Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này
Chương 49: Chương 47-2
Du Côn
06/09/2022
Vi Oanh chắp tay vái, lúc xoay người định đi nàng không nén được lời hỏi: "Thân phận của bệ hạ, không sợ ta nói cho người khác biết sao?"
Hoàng đế là một nữ nhân, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thì sẽ náo loạn trời đất mất. Thế mà cẩu hoàng đế không hề kỵ nàng chút nào, không biết cuốn sách này rốt cuộc được viết ra sao mà lại đặt ra giả thiết kỳ quái như thế.
Vân Thiều cầm cây bút chu sa, đầu bút vô tình quẹt qua má, để lại trên môi mạt đỏ tươi tắn.
Nàng ấy bật cười: "Oanh Oanh muốn nói cho người khác biết sao? Chiếu cáo thiên hạ có được không?"
Vi Oanh:...
Cẩu hoảng đế lại giả lả với nàng!
Nàng liếc vệt chu sa trên gò má trắng nhợt của Hoàng đế, không hề cất lời, nàng ngáp một cái rồi đi vào gian trong, cuộn mình vào chiếc chăn ấm.
Vài ngày sau, sứ giả Bắc Quyết, Bồng Lập Quả đến Thịnh Kinh.
Trong nguyên tác miêu tả sơ lược về vị sứ giả này tốn không ít bút mực, đến khi y vào hoàng cung, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi y ở sau hoa viên, còn gọi vài phi tử mình yêu thích đi cùng. Sau đó thì đưa sứ giả đến bãi săn săn bắn, biểu diễn một màn giết gà dọa khỉ.
Cũng ở bãi săn này, nữ chính phát hiện ra âm mưu của Bồng Lập Quả, hóa ra Bắc Quyết không hề có ý muốn đàm phán hòa bình, chỉ muốn phái sứ giả đến thám thính tình báo của Đại Thịnh, hòng chuẩn bị cho cuộc chiến tranh kế tiếp.
Cái gọi là cầu hòa, xác định biên giới, cũng chỉ là kế hoãn binh để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại mà thôi.
Vi Oanh xem lại cốt truyện, tổng kết lại các nhiệm vụ ở giai đoạn này, vấn đề chẳng phải lớn lao gì, chỉ là biến từ trị Hoàng đế thành trị sứ giả thôi, nàng đã quá quen rồi.
Thế nên nàng vẫn sinh hoạt như bình thường, đọc tiểu thuyết cùng với Tiêu Thiên Tuyết, cưỡi ngựa săn bắn với Quý phi, hoặc là xuống bếp giúp đỡ Hiền phi nấu nướng.
Chỉ có buổi tối thì có nhiều thủ tục hơn, bị buộc phải đối mặt với cái cục nhuyễn ngọc ôn hương đột nhiên xuất hiện ở trong chăn của mình.
Một ngày nọ, nàng đang ở Bảo Vân cung cưỡi ngựa săn bắn với Quý phi, thì đột nhiên nghe thấy có người tiến đến nói, sứ giả Bắc Quyết vào cung, bệ hạ chuẩn bị triệu kiến y ở hoa viên, hỏi bọn họ có muốn đến xem xem có gì hiếm lạ không.
Vi Oanh ngẫm lại cốt truyện gốc, cây cung uốn cong như trăng rằm, mũi tên gắn lông vũ phút chuốc đã bắn vào trung tâm chiếc bia, cọng lông trắng khẽ rung.
Nàng buông mũi tên xuống, nghiêng đầu nói: "Nương nương, hôm nay đến đây thôi."
Quý phi cũng bắn một mũi tên theo: "Phải đi ư?"
Vi Oanh gật đầu.
Quý phi không nhìn nàng: "Vậy thì đi đi, ngày mai tiếp tục."
Vi Oanh cưỡi ngựa thả bước chầm chậm, quay đầu lại hỏi: "Nương nương đến không?"
