Ta Muốn Tu Tiên Thì Mỗi Ngày Phải Viết 3000 Chữ
Chương 10:
Vi Ngã Vô Tửu
14/12/2023
Trong một đêm, Liễu Ngọc Thoa mất đi tất cả, từ một thiên kim tiểu thư trở thành phượng hoàng giả.
Nhưng bắt đầu từ giữa chương thứ hai, Thi Thiên Cải thay đổi cốt truyện, viết Liễu Ngọc Thoa trả lại lộ phí đi đường, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói hết đúng sai phải trái của chuyện cũ.
Sau khi nghe xong sắc mặt kế mẫu và thân phụ đỏ trắng đan xen, không thể phản bác. Sau đóở trước cửa Liễu thị, nàng cầm dao xuống tóc.
“Từ giờ trở đi ta không còn là con gái của Liễu thị nữa, công ơn mười bảy năm nuôi dưỡng nay đã tận!”
Cơ thể là do phụ mẫu ban cho, đây là lời thề vô cùng kiên quyết. Liễu Ngọc Thoa cúi đầu, bẻ gãy cây trâm đính ước với vị hôn phu, xoay người rời đi.
Giọng văn đoạn này rất cao trào, biến đổi tâm lý vô cùng xuất sắc, làm người ta vui sướng tràn trề. Bởi vì trong lòng Ngô Lệ Xuân có áp lực từ trước nên nàng ấy cũng nhanh chóng buông bỏ cảm xúc bị đè nén, nhưng sau đó nàng ấy lại chậc lưỡi lo lắng:
Rời khỏi Liễu thị rồi, Liễu Ngọc Thoa phải làm thế nào đây?
Nàng thầm cầu nguyện trong lòng rồi nóng lòng nhìn xuống.
Sau khi Liễu Ngọc Thoa rời khỏi Liễu thị thì gặp phải mưa to, trong lúc tá túc ở miếu hoang thì phát hiện bên trong có một lão phật tử bị thương nặng.
Lão phật tử vừa nhìn thấy Liễu Ngọc Thoa cầm kiếm đứng trước cửa, híp mắt nói: “Thân thể có thiên linh căn, mới thức tỉnh chưa đầy ba ngày, ngươi là đệ tử nhà ai?”
Lão phật tử này là ai?
Ngô Lệ Xuân muốn lật xuống trang tiếp theo nhưng lại ngẩn ra, bản thảo trên tay nàng đã đến cuối trang. Tại thời điểm này, ba chương đầu tiên đã kết thúc một cách đột ngột.
Lúc này nàng mới ý thức được, bản thân đã thực sự quên mất thân phận của mình là tập thư khách, chuyên tâm đọc cuốn tiểu thuyết từ góc độ của một độc giả.
“Ngô tỷ tỷ thấy thế nào?” Thi Thiên Cải đã chú ý đến động tác của nàng ấy, đúng lúc hỏi.
Ngô Lệ Xuân đột nhiên tỉnh táo lại, nói: “Ngươi… Cái này thật sự là do ngươi viết sao?”
Nàng ấy không phải đang nghi ngờ Thi Thiên Cải, nhưng tác động của một vạn chữ này mạnh mẽ đến mức nàng ấy muốn xác nhận xem đó có phải là sự thật hay không.
Thi Thiên Cải cười nói: “Cái này còn có thể là giả à?”
“Ngươi cũng thật là…!”
Ngô Lệ Xuân không thể ngồi yên được nữa, cảm xúc trào dâng trong lồng ngực, da đầu tê dại, nàng cảm giác như bản thân sắp chứng kiến một điều gì đó phi thường ra đời.
Nhưng bắt đầu từ giữa chương thứ hai, Thi Thiên Cải thay đổi cốt truyện, viết Liễu Ngọc Thoa trả lại lộ phí đi đường, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói hết đúng sai phải trái của chuyện cũ.
Sau khi nghe xong sắc mặt kế mẫu và thân phụ đỏ trắng đan xen, không thể phản bác. Sau đóở trước cửa Liễu thị, nàng cầm dao xuống tóc.
“Từ giờ trở đi ta không còn là con gái của Liễu thị nữa, công ơn mười bảy năm nuôi dưỡng nay đã tận!”
Cơ thể là do phụ mẫu ban cho, đây là lời thề vô cùng kiên quyết. Liễu Ngọc Thoa cúi đầu, bẻ gãy cây trâm đính ước với vị hôn phu, xoay người rời đi.
Giọng văn đoạn này rất cao trào, biến đổi tâm lý vô cùng xuất sắc, làm người ta vui sướng tràn trề. Bởi vì trong lòng Ngô Lệ Xuân có áp lực từ trước nên nàng ấy cũng nhanh chóng buông bỏ cảm xúc bị đè nén, nhưng sau đó nàng ấy lại chậc lưỡi lo lắng:
Rời khỏi Liễu thị rồi, Liễu Ngọc Thoa phải làm thế nào đây?
Nàng thầm cầu nguyện trong lòng rồi nóng lòng nhìn xuống.
Sau khi Liễu Ngọc Thoa rời khỏi Liễu thị thì gặp phải mưa to, trong lúc tá túc ở miếu hoang thì phát hiện bên trong có một lão phật tử bị thương nặng.
Lão phật tử vừa nhìn thấy Liễu Ngọc Thoa cầm kiếm đứng trước cửa, híp mắt nói: “Thân thể có thiên linh căn, mới thức tỉnh chưa đầy ba ngày, ngươi là đệ tử nhà ai?”
Lão phật tử này là ai?
Ngô Lệ Xuân muốn lật xuống trang tiếp theo nhưng lại ngẩn ra, bản thảo trên tay nàng đã đến cuối trang. Tại thời điểm này, ba chương đầu tiên đã kết thúc một cách đột ngột.
Lúc này nàng mới ý thức được, bản thân đã thực sự quên mất thân phận của mình là tập thư khách, chuyên tâm đọc cuốn tiểu thuyết từ góc độ của một độc giả.
“Ngô tỷ tỷ thấy thế nào?” Thi Thiên Cải đã chú ý đến động tác của nàng ấy, đúng lúc hỏi.
Ngô Lệ Xuân đột nhiên tỉnh táo lại, nói: “Ngươi… Cái này thật sự là do ngươi viết sao?”
Nàng ấy không phải đang nghi ngờ Thi Thiên Cải, nhưng tác động của một vạn chữ này mạnh mẽ đến mức nàng ấy muốn xác nhận xem đó có phải là sự thật hay không.
Thi Thiên Cải cười nói: “Cái này còn có thể là giả à?”
“Ngươi cũng thật là…!”
Ngô Lệ Xuân không thể ngồi yên được nữa, cảm xúc trào dâng trong lồng ngực, da đầu tê dại, nàng cảm giác như bản thân sắp chứng kiến một điều gì đó phi thường ra đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.