Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới
Chương 47: Thần Tiên Tỷ Tỷ (2)
Công Tử Tiếu Ca
07/04/2021
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Cỏ Dại Team
----------------------
Quá trâu bò! Hắn thiệt bội phục cách giải thích của mình.
Mộ Thiên Tuyết từ từ đứng dậy, lông mày đột nhiên cau lại.
"Ngươi bị thương rồi."
Diệp Thiên Dật vội vàng hỏi.
Nàng ôm ngực đứng dậy, tự lẩm bẩm một tiếng:
"Ta... bị thương rồi......"
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật: "Đây là đâu?"
"Đây là Vạn Yêu Thiên Lâm, ngươi là ai?"
Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.
Mộ Thiên Tuyết, hơi lắc lắc đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Ta gọi là ... Mộ Thiên Tuyết ... Ta là ... Ta là ..."
Nàng nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Ta không nhớ rõ, ta hình như ... ta chỉ có thể nhớ được tên của mình."
Chị gái này bị mất trí nhớ sao.
"Ngươi là ai?"
Nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Ta ... ta là người, đến đây rèn luyện, sau đó phát hiện ra ngươi."
"Ngươi đã cứu ta?"
Diệp Thiên Dật:? ? ?
"Ây..ừm..."
Sau đó Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Hắn biểu thị cái gì cũng không có làm, nhưng hắn cảm thấy vị tiểu tỷ tỷ này có vẻ như rất lợi, haizz, thôi thì vô sỉ một chút cũng được vậy.
"Cảm ơn……"
Nàng nhẹ nhàng nói một câu.
Nhìn kĩ chút, hắn có vẻ không mạnh lắm, Luyện Thể cảnh mà thôi, nhưng không ảnh hưởng khả năng hắn cứu mình.
Đúng lúc này, một con sư tử đỏ rực rống lên, nhảy lên phóng về phía bọn họ.
"Là Liệt Diễm Cuồng Sư! yêu thú Pháp Tắc cảnh!"
Đồng tử của Diệp Thiên Dật đột nhiên co rút lại!
Đệch! Hắn biết tới nơi này không có chuyện tốt gì mà! yêu thú Pháp Tắc cảnh, kể cả dùng Địa Bạo Thiên Dương cũng vô dụng thôi!
Tuy nhiên đúng lúc này, Mộ Thiên Tuyết ở bên cạnh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên Dật, có thể thấy vẻ mặt của nàng rất thận trọng, lập tức giơ tay lên, tóc và váy dài nhảy múa điên cuồng, lực lượng kinh hoàng bạo phát, thứ làm Diệp Thiên Dật kinh hãi nhất, là thân thể nàng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu trắng chói mắt, tại thời điểm nàng phóng thích lực lượng, sau lưng nàng xuất hiện chín bóng đuôi hồ ly khổng lồ màu trắng như tuyết, trong nháy mắt giống thiên thần hạ phàm, một làn sóng xung kích hủy thiên diệt địa màu xanh lam phóng ra ngoài.
Oanh--
Diệp Thiên Dật:? ? ?
Thế giới, an tĩnh!
Làm đám bụi tan đi, Diệp Thiên Dật nghẹn họng đứng đó nhìn trân trối, miệng há hốc.
Họ đang ở trong một cái hố rất lớn, cái hố có thể sâu hàng trăm thước, mà giờ khắc này, trước mặt họ là một con đường rộng hàng chục thước, chiều dài ... không nhìn thấy điểm cuối! Sâu ... sâu như cái hố này ... dường như là một thông đạo rộng hơn mười thước chém Vạn Yêu Thiên Lâm thành hai nửa! Còn con yêu thú kia...
Không còn gì, một chút tro cũng không còn.
Cái này con mẹ nó là cái sức mạnh gì?
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Mộ Thiên Tuyết, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Ngươi đã bao giờ gặp qua người muốn giết chết một con kiến mà lại dùng vệ tinh chỉ đạo phóng ra tên lửa hạt nhân chưa?
Diệp Thiên Dật gặp rồi!
Còn may chưa chạm vào nàng!
Diệp Thiên Dật biểu thị, hắn lúc đó cực kì sợ hãi.
Vị thần tiên tỷ tỷ này hóa ra là yêu tộc!
Diệp Thiên Dật cũng không có kỳ thị yêu tộc, yêu tộc cũng có rất nhiều bạn bè là con người.
Khi ánh sáng tan đi, Mộ Thiên Tuyết cũng có chút giật mình, chậm rãi nâng tay phải lên, nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng nõn của mình.
“Hóa ra ...ta lợi hại như vậy."
Nàng tự nhủ một câu.
