Chương 98
Mộng Thiên Hàng
24/04/2017
Chương 100:
Yêu cầu của liên bang rất đơn giản, chính là để cho Đoạn Ngọc Giác giúp bọn họ luyện chế đan dược. Liên bang đơn độc giam giữ những người này cơ hồ đều là người dự thi của các tinh cầu lớn, bọn họ tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng thiên phú cao, thực lực bản thân vẫn không tính là kém, thậm chí có mấy người đã đến đan dược sư cấp bốn, đây đã là đan dược sư trung cấp, cho dù là ở các Công đoàn đan dược sư lớn cũng ôm địa vị tương đối cao.
Thế nhưng trong năm đội ngũ đứng đầu, ngoại trừ đại biểu của Sư Tử Tinh Song Tử Tinh không phải là người của liên bang, những tinh cầu khác đều là người của liên bang, cho nên bị nhốt lại cũng chỉ có đại biểu của hai cái công đoàn Song Tử Tinh cùng Sư Tử Tinh thôi.
Đoạn Ngọc Giác rất dứt khoát gật đầu một cái, biểu thị mình đồng ý yêu cầu của hắn, Nam Phách Lẫm nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đoạn tiên sinh quả nhiên quả quyết.”
“Đó là bởi vì ta không muốn chết, ” Đoạn Ngọc Giác dứt khoát nói, “Có đồ ăn sao?”
“Đương nhiên, ” Nam Phách Lẫm gật gật đầu, người tham sống sợ chết đối với bọn họ càng có lợi hơn một ít, nghi kỵ trong lòng cũng đi mất không ít, xoay người nói, “Tiểu Hoa đâu? Để cho hắn gặp đội viên mới của hắn một chút.”
Tự nhiên có thú nhân liên lạc Nam Khanh Hoa, chỉ chốc lát sau, Nam Khanh Hoa liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mái tóc dài màu lửa kia đón gió lay động, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt.
“Phụ thân, ” Nam Khanh Hoa cung kính mà kêu một tiếng,
“Tiểu Hoa, sang đây xem đội viên mới của con một chút, đó chính là Đoạn Ngọc Giác tiên sinh vô cùng nổi danh ở trên vũ trụ, con cần phải thỉnh giáo Đoạn Ngọc Giác tiên sinh nhiều hơn a, ” Nam Phách Lẫm duỗi duỗi tay, cười nói.
“Đoạn Ngọc Giác?” Nam Khanh Hoa lập lại, con mắt màu đỏ trong nháy mắt dấy lên ánh sáng, “Đoạn Ngọc Giác kia của đế quốc?”
“Tự nhiên.” Nam Phách Lẫm gật đầu.
“Quá tốt rồi!” Nam Khanh Hoa gần như sắp nhảy lên, lửa con mắt màu đỏ hiện ra mấy phần tàn nhẫn, “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ hảo hảo mà cùng hắn ở chung, ”
Ngữ điệu của Nam Khanh Hoa, dĩ nhiên là tràn đầy tàn nhẫn.
Khi Nam Khanh Hoa quay người chuẩn bị đi ra, vừa vặn gặp được Đoạn Ngọc Giác, nụ cười trên khóe miệng càng lớn, bên trong con mắt màu đỏ tràn đầy trêu tức, “Đoạn, Ngọc, Giác?”
“Ha ha, ” Cả người Nam Khanh Hoa đều che ở trước người Đoạn Ngọc Giác, bản thân hắn vốn cao hơn Đoạn Ngọc Giác một ít, lúc này càng là có vẻ miệt thị giống như ở trên cao nhìn xuống, “Ta nói rồi, ngươi nếu tới liên bang, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
“Ta, thân, ái, Đoạn, Ngọc, Giác, đan, dược, sư, ” Nam Khanh Hoa gằn từng chữ, hai con mắt đỏ chói lọi hài hước nhìn Đoạn Ngọc Giác, “Đến đây đi, để ta hảo hảo chiêu đãi ngươi một chút, Tiểu Giác.”