Quý phi lắc đầu: "A huynh đang bàn luận chính sự với hoàng thượng ở hoa viên, nếu như ta tới đó, e là sẽ khiến cho người ta chỉ trích."
Bùi gia công to việc lớn, bên ngoài không biết có bao nhiêu người chờ tìm ra sai lầm của bọn họ.
Nàng ấy vươn tay bắn thêm một mũi tên rồi nói: "Vả lại người Bắc Quyết ta đã trông thấy nhiều rồi, ngươi đi xem đi, nhìn cái mới lạ."
Giọng điệu như đang bảo nàng đến sở thú để nhìn động vật vậy.
Trong Ngự hoa viên, Quốc cữu Cung Hồng Ba dẫn sứ giả Bồng Lập Quả đi đến Ngự hoa viên.
Người Bắc Quyết và người Đại Thịnh ở thế giới này có ngoại hình hơi khác nhau, thân hình Bồng Lập Quả cao lớn như tòa tháp, tóc vàng mắt xanh, râu quai nón đầy mặt, tướng mạo buông thả vô độ.
Y nhìn quần thần ở trong hoa viên ai nấy cũng đều thấp hơn y một cái đầu thì khóe miệng nhếch lên nụ cười khẽ, y cảm thấy kẻ nào kẻ nấy ở Đại Thịnh đều gầy yếu, nào chịu được nổi một cú đánh, nếu tung nắm đấm ra thì chắc chắn sẽ tháo chạy.
Vương của Bắc Quyết để y đi thám thính tình hình, thăm dò xem quốc lực của Đại Thịnh có hưng cường, dân có yên nước có phú, binh có hùng tướng có mạnh hay không.
Vỗn dĩ Bắc Quyết cảm thấy Đại Thịnh xưa nay yếu hèn, chẳng đáng nhắc tới, nhưng gần đây lại gặp phải mấy trận thua liên tiếp, khiến cho bọn họ buộc phải sử dụng đến cái não chẳng mấy thông minh, bắt đầu sử dụng mưu kế.
Bồng Lập Quả trịnh thượng nhìn bọn họ, trong nội tâm không khỏi thấy ngạo mạn mà đứng thẳng lưng lên.
Lúc y vừa mới tới thành Thịnh đã đến dân gian để điều tra một phen, y liền phát hiện ra rằng mặc dù ở đây dân chúng đều có tiền có của nhưng ai nấy không có chí cầu tiến, rành rành rằng từ lúc trời còn tờ mờ đã đến hiệu sách xếp hàng mua tiểu thuyết.
Quả đúng là không có chí tiến thủ, ham mê khoái lạc!
Nhưng vì để nắm rõ tình hình quân địch nên y cũng mua một cuốn để đọc... ôi chao, thơm ngon thật.
Y nghĩ đến những bức họa mỹ miều duyên dáng trên cuốn sách, thì liền ho khan hai tiếng, thầm nghĩ, Đại Thịnh tiêu tùng, Đại Thịnh sớm muộn rồi sẽ tiêu tùng(*)!
(*)Nguyên văn:药丸 có nghĩa gốc là thuốc dạng viên, ở đây được sử dụng với ý ám chí điều gì đó sắp không trụ được, sắp bay biến.
Ngày nào cũng đọc sách của tiểu nhân, đám người này đã không còn thuốc chữa nữa rồi, đến khi ấy Bắc Quyết sẽ diệt sạch Đại Thịnh trong phút chốc!
Y đang suy nghĩ miên man thì có vài quan viên trẻ tuổi đi tới, khách khí chào hỏi với Cung Hồng Ba.
Cung Hồng Ba khẽ gật đầu.
Thanh niên dẫn đầu là Binh bộ Thị lang tân nhiệm Bùi Tiễn, anh trai của Bùi Khuyết, vừa mới từ trên chiến trường trở về không lâu. Hắn mỉm cười với Cung Hồng Ba, rồi mỉm cười với Bồng Lập Quả, dáng vẻ đường hoàng tốt tính.