Diệp Thiên Dật:? ? ?
Thật xin lỗi chị gái, xét về mặt ‘diễn xuất’, ngươi mới là người trong nghề! Tiểu đệ đây cam bái hạ phong.
Diệp Thiên Dật cúng bái một lần vị ‘diễn viên’ trước mặt mình.
Nhưng nàng thực sự không nhớ ra được, trừ tên của mình, nàng đã quên hết tất cả mọi thứ, kể cả nàng mạnh bao nhiêu cũng quên rồi.
Sau đó nàng quay sang Diệp Thiên Dật hỏi: "Đây có coi là lợi hại không?"
Diệp Thiên Dật:? ? ?
Hắn đờ đẫn gật đầu.
"Ừm ... ờ."
"Vậy thì ngươi cứu ta, có phải hay không càng lợi hại?"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Ta ngoại trừ nhiều hơn ngươi cái đó.. gì cũng không hơn ngươi."
Đây là thần tiên tỷ tỷ từ đầu đến đây thế này?
Mộ Thiên Tuyết không hiểu ý của Diệp Thiên Dật.
"Có ý gì?"
"Không có... Không có gì."
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi của mình.
"Thế... ngươi bây giờ dù gì cũng mất trí nhớ, có muốn đi theo ta hay không? Ta sẽ thu xếp chỗ ở cho ngươi, chờ ngươi trí nhớ quay lại thì ngươi đi cũng không muộn."
Diệp Thiên Dật nói.
Woa! Có chị đẹp lợi hại như vậy ở bên người, tất nhiên sẽ tìm thấy được Tử Kim Ngân Hoa!
Mộ Thiên Tuyết hơi hơi suy tư một lát, sau đó gật đầu: "Cũng được."
Diệp Thiên Dật hai mắt sáng lên.
Woa! Lần này quá tốt rồi.
"Vậy ngươi đi theo ta."
Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó nàng thả người nhảy lên một cái và nhảy ra khỏi hố sâu, Diệp Thiên Dật thì kích hoạt Phong thuộc tính cực khổ trèo lên.
Mộ Thiên Tuyết đang quan sát xung quanh, rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm.
"Ngươi có biết ta đã xảy ra chuyện gì không?"
Mục Thiên Tuyết hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Không biết, ta chỉ nhìn thấy một quả cầu lửa khổng lồ trên bầu trời xẹt qua, và sau đó nó rơi vào nơi này, khi ta đến ngươi đã nằm bên trong rồi."
"Ừm……"
Nàng nhàn nhạt "ừm" một tiếng, hai người đi về hướng khác.
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi có thể tìm thấy Tử Kim Ngân Hoa không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết đã quên hết thảy mọi thứ về bản thân, ngoại trừ tên của nàng, nhưng kinh nghiệm và kiến thức của nàng đều nằm trong tâm trí nàng, tất nhiên nàng biết Tử Kim Ngân Hoa là gì.
"Ngươi đợi một lát."
Mộ Thiên Tuyết nói xong bóng người trực tiếp biến mất bên cạnh Diệp Thiên Dật.
"Cô Thi, cô Thi có ở đó không?"
Sau đó Diệp Thiên Dật tranh thủ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Thi Gia Nhất rất nhanh bắt máy, sau đó truyền ra âm thanh thở phì phò tức giận.
"Diệp Thiên Dật, ý ngươi là sao? Trốn học đúng không? Ngươi đợi đó, trừ điểm!"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Cô có trừ hết điểm của ta thì ta cũng đều không để ý đâu, hỏi ngươi chuyện này, có con yêu thú nào có chín cái đuôi cáo không?"
Thi Gia Nhất dừng một lúc, Diệp Thiên Dật gọi điện đến hỏi điều này?
"Ngươi làm gì?"
"Bây giờ không làm, sau khi trở về mới làm, nghiêm túc đấy."
Thi Gia Nhất: "..."
"Yêu tộc có một chủng tộc đỉnh cao gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ, có được huyết mạch chí cao, sách cổ ghi lại rằng cảnh giới của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ dựa vào số lượng đuôi cáo, một đuôi là yếu nhất, chín đuôi có thể khai sơn tích biển, nhưng bên trong ghi chép có vẻ như Cửu Vĩ Thiên Hồ trong mấy vạn năm đã không sản sinh ra một con Cửu Vĩ Hồ nào, Bát Vĩ Hồ đã có thể chiến đấu với Thiên Đạo cảnh rồi, làm sao ?
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
Dịch: Cỏ Dại Team
----------------------
Quá trâu bò! Hắn thiệt bội phục cách giải thích của mình.
Mộ Thiên Tuyết từ từ đứng dậy, lông mày đột nhiên cau lại.