Nam Khanh Hoa để sát vào Đoạn Ngọc Giác, hô hấp phun vào trên mặt cậu. Đoạn Ngọc Giác cau mày đột nhiên đẩy hắn một chút, Nam Khanh Hoa mượn lực nắm chặt cánh tay của cậu, mạnh mẽ kéo một cái về phía bên cạnh mình, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng tùy ý, “Phụ thân, người này con trước hết mang về , con nhất định sẽ hảo hảo ở chung cùng hắn.”
Tận lực nhấn mạnh bốn chữ ‘Hảo hảo ở chung’ này, Nam Khanh Hoa nhìn thấy trong mắt Nam Phách Lẫm xuất hiện mấy phần thoả mãn, trong lòng xẹt qua một tia châm chọc, trên mặt vẫn là thú vị dạt dào mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị nào đó.
Nam Khanh Hoa dùng sức mà nắm chặt Đoạn Ngọc Giác, cơ hồ là kéo Đoạn Ngọc Giác đi về phía trước. Đoạn Ngọc Giác bước chân lảo đảo mấy lần, lảo đảo theo sát phía sau Nam Khanh Hoa, vài bước sau mới có thể đuổi tới bước chân của Nam Khanh Hoa, Nam Phách Lẫm thấy cảnh này, cất giọng nói: “Tiểu Hoa, tôn kính khách nhân!”
“Ồ ~!” Nam Khanh Hoa lên tiếng trả lời, bước chân cũng không giảm, trái lại còn nhanh hơn vài bước, làm cho Đoạn Ngọc Giác trở tay không kịp, lảo đảo trực tiếp đụng phải trên người Nam Khanh Hoa. Nam Khanh Hoa ác thú vị câu lên khóe môi, ác độc nói: “Cái tốc độ này của Tiểu Giác, cũng thật là so với con kiến đều chậm, thể chất này của Tiểu Giác, sách sách sách, vẫn là đừng cho đế quốc các ngươi mất mặt!”
Quẹo góc Nam Khanh Hoa thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, mà vẫn không có thả xuống cảnh giác, tiếp tục dăm ba câu trào phúng Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác nhíu mày không thèm để ý hắn, một luồng khí tức cao lãnh, Nam Khanh Hoa cười lạnh dắt cậu.
Cuối cùng Nam Khanh Hoa kéo người vào phòng đan dược, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn gương mặt đen sì của Đoạn Ngọc Giác, Nam Khanh Hoa lệ rơi đầy mặt nghiêng mình chắp tay, “Nha nha nha ta không phải là tình thế cấp bách sao van cầu van cầu tha thứ ——!”
“Ha ha…” Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng cười nói.
“Tình thế bức bách tình thế bức bách ta sai rồi cầu tha thứ bao dung bao dung ——!” Hai đầu gối của Nam Khanh Hoa mềm nhũn, ôm cái đùi lớn Đoạn Ngọc Giác lệ rơi đầy mặt khóc kể lể.
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Những người khác: “…”
Như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
Đoạn Ngọc Giác nửa ngày bưng kín cái trán, vô lực nói: “Các ngươi, cứ như vậy nhìn hắn mặc kệ.”
“Không không không, ” một nam nhân cười đến tao nhã ưu nhã nhấc chân, một đôi hồ ly mắt hẹp dài lộ ra khôn khéo, trong nháy mắt liền đạp ra Nam Khanh Hoa. Nam Khanh Hoa lăn hai lần ở nơi đó giả chết, nam nhân ưu nhã hôn mu bàn tay của Đoạn Ngọc Giác, nói, “Khách nhân tôn kính, chúng ta chỉ quan tâm ngươi.”
Đoạn Ngọc Giác: “… Cảm tạ.”