Đã là thỏa thuận về biên giới thì ắt cần những người hiểu rõ bố cục biên phòng, nên Hoàng đế đã đặc biệt cho mấy người binh bộ trẻ tuổi như họ tới đây.
Trong tay Bùi Tiễn còn cầm một tấm bản đồ, cuốn thành một trục cầm chắc trong tay.
Đợi ở trong vườn một lúc, Hoàng đế vẫn còn chưa tới, nên Công Hồng Ba bèn đề nghị: "Sứ giả, hoa đào trong hoa viên đang độ nở đẹp, chúng ta cùng nhau đến rừng đào thưởng hoa xem sao?"
Bồng Lập Quả vui vẻ phụ họa rồi cùng đi theo vào rừng hoa, trong lòng cảm khái rằng phong cảnh Đại Thịnh đẹp tuyệt trần, sơn hà tráng lệ, thầm nghĩ núi sông hùng vĩ như thế rồi sẽ sớm quy về Bắc Quyết bèn không nhịn được mà thoáng phấn khích.
Y liếc mắt nhìn mấy đại thần ở xung quanh, lòng nhủ, đám văn nhân này tay trói gà còn chẳng chặt, hừ, nào có giống với Bắc Quyết bọn hắn, nam nhi mười tuổi phải đến thảo nguyên săn bắn, thành niên rồi thì phải tự mình săn được một con mãnh thú coi như làm lễ trưởng thành.
Người của Đại Thịnh phỏng chừng rằng đến cả máu cũng còn chưa trông thấy bao giờ.
Sau đó y nhanh chóng gặp phải một vũng máu đen trên mặt đất.
Bồng Lập Quả ngay tức khắc dừng chân lại, cau mày khó hiểu, vì sao trong hoa viên của hoàng cung lại có một vũng máu thế này? Trong cung điện của Bắc Quyết còn chẳng có máu!
Đây là giết người? Quất roi cung nhân, ban chết cung phi?
Trong đầu y hiện lên đủ loại suy đoán, chợt y cảm thấy sau lưng gió lạnh nổi lên bốn phía.
Sắc mặt Cung Hồng Ba thâm trầm, nhìn vũng máu chảy kia, dường như cũng nghi hoặc không hiểu vì sao trong thâm cung lại xuất hiện vết máu quỷ dị như thế, chốc sau hắn ta mới cười bảo: "Chắc là rải phẩm màu gì đó thôi."
Bồng Lập Quốc nghe bảo là phẩm màu thì trong lòng thở phào.
Y biết ngay mà, người Đại Thịnh hẳn còn chẳng trông thấy máu bao giờ!
Bùi Tiễn bước tới, rồi ngồi xổm xuống đất, quét một ít đất đưa lên ngửi một cách thành thạo, sau đó hắn ngẩng đầu cười, làm lộ ra hàm răng trắng: "Không phải máu người, đại nhân không cần kinh hoảng."
Bồng Lập Quốc đờ người, sau đó trong đầu hiện lên một hàng dấu chấm hỏi.
Tại sao người thanh niên này lại thông thuộc đến vậy, không đúng, tại sao hắn có thể ngửi ra được liệu có phải máu người hay không? Người Đại Thịnh còn có kỹ năng đặc biệt này à?
Bùi Tiễn liếc nhìn vài mẩu lông gà còn chưa dọn sạch trên lùm cỏ bèn vỗ vỗ tay đứng dậy, cười bảo: "Chỉ là cung phi chúng ta rảnh rỗi buồn chán nên mới ở đây giết gà để chơi thôi, không có gì quái lạ cả."
Bồng Lập Quả:???
Buồn chán rảnh rỗi, giết, giết gà?
Không kỳ quái sao?
Cung Hồng Ba như nghĩ đến điều gì nên hỏi: "Chẳng lẽ là Quý phi nương nương?"
