Ta Nói Xét Nhà Ngươi Không Tin, Trên Đường Lưu Vong Ngươi Khóc Cái Gì?
Chương 5:
Đại Hào Vạn
17/11/2024
Tất cả những gì nàng nói đều là sự thật. Nếu có thể phòng bị trước, biết đâu bi kịch sẽ không xảy ra.
Nhưng Tạ Thanh Vũ chẳng buồn nghe, đôi mày liễu nhướng cao, tay vung cây chổi lông gà quất mạnh xuống người nàng, miệng buông lời cay nghiệt:
“Đồ tiện tỳ! Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại dám nguyền rủa ta?”
“Ngươi có biết Tạ gia ở kinh thành là thế nào không? Lại dám lộng ngôn như thế, muốn trời sập hay sao?”
“Ngươi có biết tỷ tỷ ngươi sắp gả vào đâu không? Phủ bá tước đấy! Phu nhân thế tử đấy! Ngươi dám bảo ta đừng gả, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Lại còn cái gì mà Đại tiên Cá Chép, phi! Đồ chết tiệt này, vừa tỉnh táo được mấy hôm đã lại phát điên. Chắc là thấy tỷ tỷ mình sắp vinh hiển, nên cố ý nói bậy để làm người ta bực mình.
“Á!” Tạ Dư đau đớn kêu lên, vội vàng né tránh:
“Đại tỷ, muội không có mà.”
“Muội chỉ mong tỷ tin muội thôi. Tỷ tin muội được không?”
Nàng chỉ muốn có người tin mình, cùng nàng tìm cách đối phó, vậy thôi.
Nhưng cây chổi lại quét xuống lần nữa. Tạ Dư kịp tránh, khiến Tạ Thanh Vũ hụt tay. Chiếc trâm cài đầu bằng ngọc trai trên búi tóc vì va chạm mà rơi xuống đất, gãy làm đôi, hạt ngọc lăn tứ tung.
“Á! Trâm cài của ta!” Tạ Thanh Vũ đau lòng đến muốn khóc.
Ánh mắt nàng ta lướt qua Tạ Dư đang đứng ở góc, cái dáng vẻ đáng ghét kia làm lửa giận bùng lên từ chân đến đỉnh đầu. Gương mặt nàng ta trở nên méo mó dữ tợn.
“Đồ chết tiệt! Còn dám né à? Là tại ngươi! Đây là cây trâm ta thích nhất!”
Nàng ta hét lớn:
“Người đâu! Bắt nó lại cho ta!”
Tất cả đều tại con bé xui xẻo này, đúng là tai họa của gia đình, hôm nay nàng ta nhất định phải dạy dỗ nó ra trò.
Hai tỳ nữ hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, vội chạy tới bắt Tạ Dư.
Tạ Dư dù không lanh lợi nhưng không ngu, nàng nhanh chóng chạy đi. Song, thân hình nhỏ bé và đôi chân ngắn không thể thắng hai người kia.
Hai tỳ nữ lo sợ bị Tạ Thanh Vũ trút giận, lập tức chặn đường, bắt nàng lại, ép nàng nằm lên ghế dài.
“Chát! Chát! Chát!”
Cây chổi lông gà quất xuống người Tạ Dư, từ lưng đến mông, từng nhát nặng nề. Tạ Thanh Vũ mặt mày sa sầm, điên cuồng quất mạnh.
“Tạ Dư! Có ngươi làm muội muội, ta đúng là xui xẻo tám đời!”
“Ngươi không muốn thấy ta tốt đẹp, phải không?”
“Đồ chết tiệt, để ta đánh chết ngươi!”
“Ngươi dám nói lung tung, dám mở miệng nguyền rủa người khác, nhỏ như vậy đã không ra gì rồi.”
Nhưng Tạ Thanh Vũ chẳng buồn nghe, đôi mày liễu nhướng cao, tay vung cây chổi lông gà quất mạnh xuống người nàng, miệng buông lời cay nghiệt:
“Đồ tiện tỳ! Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi lại dám nguyền rủa ta?”
“Ngươi có biết Tạ gia ở kinh thành là thế nào không? Lại dám lộng ngôn như thế, muốn trời sập hay sao?”
“Ngươi có biết tỷ tỷ ngươi sắp gả vào đâu không? Phủ bá tước đấy! Phu nhân thế tử đấy! Ngươi dám bảo ta đừng gả, xem ta có đánh chết ngươi không!”
Lại còn cái gì mà Đại tiên Cá Chép, phi! Đồ chết tiệt này, vừa tỉnh táo được mấy hôm đã lại phát điên. Chắc là thấy tỷ tỷ mình sắp vinh hiển, nên cố ý nói bậy để làm người ta bực mình.
“Á!” Tạ Dư đau đớn kêu lên, vội vàng né tránh:
“Đại tỷ, muội không có mà.”
“Muội chỉ mong tỷ tin muội thôi. Tỷ tin muội được không?”
Nàng chỉ muốn có người tin mình, cùng nàng tìm cách đối phó, vậy thôi.
Nhưng cây chổi lại quét xuống lần nữa. Tạ Dư kịp tránh, khiến Tạ Thanh Vũ hụt tay. Chiếc trâm cài đầu bằng ngọc trai trên búi tóc vì va chạm mà rơi xuống đất, gãy làm đôi, hạt ngọc lăn tứ tung.
“Á! Trâm cài của ta!” Tạ Thanh Vũ đau lòng đến muốn khóc.
Ánh mắt nàng ta lướt qua Tạ Dư đang đứng ở góc, cái dáng vẻ đáng ghét kia làm lửa giận bùng lên từ chân đến đỉnh đầu. Gương mặt nàng ta trở nên méo mó dữ tợn.
“Đồ chết tiệt! Còn dám né à? Là tại ngươi! Đây là cây trâm ta thích nhất!”
Nàng ta hét lớn:
“Người đâu! Bắt nó lại cho ta!”
Tất cả đều tại con bé xui xẻo này, đúng là tai họa của gia đình, hôm nay nàng ta nhất định phải dạy dỗ nó ra trò.
Hai tỳ nữ hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, vội chạy tới bắt Tạ Dư.
Tạ Dư dù không lanh lợi nhưng không ngu, nàng nhanh chóng chạy đi. Song, thân hình nhỏ bé và đôi chân ngắn không thể thắng hai người kia.
Hai tỳ nữ lo sợ bị Tạ Thanh Vũ trút giận, lập tức chặn đường, bắt nàng lại, ép nàng nằm lên ghế dài.
“Chát! Chát! Chát!”
Cây chổi lông gà quất xuống người Tạ Dư, từ lưng đến mông, từng nhát nặng nề. Tạ Thanh Vũ mặt mày sa sầm, điên cuồng quất mạnh.
“Tạ Dư! Có ngươi làm muội muội, ta đúng là xui xẻo tám đời!”
“Ngươi không muốn thấy ta tốt đẹp, phải không?”
“Đồ chết tiệt, để ta đánh chết ngươi!”
“Ngươi dám nói lung tung, dám mở miệng nguyền rủa người khác, nhỏ như vậy đã không ra gì rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.