Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 29
Punnie1310
25/03/2023
Trình Minh Thạc suy nghĩ là ai muốn điều tra thân phận của Hàn Mẫn muốn tìm hiểu sâu về mẫu thân y còn muốn bắt y thì chỉ có thể là người muốn diệt hắn mà thôi mà người muốn diệt hắn để giành ngai vàng nhiều nhất là Trình Dương Bảo, vốn là đại hoàng tử là con trai của hoàng hậu, vốn dĩ đã được lập thái tử nhưng vì một lần mắc sai phạm khiến phụ hoàng ghét bỏ thêm vào đó lại là một kẻ tham lam luôn nghe lời nịnh hót của gian thần. Trình Dương Bảo sớm đem hắn trở thành cái gai trong mắt là người uy hiếp đến ngai vàng nhất vì phụ hoàng vốn dĩ đã chọn hắn là thái tử cũng chọn hắn là người sẽ kế vị cho nên đối với Trịnh Minh Thạc Trịnh Dương Bảo là muốn giết hắn nhất
Gần đây việc hắn quan tâm yêu thương Hàn Mẫn sớm đã được đồn khắp nơi thêm vào đó thân phận của phu nhân Hàn gia thật quá bí ẩn thêm vào đó Hàn gia lại là gia đình lão tướng nhiều đời nắm trong tay binh quyền vô cùng lớn nên khi được Phụ hoàng ban hôn chả khác gì đang củng cố chỗ đứng cho hắn ,việc này đối với các vị hoàng huynh của hắn chính là uy hiếp vô cùng lớn đến việc tranh đoạt quyền kế vị
“Vương gia chắc người biết là ai” Triệu Anh liếc nhìn hắn với ánh mắt nếu ngươi không biết thì ta nghĩ ta nên mang đệ đệ ta đi chứ để nên cạnh ngươi chả khác nào sẽ khiến y nguy hiểm cả
“Ngươi yên tâm ta sẽ không để bắt cứ kẻ nào đụng đến Mẫn nhi cho dù một sợ tóc đi chăng nữa” Trình Minh Thạc nói
“Mong là vương gia nói được làm được, mặc dù y không phải đệ đệ máu mủ của ta nhưng ta sớm xem y là đệ đệ của ta ta không mong vì bất cứ lý do gì đệ đệ ta lại bị cuống vào cuộc tranh đoạt của các người càng không mong có người tổn hại đến y như Hàn Yến chính là điển hình” Triệu Anh nghiêm túc nói sau đó nhìn sang Hàn Mẫn
“Đây là còi báo chỉ có ta, phụ thân là có được nó hôm nay ta giao cho đệ nếu sau này có việc bất trắc đệ cứ thổi nó người của Triệu phủ cho dù ở đâu cũng sẽ lập tức đến ứng cứu” Triệu Anh đưa một cái còi nhỏ cho Hàn Mẫn, đây chính là việc duy nhất hắn có thể làm cho Hàn Mẫn
“Ta có việc không tiện ở lại đây quá lâu Mẫn nhi hẹn ngày tái ngộ” Triệu Anh nói rồi rời đi chưa kịp để Hàn Mẫn nói lời nào, Hàn Mẫn nhìn theo bóng lưng biến mất có chút tiếc nuối, e rằng sẽ rất lâu nữa bọn họ mới có thể gặp lại nhau
“Mẫn nhi ngươi là đang tiếc nuối sao” Trình Minh Thạc trong lòng cảm thấy khó chịu mặc dù biết rằng Hàn Mẫn chỉ xem Triệu Anh là huynh đệ nhưng hắn vẫn không kiềm được việc cảm thấy ghen ghét
“Vương gia ta và huynh ấy gặp nhau chính là cách đây năm năm trước, không biết bao giờ mới được gặp lại lần nữa” xa cách năm năm Hàn Mẫn đã gần như muốn quên mất Triệu Anh cho đến khi nghe giọng nói mới có thể nhận ra được đó là Triệu Anh, bây giờ lại phải hẹn ngày tái ngộ nhưng không biết là khi nào năm năm mười năm hay có thể là cả đời, vì Triệu gia không bao giờ ở yên một nơi họ luôn có vô số việc trên đời gần như chưa bao giờ họ dừng chân quá lâu ở một nơi, mặc dù nói là Triệu phủ nhưng chưa một ai thật sự biết Triệu phủ ở đâu, ngoại trừ mẫu thân y ra ngay cả y cũng không biết được thì làm sao nói đến việc gặp lại
“Mẫn nhi ngươi yên tâm ai rồi cũng sẽ có ngày tái ngộ mà thôi” hiểu được trong lòng Hàn Mẫn Trình Minh Thạc chỉ ở bên cạnh an ủi y cuộc hội ngộ nào mà chả có chia ly chỉ là sớm hay muộn, kiếp này lại được hội ngộ cùng Hàn Mẫn hắn còn chưa biết được lúc nào sẽ chia ly chỉ biết bây giờ ở bên cạnh y bảo vệ y là điều hắn muốn làm nhất
Một buổi tối cứ như vậy trôi qua, sáng sớm Bạch Viên cùng Lý Nguyên đã ở ngoài cửa đợi hại vị chủ nhân nhà bọn họ thức dậy
Hàn Mẫn tỉnh dậy trong vòng tay của Trịnh Minh Thạc, nhìn ngắm dung nhan của người trước mặt Hàn Mẫn bất giác mỉm cười, vương gia người thật soái a, Hàn Mẫn thầm khen
“ Ngắm ta đủ chưa, trời đã không còn sớm Mẫn nhi chúng ta đến chỗ tam hoàng huynh” Trình Minh Thạc đã dậy từ sớm nhưng vì thấy Hàn Mẫn vẫn còn ngủ nên hắn vẫn nằm im nhưng không nghĩ rằng như vậy lại bắt gặp được một chú mèo con đang ngắm hắn vậy
“Vương gia người thật là…” Hàn Mẫn đỏ mặt đánh hắn một cái sau đó mặc kệ người trước mặt mà ra phía sau bình phong tắm rửa, nước đã được Bạch Viên cùng Lý Nguyên chuẩn bị từ sớm
Hàn Mẫn trốn ở trong không thèm để ý đến bên ngoài Trình Minh Thạc đành sang phòng của Lý Nguyên mà tắm rửa, đường đường là vương gia nhưng bây giờ lại phải đến phòng thuộc hạ tắm rửa
Sau khi tắm rửa thay y phục Hàn Mẫn xuất hiện bên ngoài với dáng vẻ vô cùng kiều diễm nhưng đằng sau sự kiều diễm đó lại là một khuôn mặt đen vô cùng. Trình Minh Thạc nhìn thấy Hàn Mẫn diện hồng y lập tức không biết như thế nào trong lòng vừa dấy lên sự đau xót cùng cảm giác muốn đem người giấu đi, hắn lúc này nhận ra Hàn Mẫn diện hồng y chính là xinh đẹp nhất hút mắt nhất cũng làm hắn nhớ lại cảnh tượng đó
“Ta không nhớ y phục của ngươi có màu đỏ” Trình Minh Thạc tiến đến bên cạnh Hàn Mẫn
“Là hôm qua Triệu Anh ca ca huynh ấy tặng cho ta, ta vốn dĩ rất thích hồng y nhưng phụ thân chưa bao giờ cho ta bận vì nó là màu tỷ tỷ thích” Hàn Mẫn vừa nhắc vừa nhớ lại, lần đó sinh thần 9 tuổi của y được mẫu thân tặng một bộ hồng y nhưng phụ thân khi thấy y bận hồng y lập tức nổi giận còn đánh cho y một trận từ đó về sau y không bao giờ được mặt hồng y nữa, nhưng y vô cùng thích hồng y thúch màu đỏ của nó vừa đẹp vừa đau long
“Nếu ngươi thích trở về ta sẽ cho người may thêm vài bộ hồng y cho ngươi, đừng mặt bộ này nữa” Trình Minh Thạc thừa nhận hắn là đang ăn dấm chua, tại sao Hàn Mẫn lại bận y phục của nam nhân khác tặng chứ mà bộ y phục này với bộ y phục lúc y tự tử giống nhau y như đúc hắn càng không muốn nhìn thấy lại, đúng hơn là hắn nhất định sẽ đem giấu bộ hồng y này đi
“Thật sao” vốn dĩ y còn cho rằng Trình Minh Thạc sẽ không cho y bận hồng y nhưng nghe hắn bảo khi trở về sẽ may cho y thêm vài bộ hồng y Hàn Mẫn vô cùng vui mừng a, Hàn Mẫn mặc dù không phải không thích các màu nhẹ nhàng nhưng quá nhẹ nhàng lại có cảm giác yếu đuối khiến Hàn Mẫn cảm thấy không quen, Hàn Mẫn vẫn thích nhất là hắc y cùng hồng y vì nhìn vô cùng khí chất
Gần đây việc hắn quan tâm yêu thương Hàn Mẫn sớm đã được đồn khắp nơi thêm vào đó thân phận của phu nhân Hàn gia thật quá bí ẩn thêm vào đó Hàn gia lại là gia đình lão tướng nhiều đời nắm trong tay binh quyền vô cùng lớn nên khi được Phụ hoàng ban hôn chả khác gì đang củng cố chỗ đứng cho hắn ,việc này đối với các vị hoàng huynh của hắn chính là uy hiếp vô cùng lớn đến việc tranh đoạt quyền kế vị
“Vương gia chắc người biết là ai” Triệu Anh liếc nhìn hắn với ánh mắt nếu ngươi không biết thì ta nghĩ ta nên mang đệ đệ ta đi chứ để nên cạnh ngươi chả khác nào sẽ khiến y nguy hiểm cả
“Ngươi yên tâm ta sẽ không để bắt cứ kẻ nào đụng đến Mẫn nhi cho dù một sợ tóc đi chăng nữa” Trình Minh Thạc nói
“Mong là vương gia nói được làm được, mặc dù y không phải đệ đệ máu mủ của ta nhưng ta sớm xem y là đệ đệ của ta ta không mong vì bất cứ lý do gì đệ đệ ta lại bị cuống vào cuộc tranh đoạt của các người càng không mong có người tổn hại đến y như Hàn Yến chính là điển hình” Triệu Anh nghiêm túc nói sau đó nhìn sang Hàn Mẫn
“Đây là còi báo chỉ có ta, phụ thân là có được nó hôm nay ta giao cho đệ nếu sau này có việc bất trắc đệ cứ thổi nó người của Triệu phủ cho dù ở đâu cũng sẽ lập tức đến ứng cứu” Triệu Anh đưa một cái còi nhỏ cho Hàn Mẫn, đây chính là việc duy nhất hắn có thể làm cho Hàn Mẫn
“Ta có việc không tiện ở lại đây quá lâu Mẫn nhi hẹn ngày tái ngộ” Triệu Anh nói rồi rời đi chưa kịp để Hàn Mẫn nói lời nào, Hàn Mẫn nhìn theo bóng lưng biến mất có chút tiếc nuối, e rằng sẽ rất lâu nữa bọn họ mới có thể gặp lại nhau
“Mẫn nhi ngươi là đang tiếc nuối sao” Trình Minh Thạc trong lòng cảm thấy khó chịu mặc dù biết rằng Hàn Mẫn chỉ xem Triệu Anh là huynh đệ nhưng hắn vẫn không kiềm được việc cảm thấy ghen ghét
“Vương gia ta và huynh ấy gặp nhau chính là cách đây năm năm trước, không biết bao giờ mới được gặp lại lần nữa” xa cách năm năm Hàn Mẫn đã gần như muốn quên mất Triệu Anh cho đến khi nghe giọng nói mới có thể nhận ra được đó là Triệu Anh, bây giờ lại phải hẹn ngày tái ngộ nhưng không biết là khi nào năm năm mười năm hay có thể là cả đời, vì Triệu gia không bao giờ ở yên một nơi họ luôn có vô số việc trên đời gần như chưa bao giờ họ dừng chân quá lâu ở một nơi, mặc dù nói là Triệu phủ nhưng chưa một ai thật sự biết Triệu phủ ở đâu, ngoại trừ mẫu thân y ra ngay cả y cũng không biết được thì làm sao nói đến việc gặp lại