Bùi Tiễn khoát tay áo: "A Khuyết nhà ta.", nghĩ đến thân phận hiện giờ của muội muội hắn bèn đổi lời: "Nếu như là Quý phi nương nương, thì đuổi sói đuổi hổ, giết lang sói diệt lợn lòi đều là thứ bình thường, chỉ là không giết gà."
Hai người đó ha ha cười một phen, hòa hợp vô cùng.
Hồi lâu sau, Bồng Lập Quả run rẩy hỏi: "Đại Thịnh, nữ tử Đại Thịnh đều hung bạo thế à?"
Công Hồng Ba còn chưa cất lời, Bùi Tiễn đã nói trước: "Đại Thịnh chúng ta chính là như thế, lẽ nào Bắc Quyết không như vậy? Không phải chứ không phải chứ, nghe nói toàn dân Bắc Quyết thượng võ, lẽ nào đến cả nữ tử thâm cung của Đại Thịnh cũng không sánh bằng."
Bồng Lập Quả bị cứng họng, y im lặng một lúc rồi gượng gạo đáp: "Đương, đương nhiên là bì kịp, lễ trưởng thành của nữ tử chúng ta chính là đến thảo nguyên săn một con sói về."
Các đại thần lũ lượt gật đầu, khen tới nỗi Bồng Lập Quả lại bắt đầu đỏ mặt.
Khi bọn họ vui vẻ thưởng hoa, thì ở phía sau có cung nhân truyền lời, nói rằng bệ hạ đang đợi ở hoa viên, thế là bọn họ lại vội vàng quay người trở lại yến tiệc.
Trước khi Bồng Lập Quả đến đây, y đã sớm tìm hiểu, nghe nói đế vương của Đại Thịnh nam sinh nữ tướng, âm nhu mỹ mạo vô cùng.
Sau khi y đến hoa viên thì phát hiện ra đã có kha khá người ngồi rồi.
Một đám mỹ nhân vận váy áo, đầu cài trâm ngọc, rõ ràng là phi tử trong nội cung.
Mà người ngồi trên chiếu phía đông mặc một bộ y phục màu đen, ngũ quan tinh xảo, môi phơn phớt hồng, dịu dàng xinh đẹp đang rũ mắt đọc sách, là người duy nhất mặc nam trang, chắc hẳn hắn chính là Hoàng đế Đại Thịnh.
Bồng Lập Quả đang muốn quỳ xuống bái kiến hoàng đế Đại Thịnh thì lại nghe thấy tiếng bước chân vội và truyền tới từ sau hàng cây. Y quay người lại nhìn, là một mỹ nhân cao gầy vận y phục y hệt đang bước từ trong đám hoa lá ra, hai mắt như ngậm ý cười, cung tiễn sau lưng vẫn chưa cởi bỏ, như thể vừa mới săn bắn xong.
Người này vừa mới đến, mấy người cung phi kia đều túm tụm đi tới, hết đưa nước rồi lại lau mồ hôi, ân cần vô cùng.
Bồng Lập Quả nhìn mỹ nhân được cả một đám người cùng nhau vây kín đó, rồi lại nhìn cái người lẻ loi đơn độc một góc đằng kia, trong lòng thầm nhớ lại định nghĩa của thế tục về Hoàng đế, sau đó đầu gối liền mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Vi Oanh.
"Sứ giả Bắc Quyết, Bồng Lập Quả tham kiến bệ hạ Đại Thịnh. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Vi Oanh:???
Vân Thiều:???
Các đại thần ở hiện trường:???!!!
Nhưng bọn họ nhìn Hoàng đế cô độc một mình ngồi ở phía Đông, liền không nén được nghĩ thầm, hình như nhận nhầm... cũng không sai lắm.
Hết chương 47
——————————
Bách Linh: Đang đúng dịp mình về Việt Nam du lịch 2 tháng, ko mang laptop gì hết nên edit hơi khó khăn, sẽ cố ra chương đều hơn, mình đang điều chỉnh xưng hô 1 chút nên có thể mọi người sẽ thấy hơi khác nhé.