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của nam nhân híp lại, độ cong nơi khóe miệng vẫn không thay đổi, ngữ khí khá là chân thành nói: “Mỹ nhân đều có đặc quyền.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Nam Khanh Hoa: “qaaq ta đã là hôm qua hoa cúc không nhân ái anh anh anh!”
Đoạn Ngọc Giác: “… Phiền ngươi không biết dùng thành ngữ cũng không loạn dùng!”
Đoạn Ngọc Giác: “Các ngươi không lo lắng máy camera theo dõi và vân vân sao?”
“Không không không, ” nam nhân kia không để ý chút nào phất phất tay, “Sayr, cũng chính là Văn Tĩnh An, chính là cái kỹ thuật trạch, cũng chính là người chế tạo ra cơ giáp. Tất cả các thiết trong phòng này đều là do hắn chế tạo, đầy đủ chống đỡ sự tra xét từ tất cả mọi người..”
Đoạn Ngọc Giác như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nam nhân này có một đôi con ngươi màu hồng tương tự Nam Khanh Hoa, thế nhưng con ngươi màu hồng ở trên người Nam Khanh Hoa là diễm lệ, ở trên người nam nhân này lại là huyết tinh; lại nói: “Được rồi, như vậy thỉnh nói cho ta biết kế hoạch kế tiếp.”
Nam nhân gật gật đầu, nói: “Không thành vấn đề.”
“Mời đi theo ta, ” nam nhân giơ tay làm cái tư thế ‘Thỉnh’, ngừng lại ở trước một cái màn ánh sáng, nói, “Ta là Tô Linh Hiên, thật hân hạnh gặp ngươi —— Đoạn Ngọc Giác.”
“Mời xem bên trong, đây là hình nổi của vũ trụ, ngươi xem, ở xung quanh đế quốc Sư Tử Tinh có tiểu hành tinh Ưng Hoa thương hội, người của liên bang lúc đó sẽ ở trên cái tiểu hành tinh này, phân mấy tốp tiến vào Sư Tử Tinh. Vào lúc ấy Sư Tử Tinh đang cử hành giải thi đấu đan dược tinh tế, cho nên đối với người ra vào mở ra rất nhiều so với bình thường, người liên bang phân mấy lần, lẫn vào Sư Tử Tinh, chờ đợi thời cơ.”
“Kỳ thực rất đơn giản, Ưng Hoa thương hội cùng tinh tế liên minh đã cùng liên bang liên minh, cho nên bên trong liên bang có một nửa người là lẫn vào Ưng Hoa thương hội cùng tinh tế liên minh để vào. Bình quân người đi vào ở mỗi cái địa phương cũng không tính rất nhiều, cho nên cũng không có gây nên sự cảnh giác của Sư Tử Tinh.”
“Ưng Hoa thương hội cần địa bàn, tinh tế liên minh cần tiền tài, nhân tài, vũ lực, liên bang đúng bệnh hốt thuốc, đồng ý phân cho Ưng Hoa thương hội hai hành tinh lớn chiếm được của đế quốc, đồng ý dành cho tinh tế liên minh càng nhiều trợ giúp về phương tiện tiền tài kỹ thuật hơn, đồng thời còn cam kết phái thú nhân ưu tú nhất liên bang đi vào dạy học, cho nên Ưng Hoa thương hội cùng tinh tế liên minh dồn dập cùng liên bang kết minh.”
“Thế nhưng, theo chúng ta hiểu, bên trong đế quốc có người phản bội, năng lực của mấy tên phản bội này không yếu, chúng ta hiện nay chỉ có thể đào được Diệp gia, cái khác cũng không đào được, thế nhưng không thể vẻn vẹn chỉ là người của Diệp gia.”
Con mắt của Tô Linh Hiên mở ra, mắt hồ ly hẹp dài khó được nghiêm nghị, “Lần này chúng ta không có nói cho các ngươi biết chính xác thông tin, không chỉ là bởi vì chúng ta không có được chính xác thông tin, trọng yếu hơn là chúng ta cần cơ hội này bắt được chủ sử sau màn.”
