Chương 1: Cướp
Thảo Thảo
27/11/2020
Kinh thành luôn luôn náo nhiệt phồn hoa, hôm nay đám đông lại chen chút nhau, tiếng người ồn ào, tựa hồ mỗi nhà ở đây, ai ai cũng tuôn ra đường.
Một số ít người từ ngoại thành đến ù ù cạc cạc chẳng hiểu vì sao, hôm nay không phải ngày có hội chùa gì, cũng không phải Na Quốc sứ giả tới chơi, tại sao lại long trọng như vậy? Vì thế khách ngoại lai liền hỏi một người sống ở kinh thành.
“Vị đại ca này có thể hỏi một câu không? Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?”
” Này mà ngươi cũng không biết, nhất định là từ bên ngoài đến rồi. Hôm nay chính là ngày đại hỉ, đám cưới của công tử của Tri Phủ kinh thành chúng ta cùng thiên kim của Tướng Quốc Phủ! “
“Nói đến Tri phủ kinh thành chúng ta, thật đúng là người tốt! Làm quan vài chục năm thanh chính liêm khiết, vì dân làm chủ, không biết có ơn cứu mạng bao nhiêu người! Ông trời cũng thật có mắt, vị Tri Phủ công tử này thật sự là ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người. Hơn nữa, thiên kim tướng quốc phủ tri thư đạt lí (có tri thức lễ nghĩa), dịu dàng, hiền lành, dung mạo chim sa cá lặn”
Chỉ thấy người kinh thành kia lầm bầm lầu bầu vừa nói vừa say mê, như hận chính mình không thể là quan nhân tân lang kia.
Người ngoại thành kia nghe người nọ nói hoàn mỹ như thế, nhịn không được cũng chen chúc đến đám người phía trước để nhìn phong thái tân lang một lần.
Chỉ thấy đội ngũ rước dâu xếp đầy đường phố, chiêng, trống, kèn, tiêu thổi nhạc vang rung trời. Mà một thân hồng y ngồi trên con ngựa trắng chính là tân lang. Người ngoại thành tái nhìn lên diện mạo tân lang, lập tức si ngốc đứng đó.
“Thật … Thật sự là… Thật đẹp! Người này thực sự là nam nhân sao? Nhưng xem theo thân hình hắn đích thực là nam nhân hàng thật giá thật!”. Ngoại nhân tiếc nuối nghĩ, nếu hắn thật sự là nữ nhân, không biết có bao nhiêu nam nhân vì hắn rơi đầu vãi máu.
Gương mặt tân lang lộ ra hơi thở âm nhu nhưng không mất đi khí khái nam tử.
Tại ngày đại hỉ hôm nay, duy nhất một điểm không phù hợp chính là vẻ mặt không chút thay đổi của tân lang. Giống như vai chính trong hôn lễ này không phải hắn, bộ dáng một chuyện cũng không liên quan tới mình.
Bất quá, vì phô trương náo nhiệt, đám đông lại chen chúc khiến mọi người không chú ý tới chuyện đó.
Đám người hoan hỉ thưởng thức, bàn luận đại sự hôm nay. Một chút cũng không chú ý rằng trong lùm cây trên triền núi kia có một đôi mắt sắc sảo như chim ưng, nhìn chằm chằm vào đội ngũ đón dâu.
Cặp mắt tím nhạt tản ra nguy hiểm, hơi thở rét lạnh khiến không khí ba thước chung quanh đông đặc, tràn ngập trong đôi mắt kia không phải gì khác mà là một thứ, cừu hận.
******************
“Thật vừa phiền vừa chán!”
Tân lang Cận Lăng cưỡi trên lưng ngựa bất đắc dĩ nghĩ, chờ mong hôn lễ này mau chấm dứt để hắn nghỉ ngơi một chút.
Kỳ thật, hôn lễ là do phụ thân hắn một mình định đoạt, nói cái gì mà với nam nhân kết hôn là đại sự, nói cái gì mà chính mình đã một xấp tuổi có hơn, sợ tới ngày vào quan tài còn chưa được phúc vừa ngậm kẹo vừa đùa với cháu..
Cứ như vậy bị phụ thân oanh tạc không biết mệt mỏi, Cận Lăng mới miễn cưỡng đi đầu.
Tưởng tượng lát nữa còn có một đống lễ nghi phiền phức chờ hắn hoàn thành, hắn liền một lòng hai ý, hận không thể nhảy xuống ngựa bỏ chạy.
Đang lúc hắn vỗ cái trán đến phát đau, trên không bỗng nhiên xuất hiện một tràn cười hùng hậu trầm thấp mà cuồng vọng.
“Cận Mạc Anh, hôm nay là ngày đại hôn của con ngươi, ngươi dường như đã quên mời ta, vị lão bằng hữu này đến dự.”
Cận Mạc Anh tức giận quát.
” Tên điên này rốt cuộc muốn thế nào? Dám cả gan đến quấy rối đại hỉ hôm nay!”
“Lão tặc”. Âm thanh kia lại vang lên” Ngươi đừng quên chuyện 10 năm trước, nhưng dù ngươi đã quên, hôm nay ta cũng sẽ bắt ngươi phải trả nợ.”
Trên đường cái, dân chúng đã loạn thành đàn, người qua đường chạy tứ tán khắp nơi, mà Cận Lăng lại hưng phấn nắm trong tay bội kiếm, nghĩ thầm, nếu vị cao thủ kia có thể cùng hắn đọ sức một chút thì đúng là chuyện có lợi, chỉ là hắn không biết chuyện này là khởi đầu cho việc hắn dấn thân vào địa ngục.
Âm thanh kia vẫn đang cuồng tiếu, phạm vi 10 dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đủ thấy nội công tu vi của kẻ đó đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần thế nào (xuất sắc tuyệt diệu).
