Chương 65: Thất bại cáo chung
Thuần Tình Tê Lợi Ca
22/08/2014
Kiếp trước Diệp Sở ăn chơi đàng điếm, dù có ngồi chung với cả đống phụ nữ
thì vẫn lạnh nhạt tự nhiên. Nhưng giờ phút này, nhìn thiếu nữ đang trước mặt mà nhịp tim bắt đầu tăng tốc. Vào thời khắc này, hắn có thể cảm
nhận được cảm giác khẩn trương khó nói nên lời. Diệp Sở hiểu rất rõ, cảm giác ấy là di chứng do linh hồn của người khác để lại cho mình.
Tô Dung tiến đến, thấy Diệp Sở đang nhìn thẳng mình thì trong đầu dần hiện ra cảnh Diệp Sở đang một mình đối chưởng với thủ lĩnh Sa quốc, tiếp đến là cảnh Diệp Sở vung bút tự nhiên lên bảng hiệu Định Võ quán, rồi lại đến cảnh nụ cười tà mị và phóng đãng bất kham của Diệp Sở.
Tương tự, trong đầu nàng cũng dần nhớ lại những hình ảnh Diệp Sở đang khi nam hiếp nữ, đánh đập đốt phá...
Hai loại cảnh tượng đối lập ở cùng một chỗ, điều này khiến vẻ mặt Tô Dung bắt đầu hoảng hốt. Trong ký ức, có hình ảnh nàng tán thưởng và yêu thích, cũng có hình ảnh nàng chán ghét đến cùng cực.
Khi còn bé, Tô Dung từng mơ ước bạch mã vương tử của mình là người văn võ toàn tài được người đời sùng bái, có thể cứu vớt vạn dân, dập tắt nạn thủy hỏa. Tất nhiên, nàng biết rõ đó là ảo tưởng nhưng thiếu nữ nào lại chẳng có mộng xuân thì?
Bóng lưng Diệp Sở đã từng khiến tim nàng đập mạnh, thậm chí đến nụ cười phóng đãng bất kham hiện giờ của hắn cũng làm cho nàng ấm áp. Đôi khi nghĩ đến Diệp Sở, nàng thỉnh thoảng cũng đỏ mặt.
Từ một kẻ bại hoại mang vô vàn tiếng xấu, có thể đạt đến bước này đã khiến Tô Dung thích mến phi thường rồi.
Nhưng điều này vẫn còn chênh lệch với vương tử trong mộng của nàng. Vương tử của nàng hẳn phải là một anh hùng kiệt xuất, mà không phải kẻ phóng đãng bất kham lại còn tà mị như thế được, thậm chí từng mang tiếng nhơ đầy người.
Vương tử trong ký ức của nàng hẳn phải là người có thanh danh khiến thế nhân tán thưởng.
Diệp Sở còn xê xích khá xa, mặc kệ bóng dáng cô đơn thỉnh thoảng mới xuất hiện, từng khiến tim nàng đập rộn lên nhưng cuối cùng vẫn không phải là người trong mộng của nàng. Hắn không thể đưa nàng bay lên chín tầng trời, cùng hưởng hào quang nhật nguyệt.
“Thật xin lỗi!”
Giọng nói của Tô Dung trầm buồn, nàng nhìn Diệp Sở thêm một lần cuối rồi đưa tay mở cửa Khai Dương Đài, bước tới vén màn ra rồi đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, mọi người còn đang thảo luận về chuyện Diệp Sở và Tô Dung thì thấy được Tô Dung đang bước vào. Tất cả âm thanh đột nhiên thinh lặng, ai nấy đều tập trung nhìn Tô Dung đang bước thật chậm và hình ảnh Diệp Sở ngơ ngác đứng bên kia.
