Chương 15
Trọng Hi
21/10/2024
"Dĩnh Doanh, đang nghĩ gì vậy?" Sở Văn đi dạo phố cùng Trình Dĩnh Doanh phát hiện cô mất hồn mất vía.
Trình Dĩnh Doanh lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có gì."
Không biết có phải là họ hàng tới hay không, tâm tình đặc biệt bực bội, nghĩ đến khả năng Lôi Kiệt Bân có bạn gái, liền đặc biệt kỳ quái, cũng không biết vì sao chính mình lại như vậy.
Tự mình giải thích, có lẽ là do hai người từ nhỏ đã như hình với bóng, nhất thời không tiếp thu được việc anh hẹn hò với người khác. Dù sao cô liên tục cảm thấy anh Kiệt Bân cần phải theo chị gái ở cùng nhau, cho nên đem anh thành người nhà mình. Bây giờ anh Kiệt Bân ở cùng với nữ khác, không phải người nhà của mình, đương nhiên trong lòng không vui.
Hai người dạo qua khu mua sắm một lát, Sở Văn để ý thời gian, mang Trình Dĩnh Doanh đến một nhà hàng ăn cơm trưa. Trình Dĩnh Doanh không muốn đi qua, nhưng Sở Hồng lại kêu mệt.
Sau thời gian ăn trưa, tương đối ít người đến ăn, hai người vào tìm chỗ ngồi, đụng tới Hà Hạo Cảnh đeo kính râm ngồi một mình một người uống nước. Trình Dĩnh Doanh vốn định nhẹ nhàng dời đi, nhưng Sở Văn lại hưng phấn lôi kéo cô, nói: "Dĩnh Doanh, bạn trai cậu ở đây này!"
Người đến ăn cơm ít, lác đác lưa thưa vài người, bởi vì tiếng Sở Văn không nhỏ, đều quay mắt lại đây.
"Sở Văn, cậu nói nhỏ thôi, cậu muốn lên hot search à?" Động tác Trình Dĩnh Doanh rất nhỏ mà giữ chặt tay Sở Hồng, nhỏ giọng nói.
May mắn là, người đến ăn cơm không có ai nhận ra Hà Hạo Cảnh. Chương trình tuyển chọn thần tượng đã qua mấy tháng, độ nổi tiếng cũng hết. Hà Hạo Cảnh nhận liên tiếp hai ba cái quảng cáo, còn không tuyên truyền để nhiều người biết, ngoại trừ bọn học sinh có thể nhận biết, chỉ là bây giờ đang trong thời gian làm việc, học sinh đều đến trường học.
Hà Hạo Cảnh hướng về phía các cô vẫy tay, Sở Văn cũng dừng sức vẫy tay lại hắn, Trình Dĩnh Doanh phát hiện có gì đó kỳ lạ: "Cậu hẹn với hắn?"
Tự nhiên nhớ tới ngày hôm qua Hà Hạo Cảnh nói bạn cùng phòng cô không biết bọn họ chia tay, có lé là hắn đã hỏi Sở Vănđịa chỉ của cô. Trình Dĩnh Doanh tương đối coi trọng mặt mũi, vừa mói chia tay sẽ cảm thấy thời gian hẹn hò của cô với Hà Hạo Cảnh quá ngắn, nói ra sợ người khác cười cô, trước tiên không nói với bạn cùng phòng, tính toán để tối nay nói. Sau lại bận đi tìm việc, đi thực tập, quên mất chuyện này.
"Mình nghe Hà Hạo Cảnh nói, hắn làm việc nhiều, không để ý tới cậu, cậu không muốn thấy hắn. Đàn ông mà, lấy sự nghiệp làm trọng, có thể giải thích được, huống hồ hắn còn thành tâm muốn cùng cậu trở lại?" Sở Văn đặt tay lên vai Trình Dĩnh Doanh, đẩy cô qua đó.
Trình Dĩnh Doanh đứng lại không tiến lên: "Hắn nói với cậu như vậy?"
Sở Văn trả lời: "Đúng vậy."