Hoàng đế là một nữ nhân, nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài, thì sẽ náo loạn trời đất mất. Thế mà cẩu hoàng đế không hề kỵ nàng chút nào, không biết cuốn sách này rốt cuộc được viết ra sao mà lại đặt ra giả thiết kỳ quái như thế.
Vân Thiều cầm cây bút chu sa, đầu bút vô tình quẹt qua má, để lại trên môi mạt đỏ tươi tắn.
Nàng ấy bật cười: "Oanh Oanh muốn nói cho người khác biết sao? Chiếu cáo thiên hạ có được không?"
Vi Oanh:...
Cẩu hoảng đế lại giả lả với nàng!
Nàng liếc vệt chu sa trên gò má trắng nhợt của Hoàng đế, không hề cất lời, nàng ngáp một cái rồi đi vào gian trong, cuộn mình vào chiếc chăn ấm.
Vài ngày sau, sứ giả Bắc Quyết, Bồng Lập Quả đến Thịnh Kinh.
Trong nguyên tác miêu tả sơ lược về vị sứ giả này tốn không ít bút mực, đến khi y vào hoàng cung, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi y ở sau hoa viên, còn gọi vài phi tử mình yêu thích đi cùng. Sau đó thì đưa sứ giả đến bãi săn săn bắn, biểu diễn một màn giết gà dọa khỉ.
Cũng ở bãi săn này, nữ chính phát hiện ra âm mưu của Bồng Lập Quả, hóa ra Bắc Quyết không hề có ý muốn đàm phán hòa bình, chỉ muốn phái sứ giả đến thám thính tình báo của Đại Thịnh, hòng chuẩn bị cho cuộc chiến tranh kế tiếp.
Cái gọi là cầu hòa, xác định biên giới, cũng chỉ là kế hoãn binh để nghỉ ngơi chỉnh đốn lại mà thôi.
Vi Oanh xem lại cốt truyện, tổng kết lại các nhiệm vụ ở giai đoạn này, vấn đề chẳng phải lớn lao gì, chỉ là biến từ trị Hoàng đế thành trị sứ giả thôi, nàng đã quá quen rồi.
Thế nên nàng vẫn sinh hoạt như bình thường, đọc tiểu thuyết cùng với Tiêu Thiên Tuyết, cưỡi ngựa săn bắn với Quý phi, hoặc là xuống bếp giúp đỡ Hiền phi nấu nướng.
Chỉ có buổi tối thì có nhiều thủ tục hơn, bị buộc phải đối mặt với cái cục nhuyễn ngọc ôn hương đột nhiên xuất hiện ở trong chăn của mình.
Một ngày nọ, nàng đang ở Bảo Vân cung cưỡi ngựa săn bắn với Quý phi, thì đột nhiên nghe thấy có người tiến đến nói, sứ giả Bắc Quyết vào cung, bệ hạ chuẩn bị triệu kiến y ở hoa viên, hỏi bọn họ có muốn đến xem xem có gì hiếm lạ không.
Vi Oanh ngẫm lại cốt truyện gốc, cây cung uốn cong như trăng rằm, mũi tên gắn lông vũ phút chuốc đã bắn vào trung tâm chiếc bia, cọng lông trắng khẽ rung.
Nàng buông mũi tên xuống, nghiêng đầu nói: "Nương nương, hôm nay đến đây thôi."
Quý phi cũng bắn một mũi tên theo: "Phải đi ư?"
Vi Oanh gật đầu.
Quý phi không nhìn nàng: "Vậy thì đi đi, ngày mai tiếp tục."
Vi Oanh cưỡi ngựa thả bước chầm chậm, quay đầu lại hỏi: "Nương nương đến không?"
Quý phi lắc đầu: "A huynh đang bàn luận chính sự với hoàng thượng ở hoa viên, nếu như ta tới đó, e là sẽ khiến cho người ta chỉ trích."