Lúc này Cận Mạc Anh vừa nghe đến chuyện 10 năm trước, mặt bỗng chốc trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ phải cần người khác dìu mới có thể đứng vững.
“Lão gia người khỏe không?” Quản gia đỡ lấy Cận Mạc Anh lo lắng hỏi.
“Hắn, hắn đến đây, hắn rốt cuộc đến đây… 10 năm… Ác mộng 10 năm của ta, rốt cuộc…” Mặt Cận Mạc Anh tức thì già đi mấy chục tuổi.
“Lão Căn, phái người bảo hộ tân nương. Hắn… hắn hẳn là tới cướp tân nương.” Cận Mạc Anh sai khiến quản gia.
“Dạ lão gia.” Quản gia vội vàng lĩnh mệnh.
“Mau, nhanh bảo hộ tân nương!” Chúng gia đinh của Cận phủ khẩn trương tụ tập quanh bốn phía kiệu tân nương, một bộ biểu tình thấy chết không sờn.
Trên sườn núi, theo hai bên đội ngũ đón dâu, bụi đất bỗng nhiên bay lên, tiếng vó ngựa ầm ĩ điếc tai. Bi Mạt ra lệnh một tiếng, huynh đệ Tà Ma Trại ùn ùn ùa đến nhắm hai phía đội ngũ đón dâu. Mà Bi Mạt lại không ngừng cuồng tiếu, cái loại âm thanh làm người ta kinh hồn bạt vía.
“A! Là Tà Ma Trại! Là Tà Ma Trại giết người không chớp mắt! Mọi người chạy mau!”
Trong đám người bỗng phát ra tiếng kêu sợ hãi, quần chúng vốn đã hoang mang lại bị dọa thêm kinh hoảng, chạy trốn tứ xứ, đội ngũ đón dâu cũng tan tác.
Bi Mạt lạnh lùng nhìn đám người chạy trốn, môi khơi lên một cung, xả ra một tia cười lạnh đủ để người nhìn thấy nhuyễn chân mà khụy xuống đất.
Lũ dân chúng vô tri! Bi Mạt nghĩ thầm, Tà Ma Trại tuy lấy cướp mà sống, thủ pháp giết người tàn nhẫn vô tình nhưng cũng không lạm sát người vô tội. Sở dĩ mọi người kích động như thế chẳng qua do nghe phải tin đồn bậy bạ rồi bị dọa phá hư thôi.
Cận Mạc Anh đem nhân lực tập trung phòng thủ bên người tân nương, lão tặc này quả nhiên trúng kế y. Tuy rằng y cũng không đem đám gia đinh này để vào mắt, nhưng để tránh thương vong vô ích, y mới giả vờ đi cướp tân nương. Kì thực, mục tiêu chân chính của y là con trai Cận Mạc Anh— Cận Lăng.
Bi Mạt lạnh lùng nói một câu.
” Hết thảy theo kế hoạch tiến hành”
Người của Tà Ma Trại ùa xuống vây đánh Cận Lăng.
Cận Lăng vẻ mặt hưng phấn rút ra bội kiếm đứng lên cùng Tà Ma Trại quyết chiến. Đừng nhìn bộ dáng hào hoa phong nhã bình thường của Cận Lăng mà nhầm, ít người biết kì thực hắn từ nhỏ bái sư học võ, cũng luyện được một thân hảo võ nghệ.
Đang lúc Cận Lăng cùng Tà Ma Trại đánh nhau thắng bại khó phân, Bi Mạt cười lạnh. Không thể tưởng tượng nhi tử của lão tặc kia có bản lĩnh như vậy. Mấy huynh đệ Tà Ma Trại đã bị hắn bãi bình trên mặt đất.
Bi Mạt nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ của Cận Lăng tản ra sự tự tin, hơi thở như ánh mặt trời. Cận Lăng không ngừng múa kiếm giống như thiên thần đơn độc, cao quý đến chói mắt.
Bi Mạt nghiền ngẫm nghĩ, lập tức, y muốn đem tất cả hạnh phúc của kẻ kia xé nát.
Tính toán thời gian, quan binh cứu viện cũng sắp tới, chiến thuật lấy thịt đè người đối với họ cũng không còn lợi ích.
Bi Mạt bay lên trời, theo trên sườn núi nhảy xuống, phi thân mấy cái, đáp xuống trước mặt Cận Lăng. Cặp mắt tím ma mị, Cận Lăng cảm thấy mình tựa hồ bị hút vào đó.
Một giây ngẩn ngơ qua đi, Cận Lăng phục hồi lại tinh thần, liền hướng Bi Mạt đâm tới. Bi Mạt ung dung tránh né mấy chiêu.
” Bảo bối, trò chơi kết thúc” Bi Mạt dùng âm thanh lạnh lùng châm chọc nói.
Cận Lăng thoáng chốc đỏ mặt, dùng toàn lực hướng Bi Mạt đâm tới. Bi Mạt một tay bắt lấy kiếm của Cận Lăng.
“Ngươi”
Cận Lăng kinh ngạc thấy y tay không bắt kiếm lại hào phát vô thương.
Bi Mạt lại xả ra một trận cười lạnh, nội lực nhất phát, kiếm Cận Lăng một tiếng gãy đôi.
Nội lực cường đại thông qua kiếm trọng kích đến ngực Cận Lăng, một trận đau nhức khiến trước mắt hắn tối sầm…..
Hình ảnh cuối cùng chính là Bi Mạt tiếp được thân hình đang ngã xuống của hắn.
Cận Lăng nhắm mắt lại, hắn rơi vào địa ngục màu tím nhạt nhòa lãnh đạm kia…
Ôm Cận Lăng đã bất tỉnh, Bi Mạt hét lớn.
