Ta Nợ Người Một Kiếp Trả Người Một Đời
Chương 7
Punnie1310
25/03/2023
Hắn ngồi bên cạnh giường y lập tức phát hiện y đang nhăn nhó, theo lời Bạch Viên tuy chất độc đ. không lang đến tim nhưng y vẫn sẽ chịu những cơn đau đớn vô cùng, nhìn y đau đớn nhăn mày hắn cũng chính không nỗi, nếu y có chuyện gì hắn lập tức sang bằng Hàn phủ này
" Mẫn nhi không sao cố gằn một chút có ta ở đây" hắn ôm lấy y vào lòng không ngừng nhìn người kia vì đau đớn mà rung rẩy mà nhíu mày. Qua một lát cơn đau cũng hoàn toàn dịu xuống hắn nhẹ nhàng vuốt tóc y, hắn thề trong lòng sẽ không để yên việc này
Phía này say khi nghe bản thân đến thăm nhi tử chưa bao lâu thì nghe được tin nhi tử trúng độc, Hàn phu nhân lập tức chạy đến, nhưng thủ vêu bên ngoài không cho vào, cũng may lúc sau Lý Nguyên đem thảo dược trở về thấy Hàn phu nhân lập tức cho bà vào, vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt, vương gia là đafnoom nhi tử bà vào lòng
"Tham kiến vương.... " Chưa đợi Hàn phu nhân quỳ xuống hắn đã lên tiếng " Hàn phu nhân không cần đa lễ người là mẫu thân của Mẫn nhi, cũng như mẫu thân ta không cần phải đa lễ như vậy
" Mẫn nhi nó sao rồi"
" Mẫn nhi hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng người hãy yên tâm " đột nhiên thấy Hàn phu nhân quỳ xuống hắn hơi bất ngờ chưa kịp mở miệng thì đã bị cắt ngang
" Lam Y Ngọc ta cảm tạ vương gia đã chăm sóc cho Mẫn nhi, ta không biết phải thế nào đền đáp người, sắp tới ta cũng sẽ rời khỏi đây không có ta ở đây xin người hãy bảo vệ Mẫn nhi thay ta, đây là ngọc bội mà ta mang theo từ nhỏ, mong là sau này sẽ giúp được người " hắn còn đang không biết làm thế nào thì bất ngờ khi nghe Hàn phu nhân rời đi, kiếp trước dường như không như vậy nha
" Hàn phu nhân người tính đi đâu, ngươi là mẫu thân của Mẫn nhi mà còn là Hàn phu nhân của Hàn phủ ngươi định đi đâu "
" Vương gia không cần lo lắng cho ta, ta đã không còn mặn mà gì ở nơi đây ta nên về nơi ta thuộc về, chỉ mong sau này ta vẫn được gặp lại Mẫn nhi, nhờ người chăm sóc tốt nhi tử của ta là được " bà đã quyết định lận này nhất định sẽ không nhu nhược nữa, bà cũng từng là nữ tướng đâu thể nào chịu mãi tủi nhục ở nơi đây, bà nhất định sẽ rời đi nơi đây
" Ta không rõ chuyện gì nhưng người cứ yên tâm Trình Minh Thạc ta nhất định sẽ bảo vệ Hàn Mẫn thật tốt, chuyện hôm nay là do lỗi của ta khiến Mẫn nhi thành ra như vầy, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để xảy ra một lần nào nữa " nghe lời khẳng định của Minh Thạc bà cũng yên lòng, mong rằng bà đã chọn đúng người để gửi gắm bảo bối nhỏ của bà
Bạch Viên nhìn thấy phu nhân rời đi mà rưng rưng nước mắt làm cho hắn chạy vội vào tưởng chủ nhân đã có chuyện không may nhưng rồi khi thấy chủ nhân vẫn đang nằm yên tĩnh trong lòng nam nhân kia hắn cũng yên lòng