Bùi gia công to việc lớn, bên ngoài không biết có bao nhiêu người chờ tìm ra sai lầm của bọn họ.
Nàng ấy vươn tay bắn thêm một mũi tên rồi nói: "Vả lại người Bắc Quyết ta đã trông thấy nhiều rồi, ngươi đi xem đi, nhìn cái mới lạ."
Giọng điệu như đang bảo nàng đến sở thú để nhìn động vật vậy.
Trong Ngự hoa viên, Quốc cữu Cung Hồng Ba dẫn sứ giả Bồng Lập Quả đi đến Ngự hoa viên.
Người Bắc Quyết và người Đại Thịnh ở thế giới này có ngoại hình hơi khác nhau, thân hình Bồng Lập Quả cao lớn như tòa tháp, tóc vàng mắt xanh, râu quai nón đầy mặt, tướng mạo buông thả vô độ.
Y nhìn quần thần ở trong hoa viên ai nấy cũng đều thấp hơn y một cái đầu thì khóe miệng nhếch lên nụ cười khẽ, y cảm thấy kẻ nào kẻ nấy ở Đại Thịnh đều gầy yếu, nào chịu được nổi một cú đánh, nếu tung nắm đấm ra thì chắc chắn sẽ tháo chạy.
Vương của Bắc Quyết để y đi thám thính tình hình, thăm dò xem quốc lực của Đại Thịnh có hưng cường, dân có yên nước có phú, binh có hùng tướng có mạnh hay không.
Vỗn dĩ Bắc Quyết cảm thấy Đại Thịnh xưa nay yếu hèn, chẳng đáng nhắc tới, nhưng gần đây lại gặp phải mấy trận thua liên tiếp, khiến cho bọn họ buộc phải sử dụng đến cái não chẳng mấy thông minh, bắt đầu sử dụng mưu kế.
Bồng Lập Quả trịnh thượng nhìn bọn họ, trong nội tâm không khỏi thấy ngạo mạn mà đứng thẳng lưng lên.
Lúc y vừa mới tới thành Thịnh đã đến dân gian để điều tra một phen, y liền phát hiện ra rằng mặc dù ở đây dân chúng đều có tiền có của nhưng ai nấy không có chí cầu tiến, rành rành rằng từ lúc trời còn tờ mờ đã đến hiệu sách xếp hàng mua tiểu thuyết.
Quả đúng là không có chí tiến thủ, ham mê khoái lạc!
Nhưng vì để nắm rõ tình hình quân địch nên y cũng mua một cuốn để đọc... ôi chao, thơm ngon thật.
Y nghĩ đến những bức họa mỹ miều duyên dáng trên cuốn sách, thì liền ho khan hai tiếng, thầm nghĩ, Đại Thịnh tiêu tùng, Đại Thịnh sớm muộn rồi sẽ tiêu tùng(*)!
(*)Nguyên văn:药丸 có nghĩa gốc là thuốc dạng viên, ở đây được sử dụng với ý ám chí điều gì đó sắp không trụ được, sắp bay biến.
Ngày nào cũng đọc sách của tiểu nhân, đám người này đã không còn thuốc chữa nữa rồi, đến khi ấy Bắc Quyết sẽ diệt sạch Đại Thịnh trong phút chốc!
Y đang suy nghĩ miên man thì có vài quan viên trẻ tuổi đi tới, khách khí chào hỏi với Cung Hồng Ba.
Cung Hồng Ba khẽ gật đầu.
Thanh niên dẫn đầu là Binh bộ Thị lang tân nhiệm Bùi Tiễn, anh trai của Bùi Khuyết, vừa mới từ trên chiến trường trở về không lâu. Hắn mỉm cười với Cung Hồng Ba, rồi mỉm cười với Bồng Lập Quả, dáng vẻ đường hoàng tốt tính.
