơn cứu giá Thái Hậu nên được phong phi.
“Tham kiến tỷ tỷ.” Mỵ Vỹ Nghi nhún nhẹ gối một chút.
Vì cùng phân vị Phi nên nàng không cần đợi Dương Phi cho bình thân. Lúc này, hai nữ tử đứng đối diện nhau.
Dương Phi nhìn kỹ Mỵ Vỹ Nghi, thấy nàng mặc váy xanh nhạt làm nổi bật vóc dáng yêu kiều, nhan sắc xinh đẹp như bông hoa nở rộ, chợt nghĩ tới mình cũng đang mặc váy xanh nhạt như nàng ta, thế nhưng nhan sắc đã không còn tươi trẻ, lòng ghen ghét lại tăng lên.
Nàng ta chỉ dựa vào thân phận Công Chúa, là có thể vừa gả sang đã một bước làm Phi, lại rất được thánh thượng ân sủng, nhan sắc tươi trẻ vạn phần. Còn nàng, vất vả từ một nha hoàn thông phòng lên tới thiếp, bị Mạc Tử Kỳ đè đầu cưỡi cổ mấy năm nên cũng chẳng lên được trắc phúc tấn. Đến khi Ân Mạc Thần lên ngôi, nàng trở thành Dương Tần, năm đó nàng mới chỉ 21, nhan sắc cũng còn trẻ. Thế nhưng không hay được Hoàng Thượng chú ý, trong lần đi chùa cầu phúc năm ngoái, tình cờ đỡ được Thái Hậu, mới được phong làm Phi, nhận ân sủng của thánh thượng hai ba ngày, nàng cứ ngỡ mình có thể lội ngược dòng, nào ngờ sau đấy chẳng thấy thánh thượng ngó ngàng gì đến.
“Không biết Nghi muội muội có nhã hứng đi dạo với ta một chút không?”
Mỵ Vỹ Nghi khẽ cười: “Muội muội vừa đi dạo với Hoàng Quý Phi về, thân thể có chút mệt mỏi, e là phải từ chối rồi, mong tỷ tỷ thông cảm.” Mấy trò đi dạo này nàng còn không hiểu hay sao, đợi lúc nào thời cơ thích hợp rồi thì diễn một màn nào là ngã xuống hồ, nào là ngã cầu thang,…đủ thứ loại. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hơn nữa nàng cũng thực sự đang mệt.
Dương Phi nghe vậy, thần sắc thoáng qua tia không hài lòng, hỏi: “Muội muội thân với Hoàng Quý Phi lắm sao?”
“Chúng ta tình hơn cả tỷ muội ruột.” Nàng đáp ngắn gọn.
“Ồ.” Dương Phi ra chiều kinh ngạc: “Thế muội đã từng nhìn rõ hậu cung hôm nay chưa? Tỷ tỷ thân ái của muội muội bị cả hậu cung cô lập đấy, sao lại ngu ngốc đi theo cái vị không được ân sủng đấy chứ. Ta nói Nghi muội này, hậu cung này chưa bao giờ tồn tại cái gọi là tình tỷ muội đâu.” Càng về cuối, Dương Phi càng nhấn mạnh từng chữ.
Mỵ Vỹ Nghi nghe vậy, thản nhiên đối đáp lại: “Hoàng Quý Phi ở bên cạnh Hoàng Thượng đã tới chục năm nay, dưới gối tỷ ấy còn có một Thái Tử được Hoàng Thượng hết lòng dạy dỗ, chưa hề có vị A Ca nào có đủ sức lực đối đầu với Thái Tử, các Thân Vương Gia thì chẳng còn rắp tâm cướp vị, Mạc Tướng Quân đóng quân tại biên cương phía Bắc, không hề có quân nào dám xâm lấn, khiến cả thiên hạ thái bình.”
Dương Phi nhíu mày, chưa hiểu hết ý của Nghi Phi trước mặt thì Nghi Phi lại tiếp tục cất lời: “Dương Phi tỷ tỷ hẳn cũng biết, cách đây chưa lâu Thái Hậu phế tỷ tỷ xuống làm Thục Phi, Hoàng Thượng đã lập tức nâng lại thành Hoàng Quý Phi. Thiết nghĩ, cho dù thường ngày Hoàng Thượng không hay tới lui Mạc Hi Cung, thì địa vị của Hoàng Quý Phi vẫn luôn được đảm bảo, Thái Tử lại tài giỏi, văn võ song toàn. Thế cục như vậy, cho dù Hoàng Quý Phi bị cả hậu cung cô lập, thì tỷ ấy vẫn có thể ăn ngon ngủ yên, vẫn vận áo gấm trâm ngọc như thường, vẫn quản lý lục cung. Còn cái việc hậu cung chưa bao giờ tồn tại tình tỷ muội, thì nay muội làm cho nó tồn tại là được.”
Dương Phi không ngờ nàng thản nhiên nói như vậy. Mạc Tướng Quân đương triều là biểu ca của Mạc Tử Kỳ, quả thực, cho dù bị cả hậu cung cô lập, thì nàng ta vẫn có thể đứng vững.
Thấy Dương Phi sửng sốt, Mỵ Vỹ Nghi cũng không thèm thi lễ nữa, đi thẳng qua, thế nhưng vừa bước được hai ba bước lại quay đầu nói: “Tỷ tỷ ta khi xưa còn là Kim Nguyệt Cách Cách, là viên ngọc quý trên tay Tiên đế. Cho dù Tiên đế đã sớm yên nghỉ nơi suối vàng, thì muội vẫn luôn tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không bạc đãi tỷ tỷ, huống chi tỷ tỷ còn gia tộc sau lưng chống đỡ. Muội nghĩ vẫn là Dương Phi tỷ tỷ nên suy nghĩ lại thì hơn.”
Nếu Dương Phi sau khi suy nghĩ tỉ mỉ lựa chọn phe của Hoàng Quý Phi thì cũng tốt, cũng có người để sai làm này làm nọ. Còn nếu nàng ta vẫn cố chấp theo cái vị Đức Phi kia, thì nàng cũng mặc kệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.