Chương 23
Tạp Yến
16/11/2020
Ngày đầu tiên Cù Đông Trần đến công ty chi nhánh nhậm chức, công nhân viên GE đặc biệt vì hắn chuẩn bị một lễ hội hoan nghênh, cũng nghe nói lần này là ông chủ tự mình giữ nguyên chức vụ, mọi người cũng không nhịn được muốn chứng kiến phương dung, nhìn xem ông chủ trong truyền thuyết này đến tột cùng ba đầu sáu tay như thế nào.
Lại không nghĩ tới Cù Đông Trần trực tiếp đi qua hội hoan nghênh, triệu tập mọi người đến phòng hội nghị tập trung lập tức họp.
Tổng tải phân quản (quản lý chi nhánh) quốc nội trước đây nổi danh không làm chính sự, nhờ địa vị của gia tộc mình ở GE chạy đến quốc nội muốn một chức vụ mỗi ngày sống phóng túng, Cù Đông Trần sau khi tiếp thủ GE chuyện thứ nhất làm chính là thanh lý mấy tên nhân vật ngồi không ăn bám này, hắn là người Cù gia, cho nên tuy rằng những năm này theo Charles, nhưng trong xương vẫn cứ chảy dòng máu Cù Lăng Phong, hắn làm việc xưa nay đều chú ý vững chuẩn và tàn nhẫn, giết một người răn trăm người không để lại bất kỳ hậu hoạn nào, Charles cũng vô cùng thưởng thức thủ đoạn cùng sự quyết đoán của hắn, cho nên buông tay để hắn đi làm.
Sau khi dọn dẹp một nhóm người, vị trí phân quản liền trống không, Cù Đông Trần suy nghĩ rất lâu, mới quyết định tự mình quay về tìm nhân tài.
Lúc hắn đem ý nghĩ này nói cho Charles, Charles cũng không cảm thấy bất ngờ, giống như trong dự liệu, hắn nói, “Khi con chậm chạp chưa quyết định chọn khu người bên Trung Quốc kia, ta đã biết tính toán của con.”
Charles đối với Cù Đông Trần mà nói, càng giống như một người bạn cũ, hình thức hai người ở chung cũng tương đối nhẹ nhàng tự tại, Charles thưởng thức Cù Đông Trần, cho là hắn vô cùng giống mẹ hắn, Cù Đông Trần trong quá trình ở chung cũng chậm rãi yêu mến nam nhân Mỹ quốc này, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là, Thẩm Mạn Văn xác thực cùng Charles thân sĩ như vậy rất xứng đôi.
Lúc rời khỏi nước Mỹ, Charles cho Cù Đông Trần một cái ôm, đó là một cái ôm thuộc về hai nam nhân trưởng thành, trong mắt hắn lộ ra kiên định cùng tín nhiệm, hắn nói, “Thời đại của ta đã kết thúc, Trần, tương lai của GE, giao cho con.”
Cho nên lần này Cù Đông Trần trở về, không chỉ dẫn theo mạng giao thiệp của tổng công ty, còn mang theo phần tín nhiệm cùng giao phó của Charles đối với hắn, hắn biết hắn nhất định sẽ không để cho Charles thất vọng.
Mới nhậm chức ngày thứ nhất, hắn để hết thảy công nhân kiến thức sự quyết đoán của hắn, ở trước mặt ban giám đốc, thư ký không mang theo bất luận cảm tình gì mà đọc một chuỗi tên, tên sau khi đọc xong, Cù Đông Trần ngồi trên ghế, ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, âm thanh không giận tự uy, “Người được đọc đến tên, hiện tại đi đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương tháng này, ngày mai không cần thiết để tôi gặp lại mấy người.”
Lời này vừa nói, bốn phía kinh ngạc, có người đối với hắn trợn mắt nhìn, không nghĩ tới ngày đầu tiên hắn tới nhậm chức liền ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp chặt đứt đường đi của một đám người, có người không cam lòng chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Cù Đông Trần tiếp tục nói, “Làm sao, còn không đi?” Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, mi phong lạnh lùng, “Muốn để tôi tự mình mời các người mà nói, tôi không bảo đảm hậu quả.”
Cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, vài nam nhân thân mặc trang phục màu đen đi vào đứng ở một bên, Cù Đông Trần cười lạnh tra bút vào nắp, gằn từng chữ, “Tôi nói một câu cuối cùng, người được đọc đến tên, hiện tại, lập tức, đi ra ngoài.”
Hắn thanh lý đều là hậu hoạn tổng giám đốc tiền nhiệm lưu lại, từ sớm trước khi đến GE, hắn cũng đã điều tra rõ ràng, những người kia mắt thấy không thể cứu vãn, phẫn hận lắc đầu, cắn răng đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng họp lần thứ hai đóng lại, Cù Đông Trần ngước mắt nhìn mọi người, nói, “Được rồi, hiện tại chúng ta chính thức mở họp, chào mọi người, tôi gọi Cù Đông Trần, là GE tổng tài…”
Một cuộc họp mở từ buổi sáng đến buổi trưa, ngay khi mọi người cho rằng bữa trưa cứ như vậy bị nhỡ không nhịn được mà oán thầm, Cù Đông Trần khép lại notebook, nhìn bọn họ nói, “Lập tức đến giờ ăn cơm rồi, tôi không hy vọng bởi vì công tác mà ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của các vị, cho nên ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi, buổi chiều hai giờ đúng, chúng ta lại tiếp tục họp.”
Phòng hội nghị truyền ra một trận ngắn tiếng hô vui vẻ tiếng.
Cù Đông Trần ngậm lấy ý cười đi ra phòng hội nghị.
Thư ký bước nhanh đuổi theo hắn, “Cù tiên sinh, mới vừa nhận được một cú điện thoại, là văn phòng làm việc thị ủy đánh tới.”
Cù Đông Trần dừng bước lại, quay đầu hỏi, “Nơi nào?”
Thư ký nhìn hắn nói, “Lãnh đạo muốn gặp ngài, hỏi ngài buổi chiều có thời gian hay không.”
Cù Đông Trần quá quen thuộc bộ chế độ này, hắn biết lần này trở về khẳng định cũng phải “đưa tiền bảo hộ”, nhưng nghĩ trước tiên xử lý chuyện bên này, chờ bận rộn xong lại do người tiến cử, không nghĩ tới đại lãnh đạo mới biết hắn trở về, liền lập tức triệu kiến hắn.
Cù Đông Trần dừng một chút, tiếp đó nói, “Được, buổi chiều sẽ hủy bỏ, thời gian vấn an và địa điểm, buổi chiều tôi sẽ qua.”
Phân phó xong những thứ này, hắn mới đi đến phòng ăn.
Cù Đông Trần cố ý đến sớm hai mươi phút, bí thư vẫn còn đang họp, hắn dự định đứng chờ bên ngoài, vừa vặn có người cầm văn kiện đi ngang qua, dừng bước lại quan sát hắn một cái, nhìn hắn ăn mặc xa xỉ, chần chừ một lúc liền hỏi, “Là Cù Đông Trần Cù tiên sinh sao?”
Cù Đông Trần nhìn người kia lễ phép nở nụ cười, gật đầu nói, “Là tôi.”
Người kia lập tức thay đổi một bộ khuôn mặt tươi cười, chỉ vào phòng làm việc phía trước nói, “Bí thư vẫn còn đang họp, ngài đi với tôi đến phòng nghỉ chờ một lát đi, mời tới bên này.”
“Phiền toái rồi.” Cù Đông Trần cùng hắn đi về phía trước.
Thanh niên mang hắn tới phòng nghỉ ngơi, gian phòng trải thảm, hai cái ghế sô pha ngồi đối diện, ở giữa đặt một bàn trà bên trên là hoa quả mới mẻ và trà bánh.
Thanh niên để hắn tùy tiện ngồi, đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ thông gió, lại từ trong ngăn kéo tìm ra lá trà thượng hạng pha trà cho hắn, hắn đem trà bưng đến trước mặt Cù Đông Trần, khách khí cười nói, “Chủ nhiệm chúng ta đang bồi bí thư họp, chủ nhiệm dặn dò nếu ngài tới sớm thì để ngài đến nơi này nghỉ ngơi trước, chốc lát nữa bí thư họp xong tôi sẽ qua đây nói với ngài.”
Cù Đông Trần mỉm cười nói một tiếng, cảm ơn.
Thanh niên nói, “Vậy ngài liền chờ một chút, phòng làm việc tôi ở đối diện, có nhu cầu gì ngài lại gọi tôi.”
“Được, cảm ơn.”
Chờ thanh niên đi, Cù Đông Trần mới uống một hớp trong chén trà, vị dĩ nhiên còn không tồi, hắn đã rất nhiều năm không uống trà, mấy năm qua ở nước Mỹ bồi tiếp mấy lão người Mỹ uống cà phê, trái lại quên mất vị trà xanh là tốt như vậy, trà này đắng mà không chát, hồi cam trong veo, Cù Đông Trần chú ý tới thanh niên cũng không lấy trà trên bàn phao cho mình, nói vậy người tới chỗ này bọn họ cũng đối xử khác nhau, trà trong ngăn kéo không dễ dàng lấy ra chiêu đãi.
Nghĩ tới đây hắn cũng chỉ cười cười, sau đó lấy di động ra bắt đầu xem lướt qua tin tức.
Hồi lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân một đám người hướng nơi này đi tới.
Cù Đông Trần đem điện thoại di động thả lại trong túi, đứng lên đi về phía trước mấy bước, cùng bí thư vừa đi vào cửa cười cười nắm tay.
Đi theo phía sau bí thư, còn có thư ký của hắn cùng một số người khác, Cù Đông Trần cũng không chú ý.
Tự Hải thấy Lệ Thâm cầm một xấp văn kiện đi tới, kỳ quái nhìn thoáng qua cửa vào bên ngoài, hỏi, “Anh không qua sao?”
Lệ Thâm a một tiếng, như là tâm thần không yên, nhìn Tự Hải hỏi, “Cậu nói cái gì?”
Tự Hải nở nụ cười, có chút cười trên sự đau khổ của người khác, “Làm sao, vừa rồi họp bị mắng?”
“Không có a, ” Lệ Thâm đi tới đem văn kiện để lên bàn, nhíu mày một cái, đứng ở đó không nhúc nhích, quay đầu nhìn Tự Hải nói, “Không có bị mắng.”
Tự Hải kỳ quái nhìn hắn, lúc này Trương Thư Thần cũng đi tới, nhìn thấy Lệ Thâm ở đây cũng mở miệng hỏi, “Chủ nhiệm, tại sao anh lại ở đây?”
Lệ Thâm nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, không trả lời, chỉ nói, “Các cậu có ai nhìn thấy chén nước của tôi không, sao lại không thấy nữa.”
“Chén nước của anh sao lại ở chỗ bọn tôi, ” Tự Hải đi tới trước mặt hắn ngoẹo cổ nhìn hắn, “Chủ nhiệm, hôm nay anh có chút không đúng a, từ sáng sớm đã tâm thần không yên, có phải là xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, ” Lệ Thâm trả lời, “Tôi có thể có chuyện gì, tôi chỉ tới tìm chén nước, trong phòng làm việc của tôi không có, cho là bỏ ở nơi này.”
Trương Thư Thần ồ một tiếng, đối diện phòng nghỉ ngơi thỉnh thoảng truyền đến thanh âm thư ký, hắn ló đầu tiểu tâm dực dực ngắm vài lần, hỏi, “Anh không qua thật sao? Một lát nữa hắn sẽ tới tìm anh.”