Trình Dĩnh Doanh nói: "Mình chia tay với hắn được vài tháng rồi, là hắn đề nghị."
Sở Văn cũng không hiểu rõ chuyện giữa bọn họ, dù sao cũng là người coi trọng vẻ ngoài, có ý muốn giúp Hà Hạo Cảnh cao ráo đẹp trai đó: "Hiện tại Hà Hạo Cảnh có thành ý muốn làm hòa, cậu không hài lòng à?"
"Dựa vào cái gì mà hắn nói chia tay thì chia tay; nói quay lại thì quay lại?" Trọng điểm là nhân phẩm của hắn không tốt, hiện tại hắn là nhìn trúng thân phận tác giả Mộc Tuyết của cô, cho nên mới dây dưa. Cô cũng nghe nói, Nghênh Kiệt bên kia cũng không ký hợp đồng với hắn, bởi vì Mộc Tuyết không muốn, cũng chính là Lôi Kiệt Bân không cho phép hắn tham gia, đại khoái nhân tâm, cho anh Kiệt Bân một điểm tốt.
"Dĩnh Doanh..." Sở Văn thấy cô không muốn gặp Hà Hạo Cảnh, không muốn quan hệ bị hao tổn, nói: "Bọn mình không cần gặp Hà Hạo Cảnh, đừng tức giận, đi thôi."
Hà Hạo Cảnh thấy các cô đang đi đến, bây giờ lại xoay người rời đi, vôi vàng đứng lên lấy ví rút một tờ tiền đặt lên mặt bàn, chân dài bước nhanh ra ngoài.
"Dĩnh Doanh!" Hà Hạo Cảnh đi theo bọn họ ra bên ngoài, gọi một tiếng. Tối hôm qua người đại diện của hắn Tề Việt tìm cho hắn một số vai trong phim truyền hình, đều không phải là vai nam chính, vẫn là mấy vai của tân nhân. Rốt cuộc việc để một tân nhân đảm đương vai nam chính thật sự có chút mạo hiểm, rất nhiều công ty điện ảnh không dám thử.
Điện ảnh Nghênh Kiệt là công ty mới, giám đốc công ty, nhân viên cũng còn trẻ, tác phong làm việc là dũng cảm thử nghiệm, cho nên mới lớn mật tìm tân nhân đảm nhiệm nam chính một bộ phim có vốn đầu tư khổng lồ.
Thấy hai cô gái phía trước đi càng nhanh, hắn đi lên, gọi một tiếng: "Dĩnh Doanh...!"
Âm hồn mãi không tan!
Ngày hôm qua Hà Hạo Cảnh ở cửa tiểu khu cãi lộn, dù sao đó là thời gian ăn trưa, người đi lại cũng không nhiều lắm. Lần này ở khu mua sắm gây loạn không tốt, hơn nữa cô không muốn làm to chuyện.
Dừng lại, đối mặt với Hà Hạo Cảnh, hỏi: "Hà Hạo Cảnh, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi không phải đã nói là tôi có bạn trai rồi sao? Tại sao anh cứ quấn lấy tôi như vậy?"
Còn lừa bạn cô nói muốn hợp lại?
"Dĩnh Doanh, anh biết hôm qua là em tìm một người đến chọc tức anh." Ngày hôm qua Trình Dĩnh Doanh hôn Lôi Kiệt Bân, anh ta liền ngây người ra, là Trình Dĩnh Doanh kéo anh ta trở về tiểu khu, nếu là bạn trai thật sao lại như vậy?
"Đấy có phải bạn trai tôi hay không, tôi cũng không quay lại với anh, từ bỏ đi!"
"Vậy em cũng không thể hủy bỏ tư cách tham gia đóng phim của anh, tốt xấu gì thì công ty điện ảnh với nhà đầu tư đều chọn anh, em không thể vì ân oán cá nhân mà chặt đứt tiền đồ của anh!" Hà Hạo Cảnh thấy yêu cầu làm hòa thất bại, đành cùng cô nói lý.