" Vương gia, thuốc đã sắc xong, người mau cho vương phi uống " Lý Nguyên đưa chén thuốc cho Minh Thạc, hắn uống một ngumh sau đó đè lên môi Hàn Mẫn móm thuốc vào, hai vị thuộc hạ được ăn một màn cẩu lương mà thiếu chút nữa ói, đúng là nên đưa thuốc rồi rời đi, đứng đây ăn cẩu lương làm gì
Sau khi cho Hàn Mẫn uống thuốc giải Minh Thạc lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa hồi phủ, hắn không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa
Nửa đêm Hàn Mẫn tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà y dường như có cảm giác lạ mà quen quen mà lạ, rồi cố gắng nhìn thêm, bên cạnh y có người đang gối đầu lên tay mà ngủ, y giật mình nhận ra đây là hắn và đây là phòng hắn
Minh Thạc mở mắt dậy sao khi nghe tiếng nhúc nhích nhỏ, nhìn thấy Hàn Mẫn đã tỉnh hắn vui mừng khôn xiếc
" Mẫn nhi ngươi tỉnh rồi, có khát hay đói không ta lập tức sai người làm" nhìn thấy vẻ vui mừng của hắn Hàn Mẫn như hiểu ra một chút gì đó
" Ta bị làm sao " y hỏi
" Ngươi là bị trúng độc cũng may là không sao,Bạch Viên đã điều chế thuốc giải cho ngươi, ngươi đã như thế nào, ta gọi Bạch Viên đến xem mạch cho ngươi" Hàn Mẫn cười khổ tròn lòng, xem ra lần nayd y trúng độc không nhẹ ngay cả Bạch Viên cũng phải lộ ra thân phận thì lần này không phải tầm thường gì
" Ta không sao chỉ là hơi đói một chút, có thể sai người làm chút gì dễ ăn cho ta được không " Hàn Mẫn cố gắng ngồi dậy nhưng tay chân không hề có một tí sức lực nào cả
" Ngươi đừng cử động muốn gì cứ nói với ta, Bạch Viên bảo tuy đọc đã được giải nhưng cũng tốn ít nhất 3 ngày tay chân ngươi mới có khí lực lại" nghe vậy Hàn Mẫn cũng yên tâm vốn dĩ y còn tưởng bản thân không thể cử động được nữa
" Có thể đỡ ta ngồi dậy được không" Minh Thạc nhẹ nhàng đỡ y ngồi dậy sau đó lấy chén cháo đã được nấu đến đút cho y
" Sao chúng ta về phủ rồi" hắn chỉ đút được y hai ba muỗng y đã không muốn ăn nữa rồi
" Lúc ngươi trúng độc ta đã cho gọi ám vệ đến vì vậy phụ thân ngươi không mấy hài lòng, sau khi độc trong người ngươi được giải hết ta lập tức đưa ngươi rời khỏi nơi đó, nào gáng ăn thêm một chút nữa" thấy y chỉ ăn vài muỗng đã không chịu ăn nữa hắn không vui tí nào
" Ta ăn không vô, vương gia người gọi Bạch Viên vào đây được không " thấy y còn khá yếu mà cứ không chịu ăn, vừa tỉnh chưa bao lâu lại chỉ muốn gặp Bạch Yên hắn có chút tủi thân ớ, y cứ luôn tỏ vẻ xa cách với hắn
" Được rồi ta gọi Bạch Yên vào nhưng ngươi phải ăn hết được chứ" y bất lực đành cố gắng ăn hết cháo, sau khi thấy y ngoan ngoãn ăn hết hắn ra ngoài gọi Bạch Viên vào cũng khép cửa lại để chủ tử nhà họ nói chuyện với nhau, hắn vẫn còn một số việc cần giải quyết
" Chủ nhân cho gọi " Bạch Viên quỳ xuống hành lễ
" Đứng dậy đi ta có chuyện muốn hỏi ngươi" thấy không thể giấu được chủ nhân Bạch Viên không đợi y hỏi đã chủ động trả lời