“Dương Viễn ở đây, ” Lệ Thâm ngồi trên ghế sa lon, hắn chỉ cảm thấy cuống họng rất khô, nhưng vẫn không tìm được chén của mình, đành phải ho khan một chút nói, “Tôi phải lấy hơi.”
Kết quả lời vừa mới rơi xuống đất Dương Viễn liền gấp gáp đi tới, ánh mắt sau khi quét một vòng dừng lại trên người hắn, “Thâm ca, bí thư tìm anh, nhanh đi theo tôi.”
Tự Hải cùng Trương Thư Thần không nhịn được cười ra tiếng.
Lệ Thâm chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó ngực mình nhảy đến lợi hại, chỉ là một cánh cửa hẹp hẹp, hắn lại ngay cả dũng khí đi tới cũng không có, Dương Viễn thúc hắn nhanh chút, hắn đứng lên tầng tầng thở phào một cái, vẫn chưa triệt để hoãn thần, cũng đã theo Dương Viễn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Hiện trường phảng phất binh hoang mã loạn, Lệ Thâm chỉ nghe được trong đầu vù một tiếng, trong khoảnh khắc sơn minh thủy tĩnh, nam nhân ngồi trên ghế salông cùng bóng người trong đầu ẩn sâu nhiều năm chồng chéo lên nhau.
Cù Đông Trần mặc một bộ sơmi sọc màu đen, cổ áo tô điểm đinh thêu công nghệ tinh xảo quý khí, hạ thân quần tây giày da, khiêm tốn lại không mất thân phận.
Bảy năm, Cù Đông Trần cũng không có biến hoá quá lớn, mặt mày như trước thâm thúy lạnh lùng, đường nét rõ ràng sâu sắc, khóe mắt có đường vân nhỏ sâu cạn tăng thêm mùi vị thành thục, hắn nhìn về phía cửa quăng tới một ánh mắt, Lệ Thâm chỉ cảm thấy bản thân, tâm như nổi trống.
“Lệ Thâm, đứng ở đó làm gì, lại đây.” Bí thư quay đầu nhìn thấy hắn đứng sững ở kia, giơ tay bảo hắn qua đây.
Lệ Thâm lúc này mới lấy lại tinh thần, nheo lại lông mày đi tới chỗ bọn họ.
“Cù tổng, đây là chủ nhiệm phòng làm việc của tôi, sau này có chuyện gì cứ tìm hắn, hôm nay chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, tôi hi vọng bầu không khí vui vẻ như vậy có thể vẫn luôn tiếp tục giữ vững, cậu nói được không?” Bí thư đứng lên, chủ động cười cùng hắn nắm tay.
Cù Đông Trần khéo léo đáp lại, “Sau này có ích lợi gì chỉ cần đến GE bọn tôi, ngài cứ mở miệng, Đông Trần nhất định đem hết toàn lực.”
Bí thư vui vẻ vỗ vỗ bờ vai hắn, trong mắt khá là tán thưởng, “Tuổi trẻ tài cao a Cù tổng, sau này nhất định có thành tựu lớn.”
Bởi vì lúc sau còn có hội, bí thư liền thông báo cho Lệ Thâm vài câu, mới mỉm cười cùng Cù Đông Trần nắm tay rời đi, Dương Viễn và những người khác vội vã đi theo, một phòng người, giờ khắc này chỉ còn lại có hai người.
Cù Đông Trần phong độ nhẹ nhàng mà đứng ở đó, Lệ Thâm cảm giác lòng bàn tay mình đang hơi chảy mồ hôi, loại cảm giác cuống họng khô khốc kia lại dâng lên lần nữa.
Giờ khắc này bầu trời u ám mà mông lung, ánh sáng mơ hồ xuyên thấu qua mây tía, trên đường phố, cây cối lặng im, hoa cỏ ảm đạm, có gió nhẹ nhàng thổi qua, tình cờ hạ xuống vài nhánh lá ngân hạnh*, trời thu năm nay, tựa hồ đến lặng yên không một tiếng động.
*Cây ngân hạnh hay còn gọi là cây rẻ quạt, là loài cây quý. Lá cây ngân hạnh dạng xẻ nên còn được gọi là cây rẻ quạt. Ngân hạnh là một trong những cây cổ xưa trên trái đất, là loài cây quý với màu vàng ruộm khi lá già như cây Phong với lá màu đỏ đặc trưng vào mùa thu. Nhờ có loài cây này, các nhà khoa học nghiên cứu được về trái đất từ gần ba trăm triệu năm về trước, chúng được coi là loài “cây hóa thạch sống”.
Dù không biết đánh vỡ trầm mặc thế nào, Lệ Thâm vẫn nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói câu, “Đã lâu không gặp.”
Cù Đông Trần tựa hồ đã từ trong kinh ngạc nhàn nhạt vừa nãy phục hồi tinh thần lại, hắn đứng trước ghế sa lon hướng Lệ Thâm lễ phép nở nụ cười, khách khí mà lại xa lánh đáp lại một câu, “Đã lâu không gặp.”
Lệ Thâm hơi ho khan một tiếng, dường như cảm thấy căn phòng này quá mức ngột ngạt, hắn nói, “Tôi tiễn ngài ra ngoài, vừa đi vừa nói.”
“Được.”
Hai người một đường đi ra ngoài, đi qua hành lang đi đến trước thang máy, Lệ Thâm mới mở miệng, “Bí thư hi vọng GE có thể vào ở vùng mới giải phóng mà chính phủ hiện tại mới khai phá, không biết Cù tiên sinh bên này có thái độ gì.”
Cù Đông Trần thoáng suy tư, tiếp đó nói, “Vừa rồi bí thư cũng cùng tôi nhắc tới cái này, thực không dám giấu giếm, ban giám đốc hiện tại cũng có ý định này, tôi nghe nói chính phủ hạ đại khí lực đầu tư cấp quốc gia cho vùng mới giải phóng, khu vị ưu thế rõ ràng, phù hợp phương hướng GE tương lai mở rộng.”
Lệ Thâm nghe hắn nói như vậy, cũng yên lòng, hắn biết Cù Đông Trần sẽ không từ chối, bí thư tự thân xuất mã cam kết GE sẽ trở thành cột chống mạnh mẽ nhất ở vùng mới giải phóng, đối với Cù Đông Trần mà nói, là chuyện tốt được cả danh lẫn lợi.
Lệ Thâm một đường đưa hắn đến cửa thị ủy, xe đặc chủng của Cù Đông Trần đã đứng ở kia, Cù Đông Trần dừng bước cùng hắn nói tạm biệt, Lệ Thâm nhìn mặt mày của hắn, nói, “GE bên này có chuyện gì ngài có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi khởi động máy 24 giờ, còn có, ngày mai xí nghiệp toàn thành phố mở cuộc tọa đàm hội nghị, thông báo đã phát đến nội bộ GE các ngài, sáng sớm chín giờ, tại trung tâm hội nghị lầu một phòng hội nghị.”
Cù Đông Trần dừng một chút, biết được Lệ Thâm là chuyển đạt ý tứ của vị phía trên kia, liền gật đầu nói, “Được, tôi sẽ tham gia đúng giờ.”
Hai người xa lạ tựa như lần đầu quen biết, ngoại trừ một câu khách sáo đã lâu không gặp, lại không có bất kỳ hàn huyên gì, trong mắt Cù Đông Trần không nhìn thấy bất kỳ động dung hoặc là cảm khái, Lệ Thâm nhìn bóng lưng Cù Đông Trần đi xa, đầu óc dần hiện ra quá nhiều đoạn ngắn, từng hình ảnh, từng hàng, đều là ký ức chôn giấu ở đáy lòng nhiều năm, thế nhưng cuối cùng rõ ràng in ở trước mắt, cũng chỉ có một câu, cảnh còn người mất mọi chuyện đã qua.
Bảy năm, bọn họ bây giờ, ngay cả bằng hữu cũng không phải.
Cù Đông Trần mới vừa ngồi trên xe, liền thấy Tô Nhiên từ ghế ngồi nhảy qua cho hắn một cái surprise thật lớn.
“Em đến đây lúc nào?” Cù Đông Trần nhíu mày, thiếu chút nữa dọa hắn giật mình.
Tô Nhiên cười hì hì ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái, nói, “Hù đến anh không?”
Cù Đông Trần bất đắc dĩ lườm cậu một cái, ở trên mặt cậu không nhẹ không nặng bấm một cái, nói, “Sau này muốn tới nhớ phải nói trước, đừng xuất quỷ nhập thần như thế, còn ngồi trên xe.”
Tô Nhiên hướng hắn làm cái mặt quỷ, treo trên người hắn nói, “Còn không phải bởi vì buổi tối phải về nhà, cha em cũng bảo chị gái gọi điện thoại cho em, bọn họ tra được hôm trước em từ Đài Loan trở về, vẫn thúc giục em về nhà, nói không quay lại sẽ muốn đoạn tuyệt.”
Trên xe không gian tuy rằng rất lớn, mà Tô Nhiên như gấu koala treo móc trên người hắn chỉ làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hắn vỗ vỗ cái mông cậu bảo cậu từ trên người mình xuống dưới, buông lỏng một chút chiếc Vacheron Constantin* trên cổ tay, mới chậm rãi nói, “Sợ cái gì, tôi nuôi em là được.”
*
là nhà sản xuất đồng hồ uy tín của Thụy Sĩ và là thương hiệu của tập đoàn Richemont. chiếc rẻ nhất là khoảng hơn 200 triệu còn đắt nhất là hơn 12 tỷ (⊙_⊙)
Tô Nhiên nghe câu này vui vẻ ra mặt, lại không nhịn được hôn hắn một cái.
“Lúc anh mới lên xe sắc mặt không quá tốt, làm sao, cùng đại lãnh đạo đàm luận không tốt?” Tô Nhiên thân thiết nhìn hắn hỏi.
“Không có, ” Cù Đông Trần sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tô Nhiên sẽ hỏi như vậy, hắn nói, “Sắc mặt tôi thoạt nhìn không tốt sao?”
“Ừm, ” Tô Nhiên gật gật đầu, “Em còn tưởng rằng gặp mặt không thoải mái đó, hay là hôm qua ngủ quá ít, đêm nay em sẽ không ầm ĩ anh, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Cù Đông Trần tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, không nói lời nào.
Ngày thứ hai Cù Đông Trần đi tham gia cuộc tọa đàm xí nghiệp toàn thành phố, sau khi hội nghị kết thúc bí thư liền mời mọi người cùng đi ăn tối, vì là thư ký tự mình điểm danh nói Cù Đông Trần nhất định phải đi, Cù Đông Trần chỉ có thể đồng ý.
Trong tiệc rượu, bí thư chỉ lấy trà thay rượu, nhiệm vụ uống rượu tự nhiên là rơi vào trên đầu Lệ Thâm.
Có người nâng chén rượu kính bí thư, hắn ngồi nơi đó ghi nhớ từng người một, sau đó một lát lại đi kính một lượt.
Trước khi họp Lệ Thâm vẫn đang chỉnh lý tư liệu cùng bố trí hội trường, lúc họp hắn lại đến sân vắng nhà thủy tạ* chuẩn bị tiệc tối, cho nên thời điểm chiêu đãi mấy vị khách quý, hắn mới phát hiện mình một miếng cơm cũng chưa kịp ăn.
*
là kiểu nhà như này nà (。╯3╰。)
Lúc kính đến Cù Đông Trần, hắn cảm thấy hô hấp của mình có chút tăng nhanh, như là sắp say rồi.