“Diệp gia mặc dù là một trong mười gia tộc lớn nhất, nhưng bọn hắn không có dũng khí phản quốc lớn như vậy, tất nhiên vẫn tồn tại một đạo thế lực khác thúc đẩy, thế nhưng chúng ta không biết một tí gì về nhóm thế lực này, cho nên mới không có ngăn cản kế hoạch đánh lén của liên bang.”
“Như vậy, liên bang chiếm cứ Sư Tử Tinh, bởi vì khi đó cơ hồ tất cả giống cái á giống cái đều bị bọn họ khống chế, lấy cái này đến áp chế đế quốc. Thế nhưng đế quốc vô cùng cường ngạnh, sau khi liên bang khống chế giống cái ở hiện trường giải thi đấu, lập tức phái người tấn công đế quốc, đế quốc hai mặt thụ địch, cuối cùng không địch nổi liên bang, bị đánh ra, đương nhiên, thành phần diễn trò trong này cũng có mấy phần, dù sao lúc đó quân đội sắc nhọn nhất của Sư Tử Tinh đã bị mang đi.”
“Đế quốc lại một lần nữa phái ra quân đội vây công liên bang, muốn đoạt lại Sư Tử Tinh, nhưng quân đội tinh nhuệ của bọn hắn cũng không có ở nơi này, mà là ở phụ cận Song Tử Tinh, bọn họ đang chờ những người nằm vùng kia có động tĩnh gì.”
“Những người kia đã ngồi không yên, cho nên, qua mấy này nữa nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành không sai biệt lắm.”
“Mà sau cái này, chúng ta sẽ đốt cháy tòa nhà chính của liên bang, phát động làm phản, cùng đế quốc trong ứng ngoài hợp.”
“Toàn bộ kế hoạch chính là như vậy, ” sắc mặt của Tô Linh Hiên nghiêm túc, “Bởi vì ngươi cũng không phải nhân viên vũ lực gì, cho nên cụ thể hơn sẽ không nói tỉ mỉ với ngươi , nhiệm vụ của đan dược sư chính là luyện chế ra các loại đan dược có lực sát thương cung cấp cho chiến trường, nhiệm vụ của nhân viên khoa học kỹ thuật chính là chế tạo bảo dưỡng cơ giáp, nhân viên vũ lực có việc của chính họ.”
“Cho nên, Đoạn Ngọc Giác tiên sinh, hoan nghênh ngài đi đến tiểu căn cứ của chúng ta.” Tô Linh Hiên híp nửa con mắt, con mắt hồ ly hẹp dài càng có mấy phần giảo hoạt, “Hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những ngày khoái trá.”
“Ân, ” Đoạn Ngọc Giác nửa cúi đầu đáp một tiếng, kế hoạch đại khái cậu tuy rằng rõ ràng, thế nhưng chi tiết nhỏ cậu vẫn là nghĩ không ra, tuy nói điều này cũng không có gì.
“Trước khi nắm được tin tức về người nằm vùng kia, Tiểu Giác phải làm tốt vai trò người phản bội này nha, ” Tô Linh Hiên kéo thật dài âm cuối, cười đến trêu tức.
Người bên trong căn phòng gian này cũng không ít, thế nhưng mỗi người đều đang bận rộn , quang não cách ly ra một khối không gian nhỏ, song phương không liên quan tới nhau, mỗi người đều đang hết sức chuyên chú chế tác đan dược.
Tô Linh Hiên thở dài, nói: “Tiểu Giác, ngươi không cần lo lắng cái gì, bởi vì chúng ta, ”
“—— So với các ngươi càng muốn thắng.” Bên trong con mắt màu đỏ chợt lóe cứng rắn, Tô Linh Hiên chân thành mà nhìn Đoạn Ngọc Giác.
Đoạn Ngọc Giác: “—— ta biết rồi.”
