Chương 23: Thật sự yêu nàng
Lu
05/06/2013
" Nàng hiểu lầm rồi "
" Hiểu lầm??? Ngươi còn nhớ... những lần đã cưỡng bức ta không " nàng ngừng lại, hít 1 hơi thật sâu " dù ngươi có thật lòng, ta vẫn sẽ mãi mãi không thể đáp lại nó, ngươi đã tổn thương lòng tự trọng của ta, phá hoại trinh tiết của ta, biến ta thành 1 người sống dỡ chết dỡ, ngươi nhẫn tâm phá hết võ công của ta, cướp Ngọc của ta, dụng hình ép ta... ngươi nói xem ta sẽ trả lại ngươi những nỗi nhục như thế nào ??? "
Quả thật trước kia hắn đã làm thế với nàng, mục đích tiếp cận nàng là vì Ngọc Đang Sinh, nhưng giờ hắn đã hiểu, Ngọc Đang Sinh nằm trong tay hắn hiện giờ vô dụng, thật sự vô dụng, không bằng 1 nữa những viên cẩm thạch giả, bán đầy thành. Trải qua đêm đầu tiên mây mưa với nàng... tiếp đến những lần sau, hắn nghĩ, nàng mãi mãi vẫn sẽ thuộc về riêng hắn, hắn không ngờ được, trái tim hắn đã bị nàng lấy đi tự lúc nào...
7 tháng trước....
-Vẫn chưa tìm được nàng ???_ mắt hắn vẫn nhắm, miệng vẫn nói
-Chúng thuộc hạ bất tài mong ban chủ bang tội " cả bọn hắc y nhân đồng loạt quỳ xuống chờ lưỡi đau khác máu của hắn
Hắn môi khẽ nhết... phán 1 câu lạnh lùng
-Chỉ là 1 ả đàn bà, ta nỡ giết hết người của Nguyệt Đăng sao?? Bỏ đi....
.
Hắn hiện đang ngồi trong tửu lâu.... bất chợt
-Nương tử ta sai rồi... hãy tha mạng cho ta_ 1 lão trung niên cố niếu lại chiếc váy 1 khuê phụ
-Lão già... đừng có ở đó mà nương tử này với chả nọ, ngươi không xứng, lúc trước ngươi đã hứa sẽ mãi yêu ta cơ mà. Giờ thì sao... lấy ta về rồi đày đọa ta... ta hận không thể giết ngươi. Bao năm qua ta đã 1 thân võ học đầy mình. Lần này về sang bằng cả phủ nhà ngươi... ngươi muốn sống??? ĐỪng hòng_ Khuê phụ lạnh lùng vung trường tiên
Chát Chát...
Những âm thanh rợn người vang lên... cuối cùng lão già đã chết... bà ta tay cầm trường tiên vẫn vung lên hạ xuống, thân thể của lão già đã nát bấy...
Quan binh bắt đầu đến để bao vây ả đàn bà đó...
-Các ngươi đến bắt ta sao ... được thôi nếu ta còn sống... hahaha .. haha... _ ả ta cười lớn rồi rút trong người ra 1 chiếc kim nhỏ... cắm sâu vào trán... tức thì... bà ta ọc máu chết tại chổ
Người người sững sờ... 1 cây kim có thể lấy đi 1 mạng sống nhanh đến vậy sao???
Hăn rồi trong quán thoáng rùng mình.... Sát Thê Phu... 1 loại độc mạnh, chỉ phát tán khi thê tử quá câm hận, hoặc phu quân quá tàn bạo thôi... ả ta hận lão già đó đến thế sao??? Lão ta chết ả vẫn còn oán hận.
Bất chợt hắn nhớ đến nàng... Kiếm Sát... nàng có hận hắn như thế không??? Sẽ giết hắn... rồi thử dùng Sát Thê Phu...
++++ Kết thúc hồi tưởng++++
-Ta thật sự yêu nàng.... muốn chém muốn giết, tùy nàng_ hắn ôm chặc lấy cơ thể của nàng, vẻ mặt đau thương, hắn đã sai...
