Chương 9
Mộng Thiên Hàng
24/04/2017
images (1)
Chương 10.
Ánh mắt Mông Kình Nhận nặng nề mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mở to cặp chết người kia nhìn Mông Kình Nhận, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Mông Kình Nhận mở miệng nói: “Ta giúp em.”
Mông Kình Nhận nói là câu trần thuật, Đoạn Ngọc Giác khóe miệng nhấp một chút, nói: “Ân, ”
“Vậy em không nên báo đáp ta sao?” Mông Kình Nhận thản nhiên nói rằng.
Đoạn Ngọc Giác trầm mặc.
Thú nhân cao lớn nhìn thẳng vào Đoạn Ngọc Giác, âm thanh trầm thấp đầy ủy khuất, làm cho Đoạn Ngọc Giác trong nháy mắt có loại ảo giác mình khi dễ người này “Em không chịu giúp ta, ”
Thú nhân cao to tuấn mỹ uy nghiêm, hiện tại đầu lại hơi hạ thấp xuống, thoạt nhìn ít nhiều có chút đáng thương, Đoạn Ngọc Giác cảm thấy được cậu mềm lòng,
Quay đầu trầm mặc nhìn một chút cửa lớn đã cách khá xa, Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên nhìn Mông Kình Nhận, thỏa hiệp nói: “Anh đi theo tôi đi.”
Đoạn Ngọc Giác quay đầu phỉ nhổ hành vi của mình, chính mình đã vậy còn quá nhượng bộ?
Lớn lên quá đẹp thật là chiếm tiện nghi của người khác mà! Lúc nào mình mới có thể trông anh tuấn một chút? Đoạn Ngọc Giác lén lút nhìn cách tay trắng mịn của mình, ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài, bộ dạng giống như đang gặp một chuyện gì rất khó giải quyết vậy.
Thôi, bản thân mình hai đời đều như vậy, cũng không mong đợi lắm, may mà, còn có thể xem vừa mắt! Ít nhất so với bộ dáng khó coi của bộ tộc hoa yêu, hiện tại hạnh phúc nhiều hơn!
Bộ tộc hoa yêu cùng nhau gào khóc, bộ tộc của bọn họ lấy việc lớn lên xinh đẹp mà nổi danh có được không? ! Làm một thiên tài trong tộc, Đoạn Ngọc Giác, thẩm mĩ của ngươi có thể bình thường một chút không? !
Trong con ngươi của Mông Kình Nhận chợt lóe một chút ánh sáng, tiểu giống cái quá dễ lừa , chính mình cũng không nhẫn tâm xuống tay thì như thế nào? !
Ân, đợi đến khi tiểu giống cái thành của ta, ta nhất định sẽ không lại lừa em ý!
Mông Kình Nhận suy nghĩ ở trong lòng, ánh mắt giằng co rơi xuống chiếc cổ mềm mại trắng nõn, con mắt tối sầm u ám, chuyển đến vành tai khéo léo tinh xảo của Đoạn Ngọc Giác, ngược lại lại nghĩ đến con mắt đen láy kia, tiểu giống cái nhất định không biết, trong con ngươi đen thẫm kia của cậu tình cờ lóe lên tâm tình làm cả người cậu đều sáng lên, ngày hôm đó khi em ý cho mình đan dược, trong con mắt rõ ràng viết “Đồng tình”, khả ái làm cho hắn không thể nhịn được.
Kỳ thực, hắn xác thực cần phải tìm người yêu , người cô đơn xác thực rất thống khổ, hắn cảm thấy được tiểu giống cái này liền rất tốt.
Thú nhân cao to đi theo phía sau Đoạn Ngọc Giác, tình cờ ánh mắt lạnh như băng đảo qua người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ, một đường theo tiểu giống cái tiến vào nhà ăn.
Được rồi, hắn hiện đang xác định tiểu giống cái là thật không biết phòng hiệu trưởng ở nơi nào, phương hướng đi đến phòng ăn ngược với phương hướng đi đến phòng hiệu trưởng.
Bất quá, tên tiểu tử này cũng không biết dùng quang não tra một chút sao? Mông Kình Nhận con mắt chìm một chút, thoạt nhìn người ta truyền rằng đứa con nhỏ nhất Đoàn gia mất trí nhớ cũng không phải chỉ là tin đồn.
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên là định đem thú nhân mang tới trước mặt ca ca của mình, thú nhân có tính mù đường này cho dù có biết phương hướng cũng chưa chắc tìm đúng chỗ, vẫn là để cho ca ca của mình đưa hắn đi đi.
Làm sao bây giờ? ! Càng ngày càng phát hiện mình chính là người tốt! Mới không phải là bởi vì dung mạo của người nào đó đâu! Mới không phải!
Mình mới không phải hiệp hội mê diện mạo đâu! Rõ ràng mình đối mỗi người đều hữu hảo giống như mùa xuân vậy!
Đoạn Ngọc Giác mang theo thú nhân bước vào nhà ăn, từ cạnh cửa trực tiếp tiến vào thang máy, trong chớp mắt đã đến lô ghế riêng của Đoạn Ngự Lăng, Đoạn Ngự Lăng còn chưa kịp cao hứng vì nhìn thấy bảo bối đệ đệ của mình liền thấy một thú nhân cao lớn!
Tên thú nhân thô lỗ nào lại dám dẫn dụ đệ đệ nhà hắn? ! ! !