Hết chương 100. Đăng bởi: admin
Yêu cầu của liên bang rất đơn giản, chính là để cho Đoạn Ngọc Giác giúp bọn họ luyện chế đan dược. Liên bang đơn độc giam giữ những người này cơ hồ đều là người dự thi của các tinh cầu lớn, bọn họ tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng thiên phú cao, thực lực bản thân vẫn không tính là kém, thậm chí có mấy người đã đến đan dược sư cấp bốn, đây đã là đan dược sư trung cấp, cho dù là ở các Công đoàn đan dược sư lớn cũng ôm địa vị tương đối cao.
Thế nhưng trong năm đội ngũ đứng đầu, ngoại trừ đại biểu của Sư Tử Tinh Song Tử Tinh không phải là người của liên bang, những tinh cầu khác đều là người của liên bang, cho nên bị nhốt lại cũng chỉ có đại biểu của hai cái công đoàn Song Tử Tinh cùng Sư Tử Tinh thôi.
Đoạn Ngọc Giác rất dứt khoát gật đầu một cái, biểu thị mình đồng ý yêu cầu của hắn, Nam Phách Lẫm nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đoạn tiên sinh quả nhiên quả quyết.”
“Đó là bởi vì ta không muốn chết, ” Đoạn Ngọc Giác dứt khoát nói, “Có đồ ăn sao?”
“Đương nhiên, ” Nam Phách Lẫm gật gật đầu, người tham sống sợ chết đối với bọn họ càng có lợi hơn một ít, nghi kỵ trong lòng cũng đi mất không ít, xoay người nói, “Tiểu Hoa đâu? Để cho hắn gặp đội viên mới của hắn một chút.”
Tự nhiên có thú nhân liên lạc Nam Khanh Hoa, chỉ chốc lát sau, Nam Khanh Hoa liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mái tóc dài màu lửa kia đón gió lay động, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt.
“Phụ thân, ” Nam Khanh Hoa cung kính mà kêu một tiếng,
“Tiểu Hoa, sang đây xem đội viên mới của con một chút, đó chính là Đoạn Ngọc Giác tiên sinh vô cùng nổi danh ở trên vũ trụ, con cần phải thỉnh giáo Đoạn Ngọc Giác tiên sinh nhiều hơn a, ” Nam Phách Lẫm duỗi duỗi tay, cười nói.
“Đoạn Ngọc Giác?” Nam Khanh Hoa lập lại, con mắt màu đỏ trong nháy mắt dấy lên ánh sáng, “Đoạn Ngọc Giác kia của đế quốc?”
“Tự nhiên.” Nam Phách Lẫm gật đầu.
“Quá tốt rồi!” Nam Khanh Hoa gần như sắp nhảy lên, lửa con mắt màu đỏ hiện ra mấy phần tàn nhẫn, “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ hảo hảo mà cùng hắn ở chung, ”
Ngữ điệu của Nam Khanh Hoa, dĩ nhiên là tràn đầy tàn nhẫn.
Khi Nam Khanh Hoa quay người chuẩn bị đi ra, vừa vặn gặp được Đoạn Ngọc Giác, nụ cười trên khóe miệng càng lớn, bên trong con mắt màu đỏ tràn đầy trêu tức, “Đoạn, Ngọc, Giác?”
“Ha ha, ” Cả người Nam Khanh Hoa đều che ở trước người Đoạn Ngọc Giác, bản thân hắn vốn cao hơn Đoạn Ngọc Giác một ít, lúc này càng là có vẻ miệt thị giống như ở trên cao nhìn xuống, “Ta nói rồi, ngươi nếu tới liên bang, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi.”
“Ta, thân, ái, Đoạn, Ngọc, Giác, đan, dược, sư, ” Nam Khanh Hoa gằn từng chữ, hai con mắt đỏ chói lọi hài hước nhìn Đoạn Ngọc Giác, “Đến đây đi, để ta hảo hảo chiêu đãi ngươi một chút, Tiểu Giác.”