“Lui”
Chúng đệ tử Tà Ma Trại nhanh chóng rút khỏi, trong không khí lại truyền đến âm thanh cuồng vọng kia.
“Cận lão tặc, nợ ngươi thiếu, nhi tử độc nhất của ngươi sẽ trả”
Cận Mạc Anh chỉ có thể trừng mắt nhìn đoàn người Bi Mạt nghênh ngang đi khỏi, mặt không thay đổi thổn thức nói.
“Chung quy cái phải tới, khi nó tới trốn cũng không thoát….”
“Lão gia…”
Một bên quản gia cũng cùng Cận Mạc Anh lệ rơi tràn trụa.
Cận Mạc Anh nghĩ tới mười năm trước, đó là sai lầm lớn nhất hắn phạm phải trong cuộc đời, mười năm trước, trên giang hồ xuất hiện một đám nghĩa đạo (cướp tốt) trừ ác dương thiện (trừ ác bảo vệ thiện) – Tà Ma Trại.
Bọn họ chuyên đánh cướp tiền tài của bộ phận tham quan ô lại, cường hào vô đức thân sĩ phân phát cho bách tính cùng khổ các nơi.
Nhưng Tà Ma Trại trường kì cướp đoạt khiến triều đình khủng hoảng, hoàng đế cũng từng vài lần phái binh tấn công Tà Ma Trại.
Nhưng vì Tà Ma Trại địa thế hiểm yếu cùng đội ngũ đã được huấn luyện rất thiện chiến, quân triều đình lũ chiến lũ bại.
Cuối cùng rơi vào ngõ cụt, đành phái Cận Mạc Anh đi sứ chiêu hàng.
Lúc đó Cận Mạc Anh vì chấp chính thanh liêm, phương pha cụ mĩ danh (có uy tín và tiếng tốt). Đại ca của Bi Mạt lúc ấy là thủ lĩnh Tà Ma Trại– Bi Tầm xuống núi đàm phán. Bi Tầm cũng muốn sớm ngày chấm dứt cuộc sống kiếm đao liếm máu, đồng ý điều kiện chiêu hàng của triều đình.
Đêm đó tại yến hội, Cận Mạc Anh cấp Bi Tầm kính rượu, Bi Tầm cũng kính nể nhân cách Cận Mạc Anh, không nghi ngờ hắn thẳng thắn uống cạn, nhưng ai mà ngờ trong rượu hạ độc. Chính Cận Mạc Anh cũng không biết rượu có độc nên về sau hối hận day dứt không thôi.
Không lâu sau, triều đình nhận được tin Bi Tầm độc phát tử vong, lập tức phái binh bao vây tiêu trừ Tà Ma Trại. Một đêm hơn ba trăm mạng người oan uổng đoạn hoàng tuyền. Nghe nói cuối cùng cả sơn trại chỉ còn đệ đệ Bi Mạt cùng muội muội Bi Liên của Bi Tầm trốn thoát.
Hóa ra hoàng đế đối với Tà Ma Trại vẫn ôm thái độ hoài nghi, chính là lấy chiêu hàng làm vỏ ngụy trang đến diệt trừ sơn trại, cho nên ban lệnh hạ độc trong rượu Bi Tầm, sau khi y độc phát thân vong, Tà Ma Trại nhất định như rắn mất đầu, trận cước đại loạn, tự nhiên nhất công tức phá.
Mười năm qua, Cận Mạc Anh áy náy không thôi. Hắn mặc dù không giết bá nhân nhưng bá nhân vì hắn mà chết…. Cận Mạc Anh một mực tìm kiếm đệ muội may mắn sống sót của Bi Tầm, hy vọng bồi thường chút ít. Nhưng hai huynh muội đó tựa hồ bốc hơi khỏi nhân gian, vẫn không thể nào tìm được bọn họ. Mà Cận Mạc Anh vì có công tiêu diệt đạo tặc nên được đề lên làm tri phủ.
Mà gần đây nhất, trên giang hồ đột ngột nổi lên một bang phái xưng Tà Ma Trại, nghe nói Tà Ma Trại này cùng Tà Ma Trại mười năm trước tác phong hành sự giống nhau lạ thường. Nhưng điểm bất đông chính là Tà Ma Trại hiện tại tác phong lãnh khốc hơn, đối phó địch nhân lại càng vô nhân đạo hơn nhiều lần. Nhưng nghe nói đại dương gia của Tà Ma Trại hiện giờ cũng họ Bi…..
***********
Cận Mạc Anh ngồi ở đại sảnh hai nắm tay trắng bệch chưa bao giờ thả lỏng.
“Lão gia……” Lão Căn tâm trung dò hỏi ” Hiện tại nên làm thế nào cho phải đây?”
“Báo lên triều đình, thỉnh cầu trợ giúp!” Cận Mạc Anh lãnh đạm trả lời “Ngươi lui ra để ta một mình yên tĩnh một chút”
“Dạ, lão gia”. Lão Căn lo lắng đẩy cửa đi ra ngoài, còn Cận Mạc Anh chống trán trầm tư lưu lại.
***********
Cận Lăng đầu đau muốn nứt ra từ từ tỉnh dậy, huyệt đạo bị điểm không thể nhúc nhích. Hắn phát hiện mình đang cưỡi trên một con hắc tuấn mã toàn thân sáng bóng, kẻ đang thúc ngựa vụt chạy chính là chủ nhân của cặp mắt tím đạm kia. Lúc này, Cận Lăng mới có thời gian nhìn kỹ Bi Mạt.
Khuôn mặt như được tỉ mỉ điêu khắc, cái mũi anh tuấn, đôi môi nhếch lên, còn có song mâu (con ngươi) không chút ấm áp….
Bi Mạt toàn thân tản ra hơi thở tà mị phả vào cổ làm Cận Lăng thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp.