"Hà Hạo Cảnh, tôi cảnh cáo anh, đừng có quấn lấy tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Lúc trước Trình Dĩnh Doanh đòi hắn tiền cho mượn, hắn vu cáo cô tội bịa đặt, cô cũng chỉ ăn miếng trả miếng.
Lại bổ sung: "Anh làm chuyện gì, trong lòng không rõ sao? Tôi sẽ không để loại người này làm liên lụy công ty bọn tôi."
Không lựa chọn Hà Hạo Cảnh, không phải là Trình Dĩnh Doanh quyết định, là cô tiết lộ cho Lôi Kiệt Bân biết. Về công về tư, cô cảm thấy mình không có gì sai.
Trình Dĩnh Doanh nói xong liền kéo Sở Văn ra khỏi khu mua sắm, Hà Hạo Cảnh nhìn bóng lưng cô rời đi, cắn răng nói: "Trình Dĩnh Doanh, cô sẽ phải hối hận!"
"Dĩnh Doanh, cậu cùng Hà Hạo Cảnh sao vậy? Hai ngươi vừa nói cái gì phim vậy?" Vừa rồi Sở Vănđứng bên cạnh bọn họ, đối thoại giữa hai người cô không hiểu gì, căn bản không biết bọn họ nói cái gì. Cô biết Trình Dĩnh Doanh đi làm ở một công ty điện ảnh, chỉ là đang trong thời gian thử việc, sao lại có thể quyết định tư cách tham gia của Hà Hạo Cảnh?
"Chuyện hắn cặn bã mình không nói đến, hắn không thể đóng phim là do giám đốc quyết định, hắn nghĩ là mình làm vậy." Trình Dĩnh Doanh biết Lôi Kiệt Bân không phải loại người dễ dàng nghe theo người khác, ngay cả chuyện mẹ mình nói, anh đều sẽ chứng thực sự thật, huống chi anh với cô cũng chỉ là hàng xóm từ nhỏ đến lớn.
Chắc chắn anh đã tự mình xác nhận chuyện của Hà Hạo Cảnh mới quyết định không chọn.
Hai cô gái nhỏ lại đến khu mua sắm khác, đổi một chút tâm tình. Đi ngang qua một quán cà phê, Sở Văn kéo chân cô lại, chỉ vào vị khách ngồi bên trong cửa kính thủy tinh sát đất: "Dĩnh Doanh, kia có phải là cái anh lần trước đưa cậu về trường không?"
Sở Văn hai tháng trước có gặp qua Lôi Kiệt Bân một lần, nhưng cô đối với soái ca có ấn tượng sâu, cho nên nhận ra bộ dáng Lôi Kiệt Bân.
Trình Dĩnh Doanh nhìn xuyên qua cửa kính cửa hàng, nhìn thấy Lôi Kiệt Bân cùng một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi cùng nhau, uống cà phê, nói chuyện phiếm. Không biết Lôi Kiệt Bân nói gì, cô gái xấu hổ, lấy tay che miệng cười. Cô gái trang điểm mắt rất tinh xảo, lúc cười rộ lên, đôi mắt cong cong giống như trăng non đẹp như vậy. Không biết như thế nào, Trình Dĩnh Doanh nhớ tới Lôi Kiệt Bân nói không thích em gái nhỏ, nhìn lại cô gái kia, hẳn là 25, 26 tuổi, ăn mặc thành thục, lớn lên cũng xinh đẹp.
Nội tâm cô phát ra một cảm giác tự ti.
Hôm nau nghỉ phép, không cần quay về công ty, cũng không cần với Lôi Kiệt Bân, cô ăn mặc như ngày thường, quần cao bồi với áo thun, ngày hôm qua không gội đầu, tùy ý mang đầu như vậy ra ngoài, lôi thôi lếch thếch.
"Ừm, đúng vậy, là anh trai mình." Trình Dĩnh Doanh mất tinh thần.
Sở Văn không phát hiện cô không ổn, lại nói: "Kia là bạn gái anh ấy à, xinh thật!" . Ngôn Tình Nữ Phụ
"Có lẽ vậy..." Trình Dĩnh Doanh nhớ trong ngăn kéo anh có cặp nhẫn nam nữ, là muốn đưa cho cô gái này sao?