Nam Khanh Hoa để sát vào Đoạn Ngọc Giác, hô hấp phun vào trên mặt cậu. Đoạn Ngọc Giác cau mày đột nhiên đẩy hắn một chút, Nam Khanh Hoa mượn lực nắm chặt cánh tay của cậu, mạnh mẽ kéo một cái về phía bên cạnh mình, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng tùy ý, “Phụ thân, người này con trước hết mang về , con nhất định sẽ hảo hảo ở chung cùng hắn.”
Tận lực nhấn mạnh bốn chữ ‘Hảo hảo ở chung’ này, Nam Khanh Hoa nhìn thấy trong mắt Nam Phách Lẫm xuất hiện mấy phần thoả mãn, trong lòng xẹt qua một tia châm chọc, trên mặt vẫn là thú vị dạt dào mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, giống như đang nhìn một món đồ chơi thú vị nào đó.
Nam Khanh Hoa dùng sức mà nắm chặt Đoạn Ngọc Giác, cơ hồ là kéo Đoạn Ngọc Giác đi về phía trước. Đoạn Ngọc Giác bước chân lảo đảo mấy lần, lảo đảo theo sát phía sau Nam Khanh Hoa, vài bước sau mới có thể đuổi tới bước chân của Nam Khanh Hoa, Nam Phách Lẫm thấy cảnh này, cất giọng nói: “Tiểu Hoa, tôn kính khách nhân!”
“Ồ ~!” Nam Khanh Hoa lên tiếng trả lời, bước chân cũng không giảm, trái lại còn nhanh hơn vài bước, làm cho Đoạn Ngọc Giác trở tay không kịp, lảo đảo trực tiếp đụng phải trên người Nam Khanh Hoa. Nam Khanh Hoa ác thú vị câu lên khóe môi, ác độc nói: “Cái tốc độ này của Tiểu Giác, cũng thật là so với con kiến đều chậm, thể chất này của Tiểu Giác, sách sách sách, vẫn là đừng cho đế quốc các ngươi mất mặt!”
Quẹo góc Nam Khanh Hoa thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, mà vẫn không có thả xuống cảnh giác, tiếp tục dăm ba câu trào phúng Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác nhíu mày không thèm để ý hắn, một luồng khí tức cao lãnh, Nam Khanh Hoa cười lạnh dắt cậu.
Cuối cùng Nam Khanh Hoa kéo người vào phòng đan dược, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn gương mặt đen sì của Đoạn Ngọc Giác, Nam Khanh Hoa lệ rơi đầy mặt nghiêng mình chắp tay, “Nha nha nha ta không phải là tình thế cấp bách sao van cầu van cầu tha thứ ——!”
“Ha ha…” Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng cười nói.
“Tình thế bức bách tình thế bức bách ta sai rồi cầu tha thứ bao dung bao dung ——!” Hai đầu gối của Nam Khanh Hoa mềm nhũn, ôm cái đùi lớn Đoạn Ngọc Giác lệ rơi đầy mặt khóc kể lể.
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Những người khác: “…”
Như vậy, thật sự không thành vấn đề sao?
Đoạn Ngọc Giác nửa ngày bưng kín cái trán, vô lực nói: “Các ngươi, cứ như vậy nhìn hắn mặc kệ.”
“Không không không, ” một nam nhân cười đến tao nhã ưu nhã nhấc chân, một đôi hồ ly mắt hẹp dài lộ ra khôn khéo, trong nháy mắt liền đạp ra Nam Khanh Hoa. Nam Khanh Hoa lăn hai lần ở nơi đó giả chết, nam nhân ưu nhã hôn mu bàn tay của Đoạn Ngọc Giác, nói, “Khách nhân tôn kính, chúng ta chỉ quan tâm ngươi.”
Đoạn Ngọc Giác: “… Cảm tạ.”