Diệp Sở dõi theo bóng lưng của Tô Dung dần khuất sau tấm rèm cửa, hắn không nén được bèn thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, dường như trong linh hồn có một thứ gì đó đã được giải thoát. Nhìn bóng dáng đẹp đến diệu kỳ của Tô Dung, Diệp Sở nở nụ cười nhẹ rồi xoay người lại tiếp tục ngắm Hàn hồ. Người khác thấy được, ai cũng cảm thấy bóng dáng hắn thật phong sương cô độc.
Mọi người nhìn thấy cảnh này bèn liêc mắt nhìn nhau. Cả đám nam thanh nữ tú đang mờ mịt, dường như hiểu ra bèn xì xào: “Tô Dung cự tuyệt Diệp Sở rồi!”
Ý nghĩ này lóe lên, mọi người đột nhiên chuyển hướng nhìn cả vào Tô Dung. Vài thiếu nữ không nén được phải cất tiếng thở dài, thầm nghĩ hiện giờ Diệp Sở như thế mà Tô Dung vẫn chưa thèm để mắt?! Rốt cuộc Tô Dung sẽ xem trọng ai trong cõi đời này?
“Tô Dung quả nhiên là pháo đài không thể công phá, cao cao tại thượng, nam nhân không thể chinh phục!”
Cả đám thanh niên ôm lòng tơ tưởng hoàn toàn bị đánh nát bấy. Loại như Trần Bác Văn, vinh quang ngời ngời như thế cũng phải cúi mình trước nàng, loại xấu xa bại hoại pha lẫn sự cô đơn từng trải, u buồn lạnh lùng cũng không thể thuyết phục được Tô Dung. Đàn ông trên cõi đời này, chỉ e rằng không ai có thể chinh phục được nàng. Dù có người mang tâm tư hy vọng nhưng cũng sẽ bị nàng bóp chết.
Bị mọi người nhìn soi mói, Tô Dung không nhịn được lại hướng mắt nhìn vào bóng lưng đang dõi mắt ra Hàn hồ, trong tận đáy lòng nàng bỗng cuộn lên một niềm chua xót nhưng chẳng qua đã bị nàng kiềm chế lại rất nhanh.
Tô Dung cũng không biết, vào một thời gian rất lâu sau trong tương lai nàng sẽ nhớ lại ngày này, nhớ lại câu “Ngươi hy vọng thế sao?”, nhớ lại ngày Hàn hồ sóng nước lăn tăn lấp lánh, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhớ về thiếu niên lười nhác đang tựa lưng trên sân thượng! Sau này, nàng cũng có ảo tưởng, nếu ngày ấy mình lựa chọn kết quả khác, thì đời người của nàng sẽ có kết quả như thế nào?!
Có phải mỗi lần nhớ lại những hình ảnh ấy, đều lệ rơi đầy mặt?!
...
Thời điểm Diệp Sở trở lại đại sảnh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tô Dung nhìn sang. Hắn nhìn nàng cười khẽ, tất nhiên hắn không hề để chuyện Tô Dung vừa mới cự tuyệt mình trong lòng.
Đây vốn là kết quả linh hồn “Diệp Sở” đã tiên đoán trước, việc nói ra tâm tư của hắn với Tô Dung chẳng qua là chuyện phải làm nhưng có điều kiếp trước lại thiếu dũng khí. Mà giờ khắc này Diệp Sở đã hoàn thành, tính ra đã đền bù cho chủ cũ những điều còn nuối tiếc. Hiện giờ, Diệp Sở cảm giác mình đã được giải thoát, cảm thấy thân thể cũng nhẹ bớt đi mấy phần.
Thấy Diệp Sở không hề chấp nhất, còn cười với mình thì Tô Dung đã yên tâm. Chỉ có điều gương mặt nàng bỗng nóng lên, vội vàng quay đầu không dám đối mắt với Diệp Sở, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm xúc không thể tả bằng lời.
Diệp Sở đi đến bên cạnh Lương Thiện rồi vỗ vai hắn, nhưng ngay sau đó liền chuyển hướng đưa mắt nhìn về phía Tô Dung cười nói: “Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp mặt. Qua ít lâu nữa, ta phải lập tức rời khỏi Nghiêu thành rồi. Hôm nay là cố ý đến đây cáo biệt mọi người!”