"Ngươi bị thương rồi."
Diệp Thiên Dật vội vàng hỏi.
Nàng ôm ngực đứng dậy, tự lẩm bẩm một tiếng:
"Ta... bị thương rồi......"
Sau đó nàng nhìn Diệp Thiên Dật: "Đây là đâu?"
"Đây là Vạn Yêu Thiên Lâm, ngươi là ai?"
Diệp Thiên Dật nghi ngờ hỏi.
Mộ Thiên Tuyết, hơi lắc lắc đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Ta gọi là ... Mộ Thiên Tuyết ... Ta là ... Ta là ..."
Nàng nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Ta không nhớ rõ, ta hình như ... ta chỉ có thể nhớ được tên của mình."
Chị gái này bị mất trí nhớ sao.
"Ngươi là ai?"
Nàng nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
"Ta ... ta là người, đến đây rèn luyện, sau đó phát hiện ra ngươi."
"Ngươi đã cứu ta?"
Diệp Thiên Dật:? ? ?
"Ây..ừm..."
Sau đó Diệp Thiên Dật gật gật đầu.
Hắn biểu thị cái gì cũng không có làm, nhưng hắn cảm thấy vị tiểu tỷ tỷ này có vẻ như rất lợi, haizz, thôi thì vô sỉ một chút cũng được vậy.
"Cảm ơn……"
Nàng nhẹ nhàng nói một câu.
Nhìn kĩ chút, hắn có vẻ không mạnh lắm, Luyện Thể cảnh mà thôi, nhưng không ảnh hưởng khả năng hắn cứu mình.
Đúng lúc này, một con sư tử đỏ rực rống lên, nhảy lên phóng về phía bọn họ.
"Là Liệt Diễm Cuồng Sư! yêu thú Pháp Tắc cảnh!"
Đồng tử của Diệp Thiên Dật đột nhiên co rút lại!
Đệch! Hắn biết tới nơi này không có chuyện tốt gì mà! yêu thú Pháp Tắc cảnh, kể cả dùng Địa Bạo Thiên Dương cũng vô dụng thôi!
Tuy nhiên đúng lúc này, Mộ Thiên Tuyết ở bên cạnh trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên Dật, có thể thấy vẻ mặt của nàng rất thận trọng, lập tức giơ tay lên, tóc và váy dài nhảy múa điên cuồng, lực lượng kinh hoàng bạo phát, thứ làm Diệp Thiên Dật kinh hãi nhất, là thân thể nàng được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu trắng chói mắt, tại thời điểm nàng phóng thích lực lượng, sau lưng nàng xuất hiện chín bóng đuôi hồ ly khổng lồ màu trắng như tuyết, trong nháy mắt giống thiên thần hạ phàm, một làn sóng xung kích hủy thiên diệt địa màu xanh lam phóng ra ngoài.
Oanh--
Diệp Thiên Dật:? ? ?
Thế giới, an tĩnh!
Làm đám bụi tan đi, Diệp Thiên Dật nghẹn họng đứng đó nhìn trân trối, miệng há hốc.
Họ đang ở trong một cái hố rất lớn, cái hố có thể sâu hàng trăm thước, mà giờ khắc này, trước mặt họ là một con đường rộng hàng chục thước, chiều dài ... không nhìn thấy điểm cuối! Sâu ... sâu như cái hố này ... dường như là một thông đạo rộng hơn mười thước chém Vạn Yêu Thiên Lâm thành hai nửa! Còn con yêu thú kia...
Không còn gì, một chút tro cũng không còn.
Cái này con mẹ nó là cái sức mạnh gì?
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua Mộ Thiên Tuyết, theo bản năng nuốt nước bọt một cái.
Ngươi đã bao giờ gặp qua người muốn giết chết một con kiến mà lại dùng vệ tinh chỉ đạo phóng ra tên lửa hạt nhân chưa?
Diệp Thiên Dật gặp rồi!
Còn may chưa chạm vào nàng!
Diệp Thiên Dật biểu thị, hắn lúc đó cực kì sợ hãi.
Vị thần tiên tỷ tỷ này hóa ra là yêu tộc!
Diệp Thiên Dật cũng không có kỳ thị yêu tộc, yêu tộc cũng có rất nhiều bạn bè là con người.
Khi ánh sáng tan đi, Mộ Thiên Tuyết cũng có chút giật mình, chậm rãi nâng tay phải lên, nhìn thoáng qua lòng bàn tay trắng nõn của mình.
“Hóa ra ...ta lợi hại như vậy."
Nàng tự nhủ một câu.
Diệp Thiên Dật:? ? ?