Xung quanh đều là âm thanh ăn uống sôi nổi, ánh đèn trong phòng lớn rất sáng, chiếu qua chiếu lại khiến mắt hắn có chút mở không nổi, Lệ Thâm đi tới trước mặt Cù Đông Trần kêu một tiếng, Cù tiên sinh, trong nháy mắt Cù Đông Trần mỉm cười nhìn về phía hắn, thời gian phảng phất lui trở về cuối mùa thu nào đó của bảy năm về trước, vào lúc ấy, Cù Đông Trần còn có thể gọi hắn là A Thâm, sẽ híp mắt nhìn hắn lộ ra một nụ cười thuần lương.
Nhưng vào giờ phút này, Cù Đông Trần thu lại nụ cười, nâng chén rượu lên khách khí với hắn nhẹ nhàng tránh đụng chạm, ngay cả gọi một tiếng Lệ Thâm cũng không gọi ra khỏi miệng.
Rượu vào khổ tâm, con ngươi Lệ Thâm cũng trở nên ảm đạm.
Trở lại chỗ ngồi, Lý Ba tỉ mỉ đưa cho hắn một điếu thuốc, ngưng mi mở miệng hỏi, “Còn được không?”
Lệ Thâm xoa nhẹ cái trán đau nhức, Lý Ba lại gần châm thuốc cho hắn, thật sâu hút vài hơi, Lệ Thâm mới trầm thấp nói, “Còn có thể kiên trì một lát.”
Tửu lượng hắn kỳ thực cũng không tốt, nhưng từ sau khi nhậm chức đến nay, không có cách nào không uống, có lúc uống không nổi nữa hắn bỏ chạy vào phòng vệ sinh nôn, sau khi nôn xong lại tiếp tục trở về uống.
Hôm nay hắn uống cũng không nhiều lắm, không biết tại sao lại say nhanh hơn, một điếu thuốc vẫn chưa hút xong, lại có người cười đến tìm hắn uống rượu.
Trong phòng vệ sinh, Lệ Thâm khom người nôn ra.
Một bên là tiếng nước chảy ào ào.
Lý Ba ở bên ngoài lo lắng gõ cửa, “Chủ nhiệm, anh không sao chứ?”
Lệ Thâm mạnh mẽ lau mặt một cái, nghẹn cổ họng đáp lại, “Không có chuyện gì, tôi lập tức ra ngay.”
“Ừm, vậy anh nhanh chút, “Lý Ba thấp giọng nói, “Bí thư vừa rồi hỏi tôi anh đi đâu vậy, tôi trước giúp anh một chút.”
“Ừm, tôi lập tức.” Lệ Thâm trả lời hắn.
Mãi đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, Lệ Thâm mới lau trán một cái, phiền chán thấp giọng mắng một câu, mẹ.
Hắn ngồi xổm ở kia nghỉ ngơi chốc lát, cảm giác trong dạ dày thoải mái chút ít, mới đẩy cửa vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.
Cù Đông Trần đứng bên bồn rửa tay, đang cúi đầu rửa tay.
Bước chân Lệ Thâm đột nhiên dừng một chút, trong tiềm thức, hắn không muốn để cho Cù Đông Trần nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình.
Hắn đứng đó nhẹ nhàng thở phào, mới đi tới đứng một bên, khoảng cách giữa hai người không gần không xa.
Kết quả một giây sau, loại cảm giác dời sông lấp biển trong dạ dày kia lại một lần nữa tập kích mà đến, Lệ Thâm không nhịn được nôn ra, hắn cơm tối cái gì cũng không ăn, vừa nãy lại ói ra một lần, hiện nay chỉ có thể phun ra một ít nước xanh, hắn chống cánh tay khoát lên bồn nước, cơ nhục trên mặt vặn vẹo.
Hai tờ giấy bỗng nhiên đưa tới trước mặt hắn.
Cù Đông Trần chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, ngưng mi nhìn hắn hỏi một câu, “Có khỏe không?”
Lệ Thâm khó chịu không ngẩng đầu, chỉ nhận giấy ăn sau đó thấp giọng nói câu cảm ơn.
Cù Đông Trần cách hắn gần như vậy, nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của hắn tiếp nhận giấy ăn, con ngươi chợt trầm xuống, hắn trầm mặc đi ra, đánh giấy lau khô ráo nước trên tay muốn đi ra ngoài.
Giây kế tiếp Lệ Thâm lại gọi tên hắn.
“Cù Đông Trần.” Hắn gọi, nhịn xuống từng trận khó chịu nơi ngực cuồn cuộn mà đến, ngước mắt nhìn bóng lưng hắn, hắn biết mình say rồi, choáng đầu đến lợi hại, nhưng cũng bởi vì say rồi, hắn mới có thể từ tận đáy lòng gọi lên một câu, “Đông Trần.”
Bước chân Cù Đông Trần nháy mắt đình trệ, như là rất nhiều năm không được nghe lại người khác dùng ngữ khí như vậy gọi tên mình, tựa như nhìn lại thời gian từ rất lâu trước đây, khóe miệng Cù Đông Trần dần dần nhếch lên một vệt chế giễu, hắn như chạy trốn rời khỏi đó.
Ngày đó Lệ Thâm uống rất say, đến cuối cùng đã mất đi ý thức, Lý Ba lưu đến cuối cùng mới đưa hắn trở về, hắn tìm một lái xe hộ báo địa chỉ nhà Lệ Thâm, đi được nửa đường Lệ Thâm mới hơi hơi tỉnh táo, mở mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, chợt thấp giọng nói một câu, phương hướng này không đúng.
Lý Ba chỉ coi là hắn say rượu nói mê sảng, Lệ Thâm lại đi túm cánh tay hắn, cau mày nói, “Phương hướng này không đúng, đây không phải là hướng về nhà tôi.”
Lý Ba quay đầu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nơi ở của Lệ Thâm hắn đã đi qua rất nhiều lần, làm sao có khả năng báo sai địa chỉ, huống chi con đường này hắn rất quen thuộc, đành phải ứng phó hắn, “Vậy anh muốn đi đâu.”
Lệ Thâm bị một câu nói này hỏi đến sững sờ, mở to mắt nhìn cửa sổ thủy tinh trước mặt, đúng đấy, hắn muốn đi đâu chứ, ngôi nhà của hắn và Cù Đông Trần kia, sớm đã không còn vào bảy năm trước, hắn còn có thể đi nơi nào.
Lệ Thâm nhắm hai mắt lại, không mở miệng nữa.
Ngày thứ hai lúc Lệ Thâm tỉnh lại chỉ cảm thấy mình sắp mệt lả, cả người giống như là bị xe tải nghiền ép lên, không có nửa điểm lực khí, hắn nằm trên giường một hồi lâu, hồi tưởng lại mình được người ta đưa về như thế nào, suy nghĩ hồi lâu lại một chút ấn tượng cũng không có, đành phải gõ gõ đầu, mò điện thoại di động ở đầu giường.
Đã là mười giờ mười lăm phút.
Hoàn hảo bí thư cố ý nói hắn sáng nay không cần đi làm, nếu không giờ này, hắn chạy tới đơn vị cũng sắp tan việc.
Hắn mở tin nhắn ra nhìn chốc lát lại cảm thấy đau đầu khó nhịn mới ném di động trả về chỗ cũ, nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lát, hắn chỉ cảm thấy vừa đói bụng vừa mệt, trên người tựa hồ còn có mùi rượu ngày hôm qua đánh không tan, hơi nhíu lông mày xuống, hắn mới đứng dậy mặc áo ngủ đi phòng khách tìm hoa quả ăn, hơi hơi lấp đầy bụng sau đó mới đi tắm.
Đợi hắn tắm rửa xong đi ra, di động đặt ở đầu giường cũng chấn động.
Lệ Thâm vừa lau tóc vừa đi tới cầm điện thoại lên.
Là Lệ Vanh đánh tới.
“Này.”
“Là anh, ” Thanh âm Lệ Vanh từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, hắn nói, “Anh quay về chuyến bay sai giờ, buổi chiều qua đây cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Chị dâu làm sao?” Lệ Thâm lười biếng hỏi.
“Chẳng lẽ chú tới làm?” Lệ Vanh thấp giọng nở nụ cười một tiếng, hỏi, “Chú ra ngoài làm việc? Vừa nãy anh tới lại không thấy chú.”
“Không có, đang ở nhà.”
“Tối hôm qua lại uống nhiều rồi?”
“Anh thật hiểu em, ” Lệ Thâm không tiếng động nở nụ cười, “Được rồi, buổi chiều em tan làm rồi sẽ qua.”
“Được, buổi chiều anh cũng phải gặp mặt bí thư của các chú, lúc đó lại gặp.”
“Ừm.” Lệ Thâm cúp điện thoại.
Buổi chiều đi làm Lệ Thâm mới phát giác khí lực khôi phục một chút, không khó chịu như lúc sáng sớm vậy, Lý Ba còn dốc lòng rót cho hắn một chén nước mật ong, hỏi hắn có khá hơn chút nào không.
Hắn hỏi có phải Lý Ba đưa hắn về hay không, Lý Ba gật gật đầu, nói, “Trạng thái anh ngày hôm qua không tốt a, kỳ thực cũng không uống bao nhiêu, sao lại say thành cái dáng vẻ kia.”
Lệ Thâm xoa bóp sống mũi, đeo mắt kính, nói, “Già rồi chứ, năm tháng không tha người.”
Lúc này Tự Hải gõ cửa tiến vào đưa một phần văn kiện, nhìn thấy hắn mặc một bộ áo sơ mi sọc trắng mang kính mắt viền vàng, vội vã lấy di động ra muốn chụp ảnh cho hắn, “Mẹ kiếp, chủ nhiệm, tạo hình này của anh chụp lại rồi post lên mạng tuyệt đối sẽ bùng cháy nha, quả thực có một loại nhã nhặn bại hoại.”
Lệ Thâm ngước mắt nhìn về phía hắn, lạnh buốt mà cười, cũng không nói, Tự Hải bị hắn nhìn phía sau chợt lạnh cả người, đành phải nhanh chóng mở miệng nói, “Không phải bình thường, là nhã nhặn bại hoại trong tinh anh.”
Lý Ba không nhịn được cười, quan hệ của Lệ Thâm với bọn hắn tương đối tốt, trong phòng làm việc cũng không nghiêm ngặt như những nghành khác phân chia thượng hạ, cho nên cũng lười nói hắn.
Lúc sắp tan việc, Lệ Vanh mới đi đến văn phòng hắn gõ cửa.
Lệ Thâm kinh ngạc, “Anh xong rồi?”
Lệ Vanh nhấc đồng hồ đeo trên cổ tay chỉ chỉ, “Nghỉ làm rồi, Lệ chủ nhiệm.”
Lệ Thâm lúc này mới nhìn thời gian trong máy vi tính, quả nhiên, đã tan tầm mười phút, hắn bởi vì đang bắt kịp một phần tài liệu, vẫn luôn không để ý nhìn thời gian.
Lệ Vanh đứng đó cũng không tiến vào, hỏi hắn, “Có thể đi được chưa? Có thể thì anh gọi tài xế tới đón.”
Lệ Thâm gật gật đầu, đóng notebook lại, nhìn hắn nói, “Vừa vặn viết xong, cái khác ngày mai lại làm, đi thôi.”
Hắn đóng cửa lại, cùng Lệ Vanh một trước một sau đi ra tòa nhà.
“Lần này trở về muốn nán lại bao lâu?” Lệ Thâm hỏi hắn, rút ra một điếu thuốc muốn đốt, kết quả bị Lệ Vanh trừng mắt một cái, đành phải cắn ở trong miệng cũng không châm lửa.
Lệ Vanh không hút thuốc lá, cũng không thích người ở bên cạnh hút thuốc, hắn xưa nay bá đạo, vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi, những năm này lại không ai dám đối với hắn nói một chữ “Không”, cho nên tật xấu này cũng là bị một đám người bên dưới dưỡng thành thói quen, Lệ Thâm cũng chỉ có thể nhường hắn.