“Hả?” Câu nói này khiến cả đại sảnh có thể nghe được tiếng kim rơi, yên tĩnh tựa như nhà mồ. Ánh mắt ai nấy đều chiếu thẳng lên người Diệp Sở.
Cả đám thiếu nữ đều dời mắt nhìn vào Tô Dung, thậm chí có một số cô lộ vẻ không thích ra mặt.
Dưới cái nhìn của rất nhiều người trong số họ, nguyên nhân giờ phút này Diệp Sở muốn rời khỏi Nghiêu thành chính là do Tô Dung đã cự tuyệt hắn, ngay cả Lương Thiện cũng cho là vậy. Bởi vì trước nay, hắn chưa hề nghe thấy Diệp Sở nói muốn rời khỏi Nghiêu thành.
“Tô Dung đã khiến Diệp Sở hoàn toàn bị tổn thương!” Nhìn bóng dáng không quá cao lớn đứng nơi đó, rất nhiều thiếu nữ không nén nổi mà lòng dấy lên cảm giác chua xót.
Rời khỏi ba năm – lột xác trở về, đối mặt với ngàn vạn tiếng nhơ, chỉ vì truy cầu người mình thầm mến nhưng tất cả mọi cố gắng lại như đổ sông đổ biển, thử nghĩ xem có đau lòng hay không? Thậm chí có người cảm thấy Tô Dung có tàn nhẫn quá hay không?
“Vậy nhé! Chào tạm biệt, gặp lại sau!” Diệp Sở cười, hướng về mọi người nói. Hắn không lưu lại, xoay người cùng Bàng Thiệu bước ra khỏi cổng chính.
Đến khi bóng dáng Diệp Sở khuất khỏi cửa, nghe được tiếng đóng ‘ken két’ thì mọi người mới kịp phản ứng. Nhìn bên ngoài trống rỗng, cả đám người bốn mắt nhìn nhau, một số thiếu nữ không nén nổi mà khóe mắt đã ửng đỏ.
Tô Dung đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn về hướng cổng chính. Nhìn Lương Thiện tất tả đuổi theo, nàng mới kịp phản ứng mới chạy vội theo. Lúc này, nàng phát hiện ngoài cổng đã sớm không còn bóng dáng của Diệp Sở và Lương Thiện.
“Diệp Sở đi thật rồi?!” Vài thiếu nữ khác cũng đuổi tới, ngơ ngác nhìn con hẻm trống rỗng rồi liếc mắt nhìn nhau.
Trương Tố Nhi trước nay vốn đã ghét Diệp Sở nhưng không hiểu sao giờ phút này trong lòng nàng lại xúc động. Nhớ về bóng dáng cô đơn dõi mắt ra Hàn hồ, nhớ về điệu bộ cà lơ phất phơ mà khóe mắt bỗng dưng ửng đỏ.
“Tô Dung, đuổi theo đi! Nói không chừng Diệp Sở nguyện ý lưu lại đấy!” Trương Tố Nhi tiếp lời: “Giờ đây Diệp Sở đã không còn là tên ác ôn ba năm trước!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó! Tô Dung, ngươi đổi ý đừng cự tuyệt nữa! Nếu là ta, liền nguyện ý cùng hắn!” Một thiếu nữ bên cạnh Tô Dung thở dài nói: “Để hắn trở lại vì ngươi!”
“Tô Dung, ta cảm thấy Diệp Sở rất tốt, vừa đẹp trai lại có dáng phong trần, văn hay võ giỏi. Tuy khá xấu xa nhưng vì ngươi lại lãng mạn điên cuồng, rất hấp dẫn thiếu nữ xuân thì đấy! Thực sự không hiểu vì sao ngươi có thể cự tuyệt?”
“...”