Đã là thỏa thuận về biên giới thì ắt cần những người hiểu rõ bố cục biên phòng, nên Hoàng đế đã đặc biệt cho mấy người binh bộ trẻ tuổi như họ tới đây.
Trong tay Bùi Tiễn còn cầm một tấm bản đồ, cuốn thành một trục cầm chắc trong tay.
Đợi ở trong vườn một lúc, Hoàng đế vẫn còn chưa tới, nên Công Hồng Ba bèn đề nghị: "Sứ giả, hoa đào trong hoa viên đang độ nở đẹp, chúng ta cùng nhau đến rừng đào thưởng hoa xem sao?"
Bồng Lập Quả vui vẻ phụ họa rồi cùng đi theo vào rừng hoa, trong lòng cảm khái rằng phong cảnh Đại Thịnh đẹp tuyệt trần, sơn hà tráng lệ, thầm nghĩ núi sông hùng vĩ như thế rồi sẽ sớm quy về Bắc Quyết bèn không nhịn được mà thoáng phấn khích.
Y liếc mắt nhìn mấy đại thần ở xung quanh, lòng nhủ, đám văn nhân này tay trói gà còn chẳng chặt, hừ, nào có giống với Bắc Quyết bọn hắn, nam nhi mười tuổi phải đến thảo nguyên săn bắn, thành niên rồi thì phải tự mình săn được một con mãnh thú coi như làm lễ trưởng thành.
Người của Đại Thịnh phỏng chừng rằng đến cả máu cũng còn chưa trông thấy bao giờ.
Sau đó y nhanh chóng gặp phải một vũng máu đen trên mặt đất.
Bồng Lập Quả ngay tức khắc dừng chân lại, cau mày khó hiểu, vì sao trong hoa viên của hoàng cung lại có một vũng máu thế này? Trong cung điện của Bắc Quyết còn chẳng có máu!
Đây là giết người? Quất roi cung nhân, ban chết cung phi?
Trong đầu y hiện lên đủ loại suy đoán, chợt y cảm thấy sau lưng gió lạnh nổi lên bốn phía.
Sắc mặt Cung Hồng Ba thâm trầm, nhìn vũng máu chảy kia, dường như cũng nghi hoặc không hiểu vì sao trong thâm cung lại xuất hiện vết máu quỷ dị như thế, chốc sau hắn ta mới cười bảo: "Chắc là rải phẩm màu gì đó thôi."
Bồng Lập Quốc nghe bảo là phẩm màu thì trong lòng thở phào.
Y biết ngay mà, người Đại Thịnh hẳn còn chẳng trông thấy máu bao giờ!
Bùi Tiễn bước tới, rồi ngồi xổm xuống đất, quét một ít đất đưa lên ngửi một cách thành thạo, sau đó hắn ngẩng đầu cười, làm lộ ra hàm răng trắng: "Không phải máu người, đại nhân không cần kinh hoảng."
Bồng Lập Quốc đờ người, sau đó trong đầu hiện lên một hàng dấu chấm hỏi.
Tại sao người thanh niên này lại thông thuộc đến vậy, không đúng, tại sao hắn có thể ngửi ra được liệu có phải máu người hay không? Người Đại Thịnh còn có kỹ năng đặc biệt này à?
Bùi Tiễn liếc nhìn vài mẩu lông gà còn chưa dọn sạch trên lùm cỏ bèn vỗ vỗ tay đứng dậy, cười bảo: "Chỉ là cung phi chúng ta rảnh rỗi buồn chán nên mới ở đây giết gà để chơi thôi, không có gì quái lạ cả."
Bồng Lập Quả:???
Buồn chán rảnh rỗi, giết, giết gà?
Không kỳ quái sao?
Cung Hồng Ba như nghĩ đến điều gì nên hỏi: "Chẳng lẽ là Quý phi nương nương?"