Hai năm trước hắn được điều đến Bắc Kinh, những ngày về nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên phàm là hắn trở về, thì sẽ bảo Lệ Thâm qua ăn cơm, sau khi Lệ Minh qua đời, hầu hết thời gian Lệ Vanh đảm đương vai trò của phụ thân, bất cứ lúc nào cũng đối Lệ Thâm ân cần dạy bảo.
“Năm ngày, thứ 2 trở về.” Lệ Vanh trả lời hắn, nói xong liếc mắt nhìn hắn, khá là nghiêm nghị nói, “Tối qua chú đi nơi nào uống rượu? Bí thư các chú lại để chú thay hắn?”
Lệ Thâm tránh nặng tìm nhẹ mà a một tiếng, nói, “Không uống bao nhiêu, chỉ là khuya hôm trước thức đêm làm tài liệu cả đêm không ngủ, cho nên uống một cân thì không được.”
Lệ Vanh nghe lời này nhíu mày càng sâu, tuy rằng biết ở vị trí này có rất nhiều thứ không thể không làm, nhưng Lệ Thâm cứ uống như thế nữa, thân thể sớm muộn cũng đổ.
Nhưng vì là công tác, hắn cũng không tiện can thiệp quá phận.
Hai người ngồi trên xe, Lệ Vanh không biết nhớ tới cái gì chợt quay đầu liếc mắt nhìn hắn, dừng một chút mới mở miệng hỏi, “Bạn trai cũ của chú trở về, chú biết chứ?”
Mi tâm Lệ Thâm nhảy một cái, không nghĩ tới Lệ Vanh sẽ cùng mình nói tới cái này, ba chữ bạn trai cũ này phỏng chừng là xưng hô hắn yên lặng cân nhắc trong nội tâm mới nghĩ ra được.
Lệ Thâm yên lặng ừ một tiếng, không nói tiếp, hắn biết Lệ Vanh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Cù Đông Trần.
Tiếp đó hắn lại nghe Lệ Vanh nói, “Cho nên, chú là bởi vì còn yêu thích hắn, cho tới bây giờ cũng không chịu kết hôn?”
Lệ Thâm cúi đầu chơi điện thoại di động, không nghĩ trả lời.
Lệ Vanh ở bên cạnh hắn yên lặng thở dài.
Cách một lát, hắn mới tiếp tục nói, “Chuyện năm đó, chú xin anh bảo anh bảo đảm hắn, cho nên hắn mới có thể tránh được một kiếp, chuyện này hắn cho tới bây giờ cũng không biết là sao?”
Lệ Vanh đợi một lát cũng không đợi được Lệ Thâm trả lời, nói tiếp, “Mấy năm qua ngày trôi qua như nào chú suy nghĩ thật kỹ đi, đứa bé Hứa gia kia rất tốt, chú không muốn, được thôi, anh nghĩ qua mấy năm nữa chú sẽ tìm một người hảo hảo sinh sống, nhưng chú xem mình bây giờ một chút đi, ngoại trừ công tác chú còn có cái gì, người đã ba mươi ngay cả “gia” cũng không có…”
“Có người cả đời cũng không kết hôn đó tại sao anh không đi quản bọn họ?” Lệ Thâm tức giận đánh gãy lời hắn, “Chuyện của em tự em có chừng mực, anh chớ xía vào.”
Lệ Vanh bị hắn chọc tức đến xanh mét cả mặt mày, cách một hồi lâu, hắn mới tựa như thở dài mở miệng nói một câu, “Lệ Thâm, trải qua đã lâu như vậy, chú tại sao vẫn không bỏ xuống được?”
Ngoài cửa xe, một đôi nam nữ luyến ái đang ôm nhau, nam nhân nâng mặt của nàng hôn một cái, trên mặt nữ nhân tràn đầy mỉm cười hạnh phúc.
Lệ Thâm nhìn ở trong mắt, dần dần kéo ra một vệt cười khổ, đúng đấy, tại sao những năm này, hắn vẫn không bỏ xuống được.
Nếu như Cù Đông Trần không trở về, Lệ Thâm biết mình có thể đem hắn giấu ở trong lòng sống đến hết đời, nhưng hắn trở về, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, Lệ Thâm không có cách nào không động dung, hắn không nỡ cứ như vậy buông hắn xuống, hắn đã buông tha một lần, tự cho là tác thành, quay đầu lại đổi lấy lại là vô tận hối hận, người luôn phải chờ tới khi mất đi mới hiểu được quý trọng, hắn đã mất đi Cù Đông Trần, không muốn lại mất đi phần yêu trong lòng mình đối với hắn.
Hắn không nỡ.
Cù Đông Trần từ phòng họp đi ra thư ký liền theo sát hắn, “Cù tiên sinh, tiểu Tô tới đây.”
“Trong phòng làm việc của tôi?” Cù Đông Trần vừa đi vừa hỏi.
“Vâng, cậu ấy nói ở văn phòng chờ ngài.”
“Tôi biết rồi.” Cù Đông Trần nhìn hắn gật gật đầu, thư ký lại nói cho hắn biết, “Đúng rồi, vừa nãy văn phòng làm việc thị ủy gọi điện thoại đến, bọn họ một lát nữa sẽ đưa một phần bản đồ quy hoạch lại đây.”
Cù Đông Trần dừng bước lại, quay đầu nhìn thư ký hỏi, “Ai đưa tới?”
“Bọn họ chưa nói.”
Cù Đông Trần dừng lại, mới trầm giọng nói, “Một lát nữa cậu để bọn họ trực tiếp đưa vào văn phòng, nếu hỏi đến tôi thì nói tôi có việc đi ra ngoài.”
Thư ký chần chờ nhìn hắn, sửng sốt một chút mới nói, “Vâng.”
Đẩy cửa ra, Tô Nhiên hai chân đang khoát lên khay trà nhàn nhã mang ống nghe hừ ca, tuy rằng hoàn toàn nghe không hiểu nội dung mà cậu đang hừ, nhưng thấy cậu thích thú, ngay cả thanh âm Cù Đông Trần tiến vào cũng không nghe được.
Cù Đông Trần đi tới rút ống nghe xuống, “Bỏ chân xuống, giống kiểu gì.”
Tô Nhiên thấy là hắn lập tức nhảy dựng lên cho hắn một cái ôm, mặt mày hớn hở, “Nhanh nhanh, để em ôm một cái, một ngày không gặp em nhớ đến chết rồi.”
Cù Đông Trần tùy ý cậu đem mặt cọ trên người mình, không chủ động cũng không đẩy ra.
Tô Nhiên hai tay vòng lấy eo hắn mở miệng nói, “Hai ngày nay cha em hành hạ em quá chừng, mỗi ngày không cho phép em làm cái này không cho phép em làm cái kia, em thật giống như chú chim nhỏ bị vây lại trong lồng…”
Tô Nhiên còn đang vắt hết óc phiến tình muốn tranh thủ khiến người trước mắt đau lòng, không ngờ Cù Đông Trần lại xì một tiếng bật cười, Tô Nhiên hận hận cắn hắn một cái, miết miệng hỏi hắn, “Anh cười cái gì?”
“Chú chim nhỏ vây ở trong lồng, ha ha.” Cù Đông Trần trả lời cậu.
Tô Nhiên ngượng ngùng mà đập hắn một quyền.
Cù Đông Trần vỗ vỗ bờ vai cậu, cười hỏi, “Lát nữa muốn ăn cái gì, tôi dẫn em đi.”
“Anh không cần làm việc?”
“Hiện tại cũng không có việc gì, tôi cho phép mình đi trước.” Cù Đông Trần cùng cậu đùa giỡn.
Hắn để Tô Nhiên buông hắn ra, đi tới trên bàn làm việc lấy vài thứ, hơi hơi chỉnh lý sau đó đối Tô Nhiên nói, “Đi thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười từ văn phòng đi ra, Tô Nhiên tiến đến bên tai hắn không biết nói câu gì, Cù Đông Trần nhếch khóe miệng, hướng trên mông cậu không đau không ngứa mà vỗ một cái, hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Thâm đi về hướng bọn họ.
Trong mắt Lệ Thâm rõ ràng có kinh ngạc, đứng nơi đó nhìn hai người đối diện đi tới, vừa nãy thư ký nói cho hắn biết Cù Đông Trần có việc đi ra ngoài, nhưng bây giờ Cù Đông Trần lại đứng trước mặt hắn, cùng đứa nhỏ bên người vừa nói vừa cười, hắn nhìn thấy đứa nhỏ lôi kéo tay Cù Đông Trần, Cù Đông Trần ôm eo kéo cậu vào trong ngực.
Giữa bọn họ không có bất kỳ vật gì che chắn, chỉ là khoảng cách mấy mét, Lệ Thâm lại phảng phất cùng hắn đưa thân vào hai thế giới, hắn không qua được, người kia, cũng sẽ không bao giờ đi về phía hắn.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, hắn nói với Cù Đông Trần, cậu phải lên bờ, hiện tại Cù Đông Trần rốt cục làm xong, nhưng hắn thì sao, hắn lại một thân một mình đi vào giữa sông, tự cho là ở trong lòng sông có nhiệt độ của người kia.
Lệ Thâm chỉ muốn quay người rời đi, nhưng người đối diện đã thấy hắn, hắn đành phải điều chỉnh hô hấp, từ khóe miệng bức ra một nụ cười khéo léo đón lấy Cù Đông Trần.
Thư ký lúc này cũng hết sức khó xử, ngược lại là Cù Đông Trần, tựa hồ không có bất kỳ tâm tình chập chờn gì, cũng không cảm thấy có bất kỳ không ổn nào, hắn đối Lệ Thâm nói, “Hiếm thấy Lệ chủ nhiệm hữu tâm, dĩ nhiên tự mình đưa tới.”
Lệ Thâm đáy mắt đau xót, lạnh nhạt nói, “Tiện đường mà thôi.”
Tô Nhiên không đem Lệ Thâm để trong mắt, tự mình cúi đầu chơi ngón tay, Cù Đông Trần ôm bờ vai cậu, nói, “Đi thôi.”
Cù Đông Trần mang theo Tô Nhiên hướng thang máy đi tới, trong nháy mắt sượt qua người, Lệ Thâm nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy chỗ ngực trống rỗng đau.
Đã quá muộn sao? Cù Đông Trần, chúng ta gặp lại đã quá muộn có đúng không.
Cù Đông Trần ngồi vào trên xe thắt chặt dây an toàn, quay đầu hỏi Tô Nhiên muốn ăn cái gì, Tô Nhiên chợt nhìn hắn hỏi, “Người vừa rồi anh nhận thức sao?”
Cù Đông Trần dừng một chút, mới từ trong cổ họng phát ra một chữ ừ, Tô Nhiên bĩu môi, nói một câu, “Không trách.”
“Không trách cái gì?” Cù Đông Trần một bên khởi động xe một bên hỏi cậu.
Tô Nhiên thắt chặt dây an toàn, có chút ý vị nói, “Không trách ánh mắt hắn khi nhìn em quái quái, giống như là em đoạt thứ gì của hắn.”
Cù Đông Trần lại vô tình nói, “Em còn nghiên cứu cả tâm lý học?”
Hắn nói câu này hiển nhiên đang nói đùa, Tô Nhiên lại khịt khịt mũi, hiếm thấy không để ý đến hắn trêu chọc, nắm tay hắn nói, “Người này em không quá yêu thích, lớn lên một bộ trời sinh câu dẫn người, anh, sau này anh đừng gặp hắn.”