Thoáng nhìn con hẻm đã không một bóng người, Tô Dung đột nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng phiền não, không tả thành lời. Bị cả đám Trương Tố Nhi líu ríu vây quanh, nàng cũng không nghe rõ họ nói gì cả, chỉ bất giác gật đầu liên tục như một phản xạ có điều kiện.
Tô Dung tiến đến, thấy Diệp Sở đang nhìn thẳng mình thì trong đầu dần hiện ra cảnh Diệp Sở đang một mình đối chưởng với thủ lĩnh Sa quốc, tiếp đến là cảnh Diệp Sở vung bút tự nhiên lên bảng hiệu Định Võ quán, rồi lại đến cảnh nụ cười tà mị và phóng đãng bất kham của Diệp Sở.
Tương tự, trong đầu nàng cũng dần nhớ lại những hình ảnh Diệp Sở đang khi nam hiếp nữ, đánh đập đốt phá...
Hai loại cảnh tượng đối lập ở cùng một chỗ, điều này khiến vẻ mặt Tô Dung bắt đầu hoảng hốt. Trong ký ức, có hình ảnh nàng tán thưởng và yêu thích, cũng có hình ảnh nàng chán ghét đến cùng cực.
Khi còn bé, Tô Dung từng mơ ước bạch mã vương tử của mình là người văn võ toàn tài được người đời sùng bái, có thể cứu vớt vạn dân, dập tắt nạn thủy hỏa. Tất nhiên, nàng biết rõ đó là ảo tưởng nhưng thiếu nữ nào lại chẳng có mộng xuân thì?
Bóng lưng Diệp Sở đã từng khiến tim nàng đập mạnh, thậm chí đến nụ cười phóng đãng bất kham hiện giờ của hắn cũng làm cho nàng ấm áp. Đôi khi nghĩ đến Diệp Sở, nàng thỉnh thoảng cũng đỏ mặt.
Từ một kẻ bại hoại mang vô vàn tiếng xấu, có thể đạt đến bước này đã khiến Tô Dung thích mến phi thường rồi.
Nhưng điều này vẫn còn chênh lệch với vương tử trong mộng của nàng. Vương tử của nàng hẳn phải là một anh hùng kiệt xuất, mà không phải kẻ phóng đãng bất kham lại còn tà mị như thế được, thậm chí từng mang tiếng nhơ đầy người.
Vương tử trong ký ức của nàng hẳn phải là người có thanh danh khiến thế nhân tán thưởng.
Diệp Sở còn xê xích khá xa, mặc kệ bóng dáng cô đơn thỉnh thoảng mới xuất hiện, từng khiến tim nàng đập rộn lên nhưng cuối cùng vẫn không phải là người trong mộng của nàng. Hắn không thể đưa nàng bay lên chín tầng trời, cùng hưởng hào quang nhật nguyệt.
“Thật xin lỗi!”
Giọng nói của Tô Dung trầm buồn, nàng nhìn Diệp Sở thêm một lần cuối rồi đưa tay mở cửa Khai Dương Đài, bước tới vén màn ra rồi đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, mọi người còn đang thảo luận về chuyện Diệp Sở và Tô Dung thì thấy được Tô Dung đang bước vào. Tất cả âm thanh đột nhiên thinh lặng, ai nấy đều tập trung nhìn Tô Dung đang bước thật chậm và hình ảnh Diệp Sở ngơ ngác đứng bên kia.
Diệp Sở dõi theo bóng lưng của Tô Dung dần khuất sau tấm rèm cửa, hắn không nén được bèn thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, dường như trong linh hồn có một thứ gì đó đã được giải thoát. Nhìn bóng dáng đẹp đến diệu kỳ của Tô Dung, Diệp Sở nở nụ cười nhẹ rồi xoay người lại tiếp tục ngắm Hàn hồ. Người khác thấy được, ai cũng cảm thấy bóng dáng hắn thật phong sương cô độc.