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Bi Mạt cúi đầu, nhìn thấy Cận Lăng đang ngẩn người.
“Bảo bối, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ một ngày! Đừng nóng vội, cũng đã sắp tới Tà Ma Sơn Trang, ha ha ha…..”
Lại là đạo âm thanh cuồng tiếu chói tai, làm Cận Lăng muốn bịt tai ngay tức khắc, bất quá, hắn cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn Bi Mạt.
“Đừng trừng ta, bảo bối! Tiết kiệm khí lực đi, những ngày gian khổ sau này của ngươi chắc sẽ rất dài đấy!”
Bi Mạt nói một cái liền thay đổi một đạo ánh mắt như muốn sát nhân.
“Trời ạ, ngươi thật đáng yêu! Chỉ có điều, ngươi đến đây là để trả nợ”
Song mâu Bi Mạt xuất ra hung quang oán hận, khiến thân mình Cận Lăng không nhịn được khẽ run rẩy.
**************
Bi Mạt dẫn huynh đệ Tà Ma Trại xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm đen tối, u ám, không biết lách qua mấy cái đường nhỏ, làm Cận Lăng vốn dĩ liều mạng muốn nhớ kĩ đường cũng phải choáng váng.
Không biết qua bao lâu, trước mắt rộng mở ánh sáng, khí thế không thua gì kiến trúc hoàng cung đại nội to lớn với bảng hiệu trên cao “Tà Ma Sơn Trang”. Bốn nam binh kéo ra đại môn có khắc Cửu long phun châu cao mấy thước, Bi Mạt một đường giục ngựa chạy như điên, chỉ thấy nam nữ già trẻ một bên đều hưng phấn kêu la” Trang chủ trở về! Trang chủ trở về!”
Cận Lăng nhìn bốn phía chung quanh, bộ dạng nơi đây không có một chút giống hang ổ cường đạo, ngược lại phồn hoa kinh người, một tòa thành thị thế này mà lại là sơn trang, mặc cho kẻ nào nhìn thấy đều không khỏi mắt hoa lưỡi cứng.
Bi Mạt dừng ngựa ở trước trung tâm Ma Cư của Tà Ma Sơn Trang kêu lên.
” Liên nhi, ta đã về!”. Cận Lăng kinh ngạc, Bi Mạt lạnh lùng như thế lại có thể ôn nhu kêu to tên của một người.
Không lâu sau, một cô gái chân ngã chân nghiêng chạy đến.
“Ca, ngươi rốt cuộc cũng trở lại! Ta còn nghĩ ngươi sẽ không quay về, không cần Liên nhi nữa” Bi Liên nũng nịu trong lòng ngực Bi Mạt.
“Tốt lắm! Để ca ca trước hết xử lí xong chính sự đi”
Bi Mạt quét ánh mắt về phía Cận Lăng đang nằm sấp trên lưng ngựa.
Ánh mắt Bi Liên cũng theo ca ca dừng lại trên người Cận Lăng. Bỗng nhiên trong lúc đó, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của nàng lóe lên sát ý khiến người ta cũng phải sợ hãi.
” Ca! Chính là hắn sao? Hắn chính là con trai độc nhất của lão tặc Cận Mạc Anh kia sao?”
Bi Liên một bên khóc thảm, một bên rút bội kiếm tùy thân của Bi Mạt hướng Cận Lăng đâm tới. Ai ngờ lại bị Bi Mạt cản xuống.
“Ca! Ngươi vì cái gì không cho ta giết hắn? Hắn chính là con của kẻ thù không đội trời chung với chúng ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bi Liên tràn trụa nước mắt.
“Ngươi không nhớ rõ sao? Mẹ vì bảo hộ chúng ta đã bị đâm chết trước mặt ta và ngươi. Mẹ chết không nhắm mắt, đến bây giờ ta vẫn còn có thể mơ thấy!”
“Ca! Để ta giết hắn!” Bi Liên lại giơ kiếm lên.
“Bi Liên, bình tĩnh lại một chút! Ngươi để hắn chết thoải mái vậy sao? Ngươi không phải nói muốn dùng hắn khiến cho Cận lão tặc kia tức đến chết sao?” Bi Mạt rống to.
“Ca!” Bi Liên lại bổ vào lồng ngực Bi Mạt ” Ta nhất định làm cho bọn họ chết cực kì khó xem.”
Ánh mắt cừu hận lại bắn về phía Cận Lăng, một cỗ hàn ý theo lòng bàn chân hắn dâng lên, tựa hồ báo trước tương lai của hắn.
*************
Bi Mạt hảo hảo trấn an muội muội vừa kích động xong, liền xoay người hướng Cận Lăng. Cận Lăng nhắm mắt lại nhận mệnh.
Bi Mạt giải huyệt đạo cho hắn rồi quăng hắn xuống ngựa. Bị đặt trên lưng ngựa gần hai ngày, cơ thể Cận Lăng căng cứng cực điểm, căn bản không thể lập tức nhúc nhích. Lại bị Bi Mạt ném xuống ngựa, toàn thân xương cốt như tan rã.
Bất quá Cận Lăng không rên một tiếng, lẳng lặng ngồi dưới đất.
” Không thể tưởng tượng được ngươi vẫn còn chưa thức thời!” Bi Mạt cười lạnh nói.
“Người tới, lột lễ phục chướng mắt kia khỏi thân hắn, áp tới sài phòng!”
Mấy đại nam nhân áp chế Cận Lăng, không quá một lúc, lễ phục tân lang đáng lẽ được mặc để giữ ấm thân thể kia rốt cuộc bị vứt qua một bên.
Trời đông giá rét thế này chỉ mặt một thân áo đơn, lại bị nhốt ở sài phòng, Cận Lăng bất đắc dĩ kéo kéo xích sắt trên tay chân, cơ thể hai ngày không ăn uống càng thêm băng lãnh. Hắn cứ vậy mê man một đêm.
