Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 27
Punnie1310
25/03/2023
Sau khi trở về Trình Minh Thạc mang theo một chiếc chậu đồng cùng khăn đến bên giường
“Để ta giúp ngươi lao người sau đó chúng ta dùng bữa ta đã sai người làm, Mẫn nhi đã mệt mỏi rồi” thấy Hàn Mẫn vẫn thất thần hắn có chút đau lòng
“Vương gia người không chán ghét ta sao” Hàn Mẫn nhìn hắn mà hỏi, vốn dĩ cũng chính là vì thân thể này mà phụ thân chán ghét y thì tại sao Trịnh Minh Thạc còn có thể bình thãn như không có chuyện gì xảy ra
“Ta tại sao lại chán ghét Mẫn nhi, ta yêu thương ngươi còn chưa đủ, nào ngoan để ta giúp ngươi lao người sau đó thay y phục được chứ” nhìn thấy hắn đường đường là vương gia đức cao vọng trọng bây giờ lại vì y mà chả khác gì một nô tài phục vụ y khiến y trong lòng vừa cảm thấy hạnh phúc mà vừa lo sợ, sợ vì tất cả mọi thứ bây giờ hắn chỉ là diễn kịch, đúng cậy suy cho cùng Hàn Mẫn vẫn sợ hãi vì vết thương trong lòng y quá lớn, luôn cho rằng tất cả mọi người đều sẽ chán ghét y như phụ thân y, nếu y không phải con trai duy nhất của người người sớm đã một đao chém chết y từ lâu rồi
“Thân thể ta như vậy, người vẫn có thể bình thường được sao”Hàn Mẫn nhìn thẳng Trình Minh Thạc nhưng đối diện lại với hắn là nụ cười ôn nhi của người trước mặt
“Thân thể Mẫn nhi cực phẩm như vậy ta ước còn không ước được, Mẫn nhi đừng nghĩ nhiều nữa vốn dĩ ta yêu ngươi cho dù ngươi có như thế nào cũng là Hàn Mẫn là vương phi là người ta yêu cho nên Mẫn nhi ngươi chỉ cần biết trên thế gian này kẻ nào coi ngươi là quái vật ta lập tức không tha cho kẻ đó” một lời nói ra khiến Hàn Mẫn cảm động, đây là lần đầu tiên có người chấp nhận y không giống người ngoài phụ thân gia gia và Kim Tuấn Hạo, Bạch Viên ra thì Trịnh Minh Thạc là người đầu tiên cũng là người đầu tiên nói với y rằng không quan tâm đến thân thể y như thế nào
Sau khi giúp Hàn Mẫn thay y phục, Trình Minh Thạc cho người bưng thức ăn vào
Nhìn cả bàn thức ăn Hàn Mẫn không khỏi đỡ trán, vương gia người là đang nuôi heo sao, nhiều thức ăn như vậy ăn hết sao thật lãng phí mà
“Mẫn nhi ngươi ăn nhiều vào một chút” Hàn Mẫn nhìn chén của bản thân sắp bị gắp đầy mà không biết nói gì
“Vương gia ngài màu ăn đi ta có thể tự ăn được” thấy Trịnh Minh Thạc cứ chăm bản thân như trẻ con Hàn Mẫn thật tức chết mà
“ Mẫn nhi lúc nãy ngươi làm sao vậy” mặc dù biết không nên hỏi thẳng như vậy nhưng hắn lại không nhịn được muốn nghe Hàn Mẫn rõ ràng
Hàn Mẫn biết sẽ đối diện với câu hỏi này gốt cuộc y cũng lựa chọn kể ra cho người trước mặt nghe vì dù gì thì đây cũng là phu quân của y, y không thể nào giấu được chuyện này
“Nếu ta bảo đây là bệnh, vương gia người có tin không”