" Bẩm chủ tử thật là do đại tiểu thư làm" y cũng không mấy bất ngờ vốn dĩ y cũng biết từ khi y lấy Minh Thạc thái độ của tỷ tỷ đã hoàn toàn thay đổi, bình thường nàng rất ôn nhu nhưng từ khi hắn trở thành vương phi của người mà tỷ ấy thích tỷ ấy tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì là ghét y nhưng y nhìn ra được tỷ tỷ vô cùng căm ghét y
" Ta biết bây giờ ta ngồi ở vị trí tỷ ấy mong muốn, tỷ ấy không thích ta cũng phải, nhưng lần này ta không nghĩ tỷ ấy sẽ hạ độc ta, ta vốn tưởng tỷ ấy sẽ giống Châu nhi sẽ cũng yêu thương ta như vậy " Hàn Mẫn vẫn có chút đau lòng dù gì họ cũng là một mẫu thân sinh ra nhưng tại sao lại phải dồn nhau đến đường cùng như vậy chứ
" Chủ tử, thứ cho thuộc hạ nhiều lời nhưng đại tiểu thư lần này quả thật quá đáng, nếu không vì chủ tử thuộc hạ chắc chắn sẽ không để yên việc này " Bạch Viên đi theo Hàn Mẫn từ nhỏ nên cũng hiểu ra ít nhiều ở Hàn phủ địa vị của Hàn Yên còn cao hơn cả đứa con trai độc tôn của Hàn tướng quân là Hàn Mẫn, bình thường cậu và chủ tử đã sống những ngày tháng không mấy yên bình ở Hàn phủ tuy vậy cậu luôn thấy đại tiểu thư đối xử tốt với chủ tử chp đến khi chiếu chỉ ban hôn đến người được ban hôn là chủ tử của cậu thì từ đó đại tiểu thư cũng thay đổi, bình thường trong nàng vô cùng hiền lành nhưng bên trong thâm độc vô cùng, hôm nay còn dám làm việc tài trời lạ hạ độc chủ tử thì nàng ta đã hết tính người, vốn dĩ cậu sẽ bẩm rõ với vương gia nhưng cậu biết chủ tử rất thương vị tỷ tỷ này nên vẫn là để chủ tử quyết định
" Mẫn nhi không sao cố gằn một chút có ta ở đây" hắn ôm lấy y vào lòng không ngừng nhìn người kia vì đau đớn mà rung rẩy mà nhíu mày. Qua một lát cơn đau cũng hoàn toàn dịu xuống hắn nhẹ nhàng vuốt tóc y, hắn thề trong lòng sẽ không để yên việc này
Phía này say khi nghe bản thân đến thăm nhi tử chưa bao lâu thì nghe được tin nhi tử trúng độc, Hàn phu nhân lập tức chạy đến, nhưng thủ vêu bên ngoài không cho vào, cũng may lúc sau Lý Nguyên đem thảo dược trở về thấy Hàn phu nhân lập tức cho bà vào, vừa vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt, vương gia là đafnoom nhi tử bà vào lòng
"Tham kiến vương.... " Chưa đợi Hàn phu nhân quỳ xuống hắn đã lên tiếng " Hàn phu nhân không cần đa lễ người là mẫu thân của Mẫn nhi, cũng như mẫu thân ta không cần phải đa lễ như vậy
" Mẫn nhi nó sao rồi"
" Mẫn nhi hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng người hãy yên tâm " đột nhiên thấy Hàn phu nhân quỳ xuống hắn hơi bất ngờ chưa kịp mở miệng thì đã bị cắt ngang
" Lam Y Ngọc ta cảm tạ vương gia đã chăm sóc cho Mẫn nhi, ta không biết phải thế nào đền đáp người, sắp tới ta cũng sẽ rời khỏi đây không có ta ở đây xin người hãy bảo vệ Mẫn nhi thay ta, đây là ngọc bội mà ta mang theo từ nhỏ, mong là sau này sẽ giúp được người " hắn còn đang không biết làm thế nào thì bất ngờ khi nghe Hàn phu nhân rời đi, kiếp trước dường như không như vậy nha