Cù Đông Trần quay đầu quét cậu vài lần, mới quay đầu về một lần nữa nhìn về phía trước lên tiếng đáp, được, nghe lời em.
Lại không nghĩ tới Cù Đông Trần trực tiếp đi qua hội hoan nghênh, triệu tập mọi người đến phòng hội nghị tập trung lập tức họp.
Tổng tải phân quản (quản lý chi nhánh) quốc nội trước đây nổi danh không làm chính sự, nhờ địa vị của gia tộc mình ở GE chạy đến quốc nội muốn một chức vụ mỗi ngày sống phóng túng, Cù Đông Trần sau khi tiếp thủ GE chuyện thứ nhất làm chính là thanh lý mấy tên nhân vật ngồi không ăn bám này, hắn là người Cù gia, cho nên tuy rằng những năm này theo Charles, nhưng trong xương vẫn cứ chảy dòng máu Cù Lăng Phong, hắn làm việc xưa nay đều chú ý vững chuẩn và tàn nhẫn, giết một người răn trăm người không để lại bất kỳ hậu hoạn nào, Charles cũng vô cùng thưởng thức thủ đoạn cùng sự quyết đoán của hắn, cho nên buông tay để hắn đi làm.
Sau khi dọn dẹp một nhóm người, vị trí phân quản liền trống không, Cù Đông Trần suy nghĩ rất lâu, mới quyết định tự mình quay về tìm nhân tài.
Lúc hắn đem ý nghĩ này nói cho Charles, Charles cũng không cảm thấy bất ngờ, giống như trong dự liệu, hắn nói, “Khi con chậm chạp chưa quyết định chọn khu người bên Trung Quốc kia, ta đã biết tính toán của con.”
Charles đối với Cù Đông Trần mà nói, càng giống như một người bạn cũ, hình thức hai người ở chung cũng tương đối nhẹ nhàng tự tại, Charles thưởng thức Cù Đông Trần, cho là hắn vô cùng giống mẹ hắn, Cù Đông Trần trong quá trình ở chung cũng chậm rãi yêu mến nam nhân Mỹ quốc này, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thực là, Thẩm Mạn Văn xác thực cùng Charles thân sĩ như vậy rất xứng đôi.
Lúc rời khỏi nước Mỹ, Charles cho Cù Đông Trần một cái ôm, đó là một cái ôm thuộc về hai nam nhân trưởng thành, trong mắt hắn lộ ra kiên định cùng tín nhiệm, hắn nói, “Thời đại của ta đã kết thúc, Trần, tương lai của GE, giao cho con.”
Cho nên lần này Cù Đông Trần trở về, không chỉ dẫn theo mạng giao thiệp của tổng công ty, còn mang theo phần tín nhiệm cùng giao phó của Charles đối với hắn, hắn biết hắn nhất định sẽ không để cho Charles thất vọng.
Mới nhậm chức ngày thứ nhất, hắn để hết thảy công nhân kiến thức sự quyết đoán của hắn, ở trước mặt ban giám đốc, thư ký không mang theo bất luận cảm tình gì mà đọc một chuỗi tên, tên sau khi đọc xong, Cù Đông Trần ngồi trên ghế, ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, âm thanh không giận tự uy, “Người được đọc đến tên, hiện tại đi đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương tháng này, ngày mai không cần thiết để tôi gặp lại mấy người.”
Lời này vừa nói, bốn phía kinh ngạc, có người đối với hắn trợn mắt nhìn, không nghĩ tới ngày đầu tiên hắn tới nhậm chức liền ra một chiêu rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp chặt đứt đường đi của một đám người, có người không cam lòng chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy Cù Đông Trần tiếp tục nói, “Làm sao, còn không đi?” Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, mi phong lạnh lùng, “Muốn để tôi tự mình mời các người mà nói, tôi không bảo đảm hậu quả.”
Cửa phòng họp bỗng nhiên mở ra, vài nam nhân thân mặc trang phục màu đen đi vào đứng ở một bên, Cù Đông Trần cười lạnh tra bút vào nắp, gằn từng chữ, “Tôi nói một câu cuối cùng, người được đọc đến tên, hiện tại, lập tức, đi ra ngoài.”
Hắn thanh lý đều là hậu hoạn tổng giám đốc tiền nhiệm lưu lại, từ sớm trước khi đến GE, hắn cũng đã điều tra rõ ràng, những người kia mắt thấy không thể cứu vãn, phẫn hận lắc đầu, cắn răng đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng họp lần thứ hai đóng lại, Cù Đông Trần ngước mắt nhìn mọi người, nói, “Được rồi, hiện tại chúng ta chính thức mở họp, chào mọi người, tôi gọi Cù Đông Trần, là GE tổng tài…”
Một cuộc họp mở từ buổi sáng đến buổi trưa, ngay khi mọi người cho rằng bữa trưa cứ như vậy bị nhỡ không nhịn được mà oán thầm, Cù Đông Trần khép lại notebook, nhìn bọn họ nói, “Lập tức đến giờ ăn cơm rồi, tôi không hy vọng bởi vì công tác mà ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của các vị, cho nên ăn cơm trước, sau đó nghỉ ngơi, buổi chiều hai giờ đúng, chúng ta lại tiếp tục họp.”
Phòng hội nghị truyền ra một trận ngắn tiếng hô vui vẻ tiếng.
Cù Đông Trần ngậm lấy ý cười đi ra phòng hội nghị.
Thư ký bước nhanh đuổi theo hắn, “Cù tiên sinh, mới vừa nhận được một cú điện thoại, là văn phòng làm việc thị ủy đánh tới.”
Cù Đông Trần dừng bước lại, quay đầu hỏi, “Nơi nào?”
Thư ký nhìn hắn nói, “Lãnh đạo muốn gặp ngài, hỏi ngài buổi chiều có thời gian hay không.”
Cù Đông Trần quá quen thuộc bộ chế độ này, hắn biết lần này trở về khẳng định cũng phải “đưa tiền bảo hộ”, nhưng nghĩ trước tiên xử lý chuyện bên này, chờ bận rộn xong lại do người tiến cử, không nghĩ tới đại lãnh đạo mới biết hắn trở về, liền lập tức triệu kiến hắn.
Cù Đông Trần dừng một chút, tiếp đó nói, “Được, buổi chiều sẽ hủy bỏ, thời gian vấn an và địa điểm, buổi chiều tôi sẽ qua.”
Phân phó xong những thứ này, hắn mới đi đến phòng ăn.
Cù Đông Trần cố ý đến sớm hai mươi phút, bí thư vẫn còn đang họp, hắn dự định đứng chờ bên ngoài, vừa vặn có người cầm văn kiện đi ngang qua, dừng bước lại quan sát hắn một cái, nhìn hắn ăn mặc xa xỉ, chần chừ một lúc liền hỏi, “Là Cù Đông Trần Cù tiên sinh sao?”
Cù Đông Trần nhìn người kia lễ phép nở nụ cười, gật đầu nói, “Là tôi.”
Người kia lập tức thay đổi một bộ khuôn mặt tươi cười, chỉ vào phòng làm việc phía trước nói, “Bí thư vẫn còn đang họp, ngài đi với tôi đến phòng nghỉ chờ một lát đi, mời tới bên này.”
“Phiền toái rồi.” Cù Đông Trần cùng hắn đi về phía trước.
Thanh niên mang hắn tới phòng nghỉ ngơi, gian phòng trải thảm, hai cái ghế sô pha ngồi đối diện, ở giữa đặt một bàn trà bên trên là hoa quả mới mẻ và trà bánh.
Thanh niên để hắn tùy tiện ngồi, đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ thông gió, lại từ trong ngăn kéo tìm ra lá trà thượng hạng pha trà cho hắn, hắn đem trà bưng đến trước mặt Cù Đông Trần, khách khí cười nói, “Chủ nhiệm chúng ta đang bồi bí thư họp, chủ nhiệm dặn dò nếu ngài tới sớm thì để ngài đến nơi này nghỉ ngơi trước, chốc lát nữa bí thư họp xong tôi sẽ qua đây nói với ngài.”
Cù Đông Trần mỉm cười nói một tiếng, cảm ơn.
Thanh niên nói, “Vậy ngài liền chờ một chút, phòng làm việc tôi ở đối diện, có nhu cầu gì ngài lại gọi tôi.”
“Được, cảm ơn.”
Chờ thanh niên đi, Cù Đông Trần mới uống một hớp trong chén trà, vị dĩ nhiên còn không tồi, hắn đã rất nhiều năm không uống trà, mấy năm qua ở nước Mỹ bồi tiếp mấy lão người Mỹ uống cà phê, trái lại quên mất vị trà xanh là tốt như vậy, trà này đắng mà không chát, hồi cam trong veo, Cù Đông Trần chú ý tới thanh niên cũng không lấy trà trên bàn phao cho mình, nói vậy người tới chỗ này bọn họ cũng đối xử khác nhau, trà trong ngăn kéo không dễ dàng lấy ra chiêu đãi.
Nghĩ tới đây hắn cũng chỉ cười cười, sau đó lấy di động ra bắt đầu xem lướt qua tin tức.
Hồi lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân một đám người hướng nơi này đi tới.
Cù Đông Trần đem điện thoại di động thả lại trong túi, đứng lên đi về phía trước mấy bước, cùng bí thư vừa đi vào cửa cười cười nắm tay.
Đi theo phía sau bí thư, còn có thư ký của hắn cùng một số người khác, Cù Đông Trần cũng không chú ý.
Tự Hải thấy Lệ Thâm cầm một xấp văn kiện đi tới, kỳ quái nhìn thoáng qua cửa vào bên ngoài, hỏi, “Anh không qua sao?”
Lệ Thâm a một tiếng, như là tâm thần không yên, nhìn Tự Hải hỏi, “Cậu nói cái gì?”
Tự Hải nở nụ cười, có chút cười trên sự đau khổ của người khác, “Làm sao, vừa rồi họp bị mắng?”
“Không có a, ” Lệ Thâm đi tới đem văn kiện để lên bàn, nhíu mày một cái, đứng ở đó không nhúc nhích, quay đầu nhìn Tự Hải nói, “Không có bị mắng.”
Tự Hải kỳ quái nhìn hắn, lúc này Trương Thư Thần cũng đi tới, nhìn thấy Lệ Thâm ở đây cũng mở miệng hỏi, “Chủ nhiệm, tại sao anh lại ở đây?”
Lệ Thâm nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, không trả lời, chỉ nói, “Các cậu có ai nhìn thấy chén nước của tôi không, sao lại không thấy nữa.”
“Chén nước của anh sao lại ở chỗ bọn tôi, ” Tự Hải đi tới trước mặt hắn ngoẹo cổ nhìn hắn, “Chủ nhiệm, hôm nay anh có chút không đúng a, từ sáng sớm đã tâm thần không yên, có phải là xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, ” Lệ Thâm trả lời, “Tôi có thể có chuyện gì, tôi chỉ tới tìm chén nước, trong phòng làm việc của tôi không có, cho là bỏ ở nơi này.”
Trương Thư Thần ồ một tiếng, đối diện phòng nghỉ ngơi thỉnh thoảng truyền đến thanh âm thư ký, hắn ló đầu tiểu tâm dực dực ngắm vài lần, hỏi, “Anh không qua thật sao? Một lát nữa hắn sẽ tới tìm anh.”
“Dương Viễn ở đây, ” Lệ Thâm ngồi trên ghế sa lon, hắn chỉ cảm thấy cuống họng rất khô, nhưng vẫn không tìm được chén của mình, đành phải ho khan một chút nói, “Tôi phải lấy hơi.”