"Haizz, đầu năm nay, đàn ông đẹp trai đều có bạn gái..." Sở Văn ai thán một tiếng, tại sao mình lại không gặp được một nam sinh đẹp trai làm người yêu?
Trình Dĩnh Doanh nói sang chuyện khác: "Sở Hồng, ở trước có một quán trà sữa nổi tiếng, chúng ta qua đó thử đi."
Đi dạo phố xong, Sở Văn phải trở về nhà bố mẹ ăn cơm, hai người liền tạm biệt trở về. Trình Dĩnh Doanh cố ý quay lại quán cà phê vừa rồi, hai giờ trôi qua, Lôi Kiệt Bân vẫn còn tán gẫu với cô gái đó. Nếu là trước đây Trình Dĩnh Doanh thấy như vậy, chắc chắn sẽ trêu chọc anh một phen, kiểu như trực tiếp qua chào hỏi, hoặc là ở xa xa chụp được ảnh gửi cho Lôi Kiệt Bân nói "Hàng xóm, cố lên".
Chỉ là, bây giờ cô không muốn làm loại chuyện này, không muốn cổ vũ anh.
Cầm lấy điện thoại, click mở khung chat với Lôi Kiệt Bân: Em dạo phố xong rồi, bữa tối nay ăn gì vậy?
Bên trong quán cà phê Lôi Kiệt Bân lấy điện thoại ra thì thấy, cùng cô ấy dừng nói chuyện, trả lời: Ở chỗ nào, anh đi tìm em, đưa đi ăn.
【 Dĩnh Doanh: Em ở quảng trường Giai Nhạc. 】
【 Kiệt Bân: Anh đang ở gần đấy, em ở cửa chính khẩu chờ anh. 】
Trình Dĩnh Doanh thấy Lôi Kiệt Bân đứng lên tạm biệt cô gái, trong lòng Trình Dĩnh Doanh có cảm giác tội lỗi, thấy mình giống như một lục trà kỹ nữ, quấy rầy tình yêu của Lôi Kiệt Bân. Chỉ là, trong lòng cô khó chịu, không muốn anh tốt với cô gái khác.
Nội tâm rối rắm một hồi, lại nhắn tiếp.
【 Dĩnh Doanh: Vừa rồi một bạn học gửi tin nhắn, nói hôm nay sinh nhật cô ấy, bảo em đến tham gia tiệc sinh nhật. 】
【 Kiệt Bân: Được rồi, vậy em gửi địa chỉ cho anh, sau khi kết thúc anh đến đón. 】
Trình Dĩnh Doanh làm gì có hẹn, cũng không có nơi để đi, vì không để cho Lôi Kiệt Bân biết cô noi dối, từ giờ cơm chiều đến mười giờ tối đứng ở bờ sông đón gió. Đợi thời gian không sai lệch lắm, cô đi bộ đến một quán bar gần bờ sông, gọi Lôi Kiệt Bân đến đón.
Lôi Kiệt Bân lái xe đi đến dừng ở trước cửa, Trình Dĩnh Doanh mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái. Ngày thường Trình Dĩnh Doanh đến quán bar hoặc nhiều hoặc ít sẽ uống một chút rượu, chỉ là hôm nay không có ngửi thấy mùi rượu, hỏi: "Hôm nay ngoan như vậy, không có uống rượu?"
Trước kia anh cũng thường xuyên dặn cô không được uống rượu, dù sao cô say rượu sẽ điên làm người xung quanh gặp rắc rối, nhưng mà cô lại không để vào tai bao giờ.
Trình Dĩnh Doanh lấp liếm: "Hôm nay đều là nữ, các bạn ấy không uống rượu, không muốn..."
Lôi Kiệt Bân một bộ hiểu rõ, cười nói: "Anh chỉ biết em không ngoan như vậy..."