Một số ít người từ ngoại thành đến ù ù cạc cạc chẳng hiểu vì sao, hôm nay không phải ngày có hội chùa gì, cũng không phải Na Quốc sứ giả tới chơi, tại sao lại long trọng như vậy? Vì thế khách ngoại lai liền hỏi một người sống ở kinh thành.
“Vị đại ca này có thể hỏi một câu không? Hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?”
” Này mà ngươi cũng không biết, nhất định là từ bên ngoài đến rồi. Hôm nay chính là ngày đại hỉ, đám cưới của công tử của Tri Phủ kinh thành chúng ta cùng thiên kim của Tướng Quốc Phủ! “
“Nói đến Tri phủ kinh thành chúng ta, thật đúng là người tốt! Làm quan vài chục năm thanh chính liêm khiết, vì dân làm chủ, không biết có ơn cứu mạng bao nhiêu người! Ông trời cũng thật có mắt, vị Tri Phủ công tử này thật sự là ngọc thụ lâm phong, tài hoa hơn người. Hơn nữa, thiên kim tướng quốc phủ tri thư đạt lí (có tri thức lễ nghĩa), dịu dàng, hiền lành, dung mạo chim sa cá lặn”
Chỉ thấy người kinh thành kia lầm bầm lầu bầu vừa nói vừa say mê, như hận chính mình không thể là quan nhân tân lang kia.
Người ngoại thành kia nghe người nọ nói hoàn mỹ như thế, nhịn không được cũng chen chúc đến đám người phía trước để nhìn phong thái tân lang một lần.
Chỉ thấy đội ngũ rước dâu xếp đầy đường phố, chiêng, trống, kèn, tiêu thổi nhạc vang rung trời. Mà một thân hồng y ngồi trên con ngựa trắng chính là tân lang. Người ngoại thành tái nhìn lên diện mạo tân lang, lập tức si ngốc đứng đó.
“Thật … Thật sự là… Thật đẹp! Người này thực sự là nam nhân sao? Nhưng xem theo thân hình hắn đích thực là nam nhân hàng thật giá thật!”. Ngoại nhân tiếc nuối nghĩ, nếu hắn thật sự là nữ nhân, không biết có bao nhiêu nam nhân vì hắn rơi đầu vãi máu.
Gương mặt tân lang lộ ra hơi thở âm nhu nhưng không mất đi khí khái nam tử.
Tại ngày đại hỉ hôm nay, duy nhất một điểm không phù hợp chính là vẻ mặt không chút thay đổi của tân lang. Giống như vai chính trong hôn lễ này không phải hắn, bộ dáng một chuyện cũng không liên quan tới mình.
Bất quá, vì phô trương náo nhiệt, đám đông lại chen chúc khiến mọi người không chú ý tới chuyện đó.
Đám người hoan hỉ thưởng thức, bàn luận đại sự hôm nay. Một chút cũng không chú ý rằng trong lùm cây trên triền núi kia có một đôi mắt sắc sảo như chim ưng, nhìn chằm chằm vào đội ngũ đón dâu.
Cặp mắt tím nhạt tản ra nguy hiểm, hơi thở rét lạnh khiến không khí ba thước chung quanh đông đặc, tràn ngập trong đôi mắt kia không phải gì khác mà là một thứ, cừu hận.
******************
“Thật vừa phiền vừa chán!”
Tân lang Cận Lăng cưỡi trên lưng ngựa bất đắc dĩ nghĩ, chờ mong hôn lễ này mau chấm dứt để hắn nghỉ ngơi một chút.
Kỳ thật, hôn lễ là do phụ thân hắn một mình định đoạt, nói cái gì mà với nam nhân kết hôn là đại sự, nói cái gì mà chính mình đã một xấp tuổi có hơn, sợ tới ngày vào quan tài còn chưa được phúc vừa ngậm kẹo vừa đùa với cháu..
Cứ như vậy bị phụ thân oanh tạc không biết mệt mỏi, Cận Lăng mới miễn cưỡng đi đầu.
Tưởng tượng lát nữa còn có một đống lễ nghi phiền phức chờ hắn hoàn thành, hắn liền một lòng hai ý, hận không thể nhảy xuống ngựa bỏ chạy.
Đang lúc hắn vỗ cái trán đến phát đau, trên không bỗng nhiên xuất hiện một tràn cười hùng hậu trầm thấp mà cuồng vọng.
“Cận Mạc Anh, hôm nay là ngày đại hôn của con ngươi, ngươi dường như đã quên mời ta, vị lão bằng hữu này đến dự.”
Cận Mạc Anh tức giận quát.
” Tên điên này rốt cuộc muốn thế nào? Dám cả gan đến quấy rối đại hỉ hôm nay!”
“Lão tặc”. Âm thanh kia lại vang lên” Ngươi đừng quên chuyện 10 năm trước, nhưng dù ngươi đã quên, hôm nay ta cũng sẽ bắt ngươi phải trả nợ.”
Trên đường cái, dân chúng đã loạn thành đàn, người qua đường chạy tứ tán khắp nơi, mà Cận Lăng lại hưng phấn nắm trong tay bội kiếm, nghĩ thầm, nếu vị cao thủ kia có thể cùng hắn đọ sức một chút thì đúng là chuyện có lợi, chỉ là hắn không biết chuyện này là khởi đầu cho việc hắn dấn thân vào địa ngục.
Âm thanh kia vẫn đang cuồng tiếu, phạm vi 10 dặm cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đủ thấy nội công tu vi của kẻ đó đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần thế nào (xuất sắc tuyệt diệu).
Lúc này Cận Mạc Anh vừa nghe đến chuyện 10 năm trước, mặt bỗng chốc trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ phải cần người khác dìu mới có thể đứng vững.
