Chương 48
Trọng Hi
21/10/2024
"Vợ ơi, chờ anh giải thích đã..." Lôi Kiệt Bân đẩy Nguỵ Khôi ra, đứng dậy mở cửa.
Ngụy Khôi lập tức dập mông xuống đất kêu thảm thiết.
Lôi Kiệt Bân vừa mở cửa, vài nhân viên tò mò nối đuôi nhau sang phòng tổng giám đốc thì thấy Ngụy Khôi ngồi dưới sàn.
Đây là, đang làm gì vậy?
Vừa nãy phòng tổng giám đốc xảy ra chuyện gì?
Trình Dĩnh Doanh đi sang phòng họp trống bên cạnh, chọn bừa một chỗ ngồi xuống. Lôi Kiệt Bân ra khỏi phòng, nhìn qua cửa kính thuỷ tinh sát đất của phòng họp thấy vợ mình đang ngồi ở trỏng. Anh lấy lại ánh mắt nghiêm khắc boss nên có liếc nhân viên, nhân viên nhanh chóng phản ứng trở về vị trí làm việc. Anh vén rèm lá dọc che kín cửa kính thuỷ tinh phòng họp, từ văn phòng nhân viên không thể thấy bên trong.
"Vợ!" Lôi Kiệt Bân ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trình Dĩnh Doanh, chỉ thiếu vẫy đuôi.
Cô làm bộ không có gì đưa bình giữ nhiệt cho anh: "Anh Kiệt Bân, mấy ngày anh không về nhà, canh này cho anh.
Lôi Kiệt Bân nhận lấy: "Em nấu?"
Cô gật đầu: "Ừ."
Trình Dĩnh Doanh hiếm khi tự tay nấu nướng, Lôi Kiệt Bân thụ sủng nhược kinh mở bình giữ nhiệt ra, bên trong nức mùi dược liệu canh gà. Trước kia mỗi lần anh về nhà mẹ đều hầm canh y vậy, nhưng đây là vợ mình hầm cho nên thấy cực kì thơm.
Anh đổ canh vào nắp bình giữ nhiệt, thổi phù một cái rồi uống, hơi mặn. Anh bỏ qua điểm nhỏ không hoàn hảo này, không tiếc lời khen ngợi: "Ngon lắm!"
Trình Dĩnh Doanh không cảm kích xíu nào nói: "Gớm, đừng có mà nịnh.”
Cô rõ trình mình nhất. Cô đã nếm thử, canh vừa mặn vừa quá lửa.
Lúc này, có người gõ cửa.
Hai người bên trong còn chưa có đồng ý thì cửa đã được mở ra.
Là thiếu niên xinh đẹp vừa nãy, đang vác bộ mặt ngây thơ vô tội đi vào.
"A thơm quá, là chị dâu làm ư?" Thiếu niên trước mắt không chỉ cao với đẹp trai, cả giọng nói cũng êm tai nốt.
Bình thường thì hội thanh khống sẽ hình dung âm thanh dễ nghe này là: Khiến lỗ tai muốn mang thai.
"Ừ ~ " Lôi Kiệt Bân kiêu ngạo gật đầu, thấy bộ dáng muốn thử miếng của thiếu niên xinh đẹp bèn lấy tay che bình giữ nhiệt: "Canh tình yêu vợ anh nấu, không chia cho em được!"
Ấu trĩ!
Trình Dĩnh Doanh cười mỉa trong lòng.
Trình Dĩnh Doanh biết người này, cậu tên là Ngụy Khôi, không biết có phải tên thật không.
Tiểu thuyết mới nhất của cậu được chuyển thể thành phim điện ảnh, lần đầu tác giả ra mắt công chúng đã lên hot search vì chiếc nhan sắc yêu nghiệt cực độ đó.
Trình Dĩnh Doanh biết Lôi Kiệt Bân với Ngụy Khôi có quan hệ ngầm từ lâu, thông tin chỉ giới hạn trên mạng. Có lẽ Lôi Kiệt Bân nhìn trúng tác phẩm của cậu, vì thế bây giờ cũng coi như đang chạy deadline.
“Anh Kiệt Bân ơi!” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt long lanh nước, tủi thân nói: “Em ở Quảng Xuyên một mình, canh nhà làm chưa uống ngụm nào cả...”