Buổi sáng ngày thứ hai, Trình Dĩnh Doanh cảm giác cả người rất trầm trọng, đây chính là hậu quả của việc hóng gió sông suốt bốn tiếng.
Trình Dĩnh Doanh lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Không có gì."
Không biết có phải là họ hàng tới hay không, tâm tình đặc biệt bực bội, nghĩ đến khả năng Lôi Kiệt Bân có bạn gái, liền đặc biệt kỳ quái, cũng không biết vì sao chính mình lại như vậy.
Tự mình giải thích, có lẽ là do hai người từ nhỏ đã như hình với bóng, nhất thời không tiếp thu được việc anh hẹn hò với người khác. Dù sao cô liên tục cảm thấy anh Kiệt Bân cần phải theo chị gái ở cùng nhau, cho nên đem anh thành người nhà mình. Bây giờ anh Kiệt Bân ở cùng với nữ khác, không phải người nhà của mình, đương nhiên trong lòng không vui.
Hai người dạo qua khu mua sắm một lát, Sở Văn để ý thời gian, mang Trình Dĩnh Doanh đến một nhà hàng ăn cơm trưa. Trình Dĩnh Doanh không muốn đi qua, nhưng Sở Hồng lại kêu mệt.
Sau thời gian ăn trưa, tương đối ít người đến ăn, hai người vào tìm chỗ ngồi, đụng tới Hà Hạo Cảnh đeo kính râm ngồi một mình một người uống nước. Trình Dĩnh Doanh vốn định nhẹ nhàng dời đi, nhưng Sở Văn lại hưng phấn lôi kéo cô, nói: "Dĩnh Doanh, bạn trai cậu ở đây này!"
Người đến ăn cơm ít, lác đác lưa thưa vài người, bởi vì tiếng Sở Văn không nhỏ, đều quay mắt lại đây.
"Sở Văn, cậu nói nhỏ thôi, cậu muốn lên hot search à?" Động tác Trình Dĩnh Doanh rất nhỏ mà giữ chặt tay Sở Hồng, nhỏ giọng nói.
May mắn là, người đến ăn cơm không có ai nhận ra Hà Hạo Cảnh. Chương trình tuyển chọn thần tượng đã qua mấy tháng, độ nổi tiếng cũng hết. Hà Hạo Cảnh nhận liên tiếp hai ba cái quảng cáo, còn không tuyên truyền để nhiều người biết, ngoại trừ bọn học sinh có thể nhận biết, chỉ là bây giờ đang trong thời gian làm việc, học sinh đều đến trường học.
Hà Hạo Cảnh hướng về phía các cô vẫy tay, Sở Văn cũng dừng sức vẫy tay lại hắn, Trình Dĩnh Doanh phát hiện có gì đó kỳ lạ: "Cậu hẹn với hắn?"
Tự nhiên nhớ tới ngày hôm qua Hà Hạo Cảnh nói bạn cùng phòng cô không biết bọn họ chia tay, có lé là hắn đã hỏi Sở Vănđịa chỉ của cô. Trình Dĩnh Doanh tương đối coi trọng mặt mũi, vừa mói chia tay sẽ cảm thấy thời gian hẹn hò của cô với Hà Hạo Cảnh quá ngắn, nói ra sợ người khác cười cô, trước tiên không nói với bạn cùng phòng, tính toán để tối nay nói. Sau lại bận đi tìm việc, đi thực tập, quên mất chuyện này.
"Mình nghe Hà Hạo Cảnh nói, hắn làm việc nhiều, không để ý tới cậu, cậu không muốn thấy hắn. Đàn ông mà, lấy sự nghiệp làm trọng, có thể giải thích được, huống hồ hắn còn thành tâm muốn cùng cậu trở lại?" Sở Văn đặt tay lên vai Trình Dĩnh Doanh, đẩy cô qua đó.
Trình Dĩnh Doanh đứng lại không tiến lên: "Hắn nói với cậu như vậy?"
Sở Văn trả lời: "Đúng vậy."
Trình Dĩnh Doanh nói: "Mình chia tay với hắn được vài tháng rồi, là hắn đề nghị."