Kết quả lời vừa mới rơi xuống đất Dương Viễn liền gấp gáp đi tới, ánh mắt sau khi quét một vòng dừng lại trên người hắn, “Thâm ca, bí thư tìm anh, nhanh đi theo tôi.”
Tự Hải cùng Trương Thư Thần không nhịn được cười ra tiếng.
Lệ Thâm chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó ngực mình nhảy đến lợi hại, chỉ là một cánh cửa hẹp hẹp, hắn lại ngay cả dũng khí đi tới cũng không có, Dương Viễn thúc hắn nhanh chút, hắn đứng lên tầng tầng thở phào một cái, vẫn chưa triệt để hoãn thần, cũng đã theo Dương Viễn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Hiện trường phảng phất binh hoang mã loạn, Lệ Thâm chỉ nghe được trong đầu vù một tiếng, trong khoảnh khắc sơn minh thủy tĩnh, nam nhân ngồi trên ghế salông cùng bóng người trong đầu ẩn sâu nhiều năm chồng chéo lên nhau.
Cù Đông Trần mặc một bộ sơmi sọc màu đen, cổ áo tô điểm đinh thêu công nghệ tinh xảo quý khí, hạ thân quần tây giày da, khiêm tốn lại không mất thân phận.
Bảy năm, Cù Đông Trần cũng không có biến hoá quá lớn, mặt mày như trước thâm thúy lạnh lùng, đường nét rõ ràng sâu sắc, khóe mắt có đường vân nhỏ sâu cạn tăng thêm mùi vị thành thục, hắn nhìn về phía cửa quăng tới một ánh mắt, Lệ Thâm chỉ cảm thấy bản thân, tâm như nổi trống.
“Lệ Thâm, đứng ở đó làm gì, lại đây.” Bí thư quay đầu nhìn thấy hắn đứng sững ở kia, giơ tay bảo hắn qua đây.
Lệ Thâm lúc này mới lấy lại tinh thần, nheo lại lông mày đi tới chỗ bọn họ.
“Cù tổng, đây là chủ nhiệm phòng làm việc của tôi, sau này có chuyện gì cứ tìm hắn, hôm nay chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, tôi hi vọng bầu không khí vui vẻ như vậy có thể vẫn luôn tiếp tục giữ vững, cậu nói được không?” Bí thư đứng lên, chủ động cười cùng hắn nắm tay.
Cù Đông Trần khéo léo đáp lại, “Sau này có ích lợi gì chỉ cần đến GE bọn tôi, ngài cứ mở miệng, Đông Trần nhất định đem hết toàn lực.”
Bí thư vui vẻ vỗ vỗ bờ vai hắn, trong mắt khá là tán thưởng, “Tuổi trẻ tài cao a Cù tổng, sau này nhất định có thành tựu lớn.”
Bởi vì lúc sau còn có hội, bí thư liền thông báo cho Lệ Thâm vài câu, mới mỉm cười cùng Cù Đông Trần nắm tay rời đi, Dương Viễn và những người khác vội vã đi theo, một phòng người, giờ khắc này chỉ còn lại có hai người.
Cù Đông Trần phong độ nhẹ nhàng mà đứng ở đó, Lệ Thâm cảm giác lòng bàn tay mình đang hơi chảy mồ hôi, loại cảm giác cuống họng khô khốc kia lại dâng lên lần nữa.
Giờ khắc này bầu trời u ám mà mông lung, ánh sáng mơ hồ xuyên thấu qua mây tía, trên đường phố, cây cối lặng im, hoa cỏ ảm đạm, có gió nhẹ nhàng thổi qua, tình cờ hạ xuống vài nhánh lá ngân hạnh*, trời thu năm nay, tựa hồ đến lặng yên không một tiếng động.
*Cây ngân hạnh hay còn gọi là cây rẻ quạt, là loài cây quý. Lá cây ngân hạnh dạng xẻ nên còn được gọi là cây rẻ quạt. Ngân hạnh là một trong những cây cổ xưa trên trái đất, là loài cây quý với màu vàng ruộm khi lá già như cây Phong với lá màu đỏ đặc trưng vào mùa thu. Nhờ có loài cây này, các nhà khoa học nghiên cứu được về trái đất từ gần ba trăm triệu năm về trước, chúng được coi là loài “cây hóa thạch sống”.
Dù không biết đánh vỡ trầm mặc thế nào, Lệ Thâm vẫn nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói câu, “Đã lâu không gặp.”
Cù Đông Trần tựa hồ đã từ trong kinh ngạc nhàn nhạt vừa nãy phục hồi tinh thần lại, hắn đứng trước ghế sa lon hướng Lệ Thâm lễ phép nở nụ cười, khách khí mà lại xa lánh đáp lại một câu, “Đã lâu không gặp.”
Lệ Thâm hơi ho khan một tiếng, dường như cảm thấy căn phòng này quá mức ngột ngạt, hắn nói, “Tôi tiễn ngài ra ngoài, vừa đi vừa nói.”
“Được.”
Hai người một đường đi ra ngoài, đi qua hành lang đi đến trước thang máy, Lệ Thâm mới mở miệng, “Bí thư hi vọng GE có thể vào ở vùng mới giải phóng mà chính phủ hiện tại mới khai phá, không biết Cù tiên sinh bên này có thái độ gì.”
Cù Đông Trần thoáng suy tư, tiếp đó nói, “Vừa rồi bí thư cũng cùng tôi nhắc tới cái này, thực không dám giấu giếm, ban giám đốc hiện tại cũng có ý định này, tôi nghe nói chính phủ hạ đại khí lực đầu tư cấp quốc gia cho vùng mới giải phóng, khu vị ưu thế rõ ràng, phù hợp phương hướng GE tương lai mở rộng.”
Lệ Thâm nghe hắn nói như vậy, cũng yên lòng, hắn biết Cù Đông Trần sẽ không từ chối, bí thư tự thân xuất mã cam kết GE sẽ trở thành cột chống mạnh mẽ nhất ở vùng mới giải phóng, đối với Cù Đông Trần mà nói, là chuyện tốt được cả danh lẫn lợi.
Lệ Thâm một đường đưa hắn đến cửa thị ủy, xe đặc chủng của Cù Đông Trần đã đứng ở kia, Cù Đông Trần dừng bước cùng hắn nói tạm biệt, Lệ Thâm nhìn mặt mày của hắn, nói, “GE bên này có chuyện gì ngài có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi khởi động máy 24 giờ, còn có, ngày mai xí nghiệp toàn thành phố mở cuộc tọa đàm hội nghị, thông báo đã phát đến nội bộ GE các ngài, sáng sớm chín giờ, tại trung tâm hội nghị lầu một phòng hội nghị.”
Cù Đông Trần dừng một chút, biết được Lệ Thâm là chuyển đạt ý tứ của vị phía trên kia, liền gật đầu nói, “Được, tôi sẽ tham gia đúng giờ.”
Hai người xa lạ tựa như lần đầu quen biết, ngoại trừ một câu khách sáo đã lâu không gặp, lại không có bất kỳ hàn huyên gì, trong mắt Cù Đông Trần không nhìn thấy bất kỳ động dung hoặc là cảm khái, Lệ Thâm nhìn bóng lưng Cù Đông Trần đi xa, đầu óc dần hiện ra quá nhiều đoạn ngắn, từng hình ảnh, từng hàng, đều là ký ức chôn giấu ở đáy lòng nhiều năm, thế nhưng cuối cùng rõ ràng in ở trước mắt, cũng chỉ có một câu, cảnh còn người mất mọi chuyện đã qua.
Bảy năm, bọn họ bây giờ, ngay cả bằng hữu cũng không phải.
Cù Đông Trần mới vừa ngồi trên xe, liền thấy Tô Nhiên từ ghế ngồi nhảy qua cho hắn một cái surprise thật lớn.
“Em đến đây lúc nào?” Cù Đông Trần nhíu mày, thiếu chút nữa dọa hắn giật mình.
Tô Nhiên cười hì hì ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái, nói, “Hù đến anh không?”
Cù Đông Trần bất đắc dĩ lườm cậu một cái, ở trên mặt cậu không nhẹ không nặng bấm một cái, nói, “Sau này muốn tới nhớ phải nói trước, đừng xuất quỷ nhập thần như thế, còn ngồi trên xe.”
Tô Nhiên hướng hắn làm cái mặt quỷ, treo trên người hắn nói, “Còn không phải bởi vì buổi tối phải về nhà, cha em cũng bảo chị gái gọi điện thoại cho em, bọn họ tra được hôm trước em từ Đài Loan trở về, vẫn thúc giục em về nhà, nói không quay lại sẽ muốn đoạn tuyệt.”
Trên xe không gian tuy rằng rất lớn, mà Tô Nhiên như gấu koala treo móc trên người hắn chỉ làm cho hắn cảm thấy khó chịu, hắn vỗ vỗ cái mông cậu bảo cậu từ trên người mình xuống dưới, buông lỏng một chút chiếc Vacheron Constantin* trên cổ tay, mới chậm rãi nói, “Sợ cái gì, tôi nuôi em là được.”
*
là nhà sản xuất đồng hồ uy tín của Thụy Sĩ và là thương hiệu của tập đoàn Richemont. chiếc rẻ nhất là khoảng hơn 200 triệu còn đắt nhất là hơn 12 tỷ (⊙_⊙)
Tô Nhiên nghe câu này vui vẻ ra mặt, lại không nhịn được hôn hắn một cái.
“Lúc anh mới lên xe sắc mặt không quá tốt, làm sao, cùng đại lãnh đạo đàm luận không tốt?” Tô Nhiên thân thiết nhìn hắn hỏi.
“Không có, ” Cù Đông Trần sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tô Nhiên sẽ hỏi như vậy, hắn nói, “Sắc mặt tôi thoạt nhìn không tốt sao?”
“Ừm, ” Tô Nhiên gật gật đầu, “Em còn tưởng rằng gặp mặt không thoải mái đó, hay là hôm qua ngủ quá ít, đêm nay em sẽ không ầm ĩ anh, anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Cù Đông Trần tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, không nói lời nào.
Ngày thứ hai Cù Đông Trần đi tham gia cuộc tọa đàm xí nghiệp toàn thành phố, sau khi hội nghị kết thúc bí thư liền mời mọi người cùng đi ăn tối, vì là thư ký tự mình điểm danh nói Cù Đông Trần nhất định phải đi, Cù Đông Trần chỉ có thể đồng ý.
Trong tiệc rượu, bí thư chỉ lấy trà thay rượu, nhiệm vụ uống rượu tự nhiên là rơi vào trên đầu Lệ Thâm.
Có người nâng chén rượu kính bí thư, hắn ngồi nơi đó ghi nhớ từng người một, sau đó một lát lại đi kính một lượt.
Trước khi họp Lệ Thâm vẫn đang chỉnh lý tư liệu cùng bố trí hội trường, lúc họp hắn lại đến sân vắng nhà thủy tạ* chuẩn bị tiệc tối, cho nên thời điểm chiêu đãi mấy vị khách quý, hắn mới phát hiện mình một miếng cơm cũng chưa kịp ăn.
*
là kiểu nhà như này nà (。╯3╰。)
Lúc kính đến Cù Đông Trần, hắn cảm thấy hô hấp của mình có chút tăng nhanh, như là sắp say rồi.
Xung quanh đều là âm thanh ăn uống sôi nổi, ánh đèn trong phòng lớn rất sáng, chiếu qua chiếu lại khiến mắt hắn có chút mở không nổi, Lệ Thâm đi tới trước mặt Cù Đông Trần kêu một tiếng, Cù tiên sinh, trong nháy mắt Cù Đông Trần mỉm cười nhìn về phía hắn, thời gian phảng phất lui trở về cuối mùa thu nào đó của bảy năm về trước, vào lúc ấy, Cù Đông Trần còn có thể gọi hắn là A Thâm, sẽ híp mắt nhìn hắn lộ ra một nụ cười thuần lương.