Trình Dĩnh Doanh khẽ nhíu mày, từ nhỏ tới giờ chỉ có cô mới gọi Lôi Kiệt Bân là anh Kiệt Bân, mấy đứa trẻ khác không ai gọi anh như vậy. Mà hình như anh chỉ chơi cùng với mấy đứa trẻ con họ hàng với cả không chơi với bọn trẻ con bé hơn anh.
Mấy đứa con họ hàng đều gọi anh là anh họ*, hay nói cách khác, mỗi cô kêu anh Kiệt Bân.
*Ở đây qt là “đường ca, biểu ca” nhưng mình sẽ chuyển thành “anh họ”.
Tự dưng Trình Dĩnh Doanh ganh tị, “anh Kiệt Bân” là cách gọi độc quyền của cô. Bé trợ lí lần trước kêu anh “anh Kiệt Bân” là cô đã không vui rồi.
Cô không chịu được nam sinh này.
Liệu ham muốn chiếm hữu của cô có quá mạnh không?
Trình Dĩnh Doanh không thể hiện ra ngoài đỡ cho người nào đó vênh mặt. Cô cứ kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, vui buồn không lộ.
“Em nên tìm bạn gái đi.” Lôi Kiệt Bân vừa thổi vừa nói.
“Nhưng giờ em không thích ai cả, con gái hiền như chị dâu bay đâu mất rồi í!” Ngụy Khôi nói chuyện như bé gái đang hờn dỗi.
“Có nịnh đến mai thì còn lâu anh mới chia cho em!” Lôi Kiệt Bân che chở bảo bối bình giữ nhiệt.
“Chậc!” Ngụy Khôi không đớp được miếng canh nào ứ thèm nói chuyện với Lôi Kiệt Bân nữa.
Hai người này ngây thơ thật á! Trình Dĩnh Doanh nghĩ trong lòng.
“Hôm nay về nhà không?” Trình Dĩnh Doanh hỏi Lôi Kiệt Bân mấy ngày không về.
Dạo này bận làm việc nên giờ mới nhận ra đã lâu mình chưa gặp vợ, gật đầu: “Về.”
‘Để em gọi mẹ nấu cơm cho anh.” Trĩnh Doanh cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
“Ừ, em ở đây đợi anh tí, lát anh xong việc thì về cùng.” Lôi Kiệt Bân uống hết canh thu dọn bình giữ nhiệt.
Trình Dĩnh Doanh chủ động đứng lên: “Thế anh đi làm đi, để em dọn cho.”
Lôi Kiệt Bân không đưa bình cho cô: “Em cứ ngồi đó đi, anh làm được.”
“Ừm.” Trình Dĩnh Doanh ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn anh mang bình ra ngoài.
“Anh Kiệt Bân, không phải đã bảo tối nay định thảo luận chỉnh sửa diễn biến tình cảm sao? Vừa bắt đầu mà anh đã kết thúc.” Ngụy Khôi đi theo Lôi Kiệt Bân la hét.
Trình Dĩnh Doanh dõi theo hai người, hóa ra lúc nãy là thảo luận về tiết tấu tình cảm.
Mặc dù Lôi Kiệt Bân bảo lát xong ngay nhưng anh ở phòng chờ với Ngụy Khôi mãi không ra. Trình Dĩnh Doanh liếc qua đồng hồ, 3 giờ chiều, là giờ hành chính, cách lúc tan tầm khá sớm. Trước cô làm việc ở Nghênh Kiệt có quen biết vài nhân viên, do thường xuyên ở cùng Lôi Kiệt Bân nên không quá thân với họ. Bây giờ trở thành bà chủ, mọi người không dám đến trò chuyện cùng.
Từ lúc mang thai được chăm sóc chu đáo kĩ càng, ít làm việc, ăn trưa xong thì bị ép đi ngủ trưa, dần dà thành thói quen. Hôm nay cô ăn trưa xong thì đi giao canh, không ngủ trưa nên hơi buồn ngủ, dựa vào bàn hội nghị ngủ.
Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trên sofa ở văn phòng Lôi Kiệt Bân, không thấy Lôi Kiệt Bân với Ngụy Khôi đâu cả. Trên bàn từ trắng kẻ chi chít quan hệ giữa các nhân vật, dễ thấy họ đã thảo luận rất lâu.