Sở Văn cũng không hiểu rõ chuyện giữa bọn họ, dù sao cũng là người coi trọng vẻ ngoài, có ý muốn giúp Hà Hạo Cảnh cao ráo đẹp trai đó: "Hiện tại Hà Hạo Cảnh có thành ý muốn làm hòa, cậu không hài lòng à?"
"Dựa vào cái gì mà hắn nói chia tay thì chia tay; nói quay lại thì quay lại?" Trọng điểm là nhân phẩm của hắn không tốt, hiện tại hắn là nhìn trúng thân phận tác giả Mộc Tuyết của cô, cho nên mới dây dưa. Cô cũng nghe nói, Nghênh Kiệt bên kia cũng không ký hợp đồng với hắn, bởi vì Mộc Tuyết không muốn, cũng chính là Lôi Kiệt Bân không cho phép hắn tham gia, đại khoái nhân tâm, cho anh Kiệt Bân một điểm tốt.
"Dĩnh Doanh..." Sở Văn thấy cô không muốn gặp Hà Hạo Cảnh, không muốn quan hệ bị hao tổn, nói: "Bọn mình không cần gặp Hà Hạo Cảnh, đừng tức giận, đi thôi."
Hà Hạo Cảnh thấy các cô đang đi đến, bây giờ lại xoay người rời đi, vôi vàng đứng lên lấy ví rút một tờ tiền đặt lên mặt bàn, chân dài bước nhanh ra ngoài.
"Dĩnh Doanh!" Hà Hạo Cảnh đi theo bọn họ ra bên ngoài, gọi một tiếng. Tối hôm qua người đại diện của hắn Tề Việt tìm cho hắn một số vai trong phim truyền hình, đều không phải là vai nam chính, vẫn là mấy vai của tân nhân. Rốt cuộc việc để một tân nhân đảm đương vai nam chính thật sự có chút mạo hiểm, rất nhiều công ty điện ảnh không dám thử.
Điện ảnh Nghênh Kiệt là công ty mới, giám đốc công ty, nhân viên cũng còn trẻ, tác phong làm việc là dũng cảm thử nghiệm, cho nên mới lớn mật tìm tân nhân đảm nhiệm nam chính một bộ phim có vốn đầu tư khổng lồ.
Thấy hai cô gái phía trước đi càng nhanh, hắn đi lên, gọi một tiếng: "Dĩnh Doanh...!"
Âm hồn mãi không tan!
Ngày hôm qua Hà Hạo Cảnh ở cửa tiểu khu cãi lộn, dù sao đó là thời gian ăn trưa, người đi lại cũng không nhiều lắm. Lần này ở khu mua sắm gây loạn không tốt, hơn nữa cô không muốn làm to chuyện.
Dừng lại, đối mặt với Hà Hạo Cảnh, hỏi: "Hà Hạo Cảnh, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi không phải đã nói là tôi có bạn trai rồi sao? Tại sao anh cứ quấn lấy tôi như vậy?"
Còn lừa bạn cô nói muốn hợp lại?
"Dĩnh Doanh, anh biết hôm qua là em tìm một người đến chọc tức anh." Ngày hôm qua Trình Dĩnh Doanh hôn Lôi Kiệt Bân, anh ta liền ngây người ra, là Trình Dĩnh Doanh kéo anh ta trở về tiểu khu, nếu là bạn trai thật sao lại như vậy?
"Đấy có phải bạn trai tôi hay không, tôi cũng không quay lại với anh, từ bỏ đi!"
"Vậy em cũng không thể hủy bỏ tư cách tham gia đóng phim của anh, tốt xấu gì thì công ty điện ảnh với nhà đầu tư đều chọn anh, em không thể vì ân oán cá nhân mà chặt đứt tiền đồ của anh!" Hà Hạo Cảnh thấy yêu cầu làm hòa thất bại, đành cùng cô nói lý.
"Hà Hạo Cảnh, tôi cảnh cáo anh, đừng có quấn lấy tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Lúc trước Trình Dĩnh Doanh đòi hắn tiền cho mượn, hắn vu cáo cô tội bịa đặt, cô cũng chỉ ăn miếng trả miếng.