“Ta tin” chưa đợi Hàn Mẫn dứt lời thì hắn đã lến tiếng, hắn vốn dĩ không phải chứng kiến lần đầu nhưng kiếp trước đều nghĩ Hàn Mẫn dùng thủ đoạn đê tiện thấp hèn để câu dẫn hắn, kiếp này hắn cũng muốn hiểu rõ ràng để còn có thể biết cách bảo vệ y
“Ta không biết nói gì để người hiểu nhưng bệnh này mẫu thân bảo đây là di truyền, thường tầm 4 tháng sẽ tái phát một lần, mỗi lần tái phát như bị trúng xuân dược vậy, bình thường phải đến bốn canh giờ mới khỏi” Hàn Mẫn nói ra lời này không khỏi đỏ mặt, nếu không phải Trình Minh Thạc trở về thì lúc này y vẫn còn nằm trên giường gắng gượng chịu đựng nhưng càng nghĩ lại càng nhớ đến những việc khi nãy khiến y chỉ muốn trốn đi mất, thật xấu hổ mà
Thấy Hàn Mẫn đỏ mặt hắn không khỏi cười, không ngờ Mẫn nhi nhà hắn cũng có lúc bày ra biểu cảm đáng yêu như vậy khiến người ta không khỏi yêu thương(ủa vậy sao kiếp trước a ngược con tui, mắc cười quá hà )
Trời bên ngoài cũng đã dần tối sau khi Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc dùng bữa xong liền cùng nhau ra ngoài, vốn dĩ muốn hắn là muốn đưa Hàn Mẫn ra ngoài ngắm trăng nhưng hiện tại thành ra hai người lén lén lút lút đi theo một đám người
“Mẫn nhi ngươi nghĩ như thế nào” nhìn thấy đám người áo đen tiếng đến căn phòng mà cả hai ở Hàn Mẫn cũng đón ra được bọn chúng không hề có ý tốt nhưng vẫn chưa xác định là người của kẻ muốn giết Trình Minh Thạc ban nãy hay là người của Hàn phủ vì trời rất tối thêm vào đó ánh trăng như có như không khiến không gian vô cùng tịch mịch
“Vương gia người cho rằng đây là người của ai phái đến” Hàn Mẫn hỏi hắn
“Ta không nghĩ đám sát thủ khi chiều lại cả gan đến nộp mạng lần nữa đâu, cũng không nghĩ người của Hàn phủ có thể biết chúng ta ở đây được, ta hiện tại cũng không rõ đám người đó là của ai phái đến” Trình Minh Thạc có chút khó hiểu vốn dĩ nếu là đám sát thủ ban nãy nhất định sẽ không ra tay tại tửu lầu mà trực tiếp đến khách điếm a, như vậy có thể giết hắn nhanh hơn cần gì phải tốn công sức ở cái tửu lâu đơ chứ
“Chúng ta yên lặng quan sát họ” Hàn Mẫn nói rồi tiếp tục ở trên mái nhà theo dõi từng cử động của đám người bên dưới
“Bẩm không tìm thấy bất kỳ ai” tên áo đen báo cáo với một thân ảnh bận hắc y trên mặt hắn còn có một chiếc mặt nạ, lúc này Hàn Mẫn cũng chợt nhớ ra gì đó, chiếc mặt nạ này vô cùng quen thuộc nhưng y lại không nhớ gốt cuộc chủ nhân củ chiếc mặt nạ là ai cả nhưng y chắc chắn có quen biết với người này
“Mẫn nhi ngươi biết người đó sao” thấy Hàn Mẫn luôn nhìn chầm chầm kẻ đeo mặt nạ Trình Minh Thạc có chút ghen tị, hắn chính là không thích Hàn Mẫn nhìn ai đến thất thần như vậy
“Ta không chắc nhưng ta nhìn rất quen chỉ là không nhớ ra được” Hàn Mẫn nghĩ mãi vẫn nhớ rất quen không những quen mà người đeo mặt nạ này còn là một người vô cùng vô cùng thân thuộc y chắc chắn biết
Hàn Mẫn đột nhiên nhớ ra lập tức lao xuống chạy đến bên người đeo mặt nạ, Trình Minh Thạc bất ngờ cũng nhanh chóng đáp đất