Trình Dĩnh Doanh rời khỏi phòng tổng giám đốc, nhân viên ở phòng làm việc chung ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại vùi đầu làm việc. Tiếng nói chuyện của Lôi Kiệt Bân và Ngụy Khôi rất lớn, bỗng chốc đã thu hút sự chú ý của Trình Dĩnh Doanh, xuyên qua cửa kính thủy tinh sát đất có thể thấy hai người đang bàn luận bên trong, viết viết vẽ vẽ trên bảng từ trắng.
Lôi Kiệt Bân trông thoáng qua Trình Dĩnh Doanh, chắc là tỉnh ngủ, đóng nắp bút nói với Ngụy Khôi: “Hôm nay tới đây thôi.”
Ngụy Khôi nhìn Lôi Kiệt Bân, rồi nhìn theo tầm mắt của anh, Trình Dĩnh Doanh đang đứng đó. Vừa rồi cậu với Lôi Kiệt Bân bàn bạc thì trợ lí vào thêm trà. Lôi Kiệt Bân thuận miệng hỏi câu Trình Dĩnh Doanh đang làm gì, trợ lí bảo đang ngủ sấp trên bàn. Người này không nói hai lời sang phòng họp ôm cô nàng về phòng tổng giám đốc ngủ. Để rồi hai người họ phải chuyển sang phòng họp.
Ngụy Khôi có hơi khinh thường Lôi Kiệt Bân, trong lời nói mang chút chế nhạo: “Đúng là ông chồng nhị thập tứ hiếu!”
“Cảm ơn đã khen!” Lôi Kiệt Bân đáp trả.
“Nè nè nè, em mỉa mai chứ khen với chả ngợi gì ở đây.” Ngụy Khôi lớn tiếng giải thích.
Lôi Kiệt Bân quay đầu nhìn Ngụy Khôi, bộ dáng tang thương trải sự đời: “Ngụy Khôi, em phải có bạn gái thì mới biết cảm giác cưng chìu bạn gái nó hạnh phúc thế nào.”
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời là 36 độ, điều hòa trong phòng chạy 23 độ vẫn không mát hơn xíu nào. Tự dưng Ngụy Khôi lại ớn lạnh nổi da gà.
Ngụy Khôi lập tức dập mông xuống đất kêu thảm thiết.
Lôi Kiệt Bân vừa mở cửa, vài nhân viên tò mò nối đuôi nhau sang phòng tổng giám đốc thì thấy Ngụy Khôi ngồi dưới sàn.
Đây là, đang làm gì vậy?
Vừa nãy phòng tổng giám đốc xảy ra chuyện gì?
Trình Dĩnh Doanh đi sang phòng họp trống bên cạnh, chọn bừa một chỗ ngồi xuống. Lôi Kiệt Bân ra khỏi phòng, nhìn qua cửa kính thuỷ tinh sát đất của phòng họp thấy vợ mình đang ngồi ở trỏng. Anh lấy lại ánh mắt nghiêm khắc boss nên có liếc nhân viên, nhân viên nhanh chóng phản ứng trở về vị trí làm việc. Anh vén rèm lá dọc che kín cửa kính thuỷ tinh phòng họp, từ văn phòng nhân viên không thể thấy bên trong.
"Vợ!" Lôi Kiệt Bân ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trình Dĩnh Doanh, chỉ thiếu vẫy đuôi.
Cô làm bộ không có gì đưa bình giữ nhiệt cho anh: "Anh Kiệt Bân, mấy ngày anh không về nhà, canh này cho anh.
Lôi Kiệt Bân nhận lấy: "Em nấu?"
Cô gật đầu: "Ừ."
Trình Dĩnh Doanh hiếm khi tự tay nấu nướng, Lôi Kiệt Bân thụ sủng nhược kinh mở bình giữ nhiệt ra, bên trong nức mùi dược liệu canh gà. Trước kia mỗi lần anh về nhà mẹ đều hầm canh y vậy, nhưng đây là vợ mình hầm cho nên thấy cực kì thơm.
Anh đổ canh vào nắp bình giữ nhiệt, thổi phù một cái rồi uống, hơi mặn. Anh bỏ qua điểm nhỏ không hoàn hảo này, không tiếc lời khen ngợi: "Ngon lắm!"