“Lão gia người khỏe không?” Quản gia đỡ lấy Cận Mạc Anh lo lắng hỏi.
“Hắn, hắn đến đây, hắn rốt cuộc đến đây… 10 năm… Ác mộng 10 năm của ta, rốt cuộc…” Mặt Cận Mạc Anh tức thì già đi mấy chục tuổi.
“Lão Căn, phái người bảo hộ tân nương. Hắn… hắn hẳn là tới cướp tân nương.” Cận Mạc Anh sai khiến quản gia.
“Dạ lão gia.” Quản gia vội vàng lĩnh mệnh.
“Mau, nhanh bảo hộ tân nương!” Chúng gia đinh của Cận phủ khẩn trương tụ tập quanh bốn phía kiệu tân nương, một bộ biểu tình thấy chết không sờn.
Trên sườn núi, theo hai bên đội ngũ đón dâu, bụi đất bỗng nhiên bay lên, tiếng vó ngựa ầm ĩ điếc tai. Bi Mạt ra lệnh một tiếng, huynh đệ Tà Ma Trại ùn ùn ùa đến nhắm hai phía đội ngũ đón dâu. Mà Bi Mạt lại không ngừng cuồng tiếu, cái loại âm thanh làm người ta kinh hồn bạt vía.
“A! Là Tà Ma Trại! Là Tà Ma Trại giết người không chớp mắt! Mọi người chạy mau!”
Trong đám người bỗng phát ra tiếng kêu sợ hãi, quần chúng vốn đã hoang mang lại bị dọa thêm kinh hoảng, chạy trốn tứ xứ, đội ngũ đón dâu cũng tan tác.
Bi Mạt lạnh lùng nhìn đám người chạy trốn, môi khơi lên một cung, xả ra một tia cười lạnh đủ để người nhìn thấy nhuyễn chân mà khụy xuống đất.
Lũ dân chúng vô tri! Bi Mạt nghĩ thầm, Tà Ma Trại tuy lấy cướp mà sống, thủ pháp giết người tàn nhẫn vô tình nhưng cũng không lạm sát người vô tội. Sở dĩ mọi người kích động như thế chẳng qua do nghe phải tin đồn bậy bạ rồi bị dọa phá hư thôi.
Cận Mạc Anh đem nhân lực tập trung phòng thủ bên người tân nương, lão tặc này quả nhiên trúng kế y. Tuy rằng y cũng không đem đám gia đinh này để vào mắt, nhưng để tránh thương vong vô ích, y mới giả vờ đi cướp tân nương. Kì thực, mục tiêu chân chính của y là con trai Cận Mạc Anh— Cận Lăng.
Bi Mạt lạnh lùng nói một câu.
” Hết thảy theo kế hoạch tiến hành”
Người của Tà Ma Trại ùa xuống vây đánh Cận Lăng.
Cận Lăng vẻ mặt hưng phấn rút ra bội kiếm đứng lên cùng Tà Ma Trại quyết chiến. Đừng nhìn bộ dáng hào hoa phong nhã bình thường của Cận Lăng mà nhầm, ít người biết kì thực hắn từ nhỏ bái sư học võ, cũng luyện được một thân hảo võ nghệ.
Đang lúc Cận Lăng cùng Tà Ma Trại đánh nhau thắng bại khó phân, Bi Mạt cười lạnh. Không thể tưởng tượng nhi tử của lão tặc kia có bản lĩnh như vậy. Mấy huynh đệ Tà Ma Trại đã bị hắn bãi bình trên mặt đất.
Bi Mạt nhìn thấy gương mặt tuyệt mĩ của Cận Lăng tản ra sự tự tin, hơi thở như ánh mặt trời. Cận Lăng không ngừng múa kiếm giống như thiên thần đơn độc, cao quý đến chói mắt.
Bi Mạt nghiền ngẫm nghĩ, lập tức, y muốn đem tất cả hạnh phúc của kẻ kia xé nát.
Tính toán thời gian, quan binh cứu viện cũng sắp tới, chiến thuật lấy thịt đè người đối với họ cũng không còn lợi ích.
Bi Mạt bay lên trời, theo trên sườn núi nhảy xuống, phi thân mấy cái, đáp xuống trước mặt Cận Lăng. Cặp mắt tím ma mị, Cận Lăng cảm thấy mình tựa hồ bị hút vào đó.
Một giây ngẩn ngơ qua đi, Cận Lăng phục hồi lại tinh thần, liền hướng Bi Mạt đâm tới. Bi Mạt ung dung tránh né mấy chiêu.
” Bảo bối, trò chơi kết thúc” Bi Mạt dùng âm thanh lạnh lùng châm chọc nói.
Cận Lăng thoáng chốc đỏ mặt, dùng toàn lực hướng Bi Mạt đâm tới. Bi Mạt một tay bắt lấy kiếm của Cận Lăng.
“Ngươi”
Cận Lăng kinh ngạc thấy y tay không bắt kiếm lại hào phát vô thương.
Bi Mạt lại xả ra một trận cười lạnh, nội lực nhất phát, kiếm Cận Lăng một tiếng gãy đôi.
Nội lực cường đại thông qua kiếm trọng kích đến ngực Cận Lăng, một trận đau nhức khiến trước mắt hắn tối sầm…..
Hình ảnh cuối cùng chính là Bi Mạt tiếp được thân hình đang ngã xuống của hắn.
Cận Lăng nhắm mắt lại, hắn rơi vào địa ngục màu tím nhạt nhòa lãnh đạm kia…
Ôm Cận Lăng đã bất tỉnh, Bi Mạt hét lớn.
“Lui”
Chúng đệ tử Tà Ma Trại nhanh chóng rút khỏi, trong không khí lại truyền đến âm thanh cuồng vọng kia.