“Triệu Anh ca ca là huynh sao”
“Để ta giúp ngươi lao người sau đó chúng ta dùng bữa ta đã sai người làm, Mẫn nhi đã mệt mỏi rồi” thấy Hàn Mẫn vẫn thất thần hắn có chút đau lòng
“Vương gia người không chán ghét ta sao” Hàn Mẫn nhìn hắn mà hỏi, vốn dĩ cũng chính là vì thân thể này mà phụ thân chán ghét y thì tại sao Trịnh Minh Thạc còn có thể bình thãn như không có chuyện gì xảy ra
“Ta tại sao lại chán ghét Mẫn nhi, ta yêu thương ngươi còn chưa đủ, nào ngoan để ta giúp ngươi lao người sau đó thay y phục được chứ” nhìn thấy hắn đường đường là vương gia đức cao vọng trọng bây giờ lại vì y mà chả khác gì một nô tài phục vụ y khiến y trong lòng vừa cảm thấy hạnh phúc mà vừa lo sợ, sợ vì tất cả mọi thứ bây giờ hắn chỉ là diễn kịch, đúng cậy suy cho cùng Hàn Mẫn vẫn sợ hãi vì vết thương trong lòng y quá lớn, luôn cho rằng tất cả mọi người đều sẽ chán ghét y như phụ thân y, nếu y không phải con trai duy nhất của người người sớm đã một đao chém chết y từ lâu rồi
“Thân thể ta như vậy, người vẫn có thể bình thường được sao”Hàn Mẫn nhìn thẳng Trình Minh Thạc nhưng đối diện lại với hắn là nụ cười ôn nhi của người trước mặt
“Thân thể Mẫn nhi cực phẩm như vậy ta ước còn không ước được, Mẫn nhi đừng nghĩ nhiều nữa vốn dĩ ta yêu ngươi cho dù ngươi có như thế nào cũng là Hàn Mẫn là vương phi là người ta yêu cho nên Mẫn nhi ngươi chỉ cần biết trên thế gian này kẻ nào coi ngươi là quái vật ta lập tức không tha cho kẻ đó” một lời nói ra khiến Hàn Mẫn cảm động, đây là lần đầu tiên có người chấp nhận y không giống người ngoài phụ thân gia gia và Kim Tuấn Hạo, Bạch Viên ra thì Trịnh Minh Thạc là người đầu tiên cũng là người đầu tiên nói với y rằng không quan tâm đến thân thể y như thế nào
Sau khi giúp Hàn Mẫn thay y phục, Trình Minh Thạc cho người bưng thức ăn vào
Nhìn cả bàn thức ăn Hàn Mẫn không khỏi đỡ trán, vương gia người là đang nuôi heo sao, nhiều thức ăn như vậy ăn hết sao thật lãng phí mà
“Mẫn nhi ngươi ăn nhiều vào một chút” Hàn Mẫn nhìn chén của bản thân sắp bị gắp đầy mà không biết nói gì
“Vương gia ngài màu ăn đi ta có thể tự ăn được” thấy Trịnh Minh Thạc cứ chăm bản thân như trẻ con Hàn Mẫn thật tức chết mà
“ Mẫn nhi lúc nãy ngươi làm sao vậy” mặc dù biết không nên hỏi thẳng như vậy nhưng hắn lại không nhịn được muốn nghe Hàn Mẫn rõ ràng
Hàn Mẫn biết sẽ đối diện với câu hỏi này gốt cuộc y cũng lựa chọn kể ra cho người trước mặt nghe vì dù gì thì đây cũng là phu quân của y, y không thể nào giấu được chuyện này
“Nếu ta bảo đây là bệnh, vương gia người có tin không”
“Ta tin” chưa đợi Hàn Mẫn dứt lời thì hắn đã lến tiếng, hắn vốn dĩ không phải chứng kiến lần đầu nhưng kiếp trước đều nghĩ Hàn Mẫn dùng thủ đoạn đê tiện thấp hèn để câu dẫn hắn, kiếp này hắn cũng muốn hiểu rõ ràng để còn có thể biết cách bảo vệ y
