Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Chương 45

Wind

30/06/2016

Vào một ngày nghỉ đẹp trời nào đó, khi Thu đang cuộn mình trong chăn ngủ nướng trong phòng điều hòa mát lạnh thì tiếng chuông cửa vang lên. Cứ nghĩ là mấy tên đàn ông kia lại đến làm phiền, cô liền quyết chết mà chùm chăn ngủ tiếp. Ấy vậy, người ngoài cửa lại không buông tha, tiếp tục nhấn chuông a~

Tính cách của Thu lúc ngủ dậy đặc biệt không tốt, nhất là lúc bị người khác làm phiền phá rối giấc ngủ. Vậy nên, người đến gặp đen đủi rồi…

Vậy là khỏi để ý tới phong thái thục nữ lịch sự gì đó, cô bất chấp tất cả mà hét ầm lên:

“ Đừng có nhấn nữa! Tôi ra liền.”- Xong mặt mày nhăn nhó qua loa túm túm tóc vài cái sau đó lấy dây buộc tóc buộc lại rồi hậm hực chạy vội vào nhà vệ sinh, cấp tốc làm vệ sinh cá nhân, thay ra bộ đồ ngủ in đầy ảnh nhân vật anime. Năm phút sau cô đã có mặt ở trước cửa.

“ Cách.”- Cánh cửa bị mở ra một cách đầy bạo lực. Thu vác theo khuôn mặt đen như Bao Công định hét cho người ngoài cửa một trận nhưng nhìn người đến là một cô gái mĩ mạo, dịu dàng, cô đơ rồi. ( ==”)

Ai có thể nói cho cô biết là Trịnh Thu Thủy đến đây làm gì được không? Còn cười dịu dàng thân thiết như thế, không phải là muốn đến hỏi tội cô à?

Ách! Quên mất, người này rất giỏi diễn kịch nha. Tiềm năng làm diễn viên của cô nàng nữ chính này là rất lớn đó, sao cô lại quên mất việc này chứ. Vậy chẳng lẽ hôm nay cô ta đến hỏi tội sau đó xử chém cô thật? ( W: ==” Cô nghĩ đi đâu vậy? :3)

“ Không mời chị vào nhà sao?”- Trịnh Thu Thủy cất lên chất giọng mềm mại, dịu dàng khiến người nghe muốn tan chảy. Thái Thu quả thực cũng đang muốn mềm nhũn chân đây, nhưng không phải vì cô bị mê hoặc đâu, là bởi vì bị dọa đó @@. Tự nhiên lại mang theo giọng điệu đó nói chuyện với cô, đúng là có chút… gánh không nổi.

Thấy biểu hiện của Thái Thu, Thu Thủy trong lòng thầm nở một nụ cười khinh bỉ. Mới vậy mà đã bị dọa rồi, còn có năng lực cùng cô ta tranh đàn ông sao?

Nếu Thu biết được suy nghĩ này của cô ta, cô chắc chắn sẽ kêu lên một tiếng oan uổng. Tôi đâu có muốn tranh giành cùng cô, là bọn họ tự dẫn xác đến đó chứ. Ặc, nghe giống như cô đang khoe khoang ấy nhỉ? Bỏ đi bỏ đi. Thái Thu quả thật là muốn khóc ròng, nhưng giờ khóc cũng không rớt nổi nước mắt. (T.T)

“ Chị vào đi.”- Thu bày ra một nụ cười mà bản thân cho là đã lễ phép, thân thiết đúng tiêu chuẩn, nghiêng người qua một bên, làm ra tư thế mời. Những hành động đó khiến Trịnh Thu Thủy một thoáng sửng sốt.

Chỉ mới qua một thời gian ngắn mà tiện nhân này lại thay đổi nhiều như vậy, khó trách quyến rũ được những người đàn ông kia. Nhưng tiện nhân cũng mãi chỉ là tiện nhân, vịt cũng sẽ không thể biến thành thiên nga, gà không thể làm phượng hoàng, dù thay đổi cũng sẽ vẫn không có khả năng cùng cô ta tranh đấu!

Trịnh Thu Thủy ngẩng đầu kiêu ngạo, gót giày giẫm lên sàn nhà bước vào bên trong. Vào trong phòng khách, đôi mắt cô ta liền đảo tới đảo lui đánh giá căn phòng, còn vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống sofa. Trong suy nghĩ của của cô ta, đây chính là nhà của Trịnh gia, chẳng có gì phải mất tự nhiên cả.



Đánh giá xong một lượt, đáy mắt Thu Thủy liền hiện lên một tia khinh thường. Căn hộ này so với Trịnh gia thật đúng là một cái trên trời, một cái dưới đất. Bài trí cũng thật tầm thường.