Lại bổ sung: "Anh làm chuyện gì, trong lòng không rõ sao? Tôi sẽ không để loại người này làm liên lụy công ty bọn tôi."
Không lựa chọn Hà Hạo Cảnh, không phải là Trình Dĩnh Doanh quyết định, là cô tiết lộ cho Lôi Kiệt Bân biết. Về công về tư, cô cảm thấy mình không có gì sai.
Trình Dĩnh Doanh nói xong liền kéo Sở Văn ra khỏi khu mua sắm, Hà Hạo Cảnh nhìn bóng lưng cô rời đi, cắn răng nói: "Trình Dĩnh Doanh, cô sẽ phải hối hận!"
"Dĩnh Doanh, cậu cùng Hà Hạo Cảnh sao vậy? Hai ngươi vừa nói cái gì phim vậy?" Vừa rồi Sở Vănđứng bên cạnh bọn họ, đối thoại giữa hai người cô không hiểu gì, căn bản không biết bọn họ nói cái gì. Cô biết Trình Dĩnh Doanh đi làm ở một công ty điện ảnh, chỉ là đang trong thời gian thử việc, sao lại có thể quyết định tư cách tham gia của Hà Hạo Cảnh?
"Chuyện hắn cặn bã mình không nói đến, hắn không thể đóng phim là do giám đốc quyết định, hắn nghĩ là mình làm vậy." Trình Dĩnh Doanh biết Lôi Kiệt Bân không phải loại người dễ dàng nghe theo người khác, ngay cả chuyện mẹ mình nói, anh đều sẽ chứng thực sự thật, huống chi anh với cô cũng chỉ là hàng xóm từ nhỏ đến lớn.
Chắc chắn anh đã tự mình xác nhận chuyện của Hà Hạo Cảnh mới quyết định không chọn.
Hai cô gái nhỏ lại đến khu mua sắm khác, đổi một chút tâm tình. Đi ngang qua một quán cà phê, Sở Văn kéo chân cô lại, chỉ vào vị khách ngồi bên trong cửa kính thủy tinh sát đất: "Dĩnh Doanh, kia có phải là cái anh lần trước đưa cậu về trường không?"
Sở Văn hai tháng trước có gặp qua Lôi Kiệt Bân một lần, nhưng cô đối với soái ca có ấn tượng sâu, cho nên nhận ra bộ dáng Lôi Kiệt Bân.
Trình Dĩnh Doanh nhìn xuyên qua cửa kính cửa hàng, nhìn thấy Lôi Kiệt Bân cùng một cô gái ăn mặc thời thượng ngồi cùng nhau, uống cà phê, nói chuyện phiếm. Không biết Lôi Kiệt Bân nói gì, cô gái xấu hổ, lấy tay che miệng cười. Cô gái trang điểm mắt rất tinh xảo, lúc cười rộ lên, đôi mắt cong cong giống như trăng non đẹp như vậy. Không biết như thế nào, Trình Dĩnh Doanh nhớ tới Lôi Kiệt Bân nói không thích em gái nhỏ, nhìn lại cô gái kia, hẳn là 25, 26 tuổi, ăn mặc thành thục, lớn lên cũng xinh đẹp.
Nội tâm cô phát ra một cảm giác tự ti.
Hôm nau nghỉ phép, không cần quay về công ty, cũng không cần với Lôi Kiệt Bân, cô ăn mặc như ngày thường, quần cao bồi với áo thun, ngày hôm qua không gội đầu, tùy ý mang đầu như vậy ra ngoài, lôi thôi lếch thếch.
"Ừm, đúng vậy, là anh trai mình." Trình Dĩnh Doanh mất tinh thần.
Sở Văn không phát hiện cô không ổn, lại nói: "Kia là bạn gái anh ấy à, xinh thật!" . Ngôn Tình Nữ Phụ
"Có lẽ vậy..." Trình Dĩnh Doanh nhớ trong ngăn kéo anh có cặp nhẫn nam nữ, là muốn đưa cho cô gái này sao?