Trình Dĩnh Doanh không cảm kích xíu nào nói: "Gớm, đừng có mà nịnh.”
Cô rõ trình mình nhất. Cô đã nếm thử, canh vừa mặn vừa quá lửa.
Lúc này, có người gõ cửa.
Hai người bên trong còn chưa có đồng ý thì cửa đã được mở ra.
Là thiếu niên xinh đẹp vừa nãy, đang vác bộ mặt ngây thơ vô tội đi vào.
"A thơm quá, là chị dâu làm ư?" Thiếu niên trước mắt không chỉ cao với đẹp trai, cả giọng nói cũng êm tai nốt.
Bình thường thì hội thanh khống sẽ hình dung âm thanh dễ nghe này là: Khiến lỗ tai muốn mang thai.
"Ừ ~ " Lôi Kiệt Bân kiêu ngạo gật đầu, thấy bộ dáng muốn thử miếng của thiếu niên xinh đẹp bèn lấy tay che bình giữ nhiệt: "Canh tình yêu vợ anh nấu, không chia cho em được!"
Ấu trĩ!
Trình Dĩnh Doanh cười mỉa trong lòng.
Trình Dĩnh Doanh biết người này, cậu tên là Ngụy Khôi, không biết có phải tên thật không.
Tiểu thuyết mới nhất của cậu được chuyển thể thành phim điện ảnh, lần đầu tác giả ra mắt công chúng đã lên hot search vì chiếc nhan sắc yêu nghiệt cực độ đó.
Trình Dĩnh Doanh biết Lôi Kiệt Bân với Ngụy Khôi có quan hệ ngầm từ lâu, thông tin chỉ giới hạn trên mạng. Có lẽ Lôi Kiệt Bân nhìn trúng tác phẩm của cậu, vì thế bây giờ cũng coi như đang chạy deadline.
“Anh Kiệt Bân ơi!” Thiếu niên chớp chớp đôi mắt long lanh nước, tủi thân nói: “Em ở Quảng Xuyên một mình, canh nhà làm chưa uống ngụm nào cả...”
Trình Dĩnh Doanh khẽ nhíu mày, từ nhỏ tới giờ chỉ có cô mới gọi Lôi Kiệt Bân là anh Kiệt Bân, mấy đứa trẻ khác không ai gọi anh như vậy. Mà hình như anh chỉ chơi cùng với mấy đứa trẻ con họ hàng với cả không chơi với bọn trẻ con bé hơn anh.
Mấy đứa con họ hàng đều gọi anh là anh họ*, hay nói cách khác, mỗi cô kêu anh Kiệt Bân.
*Ở đây qt là “đường ca, biểu ca” nhưng mình sẽ chuyển thành “anh họ”.
Tự dưng Trình Dĩnh Doanh ganh tị, “anh Kiệt Bân” là cách gọi độc quyền của cô. Bé trợ lí lần trước kêu anh “anh Kiệt Bân” là cô đã không vui rồi.
Cô không chịu được nam sinh này.
Liệu ham muốn chiếm hữu của cô có quá mạnh không?
Trình Dĩnh Doanh không thể hiện ra ngoài đỡ cho người nào đó vênh mặt. Cô cứ kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, vui buồn không lộ.
“Em nên tìm bạn gái đi.” Lôi Kiệt Bân vừa thổi vừa nói.
“Nhưng giờ em không thích ai cả, con gái hiền như chị dâu bay đâu mất rồi í!” Ngụy Khôi nói chuyện như bé gái đang hờn dỗi.
“Có nịnh đến mai thì còn lâu anh mới chia cho em!” Lôi Kiệt Bân che chở bảo bối bình giữ nhiệt.
“Chậc!” Ngụy Khôi không đớp được miếng canh nào ứ thèm nói chuyện với Lôi Kiệt Bân nữa.
Hai người này ngây thơ thật á! Trình Dĩnh Doanh nghĩ trong lòng.
“Hôm nay về nhà không?” Trình Dĩnh Doanh hỏi Lôi Kiệt Bân mấy ngày không về.
Dạo này bận làm việc nên giờ mới nhận ra đã lâu mình chưa gặp vợ, gật đầu: “Về.”