Thật xin lỗi chị gái, xét về mặt ‘diễn xuất’, ngươi mới là người trong nghề! Tiểu đệ đây cam bái hạ phong.
Diệp Thiên Dật cúng bái một lần vị ‘diễn viên’ trước mặt mình.
Nhưng nàng thực sự không nhớ ra được, trừ tên của mình, nàng đã quên hết tất cả mọi thứ, kể cả nàng mạnh bao nhiêu cũng quên rồi.
Sau đó nàng quay sang Diệp Thiên Dật hỏi: "Đây có coi là lợi hại không?"
Diệp Thiên Dật:? ? ?
Hắn đờ đẫn gật đầu.
"Ừm ... ờ."
"Vậy thì ngươi cứu ta, có phải hay không càng lợi hại?"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Ta ngoại trừ nhiều hơn ngươi cái đó.. gì cũng không hơn ngươi."
Đây là thần tiên tỷ tỷ từ đầu đến đây thế này?
Mộ Thiên Tuyết không hiểu ý của Diệp Thiên Dật.
"Có ý gì?"
"Không có... Không có gì."
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi của mình.
"Thế... ngươi bây giờ dù gì cũng mất trí nhớ, có muốn đi theo ta hay không? Ta sẽ thu xếp chỗ ở cho ngươi, chờ ngươi trí nhớ quay lại thì ngươi đi cũng không muộn."
Diệp Thiên Dật nói.
Woa! Có chị đẹp lợi hại như vậy ở bên người, tất nhiên sẽ tìm thấy được Tử Kim Ngân Hoa!
Mộ Thiên Tuyết hơi hơi suy tư một lát, sau đó gật đầu: "Cũng được."
Diệp Thiên Dật hai mắt sáng lên.
Woa! Lần này quá tốt rồi.
"Vậy ngươi đi theo ta."
Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó nàng thả người nhảy lên một cái và nhảy ra khỏi hố sâu, Diệp Thiên Dật thì kích hoạt Phong thuộc tính cực khổ trèo lên.
Mộ Thiên Tuyết đang quan sát xung quanh, rất quen thuộc nhưng cũng rất lạ lẫm.
"Ngươi có biết ta đã xảy ra chuyện gì không?"
Mục Thiên Tuyết hỏi.
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Không biết, ta chỉ nhìn thấy một quả cầu lửa khổng lồ trên bầu trời xẹt qua, và sau đó nó rơi vào nơi này, khi ta đến ngươi đã nằm bên trong rồi."
"Ừm……"
Nàng nhàn nhạt "ừm" một tiếng, hai người đi về hướng khác.
"Thần tiên tỷ tỷ, ngươi có thể tìm thấy Tử Kim Ngân Hoa không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết đã quên hết thảy mọi thứ về bản thân, ngoại trừ tên của nàng, nhưng kinh nghiệm và kiến thức của nàng đều nằm trong tâm trí nàng, tất nhiên nàng biết Tử Kim Ngân Hoa là gì.
"Ngươi đợi một lát."
Mộ Thiên Tuyết nói xong bóng người trực tiếp biến mất bên cạnh Diệp Thiên Dật.
"Cô Thi, cô Thi có ở đó không?"
Sau đó Diệp Thiên Dật tranh thủ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Thi Gia Nhất rất nhanh bắt máy, sau đó truyền ra âm thanh thở phì phò tức giận.
"Diệp Thiên Dật, ý ngươi là sao? Trốn học đúng không? Ngươi đợi đó, trừ điểm!"
Diệp Thiên Dật: "..."
"Cô có trừ hết điểm của ta thì ta cũng đều không để ý đâu, hỏi ngươi chuyện này, có con yêu thú nào có chín cái đuôi cáo không?"
Thi Gia Nhất dừng một lúc, Diệp Thiên Dật gọi điện đến hỏi điều này?
"Ngươi làm gì?"
"Bây giờ không làm, sau khi trở về mới làm, nghiêm túc đấy."
Thi Gia Nhất: "..."
"Yêu tộc có một chủng tộc đỉnh cao gọi là Cửu Vĩ Thiên Hồ, có được huyết mạch chí cao, sách cổ ghi lại rằng cảnh giới của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ dựa vào số lượng đuôi cáo, một đuôi là yếu nhất, chín đuôi có thể khai sơn tích biển, nhưng bên trong ghi chép có vẻ như Cửu Vĩ Thiên Hồ trong mấy vạn năm đã không sản sinh ra một con Cửu Vĩ Hồ nào, Bát Vĩ Hồ đã có thể chiến đấu với Thiên Đạo cảnh rồi, làm sao ?
Diệp Thiên Dật vuốt cằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.