Mọi người nhìn thấy cảnh này bèn liêc mắt nhìn nhau. Cả đám nam thanh nữ tú đang mờ mịt, dường như hiểu ra bèn xì xào: “Tô Dung cự tuyệt Diệp Sở rồi!”
Ý nghĩ này lóe lên, mọi người đột nhiên chuyển hướng nhìn cả vào Tô Dung. Vài thiếu nữ không nén được phải cất tiếng thở dài, thầm nghĩ hiện giờ Diệp Sở như thế mà Tô Dung vẫn chưa thèm để mắt?! Rốt cuộc Tô Dung sẽ xem trọng ai trong cõi đời này?
“Tô Dung quả nhiên là pháo đài không thể công phá, cao cao tại thượng, nam nhân không thể chinh phục!”
Cả đám thanh niên ôm lòng tơ tưởng hoàn toàn bị đánh nát bấy. Loại như Trần Bác Văn, vinh quang ngời ngời như thế cũng phải cúi mình trước nàng, loại xấu xa bại hoại pha lẫn sự cô đơn từng trải, u buồn lạnh lùng cũng không thể thuyết phục được Tô Dung. Đàn ông trên cõi đời này, chỉ e rằng không ai có thể chinh phục được nàng. Dù có người mang tâm tư hy vọng nhưng cũng sẽ bị nàng bóp chết.
Bị mọi người nhìn soi mói, Tô Dung không nhịn được lại hướng mắt nhìn vào bóng lưng đang dõi mắt ra Hàn hồ, trong tận đáy lòng nàng bỗng cuộn lên một niềm chua xót nhưng chẳng qua đã bị nàng kiềm chế lại rất nhanh.
Tô Dung cũng không biết, vào một thời gian rất lâu sau trong tương lai nàng sẽ nhớ lại ngày này, nhớ lại câu “Ngươi hy vọng thế sao?”, nhớ lại ngày Hàn hồ sóng nước lăn tăn lấp lánh, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhớ về thiếu niên lười nhác đang tựa lưng trên sân thượng! Sau này, nàng cũng có ảo tưởng, nếu ngày ấy mình lựa chọn kết quả khác, thì đời người của nàng sẽ có kết quả như thế nào?!
Có phải mỗi lần nhớ lại những hình ảnh ấy, đều lệ rơi đầy mặt?!
...
Thời điểm Diệp Sở trở lại đại sảnh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tô Dung nhìn sang. Hắn nhìn nàng cười khẽ, tất nhiên hắn không hề để chuyện Tô Dung vừa mới cự tuyệt mình trong lòng.
Đây vốn là kết quả linh hồn “Diệp Sở” đã tiên đoán trước, việc nói ra tâm tư của hắn với Tô Dung chẳng qua là chuyện phải làm nhưng có điều kiếp trước lại thiếu dũng khí. Mà giờ khắc này Diệp Sở đã hoàn thành, tính ra đã đền bù cho chủ cũ những điều còn nuối tiếc. Hiện giờ, Diệp Sở cảm giác mình đã được giải thoát, cảm thấy thân thể cũng nhẹ bớt đi mấy phần.
Thấy Diệp Sở không hề chấp nhất, còn cười với mình thì Tô Dung đã yên tâm. Chỉ có điều gương mặt nàng bỗng nóng lên, vội vàng quay đầu không dám đối mắt với Diệp Sở, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm xúc không thể tả bằng lời.
Diệp Sở đi đến bên cạnh Lương Thiện rồi vỗ vai hắn, nhưng ngay sau đó liền chuyển hướng đưa mắt nhìn về phía Tô Dung cười nói: “Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp mặt. Qua ít lâu nữa, ta phải lập tức rời khỏi Nghiêu thành rồi. Hôm nay là cố ý đến đây cáo biệt mọi người!”
“Hả?” Câu nói này khiến cả đại sảnh có thể nghe được tiếng kim rơi, yên tĩnh tựa như nhà mồ. Ánh mắt ai nấy đều chiếu thẳng lên người Diệp Sở.