“Ta không biết nói gì để người hiểu nhưng bệnh này mẫu thân bảo đây là di truyền, thường tầm 4 tháng sẽ tái phát một lần, mỗi lần tái phát như bị trúng xuân dược vậy, bình thường phải đến bốn canh giờ mới khỏi” Hàn Mẫn nói ra lời này không khỏi đỏ mặt, nếu không phải Trình Minh Thạc trở về thì lúc này y vẫn còn nằm trên giường gắng gượng chịu đựng nhưng càng nghĩ lại càng nhớ đến những việc khi nãy khiến y chỉ muốn trốn đi mất, thật xấu hổ mà
Thấy Hàn Mẫn đỏ mặt hắn không khỏi cười, không ngờ Mẫn nhi nhà hắn cũng có lúc bày ra biểu cảm đáng yêu như vậy khiến người ta không khỏi yêu thương(ủa vậy sao kiếp trước a ngược con tui, mắc cười quá hà )
Trời bên ngoài cũng đã dần tối sau khi Hàn Mẫn cùng Trình Minh Thạc dùng bữa xong liền cùng nhau ra ngoài, vốn dĩ muốn hắn là muốn đưa Hàn Mẫn ra ngoài ngắm trăng nhưng hiện tại thành ra hai người lén lén lút lút đi theo một đám người
“Mẫn nhi ngươi nghĩ như thế nào” nhìn thấy đám người áo đen tiếng đến căn phòng mà cả hai ở Hàn Mẫn cũng đón ra được bọn chúng không hề có ý tốt nhưng vẫn chưa xác định là người của kẻ muốn giết Trình Minh Thạc ban nãy hay là người của Hàn phủ vì trời rất tối thêm vào đó ánh trăng như có như không khiến không gian vô cùng tịch mịch
“Vương gia người cho rằng đây là người của ai phái đến” Hàn Mẫn hỏi hắn
“Ta không nghĩ đám sát thủ khi chiều lại cả gan đến nộp mạng lần nữa đâu, cũng không nghĩ người của Hàn phủ có thể biết chúng ta ở đây được, ta hiện tại cũng không rõ đám người đó là của ai phái đến” Trình Minh Thạc có chút khó hiểu vốn dĩ nếu là đám sát thủ ban nãy nhất định sẽ không ra tay tại tửu lầu mà trực tiếp đến khách điếm a, như vậy có thể giết hắn nhanh hơn cần gì phải tốn công sức ở cái tửu lâu đơ chứ
“Chúng ta yên lặng quan sát họ” Hàn Mẫn nói rồi tiếp tục ở trên mái nhà theo dõi từng cử động của đám người bên dưới
“Bẩm không tìm thấy bất kỳ ai” tên áo đen báo cáo với một thân ảnh bận hắc y trên mặt hắn còn có một chiếc mặt nạ, lúc này Hàn Mẫn cũng chợt nhớ ra gì đó, chiếc mặt nạ này vô cùng quen thuộc nhưng y lại không nhớ gốt cuộc chủ nhân củ chiếc mặt nạ là ai cả nhưng y chắc chắn có quen biết với người này
“Mẫn nhi ngươi biết người đó sao” thấy Hàn Mẫn luôn nhìn chầm chầm kẻ đeo mặt nạ Trình Minh Thạc có chút ghen tị, hắn chính là không thích Hàn Mẫn nhìn ai đến thất thần như vậy
“Ta không chắc nhưng ta nhìn rất quen chỉ là không nhớ ra được” Hàn Mẫn nghĩ mãi vẫn nhớ rất quen không những quen mà người đeo mặt nạ này còn là một người vô cùng vô cùng thân thuộc y chắc chắn biết
Hàn Mẫn đột nhiên nhớ ra lập tức lao xuống chạy đến bên người đeo mặt nạ, Trình Minh Thạc bất ngờ cũng nhanh chóng đáp đất
“Triệu Anh ca ca là huynh sao”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.