“Cận lão tặc, nợ ngươi thiếu, nhi tử độc nhất của ngươi sẽ trả”
Cận Mạc Anh chỉ có thể trừng mắt nhìn đoàn người Bi Mạt nghênh ngang đi khỏi, mặt không thay đổi thổn thức nói.
“Chung quy cái phải tới, khi nó tới trốn cũng không thoát….”
“Lão gia…”
Một bên quản gia cũng cùng Cận Mạc Anh lệ rơi tràn trụa.
Cận Mạc Anh nghĩ tới mười năm trước, đó là sai lầm lớn nhất hắn phạm phải trong cuộc đời, mười năm trước, trên giang hồ xuất hiện một đám nghĩa đạo (cướp tốt) trừ ác dương thiện (trừ ác bảo vệ thiện) – Tà Ma Trại.
Bọn họ chuyên đánh cướp tiền tài của bộ phận tham quan ô lại, cường hào vô đức thân sĩ phân phát cho bách tính cùng khổ các nơi.
Nhưng Tà Ma Trại trường kì cướp đoạt khiến triều đình khủng hoảng, hoàng đế cũng từng vài lần phái binh tấn công Tà Ma Trại.
Nhưng vì Tà Ma Trại địa thế hiểm yếu cùng đội ngũ đã được huấn luyện rất thiện chiến, quân triều đình lũ chiến lũ bại.
Cuối cùng rơi vào ngõ cụt, đành phái Cận Mạc Anh đi sứ chiêu hàng.
Lúc đó Cận Mạc Anh vì chấp chính thanh liêm, phương pha cụ mĩ danh (có uy tín và tiếng tốt). Đại ca của Bi Mạt lúc ấy là thủ lĩnh Tà Ma Trại– Bi Tầm xuống núi đàm phán. Bi Tầm cũng muốn sớm ngày chấm dứt cuộc sống kiếm đao liếm máu, đồng ý điều kiện chiêu hàng của triều đình.
Đêm đó tại yến hội, Cận Mạc Anh cấp Bi Tầm kính rượu, Bi Tầm cũng kính nể nhân cách Cận Mạc Anh, không nghi ngờ hắn thẳng thắn uống cạn, nhưng ai mà ngờ trong rượu hạ độc. Chính Cận Mạc Anh cũng không biết rượu có độc nên về sau hối hận day dứt không thôi.
Không lâu sau, triều đình nhận được tin Bi Tầm độc phát tử vong, lập tức phái binh bao vây tiêu trừ Tà Ma Trại. Một đêm hơn ba trăm mạng người oan uổng đoạn hoàng tuyền. Nghe nói cuối cùng cả sơn trại chỉ còn đệ đệ Bi Mạt cùng muội muội Bi Liên của Bi Tầm trốn thoát.
Hóa ra hoàng đế đối với Tà Ma Trại vẫn ôm thái độ hoài nghi, chính là lấy chiêu hàng làm vỏ ngụy trang đến diệt trừ sơn trại, cho nên ban lệnh hạ độc trong rượu Bi Tầm, sau khi y độc phát thân vong, Tà Ma Trại nhất định như rắn mất đầu, trận cước đại loạn, tự nhiên nhất công tức phá.
Mười năm qua, Cận Mạc Anh áy náy không thôi. Hắn mặc dù không giết bá nhân nhưng bá nhân vì hắn mà chết…. Cận Mạc Anh một mực tìm kiếm đệ muội may mắn sống sót của Bi Tầm, hy vọng bồi thường chút ít. Nhưng hai huynh muội đó tựa hồ bốc hơi khỏi nhân gian, vẫn không thể nào tìm được bọn họ. Mà Cận Mạc Anh vì có công tiêu diệt đạo tặc nên được đề lên làm tri phủ.
Mà gần đây nhất, trên giang hồ đột ngột nổi lên một bang phái xưng Tà Ma Trại, nghe nói Tà Ma Trại này cùng Tà Ma Trại mười năm trước tác phong hành sự giống nhau lạ thường. Nhưng điểm bất đông chính là Tà Ma Trại hiện tại tác phong lãnh khốc hơn, đối phó địch nhân lại càng vô nhân đạo hơn nhiều lần. Nhưng nghe nói đại dương gia của Tà Ma Trại hiện giờ cũng họ Bi…..
***********
Cận Mạc Anh ngồi ở đại sảnh hai nắm tay trắng bệch chưa bao giờ thả lỏng.
“Lão gia……” Lão Căn tâm trung dò hỏi ” Hiện tại nên làm thế nào cho phải đây?”
“Báo lên triều đình, thỉnh cầu trợ giúp!” Cận Mạc Anh lãnh đạm trả lời “Ngươi lui ra để ta một mình yên tĩnh một chút”
“Dạ, lão gia”. Lão Căn lo lắng đẩy cửa đi ra ngoài, còn Cận Mạc Anh chống trán trầm tư lưu lại.
***********
Cận Lăng đầu đau muốn nứt ra từ từ tỉnh dậy, huyệt đạo bị điểm không thể nhúc nhích. Hắn phát hiện mình đang cưỡi trên một con hắc tuấn mã toàn thân sáng bóng, kẻ đang thúc ngựa vụt chạy chính là chủ nhân của cặp mắt tím đạm kia. Lúc này, Cận Lăng mới có thời gian nhìn kỹ Bi Mạt.
Khuôn mặt như được tỉ mỉ điêu khắc, cái mũi anh tuấn, đôi môi nhếch lên, còn có song mâu (con ngươi) không chút ấm áp….
Bi Mạt toàn thân tản ra hơi thở tà mị phả vào cổ làm Cận Lăng thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp.
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Bi Mạt cúi đầu, nhìn thấy Cận Lăng đang ngẩn người.