‘Để em gọi mẹ nấu cơm cho anh.” Trĩnh Doanh cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
“Ừ, em ở đây đợi anh tí, lát anh xong việc thì về cùng.” Lôi Kiệt Bân uống hết canh thu dọn bình giữ nhiệt.
Trình Dĩnh Doanh chủ động đứng lên: “Thế anh đi làm đi, để em dọn cho.”
Lôi Kiệt Bân không đưa bình cho cô: “Em cứ ngồi đó đi, anh làm được.”
“Ừm.” Trình Dĩnh Doanh ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn anh mang bình ra ngoài.
“Anh Kiệt Bân, không phải đã bảo tối nay định thảo luận chỉnh sửa diễn biến tình cảm sao? Vừa bắt đầu mà anh đã kết thúc.” Ngụy Khôi đi theo Lôi Kiệt Bân la hét.
Trình Dĩnh Doanh dõi theo hai người, hóa ra lúc nãy là thảo luận về tiết tấu tình cảm.
Mặc dù Lôi Kiệt Bân bảo lát xong ngay nhưng anh ở phòng chờ với Ngụy Khôi mãi không ra. Trình Dĩnh Doanh liếc qua đồng hồ, 3 giờ chiều, là giờ hành chính, cách lúc tan tầm khá sớm. Trước cô làm việc ở Nghênh Kiệt có quen biết vài nhân viên, do thường xuyên ở cùng Lôi Kiệt Bân nên không quá thân với họ. Bây giờ trở thành bà chủ, mọi người không dám đến trò chuyện cùng.
Từ lúc mang thai được chăm sóc chu đáo kĩ càng, ít làm việc, ăn trưa xong thì bị ép đi ngủ trưa, dần dà thành thói quen. Hôm nay cô ăn trưa xong thì đi giao canh, không ngủ trưa nên hơi buồn ngủ, dựa vào bàn hội nghị ngủ.
Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trên sofa ở văn phòng Lôi Kiệt Bân, không thấy Lôi Kiệt Bân với Ngụy Khôi đâu cả. Trên bàn từ trắng kẻ chi chít quan hệ giữa các nhân vật, dễ thấy họ đã thảo luận rất lâu.
Trình Dĩnh Doanh rời khỏi phòng tổng giám đốc, nhân viên ở phòng làm việc chung ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại vùi đầu làm việc. Tiếng nói chuyện của Lôi Kiệt Bân và Ngụy Khôi rất lớn, bỗng chốc đã thu hút sự chú ý của Trình Dĩnh Doanh, xuyên qua cửa kính thủy tinh sát đất có thể thấy hai người đang bàn luận bên trong, viết viết vẽ vẽ trên bảng từ trắng.
Lôi Kiệt Bân trông thoáng qua Trình Dĩnh Doanh, chắc là tỉnh ngủ, đóng nắp bút nói với Ngụy Khôi: “Hôm nay tới đây thôi.”
Ngụy Khôi nhìn Lôi Kiệt Bân, rồi nhìn theo tầm mắt của anh, Trình Dĩnh Doanh đang đứng đó. Vừa rồi cậu với Lôi Kiệt Bân bàn bạc thì trợ lí vào thêm trà. Lôi Kiệt Bân thuận miệng hỏi câu Trình Dĩnh Doanh đang làm gì, trợ lí bảo đang ngủ sấp trên bàn. Người này không nói hai lời sang phòng họp ôm cô nàng về phòng tổng giám đốc ngủ. Để rồi hai người họ phải chuyển sang phòng họp.
Ngụy Khôi có hơi khinh thường Lôi Kiệt Bân, trong lời nói mang chút chế nhạo: “Đúng là ông chồng nhị thập tứ hiếu!”
“Cảm ơn đã khen!” Lôi Kiệt Bân đáp trả.
“Nè nè nè, em mỉa mai chứ khen với chả ngợi gì ở đây.” Ngụy Khôi lớn tiếng giải thích.
Lôi Kiệt Bân quay đầu nhìn Ngụy Khôi, bộ dáng tang thương trải sự đời: “Ngụy Khôi, em phải có bạn gái thì mới biết cảm giác cưng chìu bạn gái nó hạnh phúc thế nào.”
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời là 36 độ, điều hòa trong phòng chạy 23 độ vẫn không mát hơn xíu nào. Tự dưng Ngụy Khôi lại ớn lạnh nổi da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.