" Hàn phu nhân người tính đi đâu, ngươi là mẫu thân của Mẫn nhi mà còn là Hàn phu nhân của Hàn phủ ngươi định đi đâu "
" Vương gia không cần lo lắng cho ta, ta đã không còn mặn mà gì ở nơi đây ta nên về nơi ta thuộc về, chỉ mong sau này ta vẫn được gặp lại Mẫn nhi, nhờ người chăm sóc tốt nhi tử của ta là được " bà đã quyết định lận này nhất định sẽ không nhu nhược nữa, bà cũng từng là nữ tướng đâu thể nào chịu mãi tủi nhục ở nơi đây, bà nhất định sẽ rời đi nơi đây
" Ta không rõ chuyện gì nhưng người cứ yên tâm Trình Minh Thạc ta nhất định sẽ bảo vệ Hàn Mẫn thật tốt, chuyện hôm nay là do lỗi của ta khiến Mẫn nhi thành ra như vầy, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để xảy ra một lần nào nữa " nghe lời khẳng định của Minh Thạc bà cũng yên lòng, mong rằng bà đã chọn đúng người để gửi gắm bảo bối nhỏ của bà
Bạch Viên nhìn thấy phu nhân rời đi mà rưng rưng nước mắt làm cho hắn chạy vội vào tưởng chủ nhân đã có chuyện không may nhưng rồi khi thấy chủ nhân vẫn đang nằm yên tĩnh trong lòng nam nhân kia hắn cũng yên lòng
" Vương gia, thuốc đã sắc xong, người mau cho vương phi uống " Lý Nguyên đưa chén thuốc cho Minh Thạc, hắn uống một ngumh sau đó đè lên môi Hàn Mẫn móm thuốc vào, hai vị thuộc hạ được ăn một màn cẩu lương mà thiếu chút nữa ói, đúng là nên đưa thuốc rồi rời đi, đứng đây ăn cẩu lương làm gì
Sau khi cho Hàn Mẫn uống thuốc giải Minh Thạc lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa hồi phủ, hắn không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa
Nửa đêm Hàn Mẫn tỉnh dậy, mở mắt nhìn trần nhà y dường như có cảm giác lạ mà quen quen mà lạ, rồi cố gắng nhìn thêm, bên cạnh y có người đang gối đầu lên tay mà ngủ, y giật mình nhận ra đây là hắn và đây là phòng hắn
Minh Thạc mở mắt dậy sao khi nghe tiếng nhúc nhích nhỏ, nhìn thấy Hàn Mẫn đã tỉnh hắn vui mừng khôn xiếc
" Mẫn nhi ngươi tỉnh rồi, có khát hay đói không ta lập tức sai người làm" nhìn thấy vẻ vui mừng của hắn Hàn Mẫn như hiểu ra một chút gì đó
" Ta bị làm sao " y hỏi
" Ngươi là bị trúng độc cũng may là không sao,Bạch Viên đã điều chế thuốc giải cho ngươi, ngươi đã như thế nào, ta gọi Bạch Viên đến xem mạch cho ngươi" Hàn Mẫn cười khổ tròn lòng, xem ra lần nayd y trúng độc không nhẹ ngay cả Bạch Viên cũng phải lộ ra thân phận thì lần này không phải tầm thường gì
" Ta không sao chỉ là hơi đói một chút, có thể sai người làm chút gì dễ ăn cho ta được không " Hàn Mẫn cố gắng ngồi dậy nhưng tay chân không hề có một tí sức lực nào cả
" Ngươi đừng cử động muốn gì cứ nói với ta, Bạch Viên bảo tuy đọc đã được giải nhưng cũng tốn ít nhất 3 ngày tay chân ngươi mới có khí lực lại" nghe vậy Hàn Mẫn cũng yên tâm vốn dĩ y còn tưởng bản thân không thể cử động được nữa