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của nam nhân híp lại, độ cong nơi khóe miệng vẫn không thay đổi, ngữ khí khá là chân thành nói: “Mỹ nhân đều có đặc quyền.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Nam Khanh Hoa: “qaaq ta đã là hôm qua hoa cúc không nhân ái anh anh anh!”
Đoạn Ngọc Giác: “… Phiền ngươi không biết dùng thành ngữ cũng không loạn dùng!”
Đoạn Ngọc Giác: “Các ngươi không lo lắng máy camera theo dõi và vân vân sao?”
“Không không không, ” nam nhân kia không để ý chút nào phất phất tay, “Sayr, cũng chính là Văn Tĩnh An, chính là cái kỹ thuật trạch, cũng chính là người chế tạo ra cơ giáp. Tất cả các thiết trong phòng này đều là do hắn chế tạo, đầy đủ chống đỡ sự tra xét từ tất cả mọi người..”
Đoạn Ngọc Giác như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nam nhân này có một đôi con ngươi màu hồng tương tự Nam Khanh Hoa, thế nhưng con ngươi màu hồng ở trên người Nam Khanh Hoa là diễm lệ, ở trên người nam nhân này lại là huyết tinh; lại nói: “Được rồi, như vậy thỉnh nói cho ta biết kế hoạch kế tiếp.”
Nam nhân gật gật đầu, nói: “Không thành vấn đề.”
“Mời đi theo ta, ” nam nhân giơ tay làm cái tư thế ‘Thỉnh’, ngừng lại ở trước một cái màn ánh sáng, nói, “Ta là Tô Linh Hiên, thật hân hạnh gặp ngươi —— Đoạn Ngọc Giác.”
“Mời xem bên trong, đây là hình nổi của vũ trụ, ngươi xem, ở xung quanh đế quốc Sư Tử Tinh có tiểu hành tinh Ưng Hoa thương hội, người của liên bang lúc đó sẽ ở trên cái tiểu hành tinh này, phân mấy tốp tiến vào Sư Tử Tinh. Vào lúc ấy Sư Tử Tinh đang cử hành giải thi đấu đan dược tinh tế, cho nên đối với người ra vào mở ra rất nhiều so với bình thường, người liên bang phân mấy lần, lẫn vào Sư Tử Tinh, chờ đợi thời cơ.”
“Kỳ thực rất đơn giản, Ưng Hoa thương hội cùng tinh tế liên minh đã cùng liên bang liên minh, cho nên bên trong liên bang có một nửa người là lẫn vào Ưng Hoa thương hội cùng tinh tế liên minh để vào. Bình quân người đi vào ở mỗi cái địa phương cũng không tính rất nhiều, cho nên cũng không có gây nên sự cảnh giác của Sư Tử Tinh.”
“Ưng Hoa thương hội cần địa bàn, tinh tế liên minh cần tiền tài, nhân tài, vũ lực, liên bang đúng bệnh hốt thuốc, đồng ý phân cho Ưng Hoa thương hội hai hành tinh lớn chiếm được của đế quốc, đồng ý dành cho tinh tế liên minh càng nhiều trợ giúp về phương tiện tiền tài kỹ thuật hơn, đồng thời còn cam kết phái thú nhân ưu tú nhất liên bang đi vào dạy học, cho nên Ưng Hoa thương hội cùng tinh tế liên minh dồn dập cùng liên bang kết minh.”
“Thế nhưng, theo chúng ta hiểu, bên trong đế quốc có người phản bội, năng lực của mấy tên phản bội này không yếu, chúng ta hiện nay chỉ có thể đào được Diệp gia, cái khác cũng không đào được, thế nhưng không thể vẻn vẹn chỉ là người của Diệp gia.”
Con mắt của Tô Linh Hiên mở ra, mắt hồ ly hẹp dài khó được nghiêm nghị, “Lần này chúng ta không có nói cho các ngươi biết chính xác thông tin, không chỉ là bởi vì chúng ta không có được chính xác thông tin, trọng yếu hơn là chúng ta cần cơ hội này bắt được chủ sử sau màn.”