Nhưng vào giờ phút này, Cù Đông Trần thu lại nụ cười, nâng chén rượu lên khách khí với hắn nhẹ nhàng tránh đụng chạm, ngay cả gọi một tiếng Lệ Thâm cũng không gọi ra khỏi miệng.
Rượu vào khổ tâm, con ngươi Lệ Thâm cũng trở nên ảm đạm.
Trở lại chỗ ngồi, Lý Ba tỉ mỉ đưa cho hắn một điếu thuốc, ngưng mi mở miệng hỏi, “Còn được không?”
Lệ Thâm xoa nhẹ cái trán đau nhức, Lý Ba lại gần châm thuốc cho hắn, thật sâu hút vài hơi, Lệ Thâm mới trầm thấp nói, “Còn có thể kiên trì một lát.”
Tửu lượng hắn kỳ thực cũng không tốt, nhưng từ sau khi nhậm chức đến nay, không có cách nào không uống, có lúc uống không nổi nữa hắn bỏ chạy vào phòng vệ sinh nôn, sau khi nôn xong lại tiếp tục trở về uống.
Hôm nay hắn uống cũng không nhiều lắm, không biết tại sao lại say nhanh hơn, một điếu thuốc vẫn chưa hút xong, lại có người cười đến tìm hắn uống rượu.
Trong phòng vệ sinh, Lệ Thâm khom người nôn ra.
Một bên là tiếng nước chảy ào ào.
Lý Ba ở bên ngoài lo lắng gõ cửa, “Chủ nhiệm, anh không sao chứ?”
Lệ Thâm mạnh mẽ lau mặt một cái, nghẹn cổ họng đáp lại, “Không có chuyện gì, tôi lập tức ra ngay.”
“Ừm, vậy anh nhanh chút, “Lý Ba thấp giọng nói, “Bí thư vừa rồi hỏi tôi anh đi đâu vậy, tôi trước giúp anh một chút.”
“Ừm, tôi lập tức.” Lệ Thâm trả lời hắn.
Mãi đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, Lệ Thâm mới lau trán một cái, phiền chán thấp giọng mắng một câu, mẹ.
Hắn ngồi xổm ở kia nghỉ ngơi chốc lát, cảm giác trong dạ dày thoải mái chút ít, mới đẩy cửa vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.
Cù Đông Trần đứng bên bồn rửa tay, đang cúi đầu rửa tay.
Bước chân Lệ Thâm đột nhiên dừng một chút, trong tiềm thức, hắn không muốn để cho Cù Đông Trần nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của mình.
Hắn đứng đó nhẹ nhàng thở phào, mới đi tới đứng một bên, khoảng cách giữa hai người không gần không xa.
Kết quả một giây sau, loại cảm giác dời sông lấp biển trong dạ dày kia lại một lần nữa tập kích mà đến, Lệ Thâm không nhịn được nôn ra, hắn cơm tối cái gì cũng không ăn, vừa nãy lại ói ra một lần, hiện nay chỉ có thể phun ra một ít nước xanh, hắn chống cánh tay khoát lên bồn nước, cơ nhục trên mặt vặn vẹo.
Hai tờ giấy bỗng nhiên đưa tới trước mặt hắn.
Cù Đông Trần chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, ngưng mi nhìn hắn hỏi một câu, “Có khỏe không?”
Lệ Thâm khó chịu không ngẩng đầu, chỉ nhận giấy ăn sau đó thấp giọng nói câu cảm ơn.
Cù Đông Trần cách hắn gần như vậy, nhìn thấy bàn tay thon dài trắng nõn của hắn tiếp nhận giấy ăn, con ngươi chợt trầm xuống, hắn trầm mặc đi ra, đánh giấy lau khô ráo nước trên tay muốn đi ra ngoài.
Giây kế tiếp Lệ Thâm lại gọi tên hắn.
“Cù Đông Trần.” Hắn gọi, nhịn xuống từng trận khó chịu nơi ngực cuồn cuộn mà đến, ngước mắt nhìn bóng lưng hắn, hắn biết mình say rồi, choáng đầu đến lợi hại, nhưng cũng bởi vì say rồi, hắn mới có thể từ tận đáy lòng gọi lên một câu, “Đông Trần.”
Bước chân Cù Đông Trần nháy mắt đình trệ, như là rất nhiều năm không được nghe lại người khác dùng ngữ khí như vậy gọi tên mình, tựa như nhìn lại thời gian từ rất lâu trước đây, khóe miệng Cù Đông Trần dần dần nhếch lên một vệt chế giễu, hắn như chạy trốn rời khỏi đó.
Ngày đó Lệ Thâm uống rất say, đến cuối cùng đã mất đi ý thức, Lý Ba lưu đến cuối cùng mới đưa hắn trở về, hắn tìm một lái xe hộ báo địa chỉ nhà Lệ Thâm, đi được nửa đường Lệ Thâm mới hơi hơi tỉnh táo, mở mắt nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, chợt thấp giọng nói một câu, phương hướng này không đúng.
Lý Ba chỉ coi là hắn say rượu nói mê sảng, Lệ Thâm lại đi túm cánh tay hắn, cau mày nói, “Phương hướng này không đúng, đây không phải là hướng về nhà tôi.”
Lý Ba quay đầu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nơi ở của Lệ Thâm hắn đã đi qua rất nhiều lần, làm sao có khả năng báo sai địa chỉ, huống chi con đường này hắn rất quen thuộc, đành phải ứng phó hắn, “Vậy anh muốn đi đâu.”
Lệ Thâm bị một câu nói này hỏi đến sững sờ, mở to mắt nhìn cửa sổ thủy tinh trước mặt, đúng đấy, hắn muốn đi đâu chứ, ngôi nhà của hắn và Cù Đông Trần kia, sớm đã không còn vào bảy năm trước, hắn còn có thể đi nơi nào.
Lệ Thâm nhắm hai mắt lại, không mở miệng nữa.
Ngày thứ hai lúc Lệ Thâm tỉnh lại chỉ cảm thấy mình sắp mệt lả, cả người giống như là bị xe tải nghiền ép lên, không có nửa điểm lực khí, hắn nằm trên giường một hồi lâu, hồi tưởng lại mình được người ta đưa về như thế nào, suy nghĩ hồi lâu lại một chút ấn tượng cũng không có, đành phải gõ gõ đầu, mò điện thoại di động ở đầu giường.
Đã là mười giờ mười lăm phút.
Hoàn hảo bí thư cố ý nói hắn sáng nay không cần đi làm, nếu không giờ này, hắn chạy tới đơn vị cũng sắp tan việc.
Hắn mở tin nhắn ra nhìn chốc lát lại cảm thấy đau đầu khó nhịn mới ném di động trả về chỗ cũ, nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lát, hắn chỉ cảm thấy vừa đói bụng vừa mệt, trên người tựa hồ còn có mùi rượu ngày hôm qua đánh không tan, hơi nhíu lông mày xuống, hắn mới đứng dậy mặc áo ngủ đi phòng khách tìm hoa quả ăn, hơi hơi lấp đầy bụng sau đó mới đi tắm.
Đợi hắn tắm rửa xong đi ra, di động đặt ở đầu giường cũng chấn động.
Lệ Thâm vừa lau tóc vừa đi tới cầm điện thoại lên.
Là Lệ Vanh đánh tới.
“Này.”
“Là anh, ” Thanh âm Lệ Vanh từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, hắn nói, “Anh quay về chuyến bay sai giờ, buổi chiều qua đây cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Chị dâu làm sao?” Lệ Thâm lười biếng hỏi.
“Chẳng lẽ chú tới làm?” Lệ Vanh thấp giọng nở nụ cười một tiếng, hỏi, “Chú ra ngoài làm việc? Vừa nãy anh tới lại không thấy chú.”
“Không có, đang ở nhà.”
“Tối hôm qua lại uống nhiều rồi?”
“Anh thật hiểu em, ” Lệ Thâm không tiếng động nở nụ cười, “Được rồi, buổi chiều em tan làm rồi sẽ qua.”
“Được, buổi chiều anh cũng phải gặp mặt bí thư của các chú, lúc đó lại gặp.”
“Ừm.” Lệ Thâm cúp điện thoại.
Buổi chiều đi làm Lệ Thâm mới phát giác khí lực khôi phục một chút, không khó chịu như lúc sáng sớm vậy, Lý Ba còn dốc lòng rót cho hắn một chén nước mật ong, hỏi hắn có khá hơn chút nào không.
Hắn hỏi có phải Lý Ba đưa hắn về hay không, Lý Ba gật gật đầu, nói, “Trạng thái anh ngày hôm qua không tốt a, kỳ thực cũng không uống bao nhiêu, sao lại say thành cái dáng vẻ kia.”
Lệ Thâm xoa bóp sống mũi, đeo mắt kính, nói, “Già rồi chứ, năm tháng không tha người.”
Lúc này Tự Hải gõ cửa tiến vào đưa một phần văn kiện, nhìn thấy hắn mặc một bộ áo sơ mi sọc trắng mang kính mắt viền vàng, vội vã lấy di động ra muốn chụp ảnh cho hắn, “Mẹ kiếp, chủ nhiệm, tạo hình này của anh chụp lại rồi post lên mạng tuyệt đối sẽ bùng cháy nha, quả thực có một loại nhã nhặn bại hoại.”
Lệ Thâm ngước mắt nhìn về phía hắn, lạnh buốt mà cười, cũng không nói, Tự Hải bị hắn nhìn phía sau chợt lạnh cả người, đành phải nhanh chóng mở miệng nói, “Không phải bình thường, là nhã nhặn bại hoại trong tinh anh.”
Lý Ba không nhịn được cười, quan hệ của Lệ Thâm với bọn hắn tương đối tốt, trong phòng làm việc cũng không nghiêm ngặt như những nghành khác phân chia thượng hạ, cho nên cũng lười nói hắn.
Lúc sắp tan việc, Lệ Vanh mới đi đến văn phòng hắn gõ cửa.
Lệ Thâm kinh ngạc, “Anh xong rồi?”
Lệ Vanh nhấc đồng hồ đeo trên cổ tay chỉ chỉ, “Nghỉ làm rồi, Lệ chủ nhiệm.”
Lệ Thâm lúc này mới nhìn thời gian trong máy vi tính, quả nhiên, đã tan tầm mười phút, hắn bởi vì đang bắt kịp một phần tài liệu, vẫn luôn không để ý nhìn thời gian.
Lệ Vanh đứng đó cũng không tiến vào, hỏi hắn, “Có thể đi được chưa? Có thể thì anh gọi tài xế tới đón.”
Lệ Thâm gật gật đầu, đóng notebook lại, nhìn hắn nói, “Vừa vặn viết xong, cái khác ngày mai lại làm, đi thôi.”
Hắn đóng cửa lại, cùng Lệ Vanh một trước một sau đi ra tòa nhà.
“Lần này trở về muốn nán lại bao lâu?” Lệ Thâm hỏi hắn, rút ra một điếu thuốc muốn đốt, kết quả bị Lệ Vanh trừng mắt một cái, đành phải cắn ở trong miệng cũng không châm lửa.
Lệ Vanh không hút thuốc lá, cũng không thích người ở bên cạnh hút thuốc, hắn xưa nay bá đạo, vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi, những năm này lại không ai dám đối với hắn nói một chữ “Không”, cho nên tật xấu này cũng là bị một đám người bên dưới dưỡng thành thói quen, Lệ Thâm cũng chỉ có thể nhường hắn.