Hết chương 10. Đăng bởi: admin
Chương 10.
Ánh mắt Mông Kình Nhận nặng nề mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác mở to cặp chết người kia nhìn Mông Kình Nhận, hai người nhìn nhau một lúc lâu, Mông Kình Nhận mở miệng nói: “Ta giúp em.”
Mông Kình Nhận nói là câu trần thuật, Đoạn Ngọc Giác khóe miệng nhấp một chút, nói: “Ân, ”
“Vậy em không nên báo đáp ta sao?” Mông Kình Nhận thản nhiên nói rằng.
Đoạn Ngọc Giác trầm mặc.
Thú nhân cao lớn nhìn thẳng vào Đoạn Ngọc Giác, âm thanh trầm thấp đầy ủy khuất, làm cho Đoạn Ngọc Giác trong nháy mắt có loại ảo giác mình khi dễ người này “Em không chịu giúp ta, ”
Thú nhân cao to tuấn mỹ uy nghiêm, hiện tại đầu lại hơi hạ thấp xuống, thoạt nhìn ít nhiều có chút đáng thương, Đoạn Ngọc Giác cảm thấy được cậu mềm lòng,
Quay đầu trầm mặc nhìn một chút cửa lớn đã cách khá xa, Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên nhìn Mông Kình Nhận, thỏa hiệp nói: “Anh đi theo tôi đi.”
Đoạn Ngọc Giác quay đầu phỉ nhổ hành vi của mình, chính mình đã vậy còn quá nhượng bộ?
Lớn lên quá đẹp thật là chiếm tiện nghi của người khác mà! Lúc nào mình mới có thể trông anh tuấn một chút? Đoạn Ngọc Giác lén lút nhìn cách tay trắng mịn của mình, ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài, bộ dạng giống như đang gặp một chuyện gì rất khó giải quyết vậy.
Thôi, bản thân mình hai đời đều như vậy, cũng không mong đợi lắm, may mà, còn có thể xem vừa mắt! Ít nhất so với bộ dáng khó coi của bộ tộc hoa yêu, hiện tại hạnh phúc nhiều hơn!
Bộ tộc hoa yêu cùng nhau gào khóc, bộ tộc của bọn họ lấy việc lớn lên xinh đẹp mà nổi danh có được không? ! Làm một thiên tài trong tộc, Đoạn Ngọc Giác, thẩm mĩ của ngươi có thể bình thường một chút không? !
Trong con ngươi của Mông Kình Nhận chợt lóe một chút ánh sáng, tiểu giống cái quá dễ lừa , chính mình cũng không nhẫn tâm xuống tay thì như thế nào? !
Ân, đợi đến khi tiểu giống cái thành của ta, ta nhất định sẽ không lại lừa em ý!
Mông Kình Nhận suy nghĩ ở trong lòng, ánh mắt giằng co rơi xuống chiếc cổ mềm mại trắng nõn, con mắt tối sầm u ám, chuyển đến vành tai khéo léo tinh xảo của Đoạn Ngọc Giác, ngược lại lại nghĩ đến con mắt đen láy kia, tiểu giống cái nhất định không biết, trong con ngươi đen thẫm kia của cậu tình cờ lóe lên tâm tình làm cả người cậu đều sáng lên, ngày hôm đó khi em ý cho mình đan dược, trong con mắt rõ ràng viết “Đồng tình”, khả ái làm cho hắn không thể nhịn được.
Kỳ thực, hắn xác thực cần phải tìm người yêu , người cô đơn xác thực rất thống khổ, hắn cảm thấy được tiểu giống cái này liền rất tốt.
Thú nhân cao to đi theo phía sau Đoạn Ngọc Giác, tình cờ ánh mắt lạnh như băng đảo qua người qua đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ, một đường theo tiểu giống cái tiến vào nhà ăn.
Được rồi, hắn hiện đang xác định tiểu giống cái là thật không biết phòng hiệu trưởng ở nơi nào, phương hướng đi đến phòng ăn ngược với phương hướng đi đến phòng hiệu trưởng.
Bất quá, tên tiểu tử này cũng không biết dùng quang não tra một chút sao? Mông Kình Nhận con mắt chìm một chút, thoạt nhìn người ta truyền rằng đứa con nhỏ nhất Đoàn gia mất trí nhớ cũng không phải chỉ là tin đồn.
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên là định đem thú nhân mang tới trước mặt ca ca của mình, thú nhân có tính mù đường này cho dù có biết phương hướng cũng chưa chắc tìm đúng chỗ, vẫn là để cho ca ca của mình đưa hắn đi đi.
Làm sao bây giờ? ! Càng ngày càng phát hiện mình chính là người tốt! Mới không phải là bởi vì dung mạo của người nào đó đâu! Mới không phải!
Mình mới không phải hiệp hội mê diện mạo đâu! Rõ ràng mình đối mỗi người đều hữu hảo giống như mùa xuân vậy!
Đoạn Ngọc Giác mang theo thú nhân bước vào nhà ăn, từ cạnh cửa trực tiếp tiến vào thang máy, trong chớp mắt đã đến lô ghế riêng của Đoạn Ngự Lăng, Đoạn Ngự Lăng còn chưa kịp cao hứng vì nhìn thấy bảo bối đệ đệ của mình liền thấy một thú nhân cao lớn!
Tên thú nhân thô lỗ nào lại dám dẫn dụ đệ đệ nhà hắn? ! ! !
Hết chương 10. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.