" Hiểu lầm??? Ngươi còn nhớ... những lần đã cưỡng bức ta không " nàng ngừng lại, hít 1 hơi thật sâu " dù ngươi có thật lòng, ta vẫn sẽ mãi mãi không thể đáp lại nó, ngươi đã tổn thương lòng tự trọng của ta, phá hoại trinh tiết của ta, biến ta thành 1 người sống dỡ chết dỡ, ngươi nhẫn tâm phá hết võ công của ta, cướp Ngọc của ta, dụng hình ép ta... ngươi nói xem ta sẽ trả lại ngươi những nỗi nhục như thế nào ??? "
Quả thật trước kia hắn đã làm thế với nàng, mục đích tiếp cận nàng là vì Ngọc Đang Sinh, nhưng giờ hắn đã hiểu, Ngọc Đang Sinh nằm trong tay hắn hiện giờ vô dụng, thật sự vô dụng, không bằng 1 nữa những viên cẩm thạch giả, bán đầy thành. Trải qua đêm đầu tiên mây mưa với nàng... tiếp đến những lần sau, hắn nghĩ, nàng mãi mãi vẫn sẽ thuộc về riêng hắn, hắn không ngờ được, trái tim hắn đã bị nàng lấy đi tự lúc nào...
7 tháng trước....
-Vẫn chưa tìm được nàng ???_ mắt hắn vẫn nhắm, miệng vẫn nói
-Chúng thuộc hạ bất tài mong ban chủ bang tội " cả bọn hắc y nhân đồng loạt quỳ xuống chờ lưỡi đau khác máu của hắn
Hắn môi khẽ nhết... phán 1 câu lạnh lùng
-Chỉ là 1 ả đàn bà, ta nỡ giết hết người của Nguyệt Đăng sao?? Bỏ đi....
.
Hắn hiện đang ngồi trong tửu lâu.... bất chợt
-Nương tử ta sai rồi... hãy tha mạng cho ta_ 1 lão trung niên cố niếu lại chiếc váy 1 khuê phụ
-Lão già... đừng có ở đó mà nương tử này với chả nọ, ngươi không xứng, lúc trước ngươi đã hứa sẽ mãi yêu ta cơ mà. Giờ thì sao... lấy ta về rồi đày đọa ta... ta hận không thể giết ngươi. Bao năm qua ta đã 1 thân võ học đầy mình. Lần này về sang bằng cả phủ nhà ngươi... ngươi muốn sống??? ĐỪng hòng_ Khuê phụ lạnh lùng vung trường tiên
Chát Chát...
Những âm thanh rợn người vang lên... cuối cùng lão già đã chết... bà ta tay cầm trường tiên vẫn vung lên hạ xuống, thân thể của lão già đã nát bấy...
Quan binh bắt đầu đến để bao vây ả đàn bà đó...
-Các ngươi đến bắt ta sao ... được thôi nếu ta còn sống... hahaha .. haha... _ ả ta cười lớn rồi rút trong người ra 1 chiếc kim nhỏ... cắm sâu vào trán... tức thì... bà ta ọc máu chết tại chổ
Người người sững sờ... 1 cây kim có thể lấy đi 1 mạng sống nhanh đến vậy sao???
Hăn rồi trong quán thoáng rùng mình.... Sát Thê Phu... 1 loại độc mạnh, chỉ phát tán khi thê tử quá câm hận, hoặc phu quân quá tàn bạo thôi... ả ta hận lão già đó đến thế sao??? Lão ta chết ả vẫn còn oán hận.
Bất chợt hắn nhớ đến nàng... Kiếm Sát... nàng có hận hắn như thế không??? Sẽ giết hắn... rồi thử dùng Sát Thê Phu...
++++ Kết thúc hồi tưởng++++
-Ta thật sự yêu nàng.... muốn chém muốn giết, tùy nàng_ hắn ôm chặc lấy cơ thể của nàng, vẻ mặt đau thương, hắn đã sai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.