Thấy Trịnh Thu Thủy tự nhiên như ruồi mà ngồi trong nhà mình, Thái Thu lập tức cảm thấy quái dị. Hình tượng bạch lien hoa không phải là dịu dàng, hiểu biết lễ nghĩa sao? Thế nào mà cô ta lại cư xử bất lịch sự như vậy a? Không phải là định chỉ bày ra tư thái này cho nữ phụ là cô xem chứ? À, lúc nãy ở ngoài còn có thể bị người khác nhìn thấy, giờ an toàn rồi cô ta còn diễn kịch cho người nào xem? Không biết mệt sao?

Tổng kết được lí do chính đáng, Thu liền gạt việc suy nghĩ qua một bên, chủ động mở lời trước.

“ Chị uống gì?”

“ Một ly nước cam ép, cảm ơn.”- Giọng điệu giống như nói với nhân viên phục vụ quán nước ấy nhỉ (==”).

“ Xin lỗi, nhà em chỉ có sữa, coca, trà với cà phê, chị muốn uống thứ nào?”- Áp chế sự run rẩy nơi khóe miệng, Thái Thu tiếp lời. Cô còn muốn nói: ‘Nhà em chỉ có nước lọc, chị uống không?’ đấy. Bà cô này sao mà kênh kiệu như vậy, cô cũng không phải người làm nhà cô ta mà.

“ A, vậy cho chị một ly sữa nhé. Cảm ơn em nhiều.”- Sau đó là nụ cười vạn người mê. Cơ mà Thu mê không nổi.

Thu “ à” một tiếng rồi đi vào trong bếp, lấy ra hai chiếc cốc, một thủy tinh, một sứ. Mở tủ lạnh lấy chai sữa rót vào trong chiếc cốc thủy tinh, cốc còn lại cô liền dùng để pha cà phê cho chính mình. Cô chỉ thích uống cà phê, có hại cho sức khỏe hay không liền mặc kệ đi. Nếu không bị mấy nam chính tổng tiến công hay xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chắc cô còn sống được thêm ít nhất là hai mươi năm nữa à.

Đặt cốc sữa trên mặt bàn trước mặt Trịnh Thu Thủy, Thu lại ôm ly cà phê của mình tới ngồi trên trước ghế mềm đối diện. Vừa đặt mông xuống ghế, cô liền mở miệng.

“ Sao hôm nay chị lại đến đây?”- Cô chuyển đến ở nơi này cũng khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy Trịnh Thu Thủy tới thăm lần nào, bảo sao người ta không đồn lên rằng tình cảm hai chị em cô rạn nứt, sau sự kiện kia còn nói là vì Quân Lâm Ngạo mà quan hệ của hai người mới thành ra như vậy. Sự thật này hiển nhiên là gây thêm bất lợi cho hình tượng của Trịnh Thu Thủy rồi. Sau sự kiện ảnh nóng của cô ta với Quân Lâm Ngạo bị tung ra, người yêu quý cô ta đã bị giảm xuống quá nửa rồi a~ Giờ mà quay trở lại trường chắc bị phỉ nhổ cũng không kém cô ngày trước đâu.

Nghĩ đến đây Thu lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắc hắc, bị khinh thường, ghét bỏ cũng không chỉ có một mình nữ phụ cô đâu, nữ chính cũng bị dính vào rồi. Tuy biết là không nên nhưng mà… cô vẫn muốn vui sướng khi người này gặp họa nha.

Nữ chính a nữ chính, dù cô có được bàn tay vàng che chở cũng không thể dễ dàng tránh được vụ này đâu, bởi căn bản trong nguyên tác việc này không có diễn ra a~ Hô, xem cô xử lí thế nào. Đừng làm tôi thất vọng nha.



“ Em ở ngoài lâu như vậy, chị là nhớ nên mới đến thăm đó. Con bé này, dọn ra ngoài xong liền quên đường về nhà. Nếu không phải lần trước sinh nhật chị, có phải em tính không về nhà nữa hay không hả?”- Ai da, đừng nói ra mấy lời thân thiết như vậy chứ, tôi… nổi da gà rồi đây. Còn nữa, cái gì mà “ con bé” chứ? Tôi đây lớn hơn cô 6 tuổi đó. Được rồi, đó là tuổi của cô kiếp trước, kiếp này cô kém Trịnh Thu Thủy đến 3 tuổi (T.T).