Hai năm trước hắn được điều đến Bắc Kinh, những ngày về nhà chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên phàm là hắn trở về, thì sẽ bảo Lệ Thâm qua ăn cơm, sau khi Lệ Minh qua đời, hầu hết thời gian Lệ Vanh đảm đương vai trò của phụ thân, bất cứ lúc nào cũng đối Lệ Thâm ân cần dạy bảo.
“Năm ngày, thứ 2 trở về.” Lệ Vanh trả lời hắn, nói xong liếc mắt nhìn hắn, khá là nghiêm nghị nói, “Tối qua chú đi nơi nào uống rượu? Bí thư các chú lại để chú thay hắn?”
Lệ Thâm tránh nặng tìm nhẹ mà a một tiếng, nói, “Không uống bao nhiêu, chỉ là khuya hôm trước thức đêm làm tài liệu cả đêm không ngủ, cho nên uống một cân thì không được.”
Lệ Vanh nghe lời này nhíu mày càng sâu, tuy rằng biết ở vị trí này có rất nhiều thứ không thể không làm, nhưng Lệ Thâm cứ uống như thế nữa, thân thể sớm muộn cũng đổ.
Nhưng vì là công tác, hắn cũng không tiện can thiệp quá phận.
Hai người ngồi trên xe, Lệ Vanh không biết nhớ tới cái gì chợt quay đầu liếc mắt nhìn hắn, dừng một chút mới mở miệng hỏi, “Bạn trai cũ của chú trở về, chú biết chứ?”
Mi tâm Lệ Thâm nhảy một cái, không nghĩ tới Lệ Vanh sẽ cùng mình nói tới cái này, ba chữ bạn trai cũ này phỏng chừng là xưng hô hắn yên lặng cân nhắc trong nội tâm mới nghĩ ra được.
Lệ Thâm yên lặng ừ một tiếng, không nói tiếp, hắn biết Lệ Vanh sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Cù Đông Trần.
Tiếp đó hắn lại nghe Lệ Vanh nói, “Cho nên, chú là bởi vì còn yêu thích hắn, cho tới bây giờ cũng không chịu kết hôn?”
Lệ Thâm cúi đầu chơi điện thoại di động, không nghĩ trả lời.
Lệ Vanh ở bên cạnh hắn yên lặng thở dài.
Cách một lát, hắn mới tiếp tục nói, “Chuyện năm đó, chú xin anh bảo anh bảo đảm hắn, cho nên hắn mới có thể tránh được một kiếp, chuyện này hắn cho tới bây giờ cũng không biết là sao?”
Lệ Vanh đợi một lát cũng không đợi được Lệ Thâm trả lời, nói tiếp, “Mấy năm qua ngày trôi qua như nào chú suy nghĩ thật kỹ đi, đứa bé Hứa gia kia rất tốt, chú không muốn, được thôi, anh nghĩ qua mấy năm nữa chú sẽ tìm một người hảo hảo sinh sống, nhưng chú xem mình bây giờ một chút đi, ngoại trừ công tác chú còn có cái gì, người đã ba mươi ngay cả “gia” cũng không có…”
“Có người cả đời cũng không kết hôn đó tại sao anh không đi quản bọn họ?” Lệ Thâm tức giận đánh gãy lời hắn, “Chuyện của em tự em có chừng mực, anh chớ xía vào.”
Lệ Vanh bị hắn chọc tức đến xanh mét cả mặt mày, cách một hồi lâu, hắn mới tựa như thở dài mở miệng nói một câu, “Lệ Thâm, trải qua đã lâu như vậy, chú tại sao vẫn không bỏ xuống được?”
Ngoài cửa xe, một đôi nam nữ luyến ái đang ôm nhau, nam nhân nâng mặt của nàng hôn một cái, trên mặt nữ nhân tràn đầy mỉm cười hạnh phúc.
Lệ Thâm nhìn ở trong mắt, dần dần kéo ra một vệt cười khổ, đúng đấy, tại sao những năm này, hắn vẫn không bỏ xuống được.
Nếu như Cù Đông Trần không trở về, Lệ Thâm biết mình có thể đem hắn giấu ở trong lòng sống đến hết đời, nhưng hắn trở về, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, Lệ Thâm không có cách nào không động dung, hắn không nỡ cứ như vậy buông hắn xuống, hắn đã buông tha một lần, tự cho là tác thành, quay đầu lại đổi lấy lại là vô tận hối hận, người luôn phải chờ tới khi mất đi mới hiểu được quý trọng, hắn đã mất đi Cù Đông Trần, không muốn lại mất đi phần yêu trong lòng mình đối với hắn.
Hắn không nỡ.
Cù Đông Trần từ phòng họp đi ra thư ký liền theo sát hắn, “Cù tiên sinh, tiểu Tô tới đây.”
“Trong phòng làm việc của tôi?” Cù Đông Trần vừa đi vừa hỏi.
“Vâng, cậu ấy nói ở văn phòng chờ ngài.”
“Tôi biết rồi.” Cù Đông Trần nhìn hắn gật gật đầu, thư ký lại nói cho hắn biết, “Đúng rồi, vừa nãy văn phòng làm việc thị ủy gọi điện thoại đến, bọn họ một lát nữa sẽ đưa một phần bản đồ quy hoạch lại đây.”
Cù Đông Trần dừng bước lại, quay đầu nhìn thư ký hỏi, “Ai đưa tới?”
“Bọn họ chưa nói.”
Cù Đông Trần dừng lại, mới trầm giọng nói, “Một lát nữa cậu để bọn họ trực tiếp đưa vào văn phòng, nếu hỏi đến tôi thì nói tôi có việc đi ra ngoài.”
Thư ký chần chờ nhìn hắn, sửng sốt một chút mới nói, “Vâng.”
Đẩy cửa ra, Tô Nhiên hai chân đang khoát lên khay trà nhàn nhã mang ống nghe hừ ca, tuy rằng hoàn toàn nghe không hiểu nội dung mà cậu đang hừ, nhưng thấy cậu thích thú, ngay cả thanh âm Cù Đông Trần tiến vào cũng không nghe được.
Cù Đông Trần đi tới rút ống nghe xuống, “Bỏ chân xuống, giống kiểu gì.”
Tô Nhiên thấy là hắn lập tức nhảy dựng lên cho hắn một cái ôm, mặt mày hớn hở, “Nhanh nhanh, để em ôm một cái, một ngày không gặp em nhớ đến chết rồi.”
Cù Đông Trần tùy ý cậu đem mặt cọ trên người mình, không chủ động cũng không đẩy ra.
Tô Nhiên hai tay vòng lấy eo hắn mở miệng nói, “Hai ngày nay cha em hành hạ em quá chừng, mỗi ngày không cho phép em làm cái này không cho phép em làm cái kia, em thật giống như chú chim nhỏ bị vây lại trong lồng…”
Tô Nhiên còn đang vắt hết óc phiến tình muốn tranh thủ khiến người trước mắt đau lòng, không ngờ Cù Đông Trần lại xì một tiếng bật cười, Tô Nhiên hận hận cắn hắn một cái, miết miệng hỏi hắn, “Anh cười cái gì?”
“Chú chim nhỏ vây ở trong lồng, ha ha.” Cù Đông Trần trả lời cậu.
Tô Nhiên ngượng ngùng mà đập hắn một quyền.
Cù Đông Trần vỗ vỗ bờ vai cậu, cười hỏi, “Lát nữa muốn ăn cái gì, tôi dẫn em đi.”
“Anh không cần làm việc?”
“Hiện tại cũng không có việc gì, tôi cho phép mình đi trước.” Cù Đông Trần cùng cậu đùa giỡn.
Hắn để Tô Nhiên buông hắn ra, đi tới trên bàn làm việc lấy vài thứ, hơi hơi chỉnh lý sau đó đối Tô Nhiên nói, “Đi thôi.”
Hai người vừa nói vừa cười từ văn phòng đi ra, Tô Nhiên tiến đến bên tai hắn không biết nói câu gì, Cù Đông Trần nhếch khóe miệng, hướng trên mông cậu không đau không ngứa mà vỗ một cái, hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lệ Thâm đi về hướng bọn họ.
Trong mắt Lệ Thâm rõ ràng có kinh ngạc, đứng nơi đó nhìn hai người đối diện đi tới, vừa nãy thư ký nói cho hắn biết Cù Đông Trần có việc đi ra ngoài, nhưng bây giờ Cù Đông Trần lại đứng trước mặt hắn, cùng đứa nhỏ bên người vừa nói vừa cười, hắn nhìn thấy đứa nhỏ lôi kéo tay Cù Đông Trần, Cù Đông Trần ôm eo kéo cậu vào trong ngực.
Giữa bọn họ không có bất kỳ vật gì che chắn, chỉ là khoảng cách mấy mét, Lệ Thâm lại phảng phất cùng hắn đưa thân vào hai thế giới, hắn không qua được, người kia, cũng sẽ không bao giờ đi về phía hắn.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước, hắn nói với Cù Đông Trần, cậu phải lên bờ, hiện tại Cù Đông Trần rốt cục làm xong, nhưng hắn thì sao, hắn lại một thân một mình đi vào giữa sông, tự cho là ở trong lòng sông có nhiệt độ của người kia.
Lệ Thâm chỉ muốn quay người rời đi, nhưng người đối diện đã thấy hắn, hắn đành phải điều chỉnh hô hấp, từ khóe miệng bức ra một nụ cười khéo léo đón lấy Cù Đông Trần.
Thư ký lúc này cũng hết sức khó xử, ngược lại là Cù Đông Trần, tựa hồ không có bất kỳ tâm tình chập chờn gì, cũng không cảm thấy có bất kỳ không ổn nào, hắn đối Lệ Thâm nói, “Hiếm thấy Lệ chủ nhiệm hữu tâm, dĩ nhiên tự mình đưa tới.”
Lệ Thâm đáy mắt đau xót, lạnh nhạt nói, “Tiện đường mà thôi.”
Tô Nhiên không đem Lệ Thâm để trong mắt, tự mình cúi đầu chơi ngón tay, Cù Đông Trần ôm bờ vai cậu, nói, “Đi thôi.”
Cù Đông Trần mang theo Tô Nhiên hướng thang máy đi tới, trong nháy mắt sượt qua người, Lệ Thâm nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy chỗ ngực trống rỗng đau.
Đã quá muộn sao? Cù Đông Trần, chúng ta gặp lại đã quá muộn có đúng không.
Cù Đông Trần ngồi vào trên xe thắt chặt dây an toàn, quay đầu hỏi Tô Nhiên muốn ăn cái gì, Tô Nhiên chợt nhìn hắn hỏi, “Người vừa rồi anh nhận thức sao?”
Cù Đông Trần dừng một chút, mới từ trong cổ họng phát ra một chữ ừ, Tô Nhiên bĩu môi, nói một câu, “Không trách.”
“Không trách cái gì?” Cù Đông Trần một bên khởi động xe một bên hỏi cậu.
Tô Nhiên thắt chặt dây an toàn, có chút ý vị nói, “Không trách ánh mắt hắn khi nhìn em quái quái, giống như là em đoạt thứ gì của hắn.”
Cù Đông Trần lại vô tình nói, “Em còn nghiên cứu cả tâm lý học?”
Hắn nói câu này hiển nhiên đang nói đùa, Tô Nhiên lại khịt khịt mũi, hiếm thấy không để ý đến hắn trêu chọc, nắm tay hắn nói, “Người này em không quá yêu thích, lớn lên một bộ trời sinh câu dẫn người, anh, sau này anh đừng gặp hắn.”
Cù Đông Trần quay đầu quét cậu vài lần, mới quay đầu về một lần nữa nhìn về phía trước lên tiếng đáp, được, nghe lời em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.