“Diệp gia mặc dù là một trong mười gia tộc lớn nhất, nhưng bọn hắn không có dũng khí phản quốc lớn như vậy, tất nhiên vẫn tồn tại một đạo thế lực khác thúc đẩy, thế nhưng chúng ta không biết một tí gì về nhóm thế lực này, cho nên mới không có ngăn cản kế hoạch đánh lén của liên bang.”
“Như vậy, liên bang chiếm cứ Sư Tử Tinh, bởi vì khi đó cơ hồ tất cả giống cái á giống cái đều bị bọn họ khống chế, lấy cái này đến áp chế đế quốc. Thế nhưng đế quốc vô cùng cường ngạnh, sau khi liên bang khống chế giống cái ở hiện trường giải thi đấu, lập tức phái người tấn công đế quốc, đế quốc hai mặt thụ địch, cuối cùng không địch nổi liên bang, bị đánh ra, đương nhiên, thành phần diễn trò trong này cũng có mấy phần, dù sao lúc đó quân đội sắc nhọn nhất của Sư Tử Tinh đã bị mang đi.”
“Đế quốc lại một lần nữa phái ra quân đội vây công liên bang, muốn đoạt lại Sư Tử Tinh, nhưng quân đội tinh nhuệ của bọn hắn cũng không có ở nơi này, mà là ở phụ cận Song Tử Tinh, bọn họ đang chờ những người nằm vùng kia có động tĩnh gì.”
“Những người kia đã ngồi không yên, cho nên, qua mấy này nữa nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành không sai biệt lắm.”
“Mà sau cái này, chúng ta sẽ đốt cháy tòa nhà chính của liên bang, phát động làm phản, cùng đế quốc trong ứng ngoài hợp.”
“Toàn bộ kế hoạch chính là như vậy, ” sắc mặt của Tô Linh Hiên nghiêm túc, “Bởi vì ngươi cũng không phải nhân viên vũ lực gì, cho nên cụ thể hơn sẽ không nói tỉ mỉ với ngươi , nhiệm vụ của đan dược sư chính là luyện chế ra các loại đan dược có lực sát thương cung cấp cho chiến trường, nhiệm vụ của nhân viên khoa học kỹ thuật chính là chế tạo bảo dưỡng cơ giáp, nhân viên vũ lực có việc của chính họ.”
“Cho nên, Đoạn Ngọc Giác tiên sinh, hoan nghênh ngài đi đến tiểu căn cứ của chúng ta.” Tô Linh Hiên híp nửa con mắt, con mắt hồ ly hẹp dài càng có mấy phần giảo hoạt, “Hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua những ngày khoái trá.”
“Ân, ” Đoạn Ngọc Giác nửa cúi đầu đáp một tiếng, kế hoạch đại khái cậu tuy rằng rõ ràng, thế nhưng chi tiết nhỏ cậu vẫn là nghĩ không ra, tuy nói điều này cũng không có gì.
“Trước khi nắm được tin tức về người nằm vùng kia, Tiểu Giác phải làm tốt vai trò người phản bội này nha, ” Tô Linh Hiên kéo thật dài âm cuối, cười đến trêu tức.
Người bên trong căn phòng gian này cũng không ít, thế nhưng mỗi người đều đang bận rộn , quang não cách ly ra một khối không gian nhỏ, song phương không liên quan tới nhau, mỗi người đều đang hết sức chuyên chú chế tác đan dược.
Tô Linh Hiên thở dài, nói: “Tiểu Giác, ngươi không cần lo lắng cái gì, bởi vì chúng ta, ”
“—— So với các ngươi càng muốn thắng.” Bên trong con mắt màu đỏ chợt lóe cứng rắn, Tô Linh Hiên chân thành mà nhìn Đoạn Ngọc Giác.
Đoạn Ngọc Giác: “—— ta biết rồi.”
Hết chương 100. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.