“ Công việc của em có chút bận, vẫn không có thời gian về nhà, lại phải để chị tự đến tìm. Thật xin lỗi.”- Thu giả bộ cúi mặt tỏ vẻ hối lỗi. Trời mới biết cô muốn đuổi cô nữ chủ buồn nôn này đến chừng nào. Để cô ta trong nhà chắc cô sớm bị hào quang nữ chủ của cô ta ép chết mất.

“ Em cũng nê…”- Đang nói liền bị tiếng chuông cửa ngắt lời.

“ Em ra mở cửa.”- Thu vội nói. Người đến cũng coi như là vị cứu tinh của cô a~ Còn nói tiếp chắc cô chết mất, không chết vì kìm nén quá độ cũng chết vì loạn óc (+.+).

Thu mắt long lanh lóng lánh hí hửng chạy đi mở cửa. Tuy nhiên, vừa thấy mấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của mấy người nào đó, tâm trạng vui mừng của cô liền bay mất tăm. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Cô còn chưa ra khỏi nhà mà vận đen đã tới đeo bám là sao hả? Nữ chủ tìm đến tận nhà cũng thôi đi, nam chủ trong hậu cung của cô ta cũng tập hợp đầy đủ đến góp vui làm cái gì?

Mà kể cũng lạ. Lăng Chính Thiên với Trần Cảnh Hạo đến cùng một lúc cũng là dễ hiểu, nhưng sao cả bốn người này lại đến cùng một lúc a? Cái này có thể bỏ qua. Quân Lâm Ngạo đến đây cũng là chuyện thường gặp, nhưng sao hôm nay cả Hàn Lâm cũng tới góp vui vậy? Còn mang theo mấy túi đồ đạc lỉnh kỉnh thế kia.

Khách đến nhà mà không mời người ta vào trong thì đúng là… không được lịch sự cho lắm. Bởi vậy, Thu đành ngậm đắng nuốt cay mà mở cửa cho bốn người họ đi vào. May mắn là nhà cô có đầy đủ bốn đôi dép đi trong nhà của nam. Nhưng trong bốn đôi đó cô chỉ mua có một đôi thôi, ba đôi còn lại đều là của Trần Cảnh Hạo, Quân Lâm Ngạo với Lăng Chính Thiên tự mua. Hàn Lâm phải ủy khuất đi đôi dép của Ruki thôi.

Bốn người vừa vào nhà liền thấy Trịnh Thu Thủy đang ngồi trên ghế, đưa mắt sang quan sát bên này. Thấy vậy, họ liền không vui nhưng không buồn thể hiện ra bên ngoài. Chính Thiên lạnh mắt liếc cô ta một cái rồi quay ra nhìn Thu. Hàn Lâm không buông nhìn lại mặt cô ta, Cảnh Hạo luôn giữ vãi thân sĩ đành gật đầu cười một tiếng thay cho lời chào. Còn Lâm Ngạo… trực tiếp bơ a~

Trịnh Thu Thủy vừa thấy bốn người họ mắt liền sáng lên, nhưng nghĩ tới đây là nhà của Thái Thu, hai mắt cô ta liền tối sầm lại. Tiếp đó, nhìn thấy thái độ không mặn không nhạt, thậm chí là trực tiếp coi nhẹ sự tồn tại của bản thân từ bọn họ, Trịnh Thu Thủy liền không kìm được nảy sinh phẫn nộ trong lòng, nụ cười dịu dàng liền có phần cứng ngắc, trông cực kì mất tự nhiên, liền đưa mắt qua cầu cứu Thái Thu.

Năm đôi mắt cứ như vậy hướng thẳng tới trên người làm Thu gấp đến muốn khóc. Mấy người nhìn tôi làm cái gì?

Trừng trừng mắt nhìn bốn người đàn ông, lại tránh né ánh mắt cầu khẩn đáng thương của Trịnh Thu Thủy, Thu cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên nhất, sau đó mới mở miệng phá vỡ bầu không khí đầy lung túng đang tràn ngập trong căn phòng.

“ Chị, đây là bạn của em. Ba người Quân Lâm Ngạo, Lăng Chính Thiên cùng Trần Cảnh Hạo chị đều đã biết, người còn lại tên là Hàn Lâm.”- Cô chỉ biết nói có như vậy thôi à. Nữ chính nghĩ thế nào cô cũng không thèm quan tâm nữa, rất mệt nha.

Người bình thường gặp hoàn cảnh này đã muốn cáo lui ra về rồi nhưng Trịnh Thu Thủy làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội “ hàn gắn tình cảm” với những người đàn ông ưu tú như vậy cơ chứ. Cô ta đương nhiên sẽ không muốn về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook