Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 32
Punnie1310
25/03/2023
“ Mẫn nhi ta đã trở về” nhìn thấy Hàn Mẫn đang ngồi trên ghế đợi hắn trong lòng hắn đột nhiên vui vẻ, phải chi ngày nào trở về cũng thấy được cảnh này thật hay biết mấy
“Vương gia người đã về” Hàn Mẫn bước đến bên cạnh hắn
“Sao không nghỉ ngơi thêm một lát, còn rất sớm mấy hôm nay ngươi đã mệt mỏi nhiều rồi” Trình Minh Thạc ôn nhu nhìn y khiến y thiếu chút nữa đỏ mặt, vương gia chính là bình thường lạnh lùng nhưng chỉ cần người ôn nhu một chút sẽ khiến kẻ khác không kiềm lòng được a
“Ta không sao, chính là muốn thức chờ người trở vể, ta có sai nhà bếp làm vài món, để ta giúp ngày thay y phục chúng ta cùng dùng bữa được chứ” Hàn Mẫn nói rồi giúp hắn cởi bỏ y phục nặng nề thay bằng một bộ xiêm y đợ giản hơn
“Từ khi nào ta lại thấy Mẫn nhi ngày càng giống như một thê tử nhỏ vậy chăm sóc ta từng li từng tí” Bị Trình Minh Thạc trêu ghẹo Hàn Mẫn bất giác đỏ mặt, ai là thê tử nhỏ chứ, y không phải
“Vương gia người thật biết trêu đùa” Hàn Mẫn vừa cố ý vừa vô tình đạp chân hắn một cái, Trình Minh Thạc biết bản thân chọc y nổi giận rồi lập tức dỗ dành
“ Mẫn nhi ta xin lỗi ta lỡ lời nhưng mà thật sự là giống a” Trình Minh Thạc thấy Hàn Mẫn chuẩn bị giơ quyền lên đánh liền nhanh chân chạy đi, Hàn Mẫn càng ngày càng bộc lộ ra tính cách thật của y rồi, không nghĩ Hàn Mẫn lại có bộ dạng nổi giận đáng yêu đến nhue vậy Trình Minh Thạc lại có suy nghĩ muốn trêu đùa người nhiều hơn
Hàn Mẫn không thèm để ý đến hắn, uổng công y quan tâm hắn thế mà lại dám trêu ghẹo y như vậy y không thèm để ý đến hắn nữa một mình ngồi ăn hết thức ăn, Trình Minh Thạc bên cạnh chỉ biết cười khổ, hắn không nghĩ y sẽ giận dai như vậy hắn đâu nghĩ Hàn Mẫn thế mà thù dai đến như vậy chứ hắn đúng là không nên chọc giận y như vậy nữa
“Mẫn nhi ta chỉ nói đùa ngươi đừng giận ta nữa được không” Trình Minh Thạc năn nỉ Hàn Mẫn chỉ bị Hàn Mẫn liếc xéo một cái không thèm để tâm Trình Minh Thạc
Sau khi dùng bữa xong Hàn Mẫn mặc kệ Trình Minh Thạc đang cứ đi theo mình mà sai Bạch Viên chuẩn bị nước để y tắm rửa
“Mẫn nhi đừng mà đừng giận ta nữa mà ta sẽ không trêu ngươi như thế nữa, nếu Mẫn nhi còn giận ta ta lập tức ra ngoài quỳ bên ngoài tạ tội với ngươi” nghe Trình Minh Thạc nói vậy Hàn Mẫn cũng lên tiếng “ Đường đường là vương gia quỳ ngoài kia như vậy còn ra thể thống gì, sắp vào đông người đừng tự hành hạ bản thân không đến lúc đó Hoàng thượng cùng Ngọc phi trách phạt Hàn Mẫn không gánh nỗi”
“Mẫn nhi nói vậy là lo cho ta có phải không”
“Nếu ta nói không người lập tức ra ngoài đó quỳ hay sao” Hàn Mẫn thật sự hết biết nói nếu sớm biết Trình Minh Thạc là con người như vậy y đã không đồng y gả cho hắn
“ Mẫn nhi chúng ta tắm chung a” nhận thấy ánh mắt hắn thay đổi Hàn Mẫn lập tức xô người ra
“Ta … ta tự tắm được, người….người đợi sau đi”
“Nhưng ta muốn tắm chung với Mẫn nhi, có gì của Mẫn nhi mà ta chưa thấy nữa” nghe đến đây Hàn Mẫn chỉ muốn tán người trước mặt một cái, từ khi nào vương gia nhà y lại biến thành một tên như vậy có phải bị đoạt xá mất rồi không( Mẫn nhi ơi là Mẫn nhi sao ngây thơ vậy chứ người ta là sói đội lốt cừu đấy)
“Người người ra khỏi đây” Hàn Mẫn lợi dụng Trình Minh Thạc không để ý mà xô người ra khỏi phòng đóng cửa khiến Trình Minh Thạc ngơ ngác quay sang nhìn thấy Lý Nguyên cùng Bạch Viên là một bộ mặt hóng chuyện khiến hắn giận cá chém thớt mà quay sang Lý Nguyên “ Ngươi còn đứng đây làm gì mau chuẩn bị nước cho bổn vương gia tắm rửa”
Lý Nguyên đột nhiên nằm không dính đạn lập tức tủi thân mà đi làm, Bạch Viên đứng bên cạnh chỉ dám nhịn cười, Vương gia thế mà bị chủ tử nhà hắn đuổi ra khỏi phòng thập thú vị, nếu như mà chuyện này truyền ra bên ngoài thế nào cũng sẽ là một tin chấn động cả kinh thành
Hàn Mẫn sau khi tắm rửa sạch sẽ đang ngồi trên giường từ từ tính lại thời gian y phát bệnh có phải càng ngày càng nhanh hay không, lúc trước là 1 năm sau đó là 6 tháng rồi 5 tháng rồi 4 tháng rồi 3 tháng càng ngày càng rút ngắn khiến Hàn Mẫn lo lắng nếu tiếp túc như vậy có khi nào lúc nào cậu cũng có thể phát bệnh được hay không, không có mẫu thân ở đây cậu cũng không biết nên hỏi thế nào chỉ đành ngày mai sai Bạch Viên lén lút trở về Hàn gia tìm kiếm xem mẫu thân có để lại gì hay không
Lúc này Trình Minh Thạc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hàn Mẫn đang đâm chiêu suy nghĩ hắn từ từ bước bên giường “ Mẫn nhi ngươi đang suy nghĩ gì vậy ngay cả ta bước vào ngươi cũng không hay biết”
“Ta là đang nghĩ thời gian phát bệnh ngày càng ngắn ta không biết có chuyện gì xảy ra, mẫu thân không có ở đây ta càng lo lắng không biết làm như thế nào”Hàn Mẫn nói
“Ngươi đừng lo ngày mai ta sẽ cho gọi Yến Văn Danh, hắn nổi tiếng là thần y lại có quan hệ tốt cùng ta ta sẽ gọi hắn đến xem cho ngươi, Mẫn nhi ngươi đừng lo, mau nghỉ ngơi mấy ngày nay ngươi đã mệt mỏi” Trình Minh Thạc nhẹ nhàng xoa đầu y sau đó cùng y nằm trên giường
“Mẫn nhi sớm mai chúng ta sẽ tiến cung, phụ hoàng và mẫu phi muốn gặp ngươi, ta đã nói sẽ mang ngươi vào cung”
“Vương gia ta có chút sợ, mẫu phi người sẽ không ghét ta chứ” Hàn Mẫn luôn sợ mọi người sẽ ghét y, đây làm ám ảnh lúc ngỏ từ việc pguj thân chán ghét y
“Mẫn nhi yên tâm mẫu phi người rất yêu thích ngươi a, chính người còn bảo ta không được ức hiếp ngươi phải chăm sóc ngươi, phụ hoàng còn căn dặn ta nhất định phải đối tốt với ngươi, không được lợi dụng Mẫn nhi” Nghe Trình Minh Thạc nói vậy Hàn Mẫn bất giác nhìn chầm chầm hắn
“Mẫn nhi yên tâm ta cho dù có lừa cả thiên hạ lợi dụng cả thiên hạ chỉ duy nhất không lừa dối ngươi không lợi dụng ngươi” Trình Minh Thạc của hiện tại không có việc gì giấu diếm Hàn Mẫn ngoài việc hắn không phải Trịnh Minh Thạc trước đây còn lại tất cả đều là thật
“Ta tin người” Hàn Mẫn nói rồi chủ động hôn hắn một cái sau đó chìm vào giấc ngủ, Trình Minh Thạc ngơ ngác định hỏi y nhưng thấy y đã yên giấc hắn đành mỉm cười sau đó ôm lấy người mà ngủ
Sáng sớm Lý Nguyên và Bạch Viên đứng ngoài cửa chính là muốn gõ cửa không được mà cũng không dám gõ ớ, nhưng hi vị chủ tử sắp trễ giờ vào hoàng cung, mặc dù hôm nay vương gia không cần phải lên triều nhưng người vẫn là phải đến gặp Hoàng thượng cùng Ngọc phi nương nương nhưng hiện tại hai người vẫn chưa ai dậy cả mà Lý Nguyên và Bạch Viên càng không dám làm phiền sự nghỉ ngơi của hai vị chủ tử
“Vương gia người đã về” Hàn Mẫn bước đến bên cạnh hắn
“Sao không nghỉ ngơi thêm một lát, còn rất sớm mấy hôm nay ngươi đã mệt mỏi nhiều rồi” Trình Minh Thạc ôn nhu nhìn y khiến y thiếu chút nữa đỏ mặt, vương gia chính là bình thường lạnh lùng nhưng chỉ cần người ôn nhu một chút sẽ khiến kẻ khác không kiềm lòng được a
“Ta không sao, chính là muốn thức chờ người trở vể, ta có sai nhà bếp làm vài món, để ta giúp ngày thay y phục chúng ta cùng dùng bữa được chứ” Hàn Mẫn nói rồi giúp hắn cởi bỏ y phục nặng nề thay bằng một bộ xiêm y đợ giản hơn
“Từ khi nào ta lại thấy Mẫn nhi ngày càng giống như một thê tử nhỏ vậy chăm sóc ta từng li từng tí” Bị Trình Minh Thạc trêu ghẹo Hàn Mẫn bất giác đỏ mặt, ai là thê tử nhỏ chứ, y không phải
“Vương gia người thật biết trêu đùa” Hàn Mẫn vừa cố ý vừa vô tình đạp chân hắn một cái, Trình Minh Thạc biết bản thân chọc y nổi giận rồi lập tức dỗ dành
“ Mẫn nhi ta xin lỗi ta lỡ lời nhưng mà thật sự là giống a” Trình Minh Thạc thấy Hàn Mẫn chuẩn bị giơ quyền lên đánh liền nhanh chân chạy đi, Hàn Mẫn càng ngày càng bộc lộ ra tính cách thật của y rồi, không nghĩ Hàn Mẫn lại có bộ dạng nổi giận đáng yêu đến nhue vậy Trình Minh Thạc lại có suy nghĩ muốn trêu đùa người nhiều hơn
Hàn Mẫn không thèm để ý đến hắn, uổng công y quan tâm hắn thế mà lại dám trêu ghẹo y như vậy y không thèm để ý đến hắn nữa một mình ngồi ăn hết thức ăn, Trình Minh Thạc bên cạnh chỉ biết cười khổ, hắn không nghĩ y sẽ giận dai như vậy hắn đâu nghĩ Hàn Mẫn thế mà thù dai đến như vậy chứ hắn đúng là không nên chọc giận y như vậy nữa
“Mẫn nhi ta chỉ nói đùa ngươi đừng giận ta nữa được không” Trình Minh Thạc năn nỉ Hàn Mẫn chỉ bị Hàn Mẫn liếc xéo một cái không thèm để tâm Trình Minh Thạc
Sau khi dùng bữa xong Hàn Mẫn mặc kệ Trình Minh Thạc đang cứ đi theo mình mà sai Bạch Viên chuẩn bị nước để y tắm rửa
“Mẫn nhi đừng mà đừng giận ta nữa mà ta sẽ không trêu ngươi như thế nữa, nếu Mẫn nhi còn giận ta ta lập tức ra ngoài quỳ bên ngoài tạ tội với ngươi” nghe Trình Minh Thạc nói vậy Hàn Mẫn cũng lên tiếng “ Đường đường là vương gia quỳ ngoài kia như vậy còn ra thể thống gì, sắp vào đông người đừng tự hành hạ bản thân không đến lúc đó Hoàng thượng cùng Ngọc phi trách phạt Hàn Mẫn không gánh nỗi”
“Mẫn nhi nói vậy là lo cho ta có phải không”
“Nếu ta nói không người lập tức ra ngoài đó quỳ hay sao” Hàn Mẫn thật sự hết biết nói nếu sớm biết Trình Minh Thạc là con người như vậy y đã không đồng y gả cho hắn
“ Mẫn nhi chúng ta tắm chung a” nhận thấy ánh mắt hắn thay đổi Hàn Mẫn lập tức xô người ra
“Ta … ta tự tắm được, người….người đợi sau đi”
“Nhưng ta muốn tắm chung với Mẫn nhi, có gì của Mẫn nhi mà ta chưa thấy nữa” nghe đến đây Hàn Mẫn chỉ muốn tán người trước mặt một cái, từ khi nào vương gia nhà y lại biến thành một tên như vậy có phải bị đoạt xá mất rồi không( Mẫn nhi ơi là Mẫn nhi sao ngây thơ vậy chứ người ta là sói đội lốt cừu đấy)
“Người người ra khỏi đây” Hàn Mẫn lợi dụng Trình Minh Thạc không để ý mà xô người ra khỏi phòng đóng cửa khiến Trình Minh Thạc ngơ ngác quay sang nhìn thấy Lý Nguyên cùng Bạch Viên là một bộ mặt hóng chuyện khiến hắn giận cá chém thớt mà quay sang Lý Nguyên “ Ngươi còn đứng đây làm gì mau chuẩn bị nước cho bổn vương gia tắm rửa”
Lý Nguyên đột nhiên nằm không dính đạn lập tức tủi thân mà đi làm, Bạch Viên đứng bên cạnh chỉ dám nhịn cười, Vương gia thế mà bị chủ tử nhà hắn đuổi ra khỏi phòng thập thú vị, nếu như mà chuyện này truyền ra bên ngoài thế nào cũng sẽ là một tin chấn động cả kinh thành
Hàn Mẫn sau khi tắm rửa sạch sẽ đang ngồi trên giường từ từ tính lại thời gian y phát bệnh có phải càng ngày càng nhanh hay không, lúc trước là 1 năm sau đó là 6 tháng rồi 5 tháng rồi 4 tháng rồi 3 tháng càng ngày càng rút ngắn khiến Hàn Mẫn lo lắng nếu tiếp túc như vậy có khi nào lúc nào cậu cũng có thể phát bệnh được hay không, không có mẫu thân ở đây cậu cũng không biết nên hỏi thế nào chỉ đành ngày mai sai Bạch Viên lén lút trở về Hàn gia tìm kiếm xem mẫu thân có để lại gì hay không
Lúc này Trình Minh Thạc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hàn Mẫn đang đâm chiêu suy nghĩ hắn từ từ bước bên giường “ Mẫn nhi ngươi đang suy nghĩ gì vậy ngay cả ta bước vào ngươi cũng không hay biết”
“Ta là đang nghĩ thời gian phát bệnh ngày càng ngắn ta không biết có chuyện gì xảy ra, mẫu thân không có ở đây ta càng lo lắng không biết làm như thế nào”Hàn Mẫn nói
“Ngươi đừng lo ngày mai ta sẽ cho gọi Yến Văn Danh, hắn nổi tiếng là thần y lại có quan hệ tốt cùng ta ta sẽ gọi hắn đến xem cho ngươi, Mẫn nhi ngươi đừng lo, mau nghỉ ngơi mấy ngày nay ngươi đã mệt mỏi” Trình Minh Thạc nhẹ nhàng xoa đầu y sau đó cùng y nằm trên giường
“Mẫn nhi sớm mai chúng ta sẽ tiến cung, phụ hoàng và mẫu phi muốn gặp ngươi, ta đã nói sẽ mang ngươi vào cung”
“Vương gia ta có chút sợ, mẫu phi người sẽ không ghét ta chứ” Hàn Mẫn luôn sợ mọi người sẽ ghét y, đây làm ám ảnh lúc ngỏ từ việc pguj thân chán ghét y
“Mẫn nhi yên tâm mẫu phi người rất yêu thích ngươi a, chính người còn bảo ta không được ức hiếp ngươi phải chăm sóc ngươi, phụ hoàng còn căn dặn ta nhất định phải đối tốt với ngươi, không được lợi dụng Mẫn nhi” Nghe Trình Minh Thạc nói vậy Hàn Mẫn bất giác nhìn chầm chầm hắn
“Mẫn nhi yên tâm ta cho dù có lừa cả thiên hạ lợi dụng cả thiên hạ chỉ duy nhất không lừa dối ngươi không lợi dụng ngươi” Trình Minh Thạc của hiện tại không có việc gì giấu diếm Hàn Mẫn ngoài việc hắn không phải Trịnh Minh Thạc trước đây còn lại tất cả đều là thật
“Ta tin người” Hàn Mẫn nói rồi chủ động hôn hắn một cái sau đó chìm vào giấc ngủ, Trình Minh Thạc ngơ ngác định hỏi y nhưng thấy y đã yên giấc hắn đành mỉm cười sau đó ôm lấy người mà ngủ
Sáng sớm Lý Nguyên và Bạch Viên đứng ngoài cửa chính là muốn gõ cửa không được mà cũng không dám gõ ớ, nhưng hi vị chủ tử sắp trễ giờ vào hoàng cung, mặc dù hôm nay vương gia không cần phải lên triều nhưng người vẫn là phải đến gặp Hoàng thượng cùng Ngọc phi nương nương nhưng hiện tại hai người vẫn chưa ai dậy cả mà Lý Nguyên và Bạch Viên càng không dám làm phiền sự nghỉ ngơi của hai vị chủ tử
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.