“Bảo bối, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi ngủ một ngày! Đừng nóng vội, cũng đã sắp tới Tà Ma Sơn Trang, ha ha ha…..”
Lại là đạo âm thanh cuồng tiếu chói tai, làm Cận Lăng muốn bịt tai ngay tức khắc, bất quá, hắn cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn Bi Mạt.
“Đừng trừng ta, bảo bối! Tiết kiệm khí lực đi, những ngày gian khổ sau này của ngươi chắc sẽ rất dài đấy!”
Bi Mạt nói một cái liền thay đổi một đạo ánh mắt như muốn sát nhân.
“Trời ạ, ngươi thật đáng yêu! Chỉ có điều, ngươi đến đây là để trả nợ”
Song mâu Bi Mạt xuất ra hung quang oán hận, khiến thân mình Cận Lăng không nhịn được khẽ run rẩy.
**************
Bi Mạt dẫn huynh đệ Tà Ma Trại xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm đen tối, u ám, không biết lách qua mấy cái đường nhỏ, làm Cận Lăng vốn dĩ liều mạng muốn nhớ kĩ đường cũng phải choáng váng.
Không biết qua bao lâu, trước mắt rộng mở ánh sáng, khí thế không thua gì kiến trúc hoàng cung đại nội to lớn với bảng hiệu trên cao “Tà Ma Sơn Trang”. Bốn nam binh kéo ra đại môn có khắc Cửu long phun châu cao mấy thước, Bi Mạt một đường giục ngựa chạy như điên, chỉ thấy nam nữ già trẻ một bên đều hưng phấn kêu la” Trang chủ trở về! Trang chủ trở về!”
Cận Lăng nhìn bốn phía chung quanh, bộ dạng nơi đây không có một chút giống hang ổ cường đạo, ngược lại phồn hoa kinh người, một tòa thành thị thế này mà lại là sơn trang, mặc cho kẻ nào nhìn thấy đều không khỏi mắt hoa lưỡi cứng.
Bi Mạt dừng ngựa ở trước trung tâm Ma Cư của Tà Ma Sơn Trang kêu lên.
” Liên nhi, ta đã về!”. Cận Lăng kinh ngạc, Bi Mạt lạnh lùng như thế lại có thể ôn nhu kêu to tên của một người.
Không lâu sau, một cô gái chân ngã chân nghiêng chạy đến.
“Ca, ngươi rốt cuộc cũng trở lại! Ta còn nghĩ ngươi sẽ không quay về, không cần Liên nhi nữa” Bi Liên nũng nịu trong lòng ngực Bi Mạt.
“Tốt lắm! Để ca ca trước hết xử lí xong chính sự đi”
Bi Mạt quét ánh mắt về phía Cận Lăng đang nằm sấp trên lưng ngựa.
Ánh mắt Bi Liên cũng theo ca ca dừng lại trên người Cận Lăng. Bỗng nhiên trong lúc đó, khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của nàng lóe lên sát ý khiến người ta cũng phải sợ hãi.
” Ca! Chính là hắn sao? Hắn chính là con trai độc nhất của lão tặc Cận Mạc Anh kia sao?”
Bi Liên một bên khóc thảm, một bên rút bội kiếm tùy thân của Bi Mạt hướng Cận Lăng đâm tới. Ai ngờ lại bị Bi Mạt cản xuống.
“Ca! Ngươi vì cái gì không cho ta giết hắn? Hắn chính là con của kẻ thù không đội trời chung với chúng ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bi Liên tràn trụa nước mắt.
“Ngươi không nhớ rõ sao? Mẹ vì bảo hộ chúng ta đã bị đâm chết trước mặt ta và ngươi. Mẹ chết không nhắm mắt, đến bây giờ ta vẫn còn có thể mơ thấy!”
“Ca! Để ta giết hắn!” Bi Liên lại giơ kiếm lên.
“Bi Liên, bình tĩnh lại một chút! Ngươi để hắn chết thoải mái vậy sao? Ngươi không phải nói muốn dùng hắn khiến cho Cận lão tặc kia tức đến chết sao?” Bi Mạt rống to.
“Ca!” Bi Liên lại bổ vào lồng ngực Bi Mạt ” Ta nhất định làm cho bọn họ chết cực kì khó xem.”
Ánh mắt cừu hận lại bắn về phía Cận Lăng, một cỗ hàn ý theo lòng bàn chân hắn dâng lên, tựa hồ báo trước tương lai của hắn.
*************
Bi Mạt hảo hảo trấn an muội muội vừa kích động xong, liền xoay người hướng Cận Lăng. Cận Lăng nhắm mắt lại nhận mệnh.
Bi Mạt giải huyệt đạo cho hắn rồi quăng hắn xuống ngựa. Bị đặt trên lưng ngựa gần hai ngày, cơ thể Cận Lăng căng cứng cực điểm, căn bản không thể lập tức nhúc nhích. Lại bị Bi Mạt ném xuống ngựa, toàn thân xương cốt như tan rã.
Bất quá Cận Lăng không rên một tiếng, lẳng lặng ngồi dưới đất.
” Không thể tưởng tượng được ngươi vẫn còn chưa thức thời!” Bi Mạt cười lạnh nói.
“Người tới, lột lễ phục chướng mắt kia khỏi thân hắn, áp tới sài phòng!”
Mấy đại nam nhân áp chế Cận Lăng, không quá một lúc, lễ phục tân lang đáng lẽ được mặc để giữ ấm thân thể kia rốt cuộc bị vứt qua một bên.
Trời đông giá rét thế này chỉ mặt một thân áo đơn, lại bị nhốt ở sài phòng, Cận Lăng bất đắc dĩ kéo kéo xích sắt trên tay chân, cơ thể hai ngày không ăn uống càng thêm băng lãnh. Hắn cứ vậy mê man một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.