Bùi Tiễn khoát tay áo: "A Khuyết nhà ta.", nghĩ đến thân phận hiện giờ của muội muội hắn bèn đổi lời: "Nếu như là Quý phi nương nương, thì đuổi sói đuổi hổ, giết lang sói diệt lợn lòi đều là thứ bình thường, chỉ là không giết gà."
Hai người đó ha ha cười một phen, hòa hợp vô cùng.
Hồi lâu sau, Bồng Lập Quả run rẩy hỏi: "Đại Thịnh, nữ tử Đại Thịnh đều hung bạo thế à?"
Công Hồng Ba còn chưa cất lời, Bùi Tiễn đã nói trước: "Đại Thịnh chúng ta chính là như thế, lẽ nào Bắc Quyết không như vậy? Không phải chứ không phải chứ, nghe nói toàn dân Bắc Quyết thượng võ, lẽ nào đến cả nữ tử thâm cung của Đại Thịnh cũng không sánh bằng."
Bồng Lập Quả bị cứng họng, y im lặng một lúc rồi gượng gạo đáp: "Đương, đương nhiên là bì kịp, lễ trưởng thành của nữ tử chúng ta chính là đến thảo nguyên săn một con sói về."
Các đại thần lũ lượt gật đầu, khen tới nỗi Bồng Lập Quả lại bắt đầu đỏ mặt.
Khi bọn họ vui vẻ thưởng hoa, thì ở phía sau có cung nhân truyền lời, nói rằng bệ hạ đang đợi ở hoa viên, thế là bọn họ lại vội vàng quay người trở lại yến tiệc.
Trước khi Bồng Lập Quả đến đây, y đã sớm tìm hiểu, nghe nói đế vương của Đại Thịnh nam sinh nữ tướng, âm nhu mỹ mạo vô cùng.
Sau khi y đến hoa viên thì phát hiện ra đã có kha khá người ngồi rồi.
Một đám mỹ nhân vận váy áo, đầu cài trâm ngọc, rõ ràng là phi tử trong nội cung.
Mà người ngồi trên chiếu phía đông mặc một bộ y phục màu đen, ngũ quan tinh xảo, môi phơn phớt hồng, dịu dàng xinh đẹp đang rũ mắt đọc sách, là người duy nhất mặc nam trang, chắc hẳn hắn chính là Hoàng đế Đại Thịnh.
Bồng Lập Quả đang muốn quỳ xuống bái kiến hoàng đế Đại Thịnh thì lại nghe thấy tiếng bước chân vội và truyền tới từ sau hàng cây. Y quay người lại nhìn, là một mỹ nhân cao gầy vận y phục y hệt đang bước từ trong đám hoa lá ra, hai mắt như ngậm ý cười, cung tiễn sau lưng vẫn chưa cởi bỏ, như thể vừa mới săn bắn xong.
Người này vừa mới đến, mấy người cung phi kia đều túm tụm đi tới, hết đưa nước rồi lại lau mồ hôi, ân cần vô cùng.
Bồng Lập Quả nhìn mỹ nhân được cả một đám người cùng nhau vây kín đó, rồi lại nhìn cái người lẻ loi đơn độc một góc đằng kia, trong lòng thầm nhớ lại định nghĩa của thế tục về Hoàng đế, sau đó đầu gối liền mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Vi Oanh.
"Sứ giả Bắc Quyết, Bồng Lập Quả tham kiến bệ hạ Đại Thịnh. Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Vi Oanh:???
Vân Thiều:???
Các đại thần ở hiện trường:???!!!
Nhưng bọn họ nhìn Hoàng đế cô độc một mình ngồi ở phía Đông, liền không nén được nghĩ thầm, hình như nhận nhầm... cũng không sai lắm.
Hết chương 47
——————————
Bách Linh: Đang đúng dịp mình về Việt Nam du lịch 2 tháng, ko mang laptop gì hết nên edit hơi khó khăn, sẽ cố ra chương đều hơn, mình đang điều chỉnh xưng hô 1 chút nên có thể mọi người sẽ thấy hơi khác nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.