Cả đám thiếu nữ đều dời mắt nhìn vào Tô Dung, thậm chí có một số cô lộ vẻ không thích ra mặt.
Dưới cái nhìn của rất nhiều người trong số họ, nguyên nhân giờ phút này Diệp Sở muốn rời khỏi Nghiêu thành chính là do Tô Dung đã cự tuyệt hắn, ngay cả Lương Thiện cũng cho là vậy. Bởi vì trước nay, hắn chưa hề nghe thấy Diệp Sở nói muốn rời khỏi Nghiêu thành.
“Tô Dung đã khiến Diệp Sở hoàn toàn bị tổn thương!” Nhìn bóng dáng không quá cao lớn đứng nơi đó, rất nhiều thiếu nữ không nén nổi mà lòng dấy lên cảm giác chua xót.
Rời khỏi ba năm – lột xác trở về, đối mặt với ngàn vạn tiếng nhơ, chỉ vì truy cầu người mình thầm mến nhưng tất cả mọi cố gắng lại như đổ sông đổ biển, thử nghĩ xem có đau lòng hay không? Thậm chí có người cảm thấy Tô Dung có tàn nhẫn quá hay không?
“Vậy nhé! Chào tạm biệt, gặp lại sau!” Diệp Sở cười, hướng về mọi người nói. Hắn không lưu lại, xoay người cùng Bàng Thiệu bước ra khỏi cổng chính.
Đến khi bóng dáng Diệp Sở khuất khỏi cửa, nghe được tiếng đóng ‘ken két’ thì mọi người mới kịp phản ứng. Nhìn bên ngoài trống rỗng, cả đám người bốn mắt nhìn nhau, một số thiếu nữ không nén nổi mà khóe mắt đã ửng đỏ.
Tô Dung đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn về hướng cổng chính. Nhìn Lương Thiện tất tả đuổi theo, nàng mới kịp phản ứng mới chạy vội theo. Lúc này, nàng phát hiện ngoài cổng đã sớm không còn bóng dáng của Diệp Sở và Lương Thiện.
“Diệp Sở đi thật rồi?!” Vài thiếu nữ khác cũng đuổi tới, ngơ ngác nhìn con hẻm trống rỗng rồi liếc mắt nhìn nhau.
Trương Tố Nhi trước nay vốn đã ghét Diệp Sở nhưng không hiểu sao giờ phút này trong lòng nàng lại xúc động. Nhớ về bóng dáng cô đơn dõi mắt ra Hàn hồ, nhớ về điệu bộ cà lơ phất phơ mà khóe mắt bỗng dưng ửng đỏ.
“Tô Dung, đuổi theo đi! Nói không chừng Diệp Sở nguyện ý lưu lại đấy!” Trương Tố Nhi tiếp lời: “Giờ đây Diệp Sở đã không còn là tên ác ôn ba năm trước!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó! Tô Dung, ngươi đổi ý đừng cự tuyệt nữa! Nếu là ta, liền nguyện ý cùng hắn!” Một thiếu nữ bên cạnh Tô Dung thở dài nói: “Để hắn trở lại vì ngươi!”
“Tô Dung, ta cảm thấy Diệp Sở rất tốt, vừa đẹp trai lại có dáng phong trần, văn hay võ giỏi. Tuy khá xấu xa nhưng vì ngươi lại lãng mạn điên cuồng, rất hấp dẫn thiếu nữ xuân thì đấy! Thực sự không hiểu vì sao ngươi có thể cự tuyệt?”
“...”
Thoáng nhìn con hẻm đã không một bóng người, Tô Dung đột nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng phiền não, không tả thành lời. Bị cả đám Trương Tố Nhi líu ríu vây quanh, nàng cũng không nghe rõ họ nói gì cả, chỉ bất giác gật đầu liên tục như một phản xạ có điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.