"Haizz, đầu năm nay, đàn ông đẹp trai đều có bạn gái..." Sở Văn ai thán một tiếng, tại sao mình lại không gặp được một nam sinh đẹp trai làm người yêu?
Trình Dĩnh Doanh nói sang chuyện khác: "Sở Hồng, ở trước có một quán trà sữa nổi tiếng, chúng ta qua đó thử đi."
Đi dạo phố xong, Sở Văn phải trở về nhà bố mẹ ăn cơm, hai người liền tạm biệt trở về. Trình Dĩnh Doanh cố ý quay lại quán cà phê vừa rồi, hai giờ trôi qua, Lôi Kiệt Bân vẫn còn tán gẫu với cô gái đó. Nếu là trước đây Trình Dĩnh Doanh thấy như vậy, chắc chắn sẽ trêu chọc anh một phen, kiểu như trực tiếp qua chào hỏi, hoặc là ở xa xa chụp được ảnh gửi cho Lôi Kiệt Bân nói "Hàng xóm, cố lên".
Chỉ là, bây giờ cô không muốn làm loại chuyện này, không muốn cổ vũ anh.
Cầm lấy điện thoại, click mở khung chat với Lôi Kiệt Bân: Em dạo phố xong rồi, bữa tối nay ăn gì vậy?
Bên trong quán cà phê Lôi Kiệt Bân lấy điện thoại ra thì thấy, cùng cô ấy dừng nói chuyện, trả lời: Ở chỗ nào, anh đi tìm em, đưa đi ăn.
【 Dĩnh Doanh: Em ở quảng trường Giai Nhạc. 】
【 Kiệt Bân: Anh đang ở gần đấy, em ở cửa chính khẩu chờ anh. 】
Trình Dĩnh Doanh thấy Lôi Kiệt Bân đứng lên tạm biệt cô gái, trong lòng Trình Dĩnh Doanh có cảm giác tội lỗi, thấy mình giống như một lục trà kỹ nữ, quấy rầy tình yêu của Lôi Kiệt Bân. Chỉ là, trong lòng cô khó chịu, không muốn anh tốt với cô gái khác.
Nội tâm rối rắm một hồi, lại nhắn tiếp.
【 Dĩnh Doanh: Vừa rồi một bạn học gửi tin nhắn, nói hôm nay sinh nhật cô ấy, bảo em đến tham gia tiệc sinh nhật. 】
【 Kiệt Bân: Được rồi, vậy em gửi địa chỉ cho anh, sau khi kết thúc anh đến đón. 】
Trình Dĩnh Doanh làm gì có hẹn, cũng không có nơi để đi, vì không để cho Lôi Kiệt Bân biết cô noi dối, từ giờ cơm chiều đến mười giờ tối đứng ở bờ sông đón gió. Đợi thời gian không sai lệch lắm, cô đi bộ đến một quán bar gần bờ sông, gọi Lôi Kiệt Bân đến đón.
Lôi Kiệt Bân lái xe đi đến dừng ở trước cửa, Trình Dĩnh Doanh mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái. Ngày thường Trình Dĩnh Doanh đến quán bar hoặc nhiều hoặc ít sẽ uống một chút rượu, chỉ là hôm nay không có ngửi thấy mùi rượu, hỏi: "Hôm nay ngoan như vậy, không có uống rượu?"
Trước kia anh cũng thường xuyên dặn cô không được uống rượu, dù sao cô say rượu sẽ điên làm người xung quanh gặp rắc rối, nhưng mà cô lại không để vào tai bao giờ.
Trình Dĩnh Doanh lấp liếm: "Hôm nay đều là nữ, các bạn ấy không uống rượu, không muốn..."
Lôi Kiệt Bân một bộ hiểu rõ, cười nói: "Anh chỉ biết em không ngoan như vậy..."
Buổi sáng ngày thứ hai, Trình Dĩnh Doanh cảm giác cả người rất trầm trọng, đây chính là hậu quả của việc hóng gió sông suốt bốn tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.