“Mẫn nhi ngươi yên tâm ai rồi cũng sẽ có ngày tái ngộ mà thôi” hiểu được trong lòng Hàn Mẫn Trình Minh Thạc chỉ ở bên cạnh an ủi y cuộc hội ngộ nào mà chả có chia ly chỉ là sớm hay muộn, kiếp này lại được hội ngộ cùng Hàn Mẫn hắn còn chưa biết được lúc nào sẽ chia ly chỉ biết bây giờ ở bên cạnh y bảo vệ y là điều hắn muốn làm nhất
Một buổi tối cứ như vậy trôi qua, sáng sớm Bạch Viên cùng Lý Nguyên đã ở ngoài cửa đợi hại vị chủ nhân nhà bọn họ thức dậy
Hàn Mẫn tỉnh dậy trong vòng tay của Trịnh Minh Thạc, nhìn ngắm dung nhan của người trước mặt Hàn Mẫn bất giác mỉm cười, vương gia người thật soái a, Hàn Mẫn thầm khen
“ Ngắm ta đủ chưa, trời đã không còn sớm Mẫn nhi chúng ta đến chỗ tam hoàng huynh” Trình Minh Thạc đã dậy từ sớm nhưng vì thấy Hàn Mẫn vẫn còn ngủ nên hắn vẫn nằm im nhưng không nghĩ rằng như vậy lại bắt gặp được một chú mèo con đang ngắm hắn vậy
“Vương gia người thật là…” Hàn Mẫn đỏ mặt đánh hắn một cái sau đó mặc kệ người trước mặt mà ra phía sau bình phong tắm rửa, nước đã được Bạch Viên cùng Lý Nguyên chuẩn bị từ sớm
Hàn Mẫn trốn ở trong không thèm để ý đến bên ngoài Trình Minh Thạc đành sang phòng của Lý Nguyên mà tắm rửa, đường đường là vương gia nhưng bây giờ lại phải đến phòng thuộc hạ tắm rửa
Sau khi tắm rửa thay y phục Hàn Mẫn xuất hiện bên ngoài với dáng vẻ vô cùng kiều diễm nhưng đằng sau sự kiều diễm đó lại là một khuôn mặt đen vô cùng. Trình Minh Thạc nhìn thấy Hàn Mẫn diện hồng y lập tức không biết như thế nào trong lòng vừa dấy lên sự đau xót cùng cảm giác muốn đem người giấu đi, hắn lúc này nhận ra Hàn Mẫn diện hồng y chính là xinh đẹp nhất hút mắt nhất cũng làm hắn nhớ lại cảnh tượng đó
“Ta không nhớ y phục của ngươi có màu đỏ” Trình Minh Thạc tiến đến bên cạnh Hàn Mẫn
“Là hôm qua Triệu Anh ca ca huynh ấy tặng cho ta, ta vốn dĩ rất thích hồng y nhưng phụ thân chưa bao giờ cho ta bận vì nó là màu tỷ tỷ thích” Hàn Mẫn vừa nhắc vừa nhớ lại, lần đó sinh thần 9 tuổi của y được mẫu thân tặng một bộ hồng y nhưng phụ thân khi thấy y bận hồng y lập tức nổi giận còn đánh cho y một trận từ đó về sau y không bao giờ được mặt hồng y nữa, nhưng y vô cùng thích hồng y thúch màu đỏ của nó vừa đẹp vừa đau long
“Nếu ngươi thích trở về ta sẽ cho người may thêm vài bộ hồng y cho ngươi, đừng mặt bộ này nữa” Trình Minh Thạc thừa nhận hắn là đang ăn dấm chua, tại sao Hàn Mẫn lại bận y phục của nam nhân khác tặng chứ mà bộ y phục này với bộ y phục lúc y tự tử giống nhau y như đúc hắn càng không muốn nhìn thấy lại, đúng hơn là hắn nhất định sẽ đem giấu bộ hồng y này đi
“Thật sao” vốn dĩ y còn cho rằng Trình Minh Thạc sẽ không cho y bận hồng y nhưng nghe hắn bảo khi trở về sẽ may cho y thêm vài bộ hồng y Hàn Mẫn vô cùng vui mừng a, Hàn Mẫn mặc dù không phải không thích các màu nhẹ nhàng nhưng quá nhẹ nhàng lại có cảm giác yếu đuối khiến Hàn Mẫn cảm thấy không quen, Hàn Mẫn vẫn thích nhất là hắc y cùng hồng y vì nhìn vô cùng khí chất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.