" Có thể đỡ ta ngồi dậy được không" Minh Thạc nhẹ nhàng đỡ y ngồi dậy sau đó lấy chén cháo đã được nấu đến đút cho y
" Sao chúng ta về phủ rồi" hắn chỉ đút được y hai ba muỗng y đã không muốn ăn nữa rồi
" Lúc ngươi trúng độc ta đã cho gọi ám vệ đến vì vậy phụ thân ngươi không mấy hài lòng, sau khi độc trong người ngươi được giải hết ta lập tức đưa ngươi rời khỏi nơi đó, nào gáng ăn thêm một chút nữa" thấy y chỉ ăn vài muỗng đã không chịu ăn nữa hắn không vui tí nào
" Ta ăn không vô, vương gia người gọi Bạch Viên vào đây được không " thấy y còn khá yếu mà cứ không chịu ăn, vừa tỉnh chưa bao lâu lại chỉ muốn gặp Bạch Yên hắn có chút tủi thân ớ, y cứ luôn tỏ vẻ xa cách với hắn
" Được rồi ta gọi Bạch Yên vào nhưng ngươi phải ăn hết được chứ" y bất lực đành cố gắng ăn hết cháo, sau khi thấy y ngoan ngoãn ăn hết hắn ra ngoài gọi Bạch Viên vào cũng khép cửa lại để chủ tử nhà họ nói chuyện với nhau, hắn vẫn còn một số việc cần giải quyết
" Chủ nhân cho gọi " Bạch Viên quỳ xuống hành lễ
" Đứng dậy đi ta có chuyện muốn hỏi ngươi" thấy không thể giấu được chủ nhân Bạch Viên không đợi y hỏi đã chủ động trả lời
" Bẩm chủ tử thật là do đại tiểu thư làm" y cũng không mấy bất ngờ vốn dĩ y cũng biết từ khi y lấy Minh Thạc thái độ của tỷ tỷ đã hoàn toàn thay đổi, bình thường nàng rất ôn nhu nhưng từ khi hắn trở thành vương phi của người mà tỷ ấy thích tỷ ấy tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì là ghét y nhưng y nhìn ra được tỷ tỷ vô cùng căm ghét y
" Ta biết bây giờ ta ngồi ở vị trí tỷ ấy mong muốn, tỷ ấy không thích ta cũng phải, nhưng lần này ta không nghĩ tỷ ấy sẽ hạ độc ta, ta vốn tưởng tỷ ấy sẽ giống Châu nhi sẽ cũng yêu thương ta như vậy " Hàn Mẫn vẫn có chút đau lòng dù gì họ cũng là một mẫu thân sinh ra nhưng tại sao lại phải dồn nhau đến đường cùng như vậy chứ
" Chủ tử, thứ cho thuộc hạ nhiều lời nhưng đại tiểu thư lần này quả thật quá đáng, nếu không vì chủ tử thuộc hạ chắc chắn sẽ không để yên việc này " Bạch Viên đi theo Hàn Mẫn từ nhỏ nên cũng hiểu ra ít nhiều ở Hàn phủ địa vị của Hàn Yên còn cao hơn cả đứa con trai độc tôn của Hàn tướng quân là Hàn Mẫn, bình thường cậu và chủ tử đã sống những ngày tháng không mấy yên bình ở Hàn phủ tuy vậy cậu luôn thấy đại tiểu thư đối xử tốt với chủ tử chp đến khi chiếu chỉ ban hôn đến người được ban hôn là chủ tử của cậu thì từ đó đại tiểu thư cũng thay đổi, bình thường trong nàng vô cùng hiền lành nhưng bên trong thâm độc vô cùng, hôm nay còn dám làm việc tài trời lạ hạ độc chủ tử thì nàng ta đã hết tính người, vốn dĩ cậu sẽ bẩm rõ với vương gia nhưng cậu biết chủ tử rất thương vị tỷ tỷ này nên vẫn là để chủ tử quyết định
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.