Ta Nói Xét Nhà Ngươi Không Tin, Trên Đường Lưu Vong Ngươi Khóc Cái Gì?
Chương 3:
Đại Hào Vạn
17/11/2024
Ra khỏi viện, Thạch Lựu liếc nàng một cái, giọng không mấy tốt lành, đưa tay nhéo mạnh vào lưng nàng:
“Đã bảo không được gây rối, giờ hay rồi đấy! Sao phu nhân không đánh chết ngươi luôn cho xong.”
Trong mắt Thạch Lựu, Tạ Dư chẳng phải người bình thường, ngây dại suốt sáu năm, chỉ từ tháng trước, sau một cơn sốt cao mới dần tỉnh táo. Nhưng dù tỉnh táo hơn, nàng vẫn suốt ngày trầm mặc ít lời.
À, ngoại trừ chuyện gần đây thích câu cá.
Hôm nay không hiểu làm sao, vừa ngủ dậy, nàng đã kỳ lạ, nằng nặc đòi Thạch Lựu đưa đến gặp phu nhân để nói điều gì đó.
Thạch Lựu vừa bị chủ nhân trách mắng, tâm tình không tốt, liền trút hết bực bội lên người Tạ Dư.
Tạ Dư đau đớn, trên mặt vẫn in rõ dấu bàn tay đỏ rực, dáng vẻ tội nghiệp co người lại, không muốn tranh cãi.
Thế giới này không có linh lực, nàng không thể sử dụng pháp thuật, mà thân thể này lại yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của Thạch Lựu.
Vốn tính cách cẩn thận dè dặt, Tạ Dư luôn chọn nhẫn nhịn để tránh những tổn thương lớn hơn.
Nhưng nàng không định từ bỏ, vẫn muốn báo chuyện này với người khác. Nàng nghĩ, hẳn sẽ có người tin lời nàng.
Thế nhưng, Thạch Lựu không cho nàng cơ hội, vừa kéo vừa lôi nàng về phòng, khóa cửa lại, quay lưng bỏ đi.
Chăm sóc Tạ Dư là việc nhẹ nhàng nhất trong phủ, nhưng cũng là việc chẳng có chút lợi lộc gì. Thạch Lựu hận không thể tránh nàng càng xa càng tốt.
Trước đây, Tạ Dư không gây chuyện, chỉ ăn rồi ngủ, giờ nàng càng lúc càng khó hầu hạ. Thạch Lựu quyết tìm cách chuyển sang viện khác cho nhẹ thân.
Trong gian phòng trống trải và cũ kỹ, Tạ Dư đứng lặng, không nói gì, chỉ lặng lẽ lau máu trên miệng, chuẩn bị nghĩ cách khác.
Nàng nhớ rằng mình còn một ca ca và một tỷ tỷ.
Liệu họ có tin nàng không?
Khoác chiếc áo cũ không vừa vặn, Tạ Dư bước đến cửa sổ, nhanh chóng leo ra ngoài.
***
Trong phòng, Tạ Thanh Vũ đang thử áo cưới, nét mặt rạng rỡ, không ngừng bảo nha hoàn búi tóc cao hơn.
Nàng ta sắp trở thành phu nhân thế tử, từ nay chẳng ai dám coi thường nàng ta nữa.
Nghĩ đến việc được gả vào phủ bá tước, lòng nàng ta rộn ràng, không phí công sức bấy lâu dành cho Mạc Thiên Minh.
Lúc này, một cái đầu nhỏ nhô vào từ cửa. Tạ Dư nhìn căn phòng náo nhiệt, ngập ngừng giây lát rồi khẽ gọi:
“Đại tỷ!”
Tạ Thanh Vũ vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp, môi cười đến tận mang tai, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi. Phải đến khi nha hoàn nhắc, nàng ta mới quay đầu lại.
“Đã bảo không được gây rối, giờ hay rồi đấy! Sao phu nhân không đánh chết ngươi luôn cho xong.”
Trong mắt Thạch Lựu, Tạ Dư chẳng phải người bình thường, ngây dại suốt sáu năm, chỉ từ tháng trước, sau một cơn sốt cao mới dần tỉnh táo. Nhưng dù tỉnh táo hơn, nàng vẫn suốt ngày trầm mặc ít lời.
À, ngoại trừ chuyện gần đây thích câu cá.
Hôm nay không hiểu làm sao, vừa ngủ dậy, nàng đã kỳ lạ, nằng nặc đòi Thạch Lựu đưa đến gặp phu nhân để nói điều gì đó.
Thạch Lựu vừa bị chủ nhân trách mắng, tâm tình không tốt, liền trút hết bực bội lên người Tạ Dư.
Tạ Dư đau đớn, trên mặt vẫn in rõ dấu bàn tay đỏ rực, dáng vẻ tội nghiệp co người lại, không muốn tranh cãi.
Thế giới này không có linh lực, nàng không thể sử dụng pháp thuật, mà thân thể này lại yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của Thạch Lựu.
Vốn tính cách cẩn thận dè dặt, Tạ Dư luôn chọn nhẫn nhịn để tránh những tổn thương lớn hơn.
Nhưng nàng không định từ bỏ, vẫn muốn báo chuyện này với người khác. Nàng nghĩ, hẳn sẽ có người tin lời nàng.
Thế nhưng, Thạch Lựu không cho nàng cơ hội, vừa kéo vừa lôi nàng về phòng, khóa cửa lại, quay lưng bỏ đi.
Chăm sóc Tạ Dư là việc nhẹ nhàng nhất trong phủ, nhưng cũng là việc chẳng có chút lợi lộc gì. Thạch Lựu hận không thể tránh nàng càng xa càng tốt.
Trước đây, Tạ Dư không gây chuyện, chỉ ăn rồi ngủ, giờ nàng càng lúc càng khó hầu hạ. Thạch Lựu quyết tìm cách chuyển sang viện khác cho nhẹ thân.
Trong gian phòng trống trải và cũ kỹ, Tạ Dư đứng lặng, không nói gì, chỉ lặng lẽ lau máu trên miệng, chuẩn bị nghĩ cách khác.
Nàng nhớ rằng mình còn một ca ca và một tỷ tỷ.
Liệu họ có tin nàng không?
Khoác chiếc áo cũ không vừa vặn, Tạ Dư bước đến cửa sổ, nhanh chóng leo ra ngoài.
***
Trong phòng, Tạ Thanh Vũ đang thử áo cưới, nét mặt rạng rỡ, không ngừng bảo nha hoàn búi tóc cao hơn.
Nàng ta sắp trở thành phu nhân thế tử, từ nay chẳng ai dám coi thường nàng ta nữa.
Nghĩ đến việc được gả vào phủ bá tước, lòng nàng ta rộn ràng, không phí công sức bấy lâu dành cho Mạc Thiên Minh.
Lúc này, một cái đầu nhỏ nhô vào từ cửa. Tạ Dư nhìn căn phòng náo nhiệt, ngập ngừng giây lát rồi khẽ gọi:
“Đại tỷ!”
Tạ Thanh Vũ vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp, môi cười đến tận mang tai, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi. Phải đến khi nha hoàn nhắc, nàng ta mới quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.